Chương 1: Hồi ức
Âm Thầm Xin Cơm
18/01/2023
Trời bắt đầu lạnh hơn. Những cơn mưa từ phương Bắc đang kéo tới ào ạt. Toàn con đường bỗng trở nên chen chúc hơn bao giờ hết. Mọi người đều đang cố gắng chạy thật nhanh về nhà sau một ngày làm việc vất vả.
Đằng xa, hai cô gái mặc trên người bộ đồ công sở nhỏ nhắn đang hối hả cầm balo che trên đầu chạy vội về phía trước. Đó là Hạ Vi cùng bạn của cô - Mộc Lan.
"Thời tiết này cũng thật là.. Mới chiều rõ ràng còn nắng như vậy mà giờ bỗng mưa to xối xả như thế. Xem ra hôm nay chúng ta mà về tới nhà là ướt hết rồi Hạ Vi à!" Mộc Lan vừa chạy vừa nói.
Hạ Vi nhìn Mộc Lan cười khẽ: "Còn không phải là do ai đó nói mấy ngày nay nắng nóng khó chịu quá, nếu mưa thì tốt rồi hay sao? Cậu cầu được ước thấy rồi còn tức giận nữa hả?"
"Mới không có, người ta chỉ nói nói ngoài miệng thôi mà. Ai ngờ lại linh nghiệm như vậy a.. Chậc, nếu tiền bạc cũng được như vậy thì tốt rồi." Mộc Lan nhíu mày trả lời, "Hừ, cậu biết không Hạ Vi, cái tên Hàn Mặc khốn khiếp kia lại giấu tớ một mình đi công tác xa. Còn nói cái gì sợ tớ biết rồi lo lắng. Ai thèm lo lắng cho anh ta chứ. Lần này anh ta mà mò đầu về, tớ nhất định sẽ nhốt anh ta ngoài cửa không cho vào nhà. Hừ hừ.."
Hàn Mặc là chồng của Mộc Lan. Hai người đã cưới nhau được gần một năm. Nói tới hai người này chỉ có thể hình dung bằng từ "oan gia ngõ hẹp".
Năm đó, Mộc Lan vừa mới tốt nghiệp ra trường, vừa tròn 22 tuổi. Cái độ tuổi mà ông bà ta hay gọi là "phản nghịch kỳ" (phản nghịch kỳ là độ tuổi khoảng từ 16 - 25, bản thân hay tò mò, muốn tự làm chủ cuộc đời mình, hay làm trái lại ý của cha mẹ và gia đình). Và Mộc Lan cũng vậy.
Nhớ ngày đó, cô cãi nhau một trận thật to với mẹ mình vì lí do vớ vẩn nào đó. Xong tối lại yên lặng cõng balo một mình rời nhà trốn đi khiến cả nhà cô rất lo lắng. Mẹ cô gọi hỏi thăm tất cả người quen kể cả Hạ Vi - bạn thân của Mộc Lan. Hạ Vi nghe tin liền chạy tới nhà Mộc Lan.
Nhìn cả nhà lo lắng, Hạ Vi nhịn không được nắm tay mẹ của Mộc Lan an ủi: "Nếu lát nữa qua ba giờ mà còn không thấy Mộc Lan trở về, chúng ta lại đi báo cảnh sát cũng không muộn. Con nghĩ Mộc Lan giận dỗi một lát rồi lát nữa sẽ quay về thôi cô ạ!"
Mẹ của Mộc Lan khóe mắt ươn ướt: "Con bé này từ nhỏ đã nghịch ngợm. Bây giờ còn gan lớn tới dám bỏ nhà đi một mình nữa.. Hi vọng con bé cũng đừng xảy ra chuyện gì. Lần này nó mà trở về, ba nó nhất định phải thật tốt dạy lại nó. Đừng có chuyện gì cũng nuông chiều con bé. Anh xem nó bướng bỉnh như vậy.."
"Được rồi được rồi em đừng khóc. Đợi con bé mà về em muốn la muốn mắng nó sao cũng được, anh nhất định sẽ không can thiệp mà. Bà xã đừng khóc a, anh sai rồi." Ba của Mộc Lan khẩn trương ôm lấy mẹ của Mộc Lan liên tục dỗ dành. Biết sao đươc, tuy con gái cũng rất quan trọng nhưng bà xã đại nhân chính là bảo bối anh trăm cay nghìn đắng mới từ tay bố vợ "cướp" về tới. Đó còn là tính phúc nửa đời còn lại của anh, không đắc tội được, không đắc tội được..
Trong lúc Hạ Vi và cả nhà đang lo lắng cho Mộc Lan đến sốt ruột. Lúc này, Mộc Lan lại đang ở bên cạnh một ngọn núi không xa. Cô vừa đi vừa hầm hừ: "Không ở nhà chẳng lẽ mình còn không sống được hay sao. Nghe nói trên ngọn núi này có một bãi đất trống. Mình sẽ đáp cái lều trại này để sống tạm vài tháng. Sau đó mình sẽ đi làm thêm kiếm tiền, dành dụm để thuê một căn nhà trọ. Lúc đó, còn không sợ không chỗ ăn chỗ ở hay sao.."
Nơi xa, thấp thoáng hiện lên một bãi đất nằm trơ trọi giữa một rừng cây chen chúc. Mộc Lan nhanh chân chạy về phía bãi đất. Cô thật sự vui vẻ a, nhìn xem, nhìn xem, thật lớn một bãi đất, dư dả để cô đáp một cái lều trại thật lớn rồi.
Nghĩ vậy, Mộc Lan nhanh chóng dọn dẹp một chút bãi đất, lấy ra một cái mền mà cô đem từ nhà tới. Cô bắt đầu túm lấy các cây bên cạnh để cột vào. Liên tục nửa giờ sau, một cái lều xiên xiên vẹo vẹo không ra gì được cô hoàn thành. Bỗng một trận gió lớn thổi qua, cái lều mà cô vất vả làm suốt nửa giờ lại bị rớt xuống..
Mộc Lan trầm mặc thật lâu. Cô hận a. Chính mình như thế nào có thể vụng về như vậy đâu. Mộc Lan thật sự khóc không ra nước mắt. Chẳng lẽ cứ như vậy bị muỗi cắn suốt đêm hoặc phải về nhà thôi sao..
Thật ra này cũng không thể trách được Mộc Lan. Cô sinh ra trong điều kiện khá giả, lại là con một trong gia đình. Ngoài việc mẹ cô hơi nghiêm khắc một ít, còn cha cô chính là "sủng nữ cuồng ma", hận không thể đem tất cả thứ tốt trên thế giới này đều cho con gái bảo bối của mình hết. Chính là như vậy, Mộc Lan được bảo hộ thật sự tốt. Ngoài học tập ra, cô chính là mù tịt về mấy cái kỹ năng đáp lều gì đó a.
Đang lúc luống cuống không biết sao, bỗng từ xa vang lên tiếng bước chân thật nhẹ. Mộc Lan khẩn trương lên. Chẳng lẽ chẳng lẽ lại là thứ đó sao? Nghe nói mấy ngọn núi đêm hôm khuya khoắt không có người như vậy chính là địa điểm tụ họp của thứ đó a. Mộc Lan muốn đứng lên chạy, nhưng chân của cô bởi vì sợ hãi mà không thể nhúc nhích khiến cô cứng còng tại chỗ.
Tiến bước chân càng ngày càng gần, ngay lúc Mộc Lan định hét toáng lên. Bỗng một ánh đèn chiếu thẳng vào mặt cô kèm theo một giọng nam lạnh lùng vang lên: "Cô là ai?"
XONG CHƯƠNG 1
Đằng xa, hai cô gái mặc trên người bộ đồ công sở nhỏ nhắn đang hối hả cầm balo che trên đầu chạy vội về phía trước. Đó là Hạ Vi cùng bạn của cô - Mộc Lan.
"Thời tiết này cũng thật là.. Mới chiều rõ ràng còn nắng như vậy mà giờ bỗng mưa to xối xả như thế. Xem ra hôm nay chúng ta mà về tới nhà là ướt hết rồi Hạ Vi à!" Mộc Lan vừa chạy vừa nói.
Hạ Vi nhìn Mộc Lan cười khẽ: "Còn không phải là do ai đó nói mấy ngày nay nắng nóng khó chịu quá, nếu mưa thì tốt rồi hay sao? Cậu cầu được ước thấy rồi còn tức giận nữa hả?"
"Mới không có, người ta chỉ nói nói ngoài miệng thôi mà. Ai ngờ lại linh nghiệm như vậy a.. Chậc, nếu tiền bạc cũng được như vậy thì tốt rồi." Mộc Lan nhíu mày trả lời, "Hừ, cậu biết không Hạ Vi, cái tên Hàn Mặc khốn khiếp kia lại giấu tớ một mình đi công tác xa. Còn nói cái gì sợ tớ biết rồi lo lắng. Ai thèm lo lắng cho anh ta chứ. Lần này anh ta mà mò đầu về, tớ nhất định sẽ nhốt anh ta ngoài cửa không cho vào nhà. Hừ hừ.."
Hàn Mặc là chồng của Mộc Lan. Hai người đã cưới nhau được gần một năm. Nói tới hai người này chỉ có thể hình dung bằng từ "oan gia ngõ hẹp".
Năm đó, Mộc Lan vừa mới tốt nghiệp ra trường, vừa tròn 22 tuổi. Cái độ tuổi mà ông bà ta hay gọi là "phản nghịch kỳ" (phản nghịch kỳ là độ tuổi khoảng từ 16 - 25, bản thân hay tò mò, muốn tự làm chủ cuộc đời mình, hay làm trái lại ý của cha mẹ và gia đình). Và Mộc Lan cũng vậy.
Nhớ ngày đó, cô cãi nhau một trận thật to với mẹ mình vì lí do vớ vẩn nào đó. Xong tối lại yên lặng cõng balo một mình rời nhà trốn đi khiến cả nhà cô rất lo lắng. Mẹ cô gọi hỏi thăm tất cả người quen kể cả Hạ Vi - bạn thân của Mộc Lan. Hạ Vi nghe tin liền chạy tới nhà Mộc Lan.
Nhìn cả nhà lo lắng, Hạ Vi nhịn không được nắm tay mẹ của Mộc Lan an ủi: "Nếu lát nữa qua ba giờ mà còn không thấy Mộc Lan trở về, chúng ta lại đi báo cảnh sát cũng không muộn. Con nghĩ Mộc Lan giận dỗi một lát rồi lát nữa sẽ quay về thôi cô ạ!"
Mẹ của Mộc Lan khóe mắt ươn ướt: "Con bé này từ nhỏ đã nghịch ngợm. Bây giờ còn gan lớn tới dám bỏ nhà đi một mình nữa.. Hi vọng con bé cũng đừng xảy ra chuyện gì. Lần này nó mà trở về, ba nó nhất định phải thật tốt dạy lại nó. Đừng có chuyện gì cũng nuông chiều con bé. Anh xem nó bướng bỉnh như vậy.."
"Được rồi được rồi em đừng khóc. Đợi con bé mà về em muốn la muốn mắng nó sao cũng được, anh nhất định sẽ không can thiệp mà. Bà xã đừng khóc a, anh sai rồi." Ba của Mộc Lan khẩn trương ôm lấy mẹ của Mộc Lan liên tục dỗ dành. Biết sao đươc, tuy con gái cũng rất quan trọng nhưng bà xã đại nhân chính là bảo bối anh trăm cay nghìn đắng mới từ tay bố vợ "cướp" về tới. Đó còn là tính phúc nửa đời còn lại của anh, không đắc tội được, không đắc tội được..
Trong lúc Hạ Vi và cả nhà đang lo lắng cho Mộc Lan đến sốt ruột. Lúc này, Mộc Lan lại đang ở bên cạnh một ngọn núi không xa. Cô vừa đi vừa hầm hừ: "Không ở nhà chẳng lẽ mình còn không sống được hay sao. Nghe nói trên ngọn núi này có một bãi đất trống. Mình sẽ đáp cái lều trại này để sống tạm vài tháng. Sau đó mình sẽ đi làm thêm kiếm tiền, dành dụm để thuê một căn nhà trọ. Lúc đó, còn không sợ không chỗ ăn chỗ ở hay sao.."
Nơi xa, thấp thoáng hiện lên một bãi đất nằm trơ trọi giữa một rừng cây chen chúc. Mộc Lan nhanh chân chạy về phía bãi đất. Cô thật sự vui vẻ a, nhìn xem, nhìn xem, thật lớn một bãi đất, dư dả để cô đáp một cái lều trại thật lớn rồi.
Nghĩ vậy, Mộc Lan nhanh chóng dọn dẹp một chút bãi đất, lấy ra một cái mền mà cô đem từ nhà tới. Cô bắt đầu túm lấy các cây bên cạnh để cột vào. Liên tục nửa giờ sau, một cái lều xiên xiên vẹo vẹo không ra gì được cô hoàn thành. Bỗng một trận gió lớn thổi qua, cái lều mà cô vất vả làm suốt nửa giờ lại bị rớt xuống..
Mộc Lan trầm mặc thật lâu. Cô hận a. Chính mình như thế nào có thể vụng về như vậy đâu. Mộc Lan thật sự khóc không ra nước mắt. Chẳng lẽ cứ như vậy bị muỗi cắn suốt đêm hoặc phải về nhà thôi sao..
Thật ra này cũng không thể trách được Mộc Lan. Cô sinh ra trong điều kiện khá giả, lại là con một trong gia đình. Ngoài việc mẹ cô hơi nghiêm khắc một ít, còn cha cô chính là "sủng nữ cuồng ma", hận không thể đem tất cả thứ tốt trên thế giới này đều cho con gái bảo bối của mình hết. Chính là như vậy, Mộc Lan được bảo hộ thật sự tốt. Ngoài học tập ra, cô chính là mù tịt về mấy cái kỹ năng đáp lều gì đó a.
Đang lúc luống cuống không biết sao, bỗng từ xa vang lên tiếng bước chân thật nhẹ. Mộc Lan khẩn trương lên. Chẳng lẽ chẳng lẽ lại là thứ đó sao? Nghe nói mấy ngọn núi đêm hôm khuya khoắt không có người như vậy chính là địa điểm tụ họp của thứ đó a. Mộc Lan muốn đứng lên chạy, nhưng chân của cô bởi vì sợ hãi mà không thể nhúc nhích khiến cô cứng còng tại chỗ.
Tiến bước chân càng ngày càng gần, ngay lúc Mộc Lan định hét toáng lên. Bỗng một ánh đèn chiếu thẳng vào mặt cô kèm theo một giọng nam lạnh lùng vang lên: "Cô là ai?"
XONG CHƯƠNG 1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.