Chương 17: Leo núi
Lăng Cô Dung
07/09/2024
Buổi sáng hắn đã chạy bộ ở khu vực xung quanh liều , cả người từ trên xuống ướt đẫm mồ hôi , dừng trước liều nhìn mọi người đã thức vì tiếng kèn.
Chắc cô đã thức rồi , tiếng kèn này thực ồn.
Quay trở về liều thấy cô đang nói chuyện với huấn luyện viên.
" Khinh Vũ , cậu đã thức rồi. " Đi chậm từng bước đến cô.
Nghe tiếng hắn vô ý thức cơ thể run nhẹ , quay lại nhìn « từng khối cơ được luyện tập hoàn mỹ »
" Sáng sớm cậu luôn tập thể dục sao ? "
" Đúng vậy! Vì từ nhỏ mình luôn mang bệnh , đến lúc 5 tuổi mình đã bắt đầu luyện võ cường thân. "
" Nhìn cậu nếu nhập ngũ sẽ là một quân nhân tài giỏi. " Hắn là một quân nhân nhìn người đã biết mạnh nên nói :
Nhìn huấn luyện viên nói :
" Tôi sẽ không nhập ngũ , luyện võ chỉ cường thân. Huấn luyện viên có rãnh sao ? "
Trương Hạp : ... " ... " ...
" Phượng tiểu thư , nếu không có gì dặn dò , tôi đi trước. "
" Được , cảm ơn huấn luyện viên. " Không nhanh không chậm đáp :
Thấy mấy người bạn chưa tập hợp lại đây hắn tranh thủ nói với giọng đáng thương :
" Khinh Vũ , sau này mình có thể hẹn hò với cậu được không ? " Nói xong lại nhìn cô với ánh mắt lo sợ. Hắn là cố giả vờ đánh thương , còn ánh mắt lo sợ lại sự thật.
Phượng Khinh Vũ trong lòng mềm , cô phát hiện đối với Long Uy Bá tỏa ra đáng thương , nhìn ánh mắt lo sợ là không có khả năng chống cự.
" Vậy tùy cậu đi. " Phượng Khinh Vũ không cự tuyệt , cũng không tính đáp ứng nhanh như vậy.
Long Uy Bá xem Phượng Khinh Vũ không cự tuyệt thẳng , nhưng thái độ cũng chưa nói chấp nhận , đã vậy hắn rất vui rồi.
Đúng lúc mọi người đi tới bàn luận leo núi ra sao ? Hắn chỉ cần ở gần cô chuyện khác không muốn góp vui.
Thật giống như nữ nhân ở phía sau chăm sóc người yêu .
" Tập hợp ăn sáng rồi xuất phát , nhớ mặc đồ đồng phục. " Huấn luyện viên cầm loa hô lớn.
Bữa sáng thật phong phú , một cái trứng luộc , hai cái bánh bao , một chén cháo và sữa đậu nành , cuối cùng ly trà , tất cả vật đựng đều là hộp , dĩa...sử dụng một lần rồi bỏ.
Ăn sáng xong , bắt đầu leo núi , nói là núi thật ra là đồi này sang đồi khác , dù vậy cũng nhiều học sinh than đâu chân , chuột rút...
" Khinh Vũ , cậu có mệt không ? " Thấy đã đổ mồ hôi quan tâm hỏi :
" Không sao chỉ một chút mồ hôi thôi , đi như này mình vẫn chịu đựng được! " Thật ra cô đã thấm mệt , từ nhỏ đến lớn cô chưa đi bộ quá 1 km lần này ước tính đã 4 km rồi.
Phía trước và sau luôn có người ngồi xuống khóc , cứ tưởng chỉ là tập huấn qua loa kết thúc , ai ngờ lại cực khổ như vậy!...
Trương Hạp đen mặt.
Leo núi gần như đi bộ , đã là nhẹ nhàng nhất rồi , những lần tập huấn nào mà không tróc một lớp da chứ...
Một sĩ quan bước đến nói :
" Báo cáo đã đi 1 tiếng 30 phút , có 32 người ngất xỉu , bây giờ cho kết thúc hay đi tiếp. "
" Kết thúc. Từ ngày mai sẽ đi bộ 1 tiếng. "
" Rõ. "
Về tới liều thể xát tinh thần đã mệt mỏi , ai cũng không muốn nói chuyện nữa , chỉ một người ngoại lệ.
" Khinh Vũ cậu nghỉ ngơi , mình đi về liều trước. " Uy Bá nói :
Nghe vậy mọi người cũng tự về liều nghỉ ngơi.
Chắc cô đã thức rồi , tiếng kèn này thực ồn.
Quay trở về liều thấy cô đang nói chuyện với huấn luyện viên.
" Khinh Vũ , cậu đã thức rồi. " Đi chậm từng bước đến cô.
Nghe tiếng hắn vô ý thức cơ thể run nhẹ , quay lại nhìn « từng khối cơ được luyện tập hoàn mỹ »
" Sáng sớm cậu luôn tập thể dục sao ? "
" Đúng vậy! Vì từ nhỏ mình luôn mang bệnh , đến lúc 5 tuổi mình đã bắt đầu luyện võ cường thân. "
" Nhìn cậu nếu nhập ngũ sẽ là một quân nhân tài giỏi. " Hắn là một quân nhân nhìn người đã biết mạnh nên nói :
Nhìn huấn luyện viên nói :
" Tôi sẽ không nhập ngũ , luyện võ chỉ cường thân. Huấn luyện viên có rãnh sao ? "
Trương Hạp : ... " ... " ...
" Phượng tiểu thư , nếu không có gì dặn dò , tôi đi trước. "
" Được , cảm ơn huấn luyện viên. " Không nhanh không chậm đáp :
Thấy mấy người bạn chưa tập hợp lại đây hắn tranh thủ nói với giọng đáng thương :
" Khinh Vũ , sau này mình có thể hẹn hò với cậu được không ? " Nói xong lại nhìn cô với ánh mắt lo sợ. Hắn là cố giả vờ đánh thương , còn ánh mắt lo sợ lại sự thật.
Phượng Khinh Vũ trong lòng mềm , cô phát hiện đối với Long Uy Bá tỏa ra đáng thương , nhìn ánh mắt lo sợ là không có khả năng chống cự.
" Vậy tùy cậu đi. " Phượng Khinh Vũ không cự tuyệt , cũng không tính đáp ứng nhanh như vậy.
Long Uy Bá xem Phượng Khinh Vũ không cự tuyệt thẳng , nhưng thái độ cũng chưa nói chấp nhận , đã vậy hắn rất vui rồi.
Đúng lúc mọi người đi tới bàn luận leo núi ra sao ? Hắn chỉ cần ở gần cô chuyện khác không muốn góp vui.
Thật giống như nữ nhân ở phía sau chăm sóc người yêu .
" Tập hợp ăn sáng rồi xuất phát , nhớ mặc đồ đồng phục. " Huấn luyện viên cầm loa hô lớn.
Bữa sáng thật phong phú , một cái trứng luộc , hai cái bánh bao , một chén cháo và sữa đậu nành , cuối cùng ly trà , tất cả vật đựng đều là hộp , dĩa...sử dụng một lần rồi bỏ.
Ăn sáng xong , bắt đầu leo núi , nói là núi thật ra là đồi này sang đồi khác , dù vậy cũng nhiều học sinh than đâu chân , chuột rút...
" Khinh Vũ , cậu có mệt không ? " Thấy đã đổ mồ hôi quan tâm hỏi :
" Không sao chỉ một chút mồ hôi thôi , đi như này mình vẫn chịu đựng được! " Thật ra cô đã thấm mệt , từ nhỏ đến lớn cô chưa đi bộ quá 1 km lần này ước tính đã 4 km rồi.
Phía trước và sau luôn có người ngồi xuống khóc , cứ tưởng chỉ là tập huấn qua loa kết thúc , ai ngờ lại cực khổ như vậy!...
Trương Hạp đen mặt.
Leo núi gần như đi bộ , đã là nhẹ nhàng nhất rồi , những lần tập huấn nào mà không tróc một lớp da chứ...
Một sĩ quan bước đến nói :
" Báo cáo đã đi 1 tiếng 30 phút , có 32 người ngất xỉu , bây giờ cho kết thúc hay đi tiếp. "
" Kết thúc. Từ ngày mai sẽ đi bộ 1 tiếng. "
" Rõ. "
Về tới liều thể xát tinh thần đã mệt mỏi , ai cũng không muốn nói chuyện nữa , chỉ một người ngoại lệ.
" Khinh Vũ cậu nghỉ ngơi , mình đi về liều trước. " Uy Bá nói :
Nghe vậy mọi người cũng tự về liều nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.