Chương 71: Nhà trẻ Bắp Rang
Bạo Táo Đích Bàng Giải
17/07/2021
Edit: SCR0811
"Đing đing đing"
Tiếng chuông tan học vang lên nháy mắt liền vực dậy tinh thần của tất cả mọi người, ai nấy đều ngồi lại ngay ngắn.
Dù đã dạy học nhiều năm, tập mãi thành quen, thầy giáo già vẫn không khỏi giật giật mép môi. Ông khép tập bài giảng lại, nói với nam sinh ngồi ở hàng thứ hai: "Lớp trưởng, thu hết bài tập tôi giao tuần trước lại, lát nữa đem đến phòng tôi."
"Vâng thưa thầy." Hàn Tiêu vội đứng lên, trả lời.
"Ừ" Thầy giáo già ôm chồng bài giảng, bước từng bước ra khỏi phòng học.
Đêm qua Hàn Tiêu đã nhắn trên group lớp hôm nay phải nộp bài tập, các sinh viên đều đã có chuẩn bị, ai cần làm thì làm, ai cần chép thì chép, lát sau liền nộp hết bài tập cho Hàn Tiêu. Hàn Tiêu kiểm tra, phát hiện bị thiếu một quyển, đang định hỏi còn ai chưa nộp, vừa ngẩng đầu đã thấy Mễ Uyển vẻ mặt tiều tụy đứng trước mặt mình. Bộ dáng đó cực kỳ giống với Kim Minh Hiên thức trắng đêm cày game.
"Mễ Uyển, hôm qua cậu thiếu ngủ hả?" Hàn Tiêu hỏi theo bản năng.
"Ừ" Mễ Uyển buồn ngủ muốn chết, một tiếng rưỡi trong lớp không đủ để cô ngủ bù, lát nữa đổi phòng học cô phải ngủ thêm giấc nữa mới được. Đều tại tên ngốc Phàn Thần kia, khó lắm cô mới quên được chuyện tỏ tình, bệnh mất ngủ vừa được chữa khỏi, kết quả lại bị anh làm cho tái phát.
"Cậu nộp bài tập chưa?" Hàn Tiêu hỏi lại.
Mễ Uyển lắc đầu, nói giọng ỉu xìu: "Tôi đã làm rồi, nhưng lúc sáng quên mang theo, nộp trễ một chút có được không?" Lúc sáng cô bị thím Trương hùng hổ lôi xuống giường, cả rửa mặt còn xém quên, sao nhớ được chuyện đem bài tập.
"Cậu để ở đâu? Nếu để ở phòng khám thì cậu đi lấy đi, tôi chờ." Hàn Tiêu thấu tình đạt lý nói.
"Ở nhà." Mễ Uyển đáp.
"Vậy thì không chờ được rồi." Hàn Tiêu ngẫm nghĩ rồi nói thêm: "Tôi có thể nói với thầy giáo giúp cậu, buổi trưa cậu về lấy rồi tự nộp cho giáo viên nha. Thầy Mộc tốt tính lắm, chắc sẽ đồng ý thôi."
"Được, tôi đi trước đây." Mễ Uyển gật đầu, vừa ngáp vừa đi ra. Tiết tiếp theo học ở phòng kế cầu thang, cô nhanh chóng qua đó ngủ bù. Đúng rồi, trước khi ngủ còn phải gọi điện cho chú Diệp nhờ ông tìm người đem bài tập lên cho cô.
Lại thêm hai tiết, Mễ Uyển ngủ bù chừng bốn tiết cuối cùng cũng tỉnh táo được đôi chút, nhưng vẫn còn thấy mệt. Loài người thống nhất ngủ vào buổi tối cũng có cái lý của nó, nếu tối không ngủ, ban ngày dù có ngủ bù cỡ nào cũng uể oải.
"Buổi chiều nhớ nộp bài tập, sau này cũng đừng thức đêm nữa." Hàn Tiêu thấy Mễ Uyển mơ mơ màng màng, sợ cô quên, tốt bụng nhắc nhở.
"Biết rồi, tôi đã nhờ người đem bài tập lên cho tôi. Còn nữa, tôi không có thức đêm, tôi bị mất ngủ." Mễ Uyển nói giọng căm phẫn. Chẳng lẽ cô không muốn ngủ sao? Đêm qua cô nằm trên giường trừng mắt đến tận sáng.
"Mất ngủ? Chẳng lẽ do lớn tuổi?" Kim Minh HIên đứng cạnh cười trêu chọc. Cậu biết nữ sinh ghét nhất là bị người khác nói mình già.
"Đúng vậy, tôi đã hơn năm trăm tuổi rồi." Tính theo tuổi của con người, cô quả thật đã già, tiếc là cô không mất ngủ vì lớn tuổi mà vì đau đầu chuyện tình cảm.
"Hahaha... Tôi rất thích điểm này của cậu."
"Cậu thích tôi?!" Mễ Uyển hoảng hồn, cơn buồn ngủ cũng bay biến. Sao đây? Chẳng lẽ mùa xuân đến nên hoa đào của mình bắt đầu nở? Ngay cả Kim Minh Hiên cũng tỏ tình với mình?
"Cậu nghĩ bậy bạ gì thế, tôi chỉ nói tôi thích tính hài hước của cậu." Vẻ mặt Kim Minh Hiên rất bất đắc dĩ.
"Hô, vậy thì tốt, làm tôi sợ muốn chết." Mễ Uyển thở phào một hơi.
