Có Lẽ Là Yêu

Chương 14: Khóc lớn

Lý Lý Tường

19/07/2013

Chu Dạ mang theo đầy mùi rượu bên người xuống xe, cảm nhận từng cơn gió lạnh thổi qua, cô khẽ rụt vai lại. Những bông tuyết trắng đã ngừng rơi, thậm chí còn không nhìn thấy vệt nước, tuyết đầu mùa lúc nào cũng như vậy, đến rồi lại đi không chút dấu vết. Giống như cô chưa kịp thổ lộ tình yêu, cứ như vậy mà kết thúc.

Chu Dạ dùng nước lạnh rửa mặt, làn nước lạnh lẽo chạm vào da thị làm mặt cô ửng đỏ, khiến cô cảm thấy thoải mái hơn. Chạm vào một bên tai mới phát hiện đã làm rơi mất một bên khuyên tai. Trong lòng lo lắng, cứ đi qua lại hành lang tìm kiếm, lại nghĩ tối nay mình đi nhiều nơi như vậy, không nhớ ra là làm rơi ở đâu nữa. Tới lúc ngồi trên giường nhớ lại, nhớ rõ lúc nhảy ở quán bar vẫn còn khuyên tai, như vậy chỉ có khả năng là rơi trên xe của Vệ Khanh, lúc đó vừa khóc vừa la hét ầm ĩ như vậy, động tác cũng rất mạnh bạo.

Cô cảm giác vô cùng mất mát, giống như không chỉ là mất một bên khuyên tai. Lại một đêm dài nữa trôi qua. Cô cứ ngỡ rằng mình đã quen nếm trải cảm giác khốn quẫn như thế này.

Xuống canteen ăn cơm, lại gặp Trương Suất, hai người ngồi chung bàn ăn. Chu Dạ cười: “Trương Suất, lâu rồi mới gặp cậu. Cũng không thấy cậu tới phòng vẽ tranh, dạo này bận chuyện gì sao?”

Trương Suất cười nhẹ: “Có chút việc, cho nên ít tới phòng vẽ. À, đúng rồi, tiếng Anh của cậu sao rồi?” Chu Dạ nhún vai: “Vẫn như cũ.” Nhìn những món ăn nhiều như vậy, cũng không biết nên ăn món nào.

Trương Suất đề nghị: “Không bằng ăn thử phở đi, dùng thêm lẫn tương ớt và gia vị, mùi vị rất ngon. Một bát phở lại rất nhiều nữa, đảm bảo bữa sáng cậu ăn rất no.”

Chu Dạ do dự: “Thật à? Tớ chưa từng ăn.” Cô chưa từng nghĩ tới sẽ ăn phở. Trương Suất nhíu mày: “Bốn năm qua, chẳng lẽ chưa từng ăn sao?” Chu Dạ xấu hổ gật đầu.

Trương Suất thở dài, nói: "Vậy càng nên nếm thử . Thật ra trong canteen cũng có nhiều đồ ăn khá là ngon, nếu có dịp thì cậu cứ ăn qua thử xem.”

Chu Dạ nghe lời hắn gọi một tô phở, lại pha thêm tương ớt và dấm chua, cho hơi quá tay một chút, nhưng đúng là không tệ, quả thật rất ngon, mấy ngày gần đây chả ăn được bữa cơm yên ổn nào cả. Mấy ngày nay cô không có cảm giác thèm ăn, tinh thần không tốt, nhìn lại còn có chút tiểu tụy.

Trương Suất hỏi: “Có chuyện gì sao? Nhìn mặt cậu tái nhợt. Có bị ốm không?” Hắn quan sát cẩn thận, nhận ra vẻ mặt Chu Dạ buồn bã, ỉu xìu.

Chu Dạ miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Không đâu, tại chưa ăn sáng, nhìn giống như thiếu máu ấy mà.” Trương Suất hỏi: “Cậu thường xuyên không ăn sáng à?” Chu Dạ ngại ngùng nói: “Ừ,.. thỉnh thoảng không dậy nổi…” cái này có tính là lấy cớ được không đây!

Trương Suất lắc đầu: “Cậu không quan tâm tới sức khỏe như vậy, không cẩn thận bị sỏi mật đó. Bữa sáng rất quan trọng, không thể không ăn.” Chu Dạ hoảng hốt: “Không thể nào! Sỏi mật á?”

Trương Suất gật đầu: “Thật, không phải tớ lừa cậu, khoa học đã chứng minh. Buổi sáng là thời điểm cơ thể cần nạp năng lượng, trong túi mật tiết ra nhiều loại dịch vị; nếu không ăn sáng dạ dày sẽ không có gì để co bóp, đồng thời những chất cặn bã trong ruột từ ngày hôm trước không có cơ hội để bài tiết ra ngoài, lâu dần sẽ kết lại thành sỏi. Bữa sáng rất quan trọng, không thể không ăn.”

Chu Dạ vội vàng gật đầu, lau trán nói: “Cậu không nói thì tớ cũng không biết, bị dọa cho hết hồn. Về sau nhất định không lười như vậy nữa.” Phòng cô bốn người, không ăn sáng là chuyện thường xuyên xảy ra, không ngờ lại tiềm tàng nguy hiểm như vậy. Cười nói: “Trương Suất, tớ phát hiện ra cậu rất giỏi nha, không chỉ vẽ đẹp mà cái gì cũng biết.”

Trương Suất cười: “Nếu sùng bái lời tớ nói như vậy, có thể giúp tớ một chuyện được không?” Chu Dạ hỏi việc gì. Trương Suất nói: “Chúng ta sắp phải nộp một bản phác họa đúng không? Đang muốn tìm người mẫu, cậu làm người mẫu cho tớ nha.”

Chu Dạ nghe xong, có chút không muốn, làm người mẫu rất cực khổ, mấy giờ liền không được nhúc nhích, cô không muốn khổ như vậy. Lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ nói: “Trương Suất, cậu thực sự muốn tớ giúp à?”

Trương Suất cười: “Cậu muốn tớ làm gì cũng được hết. Mời cậu ăn cơm được không?” Chu Dạ vừa nghe, trầm ngâm, một lúc lâu sau cười nói: “Không phải cậu có một hộp thuốc màu tốt sao…ừ…ừ…” đúng lúc cô đang muốn mua, nhân cơ hội này mưu lợi của hắn một chút.

Hộp thuốc màu kia là do người khác cố ý mang từ nước ngoài về cho hắn, không ngờ Trương Suất lập tức đồng ý. Chu Dạ hỏi khi nào hắn muốn vẽ, Trương Suất nói chờ hắn chuẩn bị sẵn sàng sẽ gọi điện cho cô sau.

Chu Dạ vừa về tới phòng lại nhận được điện thoại của Vệ Khanh. Trải qua một đêm như vậy, quan hệ giữa hai người dù không có chút tiến bộ nào nhưng ít nhất Chu Dạ cũng chịu nghe điện thoại của Vệ Khanh, không còn ương ngạnh như trước. Lúc cô đau lòng, buồn bã, không cần biết Vệ Khanh có rắp tâm bất lương, ý đồ đen tối nào hay không, nhưng hắn lại ở bên cạnh cô. Có lẽ đây là duyên phận.

Chu Dạ lẳng lặng hỏi: “Gọi điện lúc này, có việc gì không?”

Vệ Khanh nói: “Sắp có buổi triễn lãm “Trào lưu nghệ thuật Đôn Hoàng gia nhập giới mỹ thuật tạo hình Trung Quốc”, em có muốn đi không?” Vì muốn lấy lòng Chu Dạ mà hắn rất vất vả, ngay cả cách này cũng nghĩ ra được.

Chu Dạ chần chừ hồi lâu, nghệ thuật Đôn Hoàng, bất cứ ai là sinh viên mỹ thuật đều rất quan tâm, cô cũng vậy. Vệ Khanh lại lảm nhảm bên tai: “Hoạt động lần này là sự kết hợp giữa giới mỹ thuật Trung Quốc và viện nghiên cứu nghệ thuật Đôn Hoàng, quy mô lớn, em không đi xem thì thật đáng tiếc.”



Chu Dạ hít một ngụm khí lạnh, hắn cứ làm như mình không hiểu suy nghĩ của hắn. Có gì đáng tiếc chứ, loại triển lãm này cũng không phải chỉ mở một hai ngày, cô đi cùng bạn học không được chắc? Vì cái gì phải đi cùng hắn chứ? Nhưng rồi cô lại nhớ tới khuyên tai rơi trên xe hắn, có lẽ vẫn ở một góc nào đó, có khi vẫn tìm được.

Vệ Khanh thấy cô không có ý liền ra đòn phủ đầu luôn, nói: “Vậy giờ em chuẩn bị đi nhé, anh qua đón em.” Chu Dạ vội nói: “Bây giờ à?” Bây giờ là mấy giờ chứ, có khi người ta đã đóng cửa rồi!

Vệ Khanh lại bảo: “Em đừng lo. Mà cũng không được tắt máy, anh đến sẽ gọi điện cho em.” Chu Dạ gọi hắn lại, hắn thở dài: “Anh biết rồi, anh ở đường lớn chờ em.” Chu Dạ không cho hắn lái xe tới cổng trường, hắn chỉ có thể đồng ý với cô.

Lúc hai người tới buổi triển lãm, người xem vẫn còn rất đông. Chu Dạ oán giận nói: “Anh đưa tôi tới đây định xem gì? Xem khách tham quan sao?” Vệ Khanh lại nói: “Chờ một chút đi.” Dựa người vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.

Chu Dạ giận dữ, đấm hắn một cái: “Anh lại nổi cơn điên rồi! Đi về thôi.” Coi như cô đi tay không một chuyến vậy.

Vệ Khanh thấy cô không kiên nhẫn, đành phải giải thích: “Bình thường khách tới xem rất nhiều, du khách nối liền không dứt, chen tới chen lui như vậy sẽ không xem được chi tiết. Chúng ta có thể chờ tới lúc đóng cửa rồi mới vào xem, em muốn xem bao lâu cũng được.” Vệ Khanh có tiền có thế, đương nhiên có thể hưởng thụ đặc quyền này.

Chu Dạ không ngờ tiếng tăm hắn lại thần thông quảng đại tới tận đây, trong lòng mặc dù thầm mắng hắn là phần tử biến chất, nhưng vẫn theo hắn đi vào. Cơ hội một mình tham quan buổi triển lãm ở hội quán mỹ thuật tạo hình có lẽ cả đời chỉ có một lần này, nghĩ tới đó lại thấy xa xỉ.

Bọn họ tiến vào liền có chủ nhiệm hội quán ra tiếp đón, vừa đi vừa giới thiệu: “Thời hoàng kim- nghệ thuật Đôn Hoàng phát triển, đa phần những tác phẩm trong buổi triển lãm hôm này đều do viện nghiên cứu Đôn Hoàng cung cấp, những tác phẩm lớn từ triều đại Ngụy Tấn, mười bức cổ quật tinh mỹ được phục hồi, mười ba bức tượng màu chế phẩm Đôn Hoàng, một trăm hai mươi bức bích họa Lâm bản Đôn Hoàng, chín bức tượng màu chính phẩm Đôn Hoàng, mười kiện bút tích Đôn Hoàng trên đất nung được khai quật, còn có phật tượng niết bàn.”

Chu Dạ hoa cả mắt, nhìn chằm chằm vào phật tượng không chớp, rất muốn vươn tay chạm vào phật tượng niết bàn kia, tượng phật nằm nghiêng, ung dung mà tao nhã, trên mặt toát lên vẻ thần bí khó lường, ẩn chứa văn hóa uyên thâm của thời đại trước. Vệ Khanh hỏi: “Chủ nhiệm Dư, có thể lại gần hơn xem được không?” Bọn họ đã tới gần phía rào chắn, cấm du khách lại gần.

Chủ nhiệm D gật đầu: "Có thể." Dẫn bọn họ vượt qua rào chắn, lại gần xem kĩ hơn. Chu Dạ cúi sát lại gần, có thể nhìn thấy dấu vết thời gian trên mình tượng phật, từng chi tiết được khắc họa rõ nét, vô cùng sống động, xem như thế là đủ rồi. Thậm chí cô còn tự tay chạm vào một bức vẽ bích họa Đôn Hoàng, vô cùng chấn động. Tới lúc ra về, cảm nhận chuyến đi này không tệ. Có được đãi ngộ như vậy, cả đời Chu Dạ chưa từng nghĩ tới, rất cảm kích Vệ Khanh.

Mãi cho đến rời đi, Chu Dạ vì hưng phấn mà sắc mặt ửng hồng, cũng nói nhiều hơn. Vệ Khanh cười thầm cô là trẻ con, chỉ vì việc nhỏ mà phấn khích như vậy, thấy cô vui vẻ, tâm tình cũng vui theo. Liền đề nghị: “Tối rồi, đi ăn cơm đi. Ăn xong, anh đưa em về. Em muốn ăn gì? Cơm ta hay là cơm tây? Có muốn ăn sushi Nhật không? Thích ăn vị nồng hay vị nhẹ?” Lần đầu tiên Chu Dạ đồng ý đi ăn cơm với hắn, hắn phải chuẩn bị kỹ lưỡng một chút.

Chu Dạ lắc đầu, "Cơm là được rồi." Còn nói cô muốn ăn rau xanh. Bỗng nhiên cô nhớ ra lâu rồi cô chưa ăn rau, đối với thân thể là không tốt, ăn rau sẽ bổ sung nhiều vitamin. Có lẽ do bị ảnh hưởng từ lời của Trương Suất, nên bắt đầu chú ý tới dinh dưỡng ẩm thực.

Vệ Khanh quay xe lại, Chu Dạ hỏi: “Sao thế? Sao lại quay xe?” Vệ Khanh nói đưa cô đi tới một nơi có đồ ăn chay rất ngon, đồ chay nơi đó ngon nhất Bắc Kinh. Chu Dạ có chút bất đắc dĩ nói: “Chỉ là một bữa cơm mà thôi, đâu cần phải cầu kỳ như vậy.” Ăn cái gì mà chẳng là ăn, cuối cùng vẫn phải tiêu hóa đấy thôi! Cô cũng không phải người kén ăn, cũng không cần quá sang trọng, nói chung là thế nào cũng chấp nhận được.

Nhưng Vệ Khanh thì cứ kiên trì nói, nếu đã muốn ăn đương nhiên phải ăn đồ tốt nhất. Lái xe tới một nhà hàng, xe vừa dừng liền có người chạy tới mở cửa xe. Hắn dẫn Chu Dạ vào trong, Chu Dạ chưa từng tới nơi như thế này, không khỏi có chút hồi hộp, không dám nhiều lời, cũng không dám nhìn ngó lung tung.

Thang máy đi tới tầng cao nhất, tới lúc ngồi xuống, Chu Dạ toàn thân căng thẳng, cố gắng duy trì lễ nghi cơ bản, không dám thất lễ, trên mặt còn phải giả vờ thản nhiên, vô cùng vất vả. Vệ Khanh lại cảm thấy hôm nay cô thật sự dịu dàng, im lặng, mọi chuyện đều phối hợp, tâm tình trở nên vui vẻ. Thế này mới giống cảm giác hẹn hò bình thường chứ! Hóa ra Chu Dạ cũng có lúc ngọt ngào như vậy.

Đồ ăn rất ngon, nhưng Chu Dạ chả có tâm trạng nào mà thưởng thức. Ăn được hai miếng đã buông đũa, Vệ Khanh hỏi sao cô không ăn, cô tức giận nói dạ dày bị đau. Đưa cô tới nơi như thế này, khác nào bắt cô chịu tội! Bên cạnh có nữ đứng hầu hạ, bảo cô làm sao ăn nổi? Không phải chỉ là ăn một bữa cơm rau xanh thôi sao, thế này ăn sao được, sao cứ nhất quyết phải tới nơi như thế này để ăn chứ!

Vì thế cơm còn chưa ăn xong, Vệ Khanh đưa cô đi mua thuốc. Dặn dò cô: “Em ở trong xe đợi anh, anh đi sang hiệu thuốc mua.” Chu Dạ muốn tìm khuyên tai, nhân lúc hắn không có ở trong xe, có thể tìm xem. Vì thế, lấy điện thoại làm đèn chiếu sáng, cúi đầu xuống tấm thảm xe tìm kĩ, ngay cả khu vực quanh ghế lái cũng tìm mấy lần mà không ra.

“Rơi cái gì sao?” Không ngờ Vệ Khanh đi về nhanh như vậy, Chu Dạ ngồi thẳng dậy. Vệ Khanh bật đèn trong xe sáng lên. “Bị rơi cái gì? Anh giúp em tìm.”

Chu Dạ đành phải nói cho hắn: “Tôi bị rơi khuyên tai, cũng không có gì quan trọng, rơi rồi thì thôi.”

Vệ Khanh cười: “Có phải khuyên tai to bản không?” Chu Dạ vội nói: “Hóa ra đúng là rơi trên xe anh. Nếu nhặt được thì trả lại cho tôi đi.”

Vệ Khanh nói: “Lần trước nhặt được , tiện tay để trong túi áo, hôm nay anh đâu có mặc bộ quần áo hôm trước đâu. Nếu em muốn, anh đưa em về lấy, dù sao nơi này cách chỗ anh ở cũng không xa.” Vệ Khanh thấy cô làm rơi nhiều ngày như vậy mà còn muốn tìm, chứng tỏ nó rất quan trọng với cô, nên mới có đề nghị này.

Chu Dạ xua tay: “Không được, không được, lần sau nếu anh còn nhớ thì mang cho tôi được rồi, không nhớ cũng không sao.” Cô không muốn quay lại nhà hắn chút nào.

Vệ Khanh ậm ừ: “Không riêng chuyện khuyên tai, còn có thuốc, anh vừa nhìn qua, thuốc ở đây không phải thuốc tốt, uống vào còn bị tác dụng phụ, chỉ có tác dụng tạm thời làm dịu cơn đau, không khác thuốc giảm đau là mấy. Ở nhà anh có thuốc tốt, em cầm về uống, tốt hơn so với thuốc mua bên ngoài nhiều. Sau này ăn cơm xong nhớ uống thuốc, không cẩn thận bị viêm dạ dày thì khổ.” Từ đầu năm tới giờ, không kể già trẻ, tìm được người không bị đau dạ dày thật hiếm nha.



Chu Dạ thấy hắn nói như vậy, cũng là vì muốn tốt cho mình, cũng không làm loạn lên, còn muốn từ chối thì Vệ Khanh đã lái xe đi. Chưa tới mười lăm phút đã tới khu chung cư hắn ở. Cô đành phải nói: “ Anh lên lấy đi, tôi ở dưới đây chờ là được rồi.” Vệ Khanh “hừ” một tiếng nói: “Chu Dạ, em xem mình hành động thế nào?”

Chu Dạ cũng biết mình không phải phép, đành phải líu ríu theo chân hắn đi lên. Vệ Khanh để cô còn mình đi vào phòng bếp pha trà, xem như chiêu đãi. Chu Dạ nhìn xung quanh đánh giá một lượt, lần trước tới vội vàng, đi cũng vội vàng, đúng là không nhìn kỹ, chỉ biết gian trong là phòng ngủ của hắn, còn gian bên ngoài thì không biết là thư phòng hay là phòng tập thể thao.

Đẩy cửa vào nhìn thấy, một giá sách lớn, cũng không có nhiều sách, đa phần là những tập văn kiện, một dàn máy tính để bàn thời thượng. Trên bàn để bầy bừa văn kiện, giấy tờ. Cô ngồi trên ghế da mềm mại xoay vài vòng, quả nhiên cảm giác giống như ăn trên ngồi trước vậy. Nhìn xung quanh, lại phát hiện, ở trong tủ kính có một bức tranh, nhưng dây lụa màu đỏ buộc bên ngoài nhìn lại rất quen mất, giống cái mà lúc cô không có việc gì làm tự tay bện lấy.

Khuôn mặt biến sắc, cô nhẹ nhàng đẩy cửa kính ra, mở bức tranh ra xem, quả nhiên chính là bức tranh của chính mình, bên trên còn có dấu ấn vẫn mới nguyên. Cô hiểu chuyện gì đã xảy ra, tim bất giác đập thật nhanh, vội vàng bỏ bức tranh lại chỗ cũ. Ngã người vào ghế, nói không ra lời, cũng không hiểu trong lòng làm sao, vô cùng phức tạp.

