Có Một Bầu Trời, Có Một Tia Nắng
Chương 50: Suýt nữa. Bị dỗi...
Hoàng Trần Minh Ngọc
22/10/2024
Minh Diễn nhếch mép bảo:
- Dụ người. Bằng cách nào đó hốt sạch tiền của người đó cho tao.
Phong Vỹ ồ lên, cậu nghe xong trong lòng có hứng thú rồi, cậu hỏi anh muốn dụ ai thì anh trả lời:
- Người mày ghét.
Cậu nhíu mày hỏi:
- Người tao ghét? Không lẽ là?
Anh bật cười lớn, đáp lại:
- Tường Hữu Lân.
Cậu nghe tên xong mà cười khẩy nhưng cậu vẫn cảm thấy sai sai gì đó, tự nhiên anh giao cho cậu làm cái này. Chẳng lẽ tên kia đã làm gì khiến anh phải sôi máu?
- Nè, tên kia làm gì mày phải không?
Quả đúng là thằng bạn chí cốt! Hiểu quá trời hiểu! Anh mới nhếch mép, lạnh giọng đáp lại:
- Tối qua, hắn sai người lén lút vào đây lấy trộm tài liệu mật, phá cổ phiếu công ty của mình để kiếm tiền, tên đó còn doạ tao sẽ hại An Ngọc nên tạo muốn mày làm hắn phải chết dở vì lòng tham của hắn.
Cậu biết nếu đụng vào hay có ý định làm gì đó xấu xa với công ty và đặc biệt, vấn đề liên quan đến An Ngọc thì anh sẽ khiến đối phương nghẹn thở. Thôi, giao thì làm, dù gì tên kia cũng khiến cậu không ưa. Xong xuôi cả hai tắt máy. Cậu thả máy xuống rồi ngồi suy nghĩ. Ồ, cậu đã suy nghĩ ra một cách hay. Cậu lại cầm máy lên, bấm vào mục điện thoại nhập một dãy số khác và gọi.
- Nè, làm giúp tôi một việc.
- Không đi được nên nhờ con này chứ gì? Hiểu mà.
- Đừng khịa tôi vậy chứ. Tiền sẽ chuyển vào tài khoản của cô nên cô hoàn thành tốt.
- Ầy, đúng là nhà giàu có khác. Được thôi, nói đi, việc gì?
Cậu kể lại cho người bên kia nghe, cô gái đó nhếch mép, lập tức đồng ý ngay và luôn.
- Nhớ chuyển tiền đấy. Không quỵt.
- Tôi uy tín lâu nay, cô còn không biết sao?
- Biết chứ. Thôi, giữ sức khỏe.
- Ừ.
Chiều chiều, Minh Diễn muốn dành thời gian bên cạnh An Ngọc nên ở nhà. Phong Vỹ dù được giao việc nhưng bình thản dữ lắm, tại cậu nhờ người khác làm rồi.
- Đừng phát cơm hường nữa.
Minh Diễn mới phản hồi lại rằng:
- Nhìn tivi đi chứ quay đây nhìn làm gì rồi than cha nội.
Phong Vỹ bĩu môi, vừa xem tivi vừa nói:
- Chán.
Minh Diễn cười hờ một tiếng rồi hỏi:
- Không phải tạo giao việc cho mày đỡ chán rồi à?
Cậu liếc nhìn anh rồi trả lời:
- Nhờ người khác làm rồi.
"...", ừ, biết cậu sẽ chán nản nên giao cho cậu vài việc ở nhà làm cho xả xì trét. Ai ngờ đâu, cậu nhờ người khác làm. Quái đản thiệt chứ! Sau đó lại than thở. Anh chịu luôn.
- Tao mệt mày ghê.
Một lời trách móc của Minh Diễn. Anh sáng giờ đau đầu, suýt chút nữa sáng nay toang công ty rồi đấy chứ đùa. May có Nhất Phong lấy về cho. Anh còn bị thằng bạn đó mắng cho một trận sắp lủng màng nhĩ. Còn cổ phiếu, bị phá, bị mua nên anh đang suy nghĩ cách lấy lại vốn.
- Thế rồi công ty ổn chưa đấy?
Phong Vỹ thắc mắc hỏi. Minh Diễn thở dài đáp lại:
- Ổn rồi.
An Ngọc bên cạnh nhìn thấy anh thở dài như vậy nên lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì hả anh?
Anh nghe nên giương mắt nhìn cô, lấy tay xoa nhẹ má cô, mỉm cười nói:
- Chút chuyện thôi, nhưng anh giải quyết xong rồi.
