Chương 40: Tặng Kiếm (2)
Trần Đăng
02/02/2024
Thủ đô của nước Sở là Thịnh Kinh, cũng là cố đô của các triều đại trước, trải qua nhiều triều đại, hùng vĩ nguy nga, mặc dù mỗi lần thay đổi triều đại đều bị chiến tranh tàn phá, nhưng vẫn nhanh chóng khôi phục, mà bách tính kinh thành, cũng đặc biệt mang theo ngạo khí của con dân kinh đô dưới chân thiên tử. Trên con đường rộn ràng náo nhiệt, Lưu Tầm mang theo Tô Cẩn tùy ý đi lại, tuy mặc thường phục, nhưng từ chất liệu đến phục sức đều không tầm thường, cộng thêm ánh mắt với khí thế như nắm tất cả trong lòng bàn tay của Lưu Tầm, lại có khí tràng mạnh mẽ của đấng quân vương, càng dễ thu hút sự chú ý của mọi người.
Tô Cẩn đứng nhìn một màn tạp kĩ cổ xưa dưới chân cầu, sau đó lại đi lướt xem từng cửa hàng một, phàm là mặt tiền cửa hàng có chút điểm đặc biệt gì đó, cô sẽ đi vào trong nhìn một cái. Mười tám tuổi cô gia nhập bộ đội đặc chủng, phần lớn thời gian đều ở trong quân đội tiếp nhận huấn luyện khô khan, thỉnh thoảng nhận nhiệm vụ cũng đều vội vã trở về, rất ít có thời gian nhàn nhã đi dạo như vầy, huống chi đây là cổ đại chưa từng đến. Nhiệm vụ xuyên việt thời không, trước lần này, cô chỉ từng thực hiện qua một lần, là thời cận đại, lại khá đơn giản, chỉ ở 3 tháng rồi thuận lợi trở về.
Lưu Tầm vẫn đi cùng cô, không nhanh không chậm, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, nhưng thứ gì Tô Cẩn nhìn nhiều vài lần, hoặc cảm thấy có hứng thú, y trực tiếp lệnh cho thị vệ mua. Tô Cẩn đùn đẩy mấy lần, biết y không thiếu tiền, lại đều là một chút đồ vật mỹ nghệ linh tinh như con hổ bằng vải, hạch đào chạm khắc, lồng dế bện thủ công,...nghĩ đến trở về cũng có thể tặng người khác nên thôi.
Mà một cửa tiệm vũ khí đã hấp dẫn sự chú ý của cô, kĩ thuật rèn thời đại vũ khí lạnh vẫn luôn khiến người hiện đại thán phục, khi mà không có sự trợ giúp của công nghệ cao, người cổ đại làm thế nào có thể khiến cho đao kiếm đã rèn hơn nghìn năm vẫn sắc bén như mới? Đây vẫn luôn là điều bí ẩn.
Trên vách tường trong tiệm treo mấy chục con dao, ngay cả giữa ban ngày, trong phòng vẫn thắp nến, chiếu lên lưỡi dao toát ra từng đạo hàn quang, Tô Cẩn vô cùng hứng thú lấy từng con từng con xuống nhìn, tiếp đó lần lượt thử độ sắc bén của chúng. Nữ tử vào tiệm thường không nhiều, tiểu nhị vốn cũng không xem trọng lắm, thế nhưng khi hắn thấy theo động tác của nử tử này làm lộ ra một góc áo hồng bên trong kiện áo choàng đen như mực, chất liệu bóng loáng mượt mà, mà nam tử đứng phía sau, cũng là một thân trường bào gấm đen, nhưng chân mày sắc như đao, đuôi mắt uy chấn, dáng vẻ uy nghiêm, tuy ánh mắt vẫn luôn dõi theo nữ tử kia, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng lúc vô tình nhìn về phía người khác thì nó lại trở nên thâm trầm sắc bén, tràn đầy uy hiếp —— đây không phải là vị khách bình thường, tiểu nhị vội vã đi lên giới thiệu từng cái một, cực kì chu đáo.
Tô Cẩn một phen xem xem thử thử nhưng vẫn thấy chưa đã ghiền, Lưu Tầm thấy vậy bèn bảo tiểu nhị: "Những thứ này quá bình thường, không có vật gì hiếm lại sao?"
Tiểu nhị vội vàng nói: "Có một đôi nam nữ song kiếm cổ! Điếm chủ chúng ta mới có được, vô cùng trân quý, nhưng vẫn chưa thỉnh người định giá.", rồi đi vào bên trong một lúc, đem ra một chiếc hộp, mở ra bên trong là một đôi kiếm ngắn, dài khoảng một thước, bao kiếm da cá cổ xưa, lưỡi kiếm sắc bén như mới đúc ra, cán khắc hoa văn rồng phượng, còn có khoa đẩu cổ văn, một là chữ nổi, một là chữ chìm, vừa vặn một đôi. Dịch truyện: Maya Dtruyen.com
Tô Cẩn nhận lấy, vuốt ve quan sát một hồi, thử chém khúc gỗ để thử kiếm, rất dễ dàng chém đứt đầu gỗ thành từng đoạn, tiểu nhị hơi đổi sắc mặt, khi kiếm này mới đến điếm chủ cũng đã thử qua, nhưng cũng chỉ có thể chém ra một lát mỏng, cô nương này khí lực thật mạnh!
Khóe môi Lưu Tầm hiện lên một nụ cười, hài lòng nói: "Đôi kiếm này, chúng ta lấy."
Tiểu nhị kia báo cho điếm chủ, điếm chủ đi ra cùng Lưu Tầm tự mình thương lượng, cuối cùng lấy giá ba ngàn lượng bạc thành giao, đương nhiên Lưu Tầm không mang nhiều bạc như vậy, y lệnh thị vệ để lại tín vật, thanh toán tiền đặt cọc, liền lấy đi đôi kiếm, kiếm nữ thì đưa cho Tô Cẩn, kiếm nam thì tự mình giữ lấy. Tô Cẩn chối từ mãi nhưng Lưu Tầm cứ như nghe không hiểu, đem đoản kiếm đeo bên hông Tô Cẩn.
Cho đến khi đến tửu lâu có vị trí tốt nhất trên phố, Tô Cẩn mới hồi thần.
Nhưng Lưu Tầm thì vô cùng vui vẻ, gương mặt tươi cười vào lấy thực đơn gọi món, thỉnh thoảng hỏi ý kiến Tô Cẩn, Tô Cẩn vẫn giả vờ bình tĩnh nhìn con đường bên ngoài cửa sổ, thanh đao ở bên hông như lửa hừng hực bốc cháy, nhưng cô cũng không biết mở miệng hỏi thế nào, lỡ đâu là do cô nghĩ nhiều thì sao?
Hoàng đế bệ hạ một bên nhìn thực đơn, một bên tâm tình tốt đẹp nhìn lén vẻ mặt quấn quýt của Tô Cẩn. Từ lúc rời khỏi cửa hàng, nàng đã không có tâm tình dạo phố nữa, y nhìn rõ mồn một nhưng lại giả vờ thờ ơ, trong tình cảnh nếu như tỏ tình chắc chắn sẽ bị từ chối thì y đã học xong ý nghĩa thực sự của sự ái muội mà không cần ai chỉ dạy, tuyệt đối không được chọc thủng tầng giấy này.
Thức ăn được đưa lên, vô cùng tinh mỹ, nhưng Tô Cẩn không thể tập trung mà hưởng thụ, Lưu Tầm thấy vậy có chút đau lòng, liền nói gì đó nhằm đánh lạc hướng nàng: "Hôm nay nhìn thấy kiếm, khiến ta nhớ tới một chuyện xưa... Thị chiếu có biết câu chuyện Cố kiếm tình thâm không?"
Tô Cẩn a một tiếng, ánh mắt mê man vì chưa kịp hồi thần, Lưu Tầm ánh mắt đầy ý cười: "Là câu chuyện của Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân, lệnh tỷ đã kể cho ta nghe."
Tô Cẩn ừ một tiếng, đây là câu chuyện xảy ra vào thời nhà Hán sau nhà Sở, là một câu chuyện xưa rất được yêu thích, nhờ phúc của mấy cô nàng chiến hữu cùng kí túc xá, cô cũng đã xem phim, Lưu Tầm dường như vô ý hỏi: "Lúc đó lệnh tỷ chỉ kể lướt qua nửa phần đầu, nói là Lưu Bệnh Dĩ không sợ hãi quyền thần, hạ chiếu tìm lại thanh kiếm, được đại thần đồng loạt tiến cử, cuối cùng cũng có thể lập người vợ tào khang lên làm Hoàng hậu. Thế sau đó thì sao? Vị quyền thần kia chịu bỏ cuộc à?"
Tô Cẩn cau mày nghĩ đến tình tiết khiến cho mấy nàng chiến hữu nước mắt như mưa, có chút thương cảm nói: "Hoắc Quang không cam lòng mua chuộc một nữ y, hạ dược Hứa Bình Quân trong lúc sinh nở, khiến Hứa Bình Quân chết vì khó sinh, cuối cùng Lưu Bệnh Dĩ vẫn không thể không phong con gái Hoắc Quang làm Hậu, rất lâu sau này khi ông nắm đại quyền trong tay, diệt trừ Hoắc gia, báo thù cho Hứa Bình Quân, còn trở thành một vị hoàng đế rất tài năng, thời kì trị vì của ông được đời sau xưng tụng là thời đại *trung hưng, ông chôn cất Hứa Bình Quân ở Nam Viên, vậy nên Cố kiếm tình thâm và Nam Viên di ái luôn được nhắc chung với nhau.
*Trung hưng : gây dựng lại cơ nghiệp tổ tiên
Lưu Tầm cười cười: "Hóa ra là vậy, lệnh tỷ lúc đó chưa nói kết cục, làm ta cứ tự suy đoán trong nhiều năm —— báo thù thì có ích lợi gì, Hứa Bình Quân cũng sẽ không sống lại, ông ấy không nên đặt người mình yêu ở nơi đầu sóng ngọn gió khi mà chưa có năng lực bảo vệ người ấy."
Tô Cẩn ngẩn ngơ, chính mình trong hoàn cảnh nào mà lại kể cho Lưu Tầm nghe chuyện xưa này nhỉ? Nhìn Lưu Tầm cười điềm nhiên như không, cô mơ hồ có cảm giác mình đã nói sai gì đó, đành phải tính toán tìm hiểu sâu hơn: "Tỷ tỷ hồi đó còn kể cho ngài cả những chuyện xưa này à?"
Lưu Tầm mỉm cười: "Nàng dạy cho ta rất nhiều thứ, đều là những điều mà những sư phó khác không dạy —— quyền thuật, phân biệt hoa màu lương thực, bơi lội, nàng còn dạy ta làm thế nào theo đuổi người trong lòng."
Tô Cẩn sặc trà, ho khan.
Tô Cẩn đứng nhìn một màn tạp kĩ cổ xưa dưới chân cầu, sau đó lại đi lướt xem từng cửa hàng một, phàm là mặt tiền cửa hàng có chút điểm đặc biệt gì đó, cô sẽ đi vào trong nhìn một cái. Mười tám tuổi cô gia nhập bộ đội đặc chủng, phần lớn thời gian đều ở trong quân đội tiếp nhận huấn luyện khô khan, thỉnh thoảng nhận nhiệm vụ cũng đều vội vã trở về, rất ít có thời gian nhàn nhã đi dạo như vầy, huống chi đây là cổ đại chưa từng đến. Nhiệm vụ xuyên việt thời không, trước lần này, cô chỉ từng thực hiện qua một lần, là thời cận đại, lại khá đơn giản, chỉ ở 3 tháng rồi thuận lợi trở về.
Lưu Tầm vẫn đi cùng cô, không nhanh không chậm, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, nhưng thứ gì Tô Cẩn nhìn nhiều vài lần, hoặc cảm thấy có hứng thú, y trực tiếp lệnh cho thị vệ mua. Tô Cẩn đùn đẩy mấy lần, biết y không thiếu tiền, lại đều là một chút đồ vật mỹ nghệ linh tinh như con hổ bằng vải, hạch đào chạm khắc, lồng dế bện thủ công,...nghĩ đến trở về cũng có thể tặng người khác nên thôi.
Mà một cửa tiệm vũ khí đã hấp dẫn sự chú ý của cô, kĩ thuật rèn thời đại vũ khí lạnh vẫn luôn khiến người hiện đại thán phục, khi mà không có sự trợ giúp của công nghệ cao, người cổ đại làm thế nào có thể khiến cho đao kiếm đã rèn hơn nghìn năm vẫn sắc bén như mới? Đây vẫn luôn là điều bí ẩn.
Trên vách tường trong tiệm treo mấy chục con dao, ngay cả giữa ban ngày, trong phòng vẫn thắp nến, chiếu lên lưỡi dao toát ra từng đạo hàn quang, Tô Cẩn vô cùng hứng thú lấy từng con từng con xuống nhìn, tiếp đó lần lượt thử độ sắc bén của chúng. Nữ tử vào tiệm thường không nhiều, tiểu nhị vốn cũng không xem trọng lắm, thế nhưng khi hắn thấy theo động tác của nử tử này làm lộ ra một góc áo hồng bên trong kiện áo choàng đen như mực, chất liệu bóng loáng mượt mà, mà nam tử đứng phía sau, cũng là một thân trường bào gấm đen, nhưng chân mày sắc như đao, đuôi mắt uy chấn, dáng vẻ uy nghiêm, tuy ánh mắt vẫn luôn dõi theo nữ tử kia, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng lúc vô tình nhìn về phía người khác thì nó lại trở nên thâm trầm sắc bén, tràn đầy uy hiếp —— đây không phải là vị khách bình thường, tiểu nhị vội vã đi lên giới thiệu từng cái một, cực kì chu đáo.
Tô Cẩn một phen xem xem thử thử nhưng vẫn thấy chưa đã ghiền, Lưu Tầm thấy vậy bèn bảo tiểu nhị: "Những thứ này quá bình thường, không có vật gì hiếm lại sao?"
Tiểu nhị vội vàng nói: "Có một đôi nam nữ song kiếm cổ! Điếm chủ chúng ta mới có được, vô cùng trân quý, nhưng vẫn chưa thỉnh người định giá.", rồi đi vào bên trong một lúc, đem ra một chiếc hộp, mở ra bên trong là một đôi kiếm ngắn, dài khoảng một thước, bao kiếm da cá cổ xưa, lưỡi kiếm sắc bén như mới đúc ra, cán khắc hoa văn rồng phượng, còn có khoa đẩu cổ văn, một là chữ nổi, một là chữ chìm, vừa vặn một đôi. Dịch truyện: Maya Dtruyen.com
Tô Cẩn nhận lấy, vuốt ve quan sát một hồi, thử chém khúc gỗ để thử kiếm, rất dễ dàng chém đứt đầu gỗ thành từng đoạn, tiểu nhị hơi đổi sắc mặt, khi kiếm này mới đến điếm chủ cũng đã thử qua, nhưng cũng chỉ có thể chém ra một lát mỏng, cô nương này khí lực thật mạnh!
Khóe môi Lưu Tầm hiện lên một nụ cười, hài lòng nói: "Đôi kiếm này, chúng ta lấy."
Tiểu nhị kia báo cho điếm chủ, điếm chủ đi ra cùng Lưu Tầm tự mình thương lượng, cuối cùng lấy giá ba ngàn lượng bạc thành giao, đương nhiên Lưu Tầm không mang nhiều bạc như vậy, y lệnh thị vệ để lại tín vật, thanh toán tiền đặt cọc, liền lấy đi đôi kiếm, kiếm nữ thì đưa cho Tô Cẩn, kiếm nam thì tự mình giữ lấy. Tô Cẩn chối từ mãi nhưng Lưu Tầm cứ như nghe không hiểu, đem đoản kiếm đeo bên hông Tô Cẩn.
Cho đến khi đến tửu lâu có vị trí tốt nhất trên phố, Tô Cẩn mới hồi thần.
Nhưng Lưu Tầm thì vô cùng vui vẻ, gương mặt tươi cười vào lấy thực đơn gọi món, thỉnh thoảng hỏi ý kiến Tô Cẩn, Tô Cẩn vẫn giả vờ bình tĩnh nhìn con đường bên ngoài cửa sổ, thanh đao ở bên hông như lửa hừng hực bốc cháy, nhưng cô cũng không biết mở miệng hỏi thế nào, lỡ đâu là do cô nghĩ nhiều thì sao?