Rõ ràng là Vệ Khanh lén giúp cô, lại còn làm cô nghĩ chính mình vẽ rất tốt, còn có thể được người khác nhìn hợp mắt, còn thấy đắc ý một hồi, bây giờ mới biết, không khỏi cười khổ. Vệ Khanh quanh co lòng vòng như vậy, có lẽ là không muốn để cho cô biết. Giờ phút này trong lòng cô cảm giác hỗn loạn, không biết có nên nói rõ chuyện này hay không.

Đang lúc cô đang suy nghĩ, Vệ Khanh lại bước vào. “Uống trà không?” Cô nhìn hắn, trong lòng vẫn chưa hết kinh ngạc, nói cho cùng, dường như hắn cũng có ý tốt, chẳng những nhờ người khác đứng ra mua, còn che giấu, đối với chính mình cũng coi như hao tổn nhiều tâm tư. Hiện tại cô không biết phải làm thế nào, chẳng lẽ giả vờ như không biết chuyện gì xảy ra, cứ cãi nhau như cũ sao?

Vệ Khanh thấy cô im lặng khác thường, vẻ mặt thoạt nhìn là lạ, hỏi: “Sao thế?” Đưa trà đặt vào tay cô. Cô cũng không ý kiến gì, yên lặng cầm trong tay, cúi đầu uống một ngụm. Vệ Khanh còn chưa kịp lên tiếng cản,cô “phụt” một tiếng nhổ ra, đầu lưỡi vì bị bỏng mà tê rần, nóng tới mức chảy cả nước mắt.

Vệ Khanh vội đi tới, nói: “Đây là trà nóng mà! Sao em lại uống như vậy? Còn không chịu thổi trước nữa, tưởng là cái gì! Có bị bỏng không?” Nâng mặt cô lên. Chu Dạ nhìn hắn, cặp mắt mờ mịt hơi nước, không nói một lời, trong lòng còn đang nghĩ tới chuyện bức tranh, do dự không biết có nên nói ra hay không. Mà giờ phút này trong mắt Vệ Khanh, cô mềm mại vô lực như thế, điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta có cảm giác thương yêu trìu mế

Vệ Khanh là ai cơ chứ, liền tận dụng thời cơ, không hề chậm chạp, lập tức cúi đầu xuống, một tay đỡ phía sau đầu cô, một tay đặt ở bên hông, động tác lưu loát thuần thục, một nụ hôn nóng bỏng, công thành đoạt đất, thành công thắng lợi. Chu Dạ không nghĩ tình huống chuyển biến đột ngột như vậy, cứ ngơ ngác sửng sốt, chờ tới lúc cảm giác lưỡi hắn chạm vào lưỡi mình thăm dò dao động, mới kịp phản ứng lại, vội dùng hết sức lực đẩy hắn ra, ra sức giãy dụa, hết đá lại đánh.

Vệ Khanh vất vả lắm mới có cơ hội như vậy, sao có thể chịu lùi bước. Tay đặt bên hông dùng chút lực, nhanh chóng giam cầm hai tay cô, đẩy tới cạnh bàn, không cho cô phản kháng, đầu lưỡi lại làm càn, tiếp tục xâm nhập. Trong miệng Chu Dạ vẫn còn thoảng mùi hương trà thơm ngát, thanh mát, vô cùng dễ chịu, thật mềm mại, lại có mùi hương thoang thoảng con gái, làm hắn say mê không thể tự kiềm chế. Bởi vì cô phản kháng, càng kích thích dục vọng của hắn, phát hiện cô không chống cự, bàn tay bắt đầu không đứng đắn sờ soạng thân thể bên ngoài lớp quần áo, thầm chí còn đặt tay trước ngực Chu Dạ, đã muốn bao phủ, kìm lòng không được, nhẹ nhàng vuốt ve.

Chu Dạ bị hắn vây quanh không thể nhúc nhích, không ngờ rằng một tay hắn lại khỏe như vậy, bất kể cô giãy dụa thế nào cũng không thoát được. Bởi vì không có kinh nghiệm, không biết cách thở, không hô hấp được, thân thể mềm nhũn, tim đập nhanh khiến ngực phập phồng, cảm thấy mình sắp chết vì thiếu không khí.

Mãi tới khi Vệ Khanh thấy cô không khỏe, mới lưu luyến rời môi cô, trên đầu lưỡi vẫn lưu luyến hương vị của cô, chậm rãi trượt xuống, cắn lấy cằm nhỏ… Ở dưới cổ, dùng lưỡi lướt qua lại. Cảm giác làn da cô mịn màng tinh tế, tựa như không có xương, giống như một tấm tơ lụa, dục vọng như thủy triều, trong nháy mắt bùng nổ, ý loạn tình mê, muốn dừng mà không được.

Chu Dạ vừa thẹn vừa giận, muốn nói mà không nói được, nước mắt lại rơi xuống, miệng nức nở ra tiếng, vô cùng ủy khuất.

Vệ Khanh ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy nàng khóc ấm ức như thế, dường như không thở nổi. Vội vuốt nhẹ lưng cô cho thuận khí, dịu dàng dỗ: “Ngoan, ngoan nào, đừng khóc, đừng khóc!” Tay vẫn rục rịch đặt trên người Chu Dạ, cảm giác cô mềm mại nữ tính, không muốn rời ra.

Chu Dạ thở gấp từng hồi, không những không ngừng mà còn “oa oa” khóc lớn, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nghĩ rằng thế là hết, danh tiết của chính mình đã bị hủy! Vì thế càng thêm đau lòng, không quan tâm tới gì nữa, chỉ biết khóc lớn, bả vai run run không ngừng, nước mắt nước mũi cọ hết lên quần áo hai người.

Vệ Khanh thấy cô khóc lớn như vậy, hoảng hốt, tay chân luống cuống, nói: “Được rồi, được rồi, đừng khóc, đừng khóc mà…” Cũng không biết nói gì nữa, chỉ biết lặp đi lặp lại hai câu này.

Chu Dạ không thèm nghe hắn, chậm rãi trượt xuống, ngồi dưới đất, lại liều mạng khóc lớn, khóc tới không kịp thở. Vừa khóc vừa nghĩ tới chuyện đau lòng trước kia, Lý Minh Thành không cần tới mình, bây giờ lại bị Vệ Khanh bắt nạt, tiếng anh cấp bốn cũng không qua, còn nhớ tới cả cái chết của mẹ nữa… Càng nghĩ càng đau lòng, không thể kiềm chế, nước mắt vòng quanh, khóc như nước sống chảy, kéo dài không dứt.

Vệ Khanh thấy cô khóc lâu như vậy, không biết khi nào thì ngừng, đau đầu nói: “Chu Dạ, em cũng không còn là trẻ con, đừng khóc như vậy có được không, có chuyện gì bình tĩnh nói không được sao?” Nếu để người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ nghĩ hắn hành hung cô.

Chu Dạ nào có nghe thấy lời hắn, còn bận khóc tới loạn đất trời. Vệ Khanh từ trước tới giờ chưa trải qua chuyện như này, cái này đúng là tai họa vô cùng, không biết kết thúc thế nào. Nhìn cô buồn bực nói: “Em khóc thì có ích gì! Rốt cuộc em muốn thế nào? Nói ra được không?” Thầm nghĩ làm cách nào cho cô ngừng khóc, cô khóc tới mức đầu hắn sắp phình to ra rồi!

Chu Dạ nghĩ thầm, tôi muốn khóc, tôi muốn khóc, khóc càng thêm lớn tiếng, thanh âm vang lên , mắt mũi đỏ bừng nhìn thật đáng thương. Chính là cô có muốn ngừng thì không thể ngừng ngay được.

Vệ Khanh nhớ tới Chu Dạ từng uy hiếp: “Anh hôn tôi thử coi, tôi khóc cho anh xem.”, sớm biết thế này, có đánh chết hắn cũng không dám ra tay. Day day cravat trên người, vất xuống đất, nhìn Chu Dạ khóc tới trời sầu đất thảm, không nhìn thấy mặt trời mặt trăng đâu nữa, phiền muộn nói: “Được rồi, được rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm, anh sẽ chịu trách nhiệm! Làm bạn gái anh được không?” Hắn coi như thừa nhận thân phận Chu Dạ, xác nhận bây giờ mình không chỉ là chơi đùa.

Hắn chưa bao giờ thất bại như vậy, đối với Chu Dạ tuyệt nhiên không có cách nào chống đỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Có Lẽ Là Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook