Chương 22: Chương 10.2
Lâu Vũ Tình
24/08/2017
"Cô còn nhớ anh ấy?" Cũng đã một năm, cô còn cho rằng người phụ nữ này
đã quên anh. Người phản bội tình yêu trước là anh, không phải sao? Nếu
vậy, tại sao cô ấy còn vương vấn đến thế, nhẫn tâm từ bỏ người đàn ông
của mình?
"Không, tôi hận anh ấy."
"Thật không? Vậy sao còn tìm anh ấy?"
"Tôi chỉ..." Cô mím môi tỏ vẻ kiên cường. "Muốn anh ấy hối hận, để cho anh ấy biết anh ấy đã bỏ lỡ cái gì! Không có anh ấy, tôi còn tốt hơn, càng tự do hơn!"
"Vậy tốt rồi, chúc cô vui vẻ!" Không có bất kì ý giễu cợt nào, cô lạnh lùng gật đầu, quay người.
"Chờ chút! Cô và anh ấy... có tốt không?" Cô không nhớ, lý do tại sao anh lại vứt bỏ cô gái có dung mạo xinh đẹp hơn cô, nhân lúc cô đang tuyệt vọng, còn đẩy cô vào chốn luyện ngục vạn kiếp không thể quay lại, thấy rõ bản chất hiện thực vô cùng kinh tởm, không nên nghĩ đến anh, không nên vương vấn anh, chẳng qua là... chỉ là...
Trong đôi mắt hoang mang. Cô chợt nhớ lại lời nói dối năm nào. "Nếu như tôi nói, tôi cũng đùa bỡn anh ấy, vứt bỏ anh ấy, thay cô trả thù người tình phụ bạc, vậy cô có vui nổi không?"
"Cô!" Cô gái cuộn chặt bàn tay thành nắm, nhìn ra được rằng cô ấy đang tức giận, oán hận. "Nếu như không thật lòng yêu anh ấy, thì tại sao lại cướp đi? Làm người thứ ba thú vị lắm à? Chà đạp lên nỗi đau của người khác là thú vui của cô à? Đúng là không biết xấu hổ!"
"Người đàn ông của tô cũng bị cướp đi, nước mắt của tôi chảy về đâu? Cái khổ của tôi biết nói cùng ai? Đừng tưởng rằng chỉ có mình cô là người bất hạnh! Đừng tưởng rằng chỉ có một mình cô ôm nỗi thống khổ!" Có thứ gì đó đè nặng trên ngực cô, khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn, Quý Hướng Vãn muốn làm tổn thương người khác, muốn... làm gì đó để giữ thăng bằng.
"Cô... khốn nạn!" Bởi vì bản thân bất hạnh, nên muốn tất cả phụ nữ trên thế giới đều bất hạnh theo? Cô gái oán trách, không thể tưởng tượng nổi cô gái với gương mặt xinh đẹp như vậy, mà lòng dạ lại độc ác đến thế.
"Khốn nạn sao?" Cô nhếch môi. "Không sao cả. Cô vốn dĩ muốn trả thù, tôi thay cô làm, cô không cần thiết phải gặp lại anh ấy, hay là, cô hy vọng anh ấy thê thảm hơn thế nữa? Tôi --"
"Không!" Cô gái thất kinh kêu một tiếng, dựa vào bức tường trắng, chạy vào nhà vệ sinh, giọng nói cuối cùng rất yếu ớt. "Tôi... tôi muốn anh ấy, tôi chỉ là nhớ anh ấy, rất nhớ... Một năm qua, tôi luôn nói với bản thân, người đàn ông bạc tình bạc nghĩa kia, chỉ đáng để tôi oán hận, còn lấy đó làm động lực để sống tiếp, nhưng... Thế nhưng, không có hơi thở của anh ấy, mọi thứ đều trống rỗng... Nếu như cô không muốn anh ấy nữa, thì trả lại cho tôi... trả lại cho tôi đi... tôi, rất nhớ anh ấy, tôi không thể không có anh ấy..."
Quý Hướng Vãn im lặng.
Cô, lừa cô ấy.
Người đàn ông kia, không phản bội cô.
Vào cái đêm giông tố ấy, không chỉ có cô mất đi người đàn ông mình yêu, tại nạn giao thông kia cũng đã cướp đi người đàn ông của người phụ nữ trước mắt. Hai người, đều không thể gặp mặt người đàn ông của mình vào giây phút cuối cùng.
