Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 73

Dạ Lương Tự Thủy

19/08/2022

Một bóng đen như quỷ mị xuyên qua rừng tảo lớn, khi đi qua giữa đám san hô ở trung tâm Hải Thành thì bỗng bừng lại, cá Linh bơi qua mặt anh, ánh sáng lúc sáng lúc tối chiếu lên gương mặt lạnh lùng, tạo ra những sắc thái khác nhau.

Lúc này cả người anh dính đầy máu tanh, khi bơi qua những khóm san hô, nghĩ đến nhân ngư mềm mại nào đó, ánh mắt sắc bén dịu đi mấy phần. Anh dừng lại, rửa sạch máu tươi trên người rồi mới thong thả bơi về phòng.

Dạ minh châu tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, trong phòng rất yên tĩnh, không nghe thấy tiếng hít thở quen thuộc kia.

Hàn Trạm bỗng chốc trở nên nóng nảy bất an, thậm chí còn muốn vọt vào căn nhà tròn tròn đối diện cướp nhân ngư của mình về.

Nhưng mà không được.

Sẽ dọa em ấy.

Hàn Trạm nắm chặt nắm tay, cơ thể cứng đờ nằm trên giường đá, nhắm mắt lại ép mình đi ngủ.

Khi ý thức đang dần mơ màng, anh bỗng nghe thấy âm thanh trong trẻo của thiếu niên, cậu gọi, "Anh ơi."

Hàn Trạm đột nhiên mở bừng mắt, đối diện với gương mặt mỉm cười của thiếu niên.

"Thần Thần." Hàn Trạm như đang trong mơ, anh vươn tay sờ mặt Đông Thần.

Thiếu niên da trắng như ngọc, tinh xảo mịn màng, đôi mắt ướŧ áŧ nửa khép nửa mở nhìn anh.

"Sao em lại ở đây?" Hàn Trạm nhẹ giọng hỏi.

Đông Thần dựa sát vào cánh tay anh nằm xuống, sườn mặt hướng về anh. Lông mi thiếu niên hơi run, tạo nên góc dịu dàng trên gương mặt trắng như sứ, giọng cậu mang theo chút buồn ngủ, "Anh ơi, ngủ thôi."

Mãnh thú trong lòng Hàn Trạm đã lao khỏi lồng giam, anh nắm cằm Đông Thần, "Thần Thần, nhìn cho rõ, anh là ai?"

Đông Thần mở to đôi mắt long lanh ánh nước, buồn ngủ nói, "Là anh mà."

"Vì sao lại ở đây?"

Cậu dụi dụi bả vai Hàn Trạm, giọng nói mềm mại gần như không rõ, "Em mơ thấy anh."

Đầu Hàn Trạm "ong" lên một tiếng, sợi dây lí trí lập tức đứt cái phựt, anh đè bàn tay thiếu niên, vung đuôi xoay người, sợi tóc xõa tung rơi trên giường đá.

Anh cúi đầu, nước biển thở ra như muốn phun xuống mặt cậu, môi cách môi chỉ tầm mấy mm. Lòng bàn tay anh vuốt v3 đôi môi hồng hào của thiếu niên, "Thần Thần, gọi anh lại đi."

Đông Thần hơi hoang mang, "Anh ơi?" Lúc nói chuyện, đầu lưỡi lơ đãng lướt qua ngón tay Hàn Trạm.

Hàn Trạm cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đặt một nụ hôn xuống đồ văn giữa trán Đông Thần. Đôi môi ấm áp chậm rãi chuyển sang mi tâm rồi theo cánh mũi dừng trên đôi môi hồng hào.

Đông Thần cảm thấy đồ văn giữa trán hơi nóng lên, ngay sau đó mỗi vị trí mà Hàn Trạm hôn đều nóng bừng. Ngay cả nhiệt độ nước biển xung quanh cũng tăng thêm mấy độ.

Hô hấp của Hàn Trạm dần trở nên nặng nề, môi mềm dán lên làn da.

Mặt Đông Thần ửng đỏ, cơ thể dần dâng lên cảm giác tê dại giống như bị điện giật, dọc theo xương cùng bò lên. Đông Thần run rẩy, lúc này đây trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu đẩy Hàn Trạm ra, giọng nói mềm như sắp chảy nước, "Không được."

Hàn Trạm vỗ nhẹ sau lưng Đông Thần, thấp giọng trấn an, "Thần Thần đừng sợ, anh không làm gì cả, em còn chưa thành niên.

Anh cọ mấy cái trên môi Đông Thần rồi mới không cam lòng buông cậu ra.

Đông Thần mở to hai mắt nhìn anh, trông hơi ngơ ngác.

Hàn Trạm giơ tay che mắt Đông Thần, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống khóe môi thiếu niên, "Thần Thần, em mau thành niên đi."

Anh chờ không kịp nữa rồi.

Đông Thần muộn màng hiểu ra tâm ý của Hàn Trạm, cậu há miệng thở dốc, khẩn trương tới mức nói không nên lời, cậu hơi hoảng loạn, theo bản năng muốn chạy trốn.

Tiếp đó, ánh sánh nhàn nhạt từ trên người cậu tản ra, thiếu niên trong lòng chớp mắt mắt đã biến mất. Hàn Trạm ôm vào khoảng không, anh đột nhiên bật dậy, vọt ra ngoài, cảm nhận hơi thở Đông Thần vẫn còn ở đây, Hàn Trạm hít thở một hơi thật sâu.

Còn may, Thần Thần vẫn còn ở đây.

Đông Thần bừng tỉnh khỏi giấc mơ, vừa rồi cậu đang mơ ư?

Cậu sờ lên môi mình, nhớ rõ độ ấm trên môi Hàn Trạm, nhớ đối phương rũ mắt, dáng vẻ hung ác ngậm môi mình vừa hôn vừa gặm.

Ngay lúc Đông Thần vô cùng hoảng hốt, hơi thở của Hàn Trạm bồi hồi ngoài cửa.

Sợ tới mức Đông Thần ôm chặt đuôi cá.

Đó không phải giấc mơ.

Cậu và anh thật sự hôn nhau ư?

Đông Thần quả thực không dám gặp Hàn Trạm, cậu ôm đuôi cố gắng ép mình đi ngủ nhưng ngoài cửa hơi thở của Hàn Trạm càng thêm hung mãnh, giống thú dữ đói khát, mà mình chính là con mồi run rẩy trong lồng sắt.

So sánh như thế Đông Thần càng không ngủ được, cậu chỉ có thể ôm đuôi im lặng đếm vảy.

Đang đếm, trong đầu lại hiện lên vô vàn ý nghĩ rối loạn lung tung.

Anh thích cậu ư?

Nếu không thì tại sao lại hôn mình.

Còn bảo mình mau lớn lên.

Đông Thần buồn rầu thở dài, cậu ôm khuôn mặt nóng bừng, nhiệt độ trên mặt mãi chưa hạ bớt, đồ văn giữa trán càng nóng đến mức có thể luộc trứng, còn tỏa sáng lấp lánh.

Đông Thần lặng lẽ dịch đuôi, cách ba xa một chút, lo làm ba bị nóng, dù sao thì nhân ngư đều sợ nóng.

Ngủ đến mơ màng, bên tai cứ quanh quẩn tiếng thở dài của Hàn Trạm, "Nhóc con, em mau thành niên đi."

Cho đến khi tiếng hô hấp bên cạnh đều đặn Già Li mới mở mắt, trừng mắt nhìn ra ngoài, thoáng chốc hơi thở hung ác bên ngoài biến mất.

Đông Thần đang ngủ say bỗng đuôi cá truyền tới can đau như bị xé, cậu cảm thấy cơ thể mình như đang căng ra, cậu rụt rụt đuôi, đến khi đau tới không chịu nổi thì bật khóc, trong miệng phát ra tiếng nức nở.

Trong phút chốc, biển khơi dậy sóng, nước biển cuồn cuộn.



Bên bờ biển, nhóm nhân ngư cạnh rặng san hô hiện vẻ nôn nóng.

Sao lại thế, sao đáy biển lại chấn động, chẳng lẽ là lốc xoáy? Hay là biển động?

Có nhân ngư hô to, "Là Hải Thần, Hải Thần tức giận!"

Bên trong Tiểu Thạch Ốc, Già Li mới vừa chợp mắt một lúc thì nghe thấy tiếng Đông Thần khóc, y bật dậy.

Đồ văn giữa trán Đông Thần sáng lên, so với dạ minh châu còn sáng hơn. Cậu nhíu mày, hai mắt nhắm chặt, nước mắt tuôn ra không ngừng, lẫn vào nước biển.

"Cục cưng?" Già Li sốt ruột gọi một tiếng, Đông Thần vẫn không cố phản ứng.

Đúng lúc này trong phòng bỗng vang lên giọng nói đầy lo lắng của Hàn Trạm, "Thần Thần sao vậy?"

Hàn Trạm vẫn luôn đứng ngoài không đi, vừa cảm nhận được nước biển xung quanh khác thường anh đã biết Đông Thần có chuyện, lập tức bơi vào trong.

"Sắp thành niên." Già Li sờ mi tâm nóng lên của Đông Thần, thấy đuôi cậu cuộn tròn, vảy màu lam phiếm ánh sáng, đuôi cá dài ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Hàn Trạm nói với Già Li, "Cháu trông em ấy, chú nghỉ ngơi trước đi."

Già Li lắc đầu, sao y có thể ngủ được. Y ở lại chờ với Hàn Trạm đến hừng đông nhưng Đông Thần vẫn chưa tỉnh.

Khi Đông Thần tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở một nơi tối đen như mực. Bên trong đều là nước, cậu quơ quơ đuôi, vô cùng sợ hãi, duỗi tay sờ s0ạng xung quanh lại đụng phải vách tường lạnh như băng.

Xung quanh rất ầm ĩ, "Mau đẩy nó lên, sân khấu đã chuẩn bị xong rồi."

"Bên trong đúng là nhân ngư chứ?"

"Chắc chắn trăm phần trăm."

"Không ngờ lúc còn sống có thể nhìn thấy nhân ngư, tao không chờ nổi nữa."

"Chờ nó lên sân khấu rồi mày coi, chắc chắn lúc đấy sẽ có vô số đại gia vung tiền cho viện nghiên cứu của chúng ta, chúng ta sẽ giàu thôi." Gã đàn ông đắc ý nói.

"Nhân ngư" mà bọn họ nói là đang nói mình ư?

Ngay sau đó Đông Thần thấy bốn phía hơi lắc lư, cậu không thấy gì cả, chỉ nghe thấy một loạt âm thanh ồn ào.

"Sau đây, chúng ta sẽ chứng kiến thời khắc lịch sử, mời xem --"

Dưới sân khấu là đám người đông đúc, sau khi thấy nhân ngư nửa người nửa cá trong thùng thủy tinh trong suốt, bọn họ đồng loạt đứng lên, lập tức ồ lên.

Bọn họ cuồng nhiệt nhìn nhân ngư đuôi xanh trong tủ kính. Trong thùng đổ đầy nước biển, cả cơ thể nhân ngư chìm trong nước, không giống như là giả. Lúc này "nó" ngẩng đầu, lộ ra gương mặt tinh xảo, nhìn qua chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, "nó" hình như rất sợ hãi, bất an lắc lắc đuôi.

Đám người mở to mắt, kinh ngạc mà cảm thán, "Là nhân ngư! Đúng là nhân ngư?!"

Đông Thần dán sát lưng vào tủ kính, cậu không thể lùi được nữa.

Đông Thần bất lực ôm đuôi, đôi mắt xanh lam ầng ậc nước, sao cậu lại ở đây, ba với cha đâu? Anh đâu rồi?

Lúc này người dẫn chương trình giới thiệu, "Tuổi thọ của nhân ngư ít nhất là hai trăm năm, nhân ngư này sắp đến kỳ [email protected] tình (động d*c), là nhân ngư lưỡng tính có thể đẻ trứng, bây giờ còn chưa thể xác định có thể lai giống thành công hay không...Viện nghiên cứu có thể nhân giống càng nhiều nhân ngư, xin hãy chờ đợi tin vui từ chúng tôi."

Hình ảnh chuyển qua, Đông Thần lại đi vào một nơi xa lạ.

Một đám người mặc áo blouse trắng đẩy mạnh một con cá heo vào trong thùng kính. Trên người con cá heo tỏa ra thứ mùi kì lạ, Đông Thần lập tức phản ứng lại, nó đang động dục.

Những nhân loại này muốn cậu giao phối với cá heo.

Con cá heo bị Đông Thần trừng run lên bần bật, mặc cho con người thúc giục nó thế nào cũng không dám lại gần Đông Thần.

Đám người mặc áo blouse trắng bên ngoài lắc đầu, không biết đang nói gì.

Sau đó, họ lại thả một người phụ nữ vào.

Khi người phụ nữ tiến tới, Đông Thần dùng hàm răng nhọn cắn cổ cô ta. Cô ta hét lên, móng tay cào rách tay Đông Thần.

Mau tươi chảy vào nước biển, rất đau.

Đám người áo blouse trắng không kiên nhẫn, túm đuôi Đông Thần, kéo cậu ra, bọn chúng tiêm thuốc vào cánh tay cậu.

Rất nhanh Đông Thần thấy cả người nóng lên, cậu ôm đuôi, khó chịu nức nở.

Anh đâu rồi?

Anh ơi mau tới cứu em.

Cạch! Đúng lúc này một gã đàn ông đi tới, gã đeo kính, mặt mày tuấn tú, si mê nhìn Đông Thần.

Đông Thần thấy gã hơi quen, hình như đây chính là đàn anh mà thầy đã phó thác trước lúc lâm chung, nhờ gã chăm sóc đến khi thành niên.

Không biết vì sao đáy lòng Đông Thần dâng lên cảm giác chán ghét vô cùng, muốn cách gã xa một chút.

Gã đàn ông dịu dàng nói, "Tiểu Thần, đừng tra tấn bản thân, chỉ cần em thành thật giao phối với chúng sinh ra trứng nhân ngư, tôi hứa sẽ để em đi."

"Để tôi giao phối với chúng, trừ khi tôi chết."

Gã đàn ông đi tới trước mặt Đông Thần, cong lưng, duỗi tay vuốt v3 gương mặt cậu, "Em không thích chúng, vậy tôi tự tới."

Gã cúi đầu định hôn.

Đông Thần kìm nén nỗi đau như xé ở đuôi, nghiêng đầu hung hăng cắn lên bả vai gã, suýt chút nữa cắn mất một miếng thịt.

"Tiểu Thần, khi em gây giống thành công sinh ra nhân ngư thì có thể thay đổi lịch sử nhân loại, đây là sứ mệnh cao cả, còn là vì lợi ích của toàn nhân loại, em đừng ích kỷ thế."

"Vận mệnh nhân loại các người liên quan gì đến một nhân ngư như tôi." Đông Thần cười lạnh, "Trên đời nãy sẽ không còn nhân ngư nữa, tôi nguyền nguyền rủa các người vĩnh viễn không có được nhân ngư."

Một người mặc áo blouse trắng bên ngoài ấn cái nút, điện truyền vào nước, đại não Đông Thần tê liệt, cơ thể cảm nhận được đau đớn khi bị điện giật, ý thức cậu dần mơ hồ.



Đã ba ngày trôi qua mà Đông Thần còn chưa tỉnh.

Thấy Đông Thần đau đến mức cắn rách mô dưới, máu đỏ chảy ra, Hàn Trạm bóp cằm Đông Thần khiến cậu hé miệng, anh nhét ngón tay vào miệng cậu, không cho cậu tự làm hại mình.

Anh nâng đầu Đông Thần, gọi, "Thần Thần, mau tỉnh lại đi."

Thiếu niên trong lòng giật giật ngón tay, cậu từ từ mở mắt, nhận thấy vật lạ trong miệng thì lập tức phun ra, thấy là ngón tay anh thì hỏi với vẻ khó hiểu, "Anh ơi?"

"Thần Thần?" Hầu kết của Hàn Trạm chuyển động, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ, anh cẩn thận chạm vào mặt Đông Thần, "Em còn cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

"Không ạ." Đông Thần ngồi dậy, cậu cúi đầu nhìn tay mình cùng với đuôi cá thon dài, tóc đen mềm mại phủ lên vầng trán đầy đặn, che khuất đồ văn.

"Sao em lại...?"

Đông Thần nói với vẻ không dám tin, "Em thành niên rồi?" Đôi mắt xanh long lanh mở to, khiến gương mặt tinh xảo trông vừa trong sáng vừa vô tội.

Già Li xoa xoa tóc Đông Thần, "Đúng thế, cục cưng, con thành niên rồi."

Thấy Đông Thần cuối cùng cũng tỉnh, Già Li nhẹ nhàng thở ra, "Con đã ngủ ba ngày, Hàn Trạm không rời nửa bước trông con, cuối cùng con cũng tỉnh."

Đông Thần ngửa đầu nhìn Hàn Trạm, nhớ lại nụ hôn buổi tối hôm đó, cậu quay mặt đi, vành tai đỏ lên, "Anh."

Hàn Trạm ôm chặt thiếu niên, cằm đặt trên đỉnh đầu cậu, trong lòng như có niềm vui bất tận, cuối cùng hóa thành một câu thở dài như có như không, "Em trưởng thành rồi."

Trong mấy ngày Đông Thần hôn mê, Lôi Triết có rảnh sẽ về trông nom bên giường. Nhưng hôm nay là ngày quyết định quyền sở hữu hải vực, lát nữa sẽ có nhân ngư tới khiêu chiến họ, hắn không thể không đi.

Nhìn dáng vẻ Hàn Trạm nếu Đông Thần không tỉnh anh không đi, Lôi Triết cũng không miễn cưỡng, bảo Fia thay Hàn Trạm tham gia thi đấu.

Sau khi biết Hàn Trạm vì trông mình mà chậm việc quan trọng, cậu đẩy đẩy cánh tay Hàn Trạm, thúc giục, "Anh mau đi làm chuyện của mình đi."

"Có phải đêm đó con ra ngoài không?" Già Li bỗng nhiên sấn tới, nhìn chăm chú vào hai mắt cậu, hỏi với vẻ đầy hứng thú.

Đông Thần lập tức lắc đầu, chột dạ nói, "Không ạ."

Nhớ tới giấc mộng kia, tâm trạng Đông Thần nặng nề, đó thực sự không phải mơ, đó thực sự là những chuyện cậu từng trải qua.

Có lẽ quá đau khổ nên mới quên đi.

Cậu không cẩn thận lộ ra thân phận nhân ngư của mình, sau đó bị bắt, bị con người nhốt trong tủ kính như gấu trúc cho mọi người vây xem, thậm chí còn bị ép giao phối với động vật, với con người.

Già Li phiền muộn thở dài, "Cục cưng lớn rồi, cũng có bí mật của mình."

Đông Thần vội vàng bắt lấy một côn Sí Ngư, "Ba ơi, con đã hẹn với nhóm Đông Quỳ lên mặt biển chơi, con đi trước đây."

"Này! Cục cưng." Già Li đuổi theo ra ngoài đã thấy đuôi cá xanh lam rẽ nước nhanh chóng biến mất trong tầm mắt, không ổn, nhóc con vừa mới thành niên đã lên mặt biển chơi, không biết sẽ bị bao nhiêu nhân ngư dòm ngó nữa.

Thôi, cũng chẳng phải chuyện y nên sốt ruột, cứ để Hàn Trạm lo lắng đi.

Đông Thần bơi tới rặng san hô gặp nhóm Đông Quỳ, vì Đông Thần đột nhiên hôn mê nên nhóm Đông Quỳ cũng chẳng có tâm trạng đi chơi. Vẫn luôn chờ tin Đông Thần cho đến tận hôm nay.

Nhìn thấy Đông Thần, Đông Quỳ há to miệng, nói cũng trở nên lắp bắp, "Đông Thần, em thành niên rồi!"

Đông Thần gật đầu, "Ừm, sáng nay tỉnh dậy thì thành niên."

Đông Quỳ đỏ mặt, nói lắp, Đông Thần, em có thể làm..." Còn chưa nói hết câu đã bị người đằng sau gõ đầu, Đông Quỳ quay đầu lại, "Tác Đồ, sao cậu lại đánh tôi?"

Nguyên Khê chuyển đề tài, "Nghe nói hôm nay có rất nhiều nhân ngư thành niên tới đây, chúng ta mau lên mặt biển đi."

"Nhân ngư từ đâu tới?"

"Từ Donica, tất cả đều là nhân ngư giống cái."

Đông Quỳ hào hứng nói, "Chúng ta mau đi xem đi."

"Mấy cậu có nghe nói không?"

"Nghe cái gì?"

Hill nói, "Nhân ngư hải vực quanh đây muốn gia nhập hải vực chúng ta."

Đông Quỳ tò mò hỏi, "Giống như tộc chú Liên Phiến á?"

"Không phải." Đông Thần lắc đầu, "Họ muốn tranh đoạt quyền quản lí hải vực, mỗi hải vực phái ra vài nhân ngư mạnh nhất quyết đấu với nhau, ai thắng hải vực sẽ do bên đó quản lí."

Nói là quản lí, thực ra chẳng khác gì xưng Vương.

Đông Quỳ mắng, "Cái đám không biết xấu hổ."

Đông Thần rất tin tưởng ba và cha mình, "Cha rất giỏi, chắc chắn có thể đánh thắng bọn họ."

"Chắc là Hàn Trạm cũng tham gia." Tác Đồ nói.

Thực lực của Hàn Trạm hắn càng ngày càng nhìn không thấu, qua trận đấu này hẳn là sẽ biết Hàn Trạm mạnh đến đâu.

Nghe thấy tên anh, Đông Thần không được tự nhiên mím mím môi.

Vừa bơi ra mặt biển đã thấy một vòng nhân ngư vây quanh, ở giữa có hai nhân ngư đang đánh đến không thể tách ra, thì ra là đã bắt đầu tỉ thí rồi.

Nguyên Khê kinh ngạc nói, "Là chú Ngải Thụy."

Nhớ đến lời hôm đó của ba, Đông Thần bụm mặt, cậu không thể nhìn thẳng mặt chú Ngải Thụy nữa rồi.

Mỗi tối chú Ngải Thụy đều mài tảng đá thật ư?

Vậy còn anh có thế không?

Dừng lại dừng lại, không được nghĩ nữa.

Cậu dời lực chú ý sang hai nhân ngư đang đánh nhau đằng trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook