Cố Kiếm

Chương 3: Phục Kích (1)

Trần Đăng

19/06/2023

Thiết bị định tuyến được thiết lập để thả cô xuống cùng một khu vực với mục tiêu nhiệm vụ — nhưng cô thực sự không ngờ sẽ là một vùng núi rừng hoang vu, hết núi cao lại đến núi cao hơn, nối tiếp nhau kéo dài mấy chục dặm, trải dài ngút tầm mắt, phần lớn núi là rừng rậm cây cối cao lớn xum xuê, bao la rộng lớn.

Vốn cho rằng Sở Vũ đế mang theo hổ phách bên người, vậy nên địa điểm đặt chân của cô sẽ ở phụ cận kinh thành, thế nhưng sau khi nhằm hướng Đông đi một ngày đường vẫn không ra khỏi rừng, cô đã dần hiểu ra nơi này tuyệt đối không phải vùng ngoại ô kinh thành… Lẽ nào hổ phách không nằm trên người Sở Vũ đế? Cô không thể không bắt đầu hoài nghi suy đoán trước đó của bọn họ.

Đương tiết trời thu, thú hoang béo tốt, cô bắt một con chim trĩ nướng ăn, lại gấp rút mà đi, đợi đến sáng sớm ngày thứ ba thì rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng người. Đang khi trái tim thầm thả lỏng đã có thể hỏi thăm tình hình, men theo tiếng người đi chừng một trăm mét thì cô lại cảm thấy không đúng lắm, âm thanh văng vẳng từ vừa kích động lại căng thẳng, tựa hồ có người đang tranh chấp cãi vã, mà lân cận lại xuất hiện binh sĩ mặc quân trang màu đen cầm đao tuần tra canh gác.

Cô vốn cẩn thận, tránh né binh sĩ tuần tra leo lên một cành cây rậm lá, nhẹ nhàng không một tiếng động tiếp cận đám người nọ.

Giữa mỏm đá xếp xen kẽ một hàng chừng năm cỗ máy ném đá và hai xe nỏ. Đứng bên cạnh xe là một toán binh sĩ áo đen, vây rải rác xung quanh, vóc người đều vô cùng cao to cường tráng, ánh mắt cảnh giác, nghiêm chỉnh đứng thẳng, một luồng khí dũng mãnh đập vào mặt, vừa nhìn liền biết chính là những binh sĩ gan dạ đã thật sự từng trải chiến trường, chứng kiến máu tươi. Ước chừng khoảng trăm người, hơn hai mươi người đang không ngừng vận chuyển đá đến bên cạnh máy, lại có binh sĩ đang chặt cành cây che phụ cận máy ném đá và xe nỏ, còn thêm mấy binh sĩ đang băng bó vết thương ở một bên, có vẻ như là bị đập trúng bả vai, dưới băng gạc lộ ra máu thịt nhầy nhụa. Song dù vậy, toàn bộ đội ngũ vẫn có vẻ khá trật tự ngay ngắn.

Rất hiển nhiên, đây là một đội ngũ đang tiến hành nhiệm vụ phục kích.

Thế nhưng vài người trông có vẻ như là tướng quân đầu lĩnh càng tranh cãi càng nóng nảy, chẳng hề quan tâm đến thần sắc bất an của đám binh sĩ bên cạnh.

Một gã đàn ông lưng hùm vai gấu đang đỏ mặt tía tai gào lên: “Hôm qua lúc thực nghiệm rõ ràng rất tốt, trước khi xuất phát ta còn cho binh thử từng cỗ một, tuyệt đối không có hư hỏng! Đến nơi này thì mới phát hiện bất thường, vậy có thể trách ta à?”

Một kẻ khác mày nhỏ mắt hí, gương mặt trắng lấm tấm vết rổ đứng ra khuyên nhủ: “Lão Mã bớt nóng đi, việc này ai cũng không ngờ tới, trước đó chẳng phải bệ hạ cũng đích thân kiểm tra hay sao, còn ngay trước mặt chúng tướng ban thưởng hậu hĩnh cho Tiết nữ quan đã sửa xe sao? Sau đó mới định ra kế hoạch này, đều biết đây là rủi ro ngoài ý muốn, nhưng bây giờ việc cấp bách là lập tức phái người trở về đưa tin thỉnh bệ hạ thay đổi kế hoạch.”

Một tướng lĩnh trẻ tuổi nước da nâu nhạt bên cạnh lại dựng mày quắc mắt: “Muộn rồi! Hiện tại đại quân của bệ hạ đã xuất phát, người báo tin của chúng ta cho dù khoái mã cũng không đuổi kịp! Càng huống hồ lúc chúng ta lên núi thì đã sớm thả ngựa ở dưới, từ đây đến đầu kia núi thế nào cũng phải nửa ngày! Không kịp rồi! Phục kích thất bại, quân chủ lực của bệ hạ tất bất lợi!”