Khi cô dựa vào đạo đức của một con người, chạy đến xem người đàn ông cùng bị tai nạn liên lụy, anh đã cố gắng bằng mọi sức lực.
Cô là người cuối cùng nhìn thấy anh ta, cũng chỉ có cô biết lời trăn trối sau cùng của anh ấy.
"... Hi... Nghênh... Nghênh... Hi..." Trên người anh ta cắm đủ các loại ống lớn nhỏ, thương tích mà ngay cả cô nhìn còn phải cau mày, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm gì đó, giống như là rất mực quan tâm.
Cô cố gắng bắt âm thanh yếu ớt đó, nghi ngờ mức độ tỉnh táo của người kia. "Nghênh Hi? Tên người?"
Cô đoán dò ý trên gương mặt anh ta, chú ý đến ngón tay anh ta khẽ động một cái. "Người anh yêu?"
Anh ta không thể gật đầu, chỉ nhúc nhích đầu ngón tay lần nữa.
"Di... An..."
"Một người phụ nữ khác?" Lại là một người đàn ông không dứt khoát sao? Một luồng khí tức giận dâng lên não cô, cô chán ghét quay đầu muốn bỏ đi.
"Bệnh... viện..."
Cô dừng bước, quay đầu. "Di An? Tên của bệnh viện? Người còn gái anh yêu, ở bệnh viện này?"
"Phải..." Cố sức thở ra một hơi. "Nhờ..."
"Chuyện gì? Nói đi."
"Lấy của tôi... phá hủy... mắt... tôi..."
"Vậy là, anh phải lấy mắt của anh, tất cả mọi thứ của anh, đều cho hết, để bù đắp cho cô ấy? Bù đắp cho cô ấy cả thế giới này?"
"... đừng... để cho... cô ấy... biết... cô ấy... sẽ bị tổn thương..."Cho cô ấy tất cả mọi thứ, nhưng không muốn cô ấy biết, vậy, anh còn lại gì? Một nấm hoàng thổ, vô tận thê lương.
"Tôi nên nói thế nào?"
"Khiến cô ấy hận..." Đó là lời trăn trối cuối cùng của anh ta.
Thế là cô theo lời trăn trối đó mà xử lý hết tất cả, đến bệnh viện gặp người con gái kia, chính miệng nói với cô ta, người đàn ông phản bội, kêu cô ta từ bỏ ý định, không thể chạy đi tìm anh ta giữa lúc trị liệu như vậy được.
Mãi đến hôm nay, cô đối diện với đôi mắt ngập đầy nước, đôi mắt thuộc về người đàn ông kia, có lẽ, cũng là nước mắt của anh ta, giọt nước mắt mà anh ta không kịp chảy ra vì nỗi đau bi thương kia.
"Cô không gặp được anh ta, cả đời này, cũng không gặp được." Cuối cùng nhả ra mấy chữ, cô đã làm trái lời trăn trối của người đàn ông, từng chữ rõ ràng: "Anh ta, chết rồi!"
Cô gái nhảy dựng lên trong phút chốc, động tác nhanh nhẹn khiến người khác kinh ngạc, một cái tát đến thẳng vào má trái của cô, vừa nặng, lại vừa ác liệt. "Đừng có nói mấy lời đùa giỡn xui xẻo!"
Trước mắt bỗng tối mờ, cô ngã về sau hai bước rồi đứng yên. "Anh ta chết rồi." Cô kiên định lặp lại.
"Cô --"
"Chết cùng ngày với người đàn ông của tôi, trong cùng một tai nạn xe." Dường như rút sạch không khí trong người cô, rút luôn cả linh hồn, sau đó cô mới có thể tiếp tục, giọng cô trống rỗng như người không có nỗi buồn. "Trên đường đến bệnh viện anh ta đã nói như vậy, anh ta không muốn cô biết, không muốn cô đau lòng, muốn tôi thuyết phục cô từ từ. Sự thật, anh ta chưa từng bỏ rơi cô, còn đem tất cả những gì có thể trả cho cô, cho co tất cả, hôm nay cô có thể nhìn thấy mặt trời lần nữa, có gương mặt hoàn mỹ, nên cảm ơn anh ấy, bời vì, đều là của anh ấy hết."
Cô gái bũn rũn đứng không vững, sắc mặt trắng bệch như ánh đèn, nước mắt, lại tuôn ra ào ạt.
