Chương 37: Họ hàng
Muriel Daisy Carney
15/08/2024
Khi thấy người nằm trên giường bệnh là Minh Tuệ cô gái có đôi mắt thiên thần ấy, anh đã sốc rất nhiều. Dù chỉ gặp nhau có một lần nhưng không anh cảm thấy rất có thiện cảm với Minh Tuệ.
Cô thì nhắm mắt nằm trên giường bệnh trên tay vẫn còn đang truyền nước biển. Anh nhìn cô mà nói nhỏ.
" Khi nào tỉnh dậy tôi mong em sẽ nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra với em. Như vậy thì tôi mới có thể giúp em được".
(1 tiếng sau tại khoa sản)
Một bác sĩ nữ đi ra nhìn cũng khoảng chừng ba mươi mấy. Có một điểm chung là mặt bác sĩ đó với Văn Sâm mỗi lần bước ra cùng một kiểu tức giận.
"Ai là người nhà của bệnh nhân Lý Minh Tuệ".
"......".
"Là tôi".
Thật ra bác sĩ biết được người nhà cô là ai chẳng qua đang tức giận nên cố ý hỏi lớn như vậy nhưng không ngờ hắn ta lại im lặng còn Văn Sâm thì bước lên nhận.
"Bệnh nhân bị quan hệ quá nhiều, dẫn đến tình trạng bị sưng tẩy, rách màng làm nhiễm trùng. Không những thế xét nghiệm trong người cô ấy tôi thấy có nhiều hormon estrogen hàm lượng thuốc tránh thai. Tốt nhất nên khuyên cô ấy dừng nó lại, nếu không sau này khả năng làm mẹ sẽ CỰC KỲ THẤP".
Bác sĩ giải thích đặc biệt nhấn mạnh bà chữ cuối cùng rất lớn để cho ai kia đang ngồi có thể nghe thấy.
Nghe được những lời chỉ trích đó mặt hắn trở nên cau có. Nghĩ đi nghĩ lại anh nhớ những lần trước làm cô đều bình thường khỏe mạnh nhưng không ngờ lần này lại xảy ra tình huống như vậy.
Khoảng 5 phút sau hắn ta bước vào xem tình hình của Minh Tuệ.
"'Hức.... Không..không muốn đâu. Hức...Làm ơn tha cho tôi đi mà...hức xin anh".
Trong cơn sốt Minh Tuệ nói sản kèm theo gương mặt rất đau khổ không ngừng cầu xin tha, nước mắt cứ chảy ra không ngừng. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt trong lòng Phúc Thiên chợt cảm thấy hơi thương xót cho cô nhưng chưa đầy một phút thì liền dập tắt ngay suy nghĩ thương cảm đó trở về dáng vẻ vô cảm như ban đầu.
" Có trách thì trách do gia đình cô hại chết cha mẹ của tôi".
Suy nghĩ được một lúc anh bước ra khỏi phòng bệnh rồi đi không quên dặn Văn Sâm.
" Khi nào cô ta tỉnh dậy cậu giúp tôi chăm sóc. Còn nữa, chừng nào có việc khẩn cấp thì hãy gọi cho tôi".
" Đúng là đồ không có lương tâm".
Đợi đến thì Phúc Thiên đi xa thì Mạc Văn Sâm chửi rủa.
Minh Tuệ đã hôn mê được hai ngày, lâu lâu cơn sốt cũng có hành cô một chút nhưng chích thuốc vào thì ổn định lại. Mỗi ngày Văn Sâm điều là người chăm sóc cô, trực cả ca đêm để canh cô. Mãi đến ngày thứ ba thì mới có động tĩnh.
"Ừm".
Minh Tuệ trong cơn mệt mỏi từ từ hé nhẹ đôi mắt.
" Đây là.... Bệnh viện mà. Sao mình lại ở đây".
Văn Sâm định vào kiểm tra sức khoẻ cho Minh Tuệ thì thấy cô tỉnh dậy không khỏi vui mừng.
"Ôi trời! Em tỉnh rồi sao? Em thấy trong người thế nào? Có còn khó chịu gì không?".
"Anh là...".
"Em quên anh rồi sao? Anh là Mặc Văn Sâm người giúp đỡ em khỏi Minh Nguyệt đó, nhớ không".
" Ừm. Nhưng mà.. Tại sao tôi lại ở đây".
Nghe đến cái tên đó thì Minh Tuệ bắt đầu nhớ lại.
" Em bị sốt cao với lại....".
Đang nói chuyện tự dưng dừng lại giữa chừng làm cho Minh Tuệ cảm thấy thắc mắc .
Minh Tuệ "....."
"Với lại một phần quan hệ quá nhiều lần nên dẫn đến tình trạng bị viêm dẫn đến việc bị hôn mê".
Nghe đến đây Minh Tuệ không khỏi chán ghét Phúc Thiên hơn nữa bởi chính anh là người khiến cô phải vào bệnh viện như vậy. Đang suy nghĩ Văn Sâm kêu cô.
"Minh Tuệ".
"...."
" Nếu như có chuyện gì khó nói hay không thể giải quyết được thì em hãy nói với anh. Anh sẽ tìm cách giúp em thoát khỏi tên xấu xa kia".
Minh Tuệ không trợn mắt mà không khỏi bất ngờ khi nghe Văn Sâm nói sẽ giúp mình. Nhưng mà đây dù gì cũng là chuyện của cô, còn anh chỉ là người ngoài nên dù có nói chưa chắc có thể giúp bản thân thoát khỏi Phúc Thiên.
Bởi ai cũng biết thế lực hắn ta mạnh như thế nào rồi.
" Cảm ơn".
"Nhưng... hôm nay là ngày mấy rồi".
Cô cảm ơn rồi né tránh hỏi câu khác.
" Hôm nay là ngày 16, em đã hôn mê hai ngày nay rồi".
"Sao... Hai ngày".
Minh Tuệ thật không thể tin bản thân đã nằm ở đây suốt hai ngày trời. Lúc trước dù bản thân có bệnh nặng đi chăng nữa uống thuốc một chút cũng hết. Suy nghĩ một lúc chắc có thể do làm chuyện đó quá nhiều mới làm cơ thể trở nặng như vậy.
Đến buổi chiều thi Minh Tuệ cảm thấy mình ổn hơn cô lại nói với Văn Sâm muốn xuất viện về nhà. Mặc dù Văn Sâm có ngăn cản kêu ở lại để theo dõi nhưng cô nhất quyết không chịu. Bởi cô rất ghét mùi bệnh viện, cuối cùng thì bác sĩ cũng phải đồng ý chấp nhận.
" Tíng ...Tòng".
" Trời ơi....Minh Tuệ sao hôm nay con lại về nhà nghe nói con bệnh nặng lắm mà, sao không ở thêm vài ngày khi nào khỏe rồi hãy về".
"Dạ dù gì con cũng khỏe rồi với lại ở trong bệnh viện ngột ngạt quá con không chịu được".
"Người làm trong nhà này đâu hết rồi, bộ chết hết rồi hay sao hả".
Đang đứng nói chuyện với bác quản gia đột nhiên trong nhà phát ra một tiếng hét lớn chói tay.
"Ai trong nhà vậy ạ".
" Là họ hàng xa của ông chủ hôm nay gia đình họ về nước sẵn tiện ghé qua đây để thăm ông chủ luôn".
" Gì chứ! Họ hàng xa?? Trước giờ mình cứ tưởng Phúc Thiên không còn họ hàng nữa chứ". Minh Tuệ bất ngờ mà nghĩ trong đầu.
Cô thì nhắm mắt nằm trên giường bệnh trên tay vẫn còn đang truyền nước biển. Anh nhìn cô mà nói nhỏ.
" Khi nào tỉnh dậy tôi mong em sẽ nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra với em. Như vậy thì tôi mới có thể giúp em được".
(1 tiếng sau tại khoa sản)
Một bác sĩ nữ đi ra nhìn cũng khoảng chừng ba mươi mấy. Có một điểm chung là mặt bác sĩ đó với Văn Sâm mỗi lần bước ra cùng một kiểu tức giận.
"Ai là người nhà của bệnh nhân Lý Minh Tuệ".
"......".
"Là tôi".
Thật ra bác sĩ biết được người nhà cô là ai chẳng qua đang tức giận nên cố ý hỏi lớn như vậy nhưng không ngờ hắn ta lại im lặng còn Văn Sâm thì bước lên nhận.
"Bệnh nhân bị quan hệ quá nhiều, dẫn đến tình trạng bị sưng tẩy, rách màng làm nhiễm trùng. Không những thế xét nghiệm trong người cô ấy tôi thấy có nhiều hormon estrogen hàm lượng thuốc tránh thai. Tốt nhất nên khuyên cô ấy dừng nó lại, nếu không sau này khả năng làm mẹ sẽ CỰC KỲ THẤP".
Bác sĩ giải thích đặc biệt nhấn mạnh bà chữ cuối cùng rất lớn để cho ai kia đang ngồi có thể nghe thấy.
Nghe được những lời chỉ trích đó mặt hắn trở nên cau có. Nghĩ đi nghĩ lại anh nhớ những lần trước làm cô đều bình thường khỏe mạnh nhưng không ngờ lần này lại xảy ra tình huống như vậy.
Khoảng 5 phút sau hắn ta bước vào xem tình hình của Minh Tuệ.
"'Hức.... Không..không muốn đâu. Hức...Làm ơn tha cho tôi đi mà...hức xin anh".
Trong cơn sốt Minh Tuệ nói sản kèm theo gương mặt rất đau khổ không ngừng cầu xin tha, nước mắt cứ chảy ra không ngừng. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt trong lòng Phúc Thiên chợt cảm thấy hơi thương xót cho cô nhưng chưa đầy một phút thì liền dập tắt ngay suy nghĩ thương cảm đó trở về dáng vẻ vô cảm như ban đầu.
