Có Một Bầu Trời, Có Một Tia Nắng

Chương 6: Ét o ét

Hoàng Trần Minh Ngọc

06/09/2024

Qua hôm sau, ngày 24 tháng 4 năm 20XY.

Vào lúc 6 giờ 50 phút, An Ngọc đang ngủ ngon lành quên lối về, đột nhiên có một tiếng nói đầy vang dội, hình như ai đó đã dùng micro và loa để nói.

- DẬY NỌC ƠI! TRỄ HỌC RỒI NỌC ƠI!

Cô giật mình tỉnh dậy sau khi nghe giọng nói đó, cô với tay mò mò tìm điện thoại, sau khi thấy được cái cần tìm thì cô mở lên, đồng hồ hiển thị: "6 giờ 53 phút". Cô hoảng hốt phóng ra khỏi giường, vào vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo lịch sự, cột tóc đuôi gà để đến trường. Cô vừa mặc áo khoác ngoài, tay vừa cầm cặp xách, vừa đi xuống, nhìn thấy con bạn mình đang ở dưới đó, tay phải cầm micro, tay trái xách loa đi tới đi lui, mặt đầy bất mãn.

- 6 giờ 59 phút rồi đấy.

Vy Hân cất tiếng cằn nhằn, An Ngọc mới giải thích:

- Chắc ngày qua mệt quá. Tao đi đã nghe.

Nói xong cô đi luôn. Vy Hân thở dài thở ngắn rồi lẩm bẩm một mình:

- Ôi, may mình học vào lúc 8 giờ.

Vừa nói xong cái, Vy Hân mở lịch học ở trường ra thì ôi giời ơi luôn ạ. Nàng ấy xem lộn môn học mất tiêu, nay học 7 giờ. Mà bây giờ là 7 giờ 5 phút rồi. Đã vậy còn ngồi suy nghĩ là giờ cúp học hay đi học nữa chứ.

Quyết định của cô nàng là gì? Là cúp học, ở nhà nằm cho khoẻ người, dù sao đến trường cũng phải leo cầu thang lên mấy tầng, mệt chết.

Nhưng rồi một lúc, Vy Hân ngồi ở nhà chán quá nên đã lên đồ phòng để đi chơi. Nhỏ khoá cửa lại rồi lấy xe đi tới siêu thị.

Khi đang ở khu vực nước uống, Vy Hân thấy loại nước ép mình yêu thích là đào với việt quất, tuy nhiên, nó ở tít trên cao. Nhỏ với tay không thấu. Nhỏ cố gắng nhón chân lên để có thể lấy dễ dàng... nhưng không, nó khiến không thể lấy còn loạng choạng suýt vấp. Nhỏ hú hồn chim én.

- Để gì nó cao dữ vậy?



Vy Hân tiếp tục thử một lần nữa. Vâng, với sự cố gắng, cuối cùng cô nương này cũng lấy được nó. Nhỏ bỏ vào xe đẩy rồi đi tiếp. Một lúc sau, khoảng 9 giờ 10 phút, nhỏ thanh toán tiền cho những thứ vừa mua rồi ra về. Trong lúc đang đi trên đường, Vy Hân lại thấy hình bóng quen thuộc đang đi bộ trên vỉa hè, bên cạnh là một người đàn ông. Quan sát kỹ thì... đó là người đang nợ tiền cô.

- Bà mẹ. Nói không có tiền mà còn đi chơi với trai.

Vì ham nhìn cái người đó mà nhỏ đã tông trúng một cái xe đang đậu ngay đường, làm trầy xước vết sơn. Ai cũng nhìn. Mặt nhỏ tái mét không một giọt máu.

- Ôi! Trời độ con với.

Chủ xe đó đi ra, Vy Hân định phóng xe đi thì bị kêu lại. Nhỏ nghĩ chuyến này toang rồi. Nhỏ rụt rè quay lại rồi cúi mặt xuống thốt lời xin lỗi.

- Không sao. Lần sau đi xe cẩn thận, người khác bắt đền tiền thì lại khổ.

". . .", giọng này sao nó quen thế nhỉ? Nhỏ ngước mặt lên nhìn và phát hiện ra là thần tượng mà mình hâm mộ. Nhỏ tiếp tục sững sờ lần hai. Hải Nam nhìn cô rồi sực nhớ ra và nói tiếp:

- Cô gái xin chữ ký của tôi đúng không?

Vy Hân gật đầu lia lịa. Hải Nam bất giác nở nụ cười rồi với tay xoa nhẹ đầu nhỏ khiến nhỏ ngạc nhiên. Và cũng vì hành động đó của cậu ta mà Vũ Đình đi tới nhắc nhở nhẹ:

- Ê, khoé bị phóng viên chụp lại.

Hải Nam nghe vậy liếc nhẹ rồi quay lại ra hiệu cho Vy Hân đi đi. Nhỏ biết ý nên phóng xe đi luôn. Còn Hải Nam bỏ tay vào túi quần nhìn Vũ Đình rồi lạnh lùng bảo:

- Cứ thích phá chuyện của tao thế nhỉ?

Vũ Đình bèn trả lời:

- Đâu. Sợ có ai đó đăng lên lung tung, nó sẽ làm ảnh hưởng tới mày với cô gái lúc nãy thôi.

Hải Nam thở một hơi lạnh ngắt, rồi trầm giọng xuống mà nói:



- Sao tao cứ cảm giác muốn gặp lại cô gái lúc nãy? Tại mày hết.

Vũ Đình nhếch môi cười trừ, mặt mày cau có lập tức xuất hiện, cất tiếng cằn nhằn:

- Tự nhiên tại tao? Nhắc thôi mà nói vậy đó hả? Tao tốt bụng lắm luôn đó.

- Tốt ghê. Không biết khi nào mới gặp lại đây.

- Sao có hứng thú với người ta ghê vậy bạn?

- Ai biết.

Dứt câu rồi cậu ta mở cửa lên xe luôn. Vũ Đình giật giật khoé môi, nắm chặt muốn giãy nhưng mà thôi... vào trong xe lái đi kẻo muộn giờ.

Đúng như lời nói của Vũ Đình. Tầm ngày hôm sau, 9 giờ 30 phút, tin tức mới liên quan đến Hải Nam được đăng lên vèo vèo. An Ngọc lúc này đã học xong tiết và đi về, nhưng không ở nhà của cô mà lại đang ở nhà Minh Diễn. Ừ ờ, tại cô đi lên trường mà quên mang chìa khoá theo, mà Vy Hân khi này vẫn chưa về vì nhỏ còn tiết buổi chiều lẫn tối nữa, đành ở trước cửa nhà ngồi chỏm ngỏm, Minh Diễn và Phong Vỹ vừa về nhà thì thấy cô ở đó nên bèn kêu cô vào nhà anh chơi một lát.

Và... cô lướt điện thoại vui vui thì vô tình thấy một tin tức là: "Hải Nam và fan nữ có hành động thân thiết vào lúc sáng, liệu họ đang hẹn hò?", kèm theo vài hình ảnh. Cô cũng không định quan tâm đâu nhưng thấy hình dáng như bạn mình nên bèn mở hình ảnh đó rồi hét lên:

- Trời má cố nội ơi!

Vâng, Vy Hân đã gọi cho cô rất đúng lúc.

- Ê, Nọc ơi! Cứu tao! Ét o ét!

An Ngọc bối rối gãi đầu hỏi:

- Cứu kiểu gì giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Có Một Bầu Trời, Có Một Tia Nắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook