Chương 15: Khánh Công (1)
Trần Đăng
27/08/2023
Khánh công : ăn mừng công lao
Buổi tối, cuối cùng Tô Cẩn cũng coi như một mình dùng cơm trong trướng, nhớ tới những quân giới kia nên vẫn bước tới quân giới doanh, nghiên cứu thảo luận với nhóm công tượng, chỉ mới ba ngày đã kiểm tu từng cỗ xong xuôi, thí nghiệm thì thấy đều dùng tốt.
Lưu Tầm mừng rỡ, trọng thưởng tất cả người trong quân giới doanh, lập tức triệu tập chúng tướng, bài bố quân công thành, thương thảo nửa ngày, định ra ngày hôm sau sẽ tiến hành ngay, bầu không khí trong quân doanh nhất thời khẩn trương hẳn lên.
Tô Cẩn đi tìm Lý Như Minh đề nghị cùng tham chiến, lại tìm Cao Vĩnh Phúc yêu cầu muốn một bộ khôi giáp, dù sao đồ nữ quan cũng không tiện hành động.
Lý Như Minh nào dám tùy ý đáp lời, chỉ lặng lẽ hỏi dò Cao Vĩnh Phúc, Cao Vĩnh Phúc lại càng không dám tự chủ trương, hắn biết rất rõ địa vị của Tô Cẩn trong lòng Lưu Tầm, chỉ đành khốn khổ khuyên nhủ: “Đội quân giới quân nhu trách nhiệm trọng đại, Tô thị chiếu chỉ cần tọa trấn hậu phương là đủ. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, công thành chiến quá nguy hiểm, kẻ địch sẽ giội dầu ném lửa từ trên tường thành xuống, nếu làm tổn thương quý thể ngàn vàng của Tô thị chiếu thì biết làm sao.”
Tô Cẩn không nghe, chỉ bảo hắn tìm một bộ quân giáp người khác mặc qua rồi cũng được, Cao Vĩnh Phúc kinh hồn táng đảm chạy đi bẩm báo Lưu Tầm. Lưu Tầm khóe miệng lại mang ý cười: “Sai người dựa theo vóc dáng của nàng suốt đêm sửa lại Huyền Long giáp của trẫm cho nàng mặc.” Cao Vĩnh Phúc thở dài, Huyền Long giáp được chế tạo từ tế xà đằng của Tây Nam Miêu Cương, tuy nhẹ nhưng mềm dẻo, thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập, mười năm mới cho ra được một giáp lưng nhỏ, lại thêm da trâu chế thành khôi giáp, có thể nói là ngàn vàng khó đổi, mà nay liền tùy tiện sửa lại cho quận chúa dùng. Chẳng qua Lưu Tầm nói một không hai, hắn chỉ có thể tuân theo, vừa lui liền tức khắc phân phó cung nhân suốt đêm sửa lại.
Lưu Tầm thừa dịp Tô Cẩn đổi dược cho y thì hỏi: “Nghe nói nàng muốn ra chiến trường?”
Tô Cẩn đáp: “Đúng vậy”
Lưu Tầm ôn hòa nói: “Công thành dựa cả vào khí giới, đến lúc đó nàng phải ở trung quân hộ vệ ta, nếu quân giới xảy ra vấn đề ở đâu thì cũng kịp thời điều phối, chỉ huy truyền lệnh thì ở trung quân là cơ động nhất, nàng thấy thế nào?”
Tô Cẩn nghe y nói có lý thì chỉ đành triệt tâm tư tự mình lên tường thành chém giết, đáp: “Được.”
Lưu Tầm biết ý trong lòng nàng khó dẹp yên, lại không thể để nàng khinh suất dấn thân hiểm địa, chỉ làm như không biết, hỏi có còn cần thêm những quân giới khác phải dùng hay không, sau đó là bảo dưỡng quân giới thế nào, lại hỏi cô chỉ dạy bao nhiêu công tượng, Tô Cẩn một mực đáp lời, ngược lại cũng quên quấn quýt chuyện tiên phong chiến trường. Dịch truyện: Maya Dtruyen.com
Canh ba các doanh trong quân rời giường nấu cơm, Cao Vĩnh Phúc cũng sai người đưa tới một bộ giáp mỏng, Tô Cẩn tròng vào, không ngờ lại vừa khít, lại có người dắt ngựa cho cô. Cô lên ngựa chạy đi, ra khỏi doanh địa thì trông thấy ba quân đã chỉnh quân hoàn tất. Gió vù vù thổi, mấy vạn binh sĩ trầm mặc đợi lệnh, không một ai lên tiếng, càng không lấy một người nhúc nhích, cứ đứng lặng vững như núi trong bóng đêm, chỉ nghe tiếng quân kỳ phần phật bay. Lưu Tầm toàn thân mặc giáp trụ, khoác trên người đồ án một đầu hắc kim long rẽ nước, cưỡi ngựa đứng trước quân, giơ cánh tay lên, ánh mắt tràn đầy chiến ý hào hùng, trầm giọng mà quát: “Các huynh đệ, hôm nay xuất chiến, vì vinh quang Đại Sở!”
Y vung mạnh cánh tay, tràn đầy sức lực, khí thế uy nghiêm cùng dũng khí dâng trào xung quanh khiến người ta không dám nhìn thẳng vào hắn, kim long trên áo choàng múa lượn theo gió, tựa muốn vượt gió mà bay, thoáng chốc lập tức khơi dậy đám đông, các tướng sĩ cùng hô lên: “Vì Đại Sở!”
Tiếng kèn lệnh vang vọng thiên không, đại quân khí thế sục sôi xuất phát, quân đội tiên phong xung trận ngựa lên trước, Tô Cẩn khó có được chứng kiến màn cổ động trước trận chiến nhiệt huyết sôi trào như vậy, tâm tình cũng kích động không thôi, nhìn thấy trung quân doanh xuất phát thì cô cũng gấp rút thúc ngựa đuổi theo Lưu Tầm. Gió núi thổi qua, cuốn lấy áo choàng trên người Lưu Tầm phất phới, tôn lên bóng dáng cao lớn uy nghiêm của y, càng thêm phóng khoáng tiêu sái, anh tuấn bức người, trong lòng cô tự nhiên sinh ra kính phục… lại có chút mờ mịt nghĩ, người này… thực sự là người trong quá khứ mình đã dạy dỗ ư? Chính bản thân mình cũng chẳng thể tỏa ra được khí thế vượt lên chúng sinh bễ nghễ thiên hạ ấy, đây ắt hẳn là khí phách vương giả sinh ra đã có của đối phương đi.
Trận công thành rất thuận lợi, khí giới công thành khiến quân đội Đại Sở dũng mãnh như hổ thêm cánh, trên xe thang nghìn nghịt binh sĩ áo đen giáp đen đông như kiến, dễ như trở bàn tay phá vỡ cổng thành, leo lên tường thành. Lương Cương ngày đó liền thất thủ, chủ soái Tây Yết là Mục Nhĩ bị bắt làm tù binh, Lưu Tầm không hề đồ thành, còn lệnh binh sĩ không được quẫy nhiễu dân chúng, đóng quân trong thành thì ra bố cáo chiêu an, sửa soạn ngay đêm đó tổ chức tiệc khánh công trong quan phủ Lương Cương.
Châu phủ quan nha Lương Cương bị trưng thu thành hành cung cho Lưu Tầm nghỉ ngơi, Lưu Tầm vừa cởi ngoại bào vừa nghe thống lĩnh tiên phong doanh La Mãnh lớn tiếng oán thán: “Bệ hạ, ngày xưa cấm nhiễu dân cướp bóc chẳng qua đều chỉ là lời sĩ diện, tiên phong chúng thần liều sống liều chết xông vào thành, tử thương gần một nửa! Cũng chẳng phải vì vào thánh có thể cướp chút ngân lượng xuất ngũ hồi hương nhàn hạ nửa đời sau hay sao? Hôm nay cớ gì bỗng nhiên quyết định làm thật? Chúng thần làm binh mệnh bất bảo tịch*, tiên phong càng là mỗi trận sống sót chỉ một hai phần mười, bảo thần làm sao trở lại gặp mặt các huynh đệ đã lao thân quyết chiến đây? Các huynh đệ đều ý kiến rất nhiều, cũng không thể bảo chúng thần đổ mồ hôi đổ máu tươi lại đổ lệ ròng mà!”
* mệnh bất bảo tịch: lấy ý từ câu “triêu bất bảo tịch” (buổi sáng không thể biết buổi chiều sẽ biến hóa thành như thế nào hoặc phát sinh tình huống gì. Hình dung hình thế nguy cấp, khó mà dự liệu), ý là mạng giữ tới đâu thì hay tới đấy, khó mà liệu trước được.
Trên mặt Lưu Tầm không rõ vui giận, chỉ đáp: “Lần này thì không được, chờ bên này thu được chiến lợi phẩm của quan phủ và quân đội Tây Yết, tiền phong doanh sẽ được phân thưởng gấp đôi, nếu còn không phục…” Y liếc La Mãnh một cái.
La Mãnh lập tức bị lãnh ý trong đôi mắt kia trấn át, vội thưa: “Vâng, bệ hạ muốn thu dân tâm Lương Cương đây mà… Mạt tướng đã rõ đã rõ, thần sẽ tự về áp chế bọn họ…” Lại cuống quýt chạy khỏi quan nha, trên người ướt mồ hôi lạnh, bừng tỉnh nhớ ra vị hoàng đế này đăng cơ nhiều năm, đã chẳng còn là hoàng tử thất sủng năm đó bị tiên đế đày đến biên cương, cần lung lạc đại soái và quân tâm biên cương nữa.
Buổi tối, cuối cùng Tô Cẩn cũng coi như một mình dùng cơm trong trướng, nhớ tới những quân giới kia nên vẫn bước tới quân giới doanh, nghiên cứu thảo luận với nhóm công tượng, chỉ mới ba ngày đã kiểm tu từng cỗ xong xuôi, thí nghiệm thì thấy đều dùng tốt.
Lưu Tầm mừng rỡ, trọng thưởng tất cả người trong quân giới doanh, lập tức triệu tập chúng tướng, bài bố quân công thành, thương thảo nửa ngày, định ra ngày hôm sau sẽ tiến hành ngay, bầu không khí trong quân doanh nhất thời khẩn trương hẳn lên.
Tô Cẩn đi tìm Lý Như Minh đề nghị cùng tham chiến, lại tìm Cao Vĩnh Phúc yêu cầu muốn một bộ khôi giáp, dù sao đồ nữ quan cũng không tiện hành động.
Lý Như Minh nào dám tùy ý đáp lời, chỉ lặng lẽ hỏi dò Cao Vĩnh Phúc, Cao Vĩnh Phúc lại càng không dám tự chủ trương, hắn biết rất rõ địa vị của Tô Cẩn trong lòng Lưu Tầm, chỉ đành khốn khổ khuyên nhủ: “Đội quân giới quân nhu trách nhiệm trọng đại, Tô thị chiếu chỉ cần tọa trấn hậu phương là đủ. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, công thành chiến quá nguy hiểm, kẻ địch sẽ giội dầu ném lửa từ trên tường thành xuống, nếu làm tổn thương quý thể ngàn vàng của Tô thị chiếu thì biết làm sao.”
Tô Cẩn không nghe, chỉ bảo hắn tìm một bộ quân giáp người khác mặc qua rồi cũng được, Cao Vĩnh Phúc kinh hồn táng đảm chạy đi bẩm báo Lưu Tầm. Lưu Tầm khóe miệng lại mang ý cười: “Sai người dựa theo vóc dáng của nàng suốt đêm sửa lại Huyền Long giáp của trẫm cho nàng mặc.” Cao Vĩnh Phúc thở dài, Huyền Long giáp được chế tạo từ tế xà đằng của Tây Nam Miêu Cương, tuy nhẹ nhưng mềm dẻo, thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập, mười năm mới cho ra được một giáp lưng nhỏ, lại thêm da trâu chế thành khôi giáp, có thể nói là ngàn vàng khó đổi, mà nay liền tùy tiện sửa lại cho quận chúa dùng. Chẳng qua Lưu Tầm nói một không hai, hắn chỉ có thể tuân theo, vừa lui liền tức khắc phân phó cung nhân suốt đêm sửa lại.
Lưu Tầm thừa dịp Tô Cẩn đổi dược cho y thì hỏi: “Nghe nói nàng muốn ra chiến trường?”
Tô Cẩn đáp: “Đúng vậy”
Lưu Tầm ôn hòa nói: “Công thành dựa cả vào khí giới, đến lúc đó nàng phải ở trung quân hộ vệ ta, nếu quân giới xảy ra vấn đề ở đâu thì cũng kịp thời điều phối, chỉ huy truyền lệnh thì ở trung quân là cơ động nhất, nàng thấy thế nào?”
Tô Cẩn nghe y nói có lý thì chỉ đành triệt tâm tư tự mình lên tường thành chém giết, đáp: “Được.”
Lưu Tầm biết ý trong lòng nàng khó dẹp yên, lại không thể để nàng khinh suất dấn thân hiểm địa, chỉ làm như không biết, hỏi có còn cần thêm những quân giới khác phải dùng hay không, sau đó là bảo dưỡng quân giới thế nào, lại hỏi cô chỉ dạy bao nhiêu công tượng, Tô Cẩn một mực đáp lời, ngược lại cũng quên quấn quýt chuyện tiên phong chiến trường. Dịch truyện: Maya Dtruyen.com
Canh ba các doanh trong quân rời giường nấu cơm, Cao Vĩnh Phúc cũng sai người đưa tới một bộ giáp mỏng, Tô Cẩn tròng vào, không ngờ lại vừa khít, lại có người dắt ngựa cho cô. Cô lên ngựa chạy đi, ra khỏi doanh địa thì trông thấy ba quân đã chỉnh quân hoàn tất. Gió vù vù thổi, mấy vạn binh sĩ trầm mặc đợi lệnh, không một ai lên tiếng, càng không lấy một người nhúc nhích, cứ đứng lặng vững như núi trong bóng đêm, chỉ nghe tiếng quân kỳ phần phật bay. Lưu Tầm toàn thân mặc giáp trụ, khoác trên người đồ án một đầu hắc kim long rẽ nước, cưỡi ngựa đứng trước quân, giơ cánh tay lên, ánh mắt tràn đầy chiến ý hào hùng, trầm giọng mà quát: “Các huynh đệ, hôm nay xuất chiến, vì vinh quang Đại Sở!”
Y vung mạnh cánh tay, tràn đầy sức lực, khí thế uy nghiêm cùng dũng khí dâng trào xung quanh khiến người ta không dám nhìn thẳng vào hắn, kim long trên áo choàng múa lượn theo gió, tựa muốn vượt gió mà bay, thoáng chốc lập tức khơi dậy đám đông, các tướng sĩ cùng hô lên: “Vì Đại Sở!”
Tiếng kèn lệnh vang vọng thiên không, đại quân khí thế sục sôi xuất phát, quân đội tiên phong xung trận ngựa lên trước, Tô Cẩn khó có được chứng kiến màn cổ động trước trận chiến nhiệt huyết sôi trào như vậy, tâm tình cũng kích động không thôi, nhìn thấy trung quân doanh xuất phát thì cô cũng gấp rút thúc ngựa đuổi theo Lưu Tầm. Gió núi thổi qua, cuốn lấy áo choàng trên người Lưu Tầm phất phới, tôn lên bóng dáng cao lớn uy nghiêm của y, càng thêm phóng khoáng tiêu sái, anh tuấn bức người, trong lòng cô tự nhiên sinh ra kính phục… lại có chút mờ mịt nghĩ, người này… thực sự là người trong quá khứ mình đã dạy dỗ ư? Chính bản thân mình cũng chẳng thể tỏa ra được khí thế vượt lên chúng sinh bễ nghễ thiên hạ ấy, đây ắt hẳn là khí phách vương giả sinh ra đã có của đối phương đi.
Trận công thành rất thuận lợi, khí giới công thành khiến quân đội Đại Sở dũng mãnh như hổ thêm cánh, trên xe thang nghìn nghịt binh sĩ áo đen giáp đen đông như kiến, dễ như trở bàn tay phá vỡ cổng thành, leo lên tường thành. Lương Cương ngày đó liền thất thủ, chủ soái Tây Yết là Mục Nhĩ bị bắt làm tù binh, Lưu Tầm không hề đồ thành, còn lệnh binh sĩ không được quẫy nhiễu dân chúng, đóng quân trong thành thì ra bố cáo chiêu an, sửa soạn ngay đêm đó tổ chức tiệc khánh công trong quan phủ Lương Cương.
Châu phủ quan nha Lương Cương bị trưng thu thành hành cung cho Lưu Tầm nghỉ ngơi, Lưu Tầm vừa cởi ngoại bào vừa nghe thống lĩnh tiên phong doanh La Mãnh lớn tiếng oán thán: “Bệ hạ, ngày xưa cấm nhiễu dân cướp bóc chẳng qua đều chỉ là lời sĩ diện, tiên phong chúng thần liều sống liều chết xông vào thành, tử thương gần một nửa! Cũng chẳng phải vì vào thánh có thể cướp chút ngân lượng xuất ngũ hồi hương nhàn hạ nửa đời sau hay sao? Hôm nay cớ gì bỗng nhiên quyết định làm thật? Chúng thần làm binh mệnh bất bảo tịch*, tiên phong càng là mỗi trận sống sót chỉ một hai phần mười, bảo thần làm sao trở lại gặp mặt các huynh đệ đã lao thân quyết chiến đây? Các huynh đệ đều ý kiến rất nhiều, cũng không thể bảo chúng thần đổ mồ hôi đổ máu tươi lại đổ lệ ròng mà!”
* mệnh bất bảo tịch: lấy ý từ câu “triêu bất bảo tịch” (buổi sáng không thể biết buổi chiều sẽ biến hóa thành như thế nào hoặc phát sinh tình huống gì. Hình dung hình thế nguy cấp, khó mà dự liệu), ý là mạng giữ tới đâu thì hay tới đấy, khó mà liệu trước được.
Trên mặt Lưu Tầm không rõ vui giận, chỉ đáp: “Lần này thì không được, chờ bên này thu được chiến lợi phẩm của quan phủ và quân đội Tây Yết, tiền phong doanh sẽ được phân thưởng gấp đôi, nếu còn không phục…” Y liếc La Mãnh một cái.
La Mãnh lập tức bị lãnh ý trong đôi mắt kia trấn át, vội thưa: “Vâng, bệ hạ muốn thu dân tâm Lương Cương đây mà… Mạt tướng đã rõ đã rõ, thần sẽ tự về áp chế bọn họ…” Lại cuống quýt chạy khỏi quan nha, trên người ướt mồ hôi lạnh, bừng tỉnh nhớ ra vị hoàng đế này đăng cơ nhiều năm, đã chẳng còn là hoàng tử thất sủng năm đó bị tiên đế đày đến biên cương, cần lung lạc đại soái và quân tâm biên cương nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.