" Có trách thì trách do gia đình cô hại chết cha mẹ của tôi".
Suy nghĩ được một lúc anh bước ra khỏi phòng bệnh rồi đi không quên dặn Văn Sâm.
" Khi nào cô ta tỉnh dậy cậu giúp tôi chăm sóc. Còn nữa, chừng nào có việc khẩn cấp thì hãy gọi cho tôi".
" Đúng là đồ không có lương tâm".
Đợi đến thì Phúc Thiên đi xa thì Mạc Văn Sâm chửi rủa.
Minh Tuệ đã hôn mê được hai ngày, lâu lâu cơn sốt cũng có hành cô một chút nhưng chích thuốc vào thì ổn định lại. Mỗi ngày Văn Sâm điều là người chăm sóc cô, trực cả ca đêm để canh cô. Mãi đến ngày thứ ba thì mới có động tĩnh.
"Ừm".
Minh Tuệ trong cơn mệt mỏi từ từ hé nhẹ đôi mắt.
" Đây là.... Bệnh viện mà. Sao mình lại ở đây".
Văn Sâm định vào kiểm tra sức khoẻ cho Minh Tuệ thì thấy cô tỉnh dậy không khỏi vui mừng.
"Ôi trời! Em tỉnh rồi sao? Em thấy trong người thế nào? Có còn khó chịu gì không?".
"Anh là...".
"Em quên anh rồi sao? Anh là Mặc Văn Sâm người giúp đỡ em khỏi Minh Nguyệt đó, nhớ không".
" Ừm. Nhưng mà.. Tại sao tôi lại ở đây".
Nghe đến cái tên đó thì Minh Tuệ bắt đầu nhớ lại.
" Em bị sốt cao với lại....".
Đang nói chuyện tự dưng dừng lại giữa chừng làm cho Minh Tuệ cảm thấy thắc mắc .
Minh Tuệ "....."
"Với lại một phần quan hệ quá nhiều lần nên dẫn đến tình trạng bị viêm dẫn đến việc bị hôn mê".
Nghe đến đây Minh Tuệ không khỏi chán ghét Phúc Thiên hơn nữa bởi chính anh là người khiến cô phải vào bệnh viện như vậy. Đang suy nghĩ Văn Sâm kêu cô.
"Minh Tuệ".
"...."
" Nếu như có chuyện gì khó nói hay không thể giải quyết được thì em hãy nói với anh. Anh sẽ tìm cách giúp em thoát khỏi tên xấu xa kia".
Minh Tuệ không trợn mắt mà không khỏi bất ngờ khi nghe Văn Sâm nói sẽ giúp mình. Nhưng mà đây dù gì cũng là chuyện của cô, còn anh chỉ là người ngoài nên dù có nói chưa chắc có thể giúp bản thân thoát khỏi Phúc Thiên.
Bởi ai cũng biết thế lực hắn ta mạnh như thế nào rồi.
" Cảm ơn".
"Nhưng... hôm nay là ngày mấy rồi".
Cô cảm ơn rồi né tránh hỏi câu khác.
" Hôm nay là ngày 16, em đã hôn mê hai ngày nay rồi".
"Sao... Hai ngày".
Minh Tuệ thật không thể tin bản thân đã nằm ở đây suốt hai ngày trời. Lúc trước dù bản thân có bệnh nặng đi chăng nữa uống thuốc một chút cũng hết. Suy nghĩ một lúc chắc có thể do làm chuyện đó quá nhiều mới làm cơ thể trở nặng như vậy.
Đến buổi chiều thi Minh Tuệ cảm thấy mình ổn hơn cô lại nói với Văn Sâm muốn xuất viện về nhà. Mặc dù Văn Sâm có ngăn cản kêu ở lại để theo dõi nhưng cô nhất quyết không chịu. Bởi cô rất ghét mùi bệnh viện, cuối cùng thì bác sĩ cũng phải đồng ý chấp nhận.
" Tíng ...Tòng".
" Trời ơi....Minh Tuệ sao hôm nay con lại về nhà nghe nói con bệnh nặng lắm mà, sao không ở thêm vài ngày khi nào khỏe rồi hãy về".
"Dạ dù gì con cũng khỏe rồi với lại ở trong bệnh viện ngột ngạt quá con không chịu được".
"Người làm trong nhà này đâu hết rồi, bộ chết hết rồi hay sao hả".
Đang đứng nói chuyện với bác quản gia đột nhiên trong nhà phát ra một tiếng hét lớn chói tay.
"Ai trong nhà vậy ạ".
" Là họ hàng xa của ông chủ hôm nay gia đình họ về nước sẵn tiện ghé qua đây để thăm ông chủ luôn".
" Gì chứ! Họ hàng xa?? Trước giờ mình cứ tưởng Phúc Thiên không còn họ hàng nữa chứ". Minh Tuệ bất ngờ mà nghĩ trong đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.