Chương 12
Dreamy
20/05/2013
Sau đó, Tổng giám đốc lên phát biểu…..
Anh bước trên đó, Ken vẫn như xưa, phong thái toát lên sự tự tin, lạnh lùng…. Nhưng sao nó thấy cô độc quá….Anh gần ngay trước mắt mà sao xa nó thế??Nó không thể hồn nhiên kéo tay anh cùng đi tới những nơi nó thích…đi cùng nhau giờ đây chỉ như nghĩa vụ….không quan tâm, không có sự chia sẻ….phải chăng đó là bi kịch chính nó dựng lên?
Bài phát biểu kết thúc…bữa tiệc chính thức bắt đầu…
Nó phải cùng Ken đi chúc khách mời…..
Rất nhiều người khen nó khiến nó ngại mãi chỉ biết cảm ơn….Nhưng nó không biết người bên cạnh thì tự hào biết bao….
Ken tới chỗ một người đàn ông trung tuổi, nói nhỏ với Nhím:
_Ông Trung là đối tác lớn của công ty.Chúng ta đang chuẩn bị bàn bạc về hợp đồng mới…
_Chào ông ạ!
_Chào cậu…bữa tiệc hôm nay tuyệt quá….
_Cảm ơn sự có mặt của ông!Xin giới thiệu đây là vợ chưa cưới của tôi…Trịnh Như Quỳnh…
_Rất vui được gặp ông ạ!
_Rất vui được gặp cô….cậu có cô vợ đẹp quá…Xin hỏi đây là tiểu thư nhà nào?
_Dạ cô ấy là con gái của bác Trịnh Khôi….tập đoàn Rubi…
_Ủa!Thế cháu không nhận ra ta sao?_Ông hỏi Nhím
_Cháu xin lỗi cháu không nhớ…..
_Ta quên mất khi gặp cháu mới hơn 10 tuổi…ta là bạn của ba cháu….nhưng cũng lâu lắm không gặp ông ấy…ông ấy vẫn khỏe chứ?
_Dạ cảm ơn bác, ba cháu vẫn khỏe….
_Nghe bạn bè nói ba cháu có đứa con gái tài giỏi lắm giờ mới biết cháu….
Thế giờ chúng ta là chỗ quen biết rồi không phải khách khí nữa nhé!
Duy cười:
_Vâng, thưa bác!
_Thưa tổng giám đốc, chủ tịch mời anh cùng chị Quỳnh ra gặp mặt ạ!
_Tôi biết rồi…..
Ken nói với ông Trung
Xin lỗi bác tụi cháu phải đi!
_Uh, lúc khác ta sẽ tới thăm cha cháu…
_Dạ vâng_Quỳnh đáp_Chào bác ạ!
Có tiếng của người điều hành buổi tiệc vang lên:
_Xin mọi người chú ý, chủ tịch có điều muốn thông báo….
_Trước tiên tôi xin cảm ơn những vị khách quý đã đến với buổi tổng kết của công ty hôm nay, cảm ơn sự ủng hộ của quý vị trong suốt thời gian qua, tiếp đó là cảm ơn mọi nhân viên đã nỗ lực vì sự phát triển của công ty…..Sau đây tôi xin trân trọng thông báo một tin quan trọng.Con trai tôi sẽ kết hôn sau một tháng nữa…..
Ở dưới có tiếng xì xào…thế là tổng giám đốc đã hết thời hạn độc thân rồi…nhiều người vỡ mộng…
_Và đây là vị hôn thê của con trai tôi_Hai người cùng bước ra trong sự ngỡ ngàng của mọi người……Trịnh Như Quỳnh….Và sau lễ cưới tôi sẽ bàn giao luôn tập đoàn cho Duy quản lý…mong mọi người giúp đỡ……
Có tiếng ồn ào, hình như có người muốn phỏng vấn…..Chủ tịch ra hiệu đồng ý trả lời câu hỏi….
_Xin hỏi sao ông lại đưa ra quyết định chuyển giao tập đoàn nhanh thế ạ?
_Con trai tôi đã chứng tỏ nó có thể làm được…tôi muốn mình được nghỉ ngơi…..
_Về vị hôn thê của tổng giám đốc, đó chẳng phải là tiểu thư của Rubi sao?
_Anh khá tinh tường đấy….Đúng thế!
_Xin hỏi anh Duy, đám cưới này có vẻ rất bất ngờ, từ trước tới giờ không thấy cô Quỳnh xuất hiện trong bất kì hoạt động nào của Duy An và cũng không có bất kì tin tức nào về quan hệ của anh và cô ấy!Phải chăng đây đơn thuần chỉ là sự kết thân của hai tập đoàn lớn….
