Chương 1: Bóng Tối Cho Tâm Hồn
Thiên Xích
20/09/2024
### Chương 1: : Bóng Tối Trong Tâm Hồn
Thiên Hàn đứng lặng lẽ trên đỉnh ngọn núi Độc Huyền, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng của anh, tạo thành một bức tranh huyền bí. Xung quanh là những cơn gió lạnh thổi qua, mang theo hơi thở của những linh hồn lạc lối. Đã nhiều năm anh sống trong cô đơn, chỉ có tiếng gió và những ám ảnh về quá khứ làm bạn.
Chỉ còn vài ngày nữa, lễ hội ma quái sẽ diễn ra trong làng. Đây là dịp mà những thế lực tăm tối tụ hội, và Thiên Hàn đã chuẩn bị sẵn sàng để thu thập sức mạnh từ những linh hồn đã chết. Đã từ lâu, anh không còn tin vào sự cứu rỗi hay lòng thương xót. Ma đạo là con đường duy nhất dẫn đến sức mạnh mà anh khao khát.
Trong một khoảnh khắc yên tĩnh, anh nhớ lại hình ảnh mẹ mình, người đã chết trong tay những kẻ xâm lược. Hình ảnh ấy luôn ám ảnh anh, như một con quái vật khát máu. Anh không thể quên được ánh mắt hoảng loạn của bà, tiếng kêu cứu yếu ớt trong đêm tối. Từ giây phút đó, anh thề sẽ trở thành người mạnh nhất, sẽ không để ai đụng đến những người mà anh yêu thương.
Thiên Hàn thở dài, cánh tay vươn lên, ánh sáng từ bàn tay anh tụ lại thành một hình cầu màu đen, chớp lên những tia sáng đỏ như máu. Đó là ma thuật mà anh đã học được từ cuốn sách cấm mà anh tình cờ tìm thấy trong thư viện cổ. Nó chứa đựng những bí mật của ma đạo, những cách thức tàn nhẫn để thu thập linh hồn.
“Đã đến lúc rồi,” Thiên Hàn tự nhủ. Anh xoay người, hướng về phía làng. Mỗi bước chân của anh vang lên trong đêm tối, như tiếng gõ của một cái chết đang đến gần.
Khi anh đặt chân vào làng, bầu không khí đã nặng nề hơn. Mọi người dường như cảm nhận được điều gì đó không ổn, ánh mắt họ lấp lánh sự lo sợ. Thiên Hàn đi qua họ như một bóng ma, không ai dám nhìn vào mắt anh. Anh đã trở thành một kẻ cô độc, một kẻ mang trong mình sức mạnh mà ít người dám đối đầu.
Khi màn đêm buông xuống, lễ hội bắt đầu. Những đám đông tụ tập quanh ngọn lửa, tiếng nhạc vang lên, nhưng Thiên Hàn không bị cuốn vào không khí vui vẻ đó. Anh chỉ chú ý đến những bóng hình lướt qua, những linh hồn đang tìm kiếm sự cứu rỗi. Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện giữa đám đông – đó là Linh, cô bạn từ thuở nhỏ của anh.
Linh là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của Thiên Hàn. Cô có nụ cười tỏa nắng và ánh mắt đầy hy vọng. Tuy nhiên, Thiên Hàn biết rõ rằng mình không thể để cô gần gũi. Anh đã chọn con đường ma đạo, và một khi đã bước vào, không thể quay đầu lại.
“Thiên Hàn!” Linh gọi, chạy tới gần anh. “Cậu không tham gia lễ hội sao? Tất cả mọi người đang rất vui!”
“Vui sao?” Anh lạnh lùng đáp. “Khi mà chúng ta biết rằng những linh hồn này sẽ bị nuốt chửng vào đêm nay?”
Linh ngần ngừ, ánh mắt đầy lo lắng. “Cậu không thể cứ mãi sống trong bóng tối. Mọi người cần cậu. Cậu có thể giúp họ.”
Thiên Hàn chỉ mỉm cười nhạt. “Giúp họ? Để họ lại phụ thuộc vào những giá trị yếu đuối của nhân loại? Không, Linh. Sức mạnh đến từ sự tàn nhẫn, từ việc dám vượt qua ranh giới của đạo đức.”
Linh lặng im, nhưng đôi mắt cô vẫn kiên định. “Cậu không cần phải đi con đường này. Còn rất nhiều cách khác để trở nên mạnh mẽ.”
Những lời này như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim băng giá của Thiên Hàn. Anh biết rằng Linh nói đúng, nhưng nỗi sợ hãi về việc mất đi sức mạnh đã khiến anh không thể quay đầu. Anh quay đi, bỏ lại cô trong đám đông. Bóng tối lại bao trùm tâm hồn anh.
Khi tiếng trống lễ hội dồn dập, Thiên Hàn cảm nhận được sự hiện diện của những linh hồn trong đêm. Anh tập trung năng lượng, tay anh giơ lên, hình cầu đen tối lại hiện ra, cuốn hút những linh hồn đang lẩn trốn. Anh biết rằng đây là cơ hội để thu thập sức mạnh, nhưng cũng là lúc phải đối diện với những ám ảnh trong quá khứ.
Bất ngờ, từ đám đông, một âm thanh vang lên – tiếng gào thét. Một bóng ma lớn xuất hiện, cơ thể nó phát sáng như một ngọn lửa. Đó là một linh hồn phẫn nộ, không chịu chấp nhận số phận. Thiên Hàn cảm nhận được sự bất an trong lòng.
“Linh hồn này đã từng bị tổn thương,” anh nhận ra. “Nó không dễ dàng bị thu phục.”
Với những kỹ năng mà anh đã học, Thiên Hàn bắt đầu triệu hồi những phép thuật phức tạp, nhưng linh hồn kia như đang đấu tranh. Những cơn gió lạnh thổi qua, và anh cảm nhận được sự tức giận từ nó.
“Tránh ra!” Thiên Hàn gầm lên. “Ta không có thời gian cho những linh hồn yếu đuối!”
Linh hồn đột ngột lao về phía anh, ánh sáng từ nó như một lưỡi dao sắc bén. Thiên Hàn không lùi bước, anh dồn hết sức mạnh vào bàn tay, một vệt sáng đen chớp lên. Cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối diễn ra ngay giữa lễ hội.
Khi những tiếng thét vang lên, Thiên Hàn cảm nhận được một điều gì đó trong tâm hồn. Đó là sự yếu đuối, một phần mà anh đã cố gắng chôn vùi. Linh hồn phẫn nộ kia không chỉ là một kẻ thù, mà còn là hình ảnh phản chiếu của chính anh – một con người đã mất mát quá nhiều.
“Không!” Anh thét lên, cố gắng giữ vững tinh thần. “Ta không thể để điều này xảy ra!”
Nhưng khi linh hồn càng gần, Thiên Hàn nhận ra rằng anh không thể tiếp tục sống trong nỗi đau. Cuối cùng, sức mạnh ma đạo đã không còn là con đường duy nhất. Anh có thể tìm ra cách khác để trở nên mạnh mẽ.
Và rồi, trong giây phút quyết định, Thiên Hàn buông tay. Anh không chống lại linh hồn nữa, mà chấp nhận ánh sáng trong bóng tối. Một sự hòa hợp bất ngờ xảy ra – anh không chỉ thu phục được linh hồn mà còn giải thoát cho nó khỏi nỗi đau.
Tiếng trống lễ hội lắng xuống, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Thiên Hàn. Cậu thanh niên với đôi mắt băng giá giờ đây như đang tỏa ra một sức mạnh khác – sức mạnh của sự tha thứ và hy vọng.
Trong đêm tối, giữa những bóng ma, một phần của Thiên Hàn đã thức dậy. Liệu anh có thể tìm ra con đường thực sự cho bản thân hay sẽ lại rơi vào cạm bẫy của ma đạo? Chương hành trình của anh mới chỉ bắt đầu.
Thiên Hàn đứng lặng lẽ trên đỉnh ngọn núi Độc Huyền, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng của anh, tạo thành một bức tranh huyền bí. Xung quanh là những cơn gió lạnh thổi qua, mang theo hơi thở của những linh hồn lạc lối. Đã nhiều năm anh sống trong cô đơn, chỉ có tiếng gió và những ám ảnh về quá khứ làm bạn.
Chỉ còn vài ngày nữa, lễ hội ma quái sẽ diễn ra trong làng. Đây là dịp mà những thế lực tăm tối tụ hội, và Thiên Hàn đã chuẩn bị sẵn sàng để thu thập sức mạnh từ những linh hồn đã chết. Đã từ lâu, anh không còn tin vào sự cứu rỗi hay lòng thương xót. Ma đạo là con đường duy nhất dẫn đến sức mạnh mà anh khao khát.
Trong một khoảnh khắc yên tĩnh, anh nhớ lại hình ảnh mẹ mình, người đã chết trong tay những kẻ xâm lược. Hình ảnh ấy luôn ám ảnh anh, như một con quái vật khát máu. Anh không thể quên được ánh mắt hoảng loạn của bà, tiếng kêu cứu yếu ớt trong đêm tối. Từ giây phút đó, anh thề sẽ trở thành người mạnh nhất, sẽ không để ai đụng đến những người mà anh yêu thương.
Thiên Hàn thở dài, cánh tay vươn lên, ánh sáng từ bàn tay anh tụ lại thành một hình cầu màu đen, chớp lên những tia sáng đỏ như máu. Đó là ma thuật mà anh đã học được từ cuốn sách cấm mà anh tình cờ tìm thấy trong thư viện cổ. Nó chứa đựng những bí mật của ma đạo, những cách thức tàn nhẫn để thu thập linh hồn.
“Đã đến lúc rồi,” Thiên Hàn tự nhủ. Anh xoay người, hướng về phía làng. Mỗi bước chân của anh vang lên trong đêm tối, như tiếng gõ của một cái chết đang đến gần.
Khi anh đặt chân vào làng, bầu không khí đã nặng nề hơn. Mọi người dường như cảm nhận được điều gì đó không ổn, ánh mắt họ lấp lánh sự lo sợ. Thiên Hàn đi qua họ như một bóng ma, không ai dám nhìn vào mắt anh. Anh đã trở thành một kẻ cô độc, một kẻ mang trong mình sức mạnh mà ít người dám đối đầu.
Khi màn đêm buông xuống, lễ hội bắt đầu. Những đám đông tụ tập quanh ngọn lửa, tiếng nhạc vang lên, nhưng Thiên Hàn không bị cuốn vào không khí vui vẻ đó. Anh chỉ chú ý đến những bóng hình lướt qua, những linh hồn đang tìm kiếm sự cứu rỗi. Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện giữa đám đông – đó là Linh, cô bạn từ thuở nhỏ của anh.
Linh là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của Thiên Hàn. Cô có nụ cười tỏa nắng và ánh mắt đầy hy vọng. Tuy nhiên, Thiên Hàn biết rõ rằng mình không thể để cô gần gũi. Anh đã chọn con đường ma đạo, và một khi đã bước vào, không thể quay đầu lại.
“Thiên Hàn!” Linh gọi, chạy tới gần anh. “Cậu không tham gia lễ hội sao? Tất cả mọi người đang rất vui!”
“Vui sao?” Anh lạnh lùng đáp. “Khi mà chúng ta biết rằng những linh hồn này sẽ bị nuốt chửng vào đêm nay?”
Linh ngần ngừ, ánh mắt đầy lo lắng. “Cậu không thể cứ mãi sống trong bóng tối. Mọi người cần cậu. Cậu có thể giúp họ.”
Thiên Hàn chỉ mỉm cười nhạt. “Giúp họ? Để họ lại phụ thuộc vào những giá trị yếu đuối của nhân loại? Không, Linh. Sức mạnh đến từ sự tàn nhẫn, từ việc dám vượt qua ranh giới của đạo đức.”
Linh lặng im, nhưng đôi mắt cô vẫn kiên định. “Cậu không cần phải đi con đường này. Còn rất nhiều cách khác để trở nên mạnh mẽ.”
Những lời này như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim băng giá của Thiên Hàn. Anh biết rằng Linh nói đúng, nhưng nỗi sợ hãi về việc mất đi sức mạnh đã khiến anh không thể quay đầu. Anh quay đi, bỏ lại cô trong đám đông. Bóng tối lại bao trùm tâm hồn anh.
Khi tiếng trống lễ hội dồn dập, Thiên Hàn cảm nhận được sự hiện diện của những linh hồn trong đêm. Anh tập trung năng lượng, tay anh giơ lên, hình cầu đen tối lại hiện ra, cuốn hút những linh hồn đang lẩn trốn. Anh biết rằng đây là cơ hội để thu thập sức mạnh, nhưng cũng là lúc phải đối diện với những ám ảnh trong quá khứ.
Bất ngờ, từ đám đông, một âm thanh vang lên – tiếng gào thét. Một bóng ma lớn xuất hiện, cơ thể nó phát sáng như một ngọn lửa. Đó là một linh hồn phẫn nộ, không chịu chấp nhận số phận. Thiên Hàn cảm nhận được sự bất an trong lòng.
“Linh hồn này đã từng bị tổn thương,” anh nhận ra. “Nó không dễ dàng bị thu phục.”
Với những kỹ năng mà anh đã học, Thiên Hàn bắt đầu triệu hồi những phép thuật phức tạp, nhưng linh hồn kia như đang đấu tranh. Những cơn gió lạnh thổi qua, và anh cảm nhận được sự tức giận từ nó.
“Tránh ra!” Thiên Hàn gầm lên. “Ta không có thời gian cho những linh hồn yếu đuối!”
Linh hồn đột ngột lao về phía anh, ánh sáng từ nó như một lưỡi dao sắc bén. Thiên Hàn không lùi bước, anh dồn hết sức mạnh vào bàn tay, một vệt sáng đen chớp lên. Cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối diễn ra ngay giữa lễ hội.
Khi những tiếng thét vang lên, Thiên Hàn cảm nhận được một điều gì đó trong tâm hồn. Đó là sự yếu đuối, một phần mà anh đã cố gắng chôn vùi. Linh hồn phẫn nộ kia không chỉ là một kẻ thù, mà còn là hình ảnh phản chiếu của chính anh – một con người đã mất mát quá nhiều.
“Không!” Anh thét lên, cố gắng giữ vững tinh thần. “Ta không thể để điều này xảy ra!”
Nhưng khi linh hồn càng gần, Thiên Hàn nhận ra rằng anh không thể tiếp tục sống trong nỗi đau. Cuối cùng, sức mạnh ma đạo đã không còn là con đường duy nhất. Anh có thể tìm ra cách khác để trở nên mạnh mẽ.
Và rồi, trong giây phút quyết định, Thiên Hàn buông tay. Anh không chống lại linh hồn nữa, mà chấp nhận ánh sáng trong bóng tối. Một sự hòa hợp bất ngờ xảy ra – anh không chỉ thu phục được linh hồn mà còn giải thoát cho nó khỏi nỗi đau.
Tiếng trống lễ hội lắng xuống, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Thiên Hàn. Cậu thanh niên với đôi mắt băng giá giờ đây như đang tỏa ra một sức mạnh khác – sức mạnh của sự tha thứ và hy vọng.
Trong đêm tối, giữa những bóng ma, một phần của Thiên Hàn đã thức dậy. Liệu anh có thể tìm ra con đường thực sự cho bản thân hay sẽ lại rơi vào cạm bẫy của ma đạo? Chương hành trình của anh mới chỉ bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.