Chương 8: Nhìn mà làm
Ninh Hải
09/10/2021
Giọng nói của Khương Tuế Tuế vốn không lớn, nhưng cô là nhân vật cao quý của khắp cả kinh thành, lúc cô nói chuyện, cả hiện trường đều im lặng,
mỗi một người đều đang cung kính lắng nghe.
Mà lời của Khương Tuế Tuế, khiến cho Khương Hề Hề trở nên rất tức giận!
"Hề Hề, em xem chiếc vòng tay ngọc bích này trông không tồi.”
Vệ Minh Trạch kéo lại sự chú ý của Khương Hề Hề.
Sản phẩm bán đấu giá tiếp theo là một cặp vòng tay phỉ thúy, với lại còn là loại ngọc lạnh quý hiếm.
"Đôi vòng ngọc này rất thích hợp với dì Lan." Dì Lan mà Khương Hề Hề nói chính là mẹ của Vệ Minh Trạch.
Vệ Minh Trạch nói: “Để anh đấu giá cặp vòng ngọc này, một chiếc cho mẹ anh, một chiếc thì tặng cho dì Huệ.”
Khương Tuế Tuế đang thảo luận với A Đại, ngọc lạnh được chế tác thành vòng tay đó được dùng để lát gạch đất trong biệt thự của Hoắc gia.
Cô bỗng nhiên nghe thấy Vệ Minh Trạch nhắc đến “dì Huệ”, trái tim bỗng nhiên đập mạnh.
Cô rõ ràng là con gái ruột của mẹ, vậy mà 4 năm trước, lúc cô trở về Khương gia, mẹ ngay cả nhìn chính diện cũng không nhìn lấy cô một lần.
"300 vạn lần một!"
Người bán đấu giá hét lên giá của Vệ Minh Trạch, Khương Tuế Tuế liền giơ cao tấm bảng trong tay lên.
"500 vạn.”
Giọng nói mềm mại trong trẻo vang lên, các khách mời trong buổi đấu giá lại một lần nữa cảm thán.
Vẻ mặt của Khương Hề Hề suy sụp hoàn toàn, sao những sản phẩm bán đấu giá mà cô ấy thích đều bị cướp vậy?
"Minh Trạch!” Khương Hề Hề không muốn bản thân nhìn thấy vòng ngọc bị người khác cướp đi.
Nhưng người cạnh tranh với bọn họ là Hoắc phu nhân!
Vệ Minh Trạch có chút không muốn tăng giá, nhưng Khương Hề Hề cứ luôn lắc cánh tay của anh.
Vệ Minh Trạch vì thể diện, nên đã quyết định hét giá thêm một lần nữa!
Anh giơ tấm bảng lên: “505 vạn!”
Vệ Minh Trạch vẫn chưa kịp lên tiếng thì tấm biển trên tay của Khương Tuế Tuế lại giơ lên cao.
"600 vạn.”
Cả Vệ Minh Trạch và Khương Hề Hề đều thở lạnh một hơi.
Hai nhà Vệ, Khương mặc dù đều có tiền nhưng chưa đến mức phải xem tiền như giấy mà đốt.
"600 vạn lần một!"
"600 vạn lần hai!"
Khương Hề Hề lại một lần nữa ngước mắt lên nhìn vòng ngọc mình thích bị người ta cướp mất.
Nhân viên bán đấu giá cầm khay đưa vòng ngọc lên trước mặt Khương Tuế Tuế.
A Đại đưa vòng ngọc cho Khương Tuế Tuế, cô sờ sờ chiếc vòng ngọc lạnh.
"Cái này ở nhà chúng ta, hình như không có giá trị.”
A Đại: "Phu nhân nói đúng.”
Khương Tuế Tuế thích lạnh ghét nóng, Hoắc Lâm Tây liền cho lát ngọc lạnh dưới nền nhà ở trong biệt thự cho cô bước lên.
Khương Tuế Tuế mang món đồ chơi không có giá trị ở trong tay, ném cho A Đại: "Đưa cho tiểu hổ nhà anh chơi đi.”
"Cảm ơn phu nhân." A Đại phản ứng kịp, cuối cùng phu nhân cũng quẹt thẻ của Hoắc gia rồi, nhưng sao lại mua đồ cho gia đình anh ấy chứ??
Tiếp theo, chỉ cần là món đồ mà Khương Hề Hề thích, Vệ Minh Trạch một khi trả giá, cuối cùng tất cả đều rơi vào tay của Khương Tuế Tuế.
Sắc mặt của Khương Hề Hề xám xịt như đất, cả con người tức đến chết lặng.
Cô ấy bắt đầu nghi ngờ, Hoắc phu nhân có phải là cố tình đối đầu với cô ấy hay không!
Lúc này, giọng nói của người bán đấu giá lọt vào tai của Khương Hề Hề.
“…… Sản phẩm được ra mắt tiếp theo của buổi đấu giá này là sản phẩm cuối cùng của nghệ sĩ điều chế nước hoa đỉnh cấp hàng đầu thế giới--Khương Ly, sản phẩm cuối cùng trước khi qua đời ((Huyễn))!”
Khương Hề Hề lập tức nắm chặt bàn tay của Vệ Minh Trạch.
“Khương Ly là cô nhỏ của em, đây là tác phẩm mà cô ấy để lại, cho dù có tốn bao nhiêu tiền em cũng phải mua lại lọ nước hoa này!”
Vệ Minh Trạch gật gật đầu, tinh thần chiến đấu lại trỗi dậy.
"Hề Hề, hãy yên tâm, anh sẽ giúp em mua lại lọ nước hoa này, sau đó công ty hai nhà chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu ra công thức của loại nước hoa này, rồi sẽ mở rộng sản xuất và bán ra khắp thế giới!"
Mà lời của Khương Tuế Tuế, khiến cho Khương Hề Hề trở nên rất tức giận!
"Hề Hề, em xem chiếc vòng tay ngọc bích này trông không tồi.”
Vệ Minh Trạch kéo lại sự chú ý của Khương Hề Hề.
Sản phẩm bán đấu giá tiếp theo là một cặp vòng tay phỉ thúy, với lại còn là loại ngọc lạnh quý hiếm.
"Đôi vòng ngọc này rất thích hợp với dì Lan." Dì Lan mà Khương Hề Hề nói chính là mẹ của Vệ Minh Trạch.
Vệ Minh Trạch nói: “Để anh đấu giá cặp vòng ngọc này, một chiếc cho mẹ anh, một chiếc thì tặng cho dì Huệ.”
Khương Tuế Tuế đang thảo luận với A Đại, ngọc lạnh được chế tác thành vòng tay đó được dùng để lát gạch đất trong biệt thự của Hoắc gia.
Cô bỗng nhiên nghe thấy Vệ Minh Trạch nhắc đến “dì Huệ”, trái tim bỗng nhiên đập mạnh.
Cô rõ ràng là con gái ruột của mẹ, vậy mà 4 năm trước, lúc cô trở về Khương gia, mẹ ngay cả nhìn chính diện cũng không nhìn lấy cô một lần.
"300 vạn lần một!"
Người bán đấu giá hét lên giá của Vệ Minh Trạch, Khương Tuế Tuế liền giơ cao tấm bảng trong tay lên.
"500 vạn.”
Giọng nói mềm mại trong trẻo vang lên, các khách mời trong buổi đấu giá lại một lần nữa cảm thán.
Vẻ mặt của Khương Hề Hề suy sụp hoàn toàn, sao những sản phẩm bán đấu giá mà cô ấy thích đều bị cướp vậy?
"Minh Trạch!” Khương Hề Hề không muốn bản thân nhìn thấy vòng ngọc bị người khác cướp đi.
Nhưng người cạnh tranh với bọn họ là Hoắc phu nhân!
Vệ Minh Trạch có chút không muốn tăng giá, nhưng Khương Hề Hề cứ luôn lắc cánh tay của anh.
Vệ Minh Trạch vì thể diện, nên đã quyết định hét giá thêm một lần nữa!
Anh giơ tấm bảng lên: “505 vạn!”
Vệ Minh Trạch vẫn chưa kịp lên tiếng thì tấm biển trên tay của Khương Tuế Tuế lại giơ lên cao.
"600 vạn.”
Cả Vệ Minh Trạch và Khương Hề Hề đều thở lạnh một hơi.
Hai nhà Vệ, Khương mặc dù đều có tiền nhưng chưa đến mức phải xem tiền như giấy mà đốt.
"600 vạn lần một!"
"600 vạn lần hai!"
Khương Hề Hề lại một lần nữa ngước mắt lên nhìn vòng ngọc mình thích bị người ta cướp mất.
Nhân viên bán đấu giá cầm khay đưa vòng ngọc lên trước mặt Khương Tuế Tuế.
A Đại đưa vòng ngọc cho Khương Tuế Tuế, cô sờ sờ chiếc vòng ngọc lạnh.
"Cái này ở nhà chúng ta, hình như không có giá trị.”
A Đại: "Phu nhân nói đúng.”
Khương Tuế Tuế thích lạnh ghét nóng, Hoắc Lâm Tây liền cho lát ngọc lạnh dưới nền nhà ở trong biệt thự cho cô bước lên.
Khương Tuế Tuế mang món đồ chơi không có giá trị ở trong tay, ném cho A Đại: "Đưa cho tiểu hổ nhà anh chơi đi.”
"Cảm ơn phu nhân." A Đại phản ứng kịp, cuối cùng phu nhân cũng quẹt thẻ của Hoắc gia rồi, nhưng sao lại mua đồ cho gia đình anh ấy chứ??
Tiếp theo, chỉ cần là món đồ mà Khương Hề Hề thích, Vệ Minh Trạch một khi trả giá, cuối cùng tất cả đều rơi vào tay của Khương Tuế Tuế.
Sắc mặt của Khương Hề Hề xám xịt như đất, cả con người tức đến chết lặng.
Cô ấy bắt đầu nghi ngờ, Hoắc phu nhân có phải là cố tình đối đầu với cô ấy hay không!
Lúc này, giọng nói của người bán đấu giá lọt vào tai của Khương Hề Hề.
“…… Sản phẩm được ra mắt tiếp theo của buổi đấu giá này là sản phẩm cuối cùng của nghệ sĩ điều chế nước hoa đỉnh cấp hàng đầu thế giới--Khương Ly, sản phẩm cuối cùng trước khi qua đời ((Huyễn))!”
Khương Hề Hề lập tức nắm chặt bàn tay của Vệ Minh Trạch.
“Khương Ly là cô nhỏ của em, đây là tác phẩm mà cô ấy để lại, cho dù có tốn bao nhiêu tiền em cũng phải mua lại lọ nước hoa này!”
Vệ Minh Trạch gật gật đầu, tinh thần chiến đấu lại trỗi dậy.
"Hề Hề, hãy yên tâm, anh sẽ giúp em mua lại lọ nước hoa này, sau đó công ty hai nhà chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu ra công thức của loại nước hoa này, rồi sẽ mở rộng sản xuất và bán ra khắp thế giới!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.