Có Một Bầu Trời, Có Một Tia Nắng
Chương 52: Sau cơn mưa, trời lại tạnh
Hoàng Trần Minh Ngọc
28/10/2024
Tầm 17 giờ vào buổi chiều, vì đã tạnh mưa lúc trưa nên trời giờ này khá mát mẻ. Phong Vỹ tự mình đẩy xe lăn đi quanh quanh trong khu này. Cậu nhìn qua nhìn lại thấy yên tĩnh vô cùng.
- Chào con. Đi dạo hả con?
Có một chú hàng xóm đi bộ ngang qua, dừng lại vẫy tay chào cậu, cậu vui vẻ lễ phép đáp lại:
- Dạ, tại trời bây giờ đẹp nên con đi quanh đây cho nó thư giãn đầu óc.
Chú ấy nhìn xuống chân của cậu mà chẹp miệng, có chút thương xót, đi tới vỗ vai động viên cậu:
- Cố lên nha con!
Phong Vỹ mỉm cười, nói:
Dạ, con cảm ơn bác.
Chú ấy gật đầu rồi lại vui vẻ bảo:
- Có gì đến quán bác chơi nhé!
Nói rồi chú hàng xóm ấy cũng tạm biệt cậu, chú ấy cũng ở khá gần nhà cậu thôi. Cậu lại tiếp tục đẩy xe lăn đi dạo, lát sau mới trở về nhà. Nhà hiện nay, Minh Diễn đã lắp vài thứ để thuận tiện cho cậu. Mới mở cửa ra là đã ngửi mùi thơm của đồ ăn rồi. Cậu đi vào mà khen ngợi tài nấu ăn.
- Nấu gì mà thơm quá vậy?
Rồi cậu nhìn qua ở phía sofa thì thấy Minh Diễn và An Ngọc đang ngồi với sự bất mãn và chống cắm cúi mặt xuống suy nghĩ gì đó trong đầu nên không để ý xung quanh. Cậu bị hoang mang. Thế trong bếp ai đang nấu vậy ta? Làm cậu suýt nữa bị quê. Minh Diễn đúng lúc ngẩng đầu lên, thấy cậu nên mới bảo:
- À, bạn chí cốt của mày đó, nó bảo từ bụi về ấy. Song không biết đứa nào cho địa điểm nhà mà nó đi tới tận đây tiếp đãi mừng đã trở về với cuộc sống.
...", ủa, sao lại tổ chức ở đây? Thắc mắc người kia về khi nào? Cậu bị sốc bay hồn luôn. Cậu đi vào trong bếp, nhìn bóng dáng chàng trai ấy. Ôi, cậu cho một phát tai ai nấy muốn thủng màng nhĩ.
- Kiều Hàn Luân! Bà mẹ... Giỡn mặt tao đây hả? Đi bụi cho đã, bố mẹ mày tìm mày mà khóc lên khóc xuống, giờ tới đây nấu ăn đãi tiệc nữa hả?
Người đó rén ngang xương, quay lại thấy cậu bạn mình đang nổi trận lôi đình, đi tới đưa nước hạ hoả. Nhưng rồi thấy đôi chân liệt cậu mà thắc mắc hỏi:
- Ể, bị tai nạn hay sao ấy?
Phong Vỹ lạnh nhạt đáp lại:
- Ờ, tai nạn.
Hàn Luân mếu máo nài nỉ cậu đừng giận, cậu mà còn đi được chắc cậu sút một phát ra đường luôn quá. Cậu đành dùng tay xách cổ Hàn Luân mà gắn giọng hỏi:
Mày bữa giờ ở đâu?
Hàn Luân chẹp miệng, ầm ừ trả lời:
- Ờ thì... ừm, phiêu bạt giang hồ thôi. Ở đây mai đó.
Phong Vỹ nghe xong dùng lực mạnh xô thằng bạn này một phát ngã ra sàn. Chân liệt chứ tay không liệt, vẫn còn ổn áp lắm.
- Nhà thì giàu, đòi đi phiêu bạt giang hồ. Rảnh quá! Cái thằng này...
Hàn Luân ngậm ngùi quay trở lại bếp nấu tiếp chứ để lâu nó cháy, mà cháy thì
bị Minh Diễn bắt đền. Phong Vỹ xoay xe lăn mà đi tới phòng. Có cặp nào đó ăn bimbim hóng hớt nãy giờ luôn.
- Ủa? Không chửi nữa hả?
Minh Diễn thấy Phong Vỹ đi ra, ngạc nhiên hỏi câu này. Cậu nhếch môi cười bất lực, vội đáp lại:
- Hết hơi.
Anh nghe vậy cũng gật đầu, thôi thì anh ôm vợ mình cho khoẻ. ". . .", nữa rồi đó, Phong Vỹ suốt ngày ăn cẩu lương chất lượng cao thôi, thế là cậu nhanh chóng lên phòng một chút.
Khoảng 18 giờ, họ ăn cơm với nhau. Khi Hàn Luân ngỏ lời ở đây thì bị Minh Diễn lập tức cho một cú liếc mắt lạnh băng, bị Phong Vỹ chửi lần hai. Bởi vẫn có nhà mà cứ thích ở ké, không cho. Hàn Luân bĩu môi, không cho thì thôi. An Ngọc vẫn ăn như không có chuyện xảy ra. Tầm một lúc sau, ăn xong xuôi, ngồi nói chuyện một chút thì Hàn Luân rời khỏi đây, mà có điều ổng nói sẽ đi bụi tiếp, cho vui nhà vui cửa.
- Kệ mày, hớ hớ.
Phong Vỹ phũ phàng. Hàn Luân hừ kiểu hờn trách rồi bỏ đi luôn. Rồi họ ăn tráng miệng bằng trái cây. Lúc đang gọi vỏ táo thì Minh Diễn bị dao cứa vào tay chảy máu. Cô thấy vậy liền chạy lấy băng cá nhân và thuốc để bôi cho anh.
Thế là ta có một màn xem sự nhõng nhẽo của Doãn Minh Diễn.
- Anh có đau không?
Anh mếu máo, nhõng nhẽo trả lời:
- Hức... đau lắm vợ!
Cô đơ người giây rồi vội dỗ dành anh.
- Nè nha, không có khóc nhè nha. Khóc là hết đẹp trai đó.
Minh Diễn giả vờ khụt khịt mũi, nũng nịu nói với cô:
- Dạ, anh không khóc nữa.
Rồi ôm lấy cô và dụi vào người cô. Cô để yên cho anh dụi, tay xoa nhẹ lưng rồi cất lời trêu chọc:
- 31 tuổi hay 3,1 tuổi vậy nè? Em bé bự.
Anh mới đáp lại:
- Em bé của mỗi vợ thôi.
Cô hôn nhẹ lên tóc anh mà bảo:
- Ngoan lắm.
Anh cười tít mắt cứ thế mà dụi tiếp, dụi cho đã thì lần lần cắn nhẹ cổ của cô, khiến cô phát ra tiếng kêu. Anh nghe vậy liền khẽ nói với cô:
- Tiếng kêu của em nghe dễ thương lắm.
Cô ngại đỏ mặt, giơ đánh nhẹ vào người anh một cái. Sau đó là màn đút ăn trái cây cho nhau. À ừ, có một con người liếc nhìn với ánh mắt đầy khinh bỉ. Cậu nhai miếng táo nhồm nhoàm cho bỏ ghét.
Cứ như vậy cho đến 22 giờ. Họ chuẩn bị đi ngủ thì có tiêng gõ cửa ở bên ngoài. Sao lại tới cái giờ khuya khoắt thế này nhỉ? Minh Diễn đi mở thì chả thấy ai cả, lúc sắp đóng cửa lại thì có một người nhảy ra hù một phát làm anh điếng người chơi. An Ngọc và Phong Vỹ lớ ngớ cũng giật mình theo. Ý định là chọc ma ấy hả? Minh Diễn kéo người đó vào nhà rồi đánh một trận kinh thiên động địa.
Biết là ai không? Hàn Luân đó, chơi gì kỳ cục. Tuy nhiên, vì đêm muộn nên anh thương tình cho ở lại với điều kiện: "Ngày mai lo mà rời khỏi nhà vào lúc sáng sớm, không có chứa nữa, Hải Nam đợt trước là đủ lắm rồi". Đấy, Hàn Luân gật đầu lia lịa, ngủ trong phòng khách, còn ba người thì ai về phòng nấy để ngủ một giấc mộng đẹp. Đúng như điều kiện, sáng hôm sau Hàn Luân rời đi, ổng đi bụi tiếp chứ không có gì đâu. Hôm nay ngày nghỉ nên Minh Diễn dẫn An Ngọc đi chơi. Phong Vỹ lại tiếp tục ở nhà, chán thiệt sự.
Ít phút sau, rất may có mấy đứa con nít trong xóm đến nhà chơi nên cậu cũng vui chút ít, đám trẻ khá ngoan, biết giúp đỡ cậu nữa. Sau đó đám trẻ đó lễ phép đi về thì cậu lại chán, đã vậy còn nhận cuộc gọi từ Minh Diễn là trưa nay không về nữa chứ. Thôi thì cậu ăn một mình cũng được, cậu đi ra ngoài một chút để hít thở bầu không khí trong lành thì gặp cô gái hàng xóm cũng tầm 21, 22 tuổi. Họ nói chuyện với nhau vui vẻ, mới gặp đã thân. Cô gái đó còn giúp đẩy xe cho cậu để đi vòng vòng nơi đây. Cô gái đó tên Nhã Phương. Trưa đến mời cậu vào nhà ăn cơm, à thì ra cô gái đó là con gái của chú mà cậu gặp chiều hôm qua, bảo sao lạ lạ. Cô gái đó học ở thành phố khác, đợt này về quê thăm nhà. Chú ấy còn bảo với cậu rằng:
- Hay chú gả con gái chú cho con nhé?
- Ấy, thôi chú. Chú đừng đùa con như thế.
- Chú không đùa đâu.
Cậu ngại ngùng gãi đầu, không chỉ cậu đâu mà cô gái tên Nhã Phương cũng có chút đỏ mặt nữa.
- Bố, đừng chọc anh ấy nữa.
- Ầy ầy...
- Chào con. Đi dạo hả con?
Có một chú hàng xóm đi bộ ngang qua, dừng lại vẫy tay chào cậu, cậu vui vẻ lễ phép đáp lại:
- Dạ, tại trời bây giờ đẹp nên con đi quanh đây cho nó thư giãn đầu óc.
Chú ấy nhìn xuống chân của cậu mà chẹp miệng, có chút thương xót, đi tới vỗ vai động viên cậu:
- Cố lên nha con!
Phong Vỹ mỉm cười, nói:
Dạ, con cảm ơn bác.
Chú ấy gật đầu rồi lại vui vẻ bảo:
- Có gì đến quán bác chơi nhé!
Nói rồi chú hàng xóm ấy cũng tạm biệt cậu, chú ấy cũng ở khá gần nhà cậu thôi. Cậu lại tiếp tục đẩy xe lăn đi dạo, lát sau mới trở về nhà. Nhà hiện nay, Minh Diễn đã lắp vài thứ để thuận tiện cho cậu. Mới mở cửa ra là đã ngửi mùi thơm của đồ ăn rồi. Cậu đi vào mà khen ngợi tài nấu ăn.
- Nấu gì mà thơm quá vậy?
Rồi cậu nhìn qua ở phía sofa thì thấy Minh Diễn và An Ngọc đang ngồi với sự bất mãn và chống cắm cúi mặt xuống suy nghĩ gì đó trong đầu nên không để ý xung quanh. Cậu bị hoang mang. Thế trong bếp ai đang nấu vậy ta? Làm cậu suýt nữa bị quê. Minh Diễn đúng lúc ngẩng đầu lên, thấy cậu nên mới bảo:
- À, bạn chí cốt của mày đó, nó bảo từ bụi về ấy. Song không biết đứa nào cho địa điểm nhà mà nó đi tới tận đây tiếp đãi mừng đã trở về với cuộc sống.
...", ủa, sao lại tổ chức ở đây? Thắc mắc người kia về khi nào? Cậu bị sốc bay hồn luôn. Cậu đi vào trong bếp, nhìn bóng dáng chàng trai ấy. Ôi, cậu cho một phát tai ai nấy muốn thủng màng nhĩ.
- Kiều Hàn Luân! Bà mẹ... Giỡn mặt tao đây hả? Đi bụi cho đã, bố mẹ mày tìm mày mà khóc lên khóc xuống, giờ tới đây nấu ăn đãi tiệc nữa hả?
Người đó rén ngang xương, quay lại thấy cậu bạn mình đang nổi trận lôi đình, đi tới đưa nước hạ hoả. Nhưng rồi thấy đôi chân liệt cậu mà thắc mắc hỏi:
- Ể, bị tai nạn hay sao ấy?
Phong Vỹ lạnh nhạt đáp lại:
- Ờ, tai nạn.
Hàn Luân mếu máo nài nỉ cậu đừng giận, cậu mà còn đi được chắc cậu sút một phát ra đường luôn quá. Cậu đành dùng tay xách cổ Hàn Luân mà gắn giọng hỏi:
Mày bữa giờ ở đâu?
Hàn Luân chẹp miệng, ầm ừ trả lời:
- Ờ thì... ừm, phiêu bạt giang hồ thôi. Ở đây mai đó.
Phong Vỹ nghe xong dùng lực mạnh xô thằng bạn này một phát ngã ra sàn. Chân liệt chứ tay không liệt, vẫn còn ổn áp lắm.
- Nhà thì giàu, đòi đi phiêu bạt giang hồ. Rảnh quá! Cái thằng này...
Hàn Luân ngậm ngùi quay trở lại bếp nấu tiếp chứ để lâu nó cháy, mà cháy thì
bị Minh Diễn bắt đền. Phong Vỹ xoay xe lăn mà đi tới phòng. Có cặp nào đó ăn bimbim hóng hớt nãy giờ luôn.
- Ủa? Không chửi nữa hả?
Minh Diễn thấy Phong Vỹ đi ra, ngạc nhiên hỏi câu này. Cậu nhếch môi cười bất lực, vội đáp lại:
- Hết hơi.
Anh nghe vậy cũng gật đầu, thôi thì anh ôm vợ mình cho khoẻ. ". . .", nữa rồi đó, Phong Vỹ suốt ngày ăn cẩu lương chất lượng cao thôi, thế là cậu nhanh chóng lên phòng một chút.
Khoảng 18 giờ, họ ăn cơm với nhau. Khi Hàn Luân ngỏ lời ở đây thì bị Minh Diễn lập tức cho một cú liếc mắt lạnh băng, bị Phong Vỹ chửi lần hai. Bởi vẫn có nhà mà cứ thích ở ké, không cho. Hàn Luân bĩu môi, không cho thì thôi. An Ngọc vẫn ăn như không có chuyện xảy ra. Tầm một lúc sau, ăn xong xuôi, ngồi nói chuyện một chút thì Hàn Luân rời khỏi đây, mà có điều ổng nói sẽ đi bụi tiếp, cho vui nhà vui cửa.
- Kệ mày, hớ hớ.
Phong Vỹ phũ phàng. Hàn Luân hừ kiểu hờn trách rồi bỏ đi luôn. Rồi họ ăn tráng miệng bằng trái cây. Lúc đang gọi vỏ táo thì Minh Diễn bị dao cứa vào tay chảy máu. Cô thấy vậy liền chạy lấy băng cá nhân và thuốc để bôi cho anh.
Thế là ta có một màn xem sự nhõng nhẽo của Doãn Minh Diễn.
- Anh có đau không?
Anh mếu máo, nhõng nhẽo trả lời:
- Hức... đau lắm vợ!
Cô đơ người giây rồi vội dỗ dành anh.
- Nè nha, không có khóc nhè nha. Khóc là hết đẹp trai đó.
