Cố Lên Nào! Làm Một Người Đàn Ông Tốt!
Chương 1: Thế Giới Thứ Nhất - ‘Ăn Cơm Mềm’ Trong Tiểu Thuyết Niên Đại
Đả Tự Cơ N Hào
16/08/2024
Chương 1: Thế giới thứ nhất - ‘Ăn cơm mềm’ trong tiểu thuyết niên đại
Cuối tháng 5 năm 1962, thủ đô Hoa Quốc
Tiếng chuông tan tầm vang lên, một đám công nhân mặc quần áo lao động màu xanh, xám và đen đổ ra từ nhiều nhà máy khác nhau.
Một biển người cuồn cuộn cứ thế mà mang theo hộp cơm trưa chạy về phía mấy cái nhà ăn, cũng có một số người sống ở gần đó hoặc là có xe đạp thì đang chuẩn bị về nhà ăn cơm.
"Từ Tiền Tiến, hôm nay không đi nhà ăn ăn cơm à?"
"Cái người này, sao tin tức lạc hậu thế hả, hôm nay Từ Tiền Tiến người ta phải đi xem mắt đối tượng á.”
"Gì cơ, anh Từ sắp đi xem mắt hả, tôi còn đang định giới thiệu em họ mình cho anh Từ đó chớ."
Mấy công nhân trẻ tuổi ở phân xưởng số hai khoác tay nhau bước ra khỏi nhà máy, đề tài trung tâm của cuộc trò chuyện là về một trong số họ - một thanh niên có lông mày rậm và đôi mắt to, trông rất phù hợp với thẩm mỹ của thời đại này.
“Ừ, hôm nay bà mối đưa cô gái đó đến nhà gặp mặt thử, nhưng mà chuyện còn chưa đâu vào đâu hết.”
Mặt mày Từ Tiền Tiến hiện lên một chút kiêu ngạo, trong lòng mấy người bạn đi bên cạnh cảm thấy có chút không vui, nhưng bọn họ vẫn phải tiếp tục thổi phồng anh ta lên. Biết sao được, ai bảo anh ta có một ông thầy rất ghê gớm cơ chứ.
Điều kiện của nhà Từ Tiền Tiến rất bình thường, anh ta được người mẹ góa bụa của mình nuôi lớn. Cha anh ta từng làm công nhân tại Nhà máy thép Hồng Tinh này, sau khi ông ấy qua đời, Từ Tiền Tiến mới tiếp nhận công việc của ông ấy, hai mẹ con tiếp tục sinh sống trong nhà ở được nhà máy cán thép phân cho.
Nhà máy cán thép Hồng Tinh là một đơn vị lớn, toàn nhà máy có hơn mười ngàn công nhân, ngoài nhà máy cán thép ra thì còn có bốn nhà ăn, nhà trẻ, trường học, bệnh viện, quầy bán quà vặt, nhà tắm, một khu ký túc xá cho công nhân viên và người nhà của họ nữa... Về cơ bản thì nó là một xã hội thu nhỏ, những nhu cầu cần thiết trong cả cuộc đời của người công nhân thì nhà máy đều đã lo liệu hết, nếu không thì có thể nói công nhân ở thời đại này là niềm mơ ước của bao người được.
Nhà ở mà nhà họ Từ được phân cho nằm trong một tòa tứ hợp viện ở ngõ nhỏ Huệ Dân. Những cư dân sống trong tòa tứ hợp viện này đều là công nhân và người nhà của họ trong hệ thống xã hội nhỏ bé của nhà máy cán thép.
Nhà của Từ Tiền Tiến có hai phòng, nằm ở trung viện (sân giữa), chia ra là phòng chính ở chái tây và một gian phòng phụ. Phòng chính thì rộng hơn, là phòng khách, phòng ăn kiêm phòng ngủ của bác gái quả phụ Từ. Còn Từ Tiền Tiến thì ở trong một gian phòng phụ bên cạnh. Hai gian phòng có tổng diện tích hơn 50 mét vuông, chỉ có hai mẹ con sống ở đó. Đây vốn đã là điều kiện rất tốt ở một nơi mà nhà ở khan hiếm như thủ đô rồi.
Nhưng nếu chỉ có vậy thì Từ Tiền Tiến đã không có tư cách để kiêu ngạo như vậy rồi. Nhưng ai bảo anh ta lại may mắn như thế cơ chứ, trong tòa tứ hợp viện này vậy mà lại còn có một cao thủ thợ nguội cấp bảy là chú Trương – Trương Mãn Đa nữa.
Ngay khi Từ Tiền Tiến tiếp quản công việc của cha mình mà bước vào nhà máy cán thép, Trương Mãn Đa đã chủ động điều anh ta đến phân xưởng số hai của mình, còn nhận anh ta làm học trò nữa. Cho nên, tuy rằng Từ Tiền Tiến vẫn chỉ đang học việc, nhưng nể mặt Trương Mãn Đa, mọi người vẫn phải nhường anh ta.
Được dẫn dắt bởi một người thầy là thợ lành nghề với kỹ thuật cùng nhiều năm kinh nghiệm như Trương Mãn Đa, con đường thi cử lên cấp của Từ Tiền Tiến trong tương lai chắc chắn sẽ dễ dàng hơn những người khác. Vì vậy, trong số những thanh niên chưa lập gia đình ở nhà máy cán thép, tuy răng Từ Tiền Tiến chỉ có gia cảnh bình thường nhưng chắc chắn được coi như là người có tiềm lực nhất.
Cuối tháng 5 năm 1962, thủ đô Hoa Quốc
Tiếng chuông tan tầm vang lên, một đám công nhân mặc quần áo lao động màu xanh, xám và đen đổ ra từ nhiều nhà máy khác nhau.
Một biển người cuồn cuộn cứ thế mà mang theo hộp cơm trưa chạy về phía mấy cái nhà ăn, cũng có một số người sống ở gần đó hoặc là có xe đạp thì đang chuẩn bị về nhà ăn cơm.
"Từ Tiền Tiến, hôm nay không đi nhà ăn ăn cơm à?"
"Cái người này, sao tin tức lạc hậu thế hả, hôm nay Từ Tiền Tiến người ta phải đi xem mắt đối tượng á.”
"Gì cơ, anh Từ sắp đi xem mắt hả, tôi còn đang định giới thiệu em họ mình cho anh Từ đó chớ."
Mấy công nhân trẻ tuổi ở phân xưởng số hai khoác tay nhau bước ra khỏi nhà máy, đề tài trung tâm của cuộc trò chuyện là về một trong số họ - một thanh niên có lông mày rậm và đôi mắt to, trông rất phù hợp với thẩm mỹ của thời đại này.
“Ừ, hôm nay bà mối đưa cô gái đó đến nhà gặp mặt thử, nhưng mà chuyện còn chưa đâu vào đâu hết.”
Mặt mày Từ Tiền Tiến hiện lên một chút kiêu ngạo, trong lòng mấy người bạn đi bên cạnh cảm thấy có chút không vui, nhưng bọn họ vẫn phải tiếp tục thổi phồng anh ta lên. Biết sao được, ai bảo anh ta có một ông thầy rất ghê gớm cơ chứ.
Điều kiện của nhà Từ Tiền Tiến rất bình thường, anh ta được người mẹ góa bụa của mình nuôi lớn. Cha anh ta từng làm công nhân tại Nhà máy thép Hồng Tinh này, sau khi ông ấy qua đời, Từ Tiền Tiến mới tiếp nhận công việc của ông ấy, hai mẹ con tiếp tục sinh sống trong nhà ở được nhà máy cán thép phân cho.
Nhà máy cán thép Hồng Tinh là một đơn vị lớn, toàn nhà máy có hơn mười ngàn công nhân, ngoài nhà máy cán thép ra thì còn có bốn nhà ăn, nhà trẻ, trường học, bệnh viện, quầy bán quà vặt, nhà tắm, một khu ký túc xá cho công nhân viên và người nhà của họ nữa... Về cơ bản thì nó là một xã hội thu nhỏ, những nhu cầu cần thiết trong cả cuộc đời của người công nhân thì nhà máy đều đã lo liệu hết, nếu không thì có thể nói công nhân ở thời đại này là niềm mơ ước của bao người được.
Nhà ở mà nhà họ Từ được phân cho nằm trong một tòa tứ hợp viện ở ngõ nhỏ Huệ Dân. Những cư dân sống trong tòa tứ hợp viện này đều là công nhân và người nhà của họ trong hệ thống xã hội nhỏ bé của nhà máy cán thép.
Nhà của Từ Tiền Tiến có hai phòng, nằm ở trung viện (sân giữa), chia ra là phòng chính ở chái tây và một gian phòng phụ. Phòng chính thì rộng hơn, là phòng khách, phòng ăn kiêm phòng ngủ của bác gái quả phụ Từ. Còn Từ Tiền Tiến thì ở trong một gian phòng phụ bên cạnh. Hai gian phòng có tổng diện tích hơn 50 mét vuông, chỉ có hai mẹ con sống ở đó. Đây vốn đã là điều kiện rất tốt ở một nơi mà nhà ở khan hiếm như thủ đô rồi.
Nhưng nếu chỉ có vậy thì Từ Tiền Tiến đã không có tư cách để kiêu ngạo như vậy rồi. Nhưng ai bảo anh ta lại may mắn như thế cơ chứ, trong tòa tứ hợp viện này vậy mà lại còn có một cao thủ thợ nguội cấp bảy là chú Trương – Trương Mãn Đa nữa.
Ngay khi Từ Tiền Tiến tiếp quản công việc của cha mình mà bước vào nhà máy cán thép, Trương Mãn Đa đã chủ động điều anh ta đến phân xưởng số hai của mình, còn nhận anh ta làm học trò nữa. Cho nên, tuy rằng Từ Tiền Tiến vẫn chỉ đang học việc, nhưng nể mặt Trương Mãn Đa, mọi người vẫn phải nhường anh ta.
Được dẫn dắt bởi một người thầy là thợ lành nghề với kỹ thuật cùng nhiều năm kinh nghiệm như Trương Mãn Đa, con đường thi cử lên cấp của Từ Tiền Tiến trong tương lai chắc chắn sẽ dễ dàng hơn những người khác. Vì vậy, trong số những thanh niên chưa lập gia đình ở nhà máy cán thép, tuy răng Từ Tiền Tiến chỉ có gia cảnh bình thường nhưng chắc chắn được coi như là người có tiềm lực nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.