Cô bĩu môi, ỉu xìu gật đầu, tự nhiên cô cảm thấy mình không giúp gì được cho anh hết. Anh nhận ra ngay, liền ôm chặt lấy cô an ủi.
- Không sao cả. Có em ở cạnh là giúp anh rồi đó.
Cô nghe lời động viên ấy cũng có chút nhẹ lòng nhưng cô vẫn hỏi:
- Thật ạ?
Anh cười nhẹ nói:
- Thật mà. Đừng buồn.
Cô cũng gật đầu nhưng hình như người anh có mùi gì đó. Hình như là mùi thuốc lá, cô nhăn mặt, đẩy anh ra, nghiêm giọng nói:
- Anh hút thuốc?
Rồi rồi, bị vợ phát hiện! Anh cười trừ, gãi đầu, ngập ngừng đáp lại:
- Tại anh... ừm ờ... sáng nay và lúc nãy có hút...
Vâng, lý do đó đã tạo ra một màn dỗi từ cô làm anh phải khiếp hồn, phải dỗ dành một cách mất liêm sĩ và hình tượng. Vì cái này mà Phong Vỹ ngay cạnh
cười té khói. Thực ra trước đây anh cũng có hút, nhưng ít, quen An Ngọc xong là không hút nữa, tại cô nói là hút thuốc không tốt cho sức khỏe. Do ngày hôm nay có chút tâm trạng nên hút để giảm căng thẳng thôi. Ai mà có dè... cô dỗi.
- Cấm cười nha!
Minh Diễn gắn giọng bảo, Phong Vỹ vẫn tiếp tục cười và buông lời trêu chọc:
- Mắc cười ghê! Bị người yêu dỗi, lêu lêu.
Anh nghe xong chửi mắng:
- Ơ, cái thằng chết bầm này! Tao đánh mày bây giờ đấy.
Phong Vỹ lập tức ra tín hiệu cầu cứu.
- Nè nha, nè nha. An Ngọc ơi, chồng cô bắt nạt người bệnh này.
An Ngọc nhận được tín hiệu nên nghiêm giọng nói:
- Minh Diễn!
Anh mếu máo, muốn khóc ròng, cất tiếng dỗ dành:
- Vợ ơi, đừng dỗi nữa mà. Cho em phá gì anh cũng được.
Hai con mắt sáng ngời ngời của cô xuất hiện và cô nở một nụ cười có phần quái đản, đứng dậy lấy gì đó rồi quay lại chỗ ngồi.
- Phá tóc anh. Hề hề.
Và ba chỏm tóc xuất hiện trên đầu anh, kèm theo những kẹp tóc xinh xinh. Dễ thương đó chứ. Anh chịu trận chứ biết sao giờ, miễn cô vui và không dỗi nữa là được. Phong Vỹ vẫn ngồi cười hả hê, và cái kết là bị anh chọi gối vào mặt.
Rồi tiếng chuông cửa bên ngoài kêu lên, Minh Diễn lập tức ra mở với cái đầu
tóc buồn cười nhất có thể.
- Trời đất quỷ thần ơi! Bạn tôi đấy á?
Người trước mặt là ai vậy ta? Là Nhất Phong đó, ghé nhà anh chơi, cũng như bàn công việc một chút.
- Chứ muốn sao nữa?
Anh lạnh lùng đáp lại. Nhất Phong cười hô hố rồi bước vào nhà. Anh nhường mày, quay lại ngồi bên cạnh An Ngọc.
Nhất Phong bảo:
- Pha nước cho khách đi chợ bạn.
Phong Vỹ chẹp miệng nói:
Đợi tí.
Nói rồi, cậu đẩy xe lăn đi xuống bếp lấy nước cho thằng bạn trời đánh này. Lát sau, An Ngọc được cầm điện thoại của anh chơi vì của cô hết pin rồi, coi như cho anh tập trung nói chuyện công việc với Nhất Phong luôn. Lướt điện thoại của anh, cô thấy toàn tin nhắn của nhiều cô gái ở tin nhắn chờ, nhưng tiếc rằng anh phũ phàng, bơ luôn. Cô cười, tự hào lắm nhưng để chắc chắn hơn thì cô đã chặn hết một lượt những người đó.
Một lát sau, Nhất Phong có việc nên về. Minh Diễn lúc nay quay sang cô ngay lập tức, Phong Vỹ thì về phòng luôn vì no cơm.
