Chương 20: Song Ngọc (2)
Trần Đăng
01/09/2023
Tô Cẩn nhìn hai người đối qua hát lại nửa ngày đã có phần vô vị. Lưu Tầm lại xem vô cùng nghiêm túc, một lát sau còn quay sang bình luận với Tô Cẩn: “Nữ tử này khổ cực dưỡng dục trượng phu mười tám năm, lại không thể không chắp tay tặng trượng phu cho người, Thẩm Mộng Hà kia quả là phụ tình.”
Tô Cẩn do dự một hồi mới đáp: “Nếu cô ấy có ý định gả cho Thẩm Mộng Hà, vì sao không sớm nói rõ với đối phương? Người bình thường chẳng ai lại nảy sinh ý tưởng với chị mình mà… Cũng đâu thể trách Thẩm Mộng Hà.”
Biểu cảm trên gương mặt Lưu Tầm vô cùng phiền muộn đến kỳ lạ, trầm giọng lẩm nhẩm: “Đúng vậy, sao không sớm nói ra?”
Tô Cẩn bị nét mặt gần như đau thương của y làm cho cả kinh, không dám phát biểu nữa, chẳng thể làm gì khác hơn là quay sang tiếp tục xem diễn, nhưng đáy lòng càng lúc càng kinh hãi, những ngày qua Lưu Tầm trong mắt cô là lãnh khốc, là kiên định, hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ tới đế vương anh minh thần võ như vậy sẽ xem hí kịch, lại còn vô cùng nghiêm túc thảo luận nội dung với người khác, thực sự khiến cô sinh ra một cảm giác sụp đổ hình tượng đầy quỷ dị.
Cô chỉ đành chuyên tâm vào sân khấu, Cao Vĩnh Phúc đã sớm tìm cớ lui ra ngoài lấy điểm tâm, trong phòng chỉ còn mình Tô Cẩn và Lưu Tầm, trầm mặc im lặng, mà hí khúc cổ đại tiết tấu vô cùng chậm. Người trên đài bi bi thiết thiết, khanh khanh ta ta, ca một câu ngừng một cái, bước một bước diễn một lần, Tô Cẩn dựa vào lan can bao lót mềm, được hơi nóng từ chậu than trong phòng sưởi ấm, lại do cơn say đêm qua chưa tan, dần dần thấy mơ màng.
Cao Vĩnh Phúc lề mề chuẩn bị phía ngoài hồi lâu mới tiến vào phòng tính xem xem bệ hạ có phân phó gì không, kết quả vừa bước vào liền bắt gặp Tô Cẩn đang dựa vào lan can nhắm mắt, trên người khoác áo lông của Lưu Tầm, nửa bên mặt bao phủ trong lớp lông trắng như tuyết, hàng mi hơi run rẩy, đã thiếp đi. Cao Vĩnh Phúc toan mở miệng thì Lưu Tầm liền quay đầu qua liếc hắn một cái, ánh mắt lạnh lẽo, chặn lại lời hắn, Cao Vĩnh Phúc không dám nhiều chuyện, rón rén rời đi.
Tô Cẩn một giấc tỉnh lại, trên sân cũng đã ngừng chiêng trống, mấy cô gái đang gảy đàn thổi sáo, tiếng nhạc như gió xuân gột rửa, lại nhớ tới mình đã ngủ suốt một vở thì cô có chút lúng túng, quay mặt sang thì bắt gặp Lưu Tầm đang nhìn sân khấu đến xuất thần, cũng không phải nhìn đến những cô gái kia, mà phảng phất như trông về phía xa xôi phía đối diện, phòng trong ánh đèn âm u, nửa bên mặt y khuất vào bóng tối, hiện ra đường nét ưu sầu. Dịch truyện: Maya Dtruyen.com
Cô hơi sửng sốt, giật giật thân thể, áo lông trên người liền trượt xuống, dù là cô luôn luôn bình tĩnh cũng không khỏi có phần quẫn bách, hai ngày nay cô cũng đặc biệt kỳ lạ cả hai ngày, liên tiếp sơ suất, phán đoán sai lầm dẫn đến say rượu, bồi tiếp mục tiêu nhiệm vụ vi hành kết quả bản thân lại ngủ gật. Cũng chẳng rõ vì sao, lần đầu gặp mặt Lưu Tầm, cô cảm giác được nguy hiểm, đợi đến đã hơi quen thuộc, thì lại cảm thấy ở bên y rất thả lỏng, không cần cảnh giác… Đây chẳng lẽ là cảm giác tiềm thức trước kia mang đến cho mình?
Cô nhặt áo lông lên, nhìn về phía Lưu Tầm, Lưu Tầm quay mặt lại nhìn cô, tự nhiên nhận lấy áo lông, cũng không khoác vào mà chỉ vắt trên khuỷu tay, một bàn tay xoa xoa lớp lông mềm phía trên.
Ánh mắt Tô Cẩn rơi trên ngón tay thon dài của y thì chợt cả kinh, nghĩ một hồi rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Bệ hạ… Nhẫn hổ phách của ngài đâu?” Mấy ngày cô đến Lưu Tầm vẫn mang chiếc nhẫn giây lát không rời, bây giờ trên ngón tay y lại trống không, sẽ không phải mất chứ, cô bắt đầu hồi tưởng xem hôm nay khi ra cửa Lưu Tầm có mang nhẫn hay không.
Sắc mặt Lưu Tầm trầm xuống, khóe miệng nhếch thành một nụ cười như cười gằn: “Hôm nay ra ngoài gấp gáp nên không đeo.”
Tô Cẩn do dự hồi lâu rốt cuộc vẫn mở miệng, lại nhắc lời đã nói khi say: “Hổ phách kia… Đeo lâu ngày sẽ khiến người không sinh con được… Bệ hạ…”
Lưu Tầm đã cắt ngang: “Thật không? Có điều ngày đó lệnh tỷ cho ta lại nói hổ phách này có thể giải độc, bảo ta lúc uống nước thì dùng.”
Tô Cẩn ngây ngẩn cả người, không phải nói là thất lạc trên chiến trường sao? Hổ phách này là sản phẩm hành tinh khác, có thể lọc sạch nước uống, có thể phóng xạ ngừa thai, Cục Quản lý Thời không đã quy định nghiêm ngặt rằng vật này không thể giao cho người thời không khác, chẳng lẽ trong báo cáo mình nói dối? Cô thực sự khó mà tin được đây là chuyện mà bản thân vẫn luôn nghiêm cẩn đã làm ra, đang còn chìm trong dư chấn của cơn khiếp sợ, Lưu Tầm cũng không nhìn cô nữa, chậm rãi nói: “Ra ngoài cũng đã một lúc, đến lúc trở về rồi.”
Mành cửa hất lên, Cao Vĩnh Phúc đã khom người nghênh đón, y đi về phía ngoài cửa, Tô Cẩn chỉ đành đuổi theo, trong lòng suy nghĩ liên miên, nên làm gì lấy lại hổ phách kia đây. Ra khỏi rạp hát thì một chiếc xe ngựa màu xanh đã đỗ bên dưới, Cao Vĩnh Phúc hầu Lưu Tầm lên xe, lại ra hiệu cho Tô Cẩn lên theo, bản thân thì bộ hành cùng với các thị vệ tùy tùng. Dọc đường trong buồng xe im ắng không một tiếng động, giữa trầm mặc khó nhịn, rốt cuộc Tô Cẩn nhẫn không được lại khuyên: “Những năm nay bệ hạ không con nỗi dõi, vẫn nên thà tin rằng có, cất lại hổ phách kia đi.”
Lưu Tầm rũ mi mắt, thần sắc vui giận khó phân, trầm mặc hồi lâu mới nhàn nhạt đáp: “Trẫm không con nối dõi không liên quan đến hổ phách.”
Tô Cẩn không hiểu ý đối phương, trong lòng đắn đó một lúc, lại xẹt qua một ý nghĩ… Lẽ nào Lưu Tầm không được? Nhất thời lại khó mà mở miệng hỏi kỹ, buồng xe tù mù tối, đế vương trẻ tuổi chợt nâng mắt nhìn cô, đồng tử đen nhánh như kết sương lạnh, như ai như oán, cô sởn cả gai ốc, không dám hỏi thêm.
Tô Cẩn do dự một hồi mới đáp: “Nếu cô ấy có ý định gả cho Thẩm Mộng Hà, vì sao không sớm nói rõ với đối phương? Người bình thường chẳng ai lại nảy sinh ý tưởng với chị mình mà… Cũng đâu thể trách Thẩm Mộng Hà.”
Biểu cảm trên gương mặt Lưu Tầm vô cùng phiền muộn đến kỳ lạ, trầm giọng lẩm nhẩm: “Đúng vậy, sao không sớm nói ra?”
Tô Cẩn bị nét mặt gần như đau thương của y làm cho cả kinh, không dám phát biểu nữa, chẳng thể làm gì khác hơn là quay sang tiếp tục xem diễn, nhưng đáy lòng càng lúc càng kinh hãi, những ngày qua Lưu Tầm trong mắt cô là lãnh khốc, là kiên định, hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ tới đế vương anh minh thần võ như vậy sẽ xem hí kịch, lại còn vô cùng nghiêm túc thảo luận nội dung với người khác, thực sự khiến cô sinh ra một cảm giác sụp đổ hình tượng đầy quỷ dị.
Cô chỉ đành chuyên tâm vào sân khấu, Cao Vĩnh Phúc đã sớm tìm cớ lui ra ngoài lấy điểm tâm, trong phòng chỉ còn mình Tô Cẩn và Lưu Tầm, trầm mặc im lặng, mà hí khúc cổ đại tiết tấu vô cùng chậm. Người trên đài bi bi thiết thiết, khanh khanh ta ta, ca một câu ngừng một cái, bước một bước diễn một lần, Tô Cẩn dựa vào lan can bao lót mềm, được hơi nóng từ chậu than trong phòng sưởi ấm, lại do cơn say đêm qua chưa tan, dần dần thấy mơ màng.
Cao Vĩnh Phúc lề mề chuẩn bị phía ngoài hồi lâu mới tiến vào phòng tính xem xem bệ hạ có phân phó gì không, kết quả vừa bước vào liền bắt gặp Tô Cẩn đang dựa vào lan can nhắm mắt, trên người khoác áo lông của Lưu Tầm, nửa bên mặt bao phủ trong lớp lông trắng như tuyết, hàng mi hơi run rẩy, đã thiếp đi. Cao Vĩnh Phúc toan mở miệng thì Lưu Tầm liền quay đầu qua liếc hắn một cái, ánh mắt lạnh lẽo, chặn lại lời hắn, Cao Vĩnh Phúc không dám nhiều chuyện, rón rén rời đi.
Tô Cẩn một giấc tỉnh lại, trên sân cũng đã ngừng chiêng trống, mấy cô gái đang gảy đàn thổi sáo, tiếng nhạc như gió xuân gột rửa, lại nhớ tới mình đã ngủ suốt một vở thì cô có chút lúng túng, quay mặt sang thì bắt gặp Lưu Tầm đang nhìn sân khấu đến xuất thần, cũng không phải nhìn đến những cô gái kia, mà phảng phất như trông về phía xa xôi phía đối diện, phòng trong ánh đèn âm u, nửa bên mặt y khuất vào bóng tối, hiện ra đường nét ưu sầu. Dịch truyện: Maya Dtruyen.com
Cô hơi sửng sốt, giật giật thân thể, áo lông trên người liền trượt xuống, dù là cô luôn luôn bình tĩnh cũng không khỏi có phần quẫn bách, hai ngày nay cô cũng đặc biệt kỳ lạ cả hai ngày, liên tiếp sơ suất, phán đoán sai lầm dẫn đến say rượu, bồi tiếp mục tiêu nhiệm vụ vi hành kết quả bản thân lại ngủ gật. Cũng chẳng rõ vì sao, lần đầu gặp mặt Lưu Tầm, cô cảm giác được nguy hiểm, đợi đến đã hơi quen thuộc, thì lại cảm thấy ở bên y rất thả lỏng, không cần cảnh giác… Đây chẳng lẽ là cảm giác tiềm thức trước kia mang đến cho mình?
Cô nhặt áo lông lên, nhìn về phía Lưu Tầm, Lưu Tầm quay mặt lại nhìn cô, tự nhiên nhận lấy áo lông, cũng không khoác vào mà chỉ vắt trên khuỷu tay, một bàn tay xoa xoa lớp lông mềm phía trên.
Ánh mắt Tô Cẩn rơi trên ngón tay thon dài của y thì chợt cả kinh, nghĩ một hồi rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Bệ hạ… Nhẫn hổ phách của ngài đâu?” Mấy ngày cô đến Lưu Tầm vẫn mang chiếc nhẫn giây lát không rời, bây giờ trên ngón tay y lại trống không, sẽ không phải mất chứ, cô bắt đầu hồi tưởng xem hôm nay khi ra cửa Lưu Tầm có mang nhẫn hay không.
Sắc mặt Lưu Tầm trầm xuống, khóe miệng nhếch thành một nụ cười như cười gằn: “Hôm nay ra ngoài gấp gáp nên không đeo.”
Tô Cẩn do dự hồi lâu rốt cuộc vẫn mở miệng, lại nhắc lời đã nói khi say: “Hổ phách kia… Đeo lâu ngày sẽ khiến người không sinh con được… Bệ hạ…”
Lưu Tầm đã cắt ngang: “Thật không? Có điều ngày đó lệnh tỷ cho ta lại nói hổ phách này có thể giải độc, bảo ta lúc uống nước thì dùng.”
Tô Cẩn ngây ngẩn cả người, không phải nói là thất lạc trên chiến trường sao? Hổ phách này là sản phẩm hành tinh khác, có thể lọc sạch nước uống, có thể phóng xạ ngừa thai, Cục Quản lý Thời không đã quy định nghiêm ngặt rằng vật này không thể giao cho người thời không khác, chẳng lẽ trong báo cáo mình nói dối? Cô thực sự khó mà tin được đây là chuyện mà bản thân vẫn luôn nghiêm cẩn đã làm ra, đang còn chìm trong dư chấn của cơn khiếp sợ, Lưu Tầm cũng không nhìn cô nữa, chậm rãi nói: “Ra ngoài cũng đã một lúc, đến lúc trở về rồi.”
Mành cửa hất lên, Cao Vĩnh Phúc đã khom người nghênh đón, y đi về phía ngoài cửa, Tô Cẩn chỉ đành đuổi theo, trong lòng suy nghĩ liên miên, nên làm gì lấy lại hổ phách kia đây. Ra khỏi rạp hát thì một chiếc xe ngựa màu xanh đã đỗ bên dưới, Cao Vĩnh Phúc hầu Lưu Tầm lên xe, lại ra hiệu cho Tô Cẩn lên theo, bản thân thì bộ hành cùng với các thị vệ tùy tùng. Dọc đường trong buồng xe im ắng không một tiếng động, giữa trầm mặc khó nhịn, rốt cuộc Tô Cẩn nhẫn không được lại khuyên: “Những năm nay bệ hạ không con nỗi dõi, vẫn nên thà tin rằng có, cất lại hổ phách kia đi.”
Lưu Tầm rũ mi mắt, thần sắc vui giận khó phân, trầm mặc hồi lâu mới nhàn nhạt đáp: “Trẫm không con nối dõi không liên quan đến hổ phách.”
Tô Cẩn không hiểu ý đối phương, trong lòng đắn đó một lúc, lại xẹt qua một ý nghĩ… Lẽ nào Lưu Tầm không được? Nhất thời lại khó mà mở miệng hỏi kỹ, buồng xe tù mù tối, đế vương trẻ tuổi chợt nâng mắt nhìn cô, đồng tử đen nhánh như kết sương lạnh, như ai như oán, cô sởn cả gai ốc, không dám hỏi thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.