Chương 67: - Tinh nguyệt phong lan
Bạo Táo Đích Bàng Giải
29/11/2021
Editor: Yuri Ilukh
Một tiếng chị dâu của Bạch Phương Ngọc Kỳ trực tiếp làm ngốc 2 người.
Chị dâu, ai? Đứa nhỏ này là em gái của Viêm Khải, chẳng lẽ Viêm Khải đã kết hôn? Mãn Tình chết lặng.
Viêm Khải bên kia cũng sửng sốt, lúc anh đang đờ người, Bạch Phương Ngọc Kỳ nhân cơ hội chạy khỏi tay anh trai mình, nhanh nhẹn giấu người sau lưng Mãn Tình. Vẻ mặt giống như ta đây đã có người che chở, đắc ý nhìn anh trai nhà mình.
Đứa nhỏ này, Viêm Khải bất đắc dĩ trừng em gái mình, "Bạch Phương Ngọc Kỳ, em tới đây cho anh"
"Em không, em muốn xem xong phim rồi mới về" Bạch Phương Ngọc Kỳ cố chấp nói.
"Xem cái gì mà xem, anh có việc hỏi em" Viêm Khải nói xong liền tiến tới muốn túm em gái từ phía sau Mãn Tình ra.
"A, chị dâu cứu em" Bạch Phương Ngọc Kỳ thét chói tai về phía Mãn Tình, ôm lấy Mãn Tình giống như lá chắn chống đỡ anh trai của mình.
"Bạch Phương Ngọc Kỳ không được kêu bậy" Một tiếng vừa rồi Viêm Khải đã cố tình bỏ qua, ai ngờ đứa nhỏ này lại tiếp tục gọi, Viêm Khải xấu hổ, không dám nhìn vẻ mặt Mãn Tình.
"Này..." Mãn Tình lúc này mới hồi phục tinh thần, vỗ vỗ đôi tay của cô bé đang ôm quần áo mình nhẹ nhàng nói: "Em gái, em buông tay trước đã"
"Chị dâu, chị nói với anh trai em đi, bảo anh ấy cho em xem phim xong rồi mới về" Cô bé ngẩng đầu, làm nũng nói.
"Bạch Phương Ngọc Kỳ" Còn gọi nữa, Viêm Khải cao giọng.
"Em gái nhỏ, chắc là em hiểu nhầm rồi, chị không phải chị dâu em. Chị dâu cũng không thể tuỳ tiện gọi loạn" Mãn Tình giải thích.
"Em không có gọi loạn, Mika đi theo chị thì chị chính là chị dâu" Bạch Phương Ngọc Kỳ nghiễm nhiên nói.
"Mika? Mika và chuyện này có liên quan gì?" Mãn Tình khó hiểu nói.
"Bởi vì Mika là sính lễ anh trai em muốn tặng cho chị dâu tương lai, chị nhận sính lễ thì đương nhiên là chị dâu của em" Bạch Phương Ngọc Kỳ nói có sách mách có chứng.
Cái gì? Mika là sính lễ, Mãn Tình nhìn về phía Viêm Khải chứng thực.
Đứa nhỏ chết tiệt, Viêm Khải vừa nghe em gái nhắc đến Mika thì muốn mắng người. Không sai, đúng là anh muốn tặng Mika làm sính lễ cho vợ tương lai, nhưng đó đều là chuyện trước kia. Từ 3 năm trước đây khi hồn hạch bỗng nhiên dị hoá, anh cũng biết rõ hiện thực là mình không còn sống được bao lâu nên làm gì còn nghĩ tới vấn đề kết hôn nữa. Nhưng mà lúc đưa Mika cho Mãn Tình, ngoại trừ vì Mika thích cô ấy, còn có nguyên nhân khác là....
Viêm Khải đón nhận ánh mắt của Mãn Tình, có chút chột dạ... khi đó chính anh cũng có chút thích đi.
"Chị dâu, lần trước gặp nhau quá vội vàng chúng ta vẫn chưa làm quen được. Em tên là Bạch Phương Ngọc Kỳ, chị tên Mãn Tình phải không, hôm nay em tới đây có hỏi thăm chút chuyện của chị" Bạch Phương Ngọc Kỳ vui vẻ nói, "Em còn biết phim kia là mẹ chính làm diễn viên chính, bác gái thật sự rất giỏi. Còn có, còn có lần này tới em có mang theo quà tặng chị, em đã để trong phòng anh trai, chờ xem phim xong em về lấy cho chị xem."
"Chị Mãn Tình, chị nhận sính lễ của thầy Viêm sao?"
"A, Chị Mãn Tình kết hôn với thầy Viêm sao?"
"Vậy sau này chúng ta phải kêu sư mẫu sao..."
Bọn trẻ đang xem phim thì bị âm thanh phía sau kinh động, cả đám đều xúm tới đây, từng đôi mắt nhiều chuyện nhìn về phía Mãn Tình.
Tiêu rồi! Mãn Tình mặt xám như tro tàn, chắc là ngày mai thôi, cả Tam Môn học viện đều biết chuyện cô kết hôn với Viêm Khải.
"Em lại đây cho anh" Viêm Khải thật sự bùng nổ, trực tiếp đi tới túm Bạch Phương Ngọc Kỳ bên cạnh Mãn Tình, kéo ra khỏi rừng cây.
Mãn Tình cũng muốn rời đi nhưng khi cô vừa động thì bụng liền đau, giống như có thứ gì ngăn cản cô rời đi. Không chỉ thế, vì Viêm Khải rời đi nên tầm mắt của bọn trẻ đều tập trung trên người cô, làm cô khó chịu không thôi.
"Chị Mãn Tình là Tịnh Hồn sư, thầy Viêm là Chiến Hồn sư, vậy là bọn họ có thể lập khế ước" Bọn nhỏ còn không ngừng thảo luận.
"Không được, không được, thầy Viêm là Chiến Hồn sư cấp 8, nhưng chị Mãn Tình lại là hồn sư tàn phế giống chúng ta"
"Vậy có phải không thể lập khế ước không?"
"Cũng có thể, nhưng vậy thì thầy Viêm không thể lên cấp thành hồn sư cấp cao được"
"Chỉ cần thầy Viêm không ngại là được rồi"
"Thầy Viêm nhất định sẽ không để ý, hiệu trưởng nói những người tự nguyện tới trường chúng ta dạy học đều sẽ không ghét bỏ chúng ta"
"..." Chê cô? Anh ấy là Dị Hồn sư thì dựa vào cái gì mà ghét bỏ cô, cô chính là thiên tài hàng thật giá thật nha. Từ từ, chê hay không thì có liên quan gì đến cô, cô và anh ấy cũng không có cái gì.
"Chị Mãn Tình, 2 người nhất định sẽ hạnh phúc" Mãn Tình thất thần một lát, cũng không biết bọn trẻ thảo luận cái gì, cả đám vây lại chúc phúc với vẻ mặt chân thành. Cảnh tượng quỷ dị này làm Mãn Tình không thể tức giận, cũng không thể cảm ơn, khó chịu không biết phải làm sao, cuối cùng đành phải mở thùng đồ lấy mỹ thực dời sự chú ý của bọn trẻ.
"Chị có mang một ít đồ ăn ngon tới đây, bọn em có muốn nếm thử hay không" Mãn Tình không màng đến tiếng kêu cuồng loạn của Mika, phân phát hơn nửa thùng đồ ăn vặt mới yên ổn đến khi hết phim.
Đồ ăn vô cớ bị thiếu đi một nửa, Mika quạc quạc kêu cả chặng đường, thỉnh thoảng còn dùng chân bới tóc Mãn Tình biểu đạt sự tức giận trong lòng mình.
"Chị dâu, chị đã về" Bạch Phương Ngọc Kỳ bị Viêm Khải dạy dỗ chết khiếp ngồi trong phòng nghe được động tĩnh bên ngoài thì kích động chạy ra, ngăn trước mặt Mãn Tình vừa mới đi lên lầu.
"Bạch Phương Ngọc Kỳ" Âm thanh cảnh cáo của Viêm Khải truyền tới.
"Chị Mãn Tình, chị đã về" Bạch Phương Ngọc Kỳ thông minh lập tức thay đổi xưng hô, tuy cô bé thay đổi xưng hô nhưng ánh mắt đều rất thân thiết nhìn về phía Mãn Tình, hiển nhiên đã nhận định Mãn Tình là chị dâu nhà mình.
Điểm này Mãn Tình cũng nhìn ra nhưng cô có thể nói gì, người ta kêu cô là chị cô lại không thể chủ động đề cập đến chuyện chị dâu, hơn nữa hiện tại cô cũng cảm thấy có chút không giống trước. Mãn Tình càng nghĩ càng buồn bực, không nhịn được hung hăng trừng mắt với người nào đó đang đứng sau lưng Bạch Phương Ngọc Kỳ.
Người nào đó đuối lý xấu hổ vuốt mũi không dám đối diện với Mãn Tình.
"Ừm, chuyện này..."Mãn Tình nhất thời không biết xưng hô thế nào.
"Gọi em Kỳ Kỳ là được rồi" Bạch Phương Ngọc Kỳ nhiệt tình nói.
"Kỳ Kỳ, rất vui được biết em,...chị về phòng trước cất đồ đã" Mãn Tình chỉ chỉ đồ vật trong tay.
"Ồ, cái thùng thật lớn, anh, anh nhanh tới hỗ trợ đi" Bạch Phương Ngọc Kỳ thấy cái thùng lớn vậy thì quay đầu gọi anh trai nhà mình ra giúp.
"Không cần, chị đã tới cửa rồi..." Lời Mãn Tình còn chưa nói xong thì trong tay bị nhét vào một đồ vật, lập tức không có tay để ôm cái thùng.
"Chị Mãn Tình, đây là quà em tặng cho chị" Bạch Phương Ngọc Kỳ vui vẻ nói.
"Cảm ơn em" Mãn Tình ngơ ngác nói, nhưng ánh mắt bị lễ vật trong tay hấp dẫn rất nhanh. Đó là một chậu hoa, đoá hoa trong chậu còn toả ra ánh sáng nhàn nhạt, Mãn Tình có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt của chậu hoa này, thậm chí còn mạnh hơn cả sức sống của một rừng cây.
"Vào trong đi" Hành lang không lớn, Viêm Khải đẩy em gái ra rồi tới giúp Mãn Tình xách lấy thùng đồ, thuận tay xách luôn Mika đang tác loạn trên đầu Mãn Tình xuống.
"Quạc quạc!" Mika đứng trên vai Viêm Khải bắt đầu cáo trạng. Viêm Khải đặt một ngón tay lên lưng Mika làm Mika lập tức yên tĩnh.
"Quạc quạc quạc..." Nam nữ chủ nhân đều bắt nạt nó, Mika bi thương nhưng Mika không nói.
Mở cửa, vào phòng, bật đèn. Khi phòng bị ánh đèn chiếu sáng thì ánh sáng trên chậu hoa của Mãn Tình cũng ảm đạm xuống.
"Hả?" Mãn Tình kinh ngạc kêu một tiếng, vì ánh sáng mờ đi mà sức sống của bông hoa cũng giống như ngủ đông, yếu đi không ít.
"Đây là Tinh nguyệt phong lan, chỉ khi ở nơi hắc ám thì mới có thể phát ra ánh sáng, đồng thời phát ra sức sống mãnh liệt" Viêm Khải thấy Mãn Tình thắc mắc nên liền giải thích, "Bình thường thì đoá hoa cũng nở rộ, nhưng phần lớn ở trạng thái ngủ đông"
"Không chỉ vậy, Tinh nguyệt phong lan có thể phát triển dưới ma khí của ma vật cấp S" Bạch Phương Ngọc Kỳ bổ sung.
"Chẳng trách lại có sức sống mãnh liệt như vậy" Mãn Tình bừng tỉnh nói. Tuy rằng phần lớn thực vật có thể chống đỡ ma khí, nhưng nếu bị ma khí cấp cao bao phủ thời gian dài thì thực vật vẫn từ từ khô héo, đặt biệt là ma vật cấp A trở lên. Thời điểm chúng nó tấn công, ma khí bao phủ khắp nơi, một ngọn cỏ cũng không sống được. Thực vật có thể sinh trưởng dưới ma khí cấp S thì sức sống phải sánh được với hồn sư cấp 11 trở lên.
"Hì hì, em biết là chị nhất định sẽ thích" Bạch Phương Ngọc Kỳ thấy Mãn Tình rất thích quà cô bé tặng thì vui vẻ giống như chính mình được tặng quà.
Nhận quà của người ta thì phải đáp lễ nên Mãn Tình nhìn trái nhìn phải muốn tìm đồ đưa cho Bạch Phương Ngọc Kỳ coi như có qua có lại, nhưng trong phòng không có đồ gì thích hợp, cuối cùng ánh mắt Mãn Tình nhìn tới thùng đồ mà mình mới xách về. Cô ngồi xuống, mở thùng ra dưới ánh mắt đau lòng của Mika nói, "Kỳ Kỳ, trong này đều là đồ ăn vặt mang về từ Trái Đất, em có muốn ăn thử không"
"Oa, đã lâu rồi em không được ăn đồ ăn vặt của Trái Đất" nhà Bạch Phương thỉnh thoảng sẽ phái người xuống Trái Đất tìm ma hạch rơi xuống, khi trở về đều mang một ít quà cho mấy đứa nhỏ trong gia tộc, nên thỉnh thoảng Bạch Phương Ngọc Kỳ cũng được tiếp xúc với đồ ăn Trái Đất. Giống như khi còn nhỏ cô đọc được hình dạng tương lai của Mika trong truyện cổ tích.
"Quạc?" Mika cảm thấy mình mà không lên tiếng thì một chút đồ ăn vặt cũng không còn.
Mika kêu đau lòng quá nên Mãn Tình thật sự không đành lòng, cô cũng đưa một túi đồ ăn cho Mika nói, "Mika cũng ăn đi"
"Hả, Mika cũng ăn đồ ăn sao?" Bạch Phương Ngọc Kỳ nhìn đến hồn thú mà lại ăn đồ ăn, kinh ngạc hỏi.
"Mika thích ăn lắm" Mãn Tình vừa trả lời vừa mở thùng lấy ra một túi vải bằng nhung đen đưa cho Bạch Phương Ngọc Kỳ nói, "Nè, cái này tặng cho em"
"Đây là gì?" Bạch Phương Ngọc Kì kinh hỉ tiếp nhận mở ra, bên trong là một chiếc tai nghe vận động màu đỏ.
"Đây là tai nghe vận động, lúc chạy bộ có thể dùng để nghe nhạc. Sáng nay chị có thử qua ở trung tâm thương mại, nó là cái có âm thanh tốt nhất, mang theo nó tập thể dục có thể cảm nhận được âm thanh vòm sống động" Mãn Tình mua đồ cả buổi sáng, cơ bản đều không xem giá, chỉ có cái tai nghe này là cô chọn lâu nhất.
"Để em thử xem" Bạch Phương Ngọc Kỳ lập tức vui vẻ lấy điện thoại ra, định tìm nhạc nghe thử, nhưng cô tìm cả buổi mà không tìm được cách mở, "Cái này... dùng thế nào ạ?"
Mãn Tình sửng sốt sau đó hiểu được, ở Linh Ma Giới chắc là không dùng tai nghe bluetooth vì thế cô nhận lấy điện thoại của con bé, chỉ dẫn tận tình cách dùng.
"Oa, âm thanh thật sự dễ nghe" Bạch Phương Ngọc Kỳ ngạc nhiên nói.
"Di động của em hình như hơi ít bài hát" Lúc giúp Bạch Phương Ngọc Kỳ nghe thử Mãn Tình thuận tiện nhìn thấy bài hát trong đó tổng cộng chỉ có mười mấy bài, hơn nữa đều là bài hát đã cũ.
"Dạ, nhưng mà mấy bài hát này rất dễ nghe" Bạch Phương Ngọc Kỳ thoả mãn nói.
"Đúng là toàn bài kinh điển" Mãn Tình nghĩ nghĩ, đứng dậy lấy di động của mình trong ngăn kéo. Di động này là Mãn Tình mang đến khi lần đầu cô tới Linh Ma Giới, vốn dĩ quên ở Vạn Cát Thành, nhưng sau này Viêm Khải đã trả lại cho cô. Bây giờ Mãn Tình đã có điện thoại Lâm Hạo cho nên nó vẫn luôn vô dụng, được cất trong ngăn kéo.
"Trong này chị có một ít bài hát, nếu em thích chị có thể bắn bluetooth cho em" Mãn Tình nói.
"Muốn, muốn, muốn, chị Mãn Tình, chị tốt với em hơn anh em nhiều" Bạch Phương Ngọc Kỳ cảm động muốn khóc.
Mới vậy mà đã cảm động, cô gái đơn thuần này thật sự là em gái Viêm Khải sao? Mãn Tình nghi hoặc nhìn Viêm Khải, lại phát hiện trên mặt Viêm Khải có biểu tình dịu dàng cô chưa từng gặp bao giờ.
Viêm Khải thấy Mãn Tình đang nhìn anh thì quay đầu nhìn về phía Mãn Tình rồi nhẹ nhàng mỉm cười.
"Thùm thụp!" Mãn Tình thấy được tiếng tim mình đập, cô hoảng sợ cúi đầu.
Cô ấy làm sao vậy? Viêm Khải kinh ngạc nhướng mày nhưng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế nhìn 2 cô gái nói chuyện. Mãi đến khi Mãn Tình bắn toàn bộ bài hát xong thì Viêm Khải mới kéo em gái lên nói: "Em phải trở về"
"Hả? Em có thể ở lại đây một đêm không?" Bạch Phương Ngọc Kỳ tiếc nuối hỏi.
"Em muốn anh bị gia tộc phát hiện sao?" Viêm Khải hỏi ngược lại.
Chỉ một câu đơn giản đã làm cho Bạch Phương Ngọc Kỳ lo lắng vô cùng, trên mặt không còn vẻ nũng nịu nữa, ngoan ngoãn đứng dậy đi theo Viêm Khải đến ban công.
Mãn Tình nhìn cô gái ngồi trên lưng phượng hoàng ngũ sắc thì có chút luyến tiếc, cô phát hiện cô đã thích cô bé đáng yêu này rồi. Đúng vậy, Bạch Phương Ngọc Kỳ dễ thương hơn anh trai rất nhiều.
"Tên thật của anh là Bạch Phương Viêm Khải hả?" Mãn Tình hỏi Viêm Khải.
"Đúng vậy" Viêm Khải gật đầu
"Dòng họ này thật sự đặc thù, chẳng trách anh không dùng đến"
"Anh không dùng không phải vì nó đặc thù mà là anh không có tư cách dùng" Viêm Khải cười khổ nói.
"Tại sao?"
"Vì anh còn sống đó" Viêm Khải thật thật giả giả nói.
Có ý gì? Mãn Tình đang muốn hỏi lại thì Viêm Khải chợt mở miệng, "Không nghĩ tới em lại quan tâm anh họ gì, anh còn tưởng em sẽ hỏi chuyện của Mika"
Mika? Sính lễ?
Người này định nói cái gì? Muốn giải thích hay muốn thừa nhận?
"Mika... thật sự là sính lễ à?" Mãn Tình thấp thỏm hỏi.
"Em hy vọng phải hay không?" Viêm Khải hỏi ngược lại.
Sao lại là cô hy vọng phải hay không? Cái người này, cố ý bẫy cô, cô không mắc lừa đâu. Mãn Tình hùng hổ nói, "Em nói cho anh biết, mặc kệ có phải hay không, dù sao thì em cũng sẽ không trả Mika cho anh"
Nói xong, Mãn Tình lại cảm thấy sai sai, như vậy không phải là nhận lấy sính lễ rồi à? Vì thế lại vội vàng bổ sung nói, "Em không liên quan gì đến anh hết".
"Sao em bá đạo vậy" Viêm Khải buồn cười nói, "Yên tâm đi, cái đồ tham ăn kia chắc bây giờ chỉ có em có thể nuôi thôi, sẽ không chịu về đâu"
"Ha..." Mãn Tình âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng rốt cuộc Mika có phải sính lễ không?
"Còn nữa.... Chuyện Kỳ Kỳ gọi em là chị dâu em đừng để ý, vì thật sự Mika là sính lễ anh chuẩn bị cho vợ tương lại"
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng Mãn Tình nghe được vẫn hoảng sợ trong lòng.
"Nhưng đó là trước kia, bây giờ anh là Dị Hồn sư thì làm gì còn ý niệm đó nữa. Lúc trước tặng Mika cho em là vì thấy Mika rất thích em, mà sau khi anh rời đi cũng cần có người tiếp tục chăm sóc Mika"
Chỉ có vậy thôi sao? Quả nhiên là như vậy.
"Nhưng mà..." Giọng điệu Viêm Khải thay đổi, muốn nói lại thôi.
"Nhưng gì?" Mãn Tình hỏi theo bản năng.
"Nếu ngày nào đó bệnh của anh bỗng nhiên được chữa khỏi, Em phải trả Mika cho anh" Viêm Khải cười gian cố ý nói, "Dù sao cũng là sính lễ, không thì em phải tự lấy mình ra trả cho anh.
"Haha.... Anh chữa khỏi được sao" Mãn Tình vô tình nói ra hiện thực, quay người về phòng, trực tiếp nhốt người nào đó ở ban công.
Đúng vậy, không phải chữa không khỏi sao. Nếu chữa khỏi thì anh còn sợ không trả sao, trực tiếp đi bắt người, không thì không đi tìm vợ. Viêm Khải YY vui vẻ, sau đó cười khổ, đi đến gần lan can phòng mình, chống tay nhẹ nhàng nhảy sang.
Đêm khuya tĩnh lặng, Tinh Nguyệt phong lan tản ra ánh sáng nhàn nhạt, sức sống mãnh liệt lan ra khắp nơi trong đêm đen vô tận. Mãn Tình nằm trên giường trằn trọc, trong đầu nghĩ tới vô số chuyện, nhưng tìm mãi không thấy điểm mấu chốt, lăn lộn đến tận hừng đông.
Một đêm không ngủ, nhưng hôm nay Mãn Tình cần phải dậy sớm, cô cần đưa phương thuốc của Thiên Hoa Đan cho Tiếu Linh. Tuy rằng cô đã nói với Tiếu Linh là cần 2 tuần, nhưng loại chuyện này làm càng sớm càng nhanh có thể cải thiện thực trạng luyện thuốc của Linh Ma Giới, do đó cần càng nhanh càng tốt.
Hơn nữa, thời gian của cô và Viêm Khải đều còn lại không nhiều lắm. Cô cũng hy vọng sau khi phương pháp luyện thuốc này được công bố, thì càng nhiều Tịnh Hồn sư cấp cao có thể giảm tải trong việc chế tạo thuốc, giành thời gian nghiên cứu phương pháp chữa trị cho Dị Hồn sư. Như vậy Viêm Khải có thể được cứu chữa.
Bỗng nhiên trên không trung truyền đến một tiếng kêu to, một luồng sáng đầy màu sắc bay về phía cô từ hướng mặt trời mọc, cuối cùng rơi xuống vai Viêm Khải không biết đã xuất hiện ở ban công bên cạnh từ lúc nào, rồi những tia sáng dần dần tắt, để lộ ra con chim to bằng lòng bàn tay với màu sắc sặc sỡ.
"Đây không phải hồn thú của Kỳ Kỳ sao?" Mãn Tình kinh ngạc hỏi.
"Đây là hồn thú của mẹ anh, lần trước Kỳ Kỳ tới đây nên mẹ anh cho con bé mượn mà thôi" Viêm Khải trả lời.
"Vậy sao bây giờ nó lại đến đây?"
"Anh mượn dùng 2 ngày" Viêm Khải thấy Mãn Tình ôm Tinh nguyệt phong lan trong tay thì hỏi, "Em định để Tinh nguyệt phong lan ở ban công à?"
"Dạ, không phải thực vật đều cần quang hợp sao?" Mãn Tình gật đầu.
"Tinh Nguyệt phong lan lớn lên ở khu vực có ma khí của ma vật cấp vàng nên điều kiện gì cũng có thể sống sót" Bạch Phương Ngọc Kỳ không biết chuyện Mãn Tình biết về ma vật cấp vàng nên hôm qua mới nói ma khí cấp S, thật ra Tinh nguyệt phong lan lớn lên ở chỗ sâu trong tộc địa nhà Bạch Phương, bên cạnh thân thể ma vật cấp vàng.
"À... lát nữa em sẽ đưa phương thuốc luyện Thiên Hoa đan cho chị Tiếu, chắc là chị ấy sẽ sớm giao phương pháp luyện thuốc cho hồn điện" Mãn Tình nói.
"Lát nữa anh có việc phải làm" Viêm Khải nhìn mặt trời đang lên, phảng phất như sắp thấy được biến hoá trong tương lai.
Một tiếng chị dâu của Bạch Phương Ngọc Kỳ trực tiếp làm ngốc 2 người.
Chị dâu, ai? Đứa nhỏ này là em gái của Viêm Khải, chẳng lẽ Viêm Khải đã kết hôn? Mãn Tình chết lặng.
Viêm Khải bên kia cũng sửng sốt, lúc anh đang đờ người, Bạch Phương Ngọc Kỳ nhân cơ hội chạy khỏi tay anh trai mình, nhanh nhẹn giấu người sau lưng Mãn Tình. Vẻ mặt giống như ta đây đã có người che chở, đắc ý nhìn anh trai nhà mình.
Đứa nhỏ này, Viêm Khải bất đắc dĩ trừng em gái mình, "Bạch Phương Ngọc Kỳ, em tới đây cho anh"
"Em không, em muốn xem xong phim rồi mới về" Bạch Phương Ngọc Kỳ cố chấp nói.
"Xem cái gì mà xem, anh có việc hỏi em" Viêm Khải nói xong liền tiến tới muốn túm em gái từ phía sau Mãn Tình ra.
"A, chị dâu cứu em" Bạch Phương Ngọc Kỳ thét chói tai về phía Mãn Tình, ôm lấy Mãn Tình giống như lá chắn chống đỡ anh trai của mình.
"Bạch Phương Ngọc Kỳ không được kêu bậy" Một tiếng vừa rồi Viêm Khải đã cố tình bỏ qua, ai ngờ đứa nhỏ này lại tiếp tục gọi, Viêm Khải xấu hổ, không dám nhìn vẻ mặt Mãn Tình.
"Này..." Mãn Tình lúc này mới hồi phục tinh thần, vỗ vỗ đôi tay của cô bé đang ôm quần áo mình nhẹ nhàng nói: "Em gái, em buông tay trước đã"
"Chị dâu, chị nói với anh trai em đi, bảo anh ấy cho em xem phim xong rồi mới về" Cô bé ngẩng đầu, làm nũng nói.
"Bạch Phương Ngọc Kỳ" Còn gọi nữa, Viêm Khải cao giọng.
"Em gái nhỏ, chắc là em hiểu nhầm rồi, chị không phải chị dâu em. Chị dâu cũng không thể tuỳ tiện gọi loạn" Mãn Tình giải thích.
"Em không có gọi loạn, Mika đi theo chị thì chị chính là chị dâu" Bạch Phương Ngọc Kỳ nghiễm nhiên nói.
"Mika? Mika và chuyện này có liên quan gì?" Mãn Tình khó hiểu nói.
"Bởi vì Mika là sính lễ anh trai em muốn tặng cho chị dâu tương lai, chị nhận sính lễ thì đương nhiên là chị dâu của em" Bạch Phương Ngọc Kỳ nói có sách mách có chứng.
Cái gì? Mika là sính lễ, Mãn Tình nhìn về phía Viêm Khải chứng thực.
Đứa nhỏ chết tiệt, Viêm Khải vừa nghe em gái nhắc đến Mika thì muốn mắng người. Không sai, đúng là anh muốn tặng Mika làm sính lễ cho vợ tương lai, nhưng đó đều là chuyện trước kia. Từ 3 năm trước đây khi hồn hạch bỗng nhiên dị hoá, anh cũng biết rõ hiện thực là mình không còn sống được bao lâu nên làm gì còn nghĩ tới vấn đề kết hôn nữa. Nhưng mà lúc đưa Mika cho Mãn Tình, ngoại trừ vì Mika thích cô ấy, còn có nguyên nhân khác là....
Viêm Khải đón nhận ánh mắt của Mãn Tình, có chút chột dạ... khi đó chính anh cũng có chút thích đi.
"Chị dâu, lần trước gặp nhau quá vội vàng chúng ta vẫn chưa làm quen được. Em tên là Bạch Phương Ngọc Kỳ, chị tên Mãn Tình phải không, hôm nay em tới đây có hỏi thăm chút chuyện của chị" Bạch Phương Ngọc Kỳ vui vẻ nói, "Em còn biết phim kia là mẹ chính làm diễn viên chính, bác gái thật sự rất giỏi. Còn có, còn có lần này tới em có mang theo quà tặng chị, em đã để trong phòng anh trai, chờ xem phim xong em về lấy cho chị xem."
"Chị Mãn Tình, chị nhận sính lễ của thầy Viêm sao?"
"A, Chị Mãn Tình kết hôn với thầy Viêm sao?"
"Vậy sau này chúng ta phải kêu sư mẫu sao..."
Bọn trẻ đang xem phim thì bị âm thanh phía sau kinh động, cả đám đều xúm tới đây, từng đôi mắt nhiều chuyện nhìn về phía Mãn Tình.
Tiêu rồi! Mãn Tình mặt xám như tro tàn, chắc là ngày mai thôi, cả Tam Môn học viện đều biết chuyện cô kết hôn với Viêm Khải.
"Em lại đây cho anh" Viêm Khải thật sự bùng nổ, trực tiếp đi tới túm Bạch Phương Ngọc Kỳ bên cạnh Mãn Tình, kéo ra khỏi rừng cây.
Mãn Tình cũng muốn rời đi nhưng khi cô vừa động thì bụng liền đau, giống như có thứ gì ngăn cản cô rời đi. Không chỉ thế, vì Viêm Khải rời đi nên tầm mắt của bọn trẻ đều tập trung trên người cô, làm cô khó chịu không thôi.
"Chị Mãn Tình là Tịnh Hồn sư, thầy Viêm là Chiến Hồn sư, vậy là bọn họ có thể lập khế ước" Bọn nhỏ còn không ngừng thảo luận.
"Không được, không được, thầy Viêm là Chiến Hồn sư cấp 8, nhưng chị Mãn Tình lại là hồn sư tàn phế giống chúng ta"
"Vậy có phải không thể lập khế ước không?"
"Cũng có thể, nhưng vậy thì thầy Viêm không thể lên cấp thành hồn sư cấp cao được"
"Chỉ cần thầy Viêm không ngại là được rồi"
"Thầy Viêm nhất định sẽ không để ý, hiệu trưởng nói những người tự nguyện tới trường chúng ta dạy học đều sẽ không ghét bỏ chúng ta"
"..." Chê cô? Anh ấy là Dị Hồn sư thì dựa vào cái gì mà ghét bỏ cô, cô chính là thiên tài hàng thật giá thật nha. Từ từ, chê hay không thì có liên quan gì đến cô, cô và anh ấy cũng không có cái gì.
"Chị Mãn Tình, 2 người nhất định sẽ hạnh phúc" Mãn Tình thất thần một lát, cũng không biết bọn trẻ thảo luận cái gì, cả đám vây lại chúc phúc với vẻ mặt chân thành. Cảnh tượng quỷ dị này làm Mãn Tình không thể tức giận, cũng không thể cảm ơn, khó chịu không biết phải làm sao, cuối cùng đành phải mở thùng đồ lấy mỹ thực dời sự chú ý của bọn trẻ.
"Chị có mang một ít đồ ăn ngon tới đây, bọn em có muốn nếm thử hay không" Mãn Tình không màng đến tiếng kêu cuồng loạn của Mika, phân phát hơn nửa thùng đồ ăn vặt mới yên ổn đến khi hết phim.
Đồ ăn vô cớ bị thiếu đi một nửa, Mika quạc quạc kêu cả chặng đường, thỉnh thoảng còn dùng chân bới tóc Mãn Tình biểu đạt sự tức giận trong lòng mình.
"Chị dâu, chị đã về" Bạch Phương Ngọc Kỳ bị Viêm Khải dạy dỗ chết khiếp ngồi trong phòng nghe được động tĩnh bên ngoài thì kích động chạy ra, ngăn trước mặt Mãn Tình vừa mới đi lên lầu.
"Bạch Phương Ngọc Kỳ" Âm thanh cảnh cáo của Viêm Khải truyền tới.
"Chị Mãn Tình, chị đã về" Bạch Phương Ngọc Kỳ thông minh lập tức thay đổi xưng hô, tuy cô bé thay đổi xưng hô nhưng ánh mắt đều rất thân thiết nhìn về phía Mãn Tình, hiển nhiên đã nhận định Mãn Tình là chị dâu nhà mình.
Điểm này Mãn Tình cũng nhìn ra nhưng cô có thể nói gì, người ta kêu cô là chị cô lại không thể chủ động đề cập đến chuyện chị dâu, hơn nữa hiện tại cô cũng cảm thấy có chút không giống trước. Mãn Tình càng nghĩ càng buồn bực, không nhịn được hung hăng trừng mắt với người nào đó đang đứng sau lưng Bạch Phương Ngọc Kỳ.
Người nào đó đuối lý xấu hổ vuốt mũi không dám đối diện với Mãn Tình.
"Ừm, chuyện này..."Mãn Tình nhất thời không biết xưng hô thế nào.
"Gọi em Kỳ Kỳ là được rồi" Bạch Phương Ngọc Kỳ nhiệt tình nói.
"Kỳ Kỳ, rất vui được biết em,...chị về phòng trước cất đồ đã" Mãn Tình chỉ chỉ đồ vật trong tay.
"Ồ, cái thùng thật lớn, anh, anh nhanh tới hỗ trợ đi" Bạch Phương Ngọc Kỳ thấy cái thùng lớn vậy thì quay đầu gọi anh trai nhà mình ra giúp.
"Không cần, chị đã tới cửa rồi..." Lời Mãn Tình còn chưa nói xong thì trong tay bị nhét vào một đồ vật, lập tức không có tay để ôm cái thùng.
"Chị Mãn Tình, đây là quà em tặng cho chị" Bạch Phương Ngọc Kỳ vui vẻ nói.
"Cảm ơn em" Mãn Tình ngơ ngác nói, nhưng ánh mắt bị lễ vật trong tay hấp dẫn rất nhanh. Đó là một chậu hoa, đoá hoa trong chậu còn toả ra ánh sáng nhàn nhạt, Mãn Tình có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt của chậu hoa này, thậm chí còn mạnh hơn cả sức sống của một rừng cây.
"Vào trong đi" Hành lang không lớn, Viêm Khải đẩy em gái ra rồi tới giúp Mãn Tình xách lấy thùng đồ, thuận tay xách luôn Mika đang tác loạn trên đầu Mãn Tình xuống.
"Quạc quạc!" Mika đứng trên vai Viêm Khải bắt đầu cáo trạng. Viêm Khải đặt một ngón tay lên lưng Mika làm Mika lập tức yên tĩnh.
"Quạc quạc quạc..." Nam nữ chủ nhân đều bắt nạt nó, Mika bi thương nhưng Mika không nói.
Mở cửa, vào phòng, bật đèn. Khi phòng bị ánh đèn chiếu sáng thì ánh sáng trên chậu hoa của Mãn Tình cũng ảm đạm xuống.
"Hả?" Mãn Tình kinh ngạc kêu một tiếng, vì ánh sáng mờ đi mà sức sống của bông hoa cũng giống như ngủ đông, yếu đi không ít.
"Đây là Tinh nguyệt phong lan, chỉ khi ở nơi hắc ám thì mới có thể phát ra ánh sáng, đồng thời phát ra sức sống mãnh liệt" Viêm Khải thấy Mãn Tình thắc mắc nên liền giải thích, "Bình thường thì đoá hoa cũng nở rộ, nhưng phần lớn ở trạng thái ngủ đông"
"Không chỉ vậy, Tinh nguyệt phong lan có thể phát triển dưới ma khí của ma vật cấp S" Bạch Phương Ngọc Kỳ bổ sung.
"Chẳng trách lại có sức sống mãnh liệt như vậy" Mãn Tình bừng tỉnh nói. Tuy rằng phần lớn thực vật có thể chống đỡ ma khí, nhưng nếu bị ma khí cấp cao bao phủ thời gian dài thì thực vật vẫn từ từ khô héo, đặt biệt là ma vật cấp A trở lên. Thời điểm chúng nó tấn công, ma khí bao phủ khắp nơi, một ngọn cỏ cũng không sống được. Thực vật có thể sinh trưởng dưới ma khí cấp S thì sức sống phải sánh được với hồn sư cấp 11 trở lên.
"Hì hì, em biết là chị nhất định sẽ thích" Bạch Phương Ngọc Kỳ thấy Mãn Tình rất thích quà cô bé tặng thì vui vẻ giống như chính mình được tặng quà.
Nhận quà của người ta thì phải đáp lễ nên Mãn Tình nhìn trái nhìn phải muốn tìm đồ đưa cho Bạch Phương Ngọc Kỳ coi như có qua có lại, nhưng trong phòng không có đồ gì thích hợp, cuối cùng ánh mắt Mãn Tình nhìn tới thùng đồ mà mình mới xách về. Cô ngồi xuống, mở thùng ra dưới ánh mắt đau lòng của Mika nói, "Kỳ Kỳ, trong này đều là đồ ăn vặt mang về từ Trái Đất, em có muốn ăn thử không"
"Oa, đã lâu rồi em không được ăn đồ ăn vặt của Trái Đất" nhà Bạch Phương thỉnh thoảng sẽ phái người xuống Trái Đất tìm ma hạch rơi xuống, khi trở về đều mang một ít quà cho mấy đứa nhỏ trong gia tộc, nên thỉnh thoảng Bạch Phương Ngọc Kỳ cũng được tiếp xúc với đồ ăn Trái Đất. Giống như khi còn nhỏ cô đọc được hình dạng tương lai của Mika trong truyện cổ tích.
"Quạc?" Mika cảm thấy mình mà không lên tiếng thì một chút đồ ăn vặt cũng không còn.
Mika kêu đau lòng quá nên Mãn Tình thật sự không đành lòng, cô cũng đưa một túi đồ ăn cho Mika nói, "Mika cũng ăn đi"
"Hả, Mika cũng ăn đồ ăn sao?" Bạch Phương Ngọc Kỳ nhìn đến hồn thú mà lại ăn đồ ăn, kinh ngạc hỏi.
"Mika thích ăn lắm" Mãn Tình vừa trả lời vừa mở thùng lấy ra một túi vải bằng nhung đen đưa cho Bạch Phương Ngọc Kỳ nói, "Nè, cái này tặng cho em"
"Đây là gì?" Bạch Phương Ngọc Kì kinh hỉ tiếp nhận mở ra, bên trong là một chiếc tai nghe vận động màu đỏ.
"Đây là tai nghe vận động, lúc chạy bộ có thể dùng để nghe nhạc. Sáng nay chị có thử qua ở trung tâm thương mại, nó là cái có âm thanh tốt nhất, mang theo nó tập thể dục có thể cảm nhận được âm thanh vòm sống động" Mãn Tình mua đồ cả buổi sáng, cơ bản đều không xem giá, chỉ có cái tai nghe này là cô chọn lâu nhất.
"Để em thử xem" Bạch Phương Ngọc Kỳ lập tức vui vẻ lấy điện thoại ra, định tìm nhạc nghe thử, nhưng cô tìm cả buổi mà không tìm được cách mở, "Cái này... dùng thế nào ạ?"
Mãn Tình sửng sốt sau đó hiểu được, ở Linh Ma Giới chắc là không dùng tai nghe bluetooth vì thế cô nhận lấy điện thoại của con bé, chỉ dẫn tận tình cách dùng.
"Oa, âm thanh thật sự dễ nghe" Bạch Phương Ngọc Kỳ ngạc nhiên nói.
"Di động của em hình như hơi ít bài hát" Lúc giúp Bạch Phương Ngọc Kỳ nghe thử Mãn Tình thuận tiện nhìn thấy bài hát trong đó tổng cộng chỉ có mười mấy bài, hơn nữa đều là bài hát đã cũ.
"Dạ, nhưng mà mấy bài hát này rất dễ nghe" Bạch Phương Ngọc Kỳ thoả mãn nói.
"Đúng là toàn bài kinh điển" Mãn Tình nghĩ nghĩ, đứng dậy lấy di động của mình trong ngăn kéo. Di động này là Mãn Tình mang đến khi lần đầu cô tới Linh Ma Giới, vốn dĩ quên ở Vạn Cát Thành, nhưng sau này Viêm Khải đã trả lại cho cô. Bây giờ Mãn Tình đã có điện thoại Lâm Hạo cho nên nó vẫn luôn vô dụng, được cất trong ngăn kéo.
"Trong này chị có một ít bài hát, nếu em thích chị có thể bắn bluetooth cho em" Mãn Tình nói.
"Muốn, muốn, muốn, chị Mãn Tình, chị tốt với em hơn anh em nhiều" Bạch Phương Ngọc Kỳ cảm động muốn khóc.
Mới vậy mà đã cảm động, cô gái đơn thuần này thật sự là em gái Viêm Khải sao? Mãn Tình nghi hoặc nhìn Viêm Khải, lại phát hiện trên mặt Viêm Khải có biểu tình dịu dàng cô chưa từng gặp bao giờ.
Viêm Khải thấy Mãn Tình đang nhìn anh thì quay đầu nhìn về phía Mãn Tình rồi nhẹ nhàng mỉm cười.
"Thùm thụp!" Mãn Tình thấy được tiếng tim mình đập, cô hoảng sợ cúi đầu.
Cô ấy làm sao vậy? Viêm Khải kinh ngạc nhướng mày nhưng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế nhìn 2 cô gái nói chuyện. Mãi đến khi Mãn Tình bắn toàn bộ bài hát xong thì Viêm Khải mới kéo em gái lên nói: "Em phải trở về"
"Hả? Em có thể ở lại đây một đêm không?" Bạch Phương Ngọc Kỳ tiếc nuối hỏi.
"Em muốn anh bị gia tộc phát hiện sao?" Viêm Khải hỏi ngược lại.
Chỉ một câu đơn giản đã làm cho Bạch Phương Ngọc Kỳ lo lắng vô cùng, trên mặt không còn vẻ nũng nịu nữa, ngoan ngoãn đứng dậy đi theo Viêm Khải đến ban công.
Mãn Tình nhìn cô gái ngồi trên lưng phượng hoàng ngũ sắc thì có chút luyến tiếc, cô phát hiện cô đã thích cô bé đáng yêu này rồi. Đúng vậy, Bạch Phương Ngọc Kỳ dễ thương hơn anh trai rất nhiều.
"Tên thật của anh là Bạch Phương Viêm Khải hả?" Mãn Tình hỏi Viêm Khải.
"Đúng vậy" Viêm Khải gật đầu
"Dòng họ này thật sự đặc thù, chẳng trách anh không dùng đến"
"Anh không dùng không phải vì nó đặc thù mà là anh không có tư cách dùng" Viêm Khải cười khổ nói.
"Tại sao?"
"Vì anh còn sống đó" Viêm Khải thật thật giả giả nói.
Có ý gì? Mãn Tình đang muốn hỏi lại thì Viêm Khải chợt mở miệng, "Không nghĩ tới em lại quan tâm anh họ gì, anh còn tưởng em sẽ hỏi chuyện của Mika"
Mika? Sính lễ?
Người này định nói cái gì? Muốn giải thích hay muốn thừa nhận?
"Mika... thật sự là sính lễ à?" Mãn Tình thấp thỏm hỏi.
"Em hy vọng phải hay không?" Viêm Khải hỏi ngược lại.
Sao lại là cô hy vọng phải hay không? Cái người này, cố ý bẫy cô, cô không mắc lừa đâu. Mãn Tình hùng hổ nói, "Em nói cho anh biết, mặc kệ có phải hay không, dù sao thì em cũng sẽ không trả Mika cho anh"
Nói xong, Mãn Tình lại cảm thấy sai sai, như vậy không phải là nhận lấy sính lễ rồi à? Vì thế lại vội vàng bổ sung nói, "Em không liên quan gì đến anh hết".
"Sao em bá đạo vậy" Viêm Khải buồn cười nói, "Yên tâm đi, cái đồ tham ăn kia chắc bây giờ chỉ có em có thể nuôi thôi, sẽ không chịu về đâu"
"Ha..." Mãn Tình âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng rốt cuộc Mika có phải sính lễ không?
"Còn nữa.... Chuyện Kỳ Kỳ gọi em là chị dâu em đừng để ý, vì thật sự Mika là sính lễ anh chuẩn bị cho vợ tương lại"
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng Mãn Tình nghe được vẫn hoảng sợ trong lòng.
"Nhưng đó là trước kia, bây giờ anh là Dị Hồn sư thì làm gì còn ý niệm đó nữa. Lúc trước tặng Mika cho em là vì thấy Mika rất thích em, mà sau khi anh rời đi cũng cần có người tiếp tục chăm sóc Mika"
Chỉ có vậy thôi sao? Quả nhiên là như vậy.
"Nhưng mà..." Giọng điệu Viêm Khải thay đổi, muốn nói lại thôi.
"Nhưng gì?" Mãn Tình hỏi theo bản năng.
"Nếu ngày nào đó bệnh của anh bỗng nhiên được chữa khỏi, Em phải trả Mika cho anh" Viêm Khải cười gian cố ý nói, "Dù sao cũng là sính lễ, không thì em phải tự lấy mình ra trả cho anh.
"Haha.... Anh chữa khỏi được sao" Mãn Tình vô tình nói ra hiện thực, quay người về phòng, trực tiếp nhốt người nào đó ở ban công.
Đúng vậy, không phải chữa không khỏi sao. Nếu chữa khỏi thì anh còn sợ không trả sao, trực tiếp đi bắt người, không thì không đi tìm vợ. Viêm Khải YY vui vẻ, sau đó cười khổ, đi đến gần lan can phòng mình, chống tay nhẹ nhàng nhảy sang.
Đêm khuya tĩnh lặng, Tinh Nguyệt phong lan tản ra ánh sáng nhàn nhạt, sức sống mãnh liệt lan ra khắp nơi trong đêm đen vô tận. Mãn Tình nằm trên giường trằn trọc, trong đầu nghĩ tới vô số chuyện, nhưng tìm mãi không thấy điểm mấu chốt, lăn lộn đến tận hừng đông.
Một đêm không ngủ, nhưng hôm nay Mãn Tình cần phải dậy sớm, cô cần đưa phương thuốc của Thiên Hoa Đan cho Tiếu Linh. Tuy rằng cô đã nói với Tiếu Linh là cần 2 tuần, nhưng loại chuyện này làm càng sớm càng nhanh có thể cải thiện thực trạng luyện thuốc của Linh Ma Giới, do đó cần càng nhanh càng tốt.
Hơn nữa, thời gian của cô và Viêm Khải đều còn lại không nhiều lắm. Cô cũng hy vọng sau khi phương pháp luyện thuốc này được công bố, thì càng nhiều Tịnh Hồn sư cấp cao có thể giảm tải trong việc chế tạo thuốc, giành thời gian nghiên cứu phương pháp chữa trị cho Dị Hồn sư. Như vậy Viêm Khải có thể được cứu chữa.
Bỗng nhiên trên không trung truyền đến một tiếng kêu to, một luồng sáng đầy màu sắc bay về phía cô từ hướng mặt trời mọc, cuối cùng rơi xuống vai Viêm Khải không biết đã xuất hiện ở ban công bên cạnh từ lúc nào, rồi những tia sáng dần dần tắt, để lộ ra con chim to bằng lòng bàn tay với màu sắc sặc sỡ.
"Đây không phải hồn thú của Kỳ Kỳ sao?" Mãn Tình kinh ngạc hỏi.
"Đây là hồn thú của mẹ anh, lần trước Kỳ Kỳ tới đây nên mẹ anh cho con bé mượn mà thôi" Viêm Khải trả lời.
"Vậy sao bây giờ nó lại đến đây?"
"Anh mượn dùng 2 ngày" Viêm Khải thấy Mãn Tình ôm Tinh nguyệt phong lan trong tay thì hỏi, "Em định để Tinh nguyệt phong lan ở ban công à?"
"Dạ, không phải thực vật đều cần quang hợp sao?" Mãn Tình gật đầu.
"Tinh Nguyệt phong lan lớn lên ở khu vực có ma khí của ma vật cấp vàng nên điều kiện gì cũng có thể sống sót" Bạch Phương Ngọc Kỳ không biết chuyện Mãn Tình biết về ma vật cấp vàng nên hôm qua mới nói ma khí cấp S, thật ra Tinh nguyệt phong lan lớn lên ở chỗ sâu trong tộc địa nhà Bạch Phương, bên cạnh thân thể ma vật cấp vàng.
"À... lát nữa em sẽ đưa phương thuốc luyện Thiên Hoa đan cho chị Tiếu, chắc là chị ấy sẽ sớm giao phương pháp luyện thuốc cho hồn điện" Mãn Tình nói.
"Lát nữa anh có việc phải làm" Viêm Khải nhìn mặt trời đang lên, phảng phất như sắp thấy được biến hoá trong tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.