Tối nay thích anh nấu món gì?
- Món gì cũng được, miễn là anh nấu.
Được thôi.
- Dụ người. Bằng cách nào đó hốt sạch tiền của người đó cho tao.
Phong Vỹ ồ lên, cậu nghe xong trong lòng có hứng thú rồi, cậu hỏi anh muốn dụ ai thì anh trả lời:
- Người mày ghét.
Cậu nhíu mày hỏi:
- Người tao ghét? Không lẽ là?
Anh bật cười lớn, đáp lại:
- Tường Hữu Lân.
Cậu nghe tên xong mà cười khẩy nhưng cậu vẫn cảm thấy sai sai gì đó, tự nhiên anh giao cho cậu làm cái này. Chẳng lẽ tên kia đã làm gì khiến anh phải sôi máu?
- Nè, tên kia làm gì mày phải không?
Quả đúng là thằng bạn chí cốt! Hiểu quá trời hiểu! Anh mới nhếch mép, lạnh giọng đáp lại:
- Tối qua, hắn sai người lén lút vào đây lấy trộm tài liệu mật, phá cổ phiếu công ty của mình để kiếm tiền, tên đó còn doạ tao sẽ hại An Ngọc nên tạo muốn mày làm hắn phải chết dở vì lòng tham của hắn.
Cậu biết nếu đụng vào hay có ý định làm gì đó xấu xa với công ty và đặc biệt, vấn đề liên quan đến An Ngọc thì anh sẽ khiến đối phương nghẹn thở. Thôi, giao thì làm, dù gì tên kia cũng khiến cậu không ưa. Xong xuôi cả hai tắt máy. Cậu thả máy xuống rồi ngồi suy nghĩ. Ồ, cậu đã suy nghĩ ra một cách hay. Cậu lại cầm máy lên, bấm vào mục điện thoại nhập một dãy số khác và gọi.
- Nè, làm giúp tôi một việc.
- Không đi được nên nhờ con này chứ gì? Hiểu mà.
- Đừng khịa tôi vậy chứ. Tiền sẽ chuyển vào tài khoản của cô nên cô hoàn thành tốt.
- Ầy, đúng là nhà giàu có khác. Được thôi, nói đi, việc gì?
Cậu kể lại cho người bên kia nghe, cô gái đó nhếch mép, lập tức đồng ý ngay và luôn.
- Nhớ chuyển tiền đấy. Không quỵt.
- Tôi uy tín lâu nay, cô còn không biết sao?
- Biết chứ. Thôi, giữ sức khỏe.
- Ừ.
Chiều chiều, Minh Diễn muốn dành thời gian bên cạnh An Ngọc nên ở nhà. Phong Vỹ dù được giao việc nhưng bình thản dữ lắm, tại cậu nhờ người khác làm rồi.
- Đừng phát cơm hường nữa.
Minh Diễn mới phản hồi lại rằng:
- Nhìn tivi đi chứ quay đây nhìn làm gì rồi than cha nội.
Phong Vỹ bĩu môi, vừa xem tivi vừa nói:
- Chán.
Minh Diễn cười hờ một tiếng rồi hỏi:
- Không phải tạo giao việc cho mày đỡ chán rồi à?
Cậu liếc nhìn anh rồi trả lời:
- Nhờ người khác làm rồi.
"...", ừ, biết cậu sẽ chán nản nên giao cho cậu vài việc ở nhà làm cho xả xì trét. Ai ngờ đâu, cậu nhờ người khác làm. Quái đản thiệt chứ! Sau đó lại than thở. Anh chịu luôn.
- Tao mệt mày ghê.
Một lời trách móc của Minh Diễn. Anh sáng giờ đau đầu, suýt chút nữa sáng nay toang công ty rồi đấy chứ đùa. May có Nhất Phong lấy về cho. Anh còn bị thằng bạn đó mắng cho một trận sắp lủng màng nhĩ. Còn cổ phiếu, bị phá, bị mua nên anh đang suy nghĩ cách lấy lại vốn.
- Thế rồi công ty ổn chưa đấy?
Phong Vỹ thắc mắc hỏi. Minh Diễn thở dài đáp lại:
- Ổn rồi.
An Ngọc bên cạnh nhìn thấy anh thở dài như vậy nên lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì hả anh?
Anh nghe nên giương mắt nhìn cô, lấy tay xoa nhẹ má cô, mỉm cười nói:
- Chút chuyện thôi, nhưng anh giải quyết xong rồi.
Cô bĩu môi, ỉu xìu gật đầu, tự nhiên cô cảm thấy mình không giúp gì được cho anh hết. Anh nhận ra ngay, liền ôm chặt lấy cô an ủi.
- Không sao cả. Có em ở cạnh là giúp anh rồi đó.
Cô nghe lời động viên ấy cũng có chút nhẹ lòng nhưng cô vẫn hỏi:
- Thật ạ?
Anh cười nhẹ nói:
- Thật mà. Đừng buồn.
Cô cũng gật đầu nhưng hình như người anh có mùi gì đó. Hình như là mùi thuốc lá, cô nhăn mặt, đẩy anh ra, nghiêm giọng nói:
- Anh hút thuốc?
Rồi rồi, bị vợ phát hiện! Anh cười trừ, gãi đầu, ngập ngừng đáp lại:
- Tại anh... ừm ờ... sáng nay và lúc nãy có hút...
Vâng, lý do đó đã tạo ra một màn dỗi từ cô làm anh phải khiếp hồn, phải dỗ dành một cách mất liêm sĩ và hình tượng. Vì cái này mà Phong Vỹ ngay cạnh
cười té khói. Thực ra trước đây anh cũng có hút, nhưng ít, quen An Ngọc xong là không hút nữa, tại cô nói là hút thuốc không tốt cho sức khỏe. Do ngày hôm nay có chút tâm trạng nên hút để giảm căng thẳng thôi. Ai mà có dè... cô dỗi.
- Cấm cười nha!
Minh Diễn gắn giọng bảo, Phong Vỹ vẫn tiếp tục cười và buông lời trêu chọc:
- Mắc cười ghê! Bị người yêu dỗi, lêu lêu.
Anh nghe xong chửi mắng:
- Ơ, cái thằng chết bầm này! Tao đánh mày bây giờ đấy.
Phong Vỹ lập tức ra tín hiệu cầu cứu.
- Nè nha, nè nha. An Ngọc ơi, chồng cô bắt nạt người bệnh này.
An Ngọc nhận được tín hiệu nên nghiêm giọng nói:
- Minh Diễn!
Anh mếu máo, muốn khóc ròng, cất tiếng dỗ dành:
- Vợ ơi, đừng dỗi nữa mà. Cho em phá gì anh cũng được.
Hai con mắt sáng ngời ngời của cô xuất hiện và cô nở một nụ cười có phần quái đản, đứng dậy lấy gì đó rồi quay lại chỗ ngồi.
- Phá tóc anh. Hề hề.
Và ba chỏm tóc xuất hiện trên đầu anh, kèm theo những kẹp tóc xinh xinh. Dễ thương đó chứ. Anh chịu trận chứ biết sao giờ, miễn cô vui và không dỗi nữa là được. Phong Vỹ vẫn ngồi cười hả hê, và cái kết là bị anh chọi gối vào mặt.
Rồi tiếng chuông cửa bên ngoài kêu lên, Minh Diễn lập tức ra mở với cái đầu
tóc buồn cười nhất có thể.
- Trời đất quỷ thần ơi! Bạn tôi đấy á?
Người trước mặt là ai vậy ta? Là Nhất Phong đó, ghé nhà anh chơi, cũng như bàn công việc một chút.
- Chứ muốn sao nữa?
Anh lạnh lùng đáp lại. Nhất Phong cười hô hố rồi bước vào nhà. Anh nhường mày, quay lại ngồi bên cạnh An Ngọc.
Nhất Phong bảo:
- Pha nước cho khách đi chợ bạn.
Phong Vỹ chẹp miệng nói:
Đợi tí.
Nói rồi, cậu đẩy xe lăn đi xuống bếp lấy nước cho thằng bạn trời đánh này. Lát sau, An Ngọc được cầm điện thoại của anh chơi vì của cô hết pin rồi, coi như cho anh tập trung nói chuyện công việc với Nhất Phong luôn. Lướt điện thoại của anh, cô thấy toàn tin nhắn của nhiều cô gái ở tin nhắn chờ, nhưng tiếc rằng anh phũ phàng, bơ luôn. Cô cười, tự hào lắm nhưng để chắc chắn hơn thì cô đã chặn hết một lượt những người đó.
Một lát sau, Nhất Phong có việc nên về. Minh Diễn lúc nay quay sang cô ngay lập tức, Phong Vỹ thì về phòng luôn vì no cơm.
Tối nay thích anh nấu món gì?
- Món gì cũng được, miễn là anh nấu.
Được thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.