Có Lẽ..là Định Mệnh...

Chương 2

Dreamy

20/05/2013

Hai hôm sau, cuối cùng nó cũng đến trường….

Lũ bạn thân không ai còn nhận ra nó của mấy ngày trước nữa….Vẫn với khuôn mặt lạnh tanh, ngẩng đầu cao ngạo….

Nó gặp Bin ở đại sảnh trường nó…..Nó vẫn bước đi….Có bàn tay giữ tay nó lại….

_Em không sao chứ?

Nó cười khểnh:

_Tôi vẫn sống!Và anh buông tay tôi ra…..

Nó đi, để lại phía sau là Bin cùng với ánh mắt dò xét của mọi người….. Chẳng mấy chốc tin nó và Bin chia tay đã đồn đi khắp trường, lắm kẻ hả hê, cơ hội mà tụi con gái mong chờ cũng đến….lúc trước chúng thất vọng bao nhiêu khi biết tin Nhím và Bin là một cặp thì giờ chúng nó lại hy vọng bấy nhiêu……

Rồi lại có những cuộc bàn tán xem ai đá ai……Nhím nghỉ học 3 ngày…..chúng nó nhận định NHÍM BỊ BIN BỎ RƠI….

Uh, chúng nó nói đâu có sai..nó bị bỏ rơi…

Nó chẳng phân trần, chẳng làm rõ mọi thứ, đã quá mệt mỏi rồi…. những thứ đã qua cứ để nó qua….

Nó ngần ngừ đi lên tầng 3, lớp 12a1…trường nó có 3 lớp A1 đều là những lớp đỉnh nhất trường….Nó chẳng mấy khi lên trên này, vụ chia tay ồn ào chưa lắng xuống, nó biết nhiều người vẫn đang dõi theo nó nhưng nó phải đến đây…đến để nói lời cảm ơn……

_Cho em gặp anh Ken….

_Em ơi, Ken nó không gặp người lạ đâu, nhất là mấy em xinh xinh, lại gửi thư tình hả?Đưa anh cầm hộ….

Nó liếc nhìn tên con trai đó, ánh mắt sắc như dao….Nó biết Ken nổi tiếng lạnh lùng…ở trường bao nhiêu đứa con gái theo đuổi nhưng không đứa nào được anh để mắt tới…..Nó cũng đâu muốn mình bám theo ai….

_Anh nói dùm tôi là Trịnh Như Quỳnh….

Một lúc sau Ken đi ra, nó thấy ở anh một vẻ mặt lạnh, một chút cao ngạo….Nhưng đúng là không khác so với lời đồn, anh có thể làm hàng ngàn trái tim tan vỡ…..So với anh, Bin vẫn thua xa….

Anh nhìn nó:

_Em đến tìm tôi?

Nó ngạc nhiên, đây là người đã giúp nó sao, thờ ơ, lạnh nhạt, không thể nào…Nhưng nó vẫn hỏi:

_Xin lỗi, hôm trước anh đã giúp tôi?

_Chuyện cũ bỏ qua đi, tôi chỉ không chịu được khi thấy một cô bé say mềm bị kẻ khác bắt nạt thôi….

Chuyện nhỏ sao?Giờ nó mới biết thế nào là tảng băng, nói chuyện không một chút tình cảm….Nó cứ nghĩ mình cũng có gì đặc biệt với anh ta chứ?

_UH, với anh thì không có gì nhưng với tôi đó là một chuyện lớn….Cảm ơn anh…có dịp nhất định tôi sẽ đền đáp…chào anh…

Nó quay đi trong ánh mắt dò xét, tò mò xen lẫn ganh tỵ của những nữ sinh trường này…họ kháo nhau nó và Ken có quan hệ gì đó….

Mặc kệ những lời đồn thổi nó quen rồi….

11A1

_Mày tìm Ken có việc ak?

Nó nhìn con Sóc ngạc nhiên:

_Chúng mày thông tin nhanh dữ ha?

_Thật ak?Tao tưởng chúng nó buôn láo chứ…..Hehe, rút cục mày cũng tìm được người khác nhanh thế….phải thế chứ!Phải cho hắn biết hắn đã để mất những gì!!

_Ặc, chúng mày nói kái quái gì thế?Tìm ai?Không phải tụi mày nghĩ tao kặp với Ken chứ?

Tụi nó 6 con mắt nhìn Nhím chớp chớp ra vẻ đồng ý:

_Không phải chứ đến tụi mày cũng hiểu lầm tao sao?

_Thế thì mày tìm anh ấy làm gì?Tao nhớ tụi mày đâu có quen nhau…..



_Uh, thì Ken giúp tao đánh một lũ ở bar cái hôm ở Moca về đấy…

Cả lũ ồ lên:

À, hiểu….Anh hùng cứu mỹ nhân….tên này được!!!

Thật là hết biết với tụi nó…

_Ê!Cangtin đi!Đói oy…….

Chúng nó xuống căng tin….bao nhiêu người cứ ngoái nhìn nó…3 đứa kia cũng nhìn khắp rồi giật tay Nhím:

_Hình như chúng nó nhìn mày Nhím ak!

_Kệ, tao chẳng quan tâm….mà chúng nó hết việc ak?

_Biết thế nhưng thế này thì ăn sao nổi….

_Boo mà sợ người ta nhìn không dám ăn ư?

3 đứa còn lại cười ồ lên trong khi con Boo thì tức gần chết…

_Bộ chúng mày tưởng tao là ỉn ak????

Chúng nó lại nhìn Boo với ánh mắt “trìu mến”………..

Một lúc sau, có mấy người đến chỗ nó:

_Quỳnh, tao muốn nói chuyện với mày….

Nhím nhìn lên hóa ra là Trinh_hội trưởng học sinh…

_Nói luôn đi_ nó vẫn tiếp tục ăn…..

_Mày với Ken là thế nào?

_Thế nào là thế nào?Mày muốn nói chuyện gì?

_Mày vừa chia tay với Bin giờ lại quay sang yêu Ken, mày định chơi tao ak?

Trinh là chủ tịch hội học sinh trường nó…Hơn một năm trước nhỏ yêu Bin, nó biết, nhưng Bin lại chọn nó…Giờ đây nhỏ theo đuổi Ken….với nhỏ, nó chẳng khác gì kẻ đã cướp đi Bin…chuyện cũ chưa qua thì chuyện mới đã tới….

_Mày đùa ak?tao với Ken làm gì có chuyện gì!

Nhỏ Trinh ném sấp ảnh ra trước mặt nó:

_Mày nhìn đi!Không có chuyện gì mà mày lên xe của Ken trong đêm tối thế này ak?

Nó sững người nhìn đống ảnh?Tại sao chúng nó lại có tấm ảnh này?

_Bọn mày theo dõi Quỳnh ak?Bỉ ổi!

_Từ ấy nên dành cho bạn chúng mày thì đúng hơn…. Nó còn gục đầu vào Ken thế cơ mà…Mày còn nói gì nữa không? Tao không nhầm thì hôm đó mày không về nhà?

Bỗng nó đứng dậy tát một cái vào mặt nhỏ Trinh:

_Mày dừng cái ý nghĩ bẩn thỉu ấy đi…không phải ai cũng như mày đâu….

_Kon này….

Nó vẫn ngẩng cao đầu …Nhỏ Trinh đưa tay ra định tát nó nhưng có một cánh tay đã giữ lấy tay nó:

_Cô thôi đi, đừng làm phiền Quỳnh nữa….có gì hỏi tôi đây này…

_Ken!Anh bênh nó hả?

_Cô nhớ lời tôi, đừng bao giờ động đến cô ấy……

Nói rồi Ken nắm tay nó đi…..3 con bạn quý hóa của nó cũng không biết phản ứng gì…mọi chuyện diễn ra quá nhanh….chỉ còn một người vô cớ làm trò đùa cho thiên hạ:



_Chủ tịch ơi!Chị làm gì cũng phải để lại một đường rút lui cho mình chứ…..thế này thì mất mặt quá…_San nói đầy vẻ thương hại….Cả 3 đứa chúng nó cũng ra ngoài…..

Cangtin hôm nay được xem một vở kịch bất đắc dĩ…ở một góc nào đó, có một người con trai tức giận bóp méo một lon nước ngọt………..

Ra vườn sau của trường, Nhím giật tay ra ngồi khóc nức nở…..Nó khóc cho bao uất ức, bao nỗi đau, khóc cho tất cả những gì đã bị nó kìm nén trong thời gian qua…tại sao nó phải chịu đựng tất cả những thứ này….mới hôm qua mọi thứ còn rất ổn….nhưng sao hôm nay tất cả như tan biến hết…..nó chẳng để ý nhiều nữa….cứ khóc như thế không biết có Ken bên cạnh….

Ken đưa cho nó chiếc khăn:

_Em đừng khóc nữa, tôi xin lỗi, không ngờ mọi chuyện lại thế này…

Nó lau nước mắt, một lúc sau mặt tỉnh khô:

_Đó không phải lỗi của anh…..Không sao đâu…tôi vốn dĩ không hay để ý tới mấy chuyện đó…

Nó đi về lớp…..hôm nay trời không nắng….hình như đã lâu rồi nó cũng không nhìn thấy nắng…..gió thổi rít…..lạnh…buốt….

_Ủa!Tụi mày nhìn tao dữ thế?

_Mày không sao chứ?

_Không…..

Tan học nó chẳng về nhà, lại lang thang khắp phố…..Khu phố này có lẽ kỳ lạ nhất trong những con đường ở Hà Nội mới 10h mà đường phố đã vắng ngắt…..Bất chợt nó thấy chói mắt mấy chiếc xe máy rú ga rồi dừng lại chỗ nó….

_Ê cô em có nhớ tụi này không?

Trong chút ký ức mơ hồ về ngày hôm đó, nó nhớ tiếng nói của tên đó…Một nụ cười nhạt:

_Tao tưởng đứa nào, hóa ra là chúng mày…tìm tao có việc gì?

_Mày không nhớ sáng nay mày đắc tội với ai hả?

_Ah, con Trinh đó hả?Thì ra là nó…..Chúng mày định trả thù cho nó hả?

_Cô em thông minh đấy

_Lên đi, bổn cô nương chơi với tụi mày…….

4 đứa lần lượt xông lên, con bé nhanh thoăn thoắt dùng chân đạp bụng một thằng, cú đánh không mạnh nhưng với chiếc giày cao gót của nó thì đó quả là đòn trời giáng….Một tay nó quật vào gáy thằng thứ 2….nó nhanh nhẹn né đòn rồi tấn công…..bọn kia chỉ là đánh đấm lung tung chứ nó dù gì cũng đai đen karate rồi…….bọn nó chao đảo…

_Lũ chúng mày cũng đến thế thôi sao?

Nhưng chợt có tiếng la thất thanh:

_Nhím cẩn thận!

Theo phản xạ nó quay lại đằng sau nó thấy một con dao đang gần kề nó nhưng đã được một bàn tay giữ lại…máu cứ thế chảy ra

_Anh Ken….

Ken là con nhà giàu học hành tử tế nhưng đánh nhau cũng đâu ít….Nhưng vì khôn khéo nên chẳng vụ ầm ĩ nào đến được ban giám hiệu…. Bọn kia hoảng sợ nhưng vẫn chưa chịu rút lui:

_Chúng mày được đấy, tao đã cảnh cáo rồi…tất cả sẽ phải trả giá….Mày nhìn thấy chưa?

Ken giật mạnh tay, tay thằng kia giật lại đằng sau….con dao trả về chủ nó….thằng ấy gục ngã…..

_Anh Ken, bỏ qua đi, anh không thể để thế này được….

Nó xé chiếc khăn lụa đang quàng băng tạm cho Ken….một tay anh giữ chặt cổ tay cho máu không chảy nữa….Nó thấy đau lắm, đáng ra người bị thương là nó, Ken là gì đâu mà phải gánh chịu hộ nó thế này, giá như nó bớt đỏng đảnh đi một chút, biết kiềm chế thì chuyện này không xảy ra….Nước mắt nó cứ thế rơi….

_Em khóc ak?Anh không sao đâu!

Nhưng nó thấy máu vẫn chảy, Ken lịm đi….Vội vàng lấy chiếc xe nó đưa anh tới một phòng khám tư….Họ cầm máu xong thì nó cũng mệt lử rồi….

Chỗ đó lại cách nhà Ken khá xa…hơn nữa trong hoàn cảnh này tốt nhất để anh ấy được yên tĩnh….Nó đưa anh về nhà nó…..Chiếc xe lướt trong đêm….gió thổi buốt như cứa vào mắt nó…..mắt nó cay và đau lắm…..Nhưng nó đâu biết, người bên cạnh nó bất giác mỉm cười…..

Đã lâu lắm rồi Ken không quan tâm đến người khác…cuộc sống của cậu dường như quá lẻ loi…chẳng biết vì sao từ khi gặp Nhím, Ken thấy mình không thể để mặc cô ấy bị bắt nạt được….Ken có cảm giác mình sẽ là người bảo vệ Nhím suốt cả cuộc đời….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Có Lẽ..là Định Mệnh...

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook