Chương 6: Lần đầu tiên trễ học?
Âm Thầm Xin Cơm
18/01/2023
12 năm trước.
Trước cổng trường THPT Bắc Tiến, hàng trăm học sinh vừa thi đậu nao nức bước chân vào ngôi trường mới.
Hôm nay, là ngày đón những học sịnh mới vào lớp 10 tại trường. Những niên cấp khác đang rộn ràng chuẩn bị để khai mạc, dẫn dắt, sắp xếp cho đàn em ổn định vị trí.
Khác với không khí đang háo hức xung quanh, một cô gái đang nôn nóng qua lại, trên tay cầm một chiếc điện thoại đang cố gắng điện cho ai đó.
Là Mộc Lan.
Mộc Lan và Hạ Vi là bạn từ thuở bé. Hai người, một người tính cách nóng nảy, bồng bột, người còn lại văn nhã, dịu dàng. Hai tính cách khác biệt một trời một vực lại không biết thế nào có thể làm bạn thân suốt mấy năm nay.
Lúc này, Mộc Lan đang rất sốt ruột a. Khai mạc đã chuẩn bị bắt đầu rồi, thế mà Hạ Vi lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
Lẽ nào lại ngủ quên rồi. Không, không đúng, Hạ Vi trước giờ là một người nghiêm cẩn, tuyệt đối sẽ không có việc ngủ quên trễ học như vậy.
Dù sao từ lúc cô và Hạ Vi học chung tới giờ chưa có lúc nào Hạ Vi ngủ quên mà trễ học cả..
Chẳng lẽ, có chuyện gì hay sao? Không được, càng nghĩ càng lo lắng làm sao bây giờ?
Dạ Linh thấy Mộc Lan khẩn trương đến nỗi đã muốn rời đi tìm người bộ dáng, liền ra tay ngăn cản:
"Ai, Mộc Lan đừng lo lắng. Nói không chừng Hạ Vi chỉ đi trễ một chút thôi." Nói xong thần bí hề hề ghé vào tai Mộc Lan nói nhỏ: "Cậu đừng quên, Hạ Vi chính là có võ a. Hơn nữa lại rất lợi hại. Lúc ở truờng cũ, chính là một bộ nữ vương, ai dám đến trước mặt Hạ Vi tìm chết a. Không sao, không sao!"
Mấy người bạn xung quanh nghe vậy, cũng tán đồng gật gật đầu.
Mộc Lan nghe vậy liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Dạ Linh tuy không cùng Mộc Lan hay Hạ Vi lớn lên cùng nhau, nhưng lại học chung cùng trường cùng lớp suốt mấy năm cấp hai.
Năm nay, nộp hồ sơ vào trường Bắc Tiến, bạn bè cũ cũng đã ít lại, hơn nữa còn bị trộn lớp lung tung. Giờ, chỉ có cô, Hạ Vi, Dạ Linh, Minh Uyên với La Thăng, Phó Đồ cùng học chung một lớp thôi.
Bên cạnh, La Thăng nhịn không được vỗ vai Mộc Lan: "Hạ nữ vương ai dám tìm cậu ấy phiền toái chứ. Lo lắng như vậy, chi bằng chúng ta ở đây giữ chỗ ngồi cho Hạ Vi. Biết đâu, một lúc nữa cậu ấy vào lại không có chỗ ngồi."
"Đúng vậy, đúng vậy!" Đám người bên cạnh phụ họa.
Bất đắc dĩ, Mộc Lan lắc lắc đầu, thở dài một hơi. Sau đó, cô tìm chỗ có 2 ghế trống. Ân, một cái cho cô, một cái cho Hạ Vi.
Hạ Vi a, cậu phải nhanh chân lên.
* * *
Đồng hồ nhanh chóng điểm 8g, cổng trường từ từ khép lại. Người canh cổng cũng bắt đầu vào trong tham dự lễ khai mạc.
