Chương 12: Thời hạn một tuần
Muriel Daisy Carney
12/08/2024
" Người xưa hay nói cha làm thì
con chịu, nếu như cha cô không trả được vậy cô trả nợ thay cho ông ấy
đi. Ông chủ tao nói rất có hứng thú với cơ thể của mày, lấy thân mày gán nợ cho ông già cũng được đấy".
" Gán nợ". Nghe được hai chữ đó khiến cô sốc ngang
" Các...người hãy cho tôi thời gian một tháng có được không. Tôi hứa sẽ trả đủ cho ông chủ của các người".
" Sao, mày giỡn mặc hay gì".
" Bên tao đã cho một tháng để mày trả nợ, bây giờ tới lượt mày bắt tụi tao đợi nữa".
Cảm nhận được sự tức giận của bọn chúng cô bèn chặn ngang
" Vây một tuần, một tuần thôi. Tôi hứa sẽ trả đủ hết cho bên các người không thiếu một đồng nào".
" Được, một tuần... ha... Mày nhớ cho kỹ chỉ được một tuần. Đúng hẹn nhớ phải đưa đủ tiền. Nếu không thì mày biết sẽ có chuyện gì xảy ra rồi đấy".
Hắn ta đe dọa cô siết chặt cái cằm lắc qua lắc lại khiến cô rất đau đớn. Nhưng cô vẫn cố chịu đựng mà gật đầu.
Sau khi thương lượng xong thì cô cũng được thả ra nhưng vì để bảo vệ bí mật căn cứ nên bọn chúng đã che mắt cô lại thả cô ngay chỗ xảy ra tai nạn rồi cô tự lái xe về.
Tại nhà kho một người đàn ông dáng cao đô con bước ra từ trong bóng tối trên tay còn cầm một điếu thuốc hút, thản nhiên bước ra từ trong bóng tối mang theo nụ cười giang xảo. Không ai khác chính là Phúc Thiên.
Tất cả thuộc hạ khi thấy Phúc thi Bước ra đều xếp thành một dãy hàng khom lưng 90 độ điều đồng thanh hô lên
" Thưa ông chủ".
[[ NHÀ MINH TUỆ]]
Sau khi về tới nhà Minh Tuệ gạt bỏ hết nỗi sợ hãi tỏ ra vẻ mặt vui vẻ cố gắng trang trí lại nhà cửa, tự tay nấu những món ăn ngon. Dì Trương thấy cô làm thuần thục cũng khen cô đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Khoảng một tiếng sau thì cha mẹ cô cũng về tới nhà cô cũng chào đón nồng nhiệt, một bàn bốn người cùng ăn cơm vui vẻ rất hạnh phúc.
Đối với cô bây giờ gia đình là quan trọng nhất nên Cô chỉ muốn dành khoảnh cách này với gia đình và tự hứa với bản thân sẽ bảo vệ mọi tất cả người thân của mình bằng mọi giá.
Vậy là đã năm ngày trôi qua đều rất êm đẹp đối với mọi người nhưng đối với với Minh Tuệ mỗi một ngày trôi qua như thế thì đồng nghĩ với việc sắp phải đối mặc với bọn kia.
Suốt khoảng thời gian này cô cố gắng tìm cách vay mượn mọi người xung quanh nhưng gom là thì cũng chẳng được bao nhiêu. Lúc này chợt nhớ đến Phúc Thiên.
" Đúng rồi còn anh ấy, tại ... sao mình lại không nghĩ đến. Nhà anh ấy giàu vậy chắc sẽ có cách giúp gia đình mình, sao mình lại không nghĩ tới chứ. Ngày mai phải tới công ty tìm anh ấy mới được, chắc sẽ ổn thôi.
Sáng hôm sau, cô ăn bận thật đẹp rồi chạy tơi công ty của Phúc Thiên.
" Thưa cô, cô muốn tìm ai vậy ạ" Một cô gái tân hỏi Minh Tuệ bằng giọng nói lịch sự.
" À ... Dạ em muốn gặp chủ tịch".
" Không biết là cô có đặt lịch hẹn chưa?".
" Dạ em vẫn chưa".
Khi nghe như vậy Minh Tuệ không muốn bỏ lỡ cuộc gặp lần này. Nếu như hôm nay không gặp thì sợ sẽ bỏ lỡ mất cơ hội.
Lúc này trợ lý của Phúc Thiên đang từ ngoài bước vào.
" Trợ Lý Vũ".
" Cô Tuệ sao hôm nay cô lại tới công ty. Cô muốn gặp chủ tịch sao".
" Đúng rồi ạ, nhưng mà vì em không có hẹn trước nên không thể gặp được. Không biết anh có thể giúp em được gặp chủ tịch chút xíu được không ạ".
" Được thôi, vậy cô đi theo tôi". Nghe anh Vũ nói được cô trở nên rất vui vẻ.
" Gán nợ". Nghe được hai chữ đó khiến cô sốc ngang
" Các...người hãy cho tôi thời gian một tháng có được không. Tôi hứa sẽ trả đủ cho ông chủ của các người".
" Sao, mày giỡn mặc hay gì".
" Bên tao đã cho một tháng để mày trả nợ, bây giờ tới lượt mày bắt tụi tao đợi nữa".
Cảm nhận được sự tức giận của bọn chúng cô bèn chặn ngang
" Vây một tuần, một tuần thôi. Tôi hứa sẽ trả đủ hết cho bên các người không thiếu một đồng nào".
" Được, một tuần... ha... Mày nhớ cho kỹ chỉ được một tuần. Đúng hẹn nhớ phải đưa đủ tiền. Nếu không thì mày biết sẽ có chuyện gì xảy ra rồi đấy".
Hắn ta đe dọa cô siết chặt cái cằm lắc qua lắc lại khiến cô rất đau đớn. Nhưng cô vẫn cố chịu đựng mà gật đầu.
Sau khi thương lượng xong thì cô cũng được thả ra nhưng vì để bảo vệ bí mật căn cứ nên bọn chúng đã che mắt cô lại thả cô ngay chỗ xảy ra tai nạn rồi cô tự lái xe về.
Tại nhà kho một người đàn ông dáng cao đô con bước ra từ trong bóng tối trên tay còn cầm một điếu thuốc hút, thản nhiên bước ra từ trong bóng tối mang theo nụ cười giang xảo. Không ai khác chính là Phúc Thiên.
Tất cả thuộc hạ khi thấy Phúc thi Bước ra đều xếp thành một dãy hàng khom lưng 90 độ điều đồng thanh hô lên
" Thưa ông chủ".
[[ NHÀ MINH TUỆ]]
Sau khi về tới nhà Minh Tuệ gạt bỏ hết nỗi sợ hãi tỏ ra vẻ mặt vui vẻ cố gắng trang trí lại nhà cửa, tự tay nấu những món ăn ngon. Dì Trương thấy cô làm thuần thục cũng khen cô đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Khoảng một tiếng sau thì cha mẹ cô cũng về tới nhà cô cũng chào đón nồng nhiệt, một bàn bốn người cùng ăn cơm vui vẻ rất hạnh phúc.
Đối với cô bây giờ gia đình là quan trọng nhất nên Cô chỉ muốn dành khoảnh cách này với gia đình và tự hứa với bản thân sẽ bảo vệ mọi tất cả người thân của mình bằng mọi giá.
Vậy là đã năm ngày trôi qua đều rất êm đẹp đối với mọi người nhưng đối với với Minh Tuệ mỗi một ngày trôi qua như thế thì đồng nghĩ với việc sắp phải đối mặc với bọn kia.
Suốt khoảng thời gian này cô cố gắng tìm cách vay mượn mọi người xung quanh nhưng gom là thì cũng chẳng được bao nhiêu. Lúc này chợt nhớ đến Phúc Thiên.
" Đúng rồi còn anh ấy, tại ... sao mình lại không nghĩ đến. Nhà anh ấy giàu vậy chắc sẽ có cách giúp gia đình mình, sao mình lại không nghĩ tới chứ. Ngày mai phải tới công ty tìm anh ấy mới được, chắc sẽ ổn thôi.
Sáng hôm sau, cô ăn bận thật đẹp rồi chạy tơi công ty của Phúc Thiên.
" Thưa cô, cô muốn tìm ai vậy ạ" Một cô gái tân hỏi Minh Tuệ bằng giọng nói lịch sự.
" À ... Dạ em muốn gặp chủ tịch".
" Không biết là cô có đặt lịch hẹn chưa?".
" Dạ em vẫn chưa".
Khi nghe như vậy Minh Tuệ không muốn bỏ lỡ cuộc gặp lần này. Nếu như hôm nay không gặp thì sợ sẽ bỏ lỡ mất cơ hội.
Lúc này trợ lý của Phúc Thiên đang từ ngoài bước vào.
" Trợ Lý Vũ".
" Cô Tuệ sao hôm nay cô lại tới công ty. Cô muốn gặp chủ tịch sao".
" Đúng rồi ạ, nhưng mà vì em không có hẹn trước nên không thể gặp được. Không biết anh có thể giúp em được gặp chủ tịch chút xíu được không ạ".
" Được thôi, vậy cô đi theo tôi". Nghe anh Vũ nói được cô trở nên rất vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.