Chương 3: Nỗi Lo Âu Và Bí Ẩn
Thiên Xích
20/09/2024
Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu rọi qua những tán cây rừng, đánh thức Thiên Hàn từ giấc ngủ. Anh ngồi dậy, cảm giác mệt mỏi và nặng nề vây quanh tâm trí. Đêm qua, những suy nghĩ về Linh và những lời cô nói vẫn còn quẩn quanh trong đầu anh. Mặc dù anh đã quyết tâm theo con đường ma đạo, nhưng nỗi cô đơn lại khiến anh chùn bước.
Bầu không khí tĩnh lặng xung quanh làm cho Thiên Hàn cảm thấy áp lực. Anh không thể đứng yên mãi, phải hành động. Vậy mà, bên trong anh, một tiếng nói vẫn không ngừng thì thầm: "Có lẽ con đường này không phải là lựa chọn đúng đắn."
Anh quyết định quay lại nơi diễn ra lễ hội đêm qua. Những dấu hiệu của cuộc vui đã biến mất, chỉ còn lại vài mảnh vụn và những bóng ma lảng vảng. Khi đi vào khu vực đó, anh chợt cảm thấy một luồng khí lạnh toát ra từ nơi sâu thẳm trong rừng.
Khi tiến vào, cảm giác bất an khiến Thiên Hàn dừng lại. Ánh sáng dường như bị bóp méo, không khí ngột ngạt khiến tim anh đập nhanh hơn. Anh hít sâu, dồn năng lượng vào tay, chuẩn bị cho mọi tình huống.
Rẽ vào một lối nhỏ, anh phát hiện một ngôi đền cổ kính, cây cỏ mọc um tùm quanh đó. Cửa đền đã bị bỏ hoang, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ huyền bí. Thiên Hàn cảm thấy như có điều gì đó đang gọi anh, một sự hấp dẫn mà anh không thể cưỡng lại.
Khi bước vào bên trong, không gian tĩnh lặng và mờ mịt. Bức tường phủ đầy bụi bẩn và mạng nhện, nhưng ánh sáng yếu ớt từ những vết nứt chiếu sáng một cách kỳ diệu. Ở giữa ngôi đền, có một bàn thờ đá, trên đó đặt một cuốn sách cũ, bìa sách đã ngả màu thời gian.
Thiên Hàn tiến lại gần, cảm giác như cuốn sách đang phát ra một sức hút mãnh liệt. Anh nhẹ nhàng mở ra, những trang giấy mục nát nhưng vẫn còn in rõ những ký tự cổ xưa. Đó là một cuốn sách ghi chép về những bí thuật ma đạo và cả những phương pháp tu luyện tăm tối.
“Ngươi tìm kiếm sức mạnh?” Một giọng nói vang lên từ trong bóng tối, khiến Thiên Hàn giật mình. Anh quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ với mái tóc dài, áo choàng đen, đứng lặng lẽ trong góc. Gương mặt cô không thể hiện cảm xúc, nhưng đôi mắt thì sáng quắc như lửa.
“Cô là ai?” Thiên Hàn hỏi, giọng có phần cảnh giác.
“Tên ta là Hắc Phong,” cô đáp, không hề e ngại. “Ta là một trong những người đã tìm kiếm sức mạnh của ma đạo. Ngươi không phải là người đầu tiên, và chắc chắn cũng không phải là người cuối cùng.”
“Cô biết tôi muốn gì,” anh thẳng thắn. “Nhưng sức mạnh đến từ đâu?”
Hắc Phong cười nhạt. “Sức mạnh đến từ nỗi đau và sự tàn nhẫn. Ngươi phải trả giá cho điều đó. Nhưng có một thứ ngươi cần hiểu: mỗi linh hồn mà ngươi thu phục đều mang theo một phần bóng tối. Nếu không cẩn thận, ngươi sẽ bị nó nuốt chửng.”
Thiên Hàn cảm thấy sự nghi ngờ dâng lên. “Tại sao cô lại muốn giúp tôi?”
“Ta không giúp ngươi,” Hắc Phong đáp, bước lại gần hơn. “Ta chỉ muốn cảnh báo. Sức mạnh mà ngươi theo đuổi sẽ không bao giờ đủ, cho đến khi ngươi đối mặt với chính bản thân mình.”
Cô quay lại bàn thờ, chỉ vào cuốn sách. “Bên trong đó có những bí thuật mà ngươi cần. Nhưng hãy cẩn thận, những gì ngươi tìm kiếm có thể không mang lại điều mà ngươi mong muốn.”
Thiên Hàn đứng im lặng, tâm trí hỗn loạn. Cuốn sách có thể mở ra cánh cửa đến sức mạnh mà anh luôn khao khát, nhưng cái giá phải trả sẽ là gì? Anh nghĩ đến những linh hồn mà mình đã thu phục, đến những lời của Linh. “Nếu tôi đi sâu vào bóng tối, tôi sẽ trở thành ai?”
Hắc Phong nhận ra sự do dự của anh. “Ngươi đã chọn con đường này. Hãy tiến lên hoặc lùi lại. Không ai có thể làm điều đó cho ngươi.”
Mặc dù bối rối, Thiên Hàn quyết định chạm vào cuốn sách. Ngay khi tay anh chạm vào, một cơn chấn động chạy dọc cơ thể. Những ký tự cổ bắt đầu sáng lên, truyền tải năng lượng vào anh. Thiên Hàn cảm thấy sức mạnh đang tăng lên, nhưng đồng thời, một nỗi sợ hãi sâu thẳm cũng xuất hiện. “Đây là con đường của ma đạo.”
“Mỗi người đều có lựa chọn,” Hắc Phong nói, ánh mắt kiên định. “Hãy nhớ rằng sức mạnh không phải là tất cả. Đôi khi, chính những gì mà ngươi từ chối lại là điều quan trọng nhất.”
Và với lời nói đó, Hắc Phong biến mất vào bóng tối, để lại một mình Thiên Hàn với những lựa chọn khó khăn. Anh cầm cuốn sách trong tay, cảm giác sức mạnh và nỗi sợ hãi đang đấu tranh trong lòng. Hành trình tìm kiếm sức mạnh vẫn tiếp tục, nhưng câu hỏi lớn nhất vẫn chưa có lời đáp: Liệu sức mạnh có đáng để đánh đổi mọi thứ, hay anh sẽ mất đi chính bản thân mình trong quá trình đó?
Quay trở lại ngôi làng, Thiên Hàn cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. Dù sao, anh vẫn không thể quên Linh và những lời cô nói. Một phần của anh vẫn còn giữ lại chút ánh sáng, một sự kết nối với những người xung quanh.
Tâm trí anh rối bời khi bước ra khỏi ngôi đền. Cuốn sách trong tay nặng trĩu như một gánh nặng. Liệu anh có thể tìm được cách cân bằng giữa ánh sáng và bóng tối, hay anh sẽ chỉ còn lại một kẻ tàn nhẫn, bị bóng tối nuốt chửng? Chặng đường phía trước đầy mù mịt, nhưng anh biết rằng cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối trong tâm hồn anh mới chỉ bắt đầu.
Bầu không khí tĩnh lặng xung quanh làm cho Thiên Hàn cảm thấy áp lực. Anh không thể đứng yên mãi, phải hành động. Vậy mà, bên trong anh, một tiếng nói vẫn không ngừng thì thầm: "Có lẽ con đường này không phải là lựa chọn đúng đắn."
Anh quyết định quay lại nơi diễn ra lễ hội đêm qua. Những dấu hiệu của cuộc vui đã biến mất, chỉ còn lại vài mảnh vụn và những bóng ma lảng vảng. Khi đi vào khu vực đó, anh chợt cảm thấy một luồng khí lạnh toát ra từ nơi sâu thẳm trong rừng.
Khi tiến vào, cảm giác bất an khiến Thiên Hàn dừng lại. Ánh sáng dường như bị bóp méo, không khí ngột ngạt khiến tim anh đập nhanh hơn. Anh hít sâu, dồn năng lượng vào tay, chuẩn bị cho mọi tình huống.
Rẽ vào một lối nhỏ, anh phát hiện một ngôi đền cổ kính, cây cỏ mọc um tùm quanh đó. Cửa đền đã bị bỏ hoang, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ huyền bí. Thiên Hàn cảm thấy như có điều gì đó đang gọi anh, một sự hấp dẫn mà anh không thể cưỡng lại.
Khi bước vào bên trong, không gian tĩnh lặng và mờ mịt. Bức tường phủ đầy bụi bẩn và mạng nhện, nhưng ánh sáng yếu ớt từ những vết nứt chiếu sáng một cách kỳ diệu. Ở giữa ngôi đền, có một bàn thờ đá, trên đó đặt một cuốn sách cũ, bìa sách đã ngả màu thời gian.
Thiên Hàn tiến lại gần, cảm giác như cuốn sách đang phát ra một sức hút mãnh liệt. Anh nhẹ nhàng mở ra, những trang giấy mục nát nhưng vẫn còn in rõ những ký tự cổ xưa. Đó là một cuốn sách ghi chép về những bí thuật ma đạo và cả những phương pháp tu luyện tăm tối.
“Ngươi tìm kiếm sức mạnh?” Một giọng nói vang lên từ trong bóng tối, khiến Thiên Hàn giật mình. Anh quay lại, nhìn thấy một người phụ nữ với mái tóc dài, áo choàng đen, đứng lặng lẽ trong góc. Gương mặt cô không thể hiện cảm xúc, nhưng đôi mắt thì sáng quắc như lửa.
“Cô là ai?” Thiên Hàn hỏi, giọng có phần cảnh giác.
“Tên ta là Hắc Phong,” cô đáp, không hề e ngại. “Ta là một trong những người đã tìm kiếm sức mạnh của ma đạo. Ngươi không phải là người đầu tiên, và chắc chắn cũng không phải là người cuối cùng.”
“Cô biết tôi muốn gì,” anh thẳng thắn. “Nhưng sức mạnh đến từ đâu?”
Hắc Phong cười nhạt. “Sức mạnh đến từ nỗi đau và sự tàn nhẫn. Ngươi phải trả giá cho điều đó. Nhưng có một thứ ngươi cần hiểu: mỗi linh hồn mà ngươi thu phục đều mang theo một phần bóng tối. Nếu không cẩn thận, ngươi sẽ bị nó nuốt chửng.”
Thiên Hàn cảm thấy sự nghi ngờ dâng lên. “Tại sao cô lại muốn giúp tôi?”
“Ta không giúp ngươi,” Hắc Phong đáp, bước lại gần hơn. “Ta chỉ muốn cảnh báo. Sức mạnh mà ngươi theo đuổi sẽ không bao giờ đủ, cho đến khi ngươi đối mặt với chính bản thân mình.”
Cô quay lại bàn thờ, chỉ vào cuốn sách. “Bên trong đó có những bí thuật mà ngươi cần. Nhưng hãy cẩn thận, những gì ngươi tìm kiếm có thể không mang lại điều mà ngươi mong muốn.”
Thiên Hàn đứng im lặng, tâm trí hỗn loạn. Cuốn sách có thể mở ra cánh cửa đến sức mạnh mà anh luôn khao khát, nhưng cái giá phải trả sẽ là gì? Anh nghĩ đến những linh hồn mà mình đã thu phục, đến những lời của Linh. “Nếu tôi đi sâu vào bóng tối, tôi sẽ trở thành ai?”
Hắc Phong nhận ra sự do dự của anh. “Ngươi đã chọn con đường này. Hãy tiến lên hoặc lùi lại. Không ai có thể làm điều đó cho ngươi.”
Mặc dù bối rối, Thiên Hàn quyết định chạm vào cuốn sách. Ngay khi tay anh chạm vào, một cơn chấn động chạy dọc cơ thể. Những ký tự cổ bắt đầu sáng lên, truyền tải năng lượng vào anh. Thiên Hàn cảm thấy sức mạnh đang tăng lên, nhưng đồng thời, một nỗi sợ hãi sâu thẳm cũng xuất hiện. “Đây là con đường của ma đạo.”
“Mỗi người đều có lựa chọn,” Hắc Phong nói, ánh mắt kiên định. “Hãy nhớ rằng sức mạnh không phải là tất cả. Đôi khi, chính những gì mà ngươi từ chối lại là điều quan trọng nhất.”
Và với lời nói đó, Hắc Phong biến mất vào bóng tối, để lại một mình Thiên Hàn với những lựa chọn khó khăn. Anh cầm cuốn sách trong tay, cảm giác sức mạnh và nỗi sợ hãi đang đấu tranh trong lòng. Hành trình tìm kiếm sức mạnh vẫn tiếp tục, nhưng câu hỏi lớn nhất vẫn chưa có lời đáp: Liệu sức mạnh có đáng để đánh đổi mọi thứ, hay anh sẽ mất đi chính bản thân mình trong quá trình đó?
Quay trở lại ngôi làng, Thiên Hàn cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. Dù sao, anh vẫn không thể quên Linh và những lời cô nói. Một phần của anh vẫn còn giữ lại chút ánh sáng, một sự kết nối với những người xung quanh.
Tâm trí anh rối bời khi bước ra khỏi ngôi đền. Cuốn sách trong tay nặng trĩu như một gánh nặng. Liệu anh có thể tìm được cách cân bằng giữa ánh sáng và bóng tối, hay anh sẽ chỉ còn lại một kẻ tàn nhẫn, bị bóng tối nuốt chửng? Chặng đường phía trước đầy mù mịt, nhưng anh biết rằng cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối trong tâm hồn anh mới chỉ bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.