Chương 4:
Zu
11/04/2021
Một tháng trôi qua.Đó là những tháng ngày dài đằng đẵng đối với Mặc Nhan.Cô đã khỏe hẳn và cũng có thể xuất viện.
-Để em tự làm cũng được .Cô áy náy nói.
-Em vừa mới ốm dậy,sao anh để em tự làm được.Để anh làm cho.
Dực Thần Hi tiếp tục gói ghém quần áo cho cô.Bao nhiêu ngày cô ở viện đều do một tay anh chăm sóc.Không biết từ lúc nào,ở khóe mắt cô lại ọng nước.Dù cô ngăn cho nước mắt chảy ra nhưng nó vẫn cứ chảy.Cô lại khóc nhưng lần này không giống những lần trước.Nước mắt này đến từ hạnh phúc chứ không còn là bất hạnh hay đau khổ.Cô cảm kích người đàn ông này.
-Sao em lại khóc rồi.Đồ mít ướt.
Dực Thần Hi đi đến bên cạnh xoa đầu cô.Hành động này của anh làm cô nhớ đến Dạ Thiên Phong.Lúc trước,Phong cũng từng xoa đầu cô ,cũng nhìn cô với ánh mắt tràn ngập yêu thương.Nhưng điều đó rốt cuộc cũng chỉ là quá khứ ,mà quá khứ thì nên chìm vào dĩ vãng.Cô yêu Phong bằng cả trái tim nhưng đổi lại chỉ là sự đau khổ .Nghĩ đến Dạ Thiên Phong,tim cô lại đau .Đây có phải chăng là một chứng bệnh.Cô lấy tay quệt những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi .
-Em đã từng nghe câu nói này chưa :"Nụ cười có thể che giấu được nỗi buồn. Bận rộn có thể che giấu sự đau thương. Lời nói có thể che giấu được những quan tâm thầm lặng. Thế nhưng đôi mắt là điều duy nhất không thể che giấu được tâm trạng, cảm xúc thực sự."Nhìn vào mắt em ,anh có thể cảm nhận được nỗi mất mát trong đó.Nếu em muốn khóc thì cứ khóc thật to.Dực Thần Hi không ý thức được,buột miệng nói ra.
Cô cười ,nụ cười như có như không.Mỗi người chúng ta đều có một vết thương lòng,nó thậm chí còn đau hơn cả nỗi đau thể xác .Và Mặc Nhan,đã lựa chọn giấu kín tâm tư của mình trong nụ cười.Cô không muốn ai thương hại mình ,cô rất ghét điều đó.
-Anh nghĩ gì vậy.Em dù có khóc nhưng đó cũng là vì hạnh phúc mà.Thôi mình đi đi anh .
Cô nắm tay anh ra khỏi phòng bệnh.
Ánh nắng ban mai rọi vào khuôn mặt sắc sảo của Mặc Nhan khiến nó càng trở nên tinh tế hơn.
Một bóng lưng bất chợt vụt qua trước mắt Mặc Nhan.Là anh sao.Cô nhanh chóng đuổi theo mặc cho Dực Thần Hi cố níu kéo.Cô ôm Dạ Thiên Phong từ phía sau
-Phong,anh đừng bỏ rơi em.Em không làm gì sai cả.Em không làm hại cô ta.Cô lại khóc ,những giọt nước mắt đau khổ và tuyệt vọng .Cô biết anh sẽ buông tay cô và bỏ đi như những lần trước nhưng cô vẫn muốn thử .Dù biết rằng sẽ không có kết quả,mãi mãi là vậy.
Rất đúng như dự đoán của cô.Dạ Thiên Phong liền buông tay cô ra.Anh không đi ngay mà dừng lại trước mặt cô.
-Cô yêu tôi sao?Nếu vậy thì tối nay đến khách sạn Tinh Yên gặp tôi.
Cô gật đầu.Đúng vậy,cô rất yêu anh,yêu đến nỗi có thể trao tất cả mọi thứ cho anh.Mặc Nhan đứng lặng tại chỗ,nhìn bóng lưng lạnh lẽo của người đàn ông khuất dần.
-Để em tự làm cũng được .Cô áy náy nói.
-Em vừa mới ốm dậy,sao anh để em tự làm được.Để anh làm cho.
Dực Thần Hi tiếp tục gói ghém quần áo cho cô.Bao nhiêu ngày cô ở viện đều do một tay anh chăm sóc.Không biết từ lúc nào,ở khóe mắt cô lại ọng nước.Dù cô ngăn cho nước mắt chảy ra nhưng nó vẫn cứ chảy.Cô lại khóc nhưng lần này không giống những lần trước.Nước mắt này đến từ hạnh phúc chứ không còn là bất hạnh hay đau khổ.Cô cảm kích người đàn ông này.
-Sao em lại khóc rồi.Đồ mít ướt.
Dực Thần Hi đi đến bên cạnh xoa đầu cô.Hành động này của anh làm cô nhớ đến Dạ Thiên Phong.Lúc trước,Phong cũng từng xoa đầu cô ,cũng nhìn cô với ánh mắt tràn ngập yêu thương.Nhưng điều đó rốt cuộc cũng chỉ là quá khứ ,mà quá khứ thì nên chìm vào dĩ vãng.Cô yêu Phong bằng cả trái tim nhưng đổi lại chỉ là sự đau khổ .Nghĩ đến Dạ Thiên Phong,tim cô lại đau .Đây có phải chăng là một chứng bệnh.Cô lấy tay quệt những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi .
-Em đã từng nghe câu nói này chưa :"Nụ cười có thể che giấu được nỗi buồn. Bận rộn có thể che giấu sự đau thương. Lời nói có thể che giấu được những quan tâm thầm lặng. Thế nhưng đôi mắt là điều duy nhất không thể che giấu được tâm trạng, cảm xúc thực sự."Nhìn vào mắt em ,anh có thể cảm nhận được nỗi mất mát trong đó.Nếu em muốn khóc thì cứ khóc thật to.Dực Thần Hi không ý thức được,buột miệng nói ra.
Cô cười ,nụ cười như có như không.Mỗi người chúng ta đều có một vết thương lòng,nó thậm chí còn đau hơn cả nỗi đau thể xác .Và Mặc Nhan,đã lựa chọn giấu kín tâm tư của mình trong nụ cười.Cô không muốn ai thương hại mình ,cô rất ghét điều đó.
-Anh nghĩ gì vậy.Em dù có khóc nhưng đó cũng là vì hạnh phúc mà.Thôi mình đi đi anh .
Cô nắm tay anh ra khỏi phòng bệnh.
Ánh nắng ban mai rọi vào khuôn mặt sắc sảo của Mặc Nhan khiến nó càng trở nên tinh tế hơn.
Một bóng lưng bất chợt vụt qua trước mắt Mặc Nhan.Là anh sao.Cô nhanh chóng đuổi theo mặc cho Dực Thần Hi cố níu kéo.Cô ôm Dạ Thiên Phong từ phía sau
-Phong,anh đừng bỏ rơi em.Em không làm gì sai cả.Em không làm hại cô ta.Cô lại khóc ,những giọt nước mắt đau khổ và tuyệt vọng .Cô biết anh sẽ buông tay cô và bỏ đi như những lần trước nhưng cô vẫn muốn thử .Dù biết rằng sẽ không có kết quả,mãi mãi là vậy.
Rất đúng như dự đoán của cô.Dạ Thiên Phong liền buông tay cô ra.Anh không đi ngay mà dừng lại trước mặt cô.
-Cô yêu tôi sao?Nếu vậy thì tối nay đến khách sạn Tinh Yên gặp tôi.
Cô gật đầu.Đúng vậy,cô rất yêu anh,yêu đến nỗi có thể trao tất cả mọi thứ cho anh.Mặc Nhan đứng lặng tại chỗ,nhìn bóng lưng lạnh lẽo của người đàn ông khuất dần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.