Chương 23: Trù Tính (1)
Trần Đăng
03/09/2023
Lưu Tầm sải bước tới, Tô Cẩn cũng cảm nhận được, cô quay lại nhìn thấy y liền quỳ xuống hành lễ, Lưu Tầm thây cô quỳ dưới tuyết, trong lòng càng hậm hực, liên tiếp vài bước đỡ khuỷu tay đem nàng nâng dậy bảo: "Bên ngoài không cần giữ lễ tiết." Khó chịu mười phần quay đầu nhìn đứa trẻ còn đang ngơ ngác, nghẹn một hơi hỏi: "Sao ở hậu viện lại có đứa nhỏ tiến vào?"
Tô Cẩn vội trả lời: "Đứa nhỏ này là ấu tử châu lại mục Mạnh Tây Lệnh Mạnh đại nhân ... Trời sinh có chút ngôn ngữ bất tiện, Mạnh đại nhân bây giờ trên người có liên can, không được dễ dàng rời khỏi biên cảnh, Mạnh phu nhân buổi sáng thỉnh tôi cùng tiết nữ quan đi thưởng mai, nói biên cảnh lạnh lẽo, tiền đồ lại không rõ, nghĩ nhờ ta đem đứa nhỏ gửi đến phủ Công bộ thượng thư ở kinh thành..."
Lưu Tầm thở hắt ra, nhìn ánh mắt nhút nhát của đứa bé kia, mấy câu nói quanh quẩn ở trong lồng ngực nhiều lần, cuối cùng vẫn không nói lời ác ý ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ hỏi : "Mạnh phu nhân sao không ủy thác cho Tiết nữ quan, mà lại đến nhờ một người xa lạ là nàng?"
Tô Cẩn đạo: "Vốn là ủy thác cho Tiết nữ quan nhưng Tiết nữ quan đi đứng bất tiện, sợ chiếu cố không chu toàn, thập phần khó xử, Mạnh phu nhân thì cứ khóc lóc kể lể... Tiết nữ quan cũng lén nói với tôi, Mạnh đại nhân lần này cho dù hoạch tội thì ấn luật pháp, bình thường đứa nhỏ dưới sáu tuổi sẽ không bị liên lụy, tôi lại nghĩ chỉ là nhờ đưa về kinh, cũng không phải việc khó gì... Vốn nghĩ định về hỏi bệ hạ trước, chỉ là lúc ra cửa đứa nhỏ này đã theo bên kiệu rồi..."
Khi thực thi nhiệm vụ, cô thường xuyên phải đối mặt với những tên côn đồ cực kỳ hung ác, nhưng cô lại không cách nào với mấy đứa bé, nhìn đứa bé với ánh mắt như nai tơ, trong sáng và ngây thơ, thực sự không thể nào nói ra lời từ chối, liền trước mang về hậu viện, nhưng cũng không biết dỗ dành trẻ con, chỉ đành làm hai con chuồn chuồn tre đơn giản dỗ nó chơi, cũng may Lưu Tầm đã quay lại.
Lưu Tầm đem chuồn chuồn tre trên mặt đất nhặt lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng vân vê, phiến lá được tước cực kỳ mềm mại tinh xảo, còn thoang thoảng mùi gỗ mới, y liếc nhìn Tô Cẩn đang nhìn y, hít một hơi thật dài nói: "Về kinh còn mấy ngày nữa, mấy ngày này nàng vẫn cần theo hầu, làm thế nào chăm đứa bé? Đứa bé còn nhỏ như vậy rời khỏi phụ mẫu sao được, vẫn là trước tiên đưa nó về phủ, đợi chúng ta hồi kinh mới sai người qua đó đón nó cũng không muộn, lại nói cũng chưa chắc sẽ bị hoạch tội."
Tô Cẩn vốn cũng có chút sợ chăm đứa bé, hơi thở phào nhẹ nhõm nói: "Bệ hạ nói phải."
Lưu Tầm liền quay đầu lại gọi Cao Vĩnh Phúc: "Phái người đánh xe đem đứa bé này về Mạnh phủ, đem ý trẫm truyền đạt rõ ràng." Cao Vĩnh Phúc ứng lời liền muốn tiến lên dắt tay Mạnh Tồn Ngôn.
Mạnh Tồn Ngôn có chút khẩn trương nắm tay Tô Cẩn, tay còn lại còn nắm thật chặt cái chuồn chuồn tre còn lại, Tô Cẩn ngồi xổm người xuống nhẹ giọng nói với cậu: "Không có gì đâu, cháu cứ về nhà ở với nương, đến khi cô cô đi sẽ phái người đến đón cháu."
Mạnh Tồn Ngôn nghe thấy có thể trở về Mạnh phủ, thở phào nhẹ nhõm, Tô Cẩn nghĩ một chút, giật xuống hà bao trên người, từ bên trong lấy ra một ít ngân quả tử, là mấy ngày trước Cao Vĩnh Phúc cầm đến, nói đây là ngân quả tử rất tinh xảo đa dạng trong cung, cho cô giữ lại dùng để thưởng người, Tô Cẩn đổ ra trong lòng bàn tay đưa cho Mạnh Tồn Ngôn nhìn: "Cháu xem đây là hoa sen nhỏ, hạt đậu nhỏ, đáng yêu không? Cho cháu chơi đấy."
Mạnh Tồn Ngôn nói: "Không được... Mẫu thân... Nói... Không thể... Tùy tiện lấy tiền... Của người ta." Chỉ nói một câu mà phải cố hết sức, mặt đỏ bừng, Tô Cẩn đem mấy ngân quả tử thả lại vào hà bao, vừa thắt chặt vào đai lưng của Mạnh Tồn Ngôn, vừa cười nói: "Không đáng giá, cô cô tặng, không phải người ngoài."
Mạnh Tồn Ngôn vẻ mặt đỏ bừng, Cao Vĩnh Phúc tiến lên dắt tay cậu, cậu đi một hồi còn quay đầu lại có chút không nỡ nhìn nhìn Tô Cẩn, nhưng cuối cùng vẫn là trở về cạnh mẫu thân chiếm thượng phong, thành thành thật thật đi ra ngoài.
Lưu Tầm vẫn ở một bên nhìn Tô Cẩn cùng Mạnh Tồn Ngô nói chuyện, con ngươi sâu thẳm, đợi cho đã đi xa, mới yếu ớt nói: "Nàng đúng là cùng... Lệnh tỷ giống nhau, thích trẻ con." Y lặng yên đem hai chữ trước đây nuốt xuống.
Tô Cẩn ngẩn ngơ, im lặng không nói, một lát sau mới thấp giọng : "Tôi cũng biết đang êm đẹp tự nhiên gửi đứa bé sang đây là có chút không thích hợp... Chỉ là, trong lòng có chút không nhẫn tâm... Nếu như..." Cô liếc nhìn Lưu Tầm, thấy y vẻ mặt bình tĩnh, cô do dự một hồi nói: "Nếu như phụ thân của đứa bé thật sự không thể dung tha.. Tôi cũng chỉ muốn chiếu cố đứa bé một chút... Đưa về trong kinh cũng không mất nhiều sức, chứ không hề có ý can thiệp vào việc bệ hạ định tội."
Lưu Tầm không nói gì, phía sau, những ngón tay thon dài cầm chặt tay áo y, Cao Vĩnh Phúc đứng ở sau người không dám thở mạnh tiếng nào, một lát sau Lưu Tầm mới dường như tìm về mạch suy nghĩ: "Không có gì, những đầu phạm nên xử lý đều đã xử lý, những người còn lại cũng chỉ là bị bắt buộc làm theo, phạt bổng cũng là không sai biệt lắm."
Tô Cẩn thở phào nhẹ nhõm, Lưu Tầm rũ mi, nhìn chuồn chuồn tre trong tay yên lặng không nói gì, Tô Cẩn đứng ở một bên, thấy y không nói lời nào, cũng không dám quấy rầy, dần dần có chút bông tuyết trên trời rơi xuống, Lưu Tầm thấp giọng nói một câu gì đó rất nhanh, Tô Cẩn nhất thời không nghe rõ, ngơ ngác hỏi: "Bệ hạ?"
Lưu Tầm như tỉnh dậy từ trong mộng, nhìn thấy trên vai Tô Cẩn đã rơi xuống một tầng hoa tuyết mỏng, vội vàng đưa tay phủi đi, nói: "Về phòng đi, không cần nàng hầu hạ."
Nói rồi quay người bước đi, Tô Cẩn chẳng hiểu gì hết, rồi mới chợt nhớ tới, hoàng thượng rốt cuộc tới nơi này làm gì?
Tô Cẩn vội trả lời: "Đứa nhỏ này là ấu tử châu lại mục Mạnh Tây Lệnh Mạnh đại nhân ... Trời sinh có chút ngôn ngữ bất tiện, Mạnh đại nhân bây giờ trên người có liên can, không được dễ dàng rời khỏi biên cảnh, Mạnh phu nhân buổi sáng thỉnh tôi cùng tiết nữ quan đi thưởng mai, nói biên cảnh lạnh lẽo, tiền đồ lại không rõ, nghĩ nhờ ta đem đứa nhỏ gửi đến phủ Công bộ thượng thư ở kinh thành..."
Lưu Tầm thở hắt ra, nhìn ánh mắt nhút nhát của đứa bé kia, mấy câu nói quanh quẩn ở trong lồng ngực nhiều lần, cuối cùng vẫn không nói lời ác ý ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ hỏi : "Mạnh phu nhân sao không ủy thác cho Tiết nữ quan, mà lại đến nhờ một người xa lạ là nàng?"
Tô Cẩn đạo: "Vốn là ủy thác cho Tiết nữ quan nhưng Tiết nữ quan đi đứng bất tiện, sợ chiếu cố không chu toàn, thập phần khó xử, Mạnh phu nhân thì cứ khóc lóc kể lể... Tiết nữ quan cũng lén nói với tôi, Mạnh đại nhân lần này cho dù hoạch tội thì ấn luật pháp, bình thường đứa nhỏ dưới sáu tuổi sẽ không bị liên lụy, tôi lại nghĩ chỉ là nhờ đưa về kinh, cũng không phải việc khó gì... Vốn nghĩ định về hỏi bệ hạ trước, chỉ là lúc ra cửa đứa nhỏ này đã theo bên kiệu rồi..."
Khi thực thi nhiệm vụ, cô thường xuyên phải đối mặt với những tên côn đồ cực kỳ hung ác, nhưng cô lại không cách nào với mấy đứa bé, nhìn đứa bé với ánh mắt như nai tơ, trong sáng và ngây thơ, thực sự không thể nào nói ra lời từ chối, liền trước mang về hậu viện, nhưng cũng không biết dỗ dành trẻ con, chỉ đành làm hai con chuồn chuồn tre đơn giản dỗ nó chơi, cũng may Lưu Tầm đã quay lại.
Lưu Tầm đem chuồn chuồn tre trên mặt đất nhặt lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng vân vê, phiến lá được tước cực kỳ mềm mại tinh xảo, còn thoang thoảng mùi gỗ mới, y liếc nhìn Tô Cẩn đang nhìn y, hít một hơi thật dài nói: "Về kinh còn mấy ngày nữa, mấy ngày này nàng vẫn cần theo hầu, làm thế nào chăm đứa bé? Đứa bé còn nhỏ như vậy rời khỏi phụ mẫu sao được, vẫn là trước tiên đưa nó về phủ, đợi chúng ta hồi kinh mới sai người qua đó đón nó cũng không muộn, lại nói cũng chưa chắc sẽ bị hoạch tội."
Tô Cẩn vốn cũng có chút sợ chăm đứa bé, hơi thở phào nhẹ nhõm nói: "Bệ hạ nói phải."
Lưu Tầm liền quay đầu lại gọi Cao Vĩnh Phúc: "Phái người đánh xe đem đứa bé này về Mạnh phủ, đem ý trẫm truyền đạt rõ ràng." Cao Vĩnh Phúc ứng lời liền muốn tiến lên dắt tay Mạnh Tồn Ngôn.
Mạnh Tồn Ngôn có chút khẩn trương nắm tay Tô Cẩn, tay còn lại còn nắm thật chặt cái chuồn chuồn tre còn lại, Tô Cẩn ngồi xổm người xuống nhẹ giọng nói với cậu: "Không có gì đâu, cháu cứ về nhà ở với nương, đến khi cô cô đi sẽ phái người đến đón cháu."
Mạnh Tồn Ngôn nghe thấy có thể trở về Mạnh phủ, thở phào nhẹ nhõm, Tô Cẩn nghĩ một chút, giật xuống hà bao trên người, từ bên trong lấy ra một ít ngân quả tử, là mấy ngày trước Cao Vĩnh Phúc cầm đến, nói đây là ngân quả tử rất tinh xảo đa dạng trong cung, cho cô giữ lại dùng để thưởng người, Tô Cẩn đổ ra trong lòng bàn tay đưa cho Mạnh Tồn Ngôn nhìn: "Cháu xem đây là hoa sen nhỏ, hạt đậu nhỏ, đáng yêu không? Cho cháu chơi đấy."
Mạnh Tồn Ngôn nói: "Không được... Mẫu thân... Nói... Không thể... Tùy tiện lấy tiền... Của người ta." Chỉ nói một câu mà phải cố hết sức, mặt đỏ bừng, Tô Cẩn đem mấy ngân quả tử thả lại vào hà bao, vừa thắt chặt vào đai lưng của Mạnh Tồn Ngôn, vừa cười nói: "Không đáng giá, cô cô tặng, không phải người ngoài."
Mạnh Tồn Ngôn vẻ mặt đỏ bừng, Cao Vĩnh Phúc tiến lên dắt tay cậu, cậu đi một hồi còn quay đầu lại có chút không nỡ nhìn nhìn Tô Cẩn, nhưng cuối cùng vẫn là trở về cạnh mẫu thân chiếm thượng phong, thành thành thật thật đi ra ngoài.
Lưu Tầm vẫn ở một bên nhìn Tô Cẩn cùng Mạnh Tồn Ngô nói chuyện, con ngươi sâu thẳm, đợi cho đã đi xa, mới yếu ớt nói: "Nàng đúng là cùng... Lệnh tỷ giống nhau, thích trẻ con." Y lặng yên đem hai chữ trước đây nuốt xuống.
Tô Cẩn ngẩn ngơ, im lặng không nói, một lát sau mới thấp giọng : "Tôi cũng biết đang êm đẹp tự nhiên gửi đứa bé sang đây là có chút không thích hợp... Chỉ là, trong lòng có chút không nhẫn tâm... Nếu như..." Cô liếc nhìn Lưu Tầm, thấy y vẻ mặt bình tĩnh, cô do dự một hồi nói: "Nếu như phụ thân của đứa bé thật sự không thể dung tha.. Tôi cũng chỉ muốn chiếu cố đứa bé một chút... Đưa về trong kinh cũng không mất nhiều sức, chứ không hề có ý can thiệp vào việc bệ hạ định tội."
Lưu Tầm không nói gì, phía sau, những ngón tay thon dài cầm chặt tay áo y, Cao Vĩnh Phúc đứng ở sau người không dám thở mạnh tiếng nào, một lát sau Lưu Tầm mới dường như tìm về mạch suy nghĩ: "Không có gì, những đầu phạm nên xử lý đều đã xử lý, những người còn lại cũng chỉ là bị bắt buộc làm theo, phạt bổng cũng là không sai biệt lắm."
Tô Cẩn thở phào nhẹ nhõm, Lưu Tầm rũ mi, nhìn chuồn chuồn tre trong tay yên lặng không nói gì, Tô Cẩn đứng ở một bên, thấy y không nói lời nào, cũng không dám quấy rầy, dần dần có chút bông tuyết trên trời rơi xuống, Lưu Tầm thấp giọng nói một câu gì đó rất nhanh, Tô Cẩn nhất thời không nghe rõ, ngơ ngác hỏi: "Bệ hạ?"
Lưu Tầm như tỉnh dậy từ trong mộng, nhìn thấy trên vai Tô Cẩn đã rơi xuống một tầng hoa tuyết mỏng, vội vàng đưa tay phủi đi, nói: "Về phòng đi, không cần nàng hầu hạ."
Nói rồi quay người bước đi, Tô Cẩn chẳng hiểu gì hết, rồi mới chợt nhớ tới, hoàng thượng rốt cuộc tới nơi này làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.