"Hahaha..." Hàn Tiêu và Lưu Cố chứng kiến cả quá trình, ôm bụng cười nắc nẻ, chỉ vào khuôn mặt đỏ lựng của Kim Minh Hiên cười nhạo: "Bị ghét bỏ kìa."
"Cười cái rắm!" Kim Minh Hiên cũng câm nín. Cậu không ngờ minh chỉ mở miệng trêu chọc một câu, Mễ Uyển lại đào cho mình cái hố lớn, còn tỏ thái độ ghét bỏ rõ ràng như thế. Cậu có gì không tốt, dù gì cậu cũng là tinh anh tương lai mà.
"Vậy thì, tôi đi trước nha." Mễ Uyển cười gượng hai tiếng, xách túi chạy đi.
Ngủ tới giờ ngọ, Mễ Uyển có chút khát nước, đi tới tiệm trà sữa trước cổng trường mua một ly trà chanh đá rồi mới thủng thẳng đi tới phòng khám. Đang đi, cô bỗng cảm nhận được vài luồng yêu lực mỏng mảnh. Yêu lực có hơi quen, hình như cô vừa cảm nhận được gần đây.
"Bà chủ, tan học rồi sao. Mấy đứa nhóc họ hàng xa của cô lại tới nữa, đã chờ được một lúc rồi." Lúc này, Hứa Trang bước ra cửa phòng khám, thoáng thấy Mễ Uyển đằng xa liền vẫy tay.
Mấy đứa nhóc họ hàng xa? Cụm từ này hơi quen tai, chẳng lẽ...
"Chị" Sau lưng Hứa Trang lòi ra năm khuôn mặt vô cùng quen thuộc, tươi cười sáng lạn, ngây thơ vô đối.
"Phụt~~" Ngụm nước trà trong miệng Mễ Uyển bị phun thành thần nữ rải hoa*. Má ơi, không lẽ mấy nhóc này định bám chặt lấy cô không buông sao? Cô chỉ vẽ hai lá bùa màThủy tộc định bắt cô chịu trách nhiệm đến cùng sao? Mễ Uyển bỗng nhớ tới một câu thoại trong bộ phim cô xem gần đây: Nếu ông trời cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định...
*Thành ngữ Trung Quốc, xuất phát từ một câu chuyện của Phật giáo, thần nữ rải hoa dùng để khảo nghiệm các vị bồ tát. Sau này thường được dùng để miêu tả sự việc ném đồ đạc hoặc tuyết rơi một cách dày đặc (Trích nguồn Baidu)
Được rồi, ông trời sẽ không cho cô thêm cơ hội.
"Bà chủ, tôi muốn xin nghỉ phép." Hứa Trang định gọi điện báo với Mễ Uyển, vừa lúc gặp cô ở đây, anh nói luôn: "Hôm nay Tiểu Tâm Nguyện tập đứng lên, tôi phải qua đó xem, có thể sẽ về trễ."
"Tiểu Tâm Nguyện?"
"Chính là Hươu sao đó, tình hình hồi phục của nó tốt lắm, xương lành lại rất nhanh. Vừa nãy giáo sư gọi điện cho tôi nói hôm nay nó có thể đứng lên. Chỉ cần Tiểu Tâm Nguyện có thể đứng dậy được, chẳng mấy chốc sẽ về rừng được rồi." Hứa Trang hào hứng nói. Lúc trước anh đã cam đoan với tụi Gấu đen sẽ chữa khỏi cho Hươu sao. Hơn nữa, nghe những người ở quê nói, từ lúc đưa Hươu sao đi, mỗi ngày đều có các loài động vật khác nhau ra bìa rừng canh gác, như đang đợi Hươu sao trở về.
"À, đi đi." Mễ Uyển sảng khoái phất tay, sau đó trầm mặt dẫn năm con cá con vào phòng khám.
"Bà chủ, tan học rồi, trưa nay muốn ăn gì tôi mua cho cô." Chim sẻ tinh ân cần tiếp đón.
"Không cần" Giờ cô không muốn ăn, cô thở dài, nhìn lướt qua năm con cá con, mệt mỏi hút một ngụm trà chanh mới lấy lại được chút bình tĩnh: "Sao mấy đứa lại tới nữa?"
Không phải bị đuổi học rồi, không cần đến trường sao? Sao lại lên bờ?
"À, là trưởng lão Dư gửi tạm tụi nó ở đây, trưởng lão Dư có việc gấp phải đi, buổi chiều sẽ quay lại đón tụi nó." Chim sẻ tinh trả lời thay.
Đáp án này không thể khiến Mễ Uyển hài lòng. Dư Phi Hàng có ý gì đây, muốn gửi cá con sao phải đem tới chỗ cô, căn bản là đang biến tướng nhắc chuyện cô đã hại năm đứa này bị đuổi học. Âm hiểm thiệt!
"Chị ơi, chị, chúng em sắp được đi trường mẫu giáo mới rồi." Cô bé Nhã Nhã vui vẻ chia sẻ tin tốt cho Mễ Uyển.
"Thật sao?" Mễ Uyển mắt sáng rỡ.
"Dạ, hôm nay trưởng lão Dư dẫn tụi em đi tìm trường mẫu giáo, cả sáng tụi em đã tới thử hai trường, trường nào cũng tốt hết." Nhã Nhã giơ hai ngón tay một cách đáng yêu.
"Các em thích nhà trẻ bình thường?" Mễ Uyển vừa nghe đã biết Dư Phi Hàng tìm nhà trẻ của con người cho tụi nhỏ.
"Thích" Năm con cá con vui vẻ gật đầu.
Mễ Uyển nghe thế, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, thì ra Dư Phi Hàng không bắt cô chịu trách nhiệm, chỉ đơn thuần muốn gửi trẻ, cô cũng không cần đắn đo tìm Phàn Thần đi cửa sau nữa.
"Hai trường đó, tụi em định chọn trường nào?" Mễ Uyển cười hì hì, hỏi thử.
"Cả hai cái đều không chọn." Lần này người trả lời là Tiểu Hải.
"Chẳng lẽ mấy đứa không thích cái nào hết?" Mễ Uyển khó hiểu.
"Là họ không thích tụi em." Vẻ mặt Tiểu Hải ủ dột.
Gì? Lại không thích tụi em? Tụi em có thể chất khiến người gặp người ghét sao?
"Chị, trường học con người rất nghiêm khắc, muốn vào học còn phải phỏng vấn." Cô bé Nhã Nhã vuốt bím tóc, âu sầu.
"Đúng đó, câu hỏi họ đưa ra rất khó, tụi em đều không biết." Cá béo cũng oán giận.
"Thật ra đều tại Đóa Đóa hết, thầy giáo kêu cậu biểu diễn tài năng, sao cậu lại làm bể kính chứ?" Bạn nhỏ An Nhân hờn dỗi Đóa Đóa.
"Là tại thầy giáo kêu tớ hát mà." Bạn nhỏ Đóa Đóa tỏ vẻ mình không hề cố ý: "Lúc phỏng vấn ở trường đầu tiên, Tiểu Hải còn biểu diễn dùng tay đập gãy bàn kia kìa."
Khuôn mặt ngăm đen của Tiểu Hải bỗng chốc đỏ lên.
Mễ Uyển thấy thật mệt tâm. Mấy đứa cứ như thế thì đòi học trường bình thường kiểu gì? Dù có học cũng sẽ bị đuổi tiếp thôi.
Cứu mạng! Sao mình lại thối tay, vẽ phù định thân cho bọn nó cơ chứ? Mễ Uyển thề sau này sẽ không bao giờ vẽ phù định thân nữa.
"Ủa, nhiều bạn nhỏ quá!" Bỗng nhiên, một ông bác mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn cầm bình giữ nhiệt xuất hiện ở cửa. Ông nhìn đám nhóc đang líu ríu trong phòng khám, nói giọng hiền từ.
"Diệp quản gia." Chim sẻ tinh tiếp đón niềm nở. Lúc phòng khám vừa khai trương, Diệp quản gia thường xuyên đến đây, cũng nhờ thế mà họ quen nhau.
"Cô chủ." Diệp quản gia tươi cười bước qua chỗ Mễ Uyển.
"Chú Diệp, sao chú lại tới đây?"
"Tôi muốn trồng một cây ăn quả trong sân, hôm nay đã sai Tiểu Trương và người làm vườn cùng đi mua, trong nhà không còn lái xe nên tôi đành tự đưa bài tập cho cô." Diệp quản gia cười sang sảng đáp. Ông đưa vở bài tập kẹp dưới cánh tay cho Mễ Uyển, sau đó đặt bình giữ nhiệt lên bàn: "Lúc nãy thím Trương nấu canh cá, tôi đem một ít tới đây cho cô uống."
"Canh cá? Cá gì?" Năm con cá con căng thẳng hỏi.
Diệp quản gia ngẩn ra, kinh ngạc nhìn năm đứa nhỏ, hiền từ đáp: "Là canh cá trích."
"May thật, không phải tụi mình." Năm con cá con đồng loạt thở phào một hơi.
"..." Mễ Uyển.
"..." Chim sẻ tinh.
"Khó trách dân số tộc cá Trích ít như thế, ra là bị tóm đi nấu canh hết rồi." Nhóc cá nhanh mồm nhanh miệng cảm thán.
"Nói bậy bạ gì đó?!" Chim sẻ tinh nhìn không được nữa, cốc mạnh lên đầu nhóc béo, làm nhóc đau rớt nước mắt.
"Xin lỗi" Nhóc béo cũng tự biết mình nói sai, ôm đầu, nhỏ giọng nhận lỗi.
"Không sao, không sao, canh cá nhiều lắm, mấy bạn nhỏ có muốn uống không?" Người già đều thích trẻ con, huống chi cả năm đứa này đều đáng yêu, từ lúc Diệp quản gia vào cửa, tươi cười trên mặt luôn không ngớt.
Năm con cá con đồng loạt lắc đầu.
"Chú Diệp, để tôi uống cho, bọn họ không thích ăn cá." Mễ Uyển vội kéo bình giữ nhiệt tới trước mặt mình.
Diệp quản gia không kiên trì nữa, vừa rót canh cho cô chủ nhà mình vừa nói: "Mấy nhóc này của nhà ai thế, sao ở đây cả vậy?"
"Của nhà một người bạn, gửi tạm ở đây, lát nữa đưa đi liền." Mễ Uyển trả lời.
"Người bạn này của cô có phúc ghê, có được năm đứa nhóc đáng yêu như thế."
"Cảm ơn ông." Năm đứa nhóc lớn đến từng này, trước giờ toàn bị người trong tộc ghét bỏ, đến lúc đi học thì bị bạn học ghét bỏ, lần đầu tiên có người khen tụi nó đáng yêu, ai nấy đều vui vẻ.
"Ngoan quá, đi nhà trẻ chưa?" Giọng của Diệp quản gia mềm xuống.
"Dạ đi rồi, nhưng chúng cháu vừa bị đuổi học, đang tìm nhà trẻ mới." Cô bé Nhã Nhã đáp.
