Chương 14: Kết cục
Âm Thầm Xin Cơm
18/01/2023
"Bang!"
Một tiếng vang lên, bên trái khuôn mặt của Tiêu Phong hằn rõ dấu tay của Hạ Vi.
Không khí chợt yên tĩnh, Tiêu Phong không thể tin tưởng được, sờ sờ vết đánh trên mặt còn nóng rát, một cổ vô danh hỏa bốc lên. Anh quay đầu lại, đang định nổi giận, bỗng nhìn cô gái trước mặt, Tiêu Phong sững sờ tại chỗ.
Hai mắt Hạ Vi đỏ bừng, nước mắt đang không ngừng rơi xuống, bàn tay cô nắm thật chặt khiến từng giọt máu tí tách rơi xuống dừng trên mặt đất. Cả người cô chật vật. Tiêu Phong trong lfong tức giận lập tức biến mất, thay vào đó là một cảm giác đau lòng quấn chặt trái tim anh.
"Hạ Vi.."
"Câm miệng!" Hạ Vi hét lớn: "Tiêu Phong, anh không có tư cách gọi tên tôi."
Giọng cô trở nên khàn khàn: "6 năm, đã 6 năm, vậy mà bây giờ cái gì cũng đã không còn nữa. Hóa ra trong lòng tôi coi tình cảm chúng ta như châu như bảo, còn anh chỉ coi nó là thú vui thể xác mà Nhã Tuyên đem lại mà thôi, tùy tiện một chút là có thể đạp đổ tất cả."
"Ha ha ha.. thật buồn cười làm sao, Tiêu Phong." Tiếng cười của cô vang lên, nhưng lúc này Tiêu Phong một chút cũng không thể cảm nhận được vui vẻ thường ngày khi cô cười, mà lúc này tiếng cười của cô mang lên một cỗ bi thương nồng đậm.
Tiếng cười đột nhiên im bặt, Hạ Vi mất khống chế tiến lên nắm chặt cổ áo Tiêu Phong: "Tiêu Phong, ngày đó anh nói nếu có một ngày anh phản bội, anh sẽ để tôi đánh anh đến chết mới thôi."
Hạ Vi cong khóe môi, bàn tay vỗ về lấy mặt Tiêu Phong: "Thế nào, anh sẵn sàng chết chưa?"
Tiêu Phong nghe cô nói cứng đờ thân thể. Không, không, tại sao lại như vậy, Hạ Vi sao có thể đánh anh, Hạ Vi sẽ không, sẽ không..
Cang nghĩ càng lo lắng, Tiêu Phong thất thố nhìn Hạ Vi lên tiếng: "Hạ Vi, em không phải người như thế.."
"Không phải người như thế? Trong lòng anh, tôi là người thế nào?" Hạ Vi nhìn chăm chú vào mắt Tiêu Phong, sau đó mỉa mai nói: "Là cô gái nhỏ dịu dàng, ân cần, dễ bảo. Anh bảo đi hướng đông, tuyệt đối không đi hướng tây, tùy ý anh chơi đùa như ngoạn vật phải không?"
"Không, không phải.."
"Ha hả."
Ngay lúc Hạ Vi đang định nói gì, bỗng một tiếng thét lớn kèm theo một cổ lực đạo từ phía sau hung hăng đẩy mạnh cô khiến cô buông ra Tiêu Phong, lảo đảo té xuống đất
"Cô đang làm gì? Tiêu Phong, anh không sao chứ?"
Tiếng nói quen thuộc vang lên, Hạ Vi mặt vô biểu tình nhìn lên. Một đôi nam nữ đang đứng trước mặt cô, cô gái ân cần lau đi vết máu trên áo lúc nãy bị cô nắm chặt, chàng trai mềm nhẹ cầm tay trấn an cô gái không có việc gì. Đã từng, đã từng, sự dịu dàng ấy của anh chỉ dành riêng cho cô, mà bây giờ, nó lại thuộc về một người con gái khác..
"Hạ Vi."
Mộc Lan từ lúc nãy ẩn núp gần đó quan sát. Thấy Hạ Vi bị Nhã Tuyên đẩy ngã trên mặt đất vội chạy lên đỡ Hạ Vi.
"Cậu không sao chứ?"
Hạ Vi nhìn Mộc Lan lo lắng, lắc đầu đang định nói gì, thì Nhã Tuyên âm dương quái khí vang lên:
"Cô ta có thể có chuyện gì? Rõ ràng người có chuyện là Tiêu Phong. Khuôn mặt anh ấy đều bị sưng lên, sao cô có thể ác độc vậy chứ? Tiêu Phong bỏ cô quả nhiên xứng đáng."
Mộc Lan nghe vậy khí tạc: "Cô.."
Hạ Vi vỗ tay Mộc Lan, nhìn đôi nam nữ từ trên đang nhìn xuống cô, Hạ Vi từ từ đứng lên, biểu tình lạnh lùng:
"Thứ nhất, khuôn mặt Tiêu Phong bị đánh là xứng đáng, đó là lời hứa mà anh ta từng hứa hẹn, cụ thể cô có thể hỏi anh ta bị đánh có oan không?"
Tiêu Phong nghe vậy, biểu tình khẽ nhúc nhích, cam chịu không lên tiếng.
Thấy vậy, Hạ Vi đi lên vài bước, đứng trước mặt Tiêu Phong: "Thứ hai, Tiêu Phong, là tôi bỏ anh. Không phải anh bỏ tôi. Hôm nay, tình cảm chúng ta chấm dứt, sau này đường ai nấy đi, không liên quan tới nhau."
Nhã Tuyên giật mình, lại nghe Hạ Vi quay sang châm chọc: "Thứ ba, chúc mừng cô, Nhã Tuyên, cô đã được như ý nguyện."
Hạ Vi bỗng ngừng lại, kề sát bên tai Nhã Tuyên nói nhỏ: "Nhưng mà, một lời khuyên dành cho cô: Hãy ráng duy trì hình tượng của mình cho thật tốt, nếu không lỡ có một ngày có người con gái khác có thể đem lại thú vui thể xác nhiều hơn cho Tiêu Phong, anh ta sẽ không chút do dự bỏ cô, thậm chí lừa gạt cô như tôi hôm nay vậy. Chúc cô may mắn."
Nói rồi, Hạ Vi đứng thẳng thân mình, đi lướt qua, Mộc Lan vội vàng theo sau. Tiếng nói Hạ Vi theo cơn gió thổi qua bên tai của Tiêu Phong và Nhã Tuyên: "Cuối cùng, chúc hai người hạnh phúc."
Cây phượng vẫn đứng nơi đó, lá cây "xào xạc" vang lên như than như khóc cho kết thúc của mối tình học trò suốt 6 năm. Từng cánh hoa phượng rơi xuống nhuộm đỏ nơi Hạ Vi từng đứng, che lấp đi nỗi đau đớn của sự chia ly..
Ba tháng sau, Tiêu Phong tốt nghiệp Đại học Nam Âu. Ngày tốt nghiệp, Hạ Vi không đi lễ đường, chỉ âm thầm ở nhà nằm lì trên giường suốt một ngày. Mộc Lan biết, bên dưới lớp chăn đó, Hạ Vi run rẩy rơi lệ. Đã từng, cô nói ngày tốt nghiệp sẽ cùng anh đứng chung khung hình, anh nói đợi sau khi anh ra trường tìm được việc làm ổn định, sau đó anh và cô sẽ tổ chức đám cưới, mãi mãi ở bên nhau. Thế nhưng, ngày mà anh tốt nghiệp, người con gái đứng bên cạnh anh đã không phải là cô nữa rồi..
Dù ngày đó, cô nói ra lời chia tay tuyệt tình thế nào, nhưng 6 năm, thanh xuân của cô, làm sao trong chốc lát cô có thể quên được hết chứ. Vết thương đã hằn sâu trong tim cô, chỉ mong thời gian có thể xóa nhòa tất cả, trả lại Hạ Vi vô ưu vô lo như trước kia..
Một năm nữa trôi qua, Hạ Vi cũng tốt nghiệp. Sau đó, cô tìm được một công việc chung với Mộc Lan. Từng ngày, từng ngày chậm chậm đi qua, cô đã không còn lưu luyến mối tình đó như xưa nữa, tuy nhiên, vết thương vẫn là để lại sẹo trong tim cô, khiến cô không thể nào can đảm tiến lên một bước nữa để tìm người mới. Ngay cả Mộc Lan sau khi vừa ra trường, cũng đã tìm được nửa kia của mình, còn cô ngày ngày cũng chỉ lẻ loi một mình liếm miệng vết thương..
* * *
Quay trở lại hiện tại, cơn mưa dần nhỏ hạt. Tiêu Phong lên tiếng: "Hạ Vi, anh về trước đây."
Hạ Vi giật mình, nãy giờ chìm đắm với ký ức năm xưa khiến cô có chút cứng đờ cong khóe miệng: "Được!"
Tiêu Phong nhìn Hạ Vi một cái, biểu tình muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, quay lưng chạy đi dần dần biến mất trong dòng người tấp nập.
Hạ Vi nhìn bóng lưng quen thuộc dần mờ nhạt, cô đưa tay lên ngực, vỗ về. Nơi đó, không có cô trong tưởng tượng khi gặp lại Tiêu Phong sẽ đau đớn, mà là một hồ nước tĩnh lặng, chỉ có tiếng tim đập như thường ngày. Là cô đã buông bỏ được Tiêu Phong rồi sao..
Không, không phải, nơi đó vẫn là có chút tiếc nuối. Tiêu Phong, nếu chúng ta gặp nhau muộn hơn một chút như Mộc Lan và Hàn Mặc, khi anh và em đã đủ trưởng thành, phải chăng như vậy chúng ta sẽ có một kết thúc khác?
Mỗi người đều có những con đường riêng, may mắn vô tình một lúc nào đó, nhân duyên cho chúng ta gặp nhau, đi cùng nhau một quãng, nhưng đến ngã rẽ, dù muốn dù không cũng phải nói lời tạm biệt. Nếu chúng ta gặp nhau muộn hơn một chút để đủ trưởng thành biết trân trọng người đang ở bên. Để mỗi giây phút cùng nhau, sẽ mãi là những tiếng cười trong trẻo và hạnh phúc, sẽ mãi không có cuộc chia ly.
Tiêu Phong, nếu có kiếp sau, chúng ta hãy gặp lại nhau muộn hơn một chút. Anh nhất định phải đi tìm em. Kiếp này, anh tổn thương em sâu như vậy, kiếp sau em sẽ không chủ động đi tìm anh. Có điều, em sẽ đợi ngày anh tìm đến em, khi anh đã đủ chín chắn, để chúng ta không phải bỏ lỡ nhau vì bất cứ điều gì nữa.
Tiêu Phong, kiếp này, người cùng anh bước lên lễ đường không phải là em. Người mà em sánh bước quãng đời còn lại cũng đã không phải là anh. Hy vọng kiếp sau, khi em khoác lên mình bộ đồ cô dâu trắng tinh bước vào lễ đường, người vươn tay dắt em đi đến, cầm bó bông cùng em dưới sự chúc phúc của mọi người, sẽ là anh, Tiêu Phong..
Hạ Vi miên man suy nghĩ, cũng từ từ biến mất giữa dòng người. Chỉ chừa lại một câu nói vang lên theo cơn gió đi đến tận chân trời:
"Kiếp này, chúc anh hạnh phúc. Em cũng sẽ tìm một nửa hạnh phúc của mình, dù đó không phải là anh, Tiêu Phong."
- HOÀN -
Một tiếng vang lên, bên trái khuôn mặt của Tiêu Phong hằn rõ dấu tay của Hạ Vi.
Không khí chợt yên tĩnh, Tiêu Phong không thể tin tưởng được, sờ sờ vết đánh trên mặt còn nóng rát, một cổ vô danh hỏa bốc lên. Anh quay đầu lại, đang định nổi giận, bỗng nhìn cô gái trước mặt, Tiêu Phong sững sờ tại chỗ.
Hai mắt Hạ Vi đỏ bừng, nước mắt đang không ngừng rơi xuống, bàn tay cô nắm thật chặt khiến từng giọt máu tí tách rơi xuống dừng trên mặt đất. Cả người cô chật vật. Tiêu Phong trong lfong tức giận lập tức biến mất, thay vào đó là một cảm giác đau lòng quấn chặt trái tim anh.
"Hạ Vi.."
"Câm miệng!" Hạ Vi hét lớn: "Tiêu Phong, anh không có tư cách gọi tên tôi."
Giọng cô trở nên khàn khàn: "6 năm, đã 6 năm, vậy mà bây giờ cái gì cũng đã không còn nữa. Hóa ra trong lòng tôi coi tình cảm chúng ta như châu như bảo, còn anh chỉ coi nó là thú vui thể xác mà Nhã Tuyên đem lại mà thôi, tùy tiện một chút là có thể đạp đổ tất cả."
"Ha ha ha.. thật buồn cười làm sao, Tiêu Phong." Tiếng cười của cô vang lên, nhưng lúc này Tiêu Phong một chút cũng không thể cảm nhận được vui vẻ thường ngày khi cô cười, mà lúc này tiếng cười của cô mang lên một cỗ bi thương nồng đậm.
Tiếng cười đột nhiên im bặt, Hạ Vi mất khống chế tiến lên nắm chặt cổ áo Tiêu Phong: "Tiêu Phong, ngày đó anh nói nếu có một ngày anh phản bội, anh sẽ để tôi đánh anh đến chết mới thôi."
Hạ Vi cong khóe môi, bàn tay vỗ về lấy mặt Tiêu Phong: "Thế nào, anh sẵn sàng chết chưa?"
Tiêu Phong nghe cô nói cứng đờ thân thể. Không, không, tại sao lại như vậy, Hạ Vi sao có thể đánh anh, Hạ Vi sẽ không, sẽ không..
Cang nghĩ càng lo lắng, Tiêu Phong thất thố nhìn Hạ Vi lên tiếng: "Hạ Vi, em không phải người như thế.."
"Không phải người như thế? Trong lòng anh, tôi là người thế nào?" Hạ Vi nhìn chăm chú vào mắt Tiêu Phong, sau đó mỉa mai nói: "Là cô gái nhỏ dịu dàng, ân cần, dễ bảo. Anh bảo đi hướng đông, tuyệt đối không đi hướng tây, tùy ý anh chơi đùa như ngoạn vật phải không?"
"Không, không phải.."
"Ha hả."
Ngay lúc Hạ Vi đang định nói gì, bỗng một tiếng thét lớn kèm theo một cổ lực đạo từ phía sau hung hăng đẩy mạnh cô khiến cô buông ra Tiêu Phong, lảo đảo té xuống đất
"Cô đang làm gì? Tiêu Phong, anh không sao chứ?"
Tiếng nói quen thuộc vang lên, Hạ Vi mặt vô biểu tình nhìn lên. Một đôi nam nữ đang đứng trước mặt cô, cô gái ân cần lau đi vết máu trên áo lúc nãy bị cô nắm chặt, chàng trai mềm nhẹ cầm tay trấn an cô gái không có việc gì. Đã từng, đã từng, sự dịu dàng ấy của anh chỉ dành riêng cho cô, mà bây giờ, nó lại thuộc về một người con gái khác..
"Hạ Vi."