Hoàng đế bệ hạ một bên nhìn thực đơn, một bên tâm tình tốt đẹp nhìn lén vẻ mặt quấn quýt của Tô Cẩn. Từ lúc rời khỏi cửa hàng, nàng đã không có tâm tình dạo phố nữa, y nhìn rõ mồn một nhưng lại giả vờ thờ ơ, trong tình cảnh nếu như tỏ tình chắc chắn sẽ bị từ chối thì y đã học xong ý nghĩa thực sự của sự ái muội mà không cần ai chỉ dạy, tuyệt đối không được chọc thủng tầng giấy này.
Thức ăn được đưa lên, vô cùng tinh mỹ, nhưng Tô Cẩn không thể tập trung mà hưởng thụ, Lưu Tầm thấy vậy có chút đau lòng, liền nói gì đó nhằm đánh lạc hướng nàng: "Hôm nay nhìn thấy kiếm, khiến ta nhớ tới một chuyện xưa... Thị chiếu có biết câu chuyện Cố kiếm tình thâm không?"
Tô Cẩn a một tiếng, ánh mắt mê man vì chưa kịp hồi thần, Lưu Tầm ánh mắt đầy ý cười: "Là câu chuyện của Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân, lệnh tỷ đã kể cho ta nghe."
Tô Cẩn ừ một tiếng, đây là câu chuyện xảy ra vào thời nhà Hán sau nhà Sở, là một câu chuyện xưa rất được yêu thích, nhờ phúc của mấy cô nàng chiến hữu cùng kí túc xá, cô cũng đã xem phim, Lưu Tầm dường như vô ý hỏi: "Lúc đó lệnh tỷ chỉ kể lướt qua nửa phần đầu, nói là Lưu Bệnh Dĩ không sợ hãi quyền thần, hạ chiếu tìm lại thanh kiếm, được đại thần đồng loạt tiến cử, cuối cùng cũng có thể lập người vợ tào khang lên làm Hoàng hậu. Thế sau đó thì sao? Vị quyền thần kia chịu bỏ cuộc à?"
Tô Cẩn cau mày nghĩ đến tình tiết khiến cho mấy nàng chiến hữu nước mắt như mưa, có chút thương cảm nói: "Hoắc Quang không cam lòng mua chuộc một nữ y, hạ dược Hứa Bình Quân trong lúc sinh nở, khiến Hứa Bình Quân chết vì khó sinh, cuối cùng Lưu Bệnh Dĩ vẫn không thể không phong con gái Hoắc Quang làm Hậu, rất lâu sau này khi ông nắm đại quyền trong tay, diệt trừ Hoắc gia, báo thù cho Hứa Bình Quân, còn trở thành một vị hoàng đế rất tài năng, thời kì trị vì của ông được đời sau xưng tụng là thời đại *trung hưng, ông chôn cất Hứa Bình Quân ở Nam Viên, vậy nên Cố kiếm tình thâm và Nam Viên di ái luôn được nhắc chung với nhau.
*Trung hưng : gây dựng lại cơ nghiệp tổ tiên
Lưu Tầm cười cười: "Hóa ra là vậy, lệnh tỷ lúc đó chưa nói kết cục, làm ta cứ tự suy đoán trong nhiều năm —— báo thù thì có ích lợi gì, Hứa Bình Quân cũng sẽ không sống lại, ông ấy không nên đặt người mình yêu ở nơi đầu sóng ngọn gió khi mà chưa có năng lực bảo vệ người ấy."
Tô Cẩn ngẩn ngơ, chính mình trong hoàn cảnh nào mà lại kể cho Lưu Tầm nghe chuyện xưa này nhỉ? Nhìn Lưu Tầm cười điềm nhiên như không, cô mơ hồ có cảm giác mình đã nói sai gì đó, đành phải tính toán tìm hiểu sâu hơn: "Tỷ tỷ hồi đó còn kể cho ngài cả những chuyện xưa này à?"
Lưu Tầm mỉm cười: "Nàng dạy cho ta rất nhiều thứ, đều là những điều mà những sư phó khác không dạy —— quyền thuật, phân biệt hoa màu lương thực, bơi lội, nàng còn dạy ta làm thế nào theo đuổi người trong lòng."
Tô Cẩn sặc trà, ho khan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.