Chương 35: - Nam chính lên sàn
Bạo Táo Đích Bàng Giải
19/11/2021
Editor: Yuri Ilukh
"Được rồi" Bố Lâm bất lực nói, xoa xoa mày, "Thanh Hồ, em đi giải thích với nhà họ Lưu một chút, mai cùng anh đưa Mãn Tình đi xin lỗi."
Bà Lâm hiển nhiên không ngạc nhiên trước quyết định của chồng, gật đầu rồi đi ra ngoài gọi điện đến nhà họ Lưu. Thanh gia và Lưu gia đã biết nhau qua nhiều thế hệ, vì vậy để bà đến giải thích với nhà họ là lựa chọn tốt nhất. Mặc dù Mãn Tình không phải con gái bà, nhưng với tư cách là nữ chủ nhân nhà họ Lâm, bà không thể làm lơ chuyện này được.
"Xin lỗi? Mọi người có nhầm không?" Trước khi bà Lâm đi ra ngoài Mãn Tình đã bùng nổ trước.
"Con phải xin lỗi về chuyện này" Bố Lâm nói không chút nghi ngờ.
"Không thể" Mãn Tình đáp không cần suy nghĩ.
"Con..." Bố Lâm nhìn đứa con gái bướng bỉnh của mình, kiên nhẫn giải thích, "Đây là Linh Ma Giới, không thể so với Trái Đất, có rất nhiều chuyện con không biết. Ở Linh Ma Giới hồn sư có địa vị rất đặc thù, mà con lại là hồn sư thức tỉnh thất bại, con ra tay đánh Lưu Yến nên về sau sẽ có rất nhiều chuyện rắc rối con không biết được."
"Tôi không quan tâm chuyện rắc rối gì, cũng mặc kệ quy định rối loạn ở Linh Ma Giới, tôi không sai nên tuyệt đối không thể đi xin lỗi" Thái độ Mãn Tình kiên quyết.
"Con không được tuỳ hứng".
"Tuỳ hứng?" Mãn Tình nhìn về phía bố Lâm với mẻ mặt không thể tin nổi, "Tam quan của mọi người đều bị chó gặm hết rồi sao? Cô ta chủ động gây chuyện với tôi, chế giễu người nhà tôi, thậm chí còn muốn gϊếŧ tôi, vậy mà còn bắt tôi đi xin lỗi, tại sao?"
"Đây không phải Trái Đất!" Bố Lâm nhắc lại, "Linh Ma Giới có quy định riêng của Linh Ma Giới."
"Tôi không quan tâm quy định chó má gì đó của Linh Ma Giới, nó không liên quan gì đến tôi cả"
Hai người đối chọi gay gắt, tranh cãi không ai chịu nhường một bước, cả phòng im ắng. Bố Lâm đau đầu, ông thật sự không biết phải làm sao với đứa con gái này.
Trong thư phòng, cuộc tranh luận còn chưa đi đến hồi kết thì tiếng quản gia bỗng truyền đến từ ngoài cửa, "Ông chủ, người đứng đầu nhà họ Lưu tới chơi."
"Hả?" Bố Lâm kinh ngạc một chút rồi đứng bật dậy từ ghế.
"Tới nhanh thật" Bà Lâm cũng bất ngờ, "Xem ra bên kia sẽ không định tử tế nữa."
"Gồm những ai tới?" Bố Lâm hỏi quản gia.
"Người đứng đầu nhà họ Lâm cùng với con trai, con gái ông ta, còn có ông chủ Thẩm của Diễn Võ Trường." Quản gia liệt kê.
"Ông chủ Thẩm? Sao ông ta lại tới?" Bố Lâm nhìn vợ.
"Ông chủ Thẩm của Diễn Võ Trường là trọng tài, nhà họ Lưu dẫn ông ta tới chắc là muốn giải quyết chuyện này bằng cách thi đấu ở Diễn Võ Trường." Bà Lâm nhíu mày nói.
Linh Ma Giới là nơi mà thực lực có giá trị tối cao, rất nhiều chuyện không thể giải quyết bởi pháp luật thì sẽ giải quyết bằng cách so tài. Hai bên tham chiến đều có thể đưa ra yêu cầu với đối phương, bên thua phải thực hiện điều kiện do bên thắng đưa ra.
Mâu thuẫn giữa Mãn Tình và Lưu Yến nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, theo quan hệ của 2 nhà thì thường là chuyện lớn hoá nhỏ, nhưng mà nhà họ Lưu còn chưa đợi họ làm gì đã trực tiếp dẫn người tới, hiển nhiên là đã có mưu đồ.
"Muốn so đấu sao? Để con đấu" Lâm Hạo vừa nghe bên kia muốn so đấu ở Diễn Võ Trường thì vui mừng trong lòng, muốn đi ứng chiến.
"Người họ muốn khiêu chiến chắc chắn không phải con" bà Lâm nói xong thì nhìn về phía Mãn Tình, "Người bọn họ muốn khiêu chiến là Mãn Tình".
Bố Lâm cũng đã nghĩ đến điều này, cạnh tranh trên võ đài, đặc biệt là Diễn Võ Trường, hơn nữa còn có điều kiện kèm theo, cũng không phải cậu khiêu chiến là người ta nhất định phải đồng ý. Ông Lưu dám mang theo ông chủ Thẩm đến đây thì chắc đã chắn chắn bên này phải chấp nhận khiêu chiến. Mà lý do duy nhất dẫn đến việc này chỉ có thể là Mãn Tình, người hôm nay vừa động vô nhà họ Lưu.
Mặc dù hôm nay Lâm Hạo cũng ra tay, nhưng hiển nhiên không có ai trong nhà họ Lưu là đối thủ của Lâm Hạo, cho nên bọn họ chắc chắn sẽ không khiêu chiến với Lâm Hạo, còn với hồn sư mới thức tỉnh Mãn Tình thì lại khác. Hôm nay Lưu Yến bị Mãn Tình dạy cho một bài học, Lưu Yến tốt xấu gì cũng là Tịnh Hồn sư cấp 5, nếu theo quy tắc của Linh Ma Giới, Mãn Tình hiển nhiên không phải đối thủ của Lưu Yến.
"Muốn khiêu chiến tôi? Để tôi đi xem" Mãn Tình nghe nói đối phương muốn tìm mình thì lập tức đi ra ngoài.
"Con đứng lại đó" Bố Lâm giữ Mãn Tình lại, "Để bố ra đó xem tình huống thế nào đã, con chờ ở đây đi".
"Nếu họ tới tìm tôi thì sớm hay muộn gì cũng đều phải đi ra gặp thôi" Mãn Tình nói.
"Bảo con ở yên đây thì cứ ở đi" Người làm bố như ông thật sự không có chút uy nghiêm nào với Mãn Tình, nói gì cô cũng không nghe.
"Ra ngoài nghe một chút cũng tốt" Bà Lâm lúc này mới mở miệng, "Dù sao cũng phải cho nó biết chuyện là thế nào."
Bố Lâm liếc nhìn vợ mình, không nói gì, coi như ngầm chấp nhận.
4 người ra khỏi thư phòng, đi về phía phòng khách, Mãn Tình nhìn qua liền thấy Lưu Khánh và Lưu Yến đang ngồi trên ghế. Gương mặt Lưu Yến hồi chiều sưng như cái móng heo bây giờ đã khôi phục hình dạng ban đầu, hiển nhiên là đã được chữa trị bằng sức mạnh chữa lành.
Lưu Yến cũng nhìn thấy Mãn Tình, trong mắt tràn ngập oán hận.
"Ông Lưu, ông chủ Thẩm, cơn gió nào mang mọi người tới đây vậy?" Bố Lâm nói với vẻ kinh ngạc.
"Ông Lâm" Hai người đáp lễ với bố Lâm.
Ông Lưu thấy người nhà họ Lâm đều đã đi ra, ngay cả người có liên quan trực tiếp là Mãn Tình cũng có mặt thì lập tức nói thẳng, "Ông Lâm, dạo này người nhà họ Lưu có đắc tội gì với nhà ông sao?"
"Anh Lưu nói gì vậy?" Bố Lâm biết người này muốn lấy lui làm tiến, nhưng lại không thể không tiếp.
"Nếu không đắc tội, vậy sao hôm nay con gái tôi lại vô cớ bị con gái ông làm nhục ở học viện Tinh Thành." Mặt ông Lưu oán giận nói, "Nhà họ Lâm tuy không thể so với gia thế hùng hậu nhà họ Lâm, nhưng cũng không dễ bị khinh thường, hôm nay tôi cần một lời giải thích rõ ràng."
"Anh Lưu chắc có hiểu lầm gì rồi. Tôi còn đang chuẩn bị đưa đứa nhỏ tới nhà anh để xin lỗi đây." Nói xong bố Lâm quay đầu quát Mãn Tình, "Mãn Tình, xin lỗi".
Mãn Tình liếc mắt nhìn bố Lâm, cô cũng không phản bác bố cô trước mặt người ngoài, thay vào đó cô đi về trước vài bước nhìn về phía ông Lưu nói thẳng, "Ông Lưu phải không. Tôi không xin lỗi, ông muốn gì cứ nói thẳng."
Mãn Tình không định thảo thuận ai đúng ai sai cùng bên kia, ngay cả bố cô cũng ép cô xin lỗi thì làm sao mong đối phương có thể nghe lời giải thích của mình. Tam quan bệnh hoạn của Linh Ma Giới cô cũng xem như được hiểu rõ rồi. Cô chỉ muốn biết cuối cùng đối phương muốn làm gì thôi.
"Được!"
"Mãn Tình!" Tiếng bố Lâm gần như vang lên đồng thời cùng tiếng ông Lâm, nhưng lúc này ngăn cản không còn kịp nữa rồi, lời của Mãn Tình nói ra thì chuyện so đấu là không thể tránh khỏi.
"Nếu cô Lâm cảm thấy mình không làm sai thì chúng ta hãy theo quy tắc, đến Diễn Võ Trường phân tài cao thấp." Ông Lưu vừa nói vừa nhìn về phía ông Lâm, "Không biết ông Lâm đây muốn lấy danh nghĩa gia tộc để so tài hay là danh nghĩa cá nhân".
"Người là do tôi đánh, tất nhiên là so tài với danh nghĩa cá nhân rồi" Mãn Tình không đợi bố Lâm phản ứng, cướp lời nói trước.
"Con im đi!" Việc đã đến nước này bố Lâm cũng không thể mặc kệ, ông nhíu mày hỏi, "Không biết ông Lưu muốn thế nào?"
"Nếu lấy danh nghĩa gia tộc thì nếu nhà họ Lưu thắng, chúng tôi yêu cầu một viên ma hạch cấp S." Ông Lưu nói, "Nếu lấy danh nghĩa cá nhân thì cô Lâm dùng tay nào đánh Yến nhi thì để tay đó lại."
Bố Lâm xụ mặt, thì ra là vì ma hạch cấp S. Ở Linh Ma Giới, ngoại trừ 3 viên ma hạch cấp S đính ở ngoài cổng Giới Môn thì tổng cộng chỉ còn 5 viên. 4 viên được đính ở kết giới tại 4 thành phố lớn nhất ở Linh Ma Giới, viên thứ 5 trong tay nhà họ Lâm dùng để sửa chữa Giới môn.
Kết giới với ma hạch cấp S có thể ngăn chặn ma vật dưới cấp S, cấp độ của thành phố cũng được chia theo cấp độ của kết giới bảo vệ. Với ma hạch cấp S, thì có thể xây dựng một thành phố có hệ số an toàn không thua gì Tinh thành, có thể mang lại nguồn nhân lực và tài sản khổng lồ.
Nhà họ Lâm luôn chiếm giữ vị trí hồn sư bảo vệ Trái Đất cũng bởi vì nhà họ có ma hạch cấp S, có thể sửa chữa Giới môn vào thời điểm quan trọng. Nếu ma hạch này không còn thì tư cách bảo vệ Giới môn của nhà họ Lâm cũng mất đi.
Nhà họ Lâm không thể mạo hiểm như vậy, ông cũng không thể đồng ý. Nhưng Mãn Tình...
"Nếu tôi thắng thì sao" Mãn Tình không nhìn phản ứng của bố Lâm, ngay từ đầu cô đã không định liên luỵ đến nhà họ Lâm.
"Tuỳ cô ra điều kiện" Ông Lưu nói.
"Được, con gái ông miệng tiện, nếu tôi thắng thì để lưỡi cô ta lại" Nếu ngươi muốn chặt tay ta thì ta sẽ cắt lưỡi ngươi.
Ông Lưu nhìn chằm chằm bố Lâm, "Xem ra nhà họ Lâm định hoàn thành cuộc thi này với danh nghĩa cá nhân rồi?"
"Không phải tới tìm tôi so đấu sao? Sao lại cứ muốn đổ lên đầu nhà họ Lâm vậy" Mãn Tình cũng nhìn ra mục đích của đối phương, nhưng người này cũng tự đánh giá cao cô quá, ở Lâm gia cô không có mặt mũi lớn vậy. "Muốn đấu như thế nào, giải thích một chút đi, tôi mới tới Linh Ma Giới 2 ngày, không hiểu hết các quy tắc ở đây."
"Được" Thấy bố Lâm không định đưa ra ma hạch cấp S, ông Lưu có chút thất vọng nhưng cũng không ngạc nhiên, quay đầu nói với ông chủ Thẩm ngồi cạnh, "Ông chủ Thẩm, vì cô Lâm đã chấp nhận thử thách, vậy nhờ ông thông báo một chút về quy tắc cuộc thi đi."
"Được" Ông Thẩm cũng nhìn ra trận chiến giữa 2 nhà, nhưng ông cũng là người ngoài, không có ý định nhúng tay vào, chỉ muốn làm tốt chức trách của mình, "Thi đấu được chia làm 2 loại là văn đấu và võ đấu, Tịnh Hồn sư đều chọn văn đấu, thi luyện thuốc, tinh lọc và chữa lành, chọn hết hoặc chọn 1, 2 cái trong đó đều được."
"Võ đấu thì sao?" Mãn Tình tò mò hỏi.
"Võ đấu thường nhằm vào khế ước của các Tịnh Hồn sư, thông qua khế ước của 2 bên phân ra thắng bại" Ông chủ Thẩm giải thích, "Đương nhiên Tịnh Hồn sư cũng có thể dùng chiến hồn bảo hộ tự mình đấu."
"Chúng tôi chọn võ đấu" Lúc này Lâm Hạo bỗng nhiên đứng chắn trước người Mãn Tình.
Mặt bà Lâm sa sầm lại khi thấy Lâm Hạo đột nhiên đứng ra. Lâm Hạo nói vậy hẳn là muốn lập khế ước với Mãn Tình, nhưng Mãn Tình là hồn sư thức tỉnh thất bại, nếu Lâm Hạo ký khế ước với cô thì cậu khó có thể thăng cấp trong tương lai.
Những người khác hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, bố Lâm có vẻ mặt phức tạp, không muốn Mãn Tình gặp chuyện, cũng không muốn Lâm hạo bị huỷ hoai, khó khăn không đưa ra được quyết định. Nhưng ông Lưu rất vui mừng, ông ta biết chuyện Mãn Tình thức tỉnh thất bại, nếu có thể ép Mãn Tình và Lâm Hạo lập khế ước thì có thể huỷ hoại Lâm Hạo cũng là chuyện tốt.
Về phần thắng hay thua thì.. Với năng lực Tịnh Hồn Sư cấp 5 của Lưu Yến, họ đã nắm chắc phần thắng.
"Tôi chọn văn đấu" Hiển nhiên là vậy, Lưu Yến nói.
"Được rồi" Ông Thẩm nói, "Nếu cả 2 bên đều chọn văn và võ thì sẽ có 3 trận đấu, thường là 2 trận thi văn, 1 trận thi võ.
3 trận thắng 2 trận, cho dù Lâm Hạo có đánh thắng được đối thủ thì văn đấu Mãn Tình cũng thua, hiển nhiên là họ đã sớm lên kế hoạch hoàn hảo để bắt nạt một hồn sư thức tỉnh thất bại Mãn Tình.
Nhà họ Lưu chiếm thế thượng phong còn giả bộ rộng lượng cho Mãn Tình quyết định hình thức văn đấu, nhà bọn họ không có ý kiến.
Sau khi thương lượng xong thì thời gian diễn ra trận đấu là 1 giờ chiều hôm sau. Nhà họ Lưu đã đạt được mục đích nên nhanh chóng rời khỏi nhà họ Lâm.
Sau khi nhà họ Lưu rời đi thì Lâm Hạo muốn kéo Mãn Tình đi lập khế ước hồn sư với cậu.
"Lâm Hạo" Bà Lâm tất nhiên không chịu, lạnh giọng ngăn cản.
Bố Lâm thấy vợ ngăn cản thì cũng chỉ thở dài, không nói gì, mặt mày ủ ê nhìn con trai con gái của mình. Trước kia ông ngày đêm ngóng trông Mãn Tình thức tỉnh, giờ cô tỉnh rồi thì ông cũng không hiểu sao mọi chuyện lại biến thành như bây giờ.
"Mẹ, văn đấu thì chắc chắn chị không đấu lại họ nên võ đấu cũng chỉ có thể để con đi thi thay chị." Lâm Hạo nói.
"3 ván thắng 2, con thắng được 1 ván thì có ích gì?" Bà Lâm chất vấn.
"Chọn võ đấu trước" Lâm Hạo đã sớm có tính toán, "Con sẽ kéo dài trận đấu, để bọn họ hao tổn hồn lực, đến lúc đó chưa chắc chị sẽ tinh lọc thua họ."
Ngay cả khi không có hồn hạch thì Tịnh Hồn sư vẫn có sức mạnh cầu nguyện, mà sức mạnh cầu nguyện có tác dụng tinh lọc hiệu quả. Do đó, nếu lúc thi võ đấu cậu làm hao tổn hết hồn lực của Lưu Yến thì chị cậu nhất định sẽ tinh lọc nhanh hơn.
"Lưu Yến là Tịnh Hồn sư cấp 5, có thể hấp thu sức mạnh tự nhiên ngay tại chỗ, nên hiệu quả tinh lọc mạnh hơn sức mạnh cầu nguyện của Mãn Tình" Bà Lâm nói, "Trận đấu này đã định là thua ngay từ lúc bắt đầu rồi."
Mãn Tình cũng không có phản ứng gì khi nghe bà Lâm nói rằng cô sẽ thua, vì câu nói của Lâm Hạo vừa rồi đã truyền cho cô rất nhiều ý tưởng. Không phải ông chủ Thẩm lúc nãy nói Tịnh Hồn sư cũng có thể tự mình lên đấu sao. Đến lúc đó cô sẽ nói mình không có khế ước hồn sư, để đối phương mang chiến hồn bảo hộ đánh nhau với mình. Trong tay cô vẫn còn hồn nhận Viêm Khải để lại, thân thủ của cô lại mạnh hơn Lưu Yến rất nhiều, chỉ cần cẩn thận một chút, đánh thắng Lưu Yến cũng không phải việc khó. Trước tiên đánh thắng Lưu Yến cái đã, những việc sau đó từ từ tính.
Luyện thuốc thì cô chỉ biết mỗi Kỳ nguyện dược tề, nhưng tinh lọc và chữa lành cô cũng khá giỏi. Trước đây Viêm Khải đã nói rằng sức mạnh tinh lọc của cô tốt hơn nhiều so với những Tịnh hồn sư khác. Hơn nữa, sức mạnh chữa lành trước đây cô cũng đã từng thử nghiệm ở hồn điện tại Vạn Cát thành, lúc đó làm đại cũng đã đạt tới hồn sư cấp 3, nếu cô cố gắng hết sức thì chắc cũng không tệ hơn Lưu Yến.
Mãn Tình đang đứng đây nghĩ thầm thì bên kia Lâm Hạo suýt chút nữa đã cãi nhau với mẹ mình.
Mãn Tình cũng là hồn sư có khế ước tạm thời, cô hiểu rõ sự ràng buộc của khế ước với cả 2 hồn sư, cũng hiểu được mối bận tâm của mẹ Lâm. Lâm Hạo mới chỉ là Chiến Hồn sư cấp 6, nếu lập khế ước với cô thì Lâm Hạo cũng sẽ không thể lên cấp tiếp được, sẽ bị đình trệ, không tiến bộ được. Mãn Tình không quan tâm đến hồn lực của mình cấp mấy, nhưng Lâm Hạo không thể không quan tâm, cô cũng không muốn làm liên luỵ đến Lâm Hạo.
"Cánh tay bị chặt đứt vẫn có thể nối liền, có thể để Lâm Nguyệt nhờ An đại sư giúp Mãn Tình chữa trị" Nhờ một đại hồn sư mãn giai chữa trị cụt tay, đây là thoả hiệp cuối cùng của mẹ Lâm.
"Không được" Lâm Hạo không thể đứng nhìn người khác tổn thương chị gái trước mặt mình được.
"Yên tâm, chị không nhất định thua mà" Mãn Tình bỗng nhiên nói chuyện, thấy mọi người nhìn sang thì cô lén kéo Lâm Hạo sang một bên rồi nói nhỏ, "Em quên là chị có chiến hồn bảo hộ à."
Lâm Hạo sửng sốt trong chốc lát, nghĩ đến tư thế hùng dũng của Mãn Tình khi dùng mũi tên bắn chết ma vật cấp C ở Trái Đất lúc trước, đột nhiên sững sờ.
Đúng vậy, chị gái cậu có một khế ước tạm thời, xét từ sức mạnh của chiến hồn bảo hộ thì hồn lực của người này rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn cậu.
Nghe nói xong thì Lâm Hạo lập tức ngừng ồn ào, không đòi lập khế ước với Mãn Tình nữa, bố Lâm và mẹ Lâm còn khó hiểu một lúc. Đặc biệt là mẹ Lâm, ánh mắt bà dịu đi rất nhiều khi nhìn Mãn Tình.
___
Ban đêm, mọi người trong nhà họ Lâm đều không thể ngủ ngon, bố Lâm thì nghĩ cách nâng cao hiệu quả chiến đấu của Mãn Tình, dù sao cô cũng không có khế ước hồn sư, chỉ có thể dựa vào hồn nhận, bố Lâm ngồi chế tạo mấy cái hồn nhận cả đêm. Tuy Lâm Hạo đã biết tính toán của Mãn Tình nhưng cậu vẫn không yên tâm. Mẹ Lâm thì càng khó ngủ hơn, bà chuẩn bị rất nhiều đan dược khôi phục hồn lực.
Mà Mãn Tình thì cầm nửa hộp kẹo cao su còn lại suy nghĩ cách đối phó với Lưu Yến.
"Chiến hồn bảo hộ đã sớm dùng hết rồi, không biết mấy thứ này có thể đối phó với hồn sư không, Viêm Khải chỉ nói nó có thể đối phó với ma vật" Mãn Tình tự mình lẩm bẩm.
"Có thể dùng để đối phó với hồn sư" Một giọng nói trầm thấp dễ nghe bỗng nhiên vang lên bên tai cô.
"Viêm Khải!" Mãn Tình quay đầu lại phát hiện Viêm Khải đã đứng bên ngoài bệ cửa sổ phòng mình từ lúc nào, lập tức vui mừng không xiết.
"Tin tức về em không ít nha, toàn bộ tin tức tôi nghe được khi vừa đến Tinh Thành đều là về em" Viêm Khải dùng tay chống lên cửa sổ, cười tủm tỉm nói.
"Được rồi" Bố Lâm bất lực nói, xoa xoa mày, "Thanh Hồ, em đi giải thích với nhà họ Lưu một chút, mai cùng anh đưa Mãn Tình đi xin lỗi."
Bà Lâm hiển nhiên không ngạc nhiên trước quyết định của chồng, gật đầu rồi đi ra ngoài gọi điện đến nhà họ Lưu. Thanh gia và Lưu gia đã biết nhau qua nhiều thế hệ, vì vậy để bà đến giải thích với nhà họ là lựa chọn tốt nhất. Mặc dù Mãn Tình không phải con gái bà, nhưng với tư cách là nữ chủ nhân nhà họ Lâm, bà không thể làm lơ chuyện này được.
"Xin lỗi? Mọi người có nhầm không?" Trước khi bà Lâm đi ra ngoài Mãn Tình đã bùng nổ trước.
"Con phải xin lỗi về chuyện này" Bố Lâm nói không chút nghi ngờ.
"Không thể" Mãn Tình đáp không cần suy nghĩ.
"Con..." Bố Lâm nhìn đứa con gái bướng bỉnh của mình, kiên nhẫn giải thích, "Đây là Linh Ma Giới, không thể so với Trái Đất, có rất nhiều chuyện con không biết. Ở Linh Ma Giới hồn sư có địa vị rất đặc thù, mà con lại là hồn sư thức tỉnh thất bại, con ra tay đánh Lưu Yến nên về sau sẽ có rất nhiều chuyện rắc rối con không biết được."
"Tôi không quan tâm chuyện rắc rối gì, cũng mặc kệ quy định rối loạn ở Linh Ma Giới, tôi không sai nên tuyệt đối không thể đi xin lỗi" Thái độ Mãn Tình kiên quyết.
"Con không được tuỳ hứng".
"Tuỳ hứng?" Mãn Tình nhìn về phía bố Lâm với mẻ mặt không thể tin nổi, "Tam quan của mọi người đều bị chó gặm hết rồi sao? Cô ta chủ động gây chuyện với tôi, chế giễu người nhà tôi, thậm chí còn muốn gϊếŧ tôi, vậy mà còn bắt tôi đi xin lỗi, tại sao?"
"Đây không phải Trái Đất!" Bố Lâm nhắc lại, "Linh Ma Giới có quy định riêng của Linh Ma Giới."
"Tôi không quan tâm quy định chó má gì đó của Linh Ma Giới, nó không liên quan gì đến tôi cả"
Hai người đối chọi gay gắt, tranh cãi không ai chịu nhường một bước, cả phòng im ắng. Bố Lâm đau đầu, ông thật sự không biết phải làm sao với đứa con gái này.
Trong thư phòng, cuộc tranh luận còn chưa đi đến hồi kết thì tiếng quản gia bỗng truyền đến từ ngoài cửa, "Ông chủ, người đứng đầu nhà họ Lưu tới chơi."
"Hả?" Bố Lâm kinh ngạc một chút rồi đứng bật dậy từ ghế.
"Tới nhanh thật" Bà Lâm cũng bất ngờ, "Xem ra bên kia sẽ không định tử tế nữa."
"Gồm những ai tới?" Bố Lâm hỏi quản gia.
"Người đứng đầu nhà họ Lâm cùng với con trai, con gái ông ta, còn có ông chủ Thẩm của Diễn Võ Trường." Quản gia liệt kê.
"Ông chủ Thẩm? Sao ông ta lại tới?" Bố Lâm nhìn vợ.
"Ông chủ Thẩm của Diễn Võ Trường là trọng tài, nhà họ Lưu dẫn ông ta tới chắc là muốn giải quyết chuyện này bằng cách thi đấu ở Diễn Võ Trường." Bà Lâm nhíu mày nói.
Linh Ma Giới là nơi mà thực lực có giá trị tối cao, rất nhiều chuyện không thể giải quyết bởi pháp luật thì sẽ giải quyết bằng cách so tài. Hai bên tham chiến đều có thể đưa ra yêu cầu với đối phương, bên thua phải thực hiện điều kiện do bên thắng đưa ra.
Mâu thuẫn giữa Mãn Tình và Lưu Yến nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, theo quan hệ của 2 nhà thì thường là chuyện lớn hoá nhỏ, nhưng mà nhà họ Lưu còn chưa đợi họ làm gì đã trực tiếp dẫn người tới, hiển nhiên là đã có mưu đồ.
"Muốn so đấu sao? Để con đấu" Lâm Hạo vừa nghe bên kia muốn so đấu ở Diễn Võ Trường thì vui mừng trong lòng, muốn đi ứng chiến.
"Người họ muốn khiêu chiến chắc chắn không phải con" bà Lâm nói xong thì nhìn về phía Mãn Tình, "Người bọn họ muốn khiêu chiến là Mãn Tình".
Bố Lâm cũng đã nghĩ đến điều này, cạnh tranh trên võ đài, đặc biệt là Diễn Võ Trường, hơn nữa còn có điều kiện kèm theo, cũng không phải cậu khiêu chiến là người ta nhất định phải đồng ý. Ông Lưu dám mang theo ông chủ Thẩm đến đây thì chắc đã chắn chắn bên này phải chấp nhận khiêu chiến. Mà lý do duy nhất dẫn đến việc này chỉ có thể là Mãn Tình, người hôm nay vừa động vô nhà họ Lưu.
Mặc dù hôm nay Lâm Hạo cũng ra tay, nhưng hiển nhiên không có ai trong nhà họ Lưu là đối thủ của Lâm Hạo, cho nên bọn họ chắc chắn sẽ không khiêu chiến với Lâm Hạo, còn với hồn sư mới thức tỉnh Mãn Tình thì lại khác. Hôm nay Lưu Yến bị Mãn Tình dạy cho một bài học, Lưu Yến tốt xấu gì cũng là Tịnh Hồn sư cấp 5, nếu theo quy tắc của Linh Ma Giới, Mãn Tình hiển nhiên không phải đối thủ của Lưu Yến.
"Muốn khiêu chiến tôi? Để tôi đi xem" Mãn Tình nghe nói đối phương muốn tìm mình thì lập tức đi ra ngoài.
"Con đứng lại đó" Bố Lâm giữ Mãn Tình lại, "Để bố ra đó xem tình huống thế nào đã, con chờ ở đây đi".
"Nếu họ tới tìm tôi thì sớm hay muộn gì cũng đều phải đi ra gặp thôi" Mãn Tình nói.
"Bảo con ở yên đây thì cứ ở đi" Người làm bố như ông thật sự không có chút uy nghiêm nào với Mãn Tình, nói gì cô cũng không nghe.
"Ra ngoài nghe một chút cũng tốt" Bà Lâm lúc này mới mở miệng, "Dù sao cũng phải cho nó biết chuyện là thế nào."
Bố Lâm liếc nhìn vợ mình, không nói gì, coi như ngầm chấp nhận.
4 người ra khỏi thư phòng, đi về phía phòng khách, Mãn Tình nhìn qua liền thấy Lưu Khánh và Lưu Yến đang ngồi trên ghế. Gương mặt Lưu Yến hồi chiều sưng như cái móng heo bây giờ đã khôi phục hình dạng ban đầu, hiển nhiên là đã được chữa trị bằng sức mạnh chữa lành.
Lưu Yến cũng nhìn thấy Mãn Tình, trong mắt tràn ngập oán hận.
"Ông Lưu, ông chủ Thẩm, cơn gió nào mang mọi người tới đây vậy?" Bố Lâm nói với vẻ kinh ngạc.
"Ông Lâm" Hai người đáp lễ với bố Lâm.
Ông Lưu thấy người nhà họ Lâm đều đã đi ra, ngay cả người có liên quan trực tiếp là Mãn Tình cũng có mặt thì lập tức nói thẳng, "Ông Lâm, dạo này người nhà họ Lưu có đắc tội gì với nhà ông sao?"
"Anh Lưu nói gì vậy?" Bố Lâm biết người này muốn lấy lui làm tiến, nhưng lại không thể không tiếp.
"Nếu không đắc tội, vậy sao hôm nay con gái tôi lại vô cớ bị con gái ông làm nhục ở học viện Tinh Thành." Mặt ông Lưu oán giận nói, "Nhà họ Lâm tuy không thể so với gia thế hùng hậu nhà họ Lâm, nhưng cũng không dễ bị khinh thường, hôm nay tôi cần một lời giải thích rõ ràng."
"Anh Lưu chắc có hiểu lầm gì rồi. Tôi còn đang chuẩn bị đưa đứa nhỏ tới nhà anh để xin lỗi đây." Nói xong bố Lâm quay đầu quát Mãn Tình, "Mãn Tình, xin lỗi".
Mãn Tình liếc mắt nhìn bố Lâm, cô cũng không phản bác bố cô trước mặt người ngoài, thay vào đó cô đi về trước vài bước nhìn về phía ông Lưu nói thẳng, "Ông Lưu phải không. Tôi không xin lỗi, ông muốn gì cứ nói thẳng."
Mãn Tình không định thảo thuận ai đúng ai sai cùng bên kia, ngay cả bố cô cũng ép cô xin lỗi thì làm sao mong đối phương có thể nghe lời giải thích của mình. Tam quan bệnh hoạn của Linh Ma Giới cô cũng xem như được hiểu rõ rồi. Cô chỉ muốn biết cuối cùng đối phương muốn làm gì thôi.
"Được!"
"Mãn Tình!" Tiếng bố Lâm gần như vang lên đồng thời cùng tiếng ông Lâm, nhưng lúc này ngăn cản không còn kịp nữa rồi, lời của Mãn Tình nói ra thì chuyện so đấu là không thể tránh khỏi.
"Nếu cô Lâm cảm thấy mình không làm sai thì chúng ta hãy theo quy tắc, đến Diễn Võ Trường phân tài cao thấp." Ông Lưu vừa nói vừa nhìn về phía ông Lâm, "Không biết ông Lâm đây muốn lấy danh nghĩa gia tộc để so tài hay là danh nghĩa cá nhân".
"Người là do tôi đánh, tất nhiên là so tài với danh nghĩa cá nhân rồi" Mãn Tình không đợi bố Lâm phản ứng, cướp lời nói trước.
"Con im đi!" Việc đã đến nước này bố Lâm cũng không thể mặc kệ, ông nhíu mày hỏi, "Không biết ông Lưu muốn thế nào?"
"Nếu lấy danh nghĩa gia tộc thì nếu nhà họ Lưu thắng, chúng tôi yêu cầu một viên ma hạch cấp S." Ông Lưu nói, "Nếu lấy danh nghĩa cá nhân thì cô Lâm dùng tay nào đánh Yến nhi thì để tay đó lại."
Bố Lâm xụ mặt, thì ra là vì ma hạch cấp S. Ở Linh Ma Giới, ngoại trừ 3 viên ma hạch cấp S đính ở ngoài cổng Giới Môn thì tổng cộng chỉ còn 5 viên. 4 viên được đính ở kết giới tại 4 thành phố lớn nhất ở Linh Ma Giới, viên thứ 5 trong tay nhà họ Lâm dùng để sửa chữa Giới môn.
Kết giới với ma hạch cấp S có thể ngăn chặn ma vật dưới cấp S, cấp độ của thành phố cũng được chia theo cấp độ của kết giới bảo vệ. Với ma hạch cấp S, thì có thể xây dựng một thành phố có hệ số an toàn không thua gì Tinh thành, có thể mang lại nguồn nhân lực và tài sản khổng lồ.
Nhà họ Lâm luôn chiếm giữ vị trí hồn sư bảo vệ Trái Đất cũng bởi vì nhà họ có ma hạch cấp S, có thể sửa chữa Giới môn vào thời điểm quan trọng. Nếu ma hạch này không còn thì tư cách bảo vệ Giới môn của nhà họ Lâm cũng mất đi.
Nhà họ Lâm không thể mạo hiểm như vậy, ông cũng không thể đồng ý. Nhưng Mãn Tình...
"Nếu tôi thắng thì sao" Mãn Tình không nhìn phản ứng của bố Lâm, ngay từ đầu cô đã không định liên luỵ đến nhà họ Lâm.
"Tuỳ cô ra điều kiện" Ông Lưu nói.
"Được, con gái ông miệng tiện, nếu tôi thắng thì để lưỡi cô ta lại" Nếu ngươi muốn chặt tay ta thì ta sẽ cắt lưỡi ngươi.
Ông Lưu nhìn chằm chằm bố Lâm, "Xem ra nhà họ Lâm định hoàn thành cuộc thi này với danh nghĩa cá nhân rồi?"
"Không phải tới tìm tôi so đấu sao? Sao lại cứ muốn đổ lên đầu nhà họ Lâm vậy" Mãn Tình cũng nhìn ra mục đích của đối phương, nhưng người này cũng tự đánh giá cao cô quá, ở Lâm gia cô không có mặt mũi lớn vậy. "Muốn đấu như thế nào, giải thích một chút đi, tôi mới tới Linh Ma Giới 2 ngày, không hiểu hết các quy tắc ở đây."
"Được" Thấy bố Lâm không định đưa ra ma hạch cấp S, ông Lưu có chút thất vọng nhưng cũng không ngạc nhiên, quay đầu nói với ông chủ Thẩm ngồi cạnh, "Ông chủ Thẩm, vì cô Lâm đã chấp nhận thử thách, vậy nhờ ông thông báo một chút về quy tắc cuộc thi đi."
"Được" Ông Thẩm cũng nhìn ra trận chiến giữa 2 nhà, nhưng ông cũng là người ngoài, không có ý định nhúng tay vào, chỉ muốn làm tốt chức trách của mình, "Thi đấu được chia làm 2 loại là văn đấu và võ đấu, Tịnh Hồn sư đều chọn văn đấu, thi luyện thuốc, tinh lọc và chữa lành, chọn hết hoặc chọn 1, 2 cái trong đó đều được."
"Võ đấu thì sao?" Mãn Tình tò mò hỏi.
"Võ đấu thường nhằm vào khế ước của các Tịnh Hồn sư, thông qua khế ước của 2 bên phân ra thắng bại" Ông chủ Thẩm giải thích, "Đương nhiên Tịnh Hồn sư cũng có thể dùng chiến hồn bảo hộ tự mình đấu."
"Chúng tôi chọn võ đấu" Lúc này Lâm Hạo bỗng nhiên đứng chắn trước người Mãn Tình.
Mặt bà Lâm sa sầm lại khi thấy Lâm Hạo đột nhiên đứng ra. Lâm Hạo nói vậy hẳn là muốn lập khế ước với Mãn Tình, nhưng Mãn Tình là hồn sư thức tỉnh thất bại, nếu Lâm Hạo ký khế ước với cô thì cậu khó có thể thăng cấp trong tương lai.
Những người khác hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, bố Lâm có vẻ mặt phức tạp, không muốn Mãn Tình gặp chuyện, cũng không muốn Lâm hạo bị huỷ hoai, khó khăn không đưa ra được quyết định. Nhưng ông Lưu rất vui mừng, ông ta biết chuyện Mãn Tình thức tỉnh thất bại, nếu có thể ép Mãn Tình và Lâm Hạo lập khế ước thì có thể huỷ hoại Lâm Hạo cũng là chuyện tốt.
Về phần thắng hay thua thì.. Với năng lực Tịnh Hồn Sư cấp 5 của Lưu Yến, họ đã nắm chắc phần thắng.
"Tôi chọn văn đấu" Hiển nhiên là vậy, Lưu Yến nói.
"Được rồi" Ông Thẩm nói, "Nếu cả 2 bên đều chọn văn và võ thì sẽ có 3 trận đấu, thường là 2 trận thi văn, 1 trận thi võ.
3 trận thắng 2 trận, cho dù Lâm Hạo có đánh thắng được đối thủ thì văn đấu Mãn Tình cũng thua, hiển nhiên là họ đã sớm lên kế hoạch hoàn hảo để bắt nạt một hồn sư thức tỉnh thất bại Mãn Tình.
Nhà họ Lưu chiếm thế thượng phong còn giả bộ rộng lượng cho Mãn Tình quyết định hình thức văn đấu, nhà bọn họ không có ý kiến.
Sau khi thương lượng xong thì thời gian diễn ra trận đấu là 1 giờ chiều hôm sau. Nhà họ Lưu đã đạt được mục đích nên nhanh chóng rời khỏi nhà họ Lâm.
Sau khi nhà họ Lưu rời đi thì Lâm Hạo muốn kéo Mãn Tình đi lập khế ước hồn sư với cậu.
"Lâm Hạo" Bà Lâm tất nhiên không chịu, lạnh giọng ngăn cản.
Bố Lâm thấy vợ ngăn cản thì cũng chỉ thở dài, không nói gì, mặt mày ủ ê nhìn con trai con gái của mình. Trước kia ông ngày đêm ngóng trông Mãn Tình thức tỉnh, giờ cô tỉnh rồi thì ông cũng không hiểu sao mọi chuyện lại biến thành như bây giờ.
"Mẹ, văn đấu thì chắc chắn chị không đấu lại họ nên võ đấu cũng chỉ có thể để con đi thi thay chị." Lâm Hạo nói.
"3 ván thắng 2, con thắng được 1 ván thì có ích gì?" Bà Lâm chất vấn.
"Chọn võ đấu trước" Lâm Hạo đã sớm có tính toán, "Con sẽ kéo dài trận đấu, để bọn họ hao tổn hồn lực, đến lúc đó chưa chắc chị sẽ tinh lọc thua họ."
Ngay cả khi không có hồn hạch thì Tịnh Hồn sư vẫn có sức mạnh cầu nguyện, mà sức mạnh cầu nguyện có tác dụng tinh lọc hiệu quả. Do đó, nếu lúc thi võ đấu cậu làm hao tổn hết hồn lực của Lưu Yến thì chị cậu nhất định sẽ tinh lọc nhanh hơn.
"Lưu Yến là Tịnh Hồn sư cấp 5, có thể hấp thu sức mạnh tự nhiên ngay tại chỗ, nên hiệu quả tinh lọc mạnh hơn sức mạnh cầu nguyện của Mãn Tình" Bà Lâm nói, "Trận đấu này đã định là thua ngay từ lúc bắt đầu rồi."
Mãn Tình cũng không có phản ứng gì khi nghe bà Lâm nói rằng cô sẽ thua, vì câu nói của Lâm Hạo vừa rồi đã truyền cho cô rất nhiều ý tưởng. Không phải ông chủ Thẩm lúc nãy nói Tịnh Hồn sư cũng có thể tự mình lên đấu sao. Đến lúc đó cô sẽ nói mình không có khế ước hồn sư, để đối phương mang chiến hồn bảo hộ đánh nhau với mình. Trong tay cô vẫn còn hồn nhận Viêm Khải để lại, thân thủ của cô lại mạnh hơn Lưu Yến rất nhiều, chỉ cần cẩn thận một chút, đánh thắng Lưu Yến cũng không phải việc khó. Trước tiên đánh thắng Lưu Yến cái đã, những việc sau đó từ từ tính.
Luyện thuốc thì cô chỉ biết mỗi Kỳ nguyện dược tề, nhưng tinh lọc và chữa lành cô cũng khá giỏi. Trước đây Viêm Khải đã nói rằng sức mạnh tinh lọc của cô tốt hơn nhiều so với những Tịnh hồn sư khác. Hơn nữa, sức mạnh chữa lành trước đây cô cũng đã từng thử nghiệm ở hồn điện tại Vạn Cát thành, lúc đó làm đại cũng đã đạt tới hồn sư cấp 3, nếu cô cố gắng hết sức thì chắc cũng không tệ hơn Lưu Yến.
Mãn Tình đang đứng đây nghĩ thầm thì bên kia Lâm Hạo suýt chút nữa đã cãi nhau với mẹ mình.
Mãn Tình cũng là hồn sư có khế ước tạm thời, cô hiểu rõ sự ràng buộc của khế ước với cả 2 hồn sư, cũng hiểu được mối bận tâm của mẹ Lâm. Lâm Hạo mới chỉ là Chiến Hồn sư cấp 6, nếu lập khế ước với cô thì Lâm Hạo cũng sẽ không thể lên cấp tiếp được, sẽ bị đình trệ, không tiến bộ được. Mãn Tình không quan tâm đến hồn lực của mình cấp mấy, nhưng Lâm Hạo không thể không quan tâm, cô cũng không muốn làm liên luỵ đến Lâm Hạo.
"Cánh tay bị chặt đứt vẫn có thể nối liền, có thể để Lâm Nguyệt nhờ An đại sư giúp Mãn Tình chữa trị" Nhờ một đại hồn sư mãn giai chữa trị cụt tay, đây là thoả hiệp cuối cùng của mẹ Lâm.
"Không được" Lâm Hạo không thể đứng nhìn người khác tổn thương chị gái trước mặt mình được.
"Yên tâm, chị không nhất định thua mà" Mãn Tình bỗng nhiên nói chuyện, thấy mọi người nhìn sang thì cô lén kéo Lâm Hạo sang một bên rồi nói nhỏ, "Em quên là chị có chiến hồn bảo hộ à."
Lâm Hạo sửng sốt trong chốc lát, nghĩ đến tư thế hùng dũng của Mãn Tình khi dùng mũi tên bắn chết ma vật cấp C ở Trái Đất lúc trước, đột nhiên sững sờ.
Đúng vậy, chị gái cậu có một khế ước tạm thời, xét từ sức mạnh của chiến hồn bảo hộ thì hồn lực của người này rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn cậu.
Nghe nói xong thì Lâm Hạo lập tức ngừng ồn ào, không đòi lập khế ước với Mãn Tình nữa, bố Lâm và mẹ Lâm còn khó hiểu một lúc. Đặc biệt là mẹ Lâm, ánh mắt bà dịu đi rất nhiều khi nhìn Mãn Tình.
___
Ban đêm, mọi người trong nhà họ Lâm đều không thể ngủ ngon, bố Lâm thì nghĩ cách nâng cao hiệu quả chiến đấu của Mãn Tình, dù sao cô cũng không có khế ước hồn sư, chỉ có thể dựa vào hồn nhận, bố Lâm ngồi chế tạo mấy cái hồn nhận cả đêm. Tuy Lâm Hạo đã biết tính toán của Mãn Tình nhưng cậu vẫn không yên tâm. Mẹ Lâm thì càng khó ngủ hơn, bà chuẩn bị rất nhiều đan dược khôi phục hồn lực.
Mà Mãn Tình thì cầm nửa hộp kẹo cao su còn lại suy nghĩ cách đối phó với Lưu Yến.
"Chiến hồn bảo hộ đã sớm dùng hết rồi, không biết mấy thứ này có thể đối phó với hồn sư không, Viêm Khải chỉ nói nó có thể đối phó với ma vật" Mãn Tình tự mình lẩm bẩm.
"Có thể dùng để đối phó với hồn sư" Một giọng nói trầm thấp dễ nghe bỗng nhiên vang lên bên tai cô.
"Viêm Khải!" Mãn Tình quay đầu lại phát hiện Viêm Khải đã đứng bên ngoài bệ cửa sổ phòng mình từ lúc nào, lập tức vui mừng không xiết.
"Tin tức về em không ít nha, toàn bộ tin tức tôi nghe được khi vừa đến Tinh Thành đều là về em" Viêm Khải dùng tay chống lên cửa sổ, cười tủm tỉm nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.