"Vốn dĩ... Chuyện này đúng là... vốn dĩ... một năm nay tôi cũng rất hận..." Cô khẽ nhếch khóe môi, giống như vừa chạm vào tuyến lệ, nước mắt cũng điên cuồng tuôn rơi, che mất gương mặt. "Tôi tự nói với bản thân, không thể thua, phải sống tốt hơn, đẹp hơn để khi nhìn lại, anh sẽ phải hối hận, thế nhưng, thế nhưng không có anh ấy... Tôi còn có thể dựa vào cái gì để chịu đựng... Tôi không hận, không hận... Vốn dĩ, tôi vẫn luôn không hận..."
Anh ta nói đúng, cô ấy nhất định sẽ vô cùng đau lòng.
Quý Hướng Vãn liếc mắt nhìn lạnh lùng. "Cô khóc cái gì? Người đàn ông của cô vì cô mà chết, người đàn ông của tôi vì muốn rời xa tôi mà từ bỏ cả mạng sống của mình, rốt cuộc ai nên khóc? Tôi không khóc, cô khóc cái gì!"
"Ít nhất người của cô còn sống!" Cô ta không nên nói thẳng ra như vậy. "Tôi đã từng nguyền rủa anh ấy chết đi, nhưng mà đã từng yêu, sao có thể oán được? Chí ít khi còn yêu nhau, anh rất nghiêm túc, không hề lừa dối tôi, chẳng qua anh ấy không kiềm chế được tâm tình, chẳng qua anh ấy lỡ rung động với người con gái kahc1 mà thôi... Tại sao tôi không thể thông cảm" Tôi thà để anh ấy thay lòng, chỉ cần sống khỏe mạnh, cười nói ở một góc nào đó trên trái đất này, với người mà anh ấy yêu... Thật sự, tôi thật sự hối hận, rất hối hận..."
Tựa như một cú đánh nặng ngàn cân, thẳng thừng đập nát hàng phòng vệ vững chắc cuối cùng trong tâm hồn của Quý Hướng Vãn. Nước mắt, không hề báo trước lại rơi ra khỏi hốc mắt, thả trôi tầng tầng tâm tình bị đè nén...
Hóa ra một năm nay, cô vững vàng khép kín, không đối mặt, chỉ vì một chữ "hối".
Đúng vậy, anh chỉ là không kiềm chế được trái tim, phải nói sai, anh chịu đựng lươn tâm cắn rứt cũng đủ rồi.
Nếu như anh không yêu, vậy thì là gì? Anh dành cho cô mười năm đời người, mười năm đó cô rất vui vẻ, quãng thời gian đó cũng đủ để dành thành báu vật quý giá cả đời có thể nhớ lại.
Mười năm đó, anh dùng cách gì để yêu cô, thương cô, có giả được không? Không yêu, đến nước này trả bằng cách xóa bỏ từng chút sao? Đối với anh thế nào mới gọi là công bằng bình đẳng? Đã từng lợi dụng tình yêu, làm tổn thương cô, so với ai thì anh cũng đau, tại sao cô lại oán? Tại sao phải oán?
Không mang lại hạnh phúc, thì buông tay! Những lời này đánh mạnh vào đầu cô.
Đúng vậy, cô đã cho không hạnh phúc nồng thắm ban đầu như vậy, tại sao không thể cho người đó? Cô rất yêu rất yêu anh, chẳng lẽ kh6ong hi vọng anh được vui khỏe?
Nếu như, khi đó cô nhìn thông suốt, mỉm cười chúc phúc cho anh, mọi chuyện đã không xảy ra như thế...
Cô không thể đối mặt, không phải từ bỏ, mà là cái chết của Hàn.
Cô không thể tha thứ, không phải Hàn, mà là bản thân mình.
Là cô, hại chết anh.
Đứng ở hành lang bệnh viện, cô ôm đầu gối khóc lóc, giải thoát sự hối hận bị đè nén suốt một năm qua.
"Thật xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi... Hàn..." Mãi đến cuối cùng, bọn họ không thể đến kịp để nói với anh những lời này. Nếu như lại có một lần như thế nữa, cô sẽ không để anh phải nhìn thấy dòng nước mắt oán hận của cô, cô sẽ bình thản để cho anh đi, chúc phúc cho anh với tình yêu đích thực, chỉ cần anh sống tốt, chỉ cần anh còn sống...
Tại sao, dù thế nào cũng không có cách cứu vãn tình thế, mà lại đau đến tận cùng thế này?
Chỉ cần anh sống tốt, cô đồng ý dùng hết những lời tác thành -- Hàn, anh có nghe không?
"Không, tôi hận anh ấy."
"Thật không? Vậy sao còn tìm anh ấy?"
"Tôi chỉ..." Cô mím môi tỏ vẻ kiên cường. "Muốn anh ấy hối hận, để cho anh ấy biết anh ấy đã bỏ lỡ cái gì! Không có anh ấy, tôi còn tốt hơn, càng tự do hơn!"
"Vậy tốt rồi, chúc cô vui vẻ!" Không có bất kì ý giễu cợt nào, cô lạnh lùng gật đầu, quay người.
"Chờ chút! Cô và anh ấy... có tốt không?" Cô không nhớ, lý do tại sao anh lại vứt bỏ cô gái có dung mạo xinh đẹp hơn cô, nhân lúc cô đang tuyệt vọng, còn đẩy cô vào chốn luyện ngục vạn kiếp không thể quay lại, thấy rõ bản chất hiện thực vô cùng kinh tởm, không nên nghĩ đến anh, không nên vương vấn anh, chẳng qua là... chỉ là...
Trong đôi mắt hoang mang. Cô chợt nhớ lại lời nói dối năm nào. "Nếu như tôi nói, tôi cũng đùa bỡn anh ấy, vứt bỏ anh ấy, thay cô trả thù người tình phụ bạc, vậy cô có vui nổi không?"
"Cô!" Cô gái cuộn chặt bàn tay thành nắm, nhìn ra được rằng cô ấy đang tức giận, oán hận. "Nếu như không thật lòng yêu anh ấy, thì tại sao lại cướp đi? Làm người thứ ba thú vị lắm à? Chà đạp lên nỗi đau của người khác là thú vui của cô à? Đúng là không biết xấu hổ!"
"Người đàn ông của tô cũng bị cướp đi, nước mắt của tôi chảy về đâu? Cái khổ của tôi biết nói cùng ai? Đừng tưởng rằng chỉ có mình cô là người bất hạnh! Đừng tưởng rằng chỉ có một mình cô ôm nỗi thống khổ!" Có thứ gì đó đè nặng trên ngực cô, khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn, Quý Hướng Vãn muốn làm tổn thương người khác, muốn... làm gì đó để giữ thăng bằng.
"Cô... khốn nạn!" Bởi vì bản thân bất hạnh, nên muốn tất cả phụ nữ trên thế giới đều bất hạnh theo? Cô gái oán trách, không thể tưởng tượng nổi cô gái với gương mặt xinh đẹp như vậy, mà lòng dạ lại độc ác đến thế.
"Khốn nạn sao?" Cô nhếch môi. "Không sao cả. Cô vốn dĩ muốn trả thù, tôi thay cô làm, cô không cần thiết phải gặp lại anh ấy, hay là, cô hy vọng anh ấy thê thảm hơn thế nữa? Tôi --"
"Không!" Cô gái thất kinh kêu một tiếng, dựa vào bức tường trắng, chạy vào nhà vệ sinh, giọng nói cuối cùng rất yếu ớt. "Tôi... tôi muốn anh ấy, tôi chỉ là nhớ anh ấy, rất nhớ... Một năm qua, tôi luôn nói với bản thân, người đàn ông bạc tình bạc nghĩa kia, chỉ đáng để tôi oán hận, còn lấy đó làm động lực để sống tiếp, nhưng... Thế nhưng, không có hơi thở của anh ấy, mọi thứ đều trống rỗng... Nếu như cô không muốn anh ấy nữa, thì trả lại cho tôi... trả lại cho tôi đi... tôi, rất nhớ anh ấy, tôi không thể không có anh ấy..."
Quý Hướng Vãn im lặng.
Cô, lừa cô ấy.
Người đàn ông kia, không phản bội cô.
Vào cái đêm giông tố ấy, không chỉ có cô mất đi người đàn ông mình yêu, tại nạn giao thông kia cũng đã cướp đi người đàn ông của người phụ nữ trước mắt. Hai người, đều không thể gặp mặt người đàn ông của mình vào giây phút cuối cùng.
Khi cô dựa vào đạo đức của một con người, chạy đến xem người đàn ông cùng bị tai nạn liên lụy, anh đã cố gắng bằng mọi sức lực.
Cô là người cuối cùng nhìn thấy anh ta, cũng chỉ có cô biết lời trăn trối sau cùng của anh ấy.
"... Hi... Nghênh... Nghênh... Hi..." Trên người anh ta cắm đủ các loại ống lớn nhỏ, thương tích mà ngay cả cô nhìn còn phải cau mày, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm gì đó, giống như là rất mực quan tâm.
Cô cố gắng bắt âm thanh yếu ớt đó, nghi ngờ mức độ tỉnh táo của người kia. "Nghênh Hi? Tên người?"
Cô đoán dò ý trên gương mặt anh ta, chú ý đến ngón tay anh ta khẽ động một cái. "Người anh yêu?"
Anh ta không thể gật đầu, chỉ nhúc nhích đầu ngón tay lần nữa.
"Di... An..."
"Một người phụ nữ khác?" Lại là một người đàn ông không dứt khoát sao? Một luồng khí tức giận dâng lên não cô, cô chán ghét quay đầu muốn bỏ đi.
"Bệnh... viện..."
Cô dừng bước, quay đầu. "Di An? Tên của bệnh viện? Người còn gái anh yêu, ở bệnh viện này?"
"Phải..." Cố sức thở ra một hơi. "Nhờ..."
"Chuyện gì? Nói đi."
"Lấy của tôi... phá hủy... mắt... tôi..."
"Vậy là, anh phải lấy mắt của anh, tất cả mọi thứ của anh, đều cho hết, để bù đắp cho cô ấy? Bù đắp cho cô ấy cả thế giới này?"
"... đừng... để cho... cô ấy... biết... cô ấy... sẽ bị tổn thương..."Cho cô ấy tất cả mọi thứ, nhưng không muốn cô ấy biết, vậy, anh còn lại gì? Một nấm hoàng thổ, vô tận thê lương.
"Tôi nên nói thế nào?"
"Khiến cô ấy hận..." Đó là lời trăn trối cuối cùng của anh ta.
Thế là cô theo lời trăn trối đó mà xử lý hết tất cả, đến bệnh viện gặp người con gái kia, chính miệng nói với cô ta, người đàn ông phản bội, kêu cô ta từ bỏ ý định, không thể chạy đi tìm anh ta giữa lúc trị liệu như vậy được.
Mãi đến hôm nay, cô đối diện với đôi mắt ngập đầy nước, đôi mắt thuộc về người đàn ông kia, có lẽ, cũng là nước mắt của anh ta, giọt nước mắt mà anh ta không kịp chảy ra vì nỗi đau bi thương kia.
"Cô không gặp được anh ta, cả đời này, cũng không gặp được." Cuối cùng nhả ra mấy chữ, cô đã làm trái lời trăn trối của người đàn ông, từng chữ rõ ràng: "Anh ta, chết rồi!"
Cô gái nhảy dựng lên trong phút chốc, động tác nhanh nhẹn khiến người khác kinh ngạc, một cái tát đến thẳng vào má trái của cô, vừa nặng, lại vừa ác liệt. "Đừng có nói mấy lời đùa giỡn xui xẻo!"
Trước mắt bỗng tối mờ, cô ngã về sau hai bước rồi đứng yên. "Anh ta chết rồi." Cô kiên định lặp lại.
"Cô --"
"Chết cùng ngày với người đàn ông của tôi, trong cùng một tai nạn xe." Dường như rút sạch không khí trong người cô, rút luôn cả linh hồn, sau đó cô mới có thể tiếp tục, giọng cô trống rỗng như người không có nỗi buồn. "Trên đường đến bệnh viện anh ta đã nói như vậy, anh ta không muốn cô biết, không muốn cô đau lòng, muốn tôi thuyết phục cô từ từ. Sự thật, anh ta chưa từng bỏ rơi cô, còn đem tất cả những gì có thể trả cho cô, cho co tất cả, hôm nay cô có thể nhìn thấy mặt trời lần nữa, có gương mặt hoàn mỹ, nên cảm ơn anh ấy, bời vì, đều là của anh ấy hết."
Cô gái bũn rũn đứng không vững, sắc mặt trắng bệch như ánh đèn, nước mắt, lại tuôn ra ào ạt.
"Vốn dĩ... Chuyện này đúng là... vốn dĩ... một năm nay tôi cũng rất hận..." Cô khẽ nhếch khóe môi, giống như vừa chạm vào tuyến lệ, nước mắt cũng điên cuồng tuôn rơi, che mất gương mặt. "Tôi tự nói với bản thân, không thể thua, phải sống tốt hơn, đẹp hơn để khi nhìn lại, anh sẽ phải hối hận, thế nhưng, thế nhưng không có anh ấy... Tôi còn có thể dựa vào cái gì để chịu đựng... Tôi không hận, không hận... Vốn dĩ, tôi vẫn luôn không hận..."
Anh ta nói đúng, cô ấy nhất định sẽ vô cùng đau lòng.
Quý Hướng Vãn liếc mắt nhìn lạnh lùng. "Cô khóc cái gì? Người đàn ông của cô vì cô mà chết, người đàn ông của tôi vì muốn rời xa tôi mà từ bỏ cả mạng sống của mình, rốt cuộc ai nên khóc? Tôi không khóc, cô khóc cái gì!"
"Ít nhất người của cô còn sống!" Cô ta không nên nói thẳng ra như vậy. "Tôi đã từng nguyền rủa anh ấy chết đi, nhưng mà đã từng yêu, sao có thể oán được? Chí ít khi còn yêu nhau, anh rất nghiêm túc, không hề lừa dối tôi, chẳng qua anh ấy không kiềm chế được tâm tình, chẳng qua anh ấy lỡ rung động với người con gái kahc1 mà thôi... Tại sao tôi không thể thông cảm" Tôi thà để anh ấy thay lòng, chỉ cần sống khỏe mạnh, cười nói ở một góc nào đó trên trái đất này, với người mà anh ấy yêu... Thật sự, tôi thật sự hối hận, rất hối hận..."
Tựa như một cú đánh nặng ngàn cân, thẳng thừng đập nát hàng phòng vệ vững chắc cuối cùng trong tâm hồn của Quý Hướng Vãn. Nước mắt, không hề báo trước lại rơi ra khỏi hốc mắt, thả trôi tầng tầng tâm tình bị đè nén...
Hóa ra một năm nay, cô vững vàng khép kín, không đối mặt, chỉ vì một chữ "hối".
Đúng vậy, anh chỉ là không kiềm chế được trái tim, phải nói sai, anh chịu đựng lươn tâm cắn rứt cũng đủ rồi.
Nếu như anh không yêu, vậy thì là gì? Anh dành cho cô mười năm đời người, mười năm đó cô rất vui vẻ, quãng thời gian đó cũng đủ để dành thành báu vật quý giá cả đời có thể nhớ lại.
Mười năm đó, anh dùng cách gì để yêu cô, thương cô, có giả được không? Không yêu, đến nước này trả bằng cách xóa bỏ từng chút sao? Đối với anh thế nào mới gọi là công bằng bình đẳng? Đã từng lợi dụng tình yêu, làm tổn thương cô, so với ai thì anh cũng đau, tại sao cô lại oán? Tại sao phải oán?
Không mang lại hạnh phúc, thì buông tay! Những lời này đánh mạnh vào đầu cô.
Đúng vậy, cô đã cho không hạnh phúc nồng thắm ban đầu như vậy, tại sao không thể cho người đó? Cô rất yêu rất yêu anh, chẳng lẽ kh6ong hi vọng anh được vui khỏe?
Nếu như, khi đó cô nhìn thông suốt, mỉm cười chúc phúc cho anh, mọi chuyện đã không xảy ra như thế...
Cô không thể đối mặt, không phải từ bỏ, mà là cái chết của Hàn.
Cô không thể tha thứ, không phải Hàn, mà là bản thân mình.
Là cô, hại chết anh.
Đứng ở hành lang bệnh viện, cô ôm đầu gối khóc lóc, giải thoát sự hối hận bị đè nén suốt một năm qua.
"Thật xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi... Hàn..." Mãi đến cuối cùng, bọn họ không thể đến kịp để nói với anh những lời này. Nếu như lại có một lần như thế nữa, cô sẽ không để anh phải nhìn thấy dòng nước mắt oán hận của cô, cô sẽ bình thản để cho anh đi, chúc phúc cho anh với tình yêu đích thực, chỉ cần anh sống tốt, chỉ cần anh còn sống...
Tại sao, dù thế nào cũng không có cách cứu vãn tình thế, mà lại đau đến tận cùng thế này?
Chỉ cần anh sống tốt, cô đồng ý dùng hết những lời tác thành -- Hàn, anh có nghe không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.