Duy hơi bất ngờ trước câu hỏi này, anh định trả lời thì đã thấy Nhím giữ tay nói nhỏ: “Anh để em”…..Ken khẽ gật đầu…..
_Trước tiên tôi xin cảm ơn sự quan tâm của mọi người đến chúng tôi….cuộc hôn nhân của chúng tôi chính xác là xuất phát từ tình yêu… Về việc tôi không xuất hiện trong bất cứ hoạt động nào của Duy An thì chắc mọi người cũng biết 7 năm nay tôi ở bên Mỹ…vừa về nước được 3 tháng…Hơn nữa với sự phát triển của 2 tập đoàn chúng tôi thì dù không có cuộc hôn nhân này, chúng tôi vẫn đứng vững….
_Nhưng không thể phủ nhận khi 2 người kết hôn, lợi ích đem lại là rất lớn….
_Vâng…..nhưng tình yêu của chúng tôi còn quan trọng hơn lý do anh đưa ra rất nhiều…..
_Bất cứ ai cũng có thể nói như cô….
Nó nhìn Ken…..
_Thực ra đây là chuyện riêng, nhưng nếu quý vị quan tâm tôi sẽ nói ra…Tôi và anh Duy yêu nhau từ những ngày học trung học….tình cảm đó đẹp hơn tất cả mọi thứ…..nhưng do một chút hiểu lầm, chúng tôi đã nói lời chia tay…tôi sang Mỹ….7 năm sau quay về, cả 2 đều không yêu một ai khác….để tình cảm của ngày xưa vẫn nguyên vẹn..thậm chí còn hơn trước…..Quay về với nhau, có lẽ đó là duyên phận……Chắc mọi người cũng đã có câu trả lời cho nhân vật đằng sau thiết kế “Tinh vân”….
Nhím cười….Cũng để lại cho người bên cạnh ngờ ngàng…..
Đúng là vợ sếp lợi hại quá mà….phóng viên cũng không làm khó xử được…lần này chắc anh chàng phóng viên ấy phải tức chết mất…Nhân viên công ty bàn tán…..
Bữa tiệc kết thúc……2 đứa đứng chào khách….
Trên đường về:
_Cảm ơn em!
_Về chuyện gì?
_Về chuyện phóng viên!
_AK!Không có gì đâu…chỉ vì tình thế lúc ấy em nói dễ dàng hơn anh thôi…anh đừng để ý….
Ngay hôm sau, rất nhiều tờ báo đã đăng tin về cuộc hôn nhân của chúng nó…..2 tập đoàn lớn….2 con người xuất sắc……Không biết có phải vô tình, thông tin ấy đã hạ gục khá nhiều đối thủ cạnh tranh với 2 gia đình…cuộc hôn nhân này cũng là 1 sự bảo đảm cho sự hậu thuẫn mạnh về vốn của 2 tập đoàn……
Lễ cưới được diễn ra đúng theo dự định….nó có hạnh phúc không khi cả 2 đều cố làm đau nhau…..Buổi tiệc diễn ra long trọng trong sự chúc phúc của mọi người, người ta ngưỡng mộ coi đó là một câu chuyện tình yêu cổ tích…nhưng ai biết được đằng sau cuộc hôn nhân ấy là rất nhiều…rất nhiều nước mắt…
Buổi lễ kết thúc, hai đứa lên chuyến bay sớm nhất về Đà Lạt…..
Sao Đà Lạt buồn thế?Hay là do con người chẳng thể vui?Trở về lần này, nó thực sự không muốn…Đà Lạt với nó là những kỷ niệm ấu thơ…của cô bé ngày nào…..là ước mơ…là tình yêu ấy…nó muốn chúng nó quay lại như ngày xưa nhưng có lẽ….không thể…………
Ken không còn quan tâm nó nữa….giữa nó và anh giờ chỉ còn lại một chữ hận….7 năm….sao anh không thể yêu một ai khác…sao anh không thể quên nó đi…tại sao phải dày vò bản thân như thế????Anh muốn nó phải đau như anh đã từng đau….cuộc sống vốn công bằng mà…
Nó lên đỉnh Lang biang nghe nói đây là chứng nhân cho một câu chuyện buồn…nhưng cũng là một tình yêu đẹp……….cảm giác trơ vơ và lẻ loi khiến nó khẽ rùng mình…tại sao ta phải thu mình trong vỏ ốc, tại sao phải chôn giấu tình cảm ấy?có lẽ đã là định mệnh…thời gian cũng chẳng làm nó quên được anh….Sợi dây chuyền ấy nó chưa từng tháo ra…phải chăng sợi dây đó đã gắn chặt số phận của hai con người?
Anh bước trên đó, Ken vẫn như xưa, phong thái toát lên sự tự tin, lạnh lùng…. Nhưng sao nó thấy cô độc quá….Anh gần ngay trước mắt mà sao xa nó thế??Nó không thể hồn nhiên kéo tay anh cùng đi tới những nơi nó thích…đi cùng nhau giờ đây chỉ như nghĩa vụ….không quan tâm, không có sự chia sẻ….phải chăng đó là bi kịch chính nó dựng lên?
Bài phát biểu kết thúc…bữa tiệc chính thức bắt đầu…
Nó phải cùng Ken đi chúc khách mời…..
Rất nhiều người khen nó khiến nó ngại mãi chỉ biết cảm ơn….Nhưng nó không biết người bên cạnh thì tự hào biết bao….
Ken tới chỗ một người đàn ông trung tuổi, nói nhỏ với Nhím:
_Ông Trung là đối tác lớn của công ty.Chúng ta đang chuẩn bị bàn bạc về hợp đồng mới…
_Chào ông ạ!
_Chào cậu…bữa tiệc hôm nay tuyệt quá….
_Cảm ơn sự có mặt của ông!Xin giới thiệu đây là vợ chưa cưới của tôi…Trịnh Như Quỳnh…
_Rất vui được gặp ông ạ!
_Rất vui được gặp cô….cậu có cô vợ đẹp quá…Xin hỏi đây là tiểu thư nhà nào?
_Dạ cô ấy là con gái của bác Trịnh Khôi….tập đoàn Rubi…
_Ủa!Thế cháu không nhận ra ta sao?_Ông hỏi Nhím
_Cháu xin lỗi cháu không nhớ…..
_Ta quên mất khi gặp cháu mới hơn 10 tuổi…ta là bạn của ba cháu….nhưng cũng lâu lắm không gặp ông ấy…ông ấy vẫn khỏe chứ?
_Dạ cảm ơn bác, ba cháu vẫn khỏe….
_Nghe bạn bè nói ba cháu có đứa con gái tài giỏi lắm giờ mới biết cháu….
Thế giờ chúng ta là chỗ quen biết rồi không phải khách khí nữa nhé!
Duy cười:
_Vâng, thưa bác!
_Thưa tổng giám đốc, chủ tịch mời anh cùng chị Quỳnh ra gặp mặt ạ!
_Tôi biết rồi…..
Ken nói với ông Trung
Xin lỗi bác tụi cháu phải đi!
_Uh, lúc khác ta sẽ tới thăm cha cháu…
_Dạ vâng_Quỳnh đáp_Chào bác ạ!
Có tiếng của người điều hành buổi tiệc vang lên:
_Xin mọi người chú ý, chủ tịch có điều muốn thông báo….
_Trước tiên tôi xin cảm ơn những vị khách quý đã đến với buổi tổng kết của công ty hôm nay, cảm ơn sự ủng hộ của quý vị trong suốt thời gian qua, tiếp đó là cảm ơn mọi nhân viên đã nỗ lực vì sự phát triển của công ty…..Sau đây tôi xin trân trọng thông báo một tin quan trọng.Con trai tôi sẽ kết hôn sau một tháng nữa…..
Ở dưới có tiếng xì xào…thế là tổng giám đốc đã hết thời hạn độc thân rồi…nhiều người vỡ mộng…
_Và đây là vị hôn thê của con trai tôi_Hai người cùng bước ra trong sự ngỡ ngàng của mọi người……Trịnh Như Quỳnh….Và sau lễ cưới tôi sẽ bàn giao luôn tập đoàn cho Duy quản lý…mong mọi người giúp đỡ……
Có tiếng ồn ào, hình như có người muốn phỏng vấn…..Chủ tịch ra hiệu đồng ý trả lời câu hỏi….
_Xin hỏi sao ông lại đưa ra quyết định chuyển giao tập đoàn nhanh thế ạ?
_Con trai tôi đã chứng tỏ nó có thể làm được…tôi muốn mình được nghỉ ngơi…..
_Về vị hôn thê của tổng giám đốc, đó chẳng phải là tiểu thư của Rubi sao?
_Anh khá tinh tường đấy….Đúng thế!
_Xin hỏi anh Duy, đám cưới này có vẻ rất bất ngờ, từ trước tới giờ không thấy cô Quỳnh xuất hiện trong bất kì hoạt động nào của Duy An và cũng không có bất kì tin tức nào về quan hệ của anh và cô ấy!Phải chăng đây đơn thuần chỉ là sự kết thân của hai tập đoàn lớn….
Duy hơi bất ngờ trước câu hỏi này, anh định trả lời thì đã thấy Nhím giữ tay nói nhỏ: “Anh để em”…..Ken khẽ gật đầu…..
_Trước tiên tôi xin cảm ơn sự quan tâm của mọi người đến chúng tôi….cuộc hôn nhân của chúng tôi chính xác là xuất phát từ tình yêu… Về việc tôi không xuất hiện trong bất cứ hoạt động nào của Duy An thì chắc mọi người cũng biết 7 năm nay tôi ở bên Mỹ…vừa về nước được 3 tháng…Hơn nữa với sự phát triển của 2 tập đoàn chúng tôi thì dù không có cuộc hôn nhân này, chúng tôi vẫn đứng vững….
_Nhưng không thể phủ nhận khi 2 người kết hôn, lợi ích đem lại là rất lớn….
_Vâng…..nhưng tình yêu của chúng tôi còn quan trọng hơn lý do anh đưa ra rất nhiều…..
_Bất cứ ai cũng có thể nói như cô….
Nó nhìn Ken…..
_Thực ra đây là chuyện riêng, nhưng nếu quý vị quan tâm tôi sẽ nói ra…Tôi và anh Duy yêu nhau từ những ngày học trung học….tình cảm đó đẹp hơn tất cả mọi thứ…..nhưng do một chút hiểu lầm, chúng tôi đã nói lời chia tay…tôi sang Mỹ….7 năm sau quay về, cả 2 đều không yêu một ai khác….để tình cảm của ngày xưa vẫn nguyên vẹn..thậm chí còn hơn trước…..Quay về với nhau, có lẽ đó là duyên phận……Chắc mọi người cũng đã có câu trả lời cho nhân vật đằng sau thiết kế “Tinh vân”….
Nhím cười….Cũng để lại cho người bên cạnh ngờ ngàng…..
Đúng là vợ sếp lợi hại quá mà….phóng viên cũng không làm khó xử được…lần này chắc anh chàng phóng viên ấy phải tức chết mất…Nhân viên công ty bàn tán…..
Bữa tiệc kết thúc……2 đứa đứng chào khách….
Trên đường về:
_Cảm ơn em!
_Về chuyện gì?
_Về chuyện phóng viên!
_AK!Không có gì đâu…chỉ vì tình thế lúc ấy em nói dễ dàng hơn anh thôi…anh đừng để ý….
Ngay hôm sau, rất nhiều tờ báo đã đăng tin về cuộc hôn nhân của chúng nó…..2 tập đoàn lớn….2 con người xuất sắc……Không biết có phải vô tình, thông tin ấy đã hạ gục khá nhiều đối thủ cạnh tranh với 2 gia đình…cuộc hôn nhân này cũng là 1 sự bảo đảm cho sự hậu thuẫn mạnh về vốn của 2 tập đoàn……
Lễ cưới được diễn ra đúng theo dự định….nó có hạnh phúc không khi cả 2 đều cố làm đau nhau…..Buổi tiệc diễn ra long trọng trong sự chúc phúc của mọi người, người ta ngưỡng mộ coi đó là một câu chuyện tình yêu cổ tích…nhưng ai biết được đằng sau cuộc hôn nhân ấy là rất nhiều…rất nhiều nước mắt…
Buổi lễ kết thúc, hai đứa lên chuyến bay sớm nhất về Đà Lạt…..
Sao Đà Lạt buồn thế?Hay là do con người chẳng thể vui?Trở về lần này, nó thực sự không muốn…Đà Lạt với nó là những kỷ niệm ấu thơ…của cô bé ngày nào…..là ước mơ…là tình yêu ấy…nó muốn chúng nó quay lại như ngày xưa nhưng có lẽ….không thể…………
Ken không còn quan tâm nó nữa….giữa nó và anh giờ chỉ còn lại một chữ hận….7 năm….sao anh không thể yêu một ai khác…sao anh không thể quên nó đi…tại sao phải dày vò bản thân như thế????Anh muốn nó phải đau như anh đã từng đau….cuộc sống vốn công bằng mà…
Nó lên đỉnh Lang biang nghe nói đây là chứng nhân cho một câu chuyện buồn…nhưng cũng là một tình yêu đẹp……….cảm giác trơ vơ và lẻ loi khiến nó khẽ rùng mình…tại sao ta phải thu mình trong vỏ ốc, tại sao phải chôn giấu tình cảm ấy?có lẽ đã là định mệnh…thời gian cũng chẳng làm nó quên được anh….Sợi dây chuyền ấy nó chưa từng tháo ra…phải chăng sợi dây đó đã gắn chặt số phận của hai con người?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.