Chương 16: Không còn sạch sẽ nữa rồi ( CẢNH H)
Muriel Daisy Carney
12/08/2024
" Á.......á... đau quá thả ra thả ra".
Cứ thế hắn cứ nhấp nhô ra vào liên tục còn Minh Tuệ vẫn bị trói mắt thì bị che, cô khóc lóc van xin dù bao nhiêu lần thì tên đó càng làm mạnh hơn.
" Ưm... chậm lại ....khó chịu quá".
Lúc này hắn ta đổi tư thế lật ngược Minh Tuệ ngồi dậy để cô ngồi lên người mình, tư thế này càng khiến cho dị vật kia dễ dàng đâm xâu hơn tới điểm cuối cùng của cô.
Bên dưới thì ra vào còn trên thì bị hắn dùng tay bóp hai ngọn đồi biến dạng. Cô không thể chịu đựng được mà phát ra những âm thanh khiêu gợi, như vậy chẳng khác gì khiến cho hắn càng trở nên phấn khích hơn.
" Ha.. ha... dừng lại tôi mệt ".
Hắn ghé sát vào tai cô nở nụ cười tà mị mà nói
" Mệt sao nhưng tôi thì vẫn chưa, cô nhìn xem bên dưới đã ước đẫm thế này thì dưng lại chẳng phải tiếc lắm sao".
Khi nghe hắn ta nói như vậy mặt cô tối sầm lại bởi cô biết tối nay chắc chắn tên đó sẽ không dễ dàng mà buông tha cho cô. Vì vậy cô mím môi cố gắng chịu đựng mà khóc trong đau khổ.
Cứ thế thời gian trôi qua cô và hắn ta vận động với nhau trên giường suốt 5 tiếng đồng hồ. Bản thân cô không biết mình đã bị cái thứ kia xuất vào trong không biết bao nhiêu lần đến nổi bụng cô muốn căng lên. Dù cô có ngất xỉu thì hắn vẫn không buông tha vẫn cứ ép cô làm chuyện đó, hết trên giường lại ép cô vào nhà tắm làm thêm mấy hiệp. Vì trong lúc tắm khiến cho bịt mắt bị ước nên hắn đã tháo ra tiện thể cởi luôn dây trói.
Đến khi trời gần sáng thì hắn ta mới biết mệt mà buông tha cho Minh Tuệ, cô vì quá kiết sức nên không còn chút lí trí nào để mở mắt để xem gương mặt tên đó như thế nào nhưng nhìn mờ mờ thì thấy gương mặt có chút rất quen thuộc.
Hắn đứng trước giường nhìn cô rồi liếc sang vũng máu bên cạnh mà nở nụ cười nham hiểm
" Lần đầu sao, Ha...cũng đáng giá được một chút đó".
Cứ thế hắn ta để cô nằm trần trụi như vậy trên giường, còn bản thân thì qua phòng khác nghỉ ngơi.
Bây giờ cũng đã hơn 12 giờ trưa, Minh Tuệ bắt đầu dần dần mở mắt, phải nói đôi mắt trong trẻo biết cười của một gái hoạt bát ấy giờ đây đã trở nên sưng húp, đôi môi nứt mẻ, cổ họng thì khô hốc vì la quá nhiều.
Mọi thứ xung quanh với cô bây giờ rất lạ lẫm, cô trống tay từ từ ngồi dậy nhưng cơn đau từ bụng dưới cứ ập đến, cả người thì nhứt mỏi đầy vết cắn, có vài chỗ bị cắn mạnh đến nỗi có máu tưởng chừng đâu là vết cắn của ma cà rồng.
Cô ngồi dựa sát vào thành giường uất ức nghĩ lại những chuyển xảy ra ngày hôm qua tưởng chừng chỉ là giấc mơ nhưng những cơn đau ấy lại kéo cô về thực tại càng chứng minh được tất cả là sự thật.
Cô lủi thủi cứ ngồi lẫm bẫm một câu nói " Cha mẹ ơi... con xin lỗi, đứa con này của hai người không còn trong sạch nữa rồi".
" Hức ... hức".
" Cốc cốc". Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
" Ai đó".
" Dạ tôi là quản gia ở đây, còn đây là bộ đồ chuẩn bị cho tiểu thư ạ".
Quản gia đặt đồ lên bàn rồi quay sang nói thêm
" Dạ ông chủ kêu tôi dặn người khi nào tỉnh dậy rồi thì xuống phòng khách gặp ông chủ ạ".
" Được tôi .... tôi biết rồi". Cô sợ hãi mà nói lắp bắp.
Nhìn lại bản thân mình giờ không có một mảnh vải, bộ đồ thì đã bị hắn ta xé rách. Cô quấn chăn khắp người cố gắng ngồi dậy đi từng bước một như một đứa trẻ đang tập đi tới lấy bộ đồ để thay.
Cầm bộ đồ lên mà nắm chặt trong đầu không ngừng suy nghĩ.
" Đã làm bản thân mình tới mức này còn muốn gặp mình để làm gì nữa chứ. Cười nhạo sao?"
Cứ thế hắn cứ nhấp nhô ra vào liên tục còn Minh Tuệ vẫn bị trói mắt thì bị che, cô khóc lóc van xin dù bao nhiêu lần thì tên đó càng làm mạnh hơn.
" Ưm... chậm lại ....khó chịu quá".
Lúc này hắn ta đổi tư thế lật ngược Minh Tuệ ngồi dậy để cô ngồi lên người mình, tư thế này càng khiến cho dị vật kia dễ dàng đâm xâu hơn tới điểm cuối cùng của cô.
Bên dưới thì ra vào còn trên thì bị hắn dùng tay bóp hai ngọn đồi biến dạng. Cô không thể chịu đựng được mà phát ra những âm thanh khiêu gợi, như vậy chẳng khác gì khiến cho hắn càng trở nên phấn khích hơn.
" Ha.. ha... dừng lại tôi mệt ".
Hắn ghé sát vào tai cô nở nụ cười tà mị mà nói
" Mệt sao nhưng tôi thì vẫn chưa, cô nhìn xem bên dưới đã ước đẫm thế này thì dưng lại chẳng phải tiếc lắm sao".
Khi nghe hắn ta nói như vậy mặt cô tối sầm lại bởi cô biết tối nay chắc chắn tên đó sẽ không dễ dàng mà buông tha cho cô. Vì vậy cô mím môi cố gắng chịu đựng mà khóc trong đau khổ.
Cứ thế thời gian trôi qua cô và hắn ta vận động với nhau trên giường suốt 5 tiếng đồng hồ. Bản thân cô không biết mình đã bị cái thứ kia xuất vào trong không biết bao nhiêu lần đến nổi bụng cô muốn căng lên. Dù cô có ngất xỉu thì hắn vẫn không buông tha vẫn cứ ép cô làm chuyện đó, hết trên giường lại ép cô vào nhà tắm làm thêm mấy hiệp. Vì trong lúc tắm khiến cho bịt mắt bị ước nên hắn đã tháo ra tiện thể cởi luôn dây trói.
Đến khi trời gần sáng thì hắn ta mới biết mệt mà buông tha cho Minh Tuệ, cô vì quá kiết sức nên không còn chút lí trí nào để mở mắt để xem gương mặt tên đó như thế nào nhưng nhìn mờ mờ thì thấy gương mặt có chút rất quen thuộc.
Hắn đứng trước giường nhìn cô rồi liếc sang vũng máu bên cạnh mà nở nụ cười nham hiểm
" Lần đầu sao, Ha...cũng đáng giá được một chút đó".
Cứ thế hắn ta để cô nằm trần trụi như vậy trên giường, còn bản thân thì qua phòng khác nghỉ ngơi.
Bây giờ cũng đã hơn 12 giờ trưa, Minh Tuệ bắt đầu dần dần mở mắt, phải nói đôi mắt trong trẻo biết cười của một gái hoạt bát ấy giờ đây đã trở nên sưng húp, đôi môi nứt mẻ, cổ họng thì khô hốc vì la quá nhiều.
Mọi thứ xung quanh với cô bây giờ rất lạ lẫm, cô trống tay từ từ ngồi dậy nhưng cơn đau từ bụng dưới cứ ập đến, cả người thì nhứt mỏi đầy vết cắn, có vài chỗ bị cắn mạnh đến nỗi có máu tưởng chừng đâu là vết cắn của ma cà rồng.
Cô ngồi dựa sát vào thành giường uất ức nghĩ lại những chuyển xảy ra ngày hôm qua tưởng chừng chỉ là giấc mơ nhưng những cơn đau ấy lại kéo cô về thực tại càng chứng minh được tất cả là sự thật.
Cô lủi thủi cứ ngồi lẫm bẫm một câu nói " Cha mẹ ơi... con xin lỗi, đứa con này của hai người không còn trong sạch nữa rồi".
" Hức ... hức".
" Cốc cốc". Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
" Ai đó".
" Dạ tôi là quản gia ở đây, còn đây là bộ đồ chuẩn bị cho tiểu thư ạ".
Quản gia đặt đồ lên bàn rồi quay sang nói thêm
" Dạ ông chủ kêu tôi dặn người khi nào tỉnh dậy rồi thì xuống phòng khách gặp ông chủ ạ".
" Được tôi .... tôi biết rồi". Cô sợ hãi mà nói lắp bắp.
Nhìn lại bản thân mình giờ không có một mảnh vải, bộ đồ thì đã bị hắn ta xé rách. Cô quấn chăn khắp người cố gắng ngồi dậy đi từng bước một như một đứa trẻ đang tập đi tới lấy bộ đồ để thay.
Cầm bộ đồ lên mà nắm chặt trong đầu không ngừng suy nghĩ.
" Đã làm bản thân mình tới mức này còn muốn gặp mình để làm gì nữa chứ. Cười nhạo sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.