Minh Diễn giả vờ khụt khịt mũi, nũng nịu nói với cô:
- Dạ, anh không khóc nữa.
Rồi ôm lấy cô và dụi vào người cô. Cô để yên cho anh dụi, tay xoa nhẹ lưng rồi cất lời trêu chọc:
- 31 tuổi hay 3,1 tuổi vậy nè? Em bé bự.
Anh mới đáp lại:
- Em bé của mỗi vợ thôi.
Cô hôn nhẹ lên tóc anh mà bảo:
- Ngoan lắm.
Anh cười tít mắt cứ thế mà dụi tiếp, dụi cho đã thì lần lần cắn nhẹ cổ của cô, khiến cô phát ra tiếng kêu. Anh nghe vậy liền khẽ nói với cô:
- Tiếng kêu của em nghe dễ thương lắm.
Cô ngại đỏ mặt, giơ đánh nhẹ vào người anh một cái. Sau đó là màn đút ăn trái cây cho nhau. À ừ, có một con người liếc nhìn với ánh mắt đầy khinh bỉ. Cậu nhai miếng táo nhồm nhoàm cho bỏ ghét.
Cứ như vậy cho đến 22 giờ. Họ chuẩn bị đi ngủ thì có tiêng gõ cửa ở bên ngoài. Sao lại tới cái giờ khuya khoắt thế này nhỉ? Minh Diễn đi mở thì chả thấy ai cả, lúc sắp đóng cửa lại thì có một người nhảy ra hù một phát làm anh điếng người chơi. An Ngọc và Phong Vỹ lớ ngớ cũng giật mình theo. Ý định là chọc ma ấy hả? Minh Diễn kéo người đó vào nhà rồi đánh một trận kinh thiên động địa.
Biết là ai không? Hàn Luân đó, chơi gì kỳ cục. Tuy nhiên, vì đêm muộn nên anh thương tình cho ở lại với điều kiện: "Ngày mai lo mà rời khỏi nhà vào lúc sáng sớm, không có chứa nữa, Hải Nam đợt trước là đủ lắm rồi". Đấy, Hàn Luân gật đầu lia lịa, ngủ trong phòng khách, còn ba người thì ai về phòng nấy để ngủ một giấc mộng đẹp. Đúng như điều kiện, sáng hôm sau Hàn Luân rời đi, ổng đi bụi tiếp chứ không có gì đâu. Hôm nay ngày nghỉ nên Minh Diễn dẫn An Ngọc đi chơi. Phong Vỹ lại tiếp tục ở nhà, chán thiệt sự.
Ít phút sau, rất may có mấy đứa con nít trong xóm đến nhà chơi nên cậu cũng vui chút ít, đám trẻ khá ngoan, biết giúp đỡ cậu nữa. Sau đó đám trẻ đó lễ phép đi về thì cậu lại chán, đã vậy còn nhận cuộc gọi từ Minh Diễn là trưa nay không về nữa chứ. Thôi thì cậu ăn một mình cũng được, cậu đi ra ngoài một chút để hít thở bầu không khí trong lành thì gặp cô gái hàng xóm cũng tầm 21, 22 tuổi. Họ nói chuyện với nhau vui vẻ, mới gặp đã thân. Cô gái đó còn giúp đẩy xe cho cậu để đi vòng vòng nơi đây. Cô gái đó tên Nhã Phương. Trưa đến mời cậu vào nhà ăn cơm, à thì ra cô gái đó là con gái của chú mà cậu gặp chiều hôm qua, bảo sao lạ lạ. Cô gái đó học ở thành phố khác, đợt này về quê thăm nhà. Chú ấy còn bảo với cậu rằng:
- Hay chú gả con gái chú cho con nhé?
- Ấy, thôi chú. Chú đừng đùa con như thế.
- Chú không đùa đâu.
Cậu ngại ngùng gãi đầu, không chỉ cậu đâu mà cô gái tên Nhã Phương cũng có chút đỏ mặt nữa.
- Bố, đừng chọc anh ấy nữa.
- Ầy ầy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.