Chương 51: Cụ rùa về biển
Bạo Táo Đích Bàng Giải
17/07/2021
Edit: SCR0811
Phía Bắc Khang Thành có một thôn nhỏ tên là thôn Liêu Gia.
Người trong thôn đa phần đều có họ Liêu, nghe nói mấy trăm năm trước có một gia đình giàu có chuyển nhà tới, thành lập thôn xóm. Ngay trung tâm của thôn Liêu Gia có một căn từ đường, lịch sử trên trăm năm, bên trong thờ phụng gia phả thôn Liêu gia và một số người có cống hiến lớn cho thôn. Suốt mấy trăm năm, họ vẫn sống khá tốt dù Hoa Hạ đã thay đổi nhanh đến chóng mặt. Họ cho rằng đó là do tổ tông phù hộ, thế nên, dịp tết hằng năm, mọi người trong thôn Liêu gia lại đến từ đường tế lễ. Ngay cả những người đã ra nước ngoài sinh sống, học tập thì tết đến cũng sẽ trở về bái tế.
Lúc này vừa qua 0 giờ, đã sang mùng hai tết.
Trong từ đường Liêu gia, ánh nến vẫn sáng rực, hàng trăm cây nến đỏ được thắp quanh phòng giữ cho căn phòng không chìm vào bóng tối. Một dây leo nhỏ lặng lẽ chui lên từ nền đất. Nó lú cái đầu nhỏ lên trước, mọc ra hai cái lá nhỏ, tiếp đó, nó không ngừng vươn người lên cao, uốn lượn thành hình dạng của người đàn ông trưởng thành, cuối cùng là hóa thành một cơ thể thực sự.
Người đàn ông đó đúng là Phàn Thần, anh vội tới đây theo địa chỉ Mễ Uyển đưa.
Phàn Thần vừa liếc mắt liền thấy ngay con rùa to chừng bàn tay đang nằm im trên bàn thờ, khói nhang nghi ngút, cả không gian tràn ngập sự tĩnh lặng, dù có là anh thì cũng dễ nhầm đó chỉ là một cái mai rỗng.
"Ngủ một giấc thôi mà, có cần đặt kết giới mạnh vậy không?" Phàn Thần thờ dài bất lực, đi về phía bàn thờ.
Con rùa kia vẫn không hề có phản ứng gì, xem ra vì để ngủ ngon, ông ta chẳng những chẳn hết cảm giác của người khác với mình mà còn chắn luôn cảm giác của mình với bên ngoài. Phàn Thần đưa tay gõ hai cái lên mai rùa một cách đầy bất đắc dĩ: "Dậy đi."
Mai rùa vẫn không chút phản ứng.
Phàn Thần nhíu mày, chẳng lẽ yêu lực không đủ. Anh gõ thêm hai cái, nhưng lần này không nhẹ tay như lần đầu, anh truyền yêu lực vào đầu ngón tay, gõ xuống thật mạnh: "Ông rùa, dậy đi."
Yêu lực màu xanh từ ngón tay của Phàn Thần đi vào mai rùa, chạm tới kết giới. Mai rùa nhúc nhích một chút, Phàn Thần cũng bắt đầu cảm nhận được hơi thở bên trong, xem ra ông rùa này đã dậy rồi.
Mai rùa lắc lư hai cái rồi thò ra bốn cái chân, tiếp đó là đuổi và cuối cùng là đầu. Lúc cái đầu màu nâu nhú ra, mắt vẫn còn nhắm chỉ hơi run mí mắt, như thể muốn mở nhưng do ghèn dính chặt quá nên chưa thể mở được.
Phàn Thần không giục, đứng cạnh nhìn ông rùa từ từ thức dậy.
Ông rùa cố gắng chừng hai phút mới mở được mắt, câu đầu tiên sau khi tỉnh lại là: " Ủa, sao tôi lại nằm ngửa?"
Làm một con rùa, lật người là vấn đề sống còn. Ông rùa giãy giụa bốn chân, muốn lật người lại nhưng thử hai lần, mai chỉ nhúc nhích được một chút, không cách nào trở mình được. Ông rùa bỏ cuộc, cầu cứu: "Bạn già Phàn Thần, giúp tôi với."
Khóe miệng Phàn Thần co rút: Ông trở người không được sao không hóa hình thành người?
Tuy thầm chế giễu nhưng Phàn Thần vẫn lật ông ta lại.
"Thoái mái hơn rồi." Ông rùa thở ra một hơi, ngửa đầu hỏi Phàn Thần: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"
"Năm trăm năm." Phàn Thần đáp.
"Năm trăm năm?" Ông rùa ngạc nhiên nghễnh cổ: "Yêu tộc lại gặp kiếp nạn?"
"Không có." Phàn Thần lắc đầu.
"Vậy sao cậu lại tỉnh?"
"Không phải lại tỉnh, tôi vẫn luôn tỉnh." Phàn Thần nói một cách bất đắc dĩ, ông ta tưởng mình cũng giống ông ta, ngủ một giấc rồi tỉnh lại lần nữa.
"Luôn tỉnh?" Ông rùa ngủ hơi lâu, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, im lặng một lúc lâu, suy nghĩ cẩn thận từng câu từng chữ của Phàn Thần rồi mới nói: "Ý cậu là, cậu tỉnh lại từ năm trăm năm trước, rồi sau đó không ngủ tiếp nữa?"
"Ừ" Phàn Thần gật đầu.