"Đuổi học?" Diệp quản gia ngẩn ra: "Nhà trẻ cũng đuổi học nữa sao?"
"Nhà trẻ tư nhân, nội quy cũng nhiều hơn." Mễ Uyển sợ mấy con cá nhỏ nói lung tung, vội giành trước giải thích.
"À" Diệp quản gia cũng là người lăn lộn trong giới phú hào nhiều năm, đầu óc linh hoạt, nhanh chóng tìm được cho mình một cái cớ. Tám phần là gia đình mấy đứa này gặp khó khăn, không đủ khả năng chi trả cho nhà trẻ đó nên mới phải nghỉ học. Xã hội hiện đại, ngay cả nhà trẻ cũng phân chia giai cấp.
"Đã tìm được trường mẫu giáo mới chưa?" Ánh mắt Diệp quản gia nhìn mấy đứa nhỏ càng dịu dàng hơn.
"Tìm được vài nơi rồi, chờ phỏng vấn xong là có thể đi học." Mễ Uyển tiếp tục đáp thay, chỉ sợ đám cá con nói ra chuyện tiếng hát làm vỡ thủy tinh.
"Nhưng phỏng vấn khó quá, tụi cháu không qua được." Dù Mễ Uyển đáp thay cũng không ngăn được nỗi lòng muốn tố khổ của đám cá nhỏ. Làm cách nào mấy đứa nhỏ loài người qua được phỏng vấn vậy? Chẳng lẽ họ đều thông minh hết sao?
"Tiểu Hải, nếu chúng ta vẫn không qua thì không thể đi học được." Nhã Nhã e dè hỏi Tiểu Hải.
"Không đâu." Tiểu Hải an ủi.
Mễ Uyển đen mặt, tuy đám cá con chưa nói lung tung nhưng cô vẫn sợ, vội nói: "Chú Diệp, cháu còn có việc, chú bận thì về trước đi."
"Chú không bận, chờ cô uống canh xong rồi về." Diệp quản gia đang trò chuyện vui vẻ với đám nhóc, sao bỏ về được.
"..." Nếu không phải canh cá còn nóng, có tin tôi phun một ngụm cho chú xem không.
Rơi vào đường cùng, Mễ Uyển đành yên lặng ăn canh, đồng thời canh chừng đám nhóc nói chuyện với chú Diệp, may mà hữu kinh vô hiểm, đám cá con không nói lung tung. Trước khi về Diệp quản gia còn sờ đầu đám nhóc, an ủi: "Đừng lo, chắc chắn tụi cháu sẽ tìm được nhà trẻ thích hợp, nếu thật sự tìm không được thì tới nhà trẻ Bắp Rang đi."
"Bắp rang?" Năm đứa nhóc ngẩn ra: "Nghe có vẻ là một nhà trẻ rất tốt?"
"Đúng đó." Chú Diệp nhìn Mễ Uyển, nói lời thấm thía: "Cô chủ, tôi biết cô không muốn dựa dẫm người nhà, nhưng khách khí quá thì không tốt đâu. Đứa trẻ nhà bạn cô muốn tìm trường mẫu giáo, cô cứ nói với người nhà là được, nhà trẻ của mình, nói một tiếng là xong. Khách sáo quá sẽ làm tổn thương tình cảm đó."
Nói xong, chú Diệp thở dài, lại sờ đầu đứa nhóc đứng gần nhất, sau đó mới rời khỏi phòng khám.
"Chị, nhà chị có trường mẫu giáo?" Năm con cá con kích động vây quanh Mễ Uyển.
"..." Mễ Uyển.
"Tụi em có thể tới học không?"
"Khỏi phỏng vấn có được không?"
"...Để, để chị hỏi thử?" Lúc lấy di động ấn gọi cho Mễ Viêm, Mễ Uyển vẫn chưa hết bàng hoàng, sao mọi chuyện lại đi đến bước này?
Sau hai hồi chuông, điện thoại được kết nối, giọng điệu lạnh lùng của Mễ Viêm truyền tới từ đầu kia điện thoại: "Alo."
"Alo, là em, à thì, có chuyện này..." Mễ Uyển ỡm ờ, không biết phải mở miệng thế nào. Kỳ thật, từ sau lần đón năm mới đó, cô rất ít khi về nhà chính, cũng rất ít khi liên hệ với Mễ gia. Còn đang do dự, năm đứa nhóc đã vây chặt lấy, năm đôi mắt sáng lấp lánh đồng loạt nhìn thẳng vào cô.
"Nói đi, vừa lúc anh rảnh, có chuyện gì?" Mễ Viêm biết em gái anh hiện giờ đã khác xưa, chủ động gọi điện nhất định có việc muốn nhờ anh.
"...Có phải nhà chúng ta có một trường mẫu giáo không?" Mễ Uyển không cách nào làm lơ năm cặp mắt sáng ngờ đó được.
"Đúng là có một cái, dành riêng cho con em của nhân viên trong tập đoàn, xem như một loại phúc lợi, sao?" Mễ Viêm hỏi.
"Em có người bạn, mấy đứa bé nhà họ không tìm được nhà trẻ thích hợp, không biết có thể..."
"Có thể, lát nữa anh sẽ để trợ lý liên lạc với em." Hiếm khi Mễ Uyển có việc nhờ anh giúp đỡ, sao Mễ Viêm từ chối được, thậm chí còn tiếc sao cô chỉ nhờ một chuyện nhỏ như vậy.