Mộc Lan từ lúc nãy ẩn núp gần đó quan sát. Thấy Hạ Vi bị Nhã Tuyên đẩy ngã trên mặt đất vội chạy lên đỡ Hạ Vi.
"Cậu không sao chứ?"
Hạ Vi nhìn Mộc Lan lo lắng, lắc đầu đang định nói gì, thì Nhã Tuyên âm dương quái khí vang lên:
"Cô ta có thể có chuyện gì? Rõ ràng người có chuyện là Tiêu Phong. Khuôn mặt anh ấy đều bị sưng lên, sao cô có thể ác độc vậy chứ? Tiêu Phong bỏ cô quả nhiên xứng đáng."
Mộc Lan nghe vậy khí tạc: "Cô.."
Hạ Vi vỗ tay Mộc Lan, nhìn đôi nam nữ từ trên đang nhìn xuống cô, Hạ Vi từ từ đứng lên, biểu tình lạnh lùng:
"Thứ nhất, khuôn mặt Tiêu Phong bị đánh là xứng đáng, đó là lời hứa mà anh ta từng hứa hẹn, cụ thể cô có thể hỏi anh ta bị đánh có oan không?"
Tiêu Phong nghe vậy, biểu tình khẽ nhúc nhích, cam chịu không lên tiếng.
Thấy vậy, Hạ Vi đi lên vài bước, đứng trước mặt Tiêu Phong: "Thứ hai, Tiêu Phong, là tôi bỏ anh. Không phải anh bỏ tôi. Hôm nay, tình cảm chúng ta chấm dứt, sau này đường ai nấy đi, không liên quan tới nhau."
Nhã Tuyên giật mình, lại nghe Hạ Vi quay sang châm chọc: "Thứ ba, chúc mừng cô, Nhã Tuyên, cô đã được như ý nguyện."
Hạ Vi bỗng ngừng lại, kề sát bên tai Nhã Tuyên nói nhỏ: "Nhưng mà, một lời khuyên dành cho cô: Hãy ráng duy trì hình tượng của mình cho thật tốt, nếu không lỡ có một ngày có người con gái khác có thể đem lại thú vui thể xác nhiều hơn cho Tiêu Phong, anh ta sẽ không chút do dự bỏ cô, thậm chí lừa gạt cô như tôi hôm nay vậy. Chúc cô may mắn."
Nói rồi, Hạ Vi đứng thẳng thân mình, đi lướt qua, Mộc Lan vội vàng theo sau. Tiếng nói Hạ Vi theo cơn gió thổi qua bên tai của Tiêu Phong và Nhã Tuyên: "Cuối cùng, chúc hai người hạnh phúc."
Cây phượng vẫn đứng nơi đó, lá cây "xào xạc" vang lên như than như khóc cho kết thúc của mối tình học trò suốt 6 năm. Từng cánh hoa phượng rơi xuống nhuộm đỏ nơi Hạ Vi từng đứng, che lấp đi nỗi đau đớn của sự chia ly..
Ba tháng sau, Tiêu Phong tốt nghiệp Đại học Nam Âu. Ngày tốt nghiệp, Hạ Vi không đi lễ đường, chỉ âm thầm ở nhà nằm lì trên giường suốt một ngày. Mộc Lan biết, bên dưới lớp chăn đó, Hạ Vi run rẩy rơi lệ. Đã từng, cô nói ngày tốt nghiệp sẽ cùng anh đứng chung khung hình, anh nói đợi sau khi anh ra trường tìm được việc làm ổn định, sau đó anh và cô sẽ tổ chức đám cưới, mãi mãi ở bên nhau. Thế nhưng, ngày mà anh tốt nghiệp, người con gái đứng bên cạnh anh đã không phải là cô nữa rồi..
Dù ngày đó, cô nói ra lời chia tay tuyệt tình thế nào, nhưng 6 năm, thanh xuân của cô, làm sao trong chốc lát cô có thể quên được hết chứ. Vết thương đã hằn sâu trong tim cô, chỉ mong thời gian có thể xóa nhòa tất cả, trả lại Hạ Vi vô ưu vô lo như trước kia..
Một năm nữa trôi qua, Hạ Vi cũng tốt nghiệp. Sau đó, cô tìm được một công việc chung với Mộc Lan. Từng ngày, từng ngày chậm chậm đi qua, cô đã không còn lưu luyến mối tình đó như xưa nữa, tuy nhiên, vết thương vẫn là để lại sẹo trong tim cô, khiến cô không thể nào can đảm tiến lên một bước nữa để tìm người mới. Ngay cả Mộc Lan sau khi vừa ra trường, cũng đã tìm được nửa kia của mình, còn cô ngày ngày cũng chỉ lẻ loi một mình liếm miệng vết thương..
* * *
Quay trở lại hiện tại, cơn mưa dần nhỏ hạt. Tiêu Phong lên tiếng: "Hạ Vi, anh về trước đây."
Hạ Vi giật mình, nãy giờ chìm đắm với ký ức năm xưa khiến cô có chút cứng đờ cong khóe miệng: "Được!"
Tiêu Phong nhìn Hạ Vi một cái, biểu tình muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, quay lưng chạy đi dần dần biến mất trong dòng người tấp nập.
Hạ Vi nhìn bóng lưng quen thuộc dần mờ nhạt, cô đưa tay lên ngực, vỗ về. Nơi đó, không có cô trong tưởng tượng khi gặp lại Tiêu Phong sẽ đau đớn, mà là một hồ nước tĩnh lặng, chỉ có tiếng tim đập như thường ngày. Là cô đã buông bỏ được Tiêu Phong rồi sao..
Không, không phải, nơi đó vẫn là có chút tiếc nuối. Tiêu Phong, nếu chúng ta gặp nhau muộn hơn một chút như Mộc Lan và Hàn Mặc, khi anh và em đã đủ trưởng thành, phải chăng như vậy chúng ta sẽ có một kết thúc khác?
Mỗi người đều có những con đường riêng, may mắn vô tình một lúc nào đó, nhân duyên cho chúng ta gặp nhau, đi cùng nhau một quãng, nhưng đến ngã rẽ, dù muốn dù không cũng phải nói lời tạm biệt. Nếu chúng ta gặp nhau muộn hơn một chút để đủ trưởng thành biết trân trọng người đang ở bên. Để mỗi giây phút cùng nhau, sẽ mãi là những tiếng cười trong trẻo và hạnh phúc, sẽ mãi không có cuộc chia ly.
Tiêu Phong, nếu có kiếp sau, chúng ta hãy gặp lại nhau muộn hơn một chút. Anh nhất định phải đi tìm em. Kiếp này, anh tổn thương em sâu như vậy, kiếp sau em sẽ không chủ động đi tìm anh. Có điều, em sẽ đợi ngày anh tìm đến em, khi anh đã đủ chín chắn, để chúng ta không phải bỏ lỡ nhau vì bất cứ điều gì nữa.
Tiêu Phong, kiếp này, người cùng anh bước lên lễ đường không phải là em. Người mà em sánh bước quãng đời còn lại cũng đã không phải là anh. Hy vọng kiếp sau, khi em khoác lên mình bộ đồ cô dâu trắng tinh bước vào lễ đường, người vươn tay dắt em đi đến, cầm bó bông cùng em dưới sự chúc phúc của mọi người, sẽ là anh, Tiêu Phong..
Hạ Vi miên man suy nghĩ, cũng từ từ biến mất giữa dòng người. Chỉ chừa lại một câu nói vang lên theo cơn gió đi đến tận chân trời:
"Kiếp này, chúc anh hạnh phúc. Em cũng sẽ tìm một nửa hạnh phúc của mình, dù đó không phải là anh, Tiêu Phong."
- HOÀN -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.