Ông rùa nâng chân trước, làm một hành động hoàn toàn trái với lẽ thường là sờ cằm: "Cậu đánh thức tôi là có việc muốn nhờ tôi giúp?"
"Phải" Phàn Thần tiếp tục gật đầu.
"Tôi nói trước, những chuyện khó khăn tôi sẽ không làm." Ông rùa đánh tiếng trước.
Tộc rùa đen của họ sở dĩ có thể sống lâu, nguyên nhân lớn nhất là họ dùng gần hết thời gian để ngủ, cũng nhất quyết không để bản thân vướng vào rắc rối. Điển hình như năm trăm năm trước, khi những tộc yêu dưới nước cùng kéo lên bờ tàn sát người bắt yêu. Ông là một con đại yêu cấp chín, nếu không lên bờ thế nên mấy yêu tộc khác cũng đến đập cửa. Nhưng ông rất lanh trí, sau khi lên bờ đã nhanh chóng tìm một góc vắng vẻ, ngủ tiếp.
"Không khó, chỉ muốn ông đổi sang chỗ khác để ngủ thôi." Phàn Thần nói.
"Đổi chỗ khác để ngủ?" Ông rùa thắc mắc, chẳng lẽ vị trí mình ngủ có thể giúp ích cho Phàn Thần?
"Ông rời khỏi Đông Hải năm trăm năm rồi, chẳng lẽ không muốn về thăm?" Phàn Thần nhìn ông rùa.
"Đông Hải? Đông Hải bị sao?" Đông Hải là quê hương của ông rùa, từ khi có được linh thức ông đã sống ở đó, trừ mấy lần tỉnh lại hiếm hoi thì gần như chưa bao giờ rời khỏi Đông Hải.
Phàn Thần không nói gì, lấy một dĩa đựng hoa quả trên bàn thờ từ đường xuống, đặt hết trái cây trong đĩa sang một bên rồi phất tay, cái đĩa lập tức đầy nước.
"Nếm thử đi." Phàn Thần đưa đĩa nước tới trước mặt ông rùa.
Ông rùa chậm chạp nhìn qua rồi ngửi thử, có vị mặn của muối
Đây là nước biển! Tính ra thì cũng lâu rồi ông không uống nước biển, ông rùa sung sướng bò tới, chúi cả đầu vào đĩa nước, uống một hớp to, sau đó...
"Khụ... phì... phì phì!" Ông rùa vội phun hết nước trong miệng ra, ghét bỏ nói: "Đây là nước biển ở đâu thế, ghê chết đi được."
"Đông Hải đó." Phàn Thần buồn cười nhìn dáng vẻ lúc này của ông rùa.
Ông rùa cứng người, nhìn Phàn Thần với vẻ không cách nào tin nổi, như muốn nói cậu gạt tôi đấy à, nước chỗ tôi sao khó uống vậy được?
"Nước này tôi đặc biệt lấy từ nghìn dặm dưới đáy biển về đó, hải tộc hiện giờ đều thấy bình thường, chỉ có ông là chê thôi." Phàn Thần lắc lắc đầu, như đang chỉ trích ông rùa kén cá chọn canh.
"Xảy ra chuyện gì, sao nước biển lại trở nên khó uống như thế?" Ông rùa nghiêm mặt hỏi.
"Xã hội phát triển." Phàn Thần dùng một câu cực kỳ phổ biến để tổng kết vấn đề.
"Cái gì?" Một kẻ cổ lỗ sĩ đã ngủ năm trăm năm như ông không thể hiểu nổi khái niệm này.
"Sau trận đại chiến giữa hai tộc, con người bước vào giai đoạn phát triển cực kỳ nhanh. Đặc biệt là hai trăm năm gần đây, khoa học kỹ thuật của con người đã len lỏi đến từng ngóc ngách trên địa cầu. Trên nó thể dò xét vũ trụ, dưới có thể xuống tận núi lửa dưới đáy biển." Phàn Thần kiên nhẫn giải thích.
"Con người đã mạnh đến mức đó rồi sao?" Ông rùa kinh ngạc trừng to mắt, trong mắt mơ hồ phát ra ánh xanh.
Phàn Thần gật đầu, nói tiếp: "Khoa học kỹ thuật của con người phát triển càng nhanh thì càng tác động xấu đến thiên nhiên, hậu quả là thiên nhiên bị hủy hoại cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng do trận đại chiến năm trăm năm trước, yêu tộc chịu thiệt hại nặng nề nên tốc độ khôi phục của thiên nhiên cũng giảm đi đáng kể."
"Khó trách, khó trách sau khi tỉnh lại, tôi thấy linh khí loãng đi rất nhiều, tôi còn tưởng là do địa hình chỗ này có khác. Giờ nghe bạn già giải thích, hẳn là linh khí trên toàn địa cầu đều giảm?" Ông rùa hỏi.
"Đúng vậy." Phàn Thần gật đầu. Nếu người ở đây lúc này không phải Phàn Thần mà là một yêu tộc khác, hẳn đã lớn tiếng chế giễu: Ông ham ngủ đến mức nào thế, ngủ đến nỗi không cần tu luyện luôn à? Linh khí giảm mà cũng không cảm nhận được thì có khác gì chết rồi?"
"Vậy cậu tới tìm tôi là muốn tôi về Đông Hải tinh lọc nước biển?" Ông rùa đoán được ý định của Phàn Thần, mình quay về Đông Hải ngủ thì chỉ có tác dụng trong chuyện này thôi.
"Đúng vậy" Phàn Thần nói: "Tôi đang tìm cách cải thiện môi trường sống tự nhiên, nhưng tạm thời chưa lo được tới đại dương. Một đại yêu cấp tám tu luyện một năm đủ để hồi sinh một khu rừng, nhưng hiện giờ số lượng đại yêu cấp tám không nhiều, từ bảy tám chục năm trước tôi đã nghĩ đến việc tìm ông về lại đại dương, tiếc là ông ngủ say quá, tôi không cách nào tìm được."
"Hả.. ha ha..." Ông rùa cười gượng, khi đó trận đại chiến chỉ vừa kết thúc, người bắt yêu vẫn còn giữ mối thù hằn với yêu tộc, ông ngủ trên địa bàn của con người, không lập kết giới chắc chắn một chút thì sao an tâm ngủ được. Không ngờ, lập chắc quá, đến Phàn Thần cũng không tìm được ông.
Khoan đã... dù kết giới của ông có mạnh đến mức nào, đáng lý cũng không thể làm khó được Phàn Thần.
"Bạn già... vết thương của cậu vẫn chưa khỏi?" Ông rùa lộ vẻ lo lắng.
"Ổn rồi." Phàn Thần cười trấn an.
"Vậy thì tốt." Ông rùa yên lòng gật đầu, cũng đúng, dù tất cả yêu tộc trên thế gian đều bị diệt sạch thì Phàn Thần nhất định cũng là người bị diệt cuối cùng. Mình còn sống ổn thì sao Phàn Thần có chuyện được.
"Được rồi, tôi sẽ quay về Đông Hải." Ông rùa dùng sức chống bốn cái chân đỡ mai rùa nặng trịch của mình lên.
Phàn Thần thấy bộ dạng này của ông, khóe miệng lại nhịn không được mà co rút. Người này chẳng lẽ cứ định giữ thế này và bò về Đông Hải sao. Dựa theo hiểu biết của Phàn Thần về ông, dám ông sẽ làm thế thật.
"Để tôi đưa ông về." Phàn Thần bắt ông rùa lên.
"Làm phiền bạn già rồi." Không cần phải tự đi, ông rùa vui vẻ cong môi.
Phàn Thần không nói gì, xoay người định đi, ông rùa đang nằm trong tay anh bỗng nói: "Khoan, để tôi đặt mai rùa lại chỗ cũ đã." Nhờ được nhà này thờ cúng mà năm trăm năm nay ông ngủ rất thoải mái, để lại cái mai giúp họ chắn tai kiếp xem như báo đáp.
Nói xong, ông rùa quay đầu về hướng bàn thờ, há miệng phun ra cái mai rùa to chừng hạt đậu xanh. Mai rùa văng trúng ngay chỗ ông từng nằm, tiếp đó, yêu lực khiến nó lớn dần lên, đến khi bằng được ông rùa mới thôi.
"Được rồi." Ông rùa vừa lòng gật đầu, nói với Phàn Thần: "Bạn già, làm phiền cậu lật ngửa cái mai lại dùm đi."
"..." Ông kỹ tính thật đấy.
Phàn Thần không nói được lời nào, đưa tay lật mai rùa lại, sắp xếp mọi thứ hệt như lúc anh đến rồi mới đem theo ông rùa biến mất.
Hai người bay trên không trung, chẳng mấy chốc Phàn Thần đã đưa ông rùa tời bờ biển Đông Hải.
Nơi này là một chỗ vắng người, Phàn Thần đứng trên bờ cát, đặt ông rùa xuống nơi sóng biển có thể đánh tới để lát nữa sóng biển sẽ cuốn ông về biển.
"Nước này chẳng những khó uống mà còn đục nữa." Được nhìn lại biển rộng sau năm trăm năm, ông rùa bất giác cảm khái: "Đại dương to như thế, hải tộc chúng tôi sinh sống suốt mấy ngàn năm chưa từng gây chút tác hại nào, sao mới mấy trăm năm mà con người có thể làm được đến mức này?"
"Đoành"
Một con sóng vỗ tới, cơ thể ông rùa ngập trong nước biển bắt đầu to ra, chẳng mấy chốc đã lớn hơn lúc trước mấy chục lần, cỡ chừng một cái nồi lớn.
"Tành tạch" Tiếng đập đuôi từ bờ cát truyền tới. Hai người quay đầu nhìn, là một chú cá voi toàn thân trắng muốt đang gắng sức vẩy đuôi trên bờ cát.
Phàn Thần nhíu mày, đi vài bước về phía chú cá heo rồi ngồi xuống, gỡ lưới đánh cá đang mắc trên người nó ra. Đúng thế, chú cá heo trắng này đang kẹt đầu vào một tấm lưới đánh cá màu xanh, do giãy dụa nên trên người có khá nhiều vết thương.
"Âu... âu..." Tấm lưới trói chặt miệng vừa được gỡ xuống, cá heo vui vẻ kêu hai tiếng, cọ nhẹ đầu vào người Phàn Thần.
"Nó đang nói cảm ơn cậu đó." Ông rùa không biết bò lại từ lúc nào.
"Ừ" Phàn Thần vuốt nhẹ những vết thương trên người cá heo, nơi tay anh đi qua, vết thương nhanh chóng khép miệng.
"Nó còn nói, nhờ cậu nhắn lại với con người sau này đừng ném đồ xuống biển nữa. Nó bị trói chặt miệng nên đã ba ngày chưa được ăn gì rồi, rất khó chịu." Ông rùa tiếp tục phiên dịch.
"... Tôi nghe được." Phàn Thần nói vẻ phức tạp.
"Đúng rồi, cậu có khả năng hiểu được tiếng của vạn vật." Ông rùa sực nhớ ra, đã qua năm trăm năm biến đổi, Phàn Thần đi đến nhiều nơi, hiểu biết cũng sâu rộng hơn mình, đâu cần mình phải nhắc.
"Đưa nó về biển chung đi, nó bị sóng đánh xa quá, mắc cạn rồi." Là một chú cá heo bình thường chưa mở linh trí, chắc nó chỉ xem mình là con người.
Một trận gió biển thổi tới, lẫn trong cái mặn đặc trưng của biển cả còn có cảm giác ấm áp.
"Sắp tới lập xuân rồi." Ông rùa đột nhiên nói, ông cảm nhận được hương vị của mùa xuân trong những cơn gió.
"Ừ" Phàn Thần thản nhiên đáp lại.
"Hy vọng mùa xuân năm nay sẽ tốt lành."
"Sẽ." Phàn Thần cười đáp, như đang cam đoan một điều gì đó.
"Tôi đưa cậu một cái mai, nếu cậu có việc tìm tôi thì cứ để nó sát bờ biển." Nói xong, mai rùa phát ra yêu lực, một cơn sóng thật lớn đánh sâu vào bờ, cuốn cả ông và chú cá heo kia biến mất khỏi bờ cát. Nước biển lùi đi rất nhanh, chỗ ông rùa biến mất sót lại một cái mai cỡ chừng bàn tay.
Mễ Uyển ngồi ở bàn đu dây trong phòng khám, trên vai là Hạt Thông đã ngủ say suốt một tháng. Sóc con Hạt Thông do uống trà hoa yêu, nhận được lợi ích không nhỏ, ngủ li bì suốt một tháng. Vì không để Diệp quản gia phát giác, Mễ Uyển tạm thời ôm Hạt Thông tới phòng khám. Sáng nay, Hạt Thông vừa tỉnh lại, giờ đang ôm hạt dẻ ngồi trên vai Mễ Uyển gặm.
"Hôm qua, Phàn Thần bỗng nhiên ra ngoài lúc nửa đêm." Mễ Uyển tự nói thầm với chính mình. Hôm qua cô ngủ muộn, chừng mười hai giờ cô cảm nhận được Phàn Thần đi ra ngoài, đến sáng tỉnh lại thì Phàn Thần đã về."Có phải đi gặp con rùa cấp chín kia không?"
Hôm qua Phàn Thần hỏi cô nhìn thấy Rủa yêu cấp chín ở đâu, Mễ Uyển lập tức gửi địa chỉ Chim sẻ tinh đưa cho anh không chút giấu giếm, đến tối Phàn Thần liền ra ngoài, Mễ Uyển đoán hẳn là anh đi gặp Rủa yêu.
"Thế này có tính là mình vừa giúp yêu tộc tìm được một con đại yêu không?" Mễ Uyển sờ cằm: "Còn hai chị em họ Liêu kia nữa, tuy chị gái đã lỡ mất giai đoạn tu luyện tốt nhất nhưng em gái vẫn còn kịp, nếu để mặc thì tiếc quá."
Ngay khi nhìn thấy Liêu Đình Đình, lòng Mễ Uyển đã khó nén được kích động. Cô không có ý định nhận đồ đệ nhưng cô cảm thấy một khối ngọc tốt như thế, nếu không được mài dũa thì tiếc quá. Hơn nữa, nếu hai chị em họ Liêu đó là sức mạnh cân bằng với đại yêu cấp chín, mình để mặc chẳng phải sẽ phá vỡ cân bằng hai tộc.
Nghĩ tới nghĩ lui, Mễ Uyển cảm thấy mình phải dẫn đường cho cô bé này tu luyện. Nhưng chuyện này đâu có dễ, nếu là năm trăm năm trước, cô chỉ cần ra dáng cao ngạo, nói một câu đầy thâm sâu với ba mẹ cô bé: "Tôi thấy cốt cách của lệnh thiên kim cực tốt, là mầm non tuyệt vời để tu luyện, không bằng để cô bé theo tôi về núi tu luyện đi."
Chỉ một câu đó thôi là đã nắm chắc tám phần có thể bắt được người. Nhưng thời thế đổi thay, hiện giờ con người đang ra sức phản đối tệ nạn mê tín dị đoan, nếu mình nói câu đó, ăn chắc tám phần là ba mẹ cô bé sẽ gọi 110 kêu cảnh sát tới làm công tác tư tưởng cho mình.
Không biết Hiệp hội bắt yêu nhận đồ đệ bằng cách nào ta, haizz, kệ đi, chuyện này nên để cho người có chuyên môn đi lo.
Người có chuyên môn tất nhiên là những người bắt yêu có kinh nghiệm thu nhận đồ đệ ở hiện đại. Mễ Uyển ngẫm nghĩ rồi lấy di động gọi cho chắt của chắt của chắt của mình là Ngụy Ký. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu có thể nhận được cô bé này về, tất nhiên phải ưu tiên cho sư môn của mình trước.
"Chưởng môn sư tỷ." Ngụy Ký nhanh chóng bắt điện thoại.
"Gọi cái gì thế, ai là chưởng môn của cậu chứ." Mễ Uyển dựng thẳng mày.
"Chị... chị Mễ: " Ngụy Ký vội sửa miệng: " Chị tìm em có việc gì?"
"Có chuyện muốn nói với cậu."
"Chị nói đi."
"Tôi hỏi cậu, ông nội cậu thu nhận đồ đệ kiểu gì?" Mễ Uyển
Phía Bắc Khang Thành có một thôn nhỏ tên là thôn Liêu Gia.
Người trong thôn đa phần đều có họ Liêu, nghe nói mấy trăm năm trước có một gia đình giàu có chuyển nhà tới, thành lập thôn xóm. Ngay trung tâm của thôn Liêu Gia có một căn từ đường, lịch sử trên trăm năm, bên trong thờ phụng gia phả thôn Liêu gia và một số người có cống hiến lớn cho thôn. Suốt mấy trăm năm, họ vẫn sống khá tốt dù Hoa Hạ đã thay đổi nhanh đến chóng mặt. Họ cho rằng đó là do tổ tông phù hộ, thế nên, dịp tết hằng năm, mọi người trong thôn Liêu gia lại đến từ đường tế lễ. Ngay cả những người đã ra nước ngoài sinh sống, học tập thì tết đến cũng sẽ trở về bái tế.
Lúc này vừa qua 0 giờ, đã sang mùng hai tết.
Trong từ đường Liêu gia, ánh nến vẫn sáng rực, hàng trăm cây nến đỏ được thắp quanh phòng giữ cho căn phòng không chìm vào bóng tối. Một dây leo nhỏ lặng lẽ chui lên từ nền đất. Nó lú cái đầu nhỏ lên trước, mọc ra hai cái lá nhỏ, tiếp đó, nó không ngừng vươn người lên cao, uốn lượn thành hình dạng của người đàn ông trưởng thành, cuối cùng là hóa thành một cơ thể thực sự.
Người đàn ông đó đúng là Phàn Thần, anh vội tới đây theo địa chỉ Mễ Uyển đưa.
Phàn Thần vừa liếc mắt liền thấy ngay con rùa to chừng bàn tay đang nằm im trên bàn thờ, khói nhang nghi ngút, cả không gian tràn ngập sự tĩnh lặng, dù có là anh thì cũng dễ nhầm đó chỉ là một cái mai rỗng.
"Ngủ một giấc thôi mà, có cần đặt kết giới mạnh vậy không?" Phàn Thần thờ dài bất lực, đi về phía bàn thờ.
Con rùa kia vẫn không hề có phản ứng gì, xem ra vì để ngủ ngon, ông ta chẳng những chẳn hết cảm giác của người khác với mình mà còn chắn luôn cảm giác của mình với bên ngoài. Phàn Thần đưa tay gõ hai cái lên mai rùa một cách đầy bất đắc dĩ: "Dậy đi."
Mai rùa vẫn không chút phản ứng.
Phàn Thần nhíu mày, chẳng lẽ yêu lực không đủ. Anh gõ thêm hai cái, nhưng lần này không nhẹ tay như lần đầu, anh truyền yêu lực vào đầu ngón tay, gõ xuống thật mạnh: "Ông rùa, dậy đi."
Yêu lực màu xanh từ ngón tay của Phàn Thần đi vào mai rùa, chạm tới kết giới. Mai rùa nhúc nhích một chút, Phàn Thần cũng bắt đầu cảm nhận được hơi thở bên trong, xem ra ông rùa này đã dậy rồi.
Mai rùa lắc lư hai cái rồi thò ra bốn cái chân, tiếp đó là đuổi và cuối cùng là đầu. Lúc cái đầu màu nâu nhú ra, mắt vẫn còn nhắm chỉ hơi run mí mắt, như thể muốn mở nhưng do ghèn dính chặt quá nên chưa thể mở được.
Phàn Thần không giục, đứng cạnh nhìn ông rùa từ từ thức dậy.
Ông rùa cố gắng chừng hai phút mới mở được mắt, câu đầu tiên sau khi tỉnh lại là: " Ủa, sao tôi lại nằm ngửa?"
Làm một con rùa, lật người là vấn đề sống còn. Ông rùa giãy giụa bốn chân, muốn lật người lại nhưng thử hai lần, mai chỉ nhúc nhích được một chút, không cách nào trở mình được. Ông rùa bỏ cuộc, cầu cứu: "Bạn già Phàn Thần, giúp tôi với."
Khóe miệng Phàn Thần co rút: Ông trở người không được sao không hóa hình thành người?
Tuy thầm chế giễu nhưng Phàn Thần vẫn lật ông ta lại.
"Thoái mái hơn rồi." Ông rùa thở ra một hơi, ngửa đầu hỏi Phàn Thần: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"
"Năm trăm năm." Phàn Thần đáp.
"Năm trăm năm?" Ông rùa ngạc nhiên nghễnh cổ: "Yêu tộc lại gặp kiếp nạn?"
"Không có." Phàn Thần lắc đầu.
"Vậy sao cậu lại tỉnh?"
"Không phải lại tỉnh, tôi vẫn luôn tỉnh." Phàn Thần nói một cách bất đắc dĩ, ông ta tưởng mình cũng giống ông ta, ngủ một giấc rồi tỉnh lại lần nữa.
"Luôn tỉnh?" Ông rùa ngủ hơi lâu, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, im lặng một lúc lâu, suy nghĩ cẩn thận từng câu từng chữ của Phàn Thần rồi mới nói: "Ý cậu là, cậu tỉnh lại từ năm trăm năm trước, rồi sau đó không ngủ tiếp nữa?"
"Ừ" Phàn Thần gật đầu.
Ông rùa nâng chân trước, làm một hành động hoàn toàn trái với lẽ thường là sờ cằm: "Cậu đánh thức tôi là có việc muốn nhờ tôi giúp?"
"Phải" Phàn Thần tiếp tục gật đầu.
"Tôi nói trước, những chuyện khó khăn tôi sẽ không làm." Ông rùa đánh tiếng trước.
Tộc rùa đen của họ sở dĩ có thể sống lâu, nguyên nhân lớn nhất là họ dùng gần hết thời gian để ngủ, cũng nhất quyết không để bản thân vướng vào rắc rối. Điển hình như năm trăm năm trước, khi những tộc yêu dưới nước cùng kéo lên bờ tàn sát người bắt yêu. Ông là một con đại yêu cấp chín, nếu không lên bờ thế nên mấy yêu tộc khác cũng đến đập cửa. Nhưng ông rất lanh trí, sau khi lên bờ đã nhanh chóng tìm một góc vắng vẻ, ngủ tiếp.
"Không khó, chỉ muốn ông đổi sang chỗ khác để ngủ thôi." Phàn Thần nói.
"Đổi chỗ khác để ngủ?" Ông rùa thắc mắc, chẳng lẽ vị trí mình ngủ có thể giúp ích cho Phàn Thần?
"Ông rời khỏi Đông Hải năm trăm năm rồi, chẳng lẽ không muốn về thăm?" Phàn Thần nhìn ông rùa.
"Đông Hải? Đông Hải bị sao?" Đông Hải là quê hương của ông rùa, từ khi có được linh thức ông đã sống ở đó, trừ mấy lần tỉnh lại hiếm hoi thì gần như chưa bao giờ rời khỏi Đông Hải.
Phàn Thần không nói gì, lấy một dĩa đựng hoa quả trên bàn thờ từ đường xuống, đặt hết trái cây trong đĩa sang một bên rồi phất tay, cái đĩa lập tức đầy nước.
"Nếm thử đi." Phàn Thần đưa đĩa nước tới trước mặt ông rùa.
Ông rùa chậm chạp nhìn qua rồi ngửi thử, có vị mặn của muối
Đây là nước biển! Tính ra thì cũng lâu rồi ông không uống nước biển, ông rùa sung sướng bò tới, chúi cả đầu vào đĩa nước, uống một hớp to, sau đó...
"Khụ... phì... phì phì!" Ông rùa vội phun hết nước trong miệng ra, ghét bỏ nói: "Đây là nước biển ở đâu thế, ghê chết đi được."
"Đông Hải đó." Phàn Thần buồn cười nhìn dáng vẻ lúc này của ông rùa.
Ông rùa cứng người, nhìn Phàn Thần với vẻ không cách nào tin nổi, như muốn nói cậu gạt tôi đấy à, nước chỗ tôi sao khó uống vậy được?
"Nước này tôi đặc biệt lấy từ nghìn dặm dưới đáy biển về đó, hải tộc hiện giờ đều thấy bình thường, chỉ có ông là chê thôi." Phàn Thần lắc lắc đầu, như đang chỉ trích ông rùa kén cá chọn canh.
"Xảy ra chuyện gì, sao nước biển lại trở nên khó uống như thế?" Ông rùa nghiêm mặt hỏi.
"Xã hội phát triển." Phàn Thần dùng một câu cực kỳ phổ biến để tổng kết vấn đề.
"Cái gì?" Một kẻ cổ lỗ sĩ đã ngủ năm trăm năm như ông không thể hiểu nổi khái niệm này.
"Sau trận đại chiến giữa hai tộc, con người bước vào giai đoạn phát triển cực kỳ nhanh. Đặc biệt là hai trăm năm gần đây, khoa học kỹ thuật của con người đã len lỏi đến từng ngóc ngách trên địa cầu. Trên nó thể dò xét vũ trụ, dưới có thể xuống tận núi lửa dưới đáy biển." Phàn Thần kiên nhẫn giải thích.
"Con người đã mạnh đến mức đó rồi sao?" Ông rùa kinh ngạc trừng to mắt, trong mắt mơ hồ phát ra ánh xanh.
Phàn Thần gật đầu, nói tiếp: "Khoa học kỹ thuật của con người phát triển càng nhanh thì càng tác động xấu đến thiên nhiên, hậu quả là thiên nhiên bị hủy hoại cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng do trận đại chiến năm trăm năm trước, yêu tộc chịu thiệt hại nặng nề nên tốc độ khôi phục của thiên nhiên cũng giảm đi đáng kể."
"Khó trách, khó trách sau khi tỉnh lại, tôi thấy linh khí loãng đi rất nhiều, tôi còn tưởng là do địa hình chỗ này có khác. Giờ nghe bạn già giải thích, hẳn là linh khí trên toàn địa cầu đều giảm?" Ông rùa hỏi.
"Đúng vậy." Phàn Thần gật đầu. Nếu người ở đây lúc này không phải Phàn Thần mà là một yêu tộc khác, hẳn đã lớn tiếng chế giễu: Ông ham ngủ đến mức nào thế, ngủ đến nỗi không cần tu luyện luôn à? Linh khí giảm mà cũng không cảm nhận được thì có khác gì chết rồi?"
"Vậy cậu tới tìm tôi là muốn tôi về Đông Hải tinh lọc nước biển?" Ông rùa đoán được ý định của Phàn Thần, mình quay về Đông Hải ngủ thì chỉ có tác dụng trong chuyện này thôi.
"Đúng vậy" Phàn Thần nói: "Tôi đang tìm cách cải thiện môi trường sống tự nhiên, nhưng tạm thời chưa lo được tới đại dương. Một đại yêu cấp tám tu luyện một năm đủ để hồi sinh một khu rừng, nhưng hiện giờ số lượng đại yêu cấp tám không nhiều, từ bảy tám chục năm trước tôi đã nghĩ đến việc tìm ông về lại đại dương, tiếc là ông ngủ say quá, tôi không cách nào tìm được."
"Hả.. ha ha..." Ông rùa cười gượng, khi đó trận đại chiến chỉ vừa kết thúc, người bắt yêu vẫn còn giữ mối thù hằn với yêu tộc, ông ngủ trên địa bàn của con người, không lập kết giới chắc chắn một chút thì sao an tâm ngủ được. Không ngờ, lập chắc quá, đến Phàn Thần cũng không tìm được ông.
Khoan đã... dù kết giới của ông có mạnh đến mức nào, đáng lý cũng không thể làm khó được Phàn Thần.
"Bạn già... vết thương của cậu vẫn chưa khỏi?" Ông rùa lộ vẻ lo lắng.
"Ổn rồi." Phàn Thần cười trấn an.
"Vậy thì tốt." Ông rùa yên lòng gật đầu, cũng đúng, dù tất cả yêu tộc trên thế gian đều bị diệt sạch thì Phàn Thần nhất định cũng là người bị diệt cuối cùng. Mình còn sống ổn thì sao Phàn Thần có chuyện được.
"Được rồi, tôi sẽ quay về Đông Hải." Ông rùa dùng sức chống bốn cái chân đỡ mai rùa nặng trịch của mình lên.
Phàn Thần thấy bộ dạng này của ông, khóe miệng lại nhịn không được mà co rút. Người này chẳng lẽ cứ định giữ thế này và bò về Đông Hải sao. Dựa theo hiểu biết của Phàn Thần về ông, dám ông sẽ làm thế thật.
"Để tôi đưa ông về." Phàn Thần bắt ông rùa lên.
"Làm phiền bạn già rồi." Không cần phải tự đi, ông rùa vui vẻ cong môi.
Phàn Thần không nói gì, xoay người định đi, ông rùa đang nằm trong tay anh bỗng nói: "Khoan, để tôi đặt mai rùa lại chỗ cũ đã." Nhờ được nhà này thờ cúng mà năm trăm năm nay ông ngủ rất thoải mái, để lại cái mai giúp họ chắn tai kiếp xem như báo đáp.
Nói xong, ông rùa quay đầu về hướng bàn thờ, há miệng phun ra cái mai rùa to chừng hạt đậu xanh. Mai rùa văng trúng ngay chỗ ông từng nằm, tiếp đó, yêu lực khiến nó lớn dần lên, đến khi bằng được ông rùa mới thôi.
"Được rồi." Ông rùa vừa lòng gật đầu, nói với Phàn Thần: "Bạn già, làm phiền cậu lật ngửa cái mai lại dùm đi."
"..." Ông kỹ tính thật đấy.
Phàn Thần không nói được lời nào, đưa tay lật mai rùa lại, sắp xếp mọi thứ hệt như lúc anh đến rồi mới đem theo ông rùa biến mất.
Hai người bay trên không trung, chẳng mấy chốc Phàn Thần đã đưa ông rùa tời bờ biển Đông Hải.
Nơi này là một chỗ vắng người, Phàn Thần đứng trên bờ cát, đặt ông rùa xuống nơi sóng biển có thể đánh tới để lát nữa sóng biển sẽ cuốn ông về biển.
"Nước này chẳng những khó uống mà còn đục nữa." Được nhìn lại biển rộng sau năm trăm năm, ông rùa bất giác cảm khái: "Đại dương to như thế, hải tộc chúng tôi sinh sống suốt mấy ngàn năm chưa từng gây chút tác hại nào, sao mới mấy trăm năm mà con người có thể làm được đến mức này?"
"Đoành"
Một con sóng vỗ tới, cơ thể ông rùa ngập trong nước biển bắt đầu to ra, chẳng mấy chốc đã lớn hơn lúc trước mấy chục lần, cỡ chừng một cái nồi lớn.
"Tành tạch" Tiếng đập đuôi từ bờ cát truyền tới. Hai người quay đầu nhìn, là một chú cá voi toàn thân trắng muốt đang gắng sức vẩy đuôi trên bờ cát.
Phàn Thần nhíu mày, đi vài bước về phía chú cá heo rồi ngồi xuống, gỡ lưới đánh cá đang mắc trên người nó ra. Đúng thế, chú cá heo trắng này đang kẹt đầu vào một tấm lưới đánh cá màu xanh, do giãy dụa nên trên người có khá nhiều vết thương.
"Âu... âu..." Tấm lưới trói chặt miệng vừa được gỡ xuống, cá heo vui vẻ kêu hai tiếng, cọ nhẹ đầu vào người Phàn Thần.
"Nó đang nói cảm ơn cậu đó." Ông rùa không biết bò lại từ lúc nào.
"Ừ" Phàn Thần vuốt nhẹ những vết thương trên người cá heo, nơi tay anh đi qua, vết thương nhanh chóng khép miệng.
"Nó còn nói, nhờ cậu nhắn lại với con người sau này đừng ném đồ xuống biển nữa. Nó bị trói chặt miệng nên đã ba ngày chưa được ăn gì rồi, rất khó chịu." Ông rùa tiếp tục phiên dịch.
"... Tôi nghe được." Phàn Thần nói vẻ phức tạp.
"Đúng rồi, cậu có khả năng hiểu được tiếng của vạn vật." Ông rùa sực nhớ ra, đã qua năm trăm năm biến đổi, Phàn Thần đi đến nhiều nơi, hiểu biết cũng sâu rộng hơn mình, đâu cần mình phải nhắc.
"Đưa nó về biển chung đi, nó bị sóng đánh xa quá, mắc cạn rồi." Là một chú cá heo bình thường chưa mở linh trí, chắc nó chỉ xem mình là con người.
Một trận gió biển thổi tới, lẫn trong cái mặn đặc trưng của biển cả còn có cảm giác ấm áp.
"Sắp tới lập xuân rồi." Ông rùa đột nhiên nói, ông cảm nhận được hương vị của mùa xuân trong những cơn gió.
"Ừ" Phàn Thần thản nhiên đáp lại.
"Hy vọng mùa xuân năm nay sẽ tốt lành."
"Sẽ." Phàn Thần cười đáp, như đang cam đoan một điều gì đó.
"Tôi đưa cậu một cái mai, nếu cậu có việc tìm tôi thì cứ để nó sát bờ biển." Nói xong, mai rùa phát ra yêu lực, một cơn sóng thật lớn đánh sâu vào bờ, cuốn cả ông và chú cá heo kia biến mất khỏi bờ cát. Nước biển lùi đi rất nhanh, chỗ ông rùa biến mất sót lại một cái mai cỡ chừng bàn tay.
Mễ Uyển ngồi ở bàn đu dây trong phòng khám, trên vai là Hạt Thông đã ngủ say suốt một tháng. Sóc con Hạt Thông do uống trà hoa yêu, nhận được lợi ích không nhỏ, ngủ li bì suốt một tháng. Vì không để Diệp quản gia phát giác, Mễ Uyển tạm thời ôm Hạt Thông tới phòng khám. Sáng nay, Hạt Thông vừa tỉnh lại, giờ đang ôm hạt dẻ ngồi trên vai Mễ Uyển gặm.
"Hôm qua, Phàn Thần bỗng nhiên ra ngoài lúc nửa đêm." Mễ Uyển tự nói thầm với chính mình. Hôm qua cô ngủ muộn, chừng mười hai giờ cô cảm nhận được Phàn Thần đi ra ngoài, đến sáng tỉnh lại thì Phàn Thần đã về."Có phải đi gặp con rùa cấp chín kia không?"
Hôm qua Phàn Thần hỏi cô nhìn thấy Rủa yêu cấp chín ở đâu, Mễ Uyển lập tức gửi địa chỉ Chim sẻ tinh đưa cho anh không chút giấu giếm, đến tối Phàn Thần liền ra ngoài, Mễ Uyển đoán hẳn là anh đi gặp Rủa yêu.
"Thế này có tính là mình vừa giúp yêu tộc tìm được một con đại yêu không?" Mễ Uyển sờ cằm: "Còn hai chị em họ Liêu kia nữa, tuy chị gái đã lỡ mất giai đoạn tu luyện tốt nhất nhưng em gái vẫn còn kịp, nếu để mặc thì tiếc quá."
Ngay khi nhìn thấy Liêu Đình Đình, lòng Mễ Uyển đã khó nén được kích động. Cô không có ý định nhận đồ đệ nhưng cô cảm thấy một khối ngọc tốt như thế, nếu không được mài dũa thì tiếc quá. Hơn nữa, nếu hai chị em họ Liêu đó là sức mạnh cân bằng với đại yêu cấp chín, mình để mặc chẳng phải sẽ phá vỡ cân bằng hai tộc.
Nghĩ tới nghĩ lui, Mễ Uyển cảm thấy mình phải dẫn đường cho cô bé này tu luyện. Nhưng chuyện này đâu có dễ, nếu là năm trăm năm trước, cô chỉ cần ra dáng cao ngạo, nói một câu đầy thâm sâu với ba mẹ cô bé: "Tôi thấy cốt cách của lệnh thiên kim cực tốt, là mầm non tuyệt vời để tu luyện, không bằng để cô bé theo tôi về núi tu luyện đi."
Chỉ một câu đó thôi là đã nắm chắc tám phần có thể bắt được người. Nhưng thời thế đổi thay, hiện giờ con người đang ra sức phản đối tệ nạn mê tín dị đoan, nếu mình nói câu đó, ăn chắc tám phần là ba mẹ cô bé sẽ gọi 110 kêu cảnh sát tới làm công tác tư tưởng cho mình.
Không biết Hiệp hội bắt yêu nhận đồ đệ bằng cách nào ta, haizz, kệ đi, chuyện này nên để cho người có chuyên môn đi lo.
Người có chuyên môn tất nhiên là những người bắt yêu có kinh nghiệm thu nhận đồ đệ ở hiện đại. Mễ Uyển ngẫm nghĩ rồi lấy di động gọi cho chắt của chắt của chắt của mình là Ngụy Ký. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu có thể nhận được cô bé này về, tất nhiên phải ưu tiên cho sư môn của mình trước.
"Chưởng môn sư tỷ." Ngụy Ký nhanh chóng bắt điện thoại.
"Gọi cái gì thế, ai là chưởng môn của cậu chứ." Mễ Uyển dựng thẳng mày.
"Chị... chị Mễ: " Ngụy Ký vội sửa miệng: " Chị tìm em có việc gì?"
"Có chuyện muốn nói với cậu."
"Chị nói đi."
"Tôi hỏi cậu, ông nội cậu thu nhận đồ đệ kiểu gì?" Mễ Uyển
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.