"Được, cảm ơn anh hai." Mễ Uyển vui vẻ nói cảm ơn.
"Đing đing đing"
Tiếng chuông tan học vang lên nháy mắt liền vực dậy tinh thần của tất cả mọi người, ai nấy đều ngồi lại ngay ngắn.
Dù đã dạy học nhiều năm, tập mãi thành quen, thầy giáo già vẫn không khỏi giật giật mép môi. Ông khép tập bài giảng lại, nói với nam sinh ngồi ở hàng thứ hai: "Lớp trưởng, thu hết bài tập tôi giao tuần trước lại, lát nữa đem đến phòng tôi."
"Vâng thưa thầy." Hàn Tiêu vội đứng lên, trả lời.
"Ừ" Thầy giáo già ôm chồng bài giảng, bước từng bước ra khỏi phòng học.
Đêm qua Hàn Tiêu đã nhắn trên group lớp hôm nay phải nộp bài tập, các sinh viên đều đã có chuẩn bị, ai cần làm thì làm, ai cần chép thì chép, lát sau liền nộp hết bài tập cho Hàn Tiêu. Hàn Tiêu kiểm tra, phát hiện bị thiếu một quyển, đang định hỏi còn ai chưa nộp, vừa ngẩng đầu đã thấy Mễ Uyển vẻ mặt tiều tụy đứng trước mặt mình. Bộ dáng đó cực kỳ giống với Kim Minh Hiên thức trắng đêm cày game.
"Mễ Uyển, hôm qua cậu thiếu ngủ hả?" Hàn Tiêu hỏi theo bản năng.
"Ừ" Mễ Uyển buồn ngủ muốn chết, một tiếng rưỡi trong lớp không đủ để cô ngủ bù, lát nữa đổi phòng học cô phải ngủ thêm giấc nữa mới được. Đều tại tên ngốc Phàn Thần kia, khó lắm cô mới quên được chuyện tỏ tình, bệnh mất ngủ vừa được chữa khỏi, kết quả lại bị anh làm cho tái phát.
"Cậu nộp bài tập chưa?" Hàn Tiêu hỏi lại.
Mễ Uyển lắc đầu, nói giọng ỉu xìu: "Tôi đã làm rồi, nhưng lúc sáng quên mang theo, nộp trễ một chút có được không?" Lúc sáng cô bị thím Trương hùng hổ lôi xuống giường, cả rửa mặt còn xém quên, sao nhớ được chuyện đem bài tập.
"Cậu để ở đâu? Nếu để ở phòng khám thì cậu đi lấy đi, tôi chờ." Hàn Tiêu thấu tình đạt lý nói.
"Ở nhà." Mễ Uyển đáp.
"Vậy thì không chờ được rồi." Hàn Tiêu ngẫm nghĩ rồi nói thêm: "Tôi có thể nói với thầy giáo giúp cậu, buổi trưa cậu về lấy rồi tự nộp cho giáo viên nha. Thầy Mộc tốt tính lắm, chắc sẽ đồng ý thôi."
"Được, tôi đi trước đây." Mễ Uyển gật đầu, vừa ngáp vừa đi ra. Tiết tiếp theo học ở phòng kế cầu thang, cô nhanh chóng qua đó ngủ bù. Đúng rồi, trước khi ngủ còn phải gọi điện cho chú Diệp nhờ ông tìm người đem bài tập lên cho cô.
Lại thêm hai tiết, Mễ Uyển ngủ bù chừng bốn tiết cuối cùng cũng tỉnh táo được đôi chút, nhưng vẫn còn thấy mệt. Loài người thống nhất ngủ vào buổi tối cũng có cái lý của nó, nếu tối không ngủ, ban ngày dù có ngủ bù cỡ nào cũng uể oải.
"Buổi chiều nhớ nộp bài tập, sau này cũng đừng thức đêm nữa." Hàn Tiêu thấy Mễ Uyển mơ mơ màng màng, sợ cô quên, tốt bụng nhắc nhở.
"Biết rồi, tôi đã nhờ người đem bài tập lên cho tôi. Còn nữa, tôi không có thức đêm, tôi bị mất ngủ." Mễ Uyển nói giọng căm phẫn. Chẳng lẽ cô không muốn ngủ sao? Đêm qua cô nằm trên giường trừng mắt đến tận sáng.
"Mất ngủ? Chẳng lẽ do lớn tuổi?" Kim Minh HIên đứng cạnh cười trêu chọc. Cậu biết nữ sinh ghét nhất là bị người khác nói mình già.
"Đúng vậy, tôi đã hơn năm trăm tuổi rồi." Tính theo tuổi của con người, cô quả thật đã già, tiếc là cô không mất ngủ vì lớn tuổi mà vì đau đầu chuyện tình cảm.
"Hahaha... Tôi rất thích điểm này của cậu."
"Cậu thích tôi?!" Mễ Uyển hoảng hồn, cơn buồn ngủ cũng bay biến. Sao đây? Chẳng lẽ mùa xuân đến nên hoa đào của mình bắt đầu nở? Ngay cả Kim Minh Hiên cũng tỏ tình với mình?
"Cậu nghĩ bậy bạ gì thế, tôi chỉ nói tôi thích tính hài hước của cậu." Vẻ mặt Kim Minh Hiên rất bất đắc dĩ.
"Hô, vậy thì tốt, làm tôi sợ muốn chết." Mễ Uyển thở phào một hơi.
"Hahaha..." Hàn Tiêu và Lưu Cố chứng kiến cả quá trình, ôm bụng cười nắc nẻ, chỉ vào khuôn mặt đỏ lựng của Kim Minh Hiên cười nhạo: "Bị ghét bỏ kìa."
"Cười cái rắm!" Kim Minh Hiên cũng câm nín. Cậu không ngờ minh chỉ mở miệng trêu chọc một câu, Mễ Uyển lại đào cho mình cái hố lớn, còn tỏ thái độ ghét bỏ rõ ràng như thế. Cậu có gì không tốt, dù gì cậu cũng là tinh anh tương lai mà.
"Vậy thì, tôi đi trước nha." Mễ Uyển cười gượng hai tiếng, xách túi chạy đi.
Ngủ tới giờ ngọ, Mễ Uyển có chút khát nước, đi tới tiệm trà sữa trước cổng trường mua một ly trà chanh đá rồi mới thủng thẳng đi tới phòng khám. Đang đi, cô bỗng cảm nhận được vài luồng yêu lực mỏng mảnh. Yêu lực có hơi quen, hình như cô vừa cảm nhận được gần đây.
"Bà chủ, tan học rồi sao. Mấy đứa nhóc họ hàng xa của cô lại tới nữa, đã chờ được một lúc rồi." Lúc này, Hứa Trang bước ra cửa phòng khám, thoáng thấy Mễ Uyển đằng xa liền vẫy tay.
Mấy đứa nhóc họ hàng xa? Cụm từ này hơi quen tai, chẳng lẽ...
"Chị" Sau lưng Hứa Trang lòi ra năm khuôn mặt vô cùng quen thuộc, tươi cười sáng lạn, ngây thơ vô đối.
"Phụt~~" Ngụm nước trà trong miệng Mễ Uyển bị phun thành thần nữ rải hoa*. Má ơi, không lẽ mấy nhóc này định bám chặt lấy cô không buông sao? Cô chỉ vẽ hai lá bùa màThủy tộc định bắt cô chịu trách nhiệm đến cùng sao? Mễ Uyển bỗng nhớ tới một câu thoại trong bộ phim cô xem gần đây: Nếu ông trời cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định...
*Thành ngữ Trung Quốc, xuất phát từ một câu chuyện của Phật giáo, thần nữ rải hoa dùng để khảo nghiệm các vị bồ tát. Sau này thường được dùng để miêu tả sự việc ném đồ đạc hoặc tuyết rơi một cách dày đặc (Trích nguồn Baidu)
Được rồi, ông trời sẽ không cho cô thêm cơ hội.
"Bà chủ, tôi muốn xin nghỉ phép." Hứa Trang định gọi điện báo với Mễ Uyển, vừa lúc gặp cô ở đây, anh nói luôn: "Hôm nay Tiểu Tâm Nguyện tập đứng lên, tôi phải qua đó xem, có thể sẽ về trễ."
"Tiểu Tâm Nguyện?"
"Chính là Hươu sao đó, tình hình hồi phục của nó tốt lắm, xương lành lại rất nhanh. Vừa nãy giáo sư gọi điện cho tôi nói hôm nay nó có thể đứng lên. Chỉ cần Tiểu Tâm Nguyện có thể đứng dậy được, chẳng mấy chốc sẽ về rừng được rồi." Hứa Trang hào hứng nói. Lúc trước anh đã cam đoan với tụi Gấu đen sẽ chữa khỏi cho Hươu sao. Hơn nữa, nghe những người ở quê nói, từ lúc đưa Hươu sao đi, mỗi ngày đều có các loài động vật khác nhau ra bìa rừng canh gác, như đang đợi Hươu sao trở về.
"À, đi đi." Mễ Uyển sảng khoái phất tay, sau đó trầm mặt dẫn năm con cá con vào phòng khám.
"Bà chủ, tan học rồi, trưa nay muốn ăn gì tôi mua cho cô." Chim sẻ tinh ân cần tiếp đón.
"Không cần" Giờ cô không muốn ăn, cô thở dài, nhìn lướt qua năm con cá con, mệt mỏi hút một ngụm trà chanh mới lấy lại được chút bình tĩnh: "Sao mấy đứa lại tới nữa?"
Không phải bị đuổi học rồi, không cần đến trường sao? Sao lại lên bờ?
"À, là trưởng lão Dư gửi tạm tụi nó ở đây, trưởng lão Dư có việc gấp phải đi, buổi chiều sẽ quay lại đón tụi nó." Chim sẻ tinh trả lời thay.
Đáp án này không thể khiến Mễ Uyển hài lòng. Dư Phi Hàng có ý gì đây, muốn gửi cá con sao phải đem tới chỗ cô, căn bản là đang biến tướng nhắc chuyện cô đã hại năm đứa này bị đuổi học. Âm hiểm thiệt!
"Chị ơi, chị, chúng em sắp được đi trường mẫu giáo mới rồi." Cô bé Nhã Nhã vui vẻ chia sẻ tin tốt cho Mễ Uyển.
"Thật sao?" Mễ Uyển mắt sáng rỡ.
"Dạ, hôm nay trưởng lão Dư dẫn tụi em đi tìm trường mẫu giáo, cả sáng tụi em đã tới thử hai trường, trường nào cũng tốt hết." Nhã Nhã giơ hai ngón tay một cách đáng yêu.
"Các em thích nhà trẻ bình thường?" Mễ Uyển vừa nghe đã biết Dư Phi Hàng tìm nhà trẻ của con người cho tụi nhỏ.
"Thích" Năm con cá con vui vẻ gật đầu.
Mễ Uyển nghe thế, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, thì ra Dư Phi Hàng không bắt cô chịu trách nhiệm, chỉ đơn thuần muốn gửi trẻ, cô cũng không cần đắn đo tìm Phàn Thần đi cửa sau nữa.
"Hai trường đó, tụi em định chọn trường nào?" Mễ Uyển cười hì hì, hỏi thử.
"Cả hai cái đều không chọn." Lần này người trả lời là Tiểu Hải.
"Chẳng lẽ mấy đứa không thích cái nào hết?" Mễ Uyển khó hiểu.
"Là họ không thích tụi em." Vẻ mặt Tiểu Hải ủ dột.
Gì? Lại không thích tụi em? Tụi em có thể chất khiến người gặp người ghét sao?
"Chị, trường học con người rất nghiêm khắc, muốn vào học còn phải phỏng vấn." Cô bé Nhã Nhã vuốt bím tóc, âu sầu.
"Đúng đó, câu hỏi họ đưa ra rất khó, tụi em đều không biết." Cá béo cũng oán giận.
"Thật ra đều tại Đóa Đóa hết, thầy giáo kêu cậu biểu diễn tài năng, sao cậu lại làm bể kính chứ?" Bạn nhỏ An Nhân hờn dỗi Đóa Đóa.
"Là tại thầy giáo kêu tớ hát mà." Bạn nhỏ Đóa Đóa tỏ vẻ mình không hề cố ý: "Lúc phỏng vấn ở trường đầu tiên, Tiểu Hải còn biểu diễn dùng tay đập gãy bàn kia kìa."
Khuôn mặt ngăm đen của Tiểu Hải bỗng chốc đỏ lên.
Mễ Uyển thấy thật mệt tâm. Mấy đứa cứ như thế thì đòi học trường bình thường kiểu gì? Dù có học cũng sẽ bị đuổi tiếp thôi.
Cứu mạng! Sao mình lại thối tay, vẽ phù định thân cho bọn nó cơ chứ? Mễ Uyển thề sau này sẽ không bao giờ vẽ phù định thân nữa.
"Ủa, nhiều bạn nhỏ quá!" Bỗng nhiên, một ông bác mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn cầm bình giữ nhiệt xuất hiện ở cửa. Ông nhìn đám nhóc đang líu ríu trong phòng khám, nói giọng hiền từ.
"Diệp quản gia." Chim sẻ tinh tiếp đón niềm nở. Lúc phòng khám vừa khai trương, Diệp quản gia thường xuyên đến đây, cũng nhờ thế mà họ quen nhau.
"Cô chủ." Diệp quản gia tươi cười bước qua chỗ Mễ Uyển.
"Chú Diệp, sao chú lại tới đây?"
"Tôi muốn trồng một cây ăn quả trong sân, hôm nay đã sai Tiểu Trương và người làm vườn cùng đi mua, trong nhà không còn lái xe nên tôi đành tự đưa bài tập cho cô." Diệp quản gia cười sang sảng đáp. Ông đưa vở bài tập kẹp dưới cánh tay cho Mễ Uyển, sau đó đặt bình giữ nhiệt lên bàn: "Lúc nãy thím Trương nấu canh cá, tôi đem một ít tới đây cho cô uống."
"Canh cá? Cá gì?" Năm con cá con căng thẳng hỏi.
Diệp quản gia ngẩn ra, kinh ngạc nhìn năm đứa nhỏ, hiền từ đáp: "Là canh cá trích."
"May thật, không phải tụi mình." Năm con cá con đồng loạt thở phào một hơi.
"..." Mễ Uyển.
"..." Chim sẻ tinh.
"Khó trách dân số tộc cá Trích ít như thế, ra là bị tóm đi nấu canh hết rồi." Nhóc cá nhanh mồm nhanh miệng cảm thán.
"Nói bậy bạ gì đó?!" Chim sẻ tinh nhìn không được nữa, cốc mạnh lên đầu nhóc béo, làm nhóc đau rớt nước mắt.
"Xin lỗi" Nhóc béo cũng tự biết mình nói sai, ôm đầu, nhỏ giọng nhận lỗi.
"Không sao, không sao, canh cá nhiều lắm, mấy bạn nhỏ có muốn uống không?" Người già đều thích trẻ con, huống chi cả năm đứa này đều đáng yêu, từ lúc Diệp quản gia vào cửa, tươi cười trên mặt luôn không ngớt.
Năm con cá con đồng loạt lắc đầu.
"Chú Diệp, để tôi uống cho, bọn họ không thích ăn cá." Mễ Uyển vội kéo bình giữ nhiệt tới trước mặt mình.
Diệp quản gia không kiên trì nữa, vừa rót canh cho cô chủ nhà mình vừa nói: "Mấy nhóc này của nhà ai thế, sao ở đây cả vậy?"
"Của nhà một người bạn, gửi tạm ở đây, lát nữa đưa đi liền." Mễ Uyển trả lời.
"Người bạn này của cô có phúc ghê, có được năm đứa nhóc đáng yêu như thế."
"Cảm ơn ông." Năm đứa nhóc lớn đến từng này, trước giờ toàn bị người trong tộc ghét bỏ, đến lúc đi học thì bị bạn học ghét bỏ, lần đầu tiên có người khen tụi nó đáng yêu, ai nấy đều vui vẻ.
"Ngoan quá, đi nhà trẻ chưa?" Giọng của Diệp quản gia mềm xuống.
"Dạ đi rồi, nhưng chúng cháu vừa bị đuổi học, đang tìm nhà trẻ mới." Cô bé Nhã Nhã đáp.
"Đuổi học?" Diệp quản gia ngẩn ra: "Nhà trẻ cũng đuổi học nữa sao?"
"Nhà trẻ tư nhân, nội quy cũng nhiều hơn." Mễ Uyển sợ mấy con cá nhỏ nói lung tung, vội giành trước giải thích.
"À" Diệp quản gia cũng là người lăn lộn trong giới phú hào nhiều năm, đầu óc linh hoạt, nhanh chóng tìm được cho mình một cái cớ. Tám phần là gia đình mấy đứa này gặp khó khăn, không đủ khả năng chi trả cho nhà trẻ đó nên mới phải nghỉ học. Xã hội hiện đại, ngay cả nhà trẻ cũng phân chia giai cấp.
"Đã tìm được trường mẫu giáo mới chưa?" Ánh mắt Diệp quản gia nhìn mấy đứa nhỏ càng dịu dàng hơn.
"Tìm được vài nơi rồi, chờ phỏng vấn xong là có thể đi học." Mễ Uyển tiếp tục đáp thay, chỉ sợ đám cá con nói ra chuyện tiếng hát làm vỡ thủy tinh.
"Nhưng phỏng vấn khó quá, tụi cháu không qua được." Dù Mễ Uyển đáp thay cũng không ngăn được nỗi lòng muốn tố khổ của đám cá nhỏ. Làm cách nào mấy đứa nhỏ loài người qua được phỏng vấn vậy? Chẳng lẽ họ đều thông minh hết sao?
"Tiểu Hải, nếu chúng ta vẫn không qua thì không thể đi học được." Nhã Nhã e dè hỏi Tiểu Hải.
"Không đâu." Tiểu Hải an ủi.
Mễ Uyển đen mặt, tuy đám cá con chưa nói lung tung nhưng cô vẫn sợ, vội nói: "Chú Diệp, cháu còn có việc, chú bận thì về trước đi."
"Chú không bận, chờ cô uống canh xong rồi về." Diệp quản gia đang trò chuyện vui vẻ với đám nhóc, sao bỏ về được.
"..." Nếu không phải canh cá còn nóng, có tin tôi phun một ngụm cho chú xem không.
Rơi vào đường cùng, Mễ Uyển đành yên lặng ăn canh, đồng thời canh chừng đám nhóc nói chuyện với chú Diệp, may mà hữu kinh vô hiểm, đám cá con không nói lung tung. Trước khi về Diệp quản gia còn sờ đầu đám nhóc, an ủi: "Đừng lo, chắc chắn tụi cháu sẽ tìm được nhà trẻ thích hợp, nếu thật sự tìm không được thì tới nhà trẻ Bắp Rang đi."
"Bắp rang?" Năm đứa nhóc ngẩn ra: "Nghe có vẻ là một nhà trẻ rất tốt?"
"Đúng đó." Chú Diệp nhìn Mễ Uyển, nói lời thấm thía: "Cô chủ, tôi biết cô không muốn dựa dẫm người nhà, nhưng khách khí quá thì không tốt đâu. Đứa trẻ nhà bạn cô muốn tìm trường mẫu giáo, cô cứ nói với người nhà là được, nhà trẻ của mình, nói một tiếng là xong. Khách sáo quá sẽ làm tổn thương tình cảm đó."
Nói xong, chú Diệp thở dài, lại sờ đầu đứa nhóc đứng gần nhất, sau đó mới rời khỏi phòng khám.
"Chị, nhà chị có trường mẫu giáo?" Năm con cá con kích động vây quanh Mễ Uyển.
"..." Mễ Uyển.
"Tụi em có thể tới học không?"
"Khỏi phỏng vấn có được không?"
"...Để, để chị hỏi thử?" Lúc lấy di động ấn gọi cho Mễ Viêm, Mễ Uyển vẫn chưa hết bàng hoàng, sao mọi chuyện lại đi đến bước này?
Sau hai hồi chuông, điện thoại được kết nối, giọng điệu lạnh lùng của Mễ Viêm truyền tới từ đầu kia điện thoại: "Alo."
"Alo, là em, à thì, có chuyện này..." Mễ Uyển ỡm ờ, không biết phải mở miệng thế nào. Kỳ thật, từ sau lần đón năm mới đó, cô rất ít khi về nhà chính, cũng rất ít khi liên hệ với Mễ gia. Còn đang do dự, năm đứa nhóc đã vây chặt lấy, năm đôi mắt sáng lấp lánh đồng loạt nhìn thẳng vào cô.
"Nói đi, vừa lúc anh rảnh, có chuyện gì?" Mễ Viêm biết em gái anh hiện giờ đã khác xưa, chủ động gọi điện nhất định có việc muốn nhờ anh.
"...Có phải nhà chúng ta có một trường mẫu giáo không?" Mễ Uyển không cách nào làm lơ năm cặp mắt sáng ngờ đó được.
"Đúng là có một cái, dành riêng cho con em của nhân viên trong tập đoàn, xem như một loại phúc lợi, sao?" Mễ Viêm hỏi.
"Em có người bạn, mấy đứa bé nhà họ không tìm được nhà trẻ thích hợp, không biết có thể..."
"Có thể, lát nữa anh sẽ để trợ lý liên lạc với em." Hiếm khi Mễ Uyển có việc nhờ anh giúp đỡ, sao Mễ Viêm từ chối được, thậm chí còn tiếc sao cô chỉ nhờ một chuyện nhỏ như vậy.
"Được, cảm ơn anh hai." Mễ Uyển vui vẻ nói cảm ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.