Gã đàn ông mặt đỏ lồng nhực phập phồng, còn đang chìm trong xúc động phẫn nộ, hung tợn nói: “Phục kích xảy ra sự cố cũng thôi đi, chỉ sợ những xe đao và máy ném đá bệ hạ mang theo cũng có sai lầm, đó mới là…” Nói tới đây gã bỗng khựng lại, rùng mạnh người, hiển nhiên cũng bị lời của chính mình dọa sợ.



Tướng lĩnh trẻ tuổi phẫn nộ lấy sống đao đang cầm trong tay đập vào máy bắn đá, hỏi mấy binh sĩ đang mày mò quanh đó: “Tra ra nguyên nhân chưa?”

Mấy binh sĩ lúng túng đáp: “Bẩm tướng quân, hình như giá đỡ chỗ này bị lỏng ra, song… chúng tôi không dám tháo… chỉ sợ vừa tháo sẽ long hết…”

Mặt rỗ nói: "Bọn họ làm sao mà nhìn ra, trên xe này có cơ quan, chỉ cần vừa kéo giá đỡ sẽ long ra hết. Năm đó Bắc Nhung cướp lấy xe bị long về, sai người ghép lại mà cũng không ai tìm ra cách, đây chính là do Phụng Thánh quận chúa chế tạo, bản vẽ đều bị tiêu hủy hoàn toàn, sửa cũng chẳng sửa được. Theo ta thấy thì Tiết nữ quan Thiên Cơ môn gì đó ấy, cũng chả có bản lĩnh gì.”

Lão Mã mặt đỏ đã sớm nhanh nhẩu cướp lời: “Chẳng phải nói Phụng Thánh quận chúa xuất thân từ Thiên Cơ môn ư? Tiết nữ quan này sẽ không phải là gian tế giả mạo Tây Yết phái tới chứ!” Gã nhổ nước bọt, tức giận trên mặt chưa tan.

Mặt rỗ lắc đầu: “Bệ hạ hết sức hậu đãi Thiên Cơ môn, lần này ngự giá thân chinh, đặc biệt dẫn họ tới đây nói có thể sửa lại những chiến xa này, trước đó xác thực cũng đã sửa được, ai biết sẽ ra vầy? Ta nói… nếu trận chiến này chúng ta phục kích không xong, cho dù bệ hạ có thắng, tướng quân trở lại cũng bị quân pháp xử trí. Nhiều con mắt như thế đều chứng kiến máy đã hoạt động tốt, hiện tại chúng ta nói bị hư thì có xóa được tội phục kích thất bại này không?”

Lão Mã nộ khí bừng bừng: “Chúng ta trên dưới một trăm con mắt chứng kiến, máy ném đá đến trên núi, vừa thử thì bị văng ngược, đây còn có thể đổ cho chúng ta?

Tướng quân trẻ tuổi cật lực kiềm lửa giận, thấp giọng quát: “Bây giờ vội chối trách nhiệm có ích gì? Giờ này cần quan tâm là lần phục kích này phải làm như thế nào kia kìa? Kế sách phục kích không thành, nhân số Tây Yết lại hơn xa chúng ta. Nếu hôm nay không giành được đại thắng, mảnh đồng bằng Tây Hạ này cùng với cùng với Tây Nguyên thành nối liền đều sẽ mất! Nội địa Trung Nguyên sẽ hoàn toàn thất thủ, chúng ta có thúc thủ nhận tội cả bọn thì cũng ích gì?”

Mặt rỗ bỗng lo âu nhỏ giọng, chỉ lên trời: “Bệ hạ còn chưa có con… Trận đánh này lỡ như… chúng ta chính là tội nhân của Sở triều!”

Ba người lâm vào trầm mặc, hiển nhiên đều bị suy đoán đáng sợ ấy hù dọa. Bấy giờ Tô Cẩn đại thể đã xác nhận nhánh quân này chính là quân đội Sở triều, nghe như còn là ngự giá thân chinh, ánh mắt cô phức tạp quan sát những chiếc máy ném đá. Xe trục kéo đuôi én cỡ lớn, ngoài cơ quan động lực cung lực hình tổng hợp còn gia phối thêm bánh xe làm phương tiện vận chuyển, mấy chỗ bản lề cũng đều được cải tiến, đây là thứ trước đây mình làm ư? Từ nhỏ cô đã yêu thích lắp ghép mô hình thủ công, trong nhà bày không ít mô hình lắp ghép chiến xa máy bay, mà cô vì chấp hành nhiệm vụ cũng tham gia huấn luyện tương quan đến chiến tranh vũ khí lạnh… Nói vậy hẳn là thật.

Cô tung người nhảy xuống: “Tôi có thể sửa thử.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cố Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook