Có Một Bầu Trời, Có Một Tia Nắng

Chương 47: Chuyện không mong muốn

Hoàng Trần Minh Ngọc

14/10/2024

Họ chơi cho đến 14 giờ 30 phút chiều. Sau đó họ rửa mặt rồi ăn trái cây nói chuyện phiến với nhau. Ngọc Dương nãy bận việc nên đã xin về vào 13 giờ rồi.

Tối hôm đó.

Minh Diễn và An Ngọc đang ngồi hí ha hí hửng trò chuyện với nhau. Anh đang vừa lấy tay xoa bóp vai cho cô và nhẹ giọng hỏi han sáng nay học như thế nào, ra làm sao và có mệt không. Cô vui vẻ bảo rằng:

- Do ngày đầu nên không mệt lắm ạ.

Anh nghe xong gật gật, anh tiếp tục xoa bóp vai cho cô, cô cười tít mắt vì cảm thấy rất thoải mái và hạnh phúc.

Phong Vỹ từ trong bước ra phòng khách, ngồi xuống ghế sofa thở dài, tay trái với lấy điều khiển tivi mà bấm từ kênh này sang kênh khác rồi tắt luôn, nó trôi qua vỏn vẹn mười phút. Tiếp đến, cậu cứ nhìn ngó vào màn hình điện thoại. Minh Diễn và An Ngọc phải ngưng cuộc trò chuyện lại mà nhìn qua một cách hỏi chấm. Để ý kỹ thấy cậu có vẻ trầm tư. Lúc này, Minh Diễn liền cất giọng hỏi:

- Sao đây?

Phong Vỹ nhìn qua anh và An Ngọc, cặp mắt rũ xuống, chẹp miệng một cái mà trả lời:

- Đang lo.

Anh ngạc nhiên, thắc mắc hỏi tiếp:

- Ngọc Dương bị gì à?

Cau lac dau dap lai:

Tao không biết, chiều đến giờ gọi mấy cuộc không có nghe máy. Cô ấy bảo tới đó xong sẽ gọi mà, bây giờ đã 20 giờ rồi, trong khi cô ấy bảo 19 giờ sẽ tới đó.Chắc cô ấy bận gì đó sao?Tôi mong là vậy.Cả hai nghe xong đều thở dài, Phong Vỹ ngửa lưng ra sau ghế, giơ điện thoại lên bấm một dãy số mà gọi. "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, mong quý khách vui lòng gọi lại sau". Vẫn là câu nói ấy khiến cậu càng lo hơn. Có cảm giác xảy ra chuyện không hay. Cậu cứ thẫn thờ mãi cho đến khi... Minh Diễn mở tivi và bật một kênh thời sự.

- Ê Vỹ, xem... xem này.

Phong Vỹ bừng tỉnh bởi câu nói của Minh Diễn, cậu lập tức hướng mắt về phía tivi. Biên tập viên đang trình bày một vấn đề mà khiến người của Phong Vỹ đơ cứng lại. "Một tai nạn giao thông máy bay nghiêm trọng đã xảy ra vào chiều hôm nay lúc 16 giờ 30 phút, máy bay được cho là hư hỏng động cơ và rơi trúng một vách núi, các hành khách và phi hành đoàn trong máy bay đều không còn ai sống sót".



"...", ba người xem mà không thể tin vào tai mình nữa luôn. Phong Vỹ cố gắng tự trấn an bản thân là không có chuyện đó.

- Chắc chuyến của máy bay khác thôi.

Đột nhiên, điện thoại của cậu reo lên, cậu giật mình nhìn vào nó nhưng tiếc là không số của Ngọc Dương. Cậu chán nản bắt máy.

Alo.Tôi là anh họ của Dương. Chuyện là... gia đình Ngọc Dương gặp tai nạn máy bay... nên..."...", khi cậu đang có hy vọng nhỏ nhoi thì lại bị dập tắt. Cậu mới đáp lại với anh họ của Ngọc Dương, giọng cậu run lên.

Anh nói dối phải không? Tôi mới xem tin tức.. Chắc chuyến của máy bay khác đúng không?Tôi có người quen, xác nhận rồi, là thật.Không, anh lừa tôi, cô ấy không thể chết được.Cậu bắt đầu hoảng loạn, ném điện thoại vào tường, xô ngã bàn khiến Minh Diễn và An Ngọc đều bàng hoàng, anh lập tức bảo cô ra chỗ khác rồi ngồi dậy ngăn cậu lại. Hải Nam và Vy Hân vì nghe được tiếng ồn ở dưới phòng khách nên đi xuống, thắc mắc hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Phong Vỹ xô ngã Minh Diễn mà chạy ra khỏi nhà, lật đật vào trong xe để di chuyển tới nhà Ngọc Dương.

- Chết tiệt.

Hải Nam cảm nhận gì đó không ổn mà vội bảo:

- Đi theo nó đi.

Thế là họ cũng rời khỏi nhà. Xe của cả bốn người đều đi theo sau xe của Phong Vỹ. Trên đường đi, Phong Vỹ phóng rất nhanh với tốc độ bàn thờ khiến ba người kia không đuổi kịp. Vì quá nhanh nên Phong Vỹ đã gặp phải tai nạn.

Tại bệnh viện.

Phong Vỹ được đem đi cấp cứu sau khi gặp tai nạn. Minh Diễn, Hải Nam và An Ngọc đều ở đó. Đợi chờ tầm một tiếng thì bác sĩ đã đi ra khỏi phòng phầu thuật. Cũng may cứu chữa kịp thời nên không ảnh hưởng đến tính mạng, tuy nhiên, cậu rơi vào hôn mê, không biết khi nào tỉnh lại.

Sau khi được phép vào thăm bệnh, cả ba đều bước vào trong. Thấy Phong Vỹ nằm trên giường bệnh bất tỉnh. Cả ba người ngồi đó mà buồn bã không thôi. Bố mẹ của cậu cũng đã đến, khóc lóc vì xót con.

- Nó biết chuyện của con bé chưa?

Minh Diễn ngậm ngùi đáp lại:



- Dạ rồi ạ.

Ông bố thở dài, bảo:

- Tội hai đứa nó. Dự định năm sau tổ chức đám cưới, thế mà lại gặp chuyện...

Rồi không khí lại im lặng, rồi bố mẹ Phong Vỹ dặn cả ba người về nghỉ ngơi để đó họ chăm sóc. Trên đường đi, An Ngọc luôn để ý đến sắc mặt của Minh Diễn. Thấy bạn mình như vậy, ai mà không buồn lòng được. Cô cũng không biết nói gì hơn ngoài câu này để trấn an anh.

- Tất cả rồi sẽ ổn.

•. •

Ba hôm sau, ngày 13 tháng 9 năm 20XY. Sáng ra đã thấy bầu trời cực âm u, lúc này anh đang lúi cúi trong bếp làm đồ ăn sáng cho An Ngọc để chút nữa cô đi học. Hình như ba ngày nay cô qua nhà anh ở lại, còn Hải Nam thì qua bên nhà cô đế ở chung với Vy Hân.

- Anh ơi, nhanh nhanh, trễ giờ học bé rồi!

Anh chỉ biết cười bất lực đem đồ ăn sáng cho cô, này là do cô ngủ dậy trễ quá nên anh chỉ làm món sandwich đơn giản thôi.

- Học tốt nha.

Cô gật đầu rồi bảo:

- Dạ. Thế sáng anh có đi đâu không?

Anh cười nhẹ, đáp:

- Đến công ty như thường ngày thôi. Thôi, vợ đi học đi, trễ rồi kìa.

Cô cười rồi vọt lẹ ra khỏi nhà để kịp giờ đi học. Tầm mười phút sau, anh cũng rời khỏi nhà, lái xe đến công ty làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Có Một Bầu Trời, Có Một Tia Nắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook