Chương 6
Cố Trọng Nhiễm
14/04/2015
“Bọn nhỏ, tới dùng cơm!” Đem thức ăn lại cắn lại kéo mang về, Ngân Đại Bạch hô hoán lục ấu xà.
Hoa Tiểu Nhị, Hoa Tiểu Tam cùng Hoa Tiểu Ngũ đồng nhất xông lên, Ngân Tiểu Nhất cùng Ngân Tiểu Tứ theo phía sau, Ngân Tiểu Tiểu chần chờ một chút mới bò qua, duỗi thẳng thân mình, lướt qua năm ấu xà nhìn về phía cái mà Ngân Đại Bạch gọi là thức ăn.
Ngân Tiểu Tiểu mà khuôn mặt màu bạc trở nên trắng bệch, vội vàng lui về phía sau hai bước, theo bản năng nuốt ngụm nước bọt, quay người lại đi rồi.
Lập tức sắp biến mất ở chỗ sâu trong sơn động thì Ngân Tiểu Tiểu bị Hoa Tiểu Hoa dùng cái đuôi cuốn trở về: “Ngân Tiểu Tiểu nhanh đi ăn cơm, chuyện kể rằng (?) lần trước năm ca ca ngươi ăn cơm ngươi còn chưa sinh ra, lần này phải ăn nhiều một chút.”
Mẹ nó! Thân thể ta trở thành một con rắn, nhưng linh hồn bên trong vẫn là người! Ngươi để ta ăn sống thịt heo thịt dê thịt bò ta cũng không có ý kiến! Nhưng ngươi để cho ta ăn chuột sống không phải là muốn mạng ta sao? ! Ta, ta kiên quyết không ăn thịt chuột!
Đúng vậy, đúng vậy, thứ năm ấu xà vây quanh đúng là một đống chuột chết, không phải loại chuột bạch đáng yêu nuôi trong nhà, mà là loại chuột xấu xí ăn vụng lương thực người người muốn đánh.
Cho nên ta nghĩ mọi người đều có thể lý giải tâm lý Ngân Tiểu Tiểu! Ăn chuột sống, chậc chậc, thật sự là rất rất tương đương tương đương một chuyện ghê tởm!
“Ta không muốn ăn ta không muốn ăn!” Ngân Tiểu Tiểu lại chạy trốn vào chỗ sâu trong sơn động, Hoa Tiểu Hoa vung đuôi một quấy lấy Ngân Tiểu Tiểu kéo trở về. Hoa Tiểu Hoa có chút nổi giận: “Ngân Tiểu Tiểu không được như vậy! Dễ uống dễ ăn lại ngon ngươi còn không chịu! Nhanh đi ăn!”
“Ta không muốn ăn chuột! Ta không muốn ăn chuột!” Ngân Tiểu Tiểu lắc lắc thân mình cố gắng thoát khỏi đuổi Hoa Tiểu Hoa.
“Đại Bạch!” Hoa Tiểu Hoa quay đầu về phía Ngân Đại Bạch tức giận kêu, Ngân Đại Bạch lập tức ngậm một con chuột chết đưa đến trước mặt Hoa Tiểu Hoa. Hoa Tiểu Hoa giương đầu rắn lên, Ngân Đại Bạch lập tức để sát chuột chết vào Ngân Tiểu Tiểu bị Hoa Tiểu Hoa treo lên giữa không trung.
Ngân Tiểu Tiểu nhìn thấy con chuột chết kia vẫn còn nhỏ máu tí tách quơ quơ ở trước mặt mình, Ngân Đại Bạch còn cố gắng nhét chuột chết vào trong miệng mình, Ngân Tiểu Tiểu kéo cổ họng hoảng sợ hét to một tiếng, sau đó…
Đã bất tỉnh.
Hoa Tiểu Hoa bị thân mình mềm xuống của Ngân Tiểu Tiểu hù sợ, vội vàng buông Ngân Tiểu Tiểu, cọ đến trước mặt Ngân Tiểu Tiểu, may thật may thật, chỉ ngất đi thôi.
Ngân Đại Bạch: “… thân thể Tiểu Tiểu, thực làm hổ thẹn, sao động một chút lại ngất đi.”
Hoa Tiểu Hoa vòng quanh Ngân Tiểu Tiểu vài vòng, ừ, làm a cha Ngân Tiểu Tiểu, sao cứ cảm thấy Tiểu Tiểu ngất đi là bởi vì…
Hoa Tiểu Hoa nhìn ngó chuột chết bị Ngân Đại Bạch ném xuống đất.
Ừ, Hoa Tiểu Hoa, đó chính là chân tướng .
“Hoa Tiểu Ngũ ngươi lại đây.” Hoa Tiểu Hoa xoay đầu về phía đám ấu xà rõ ràng bị giọng hét cao vút của Ngân Tiểu Tiểu chấn trụ, Hoa Tiểu Ngũ vừa đi vừa quơ đầu tới.
“Gì vậy, cha.”
“Con chuột chết kia, ngươi ăn đi.”
Vì thế Hoa Tiểu Ngũ thật vui vẻ mà kéo chuột chết đi rồi.
Ngân Đại Bạch không nói chuyện, nhưng ánh mắt mang theo nghi hoặc rõ ràng rơi vào người Hoa Tiểu Hoa, ý là: ngươi đem thức ăn cho Tiểu Ngũ thì Tiểu Tiểu làm sao bây giờ.
Hoa Tiểu Hoa coi thường Ngân Đại Bạch, theo bản năng quét bên ngoài vài lần, sau đó đi rồi. [=.=”]
Ngân Đại Bạch thiếu chút nữa tức xỉu, ngươi giỏi Hoa Tiểu Hoa, từ khi đẻ trứng càng ngày càng coi thường mình! Mình cần chấn chỉnh phu cương! Nhất định phải!
Ngân Tiểu Tiểu tỉnh lại chuyện đầu tiên là tìm con chuột chết kia, tìm một vòng phát hiện không thấy, vì thế Ngân Tiểu Tiểu hoàn toàn yên tâm, nhưng mà…
Ngân Tiểu Tiểu nhăn nhó mặt xà, thật đói…
Ngân Tiểu Tiểu co mình lại, chật, thật giống như một đống phân…
Sức ăn của rắn kỳ thật cũng có thể xem như được. Ấu xà sinh ra sẽ làm thịt vỏ trứng của mình, sau đó trong khoảng thời gian ngắn ăn hai lần là có thể cam đoan năm sáu ngày không cần ăn cái gì, chờ lúc trưởng thành sức ăn lớn con mồi cũng lớn, ăn một lần có thể cam đoan năm sáu ngày không cần ăn.
Nhưng Ngân Tiểu Tiểu từ khi ra đến hiện tại chỉ ăn vỏ trứng của mình, ngày hôm nay Ngân Đại Bạch đi tìm thức ăn mục đích chủ yếu là vì Ngân Tiểu Tiểu, đến nỗi thức ăn của năm đứa kia đều là nhân tiện. Chỉ tiếc Ngân Tiểu Tiểu vă thấy thịt chuột đã ngất, vì thế tiện nghi cho năm gia hỏa kia.
Ngân Tiểu Tiểu tỉnh lại không lâu, Hoa Tiểu Hoa đã trở lại .
Ngân Đại Bạch từ rất xa đã thấy cái đuôi Hoa Tiểu Hoa kéo một thứ gì đó.
Chẳng lẽ là… ổ trứng chim?
Ngân Đại Bạch mơ hồ.
Tiểu Hoa muốn ăn trứng chim sao? Nhưng muốn ăn trứng chim cũng không cần tha cả ổ về a, trực tiếp làm thịt không được sao.
Hoa Tiểu Hoa kéo trứng chim trở về, liếc mắt một cái liền thấy được Ngân Tiểu Tiểu co mình lại, xung quanh bao phủ một tầng khí thể màu đen, rất nhanh đi qua, ném ổ trứng chim tới trước mặt Ngân Tiểu Tiểu: “Ăn đi.”
Ngân Tiểu Tiểu nhìn thấy ổ trứng chim đột nhiên ra hiện tại trước mặt mình, bên trong có bốn năm quả trứng chim trắng bóng tròn vo.
Nướt bọt Ngân Tiểu Tiểu tí tách nhỏ xuống.
Tuy rằng vẫn sống, mang theo vỏ cứng rắn, nhưng không thể nghi ngờ trứng chim đối với Ngân Tiểu Tiểu mà nói, chắc chắn tốt hơn chuột thịt nhiều.
Vì thế Ngân Tiểu Tiểu không khách khí quét sạch trứng chim, sau đó hộc ra vỏ trứng.
Ngân Tiểu Tiểu lấy cái bụng cọ xát mặt đất, phù phù, tuy rằng hương vị thực tanh, trứng dịch thực sềnh sệch thực ghê tởm, mặt khác mọi chuyện đều tốt, nhưng mà… Nhưng mà không đói bụng lại hoàn toàn không có dấu hiệu ăn no!
Ngân Tiểu Tiểu tội nghiệp nhìn Hoa Tiểu Hoa.
Hoa Tiểu Hoa lấy cái đuôi đánh Ngân Tiểu Tiểu một cái: “Ngày mai lại tìm cho ngươi, ngày hôm nay chịu đựng chút đi.”
Ngân Tiểu Tiểu le lưỡi, đi rồi.
“Tiểu Tiểu thích ăn trứng chim?” Ngân Đại Bạch thực nghi hoặc, “Thứ này chỉ thích hợp ăn cho ngon, muốn ăn no cần rất nhiều, không thể thay cơm.”
“Ngươi vô nghĩa nhiều thật!” Hoa Tiểu Hoa giơ đầu rắn lên, “Bắt đầu từ ngày mai, ta phụ trách bắt thức ăn cho năm ấu xà, ngươi phụ trách tìm trứng chim cho Tiểu Tiểu!”
Ngân Đại Bạch nhìn bóng lưng vừa đong vừa đưa của Hoa Tiểu Hoa mà hỗn độn.
Phạm vi năm dặm quanh nhà không có bóng cây được không, được không!
Khụ khụ, Đại Bạch, má mì muốn nói cho ngươi, bởi vì trứng chim rất khó khiến Tiểu Tiểu ăn no, cho nên sau này mỗi một ngày ngươi đều phải nỗ lực đi tìm trứng chim. Tình huống này sẽ luôn luôn duy trì đến khi Tiểu Tiểu tự tìm được thức ăn mới mới thôi.
Nuốt con chuột chết Hoa Tiểu Hoa thưởng cho Hoa Tiểu Ngũ, Hoa Tiểu Ngũ đã no căng đến liền xoay người cũng không được. Nhưng khi nhìn Ngân Tiểu Tiểu vui vẻ đi lại đây, Hoa Tiểu Ngũ còn muốn đi qua tám tám với Ngân Tiểu Tiểu, nhưng mỗi khi đi một chút đều phải chịu đựng đau nhức, cuối cùng Hoa Tiểu Ngũ từ bỏ.
“Tiểu Ngũ ngươi ăn nhiều lắm!”
“Ngủ đối với ngươi phân vậy!”
Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam lắc lắc quy luật giống nhau đi rồi.
Vì thế buổi tối thứ hai bánh quẩy xuất hiện, Ngân Tiểu Tiểu như trước ở giữa, bên ngoài vây quanh Hoa Tiểu Nhị, Hoa Tiểu Tam, Ngân Tiểu Nhất cùng Ngân Tiểu Tứ. Đến nỗi Hoa Tiểu Ngũ…
Ở bên cạnh “Bánh quẩy” vừa ngủ vừa căng đến thẳng nói lầm bầm.
Hoa Tiểu Nhị, Hoa Tiểu Tam cùng Hoa Tiểu Ngũ đồng nhất xông lên, Ngân Tiểu Nhất cùng Ngân Tiểu Tứ theo phía sau, Ngân Tiểu Tiểu chần chờ một chút mới bò qua, duỗi thẳng thân mình, lướt qua năm ấu xà nhìn về phía cái mà Ngân Đại Bạch gọi là thức ăn.
Ngân Tiểu Tiểu mà khuôn mặt màu bạc trở nên trắng bệch, vội vàng lui về phía sau hai bước, theo bản năng nuốt ngụm nước bọt, quay người lại đi rồi.
Lập tức sắp biến mất ở chỗ sâu trong sơn động thì Ngân Tiểu Tiểu bị Hoa Tiểu Hoa dùng cái đuôi cuốn trở về: “Ngân Tiểu Tiểu nhanh đi ăn cơm, chuyện kể rằng (?) lần trước năm ca ca ngươi ăn cơm ngươi còn chưa sinh ra, lần này phải ăn nhiều một chút.”
Mẹ nó! Thân thể ta trở thành một con rắn, nhưng linh hồn bên trong vẫn là người! Ngươi để ta ăn sống thịt heo thịt dê thịt bò ta cũng không có ý kiến! Nhưng ngươi để cho ta ăn chuột sống không phải là muốn mạng ta sao? ! Ta, ta kiên quyết không ăn thịt chuột!
Đúng vậy, đúng vậy, thứ năm ấu xà vây quanh đúng là một đống chuột chết, không phải loại chuột bạch đáng yêu nuôi trong nhà, mà là loại chuột xấu xí ăn vụng lương thực người người muốn đánh.
Cho nên ta nghĩ mọi người đều có thể lý giải tâm lý Ngân Tiểu Tiểu! Ăn chuột sống, chậc chậc, thật sự là rất rất tương đương tương đương một chuyện ghê tởm!
“Ta không muốn ăn ta không muốn ăn!” Ngân Tiểu Tiểu lại chạy trốn vào chỗ sâu trong sơn động, Hoa Tiểu Hoa vung đuôi một quấy lấy Ngân Tiểu Tiểu kéo trở về. Hoa Tiểu Hoa có chút nổi giận: “Ngân Tiểu Tiểu không được như vậy! Dễ uống dễ ăn lại ngon ngươi còn không chịu! Nhanh đi ăn!”
“Ta không muốn ăn chuột! Ta không muốn ăn chuột!” Ngân Tiểu Tiểu lắc lắc thân mình cố gắng thoát khỏi đuổi Hoa Tiểu Hoa.
“Đại Bạch!” Hoa Tiểu Hoa quay đầu về phía Ngân Đại Bạch tức giận kêu, Ngân Đại Bạch lập tức ngậm một con chuột chết đưa đến trước mặt Hoa Tiểu Hoa. Hoa Tiểu Hoa giương đầu rắn lên, Ngân Đại Bạch lập tức để sát chuột chết vào Ngân Tiểu Tiểu bị Hoa Tiểu Hoa treo lên giữa không trung.
Ngân Tiểu Tiểu nhìn thấy con chuột chết kia vẫn còn nhỏ máu tí tách quơ quơ ở trước mặt mình, Ngân Đại Bạch còn cố gắng nhét chuột chết vào trong miệng mình, Ngân Tiểu Tiểu kéo cổ họng hoảng sợ hét to một tiếng, sau đó…
Đã bất tỉnh.
Hoa Tiểu Hoa bị thân mình mềm xuống của Ngân Tiểu Tiểu hù sợ, vội vàng buông Ngân Tiểu Tiểu, cọ đến trước mặt Ngân Tiểu Tiểu, may thật may thật, chỉ ngất đi thôi.
Ngân Đại Bạch: “… thân thể Tiểu Tiểu, thực làm hổ thẹn, sao động một chút lại ngất đi.”
Hoa Tiểu Hoa vòng quanh Ngân Tiểu Tiểu vài vòng, ừ, làm a cha Ngân Tiểu Tiểu, sao cứ cảm thấy Tiểu Tiểu ngất đi là bởi vì…
Hoa Tiểu Hoa nhìn ngó chuột chết bị Ngân Đại Bạch ném xuống đất.
Ừ, Hoa Tiểu Hoa, đó chính là chân tướng .
“Hoa Tiểu Ngũ ngươi lại đây.” Hoa Tiểu Hoa xoay đầu về phía đám ấu xà rõ ràng bị giọng hét cao vút của Ngân Tiểu Tiểu chấn trụ, Hoa Tiểu Ngũ vừa đi vừa quơ đầu tới.
“Gì vậy, cha.”
“Con chuột chết kia, ngươi ăn đi.”
Vì thế Hoa Tiểu Ngũ thật vui vẻ mà kéo chuột chết đi rồi.
Ngân Đại Bạch không nói chuyện, nhưng ánh mắt mang theo nghi hoặc rõ ràng rơi vào người Hoa Tiểu Hoa, ý là: ngươi đem thức ăn cho Tiểu Ngũ thì Tiểu Tiểu làm sao bây giờ.
Hoa Tiểu Hoa coi thường Ngân Đại Bạch, theo bản năng quét bên ngoài vài lần, sau đó đi rồi. [=.=”]
Ngân Đại Bạch thiếu chút nữa tức xỉu, ngươi giỏi Hoa Tiểu Hoa, từ khi đẻ trứng càng ngày càng coi thường mình! Mình cần chấn chỉnh phu cương! Nhất định phải!
Ngân Tiểu Tiểu tỉnh lại chuyện đầu tiên là tìm con chuột chết kia, tìm một vòng phát hiện không thấy, vì thế Ngân Tiểu Tiểu hoàn toàn yên tâm, nhưng mà…
Ngân Tiểu Tiểu nhăn nhó mặt xà, thật đói…
Ngân Tiểu Tiểu co mình lại, chật, thật giống như một đống phân…
Sức ăn của rắn kỳ thật cũng có thể xem như được. Ấu xà sinh ra sẽ làm thịt vỏ trứng của mình, sau đó trong khoảng thời gian ngắn ăn hai lần là có thể cam đoan năm sáu ngày không cần ăn cái gì, chờ lúc trưởng thành sức ăn lớn con mồi cũng lớn, ăn một lần có thể cam đoan năm sáu ngày không cần ăn.
Nhưng Ngân Tiểu Tiểu từ khi ra đến hiện tại chỉ ăn vỏ trứng của mình, ngày hôm nay Ngân Đại Bạch đi tìm thức ăn mục đích chủ yếu là vì Ngân Tiểu Tiểu, đến nỗi thức ăn của năm đứa kia đều là nhân tiện. Chỉ tiếc Ngân Tiểu Tiểu vă thấy thịt chuột đã ngất, vì thế tiện nghi cho năm gia hỏa kia.
Ngân Tiểu Tiểu tỉnh lại không lâu, Hoa Tiểu Hoa đã trở lại .
Ngân Đại Bạch từ rất xa đã thấy cái đuôi Hoa Tiểu Hoa kéo một thứ gì đó.
Chẳng lẽ là… ổ trứng chim?
Ngân Đại Bạch mơ hồ.
Tiểu Hoa muốn ăn trứng chim sao? Nhưng muốn ăn trứng chim cũng không cần tha cả ổ về a, trực tiếp làm thịt không được sao.
Hoa Tiểu Hoa kéo trứng chim trở về, liếc mắt một cái liền thấy được Ngân Tiểu Tiểu co mình lại, xung quanh bao phủ một tầng khí thể màu đen, rất nhanh đi qua, ném ổ trứng chim tới trước mặt Ngân Tiểu Tiểu: “Ăn đi.”
Ngân Tiểu Tiểu nhìn thấy ổ trứng chim đột nhiên ra hiện tại trước mặt mình, bên trong có bốn năm quả trứng chim trắng bóng tròn vo.
Nướt bọt Ngân Tiểu Tiểu tí tách nhỏ xuống.
Tuy rằng vẫn sống, mang theo vỏ cứng rắn, nhưng không thể nghi ngờ trứng chim đối với Ngân Tiểu Tiểu mà nói, chắc chắn tốt hơn chuột thịt nhiều.
Vì thế Ngân Tiểu Tiểu không khách khí quét sạch trứng chim, sau đó hộc ra vỏ trứng.
Ngân Tiểu Tiểu lấy cái bụng cọ xát mặt đất, phù phù, tuy rằng hương vị thực tanh, trứng dịch thực sềnh sệch thực ghê tởm, mặt khác mọi chuyện đều tốt, nhưng mà… Nhưng mà không đói bụng lại hoàn toàn không có dấu hiệu ăn no!
Ngân Tiểu Tiểu tội nghiệp nhìn Hoa Tiểu Hoa.
Hoa Tiểu Hoa lấy cái đuôi đánh Ngân Tiểu Tiểu một cái: “Ngày mai lại tìm cho ngươi, ngày hôm nay chịu đựng chút đi.”
Ngân Tiểu Tiểu le lưỡi, đi rồi.
“Tiểu Tiểu thích ăn trứng chim?” Ngân Đại Bạch thực nghi hoặc, “Thứ này chỉ thích hợp ăn cho ngon, muốn ăn no cần rất nhiều, không thể thay cơm.”
“Ngươi vô nghĩa nhiều thật!” Hoa Tiểu Hoa giơ đầu rắn lên, “Bắt đầu từ ngày mai, ta phụ trách bắt thức ăn cho năm ấu xà, ngươi phụ trách tìm trứng chim cho Tiểu Tiểu!”
Ngân Đại Bạch nhìn bóng lưng vừa đong vừa đưa của Hoa Tiểu Hoa mà hỗn độn.
Phạm vi năm dặm quanh nhà không có bóng cây được không, được không!
Khụ khụ, Đại Bạch, má mì muốn nói cho ngươi, bởi vì trứng chim rất khó khiến Tiểu Tiểu ăn no, cho nên sau này mỗi một ngày ngươi đều phải nỗ lực đi tìm trứng chim. Tình huống này sẽ luôn luôn duy trì đến khi Tiểu Tiểu tự tìm được thức ăn mới mới thôi.
Nuốt con chuột chết Hoa Tiểu Hoa thưởng cho Hoa Tiểu Ngũ, Hoa Tiểu Ngũ đã no căng đến liền xoay người cũng không được. Nhưng khi nhìn Ngân Tiểu Tiểu vui vẻ đi lại đây, Hoa Tiểu Ngũ còn muốn đi qua tám tám với Ngân Tiểu Tiểu, nhưng mỗi khi đi một chút đều phải chịu đựng đau nhức, cuối cùng Hoa Tiểu Ngũ từ bỏ.
“Tiểu Ngũ ngươi ăn nhiều lắm!”
“Ngủ đối với ngươi phân vậy!”
Hoa Tiểu Nhị cùng Hoa Tiểu Tam lắc lắc quy luật giống nhau đi rồi.
Vì thế buổi tối thứ hai bánh quẩy xuất hiện, Ngân Tiểu Tiểu như trước ở giữa, bên ngoài vây quanh Hoa Tiểu Nhị, Hoa Tiểu Tam, Ngân Tiểu Nhất cùng Ngân Tiểu Tứ. Đến nỗi Hoa Tiểu Ngũ…
Ở bên cạnh “Bánh quẩy” vừa ngủ vừa căng đến thẳng nói lầm bầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.