Xa xa, một cô gái nhỏ nhắn chạy lướt qua mọi người. Trên người mặc một bộ đồng phục của trường Bắc Tiến, tóc được cột chùm lại rồi cột lên cao. Trong lúc chạy, chùm tóc lắc lư khiến cô trông sinh động, đáng yêu đến lạ.
Hạ Vi ngước khuôn mặt đỏ ửng vì chạy lên nhìn cổng trường đã khóa lại bên trong.
Thở dài một hơi, Hạ Vi khóc không ra nước mắt.
Đây là lần đầu tiên cô bị trễ học, hơn nữa còn bị trễ lễ khai mạc quan trọng như vậy nữa. Nhớ lại lý do mình bị trễ học, Hạ Vi lại thở dài..
Tối hôm qua, mọi việc vẫn bình thường như mọi ngày. Không, vẫn có một việc khác lạ. Hôm nay, cả nhà đang chuẩn bị bữa tối thật thịnh soạn để chúc mừng Hạ Vi vào trường mới.
Nói là cả nhà, nhưng thật ra chỉ có ba và hai đứa em trai mà thôi. Năm Hạ Vi lên tám tuổi, mẹ cô mang hai đứa em trai song sinh, ở nhà không cẩn thận trượt chân khiến cho đẻ non. Lúc cấp cứu, mẹ cô vì mất máu quá nhiều, cơ thể suy yếu mà đã ra đi mãi mãi, may mắn cứu được hai đứa em trai song sinh.
Tuy vậy, vì đẻ non, hai đứa em cô thể chất ốm yếu, hay bị bệnh. Hơn nữa, một đứa bị bệnh, đứa còn lại cũng bệnh theo. Ba cô - Tử Lâm, mấy năm nay một mình vất vả ' gà trống nuôi con '.
Trong nhà bấy giờ, Hạ Vi là phụ nữ duy nhất trong gia đình. Chính vì vậy, từ lúc hiểu chuyện, biết mẹ đã ra đi, ba ngày ngày vất vả vừa làm ngoài công ty, tối về lại lo việc nhà. Thấy bố vất vả, Hạ Vi cố gắng học cách làm việc nhà, san sẻ vất vả của bố, còn có thể chăm sóc hai đứa em trai cẩn thận.
Chính vì vậy, Hạ Vi từ lúc còn nhỏ liền tự mình học võ để bảo vệ gia đình, tích cách lại trở nên ôn hòa, bình tĩnh hơn rất nhiều bạn cùng lứa.
Hạ Vi còn rất nhỏ liền đã buộc mình trưởng thành..
Quay trở lại, biết ngày mai con gái mình sẽ vào trường mới, Tử Lâm quyết định từ công ty xin về sớm, nấu một bữa ăn thịnh soạn cho Hạ Vi. Hai đứa em trai nhỏ năm nay cũng đã bảy tuổi, đang loay hoay phụ ba dọn chén dĩa.
Hạ Vi nhìn hai đứa em bụ bẫm, vụng về dọn từng bát chén đũa, lại liếc nhìn ba Tử Lâm đeo tạp dề nghiêm túc nấu từng món ăn cho mình. Hạ Vi cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Trong chốc lát, một bàn ăn thịnh soạn đã xong.
Trên bàn cơm, ba món mặn, hai món nước cùng với 1 dĩa cua biển. Nói tới cua biển, đó là món mà từ nhỏ Hạ Vi đã rất thích. Tuy nhiên, từ lúc mẹ cô mất, gánh nặng kinh tế đè lên vai ba, Hạ Vi cũng không đòi hỏi lại món này. Cho đến hôm nay, vì dịp đặc biệt, ba Tử Lâm mới bỏ được mua cua biển về.
Ba Tử Lâm gắp từng con để vào bát của hai đứa em và Hạ Vi, nói: "Chúc mừng con, Hạ Vi. Năm nay lại vào trường mới rồi. Cố gắng lên con nhé!"
"Dạ, ba. Cảm ơn ba." Hạ Vi ngoan ngoãn đáp lời.
Tới đây, bữa tối chính thức mở màn. Hạ Vi hạnh phúc ăn cua biển. Đúng lúc này, ba Tử Lâm mới sựt nhớ lại điều gì, vội từ tủ lạnh lấy ra 4 lon coca, đưa cho Hạ Vi một lon. Thì ra hôm nay, ba cô cũng chuẩn bị cả nước ngọt nữa.
Không nghĩ nhiều, Hạ Vi vừa huởng thụ vị ngon của cua biển, vừa uống hết một lon coca.
Thế nhưng, điều không ngờ đã xảy ra.. Sau khi ăn xong được một lát, Hạ Vi vội ôm bụng chạy ngay vào toilet.
Sau đó, Hạ Vi cơ hồ làm bạn với toilet suốt một đêm. Hóa ra, cô lại bị dị ứng giữa hỗn hợp cua biển với coca. Bởi vì từ nhỏ ít khi được ăn cua, lại mỗi lần ăn đều không uống cùng coca. Nên cho đến bây giờ, Hạ Vi mới phát hiện mình bị dị ứng..
Đó cũng là vì sao hôm nay Hạ Vi lần đầu tiên bị trễ học.. Dù sao cũng ngồi toilet suốt đêm, sáng ra không có sức lực nên mới đi trễ a..
Nhớ lại một đống hỗn độn tối hôm qua, Hạ Vi bất đẵc dĩ lắc đầu.
Ai, dù sao cũng đã trễ rồi, giờ phải tìm cách giải quyết vấn đề trước mắt là làm sao vào được trường bây giờ.
Từ nhỏ đến lớn đều là ' con ngoan trò giỏi ' Hạ Vi, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được cách nào. Bỗng, lần trước cảnh Mộc Lan đi trễ hiện lên trong đầu Hạ Vi.
Hạ Vi cong cong khóe môi, hai mắt lấp lánh giống như đã tìm được chủ ý gì đó.
Ha hả, nếu như..
Trước cổng trường THPT Bắc Tiến, hàng trăm học sinh vừa thi đậu nao nức bước chân vào ngôi trường mới.
Hôm nay, là ngày đón những học sịnh mới vào lớp 10 tại trường. Những niên cấp khác đang rộn ràng chuẩn bị để khai mạc, dẫn dắt, sắp xếp cho đàn em ổn định vị trí.
Khác với không khí đang háo hức xung quanh, một cô gái đang nôn nóng qua lại, trên tay cầm một chiếc điện thoại đang cố gắng điện cho ai đó.
Là Mộc Lan.
Mộc Lan và Hạ Vi là bạn từ thuở bé. Hai người, một người tính cách nóng nảy, bồng bột, người còn lại văn nhã, dịu dàng. Hai tính cách khác biệt một trời một vực lại không biết thế nào có thể làm bạn thân suốt mấy năm nay.
Lúc này, Mộc Lan đang rất sốt ruột a. Khai mạc đã chuẩn bị bắt đầu rồi, thế mà Hạ Vi lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
Lẽ nào lại ngủ quên rồi. Không, không đúng, Hạ Vi trước giờ là một người nghiêm cẩn, tuyệt đối sẽ không có việc ngủ quên trễ học như vậy.
Dù sao từ lúc cô và Hạ Vi học chung tới giờ chưa có lúc nào Hạ Vi ngủ quên mà trễ học cả..
Chẳng lẽ, có chuyện gì hay sao? Không được, càng nghĩ càng lo lắng làm sao bây giờ?
Dạ Linh thấy Mộc Lan khẩn trương đến nỗi đã muốn rời đi tìm người bộ dáng, liền ra tay ngăn cản:
"Ai, Mộc Lan đừng lo lắng. Nói không chừng Hạ Vi chỉ đi trễ một chút thôi." Nói xong thần bí hề hề ghé vào tai Mộc Lan nói nhỏ: "Cậu đừng quên, Hạ Vi chính là có võ a. Hơn nữa lại rất lợi hại. Lúc ở truờng cũ, chính là một bộ nữ vương, ai dám đến trước mặt Hạ Vi tìm chết a. Không sao, không sao!"
Mấy người bạn xung quanh nghe vậy, cũng tán đồng gật gật đầu.
Mộc Lan nghe vậy liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Dạ Linh tuy không cùng Mộc Lan hay Hạ Vi lớn lên cùng nhau, nhưng lại học chung cùng trường cùng lớp suốt mấy năm cấp hai.
Năm nay, nộp hồ sơ vào trường Bắc Tiến, bạn bè cũ cũng đã ít lại, hơn nữa còn bị trộn lớp lung tung. Giờ, chỉ có cô, Hạ Vi, Dạ Linh, Minh Uyên với La Thăng, Phó Đồ cùng học chung một lớp thôi.
Bên cạnh, La Thăng nhịn không được vỗ vai Mộc Lan: "Hạ nữ vương ai dám tìm cậu ấy phiền toái chứ. Lo lắng như vậy, chi bằng chúng ta ở đây giữ chỗ ngồi cho Hạ Vi. Biết đâu, một lúc nữa cậu ấy vào lại không có chỗ ngồi."
"Đúng vậy, đúng vậy!" Đám người bên cạnh phụ họa.
Bất đắc dĩ, Mộc Lan lắc lắc đầu, thở dài một hơi. Sau đó, cô tìm chỗ có 2 ghế trống. Ân, một cái cho cô, một cái cho Hạ Vi.
Hạ Vi a, cậu phải nhanh chân lên.
* * *
Đồng hồ nhanh chóng điểm 8g, cổng trường từ từ khép lại. Người canh cổng cũng bắt đầu vào trong tham dự lễ khai mạc.
Xa xa, một cô gái nhỏ nhắn chạy lướt qua mọi người. Trên người mặc một bộ đồng phục của trường Bắc Tiến, tóc được cột chùm lại rồi cột lên cao. Trong lúc chạy, chùm tóc lắc lư khiến cô trông sinh động, đáng yêu đến lạ.
Hạ Vi ngước khuôn mặt đỏ ửng vì chạy lên nhìn cổng trường đã khóa lại bên trong.
Thở dài một hơi, Hạ Vi khóc không ra nước mắt.
Đây là lần đầu tiên cô bị trễ học, hơn nữa còn bị trễ lễ khai mạc quan trọng như vậy nữa. Nhớ lại lý do mình bị trễ học, Hạ Vi lại thở dài..
Tối hôm qua, mọi việc vẫn bình thường như mọi ngày. Không, vẫn có một việc khác lạ. Hôm nay, cả nhà đang chuẩn bị bữa tối thật thịnh soạn để chúc mừng Hạ Vi vào trường mới.
Nói là cả nhà, nhưng thật ra chỉ có ba và hai đứa em trai mà thôi. Năm Hạ Vi lên tám tuổi, mẹ cô mang hai đứa em trai song sinh, ở nhà không cẩn thận trượt chân khiến cho đẻ non. Lúc cấp cứu, mẹ cô vì mất máu quá nhiều, cơ thể suy yếu mà đã ra đi mãi mãi, may mắn cứu được hai đứa em trai song sinh.
Tuy vậy, vì đẻ non, hai đứa em cô thể chất ốm yếu, hay bị bệnh. Hơn nữa, một đứa bị bệnh, đứa còn lại cũng bệnh theo. Ba cô - Tử Lâm, mấy năm nay một mình vất vả ' gà trống nuôi con '.
Trong nhà bấy giờ, Hạ Vi là phụ nữ duy nhất trong gia đình. Chính vì vậy, từ lúc hiểu chuyện, biết mẹ đã ra đi, ba ngày ngày vất vả vừa làm ngoài công ty, tối về lại lo việc nhà. Thấy bố vất vả, Hạ Vi cố gắng học cách làm việc nhà, san sẻ vất vả của bố, còn có thể chăm sóc hai đứa em trai cẩn thận.
Chính vì vậy, Hạ Vi từ lúc còn nhỏ liền tự mình học võ để bảo vệ gia đình, tích cách lại trở nên ôn hòa, bình tĩnh hơn rất nhiều bạn cùng lứa.
Hạ Vi còn rất nhỏ liền đã buộc mình trưởng thành..
Quay trở lại, biết ngày mai con gái mình sẽ vào trường mới, Tử Lâm quyết định từ công ty xin về sớm, nấu một bữa ăn thịnh soạn cho Hạ Vi. Hai đứa em trai nhỏ năm nay cũng đã bảy tuổi, đang loay hoay phụ ba dọn chén dĩa.
Hạ Vi nhìn hai đứa em bụ bẫm, vụng về dọn từng bát chén đũa, lại liếc nhìn ba Tử Lâm đeo tạp dề nghiêm túc nấu từng món ăn cho mình. Hạ Vi cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Trong chốc lát, một bàn ăn thịnh soạn đã xong.
Trên bàn cơm, ba món mặn, hai món nước cùng với 1 dĩa cua biển. Nói tới cua biển, đó là món mà từ nhỏ Hạ Vi đã rất thích. Tuy nhiên, từ lúc mẹ cô mất, gánh nặng kinh tế đè lên vai ba, Hạ Vi cũng không đòi hỏi lại món này. Cho đến hôm nay, vì dịp đặc biệt, ba Tử Lâm mới bỏ được mua cua biển về.
Ba Tử Lâm gắp từng con để vào bát của hai đứa em và Hạ Vi, nói: "Chúc mừng con, Hạ Vi. Năm nay lại vào trường mới rồi. Cố gắng lên con nhé!"
"Dạ, ba. Cảm ơn ba." Hạ Vi ngoan ngoãn đáp lời.
Tới đây, bữa tối chính thức mở màn. Hạ Vi hạnh phúc ăn cua biển. Đúng lúc này, ba Tử Lâm mới sựt nhớ lại điều gì, vội từ tủ lạnh lấy ra 4 lon coca, đưa cho Hạ Vi một lon. Thì ra hôm nay, ba cô cũng chuẩn bị cả nước ngọt nữa.
Không nghĩ nhiều, Hạ Vi vừa huởng thụ vị ngon của cua biển, vừa uống hết một lon coca.
Thế nhưng, điều không ngờ đã xảy ra.. Sau khi ăn xong được một lát, Hạ Vi vội ôm bụng chạy ngay vào toilet.
Sau đó, Hạ Vi cơ hồ làm bạn với toilet suốt một đêm. Hóa ra, cô lại bị dị ứng giữa hỗn hợp cua biển với coca. Bởi vì từ nhỏ ít khi được ăn cua, lại mỗi lần ăn đều không uống cùng coca. Nên cho đến bây giờ, Hạ Vi mới phát hiện mình bị dị ứng..
Đó cũng là vì sao hôm nay Hạ Vi lần đầu tiên bị trễ học.. Dù sao cũng ngồi toilet suốt đêm, sáng ra không có sức lực nên mới đi trễ a..
Nhớ lại một đống hỗn độn tối hôm qua, Hạ Vi bất đẵc dĩ lắc đầu.
Ai, dù sao cũng đã trễ rồi, giờ phải tìm cách giải quyết vấn đề trước mắt là làm sao vào được trường bây giờ.
Từ nhỏ đến lớn đều là ' con ngoan trò giỏi ' Hạ Vi, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được cách nào. Bỗng, lần trước cảnh Mộc Lan đi trễ hiện lên trong đầu Hạ Vi.
Hạ Vi cong cong khóe môi, hai mắt lấp lánh giống như đã tìm được chủ ý gì đó.
Ha hả, nếu như..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.