Chương 3
DownhillWeGo
24/07/2023
Lucas đang chậm rãi đi đi lại lại trong phòng. Cậu dừng lại bên giường, mắt lướt qua đống chăn bừa bộn.
“Ừm, con nghĩ là tốt lắm ạ? Nhưng mà con lại không thật sự muốn nghĩ về nó chút nào. Con còn không chắc rằng những việc con đang làm hiện giờ có thể có kết quả hay không nữa.”
Lucas nói chuyện điện thoại với mẹ cậu.
“Ôi, con yêu. Mẹ biết là con đã làm rất tốt mà, và mẹ chắc rằng sau này con sẽ trở thành một bác sĩ tuyệt vời thôi.”
Mẹ cậu trả lời, giọng bà vừa thoải mái vừa ấm áp.
Lucas thở dài.
“Nhà tâm lý mẹ ạ.”
Sao cậu phải luôn lặp đi lặp lại mọi thứ mà cậu từng nói cho bà vậy chứ?
Cậu có thể nghe thấy tiếng cười của mẹ mình ở đầu dây bên kia khi bà trả lời.
“Nếu con đã nói vậy, con yêu. Khi nào thì con trở về nhà, con không quên chuyến đi của chúng ta đấy chứ?”
Lucas đi tới bên tủ quần áo, đặt tay lên bề mặt bằng gỗ của tủ.
“Bọn con sẽ rời khỏi đây vào sáng thứ Bảy. Yann có một buổi tiệc gia đình vào Chủ Nhật. Và tất nhiên là con không có quên đâu mẹ. Con không thể chờ cho đến lúc đó nữa mà.”
Cậu giơ tay định nhéo nhéo mũi rồi lại thấy đầu ngón tay mình phủ đầy bụi. Cậu lắc lắc tay rồi phân tâm chùi nó vào quần.
Mẹ cậu cười.
“Tốt lắm, mẹ cũng không thể đợi hơn được nữa. Mấy tháng rồi mẹ thật sự rất nhớ con nhưng mẹ biết, con rất bận rộn. Mẹ tự hào về con lắm.”
Lucas mỉm cười. Một dòng nước ấm bao phủ lấy trái tim cậu. Không cha không mẹ bên cạnh và có một mối quan hệ căng thẳng với họ trong suốt cả thời niên thiếu thật sự không dễ dàng với cậu. Một phần trong cậu khao khát tình thương của mẹ, khi nghe thấy giọng nói của mẹ tuôn trào khắp người cậu khiến cậu như cảm thấy mình lại trở lại làm một đứa trẻ.
Cậu hắng giọng.
“Về chuyện đó… Bác sĩ nói gì khi biết mẹ sẽ đi trong vòng hai tuần?”
Cậu hỏi.
Mẹ cậu ầm ừ trả lời.
“Cô ấy rất cổ vũ chuyện đó nhưng mà mẹ cần phải tới gặp cô ấy trước khi mẹ đi.”
Bà dừng lại rồi nói thêm.
“Con có thể đến với mẹ không? Cô ấy bảo rằng muốn đưa cho con số điện thoại khẩn cấp, phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra thôi.”
Lucas gật đầu lia lịa, quên rằng mẹ mình không thể thấy được hành động của mình. Cậu ừm một lát mới phát hiện chuyện này.
“Được, con sẽ đến đó.”
Lucas cảm nhận được sự hiện diện của Elliot trong phòng mình rồi cậu nhìn xung quanh, thấy anh đã đứng ở cửa. Cậu nở một nụ cười gượng gạo rồi giơ một ngón tay lên, muốn nói với anh rằng chuyện này sẽ không mất nhiều thời gian lắm đâu.
Cậu đem sự chú ý của mình trở lại về phía mẹ mình.
“Mẹ, con phải đi rồi, con sẽ gọi lại cho mẹ khi con trở lại Paris nhé?”
“Được thôi con yêu, giữ sức khỏe nhé.”
Mẹ cậu dịu dàng nói.
“Ồ! Và gửi một cái ôm cho Yann giúp mẹ nhé.”
“Con sẽ. Tạm biệt mẹ.”
Lucas dập máy rồi thả người xuống giường, thở dài. Cậu ngước mắt nhìn lên rồi cười với Elliot.
“Hey.”
Cậu ngượng ngùng thì thầm.
Elliot hắng giọng.
“Đó là mẹ của cậu sao?”
Anh hỏi.
Lucas gật đầu.
“Ừm, bà muốn hỏi thăm tôi.”
Elliot ừm, Lucas thấy anh như đang muốn hỏi cậu chuyện gì đó.
Lucas nhướng mày.
“Sao thế?”
Cậu hỏi.
Elliot liếm môi.
“Tôi không có ý tọc mạch đâu nhưng mà bà ấy bệnh sao? Tôi nghe cậu nhắc tới bác sĩ?”
Anh hỏi.
“À, anh nghe được đoạn đó à.”
Lucas vừa nói vừa choàng tay ra sau, lòng bàn tay kê lấy cổ cậu.
“Yeah, anh có thể nói là vậy.”
Cậu hạ mắt nhìn điện thoại của mình rồi ném nó lên gối đầu.
“Mẹ… mẹ của tôi có bệnh tâm lý.”
Cậu giải thích.
Bà ấy đã mất đến vài năm để có thể được chuẩn đoán chính xác và dùng loại thuốc thích hợp, bà đã khỏe hơn nhiều so với trước đây rồi. Nhưng nghĩ đến việc bà ấy đã phải mất bao lâu để đạt được đến đó để hai người họ có thể kết nối lại và xây dựng lại mối quan hệ mẹ con này khiến cậu cảm thấy đau lòng, tổn thương. Cậu vẫn còn rất xấu hổ về khoảng thời gian đó, nói thẳng ra là cậu đã từ bỏ bà ấy, mặc dù bây giờ mối quan hệ của cả hai đã tốt đẹp hơn trước nhưng cảm giác tội lỗi vẫn đè nặng lên người cậu.
Elliot như nhận thấy Lucas không thoải mái.
“Ta không cần phải nói về chuyện đó đâu.”
Anh nhẹ nhàng nói.
Lucas lắc đầu.
“Không sao. Tôi nghĩ nói ra có khi lại tốt cho tôi.”
Cậu hít một hơi thật sâu. Vì một vài lý do mà cậu lại tin tưởng rằng Elliot có thể cẩn thận chấp nhận những gì mà cậu sắp nói. Có thể là do đây bây giờ là mùa hè. Cũng có lẽ đó là vì Elliot luôn khao khát được kết nối với con người. Cũng có lẽ Lucas cũng sẵn sàng để nói về nó.
Và chắc chắn là Elliot không thể đi kể lại cho bất kì ai.
“Chỉ là không dễ dàng để tôi nói ra chuyện đó mà thôi.”
Cậu thừa nhận với một nụ cười ngượng ngừng.
“Tôi không thật sự muốn nói về nó ngay cả với đám kia.”
Lucas bật cười lo lắng.
“Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu nữa.”
Elliot gật đầu rồi bước tới ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Bất cứ khi nào mà cậu cảm thấy thoải mái là được.”
Anh gợi ý.
Lucas hít sâu, hạ mắt nhìn xuống tay mình.
“Ok… Tôi… Mẹ tôi không phải luôn như thế. Chỉ khi tôi 13 tuổi bà ấy mới bắt đầu biểu hiện ra.”
Cậu bắt đầu nói.
“Lúc đầu thì vẫn ổn, chúng tôi vẫn có thể chịu được bởi vì khi đó có tôi và bố giúp đỡ bà ấy, anh biết đó, chúng tôi ở dính chặt lấy nhau bởi vì đó là điều mà một gia đình nên làm.”
“Chỉ là trước khi tôi chạm tới ngưỡng 16, bố tôi yêu một trong những khách hàng của ông, hay là cái danh chó má gì đó. Và khi đó, tôi vẫn chưa biết chuyện, tôi đoán là ông ấy quyết định như vậy là do cảm thấy chịu đựng mẹ tôi quá đủ rồi.”
Lucas ngập ngừng, kí ức vẫn còn để lại vị đắng chát trong miệng.
“Một ngày, tôi trở về nhà sau giờ học và bố của tôi đã biến mất. Tôi không còn thấy ông ấy kể từ đó. Ông nhắn tin… viết thư cho tôi đôi hôm khi ông muốn thứ gì đó, nhưng mà chúng tôi đã chẳng còn quan hệ gì như lúc trước nữa rồi.”
Lucas nhún vai, trong tâm cậu cố gắng đẩy cái suy nghĩ đó ra xa. Lucas hận bố mình vì những điều mà ông ta đã làm.
Cậu liếm môi rồi nói.
“Tôi cố gắng ở lại để giúp đỡ bà ấy nhiều nhất có thể, nhưng tôi nghĩ là mẹ tôi đã đạt đến cực hạn kể từ ngày bố tôi rời đi và vào một đêm nọ, mẹ tôi xông vào phòng rồi hét lên rằng có bao nhiêu linh hồn ác quỷ đang muốn xông ra ngoài để tóm lấy tôi và tôi phải chạy đi ngay.”
Lucas liếc lên nhìn Elliot người đang chăm chú nghe cậu, đôi mắt anh hiền hậu và đầy ý an ủi.
Lucas hắng giọng.
“Tôi nhớ rất rõ biểu cảm trên khuôn mặt bà ấy và lúc tôi nhận ra mình chẳng thể nhận ra bà ấy được nữa. Tôi…. Tôi sợ hãi.”
Cậu dừng lại, thở dốc ồ ồ, kí ức đó vẫn còn rất sống động.
“Nên, tôi làm theo những gì mà bà bảo tôi, tôi chạy đi. Tôi dừng lại ở một quán bar, tôi nhớ lúc đó là mình đã uống rất say đó cũng là lúc tôi gặp được người bạn sống cùng căn hộ của mình, Mika. Tôi không muốn trở về nhà, cũng không biết là điều gì khiến anh ấy đề nghị như thế nữa, nhưng mà anh ấy đưa tôi trở về và để tôi sống trong căn hộ của anh ấy, và chuyện này dẫn đến chuyện khác, tôi chuyển ra ngoài sống cùng anh ấy… kể từ đó.”
“Chuyện gì xảy ra với mẹ của cậu?”
Elliot hỏi nhỏ.
Dù tâm trạng bây giờ khá u ám nhưng cậu vẫn cảm thấy rất dễ chịu khi cởi mở như thế này, đặc biệt là với một người rất sẵn lòng để lắng nghe.
“Bố tôi đưa bà ấy vào một trại an dưỡng nơi mà bà có thể được chăm sóc chuyên nghiệp.”
Lucas trả lời, giọng cậu trầm xuống.
“Tôi vẫn luôn cảm thấy có lỗi về chuyện đó. Tôi đã từ bỏ bà, thành thật mà nói, đã có lúc tôi nghĩ rằng bản thân mình có thể sẽ tốt hơn nếu như bà ấy không xuất hiện ở đây. Tốt hơn hết là không có bất kì ai mắc bệnh tâm thần xuất hiện trong cuộc đời tôi. Tôi giờ vẫn trả lời tin nhắn của bà ấy, nhưng giờ chuyện chẳng còn giống như trước nữa.”
“Thế… Cậu không còn gặp bà nữa sao?”
Elliot hỏi.
Lucas lắc đầu.
“Tôi và bà ấy không gặp nhau trong một khoảng thời gian.”
Cậu thừa nhận, môi mím chặt.
“Nhưng giờ thì chuyện của chúng tôi đã tiến triển khá hơn rồi. Bà ấy đang sống một mình, tôi hay đến thăm bà ấy khi có thể. Chúng tôi còn dự định cùng nhau đi tới Ý vài tuần nữa.”
Elliot gật đầu rồi, vẻ mặt anh tò mò rồi hỏi.
“Điều gì làm cậu thay đổi suy nghĩ của mình vậy?”
Hơi thở trong cổ họng Lucas làm cậu cảm thấy hơi ngứa. Elliot không biết rằng cậu là đồng tính, và cậu không chắc là mình có muốn nhìn thấy ánh mắt Elliot nhìn cậu thường ngày lại thay đổi vì việc đó không nữa. Cậu nhìn đi chỗ khác, trốn tránh.
“Có một cô gái ở trường tôi. Chúng tôi hẹn hò và trong một phút cô ấy rình điện thoại tôi… Và biết được tôi là gay. Sau đó cô ấy bắt đầu đi kể với mọi người.”
Elliot đứng hình, vẻ bối rối chậm rãi chiếm lấy khuôn mặt anh, Lucas cảm thấy như bụng mình quặn lại.
“Sống thoải mái là tốt mà. Sao nó là điều xấu cho được?”
Elliot hỏi.
Khóe miệng Lucas giật giật, cậu lắc đầu.
“Không phải là gay trong vui vẻ mà là gay trong….đồng tính luyến ái.” (*)
(*): Vào những thế kỉ trước thì từ “gay” ám chỉ cho những con người sống lạc quan vui vẻ, có lối sống tự do. Chữ “gay” xuất phát từ một tiếng Pháp cổ là “gai”, nó cũng khá giống tiếng Đức thời đó là “gahi” chỉ sự bốc đồng. Tới năm 1951 thì từ “gay” mới được xuất hiện trong từ điển tiếng Anh Oxford với nghĩa mang hướng tình dục là “đồng tính”. Elliot tèo vào năm 18xx, lúc đó từ “gay” chưa bị biến nghĩa nên lúc Lucas bảo ẻm là “gay” thì ổng chỉ nghĩ về mấy người sống tự do ở Pháp thời đó thôi.
“Ồ.”
Elliot lầm bầm rồi anh hắng giọng.
“Là cậu thích đàn ông.”
Lucas gật đầu, cảm giác tâm trạng mình như trên mây.
“Tôi biết là nó không phải thực sự là…. ờ, một thứ gì đó tốt ở thời đại của anh.”
Anh nhún vai.
“Thời đại thay đổi, đúng chứ?”
Lucas thở dài nhẹ nhõm. Tuy Elliot rất ngạc nhiên nhưng anh không hề phán xét hay phản đối, điều này làm Lucas cảm thấy rất vui, một nụ cười nở trên môi cậu.
“Tôi đoán vậy. Chúng ta còn có một đoạn đường dài cần đi.”
Cậu dừng lại. Quay trở lại thời điểm đó luôn luôn mang lại nỗi đau và ám ảnh cho cậu, cậu thường tập trung lảng tránh nó.
“Sao đó thì tôi kiểu như bị quăng xuống đáy vậy. Tôi cố tránh mặt tất cả mọi người, hầu như không thể ngủ, và tôi luôn cảm thấy mình bị… hoang tưởng. Lúc đó, tôi còn chẳng nhớ được những ngày mà tôi không kiệt sức cả.”
Lucas kể.
Cậu cúi đầu.
“Rồi, tôi không biết nữa, một ngày, Yann và Mika cảm thấy chuyện này đã đi đủ xa rồi, hai người hợp sức lại cố gắng nhồi một số suy nghĩ vào đầu tôi. Sau đó tôi nói chuyện lại với những người bạn của mình, come out với mẹ… Bà ấy rất ủng hộ tôi và khi đó tôi mới nhận ra rằng, đúng vậy, có thể có một lúc nào đó tôi không thể chạm đến được bà ấy và mang bà trở lại cuộc sống đời thực, nhưng mà bà vẫn là mẹ của tôi mà, anh hiểu không?”
Lucas tiếp tục.
“Bà vẫn là người sẽ ôm tôi khi tôi muốn khóc òa, bà vẫn là người dành thời gian nghỉ ngơi của mình để đưa tôi đến lớp học đàn. Bà vẫn là người cho tôi xem những thước phim đen trắng dở tệ mà tôi còn chẳng thèm để tâm đến nó….”
“Đến giờ tôi vẫn cảm thấy rất có lỗi. Bà ấy luôn rất ủng hộ tôi, tôi cảm thấy mình không xứng đáng với bà ấy. Tôi biết là khi đó tôi vẫn còn nhỏ, nhưng tôi vẫn rất hối hận vì đã từ bỏ bà, tôi đã làm những điều mà bố tôi đã làm với bà ấy, với chúng tôi và tôi thì luôn muốn từ chối trở thành một người như ông ấy.”
Cậu thừa nhận, để ánh mắt mình dạo quanh căn phòng rồi dừng lại tại bức tranh con vịt kia. Một nụ cười nhẹ hiện hữu trên gương mặt cậu trước khi cậu lắc lắc đầu.
Lucas chà tay lên mặt.
“Thế nên là, tất cả những chuyện này… làm tôi phải suy nghĩ lại về cách mà tôi đối xử với bà ấy. Dù gì thì bà ấy vẫn là con người, mà đã là con người thì họ luôn là chính họ, anh hiểu không? Đôi khi họ cảm thấy không khỏe, thì thứ bạn cần làm là kiên nhẫn với họ.”
Lucas lầm bầm, hơi nhún vai.
“Anh biết gì không, tôi từ lâu đã ước rằng bản thân tôi không phải là một người đồng tính, có lúc tôi sẽ nghĩ như thế để làm cho cuộc sống của tôi trông dễ dàng hơn, nhưng khi đó liệu tôi có còn là chính tôi nữa hay không?”
Cậu thở dài, co chân lên rồi vòng tay ôm lấy chúng.
Lucas kê cằm lên đầu gối rồi nhìn chằm chằm về phía trước.
“Tôi nghĩ là… việc chấp nhận một phần nào đó của bản thân khến tôi nhận ra rằng chỉ cần như thế mà thôi. Một phần của bản thân mình. Như tôi giỏi toán, thích màu xám và có thể nhìn thấy người chết vậy.”
Cậu thầm thì rồi tự cười vì câu đùa vớ vẩn của mình.
Cậu thấy nụ cười của Elliot hiện lên qua khóe mắt mình rồi cậu tiếp tục nói, cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Anh biết đó, trong thời đại của tôi, có thể là của anh nữa, con người luôn thích nhốt một người khác vào một chiếc hộp rồi thêm một cái nhãn dán lên trên đó và về cơ bản là nó từ chối chấp nhận việc nhãn dán kia không chỉ là thứ duy nhất mà con người đang có. Tôi là người đồng tính, đúng vậy, nhưng tôi không chỉ có thế. Đồng tính là một phần tạo nên tôi, chính tôi, và nếu tôi bỏ rơi mọi người chỉ vì họ bị bệnh tâm thần, thì điều này nói lên gì về tôi chứ? Nó cũng tệ như những việc mọi người làm với tôi chỉ vì tôi là người đồng tính vậy. Con người sở hữu nhiều hơn một thứ mà.”
“Mẹ tôi không phải chỉ có căn bệnh của bà ấy không, bà còn có nhiều thứ khác nữa mà. Tôi thật sự rất mệt mỏi khi thấy mọi người cứ chỉ nhìn vào một góc độ mà nhận xét cả một con người của bà ấy.”
Lucas trầm ngâm, cảm thấy má mình nóng lên.
Có một khoảng lặng kể từ đó, Lucas nhắm mắt lại, sự mệt mỏi bao trùm lấy cậu. Cậu đã nghe người khác nói rất nhiều lần là nếu tâm sự thật lòng về cảm xúc của mình với người khác có thể khiến mình cảm thấy kiệt sức, nhưng cậu lại không nghĩ tới nó có thể mệt tới mức này. Đôi mắt dưới mi mắt cậu cay xè, cậu lấy tay dụi dụi chúng.
Khi cậu ngước nhìn lên thì thấy Elliot đang nhìn đi chỗ khác với vẻ trầm ngâm.
Lucas giơ tay muốn lắc vai Elliot nhưng nhanh chóng dừng lại vì nhớ ra rằng cậu không thể chạm được anh. Cậu hắng giọng rồi hỏi.
“Elliot, anh không sao chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
Elliot vẫy tay đáp lại nhưng tông giọng của anh khiến Lucas phải nhướng mày tò mò.
Elliot đứng dậy rồi cúi xuống trước mặt Lucas, anh nhìn lên bằng cặp mắt ân cần.
“Cảm ơn cậu đã chia sẻ câu chuyện của cậu cho tôi, Lucas. Tôi thật sự rất vinh hạnh.”
Lucas gật đầu, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi cậu.
“Tôi mừng là tôi đã làm thế.”
Cậu thực sự nghĩ như vậy.
—-
Chắc chắn là đang giỡn mặt với mình, Lucas vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm Basile đang lắc đầu theo điệu nhạc, đám tóc xoăn của cậu ta nhảy nhót theo. Cậu liếc nhìn Elliot người đang nhìn Basile bằng khuôn mặt tò mò rồi lắc đầu.
“Mày chẳng nghiêm túc nổi.”
Lucas nói bằng tông giọng đều đều.
Basile dừng chuyển động, nhất thời, cậu ta bối rối.
“Là sao? Mấy bản nhạc này vừa cổ điển vừa cũ mà. Đúng y chang với thứ mà mày yêu cầu rồi còn gì.”
Lucas đảo mắt.
“Để tao nhắc lại lần nữa ha, mày không thể nào nghiêm túc nổi.”
Cậu vừa nói vừa chỉ vào Elliot mặc dù cậu biết rõ là Basile chẳng thể nhìn thấy được anh.
“Anh ấy chết vào những năm 1830, không phải 1960. Ảnh chưa bao giờ nghe The Beatles lúc ảnh còn sống cả!”
Cậu nghiến răng.
“Tôi thích bộ tứ này lắm. Họ có giai điệu khá là độc đáo.”
Elliot xuất hiện bên cạnh cậu, trên khuôn mặt anh hiện rõ sự nghiền ngẫm rõ ràng là anh đang rất nghiêm túc.
Luacs tặng anh một cái liếc mắt.
“Cả anh nữa. Anh chẳng giúp được gì vào lúc này cả.”
Cậu thì thầm như thể bị kích thích.
“Ờ ha, tao chẳng nghĩ tới chuyện đó.”
Basile dừng lại rồi nói. Cậu ta chộp lấy điện thoại rồi dùng ngón cái nhấn nút dừng nhạc.
“Thế tao phải tìm thứ gì đây?”
Lucas nhéo mũi.
“Tao không biết…”
Cậu nhìn Elliot.
“Mozart? Bach? Lully? Tao biết người đéo nào được? Tìm mấy ông nhạc sĩ nào mà Elliot có thể đã nghe lúc ảnh còn sống đó.”
“Nhưng mà mấy ông đó chán lắm mày ơi.”
Basile rên rỉ.
Lucas thở dài.
“Ai bận tâm tới chuyện mấy ổng có chán hay không chứ? Rồi sao mày lại trong cái nhóm tìm nhạc? Tao tưởng mày là đứa đi tìm mấy cái đồ vật linh tinh chứ.”
Cậu rên lên, giơ tay lên không trung.
Mà thôi, nếu ý tưởng của Basile là đi tìm nhạc của The Beatle thì ai mà biết mấy thứ mà nó tìm được sẽ là gì cơ chứ. Một người chơi vinyl? Một chiếc điện thoại đời cũ?
Basile kê lòng bàn tay ra sau cổ.
“Tao có thể làm bể một cái đèn hoặc là hai.”
Cậu ta lẩm bẩm, vẻ mặt ngượng ngùng.
“Nên là nó không được phép chạm vào bất kì thứ gì nữa.”
Giọng của Arthur truyền ra từ phía cửa.
Lucas nhìn lên, một nụ cười mỉm xuất hiện trên môi cậu. Sao anh ta chẳng ngạc nhiên chút nào nhỉ?
“Tuy vậy, nhưng mà….”
Arthur vừa nói vừa bước về phía của Lucas rồi đặt một tờ giấy xuống bàn.
Lucas ngơ ngác.
“Gì thế?”
Cậu lẩm bẩm, cầm tờ giấy lên. Lông mày Lucas nhướn lên tận trán, cậu cảm nhận được Elliot đã di chuyển qua bên cạnh cậu, cặp má của anh sáp lại gần để nhìn rõ hơn.
“Giấy chứng tử cửa Hector Broussard, 1896-1940?”
Arthur gật đầu.
“Yep.”
Lucas nhăn mũi.
“Okay? Rồi mày cho tao coi cái này là vì…”
Giọng Lucas kéo dài ngẫm hỏi.
Arthur nhún vai trả lời.
“Bởi vì chúng ta đang phí thời gian để tìm tất cả những tờ báo từ năm 1830 trong khi chúng ta có thể làm cách này. Ý tao là, chắc chắn là tao không biết tới cách này rồi nhưng mà tao tìm thấy tờ giấy này ngày hôm qua khi mà đang lục tung đống đồ của bà tao…”
Anh ta nói, chỉ vào tờ giấy mà Lucas đang cầm.
“… Và hình như là giấy chứng tử đã có từ năm 1790, mày biết ai sinh sau năm 1790 không? Là Elliot. Đúng rồi đó.”
“Thế… Mày có giấy chứng tử của anh ấy à?”
Lucas hỏi, có một chút phấn khích hiện lên trong giọng của của cậu. Cậu quay đầu mỉm cười với Elliot.
“Ừ thì có nhưng mà nó không tiết lộ gì nhiều lắm, chủ yếu chỉ là ngày tháng thôi. Giấy chứng tử cũ hơi khó tìm một chút, nhưng mà có một số bô ngành đã số hóa chúng và thật may mắn cho chúng ta là…”
Arthur ngừng nói như muốn thêm một chút hồi hộp không cần thiết.
“Họ có của Elliot! Và trên theo họ ước tính là Elliot chết vào ngày 28 tháng 6 năm 1836. Lúc anh ta vừa tròn 21 tuổi.”
Lucas nhướng mày.
“Mày bảo ước tính có nghĩa là sao?”
Arthur cắn môi rồi lắc đầu.
“Tao không biết.”
Anh ta nói với giọng không chắc chắn.
“Nhưng mà của ông cố tao thì không có chữ ước tính trên đó, nên theo suy đoán của tao là bọn họ không tìm được thi thể của Elliot ngay tại thời điểm đó.”
“Đệt.”
Lucas thì thầm, lông mày cậu nhăn tít.
“Tao không hiểu. Không phải mày nói là anh ấy chết trong căn nhà này sao?”
Cậu nhìn Elliot.
“Anh chết trong căn nhà này phải không?”
Cậu lặp lại.
Elliot nhún vai rồi Lucas nhìn lại Arthur.
Arthur nói nhỏ.
“Ý tao là chỉ là giả thuyết thôi. Sao tao biết được? Tao còn chẳng ở đó mà.”
Anh ta chăm chú quan sát Lucas.
“Chuyện này quan trọng lắm à?”
Lucas do dự.
“Thì nếu anh ấy chết trong ngôi nhà này sao phải mất một khoảng thời gian, xác của anh ấy mới được tìm thấy? Chuyện này vô lý quá.”
Cậu luồn tay mình vào tóc rồi đưa lên miệng.
“Mày tìm được thứ gì nữa không?”
“Không.”
Arthur nói, lắc đầu.
“Tao đang tìm tiếp đây.”
Lucas cắn môi tự hỏi rồi nhún vai.
“Chắc tao cũng sẽ tìm thêm thôi. Tao biết là mày nghĩ đống báo kia vô dụng, nhưng mà tao cứ cảm thấy nó sẽ cho bọn mình ít thông tin gì đó. Đáng để thử lắm.”
Ít nhất thì, cậu hi vọng là thế.
—-
Fuck Agathe Christie.
No really, fuck her.
Lucas ngồi dưới sàn vừa rên rỉ vừa đẩy mấy cuốn sách của Agathe Christie trước mắt cậu đi. Cậu đứng dậy rồi bước về phía kệ sách với khuôn mặt kiên quyết.
Lucas không biết chuyện gì xảy ra với cậu nữa. Thời gian họ phải rời khỏi căn nhà này đến rất nhanh và khi biết cậu còn lâu mới tìm ra được chuyện gì đã xảy ra với Elliot, khiến cậu cảm thấy rất gấp gáp.
Cậu ghét cảm giác đó.
Lucas có thể nói rằng là bản thân cậu rất bức phá khi ở trong tình huống áp lực gia tăng, nhưng tại thời điểm này, Lucas chẳng tìm thấy gì cả. Kể từ khi nói chuyện với Elliot về mẹ mình, Lucas đã cảm thấy có thứ gì đó đang từ từ thay đổi giữa hai người. Cậu không thể xác định chính xác đó là gì, nhưng cậu biết rằng cậu đã trở nên thân thiết hơn với anh như thể Elliot đã phần nào trở thành một người bạn của cậu chứ không chỉ mà một người mà cậu đang giúp đỡ.
Vấn đề duy nhất còn tồn đọng lại đây là có rất nhiều cảm xúc mâu thuẫn với nhau. Bằng cách nào đó mà cậu trở nên thân thiết với Elliot, nghĩ đến việc hoàn thành chuyện này sẽ chỉ dẫn đến việc Lucas mất đi một người mà cậu quan tâm cho dù cậu biết rất ít về anh. Đồng thời, Elliot không thuộc về nơi này, anh đã bày tỏ mong muốn được rời đi rất nhiều lần.
Và Lucas là ai mà lại ra quyết định Elliot có thể sống hay chết chứ?
Lucas thở dài, vuốt ve những cuốn sách trước mặt bằng ánh mắt xa xăm. Cậu lấy xuống một vài quyển sách từ giá sách rồi chất chúng trên cánh tay, quay lại thả chúng xuống vị trí trước đó của cậu trên sàn.
Lucas thật sự không biết mình đang cố gắng làm chuyện gì nữa. Arthur luôn quả quyết nói về chuyện thời gian còn lại của Elliot ở trong căn nhà này ít như thế nào, tuy nhiên, giờ đây Lucas không thể chỉ đơn giản là ở yên và không làm gì cả.
Sau phát hiện của Arthur, Lucas đã tìm kiếm không biết bao nhiêu lần vô số cơ sở dữ liệu, trang web nhưng không có kết quả nào. Sự thất vọng dường như đang tuôn ra từ mọi thớ thịt trên người cậu.
“Lucas?”
Cậu đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi từ phòng khách.
“Mày đâu rồi?”
Lucas nhìn lên, hắng giọng rồi la lên.
“Tao ở đây.”
Vài giây sau, gương mặt Yann xuất hiện ở lối ra vào. Cậu ta bước vào trong phòng dựa vào tường.
“Tao xin lỗi Lulu. Tao không tìm thấy thứ gì cả.”
Cậu ta nói bằng giọng hối lỗi.
Lucas buông ra một tiếng thở dài.
“Tao cũng vậy. Nhưng mà tao cũng không ngạc nhiên lắm, đã quá lâu kể từ lúc đó rồi…”
Yann chỉ vào đống sách đang nằm lăn lốc bằng cằm.
“Mày đang làm gì đấy?”
Lucas nhún vai.
“Đang tìm thứ gì đó hữu ích.”
Cậu lầm bầm.
Yann gật đầu, bước về phía Lucas.
“Vậy…. Mày tìm được gì rồi?”
Lucas cắn môi rồi nhìn vào trang bìa cuốn sách.
“Một đống sách về Agathe Christie…”
Cậu càu nhàu rồi đẩy mấy cuốn sách đó đi. Cậu đưa tay lên che mặt.
“Chết tiệt!”
Cậu nghiến răng, bực bội.
Nghiêm túc đấy!
Fuck her!
Yann ngồi xuống bên cạnh cậu. Cậu đặt tay ra phía sau lưng Lucas rồi vỗ vỗ an ủi.
“Này, đừng để bị đánh bại như thế chứ, chúng ta vẫn còn thời gian mà. Chúng ta chỉ rời đi trong…”
Yann ngừng lại, cậu ta nhúc nhích cái mông mình rồi thò tay vào túi quần, cầm lấy điện thoại của cậu ta rồi đưa lên mặt.
“Hai ngày.”
Cậu ta nói.
“Okay, có thể là không còn nhiều thời gian lắm. Nhưng chúng ta vẫn có thể làm được.”
“Tao gần như là….”
Lucas giơ tay lên, ngón cái và ngón trỏ chỉ cách nhau vài cm.
“Gần như gọi cho Ghostbusters rồi. Nhưng mà giống như, Ghostbusters sẽ tư vấn cách không hút linh hồn anh ấy vào trong một cái máy hút bụi ghê tởm nào đó vậy.”
Yann ngơ ngác.
“Có người thật sự làm chuyện đó à?”
Cậu ta hỏi trong sự ngỡ ngàng.
Lucas khịt mũi rồi ngồi thẳng dậy.
“Yeah, mày không tin được có bao nhiêu người nghĩ rằng ma có tồn tại đâu.”
“Lucas?”
Cậu nghe tiếng Elliot gọi.
Lucas ngẩng phất đầu rồi nheo mắt. Cậu nhanh chóng thấy anh đang đứng ở cửa nên vẫy tay.
“Hey, sao thế?”
Yann sững người, nhìn xung quanh, trong mắt cậu ta hiện lên một tia hiểu rõ khi cậu ta nhận ra không có thằng bạn nào của hai đứa ở đây.
“Elliot?”
Cậu ta thì thầm vào tai Lucas, cậu gật đầu.
“Tôi thực sự rất xin lỗi vì đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai cậu.”
Elliot nói nhỏ, nhìn Yann.
“Nhưng mà tôi có thể nói một câu không?”
Lucas nhíu mày.
“Hửm. Chắc rồi?”
Cậu nhìn Yann rồi cười xin lỗi.
“Mày rời đi được không? Anh ấy muốn nói chuyện.”
Yann gật đầu rồi bước đi. Cậu ta ngượng nghịu vẫy tay, chắc là đang muốn chào Elliot, sau đó cậu ta bước ra khỏi phòng mà không quay đầu nhìn lại.
Lucas mút môi rồi nhìn lên, nhanh chóng nhận thấy sự do dự trên khuôn mặt của Elliot.
“Sao thế?”
Cậu hỏi.
Elliot dường như đang cân nhắc nên nói thế nào, mắt anh nhảy từ chỗ này sang chỗ khác, chẳng dừng lại ở một chỗ qua lâu. Ngôn ngữ hình thể của anh như gào to sự lo lắng, Lucas không thể hiểu được tất cả những thứ này có nghĩa là gì.
Lucas sững người, quay đầu qua phía bên kia.
“Anh không sao chứ?”
Elliot gật đầu.
“Cậu còn nhớ những gì cậu kể cho tôi ngày hôm qua không? Về mẹ của cậu?”
Anh nghiêm túc hỏi.
Lucas cắn môi dưới, mắt cậu hiện lên vẻ tò mò.
“Ừ…?”
Cậu ngừng lại một khoảng.
“Nó thì sao?”
Elliot hít sâu một hơi.
“Cuộc trò chuyện của chúng ta… Tôi không thể ngưng nghĩ về nó. Từ khi cậu đến đây…”
Anh hắng giọng rồi khóa nhìn Lucas.
“Tôi chưa bao giờ nói với cậu… nhưng mà tôi nhớ rất rõ những khoảng khắc thoáng qua trong những năm tháng niên thiếu của mình. Trong vài ngày, tôi không thể kết nối chúng với nhau.”
Anh thừa nhận.
“Nhưng ngày hôm qua… Có điều gì đó mà cậu đã nói với tôi, nó cứ khiến tôi cảm thấy đau đầu, cầu xin tôi hay nhớ lại.”
Elliot ngừng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt anh dịu dàng lạ thường như thể những hình ảnh cuộc đời mình đang ùa về trước mắt anh. Anh lắc đầu rồi thở dài thật sâu, liếc nhìn Lucas.
“Và tôi đã nhớ.”
Mắt Lucas mở to, cậu ngồi thẳng người, sợ hãi nhìn chằm chằm Elliot. Lúc cậu định nói thì Elliot nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tôi từng là một kẻ bị ghẻ lạnh, hay nói chính xác hơn là sắp thành một kẻ như thế.
Anh nói thẳng thừng.
Ghẻ lạnh? Cậu đã từng nghe từ này trước đây ở đâu thế nhỉ?
Lucas sững người.
“Ghẻ lạnh?”
Cậu lặp lại.
“Bất thường. Tức giận. Điên rồ. Đầu óc không bình thường.”
Elliot nói rõ, khuôn mặt anh bình tĩnh. Lucas cảm thấy dạ dày mình quặn lại.
“Ở thời đại của tôi, những người như tôi… và mẹ của cậu, phải trốn đi hoặc là bị bỏ tù bởi vì xã hội thời đó cho rằng chúng tôi là thứ nguy hiểm. Chúng tôi bị ghẻ lạnh bởi phần còn lại của thế giới.”
Lucas gật đầu, cuối cùng cũng nhớ ra cậu nghe được từ đó ở đâu. Từ những gì cậu thu thập được từ một trong những lớp tâm lý học của mình, tiền sử bệnh tâm thần không phải là một chuyện gì tốt đẹp, thậm chí cho đến ngày hôm nay, nó vẫn bị hiểu lầm nghiêm trọng. Lucas là một bằng chứng sống cho sự việc này. Cậu thậm chí còn không thể tưởng tượng được những định kiến vào thế kỉ 19 đó đã khiến cuộc sống của Elliot khó khăn đến nhường nào.
Sau đó Elliot chẳng nói một câu nào, sự im lặng kéo dài dần chiếm lấy sự thoải mái trong căn phòng. Lucas nói.
“Anh có thể nói cho tôi biết anh còn nhớ những gì nữa không?”
“Tôi nhớ cảm giác của tôi lúc đó.”
Elliot trả lời. Anh ngẩng đầu rồi nhìn bên cạnh cỏ vẻ khá do dự để nói nhưng anh vẫn tiếp tục.
“Có những ngày tôi chỉ ngủ thôi, dính mãi trên giường với một nỗi u sầu, như thể mong muốn tận hưởng cuộc sống của tôi rời bỏ cơ thể này. Tôi không có mục đích, không có khao khát. Khoảng trống bên trong tôi, sự trống rỗng mà tôi cảm thấy… đang dần chiếm lấy tất cả.”
Anh nhìn đi chỗ khác.
“Cũng có những ngày, tôi cảm thấy rất bâng khuâng. Tôi hầu như không ngủ. Tâm trí tôi chạy đua với theo những ý tưởng vĩ đại. Tôi là một thế lực không thể ngăn cản: Tôi vẽ tranh cho đến khi não tôi không nghĩ ra được gì nữa, đánh nhau với những dân làng… Tôi liên tục bị mắc kẹt trong vòng tròn của những cảm xúc đó. Tôi lúc đó nghĩ rằng tôi đã hoàn toàn phát điên rồi.”
Anh dừng lại và Lucas nhìn thấy sự ám ảnh trong đôi mắt xanh kia.
“Tôi khiếp sợ bản thân mình.”
Elliot lầm bầm.
Tim Lucas siết chặt. Những hình ảnh về khuôn mặt của mẹ xoẹt qua trước mắt anh và trong một khoảng khắc, cậu đã nghĩ rằng bản thân mình sẽ phát ốm mất. Chẳng lẽ đây là những gì mà mẹ cậu cũng đã luôn trải qua chăng? Cậu hạ mắt cảm nhận từng cơn quặn thắt trong bụng.
Khi cậu nhìn lên, Elliot nhìn chằm chằm cậu với một nụ cười đau khổ.
“Khi cậu kể với tôi về mẹ của cậu, hoặc là rõ ràng hơn, mối quan hệ giữa cậu và bà ấy. Nó làm tôi nhớ lại mẹ của mình. Tôi không thể gợi nhớ lại tuổi thơ của mình, một chút cũng không, nhưng tôi nhớ rất rõ sự thay đổi trong ánh mắt của mẹ.”
Anh kể.
Khuôn mặt Elliot trở nên dữ tợn.
“Bà ấy không thể chịu đựng được khi nhìn tôi.”
Anh thì thầm, giọng anh hơi run rẩy.
“Tôi nghĩ bà ấy đã cảm thấy rất xấu hổ về những thứ mà tôi đã trở thành. Tôi không chắc nữa nhưng một phần trong tôi tin chắc rằng bà ấy không muốn mọi người biết tình trạng của tôi. Tôi nhớ bà ấy đã từ chối cho tôi rời khỏi nhà. Hầu hết những hình ảnh thoáng qua mà tôi nhớ đều ở trong căn nhà này. Tôi chẳng thể nhớ bất kì thứ gì bên ngoài căn nhà này.”
Lucas nhắm mắt lại, một cơn giận bùng cháy trong dạ dày cậu. Elliot càng nói về quá khứ của mình, Lucas càng trở nên tức giận hơn.
Sao bà ta có thể làm vậy với anh? Cậu cảm thấy bản thân mình đang gào thét bên trong. Bằng một cách nào đó mà một phần trong câu chuyện của Elliot gợi nhớ về cậu rất nhiều và Lucas biết một phần cơn giận ngút trời này chĩa hướng về chính cậu.
Elliot hắng giọng, Lucas nhìn lên dò xét.
“Nhưng quan trọng hơn hết là, đây là lý do tại sao tôi muốn nói chuyện với cậu. Tôi biết một số thứ có thể giúp chúng ta.”
Elliot ngừng lại, tìm kiếm từ ngữ để nói tiếp.
“Khi Arthur đề cập đến ngày tử vong của tôi, nó kích thích một thứ gì đó bên trong tôi. Trước ngày tôi chết, mẹ có bảo với tôi rằng bà ấy có nhận một bức thừ từ cha vài tuần trước, trong thư bảo rằng ông đã nói chuyện với một người bị bệnh tâm thần và rằng tôi sẽ được điều trị xa nhà.”
Hơi thở Lucas rít lên, cậu ngồi dậy, nhìn chằm chằm Elliot.
“Ngày tôi chết là ngày tôi khởi hành đến trại tâm thần.”
Miệng Lucas mở to, cậu trợn tròn mắt. Trại tâm thần? Elliot đã từng bị đưa đi đến một trại tâm thần?
Bụng cậu quặn lại, cậu cúi đầu để che giấy đi những cảm xúc nảy sinh do những lời mà Elliot mang lại.
“Nhưng anh không bao giờ đi đến đó.”
Cậu đoán bằng tông giọng gần như câm lặng.
Elliot lắc đầu.
“Không, tôi chết.”
“Elliot… tôi… tôi không biết phải nói gì nữa.”
Lucas thừa nhận, luồn tay vào tóc. Càng hiểu về Elliot cậu càng hiểu ra rằng quá khứ của anh tăm tối đến nhường nào. Nhưng cậu còn lâu mới muốn mong đợi những thứ đó. Cậu hắng giọng.
“Ý tôi là, thật tốt là anh có thể nhớ ra.”
Cậu thì thầm, không chắc liệu rằng ngay cả bản thân cậu có tin lời của mình không nữa.
Vô tri hưởng thái bình mà, phải không?
“Phải rồi, đúng chứ? Vấn đề là tôi vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó.”
Elliot nói nhưng Lucas gạt đi bằng một cái vẫy tay.
Họ đã rất gần để tìm ra chân tướng. Lucas đứng dậy đi tới kệ sách, cầm lấy một chiếc notebook nhỏ. Cậu nhìn xung quanh để tìm bút, khi tìm thấy được rồi thì cậu cầm lấy rồi ngồi xuống trở lại, ghi chú tất cả những gì mà Elliot vừa nói, cố gắng kết nối lại tốt nhất có thể.
Lucas sững lại rồi ngước nhìn lên, một ánh nhìn tò mò hiện lên trong đôi mắt xanh của cậu.
“Nhưng mà chờ đã, nếu lúc trước anh đã như thế thì anh còn nhớ những lúc mà anh cảm thấy bất ổn không?”
Cậu hỏi.
Elliot lắc đầu.
“Không, tôi luôn ở trạng thái ổn định, ít nhất là sau khi qua đời. Tâm trạng của tôi không thay đổi gì mấy. Nhớ lại tất cả những chuyện kia chỉ khiến tôi nhận ra tôi đã cư xử kì dị như thế nào vào thời điểm đó thôi.”
Elliot trầm ngâm nhìn đi chỗ khác.
“Có thể cái chết là thứ duy nhất có thể chữa lành tôi, là thứ tiêu diệt sự điên rồ trong đầu tôi.”
Anh dừng lại.
“Tôi từng tự hỏi về cách này khi còn sống. Liệu cái chết sẽ giải thoát tôi như thế nào đây.”
Lucas rùng mình, những lời của Elliot khiến cậu cảm thấy kiệt quệ. Trong tâm trí của Lucas, giải thoát và cái chết nghe chẳng có gì tốt đẹp cả nhưng nếu Elliot luôn nghĩ về nó trong suốt quãng đời của anh… Lucas lắc đầu, những suy nghĩ kia khiến nội tâm cậu xoắn lại khó chịu.
Elliot thở dài, môi anh mím chặt, chối bỏ.
“Bây giờ thì giải thoát không phải là một từ tôi có thể dùng ngay lúc nào. Tôi cảm thấy khá là kì quặc. Cái chết đã giải thoát tôi ra khỏi bộ não của mình nhưng lại kết án tôi kiếp sau của tôi phải chịu cảnh cô độc thế nào. Đây giống như là nụ hôn của Ác quỷ vậy.”
Anh trầm ngâm.
Lucas để suy nghĩ của mình lang thang một chút.
“Bức vẽ…”
Cậu đột nhiên thì thầm; hình ảnh người đàn ông đắm mình trong dòng nước nhảy múa trước mắt cậu.
“Có phải đó là ý của anh khi anh nói rằng bản thân anh cảm thấy mình như bị chết đuối đúng chứ?”
Elliot cắn môi, ánh mắt anh nhìn xa xăm.
“Có lẽ. Tôi tự hỏi rằng liệu tôi đã tự nguyện quên đi tất thảy hay không.”
Anh thì thầm.
Tim Lucas quặn lại.
“Tôi rất tiếc về những gì xảy ra với anh. Tôi cũng rất xin lỗi vì đã bắt anh phải nhớ lại những chuyện đó.”
Cậu thành thật nói.
Elliot lắc đầu, ánh mắt anh vừa nghiêm túc vừa điềm tĩnh.
“Tôi không thấy thế. Dù cho đây chẳng phải những ký ức đẹp đẽ gì nhưng nếu tìm lại được chúng có nghĩa là tôi có thể tự do thì tôi sẽ bất cứ điều gì cần phải làm.”
Anh nói một cách kiên quyết, nhìn thẳng vào mắt Lucas như thể anh đang cầu xin cậu hãy tin mình.
Lucas gật đầu.
“Anh nói đúng. Tôi không biết chuyện này sẽ dẫn chúng ta đến đâu, nhưng giờ đây nếu anh nhớ lại được hết tất cả mọi chuyện, tôi chắc rằng chúng ta sẽ tìm ra được chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó.”
“Đây cũng là điều mà tôi đang kì vọng.”
Elliot cười nhẹ, nói nhỏ.
Lucas liếc nhìn notebook mà cậu đang cầm trên tay, rồi viết nhanh một dòng ghi chú.
Mẹ của Elliot: dự định tới trại tâm thần -> Elliot chết -> Không có chuyện tị nạn.
Nhưng mà liệu có gì có thể xảy ra giữa hai sự kiện này? Lucas có linh cảm rằng cậu sẽ không thích câu trả lời này chút nào, và đây cũng là lần đầu tiên cậu hi vọng rằng linh cảm của mình đã sai.
Mẹ sao?
—-
“Mày có nghĩ là anh ta bị lạc không?”
Arthur sững người, nói nhỏ rồi dựa người lên kệ bếp.
Lucas nhún nhún vai rồi liếc nhìn Elliot, người đang trước khung cửa sổ lòi.
Lucas luôn tự hỏi rằng Elliot đang suy nghĩ gì khi anh đứng như thế. Elliot có vẽ như đang lạc lối trong những dòng suy nghĩ, anh trôi xa khỏi nơi này dù đang đứng ngay trước mặt cậu.
Đứng dưới góc độ của Elliot làm cậu không thoải mái chút nào. Khi là anh ấy, cậu cảm thấy thế nào? Liệu anh có nhớ cảm giác từng ngọn cỏ dưới bàn chân hay những cơn gió thổi bay tóc anh trong một cơn bão lớn không? Miệng của anh vẫn có thể nếm được kết cấu và hương vị của trái cây, thịt và rau không?
Lucas nhắm mắt trầm ngâm. Có lẽ Elliot chỉ đang mất kết nối với thế giới xung quan mà thôi. Đôi khi Lucas cảm thấy như vậy, mỗi lần Elliot quay lưng về phía Lucas như thế này, anh như khép kín mình lại, biểu cảm trên gương mặt anh hoàn toàn bị che khuất.
Khóe mắt cậu bắt lấy một chuyển động rồi cậu nhìn Yann người đang đi vào nhà bếp với chiếc điện thoại cầm trên tay.
“Chuyện gì vậy? Nó về rồi à?”
Arthur hỏi.
Yann lắc đầu rồi bước vào trong bếp, đi tới ấm cà phê.
“Nó không nghe máy.”
Cậu ta nói, đặt điện thoại xuống kệ bếp rồi cầm lấy một chiếc cốc. Cậu ta rót chất lỏng ấm áp vào trong cốc rồi nhìn xung quanh, dựa lưng vào tủ lạnh.
Yann trầm ngâm một lát rồi nhíu mày.
“Tao không hiểu. Có khó tìm đến thế đâu, tao chỉ bảo là đi thẳng về phía trước đến khi thấy căn nhà màu vàng rồi rẽ phải là thấy. Nó không thể bỏ ngang qua được, chỉ mất 5 phút đi bộ thôi mà, còn chẳng phải là đi bộ trên núi.
Cậu ta thở dài bực tức.
Lucas khịt mũi. Yann nói cũng đúng nhưng mà cũng không giải thích được làm sao mà Basile có thể biến mất hơn nửa giờ đồng hồ thế này. Nơi này không phải là thành phố đông đúc và tất cả người dân ở đây đều quyết định ra ngoài mua bánh mì vào lúc một giờ chiều.
Ngay khi cậu định mở miệng, tiếng mở cửa vang lên và làm mọi người trong bếp, ngay cả Elliot cũng phải quay đầu lại nhìn thành viên mới vào. Khi Basile xuất hiện trong tầm mắt, Yann càu nhàu.
“Mày đây rồi! Bọn tao đang định gửi một nhóm nghiên cứu tới tìm mày đấy!
Lucas nhướng mày thích thú, hắng giọng.
Yann liếc cậu.
“Được rồi, bọn tao không có. Bọn tao chỉ muốn bánh mì mà thôi.”
Cậu ta bình tĩnh trả lời.
“Thì tao đây này, và tao có một tin sốt dẻo cho bọn mày đây!”
Basile nói, không bị ảnh hưởng với những phản ứng không mấy nhiệt tình từ cả bọn.
Lucas ngừng lại rồi bình tĩnh nhìn cậu ta.
“Là gì?”
Cậu lo lắng hỏi. Mấy tin tức sốt dẻo của Basile hiếm khi làm người khác cảm thấy thích thú, chúng thường liên quan tới những chi tiết thô thiển làm Lucas và đám bạn khác của cậu ta bị tổn thương tâm lý sâu sắc suốt đời.
Basile nhìn cậu chằm chằm một lúc rồi nở một nụ cười bí ẩn trên môi.
“Chà, có khoảng… 3 người đứng trước mặt tao vì lúc đó tao quên điện thoại nên không thể làm gì khác ngoài viết quan sát những người đó hoặc là nhìn quanh tiệm bánh, mày biết mà? Và mấy đứa à, bà già đó kể về mấy con mèo của bả miết.”
Cậu ta bắt đầu kể rồi đặt hai ổ bánh mì nóng hổi lên quầy, Arthur bước ra xa để cậu ta có đủ không gian để biểu diễn.
“Okay?”
Lucas nói, không chắc rằng câu chuyện của Basile sẽ đi tới đâu, cậu liếc nhìn Elliot đang nhìn Baslie bằng ánh mắt tò mò.
“Và, trên lưng bả có một nốt ruồi to vãi bưởi ở đằng sau vai.”
Basile tiếp tục, đưa hai tay lại gần nhau để diễn ta kích cỡ của cái nốt ruồi đó và Lucas nhăn mày, nhắm mắt lại. Tiếp tục nữa rồi đấy, cậu nghĩ, cảm thấy ghê tởm.
“Và nó ghê vãi đạn, nhưng mà đây không phải là phần thú vị nhất.”
Lucas đảo mắt.
“Thế là gì?”
Cậu hừ lạnh.
“Elliot có ở đây không?”
Basile hỏi và cả Lucas và Elliot vui lên, chú ý lắng nghe cậu ta.
Lucas gật đầu, những sợi tóc rơi xuống mắt cậu, cậu nhanh chóng dùng tay gạt chúng đi. Cậu chỉ vào Elliot người đang bước đến gần hơn đến nhóm bạn của cậu, rồi nhìn Basile bằng ánh mắt bình tĩnh, mời cậu ta tiếp tục câu chuyện của mình.
“Okay, tao đã nhìn thấy hình như là một cái tiêu đề trên một tờ báo cũ được treo trên tường. Nó từ năm 1832 và nói là đó là năm khai trương tiệm bánh đó. Chỗ đó cổ xưa vcl! Và sau đó tao nhớ ra là mày có nói năm Elliot chết là 183..6 đúng không?”
Basile hỏi, nhìn về phía Arthur để xác nhận và Arthur gật đầu.
Basile đứng cạnh Yann bên tủ lạnh, mở tủ ra rồi lấy một chiếc cốc.
“Nên là, tao hỏi thợ bánh là nếu bà ấy có mấy thứ khác ở năm đó không và bả nói với tao là gia đình của cô ấy có xu hướng tích trữ đồ.”
Cậu ta tiếp tục, rót đầy cà phê vào cốc mình.
“Và rõ ràng là, một trong những tổ tiên của bả đã bắt đầu thu thập một loạt tờ báo từ thế kỉ 17 và họ đã tiếp tục làm việc đó, giống như là truyền thống gia đình vậy.”
Cậu ta dừng lại rồi ném cho Lucas một nụ cười toe toét.
“Bà ấy cho tao xem bộ sưu tập của bố bà ấy. Tất cả những thứ đó đều là về những năm 1950 và 60 và mấy tờ báo liên quan tới cuộc đua lên Mặt trăng.”
“Woa.”
Arthur lầm bầm bên cạnh Lucas.
“Nó ngầu quá trời cũng đáng lo ngại quá trời luôn.”
Lucas nhếch mép rồi ném cho anh ta một ánh mắt hiểu rõ.
Basile gật đầu không ngừng.
“Tao biết mà! Tao cũng có một bộ sưu tập về mấy bộ phim và truyện tranh của Marvel trong phần cứng máy tính của tao!”
Cậu ta kể ra với nụ cười tự hào.
Lucas bình thản nhìn cậu ta, bỏ qua mấy lời mà cậu ta nói.
“Basile! Việc đó tuyệt lắm! Bọn tao có thể xem bộ sưu tập đó được không?”
Một nụ cười vui mừng hiện lên trên môi Basile.
“Bộ sưu tập Marvel của tao á hả? Tao không có đem theo nó nhưng mà…”
Lucas cắt ngang.
“Baz. Tao cá là chúng nó tuyệt lắm…..”
Cậu khịa kháy đáp lại.
“Nhưng ý tao đang nói là những tờ báo cũ cơ.”
Lucas nghiêm túc giải thích.
“Ồ, cái đó à.”
Basile nói nhỏ, hạ mắt xuống, sự thất vọng tràn đầy trong giọng nói của cậu ta/
“Tao có hỏi bà ấy, bả nói là nó đang ở nhà của bả, tao có thể đến lúc 6 giờ để dùng trà và bánh quy. Bà ấy có vẻ rất hạnh phúc khi nói đến những thứ đó.”
“Elliot!”
Lucas reo lên, quay đầu nhìn về phía anh.
“Anh có linh cảm tốt về chuyện này không? Còn tôi thì có đó.”
Elliot cười nhưng sự đau khổ lại hiện lên trong mắt anh.
“Mẹ chắc rằng tôi sẽ không ra khỏi nhà. Tôi không chắc là mẹ có kể cho dân làng về cái chết của tôi hay không nữa.”
Lucas cắn môi rồi suy ngẫm về những lời của Elliot nói.
“Vẫn còn cơ hội.”
Cậu thì thầm, hi vọng nghe có vẻ thuyết phục hơn.
Elliot ngẩng đầu.
“Có lẽ.”
Anh trầm ngâm.
Lucas nhìn Basile.
“Tuyệt, chuyện đã giải quyết rồi bây giờ thì chúng ta ăn sáng được chưa?”
Arthur gật đầu rồi cầm lấy ổ bánh mì. Anh ta nhanh chóng bước ra khỏi bếp, đi về phía bàn trong phòng khách, Yann và Basile theo sau.
“Mày cho tao xem bộ sưu tập Marvel của mày được không?”
Yann thì thầm bên tai Basile và Lucas giấu nụ cười của mình đằng sau tay.
Basile nhìn có vẻ vui vẻ hẳn lên, giọng cậu ta sáng bừng rồi hào hứng đáp lại.
“Được chứ! Hai đứa có thể chạy marathon bây giờ luôn!”
Lucas nhìn Elliot, một nụ cười vui vẻ hiện lên trên môi.
Mọi chuyện có vẻ đang chuyển biến tốt.
—-
Bà Estelle, người thợ làm bánh, mở cánh cửa xám rồi bước vào trong phòng, bật công tắc đèn lên.
“Ở đây này.”
Bà ấy nói rồi mời Yann và Lucas vào.
Lucas nhìn quanh căn phòng, chú ý thấy có rất nhiều tủ quần áo bằng gỗ.
“Cảm ơn, bà Estelle.”
Estelle vẫy vẫy tay.
“Không có gì đâu, chàng trai. Ta rất vui vì có thể giúp cháu mà.”
Bà nói với nụ cười trên môi. Bà bước tới tủ đồ rồi mở chúng ra, lôi ra từng thùng cạc tông chất chồng lên nhau.
“Con trai tuổi các cháu thường mê rượu chè, tiệc tùng và… game điện tử.”
Bà tiếp tục nói với giọng phán xét.
“Ta thật sự rất sảng khoái khi thấy những chàng trai trẻ quan tâm đến việc học hỏi thế này đấy.”
Lucas và Yann liếc nhìn nhau, cả hai mím môi tránh cười phá lên vì câu nói của bà.
Chỉ khi bà ấy biết thôi.
“Giờ thì xem nào….”
Bà Estelle lẩm bẩm, khom người nhìn vào ngày tháng được viết nguệch ngoạc bằng mực đen. Bà quay đầu lại, nhìn Lucas.
“Cháu nói cái gì ấy nhỉ? Những năm 1830 à?”
Lucas gật đầu.
Bà Estelle ậm ừ suy nghĩ rồi đi thẳng tới.
“1800-1850. Chắc là trong thùng này.”
Bà trầm ngâm, chỉ vào cái thùng kia bằng ngón cái.
“Có muốn nhấc bổng cái thùng đó lên không các quý ông? Ta định làm nhưng mà mấy cái thùng này khá nặng và lưng ta thì có hơi yếu đấy.”
Yann và Lucas đi tới chiếc tủ rồi nhanh chóng bê từng cái thùng ra từng cái một, cả hai bắt đầu đổ mồ hôi.
“Ta sẽ để hai cháu tự làm vậy. Ta cần phải ra ngoài làm vui lòng những khách hàng của mình nữa. Ta có thể thề là thằng nhóc Arthur kia đã lớn hơn một chút so với lần trước nhóc đó trở về đây rồi.”
Bà cười nói với cả hai.
“Chúc may mắn nhé, cả hai.”
Bà bước ra khỏi phòng để lại hai thằng bạn một mình.
Lucas hắng giọng rồi mở một cái thùng cạc tông ra, bụng cậu xoắn lại vì lo lắng. Cậu nhìn vào bên trong rồi huýt sáo.
“Woa, nhiều thế.”
Bà Estelle nói với họ về ba của bà, Maurice, đã đặt bao nhiêu tâm huyết vào việc cố gắng duy trì và bảo vệ chất lượng của những tờ giấy này. Cụ đã làm việc như một người phục hồi tác phẩm nghệ thuật phần lớn cuộc đời của mình và đã tự mình đảm nhận công việc tương tự tại nhà riêng của mình.
Lucas cầm lên cuốn notebook đầu tiền rồi cẩn thận lật từng trang. Mỗi tiêu đề đều được lấy từ những tờ báo gốc và được sắp xếp theo trình tự thời gian, được dán vào mỗi trang và được bảo vệ bởi một lớp phim trong suốt, không khác gì những cuốn notebook được dùng để ép những chiếc lá khô hòng giữ chúng được nguyên vẹn nhất có thể.
Lucas chỉ có thể khen ngợi ông cụ Maurice vì sự chăm chỉ của ông ấy, những thứ mà cậu đang thấy thật sự rất ấn tượng. Cậu quay lại trang đầu tiên để kiểm tra tiêu đề.
Tháng 1 – Tháng 4, năm 1801.
Lucas cắn môi rồi cầm lấy cuốn notebook tiếp theo, đặt cuốn đầu tiên xuống bên cạnh cái thùng.
Ngày 9 tháng 10 – Ngày 15 tháng 10, năm 1801, tiêu đề ghi.
Lucas hừm một tiếng.
Chuyện này chắc sẽ mất một ít thời gian rồi đây.
—-
Lucas thở dài, mắt cậu đỏ ửng và ngập nước nhìn vào những tiêu đề trên những trang báo cũ được viết bằng tiếng Pháp và những phông chữ cũ kĩ. Cậu đưa tay lên trán rồi hất những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi đi. Lucas không biết áp lực đang làm nóng người cậu lên hay là do nhiệt độ căn phòng nữa, nhưng cậu bắt đầu cảm thấy chóng mặt rồi.
Yann và cậu cố gắng tóm tắt từng cuốn notebook vào trong ba cuốn sổ sau nửa giờ lục tung từng thùng cạc tông. Cuốn đầu tiên có tiêu đề là tháng 5 – tháng 6, năm 1836, cuốn thứ hai là ngày 5 tháng 7 – ngày 23 tháng 7 và cuối cùng là tháng 8 – tháng 10, năm 1836.
Sự ít ỏi về những tiêu đề báo từ ngày 30 tháng 6 đến ngày 5 tháng 7 làm Lucas có chút sợ hãi. Arthur có nhắc đến ước tính ngày tử vong của Elliot trên tờ giấy báo tử và Lucas sợ rằng ngày tháng đó được nhận định vào trước ngày 5.
Lucas cắn môi, dần lạc lối trong suy nghĩ của mình. Lưng và cổ cậu đau nhức nên cậu quay đầu nhìn xung quanh cố gắng làm giãn cơ bắp của mình. Cậu nhăn mặt rồi đưa tay lên miệng để che lại cơn ngáp của mình.
Cậu lắc đầu rồi nhìn xuống cuốn notebook thứ hai, đọc ngày tháng ở đầu, ngày 11 tháng 7, năm 1836, mắt cậu lướt xuống cái mà cậu tự cho là tựa đề được viết in đậm.
“Louis Alibaud, kẻ mưu sát Louis Philippe, Đức Vua của nước Pháp, đã bị hành quyết tại Paris.”
Lucas nhún vai, không mấy thích thú với vài năm cuối của Chế độ quân chủ cuối cùng của nước Pháp. Cậu liếc nhìn Yann, trầm giọng hỏi.
“Mày tìm thấy gì không?”
Yann không nhìn lên.
“Có một đống thứ về Louis Philippe.”
Cậu ta lầm bầm, lật từng trang giấy.
“Ngoài mấy thứ đó ra thì… không có gì hết.”
Cậu ta nói với nụ cười xin lỗi trên moi.
“Không có cái nào đề cập đến Elliot cả… không có.”
Lucas nhắm mắt lại rồi buông ra một tiếng thở dài.
Cậu nghe thấy tiếng Yann chuyển qua cạnh cậu, nhẹ giọng càu nhàu.
“Ồ woa, hai gã đó đã ra tòa bị tội kê gian. Tệ vãi đái.”
“Mấy thứ nhảm nhí như thế vẫn luôn xảy ra, mày biết mà. Không chỉ ở Pháp mà còn ở những nước khác nữa.”
Lucas nói với vẻ mặ nghiêm túc.
Yann cười cười rồi cầm lên cuốn notebook cuối cùng.
“Được rồi, cái cuối cùng.”
Cậu ta nói, vẫy vẫy cuốn sổ trước mặt rồi cậu ta chỉ vào cái mà Lucas đang cầm
“Của mày có may mắn không?”
Cậu ta hỏi.
Lucas lắc đầu.
“Cũng giống như mày thôi. Đều là “Đức vua bla bla” hết lần này đến lần khác. Hèn chi dân chúng lại làm Cách mạng khi mà mọi người cứ liên tục đọc về những vị Vua thế này thế nọ. Đây là kiểu ngồi lê đôi mách nhàm chán nhất mà tao từng thấy.”
Cậu châm biếm.
Yann khịt mũi, gật đầu tán thành.
Lucas cắn môi dưới rồi nhìn lại cuốn notebook với hi vọng sẽ tìm thấy được thứ gì đó hữu dụng. Cậu lướt qua thêm mấy tiêu đề nữa, không có cái nào trong số chúng giúp ích được gì trong trường hợp của Elliot trước khi mắt cậu bắt trúng một tiêu đề, ngày 15 tháng 7, năm 1836.
“Théodore Romagniac, Thị trưởng của Saint-Benoît, được tìm thấy là đã chết.”
Saint-Benoît?
Lucas sững người lại. Saint-Benoît là thành phố cách nơi cả đám đang ở gần nhất. Cậu đọc tiêu đề, tim cậu như nhảy lên cuống họng khi một tiếng thở gấp thoát ra từ cậu.
Holy shit.
Lucas nhảy cẳng lên làm Yann bên cạnh cậu giật mình.
“Cái đéo gì vậy, Lucas?”
Yann càu nhàu, đưa tay lên che tim.
“Mày làm tao sợ vãi.”
“Ya-…. Yann.”
Lucas lắp bắp, cậu cảm thấy lâng lâng khi những đốm sáng nhảy múa trước mặt mình. Cậu ngừng di chuyện, cố gắng tìm lại được thăng bằng.
Cậu liếm môi, miệng đột nhiên khô khốc.
“Tao biết chuyện gì xảy ra với Elliot rồi.”
Cậu nói với giọng run run.
—
“Elliot!”
Lucas la to ngay khi họ vừa về nhà, lao qua cửa chính với cuốn notebook vẫn đang cầm chặt trên tay. Arthur đã hứa với bà Estelle rằng họ sẽ trả lại nó không một vết trầy xước nào và sau vài câu ngon ngọt, Lucas quặn quẹo phấn khích phía sau Arthur, cuối cùng bà ấy đã đồng ý.
“Elliot!”
Lucas la to hơn.
Cậu bước vào phòng khách, lòng rối bời khi cậu cố gắng điều hòa nhịp thở. Tim cậu đập điên cuồng trong lồng ngực, huyết quản cậu đang sôi trào. Thành thật mà nói, cậu đang cảm thấy mình như đang say vậy và đây là lần đầu tiên trong đời, lý do chẳng phải là bất kì loại chất có cồn nào cả.
Khuôn mặt Elliot xuất hiện ngay khóe mắt của Lucas, anh tò mò nhìn chằm chằm cậu.
“Có chuyện gì thế?”
Anh hỏi.
“Elliot… Chúng ta làm được rồi! Chúng ta biết tại sao anh lại chết rồi!”
Lucas reo lên, vừa bước thẳng đến chỗ anh vừa lật notebook, vẫy vẫy chúng trước mặt Elliot.
Mắt Ellit mở to, anh mở rồi đóng miệng lặp đi lặp lại.
“Cái gì? Làm cách nào?”
Anh lắp bắp.
“Đúng vậy! Tất cả đều ở trong này.”
Lucas nói rồi mở cuốn notebook ra, lật từng trang giấy để tìm tiêu đề.
Arthur hắng giọng từ phía sau Lucas.
“Bọn tao sẽ đi chỗ khác… để hai người một mình ha.”
Anh ta lầm bầm.
“Muốn uống bia không? Tao cảm thấy hơn ngượng.”
Anh ta thì thầm với Basile và Yann rồi chỉ vào Lucas.
Cả hai đều ậm ừ tán thành rồi nhanh chóng nối gót rời khỏi, đi tới nhà bếp.
Lucas hoàn toàn không biết đám bạn của mình rời đi.
“Này!”
Cậu nói rồi đẩy cuốn sổ đang mở tới trước mặt Elliot.
Elliot bước tới một bước rồi sững người.
“Tôi nên đọc cái nào đây?”
Lucas nheo mắt.
“Tôi đọc cho!”
Cậu hắng giọng.
“Théodore Romagniac, Thị trưởng của thành phố Saint-Benoît đã tìm thấy đã chết.”
Cậu đọc to.
“Nhớ được gì không?”
Cậu nhướng mày hỏi Elliot.
Elliot lắc đầu.
Lucas nhún vai.
“Cuộc tìm kiếm ngài Thị trưởng Mayor Romagniac, người đã biến mất cách đây 3 tuần, giờ đã kết thúc. Thi thể của ông được tìm thấy vào thứ Năm, ngày 13 tháng 7 bởi một người câu cả tại hồ Mantant, cách đây vài ngày sau vụ tìm thấy xác của một thanh niên trẻ, người đã được xác minh gần đầu là con trai của Adeline và Gautier De Maury. Quận trưởng Hillaire sẽ nêu tên blabla…. Một lễ tang, blablabla. Phần còn lại không quan trọng.”
Cậu nói rồi nhìn lên Elliot.
Lucas chỉ vào tiêu đè.
“Con trai của nhà De Maury, Elliot. Đây chắc hẳn là anh. Tiêu đề có ghi là vào ngày 15 tháng 7 năm 1836, gần ba tuần sau ngày chết của anh được ghi trên giấy chứng tử.”
Cậu nói với đôi mắt mở to.
Elliot im lặng, trầm ngầm nhìn tin tức của Elliot bằng ánh mắt không có tiêu cự.
“Nó không giải thích chuyện gì đã xảy ra.”
Anh đột nhiên nói nhỏ.
“Đệt.”
Lucas luồn tay vào tóc cậu.
“Vậy… Anh vẫn không nhớ được sao?”
Cậu nói, bả vai cậu buông thõng xuống như bị đánh bại.
Elliot cúi đầu.
“Tôi sẽ không nói là tôi nhớ rất rõ được.”
Anh thừa nhận.
“Nhưng có… những kí ức lóe lên trước mắt tôi. Tôi chỉ đơn giản là không thể kết nối chúng lại với nhau được. Tôi nghĩ có lẽ là tôi đã tưởng tượng ra chúng.”
Anh hắng giọng rồi chậm rãi tiếp tục.
“Tôi nhớ màu sắc dịu dàng của bầu trời bình minh. Tôi nhớ một chiếc thuyền.”
Anh dừng lại.
“Tôi…”
Anh lắp bắp với giọng nghẹn ngào như thể cảm xúc đang lấn át lấy anh.
“Tôi nhớ có một giọng nói gọi tên tôi, bảo tôi hãy bơi, cố gắng vào bơ đi. Tôi nhớ rõ cái lạnh giá thấu xương. Tôi đã rất lạnh.”
Elliot đưa tay lên mặt.
“Những thứ đó giờ đây đã rõ ràng rồi.”
Anh tiếp tục bằng giọng nói run rẩy.
“Bức tranh mà cậu cho tôi xem…. Nó không phải là cảm xúc nội tâm mà thường hay trở về bám lấy tôi. Mà là tôi đang làm sống lại cái chết của mình.”
Anh lắc đầu rồi thả tay xuống hai bên.
“Tôi chưa bao giờ được đi đến biển. Đầu tôi, tôi đã rất cố gắng để giữ nó nổi lên dưới mặt nước. Tôi chết đuối.”
Lucas nhận rằng thật khó thở đến nhường nào, những câu nói của Elliot giống như những cú đấm vào bụng cậu, mỗi cú đánh mạnh hơn và đau hơn những lần trước. Cậu thấy cơ thể của Elliot như mất đi sự căng cứng, hai cánh tay anh đung đưa hai bên, đầu cúi xuống như thể anh không thể sử dụng được một chút cơ bắp nào để duy trì tư thế lịch lãm thường ngày của mình nữa.
Anh như con rối bị mất đi sợi dây.
Elliot nhìn lên, khuôn mặt vô cảm.
“Tôi đã chết đuối.”
Anh lặp lại với chất giọng khàn đặc.
Lucas cảm thấy tim mình vỡ vụn trong lồng ngực. Cậu đã quen với Elliot quá lịch sự, đã quen với Elliot u ám, đã quen với Elliot, người sẽ mỉm cười đầy hi vọng, hoàn toàn tin tưởng rằng Lucas sẽ giúp mình.
Nhưng giờ đây, cậu không thể quen với phiên bản vỡ tan thành từng mảnh của anh.
Lucas hoàn toàn không nói nên lời, cậu bất lực chẳng thể mang lại cho anh bất kì sự an ủi nào. Cậu bước lại gần rồi đặt tay lên vai Elliot. Đây có thể là cảnh tượng kì lạ đối với những người chẳng thể nhìn thấy Elliot, bàn tay của Lucas giờ đang lơ lửng bất thường trước mặt cậu, và khi cậu ngoái đầu nhìn lại, cậu nhẹ nhõm khi thấy bạn bè mình không ở đây nhìn cậu.
Cậu hắng giọng, cảm thấy các cơ trên cánh tay cậu đang phản đối tư thế lạ lùng bây giờ của mình.
“Elliot…”
Cậu ngập ngừng lầm bầm.
“Anh đã lấy lại được trí nhớ rồi. Anh giờ có thể ra đi thanh thản rồi.”
Tại sao anh ấy vẫn còn ở đây? Lucas nhíu mày tự hỏi.
Elliot đã nhớ lại cái chết của mình. Lucas và bạn của cậu đã làm mọi thứ mà họ chắc rằng anh có thể ra đi.
Thế sao anh vẫn còn ở đây?
“Elliot… Làm ơn… Nói chuyện với tôi đi.”
Lucas cầu xin.
Elliot nâng cằm, mắt anh khóa chặt ánh mắt của Lucas.
“Nó không có tác dụng.”
Anh nhỏ giọng lầm bầm.
“Tôi biết cách tôi chết đi nhưng tôi không thấy bất kì sự thay đổi nào.”
Lucas cảm thấy bản thân khó khăn ngay cả khi nuốt.
Cậu đã làm gì sai sao?
Elliot đã nhớ ra cái chết của anh ấy, nhưng tất cả lại tan vào hư vô.
Lucas đã thất bại.
—-
Lucas thở hổn hển, những sợi tóc lòa xòa trước trán. Đầu gối cậu đang ấn vào vali để đè nó xuống, cậu rên nhỏ một tiếng rồi kéo khóa lại. Cậu thở phào nhẹ nhõm nhìn nó kéo lại êm ái.
Cậu lùi ra sau, nghiêng đầu nhìn xung quanh phòng, cố xem liệu cậu đã gom hết mọi thứ lần cuối cùng chưa. Sau đó, cậu quỳ xuống để kiểm tra gầm giường rồi gật đầu tán thành rằng nhiệm vụ đóng gói của mình đã hoàn tất.
Cậu bước đi rồi cầm vali lên. Khi bước đến cửa, cậu dừng lại một chút rồi ngoái nhìn lại căn phòng, những kí ức về đêm thứ hai tại đây ùa về lại với cậu.
Cậu cảm thấy bụng mình quặn lại, nhớ lại lần gặp đầu tiên với Elliot và mặc kệ bao nhiêu nỗ lực mà Lucas cố gắng để giúp anh, Lucas đã thất bại.
Bởi vì chẳng có cách nào để giải thích được trái tim cậu nặng trĩu thế bào khi nghĩ về Elliot. Elliot, người đã đặt rất nhiều hi vọng và niềm tin vào cậu. Elliot, người rất yên bình nhưng cũng rất cô đơn. Elliot, người đã không xuất hiện một lần nào nữa kể từ cuộc nói chuyện cuối cùng ủa họ.
Lucas mút môi dưới. Cậu biết rằng cậu có thể quay lại đây một dịp khác, tìm một cách khác để giúp đỡ anh và hoàn thành nốt những gì mà cậu đã bắt đầu, rằng không phải mọi thứ đã biến mất hết, nhưng một phần trong cậu lại chân thành nghĩ rằng cậu nên làm nhiều hơn cho Elliot.
Và lỡ như vào lần tới, cậu không thể gặp lại anh? Lỡ như tuần này là cơ hội cuối cùng của Elliot để nhận lấy sự tự do?
Bụng Lucas quặn lại, ngón tay cậu siết chặt tay cầm vali. Cậu nhắm mắt, cố gắng nuốt những giọng nước mắt tội lỗi đang muốn chực trào chảy xuống má cậu vào trong.
Với cái nhìn khao khát lần cuối, cậu từ từ bước ra khỏi phòng, đóng cánh cửa sau lưng lại. Cậu bước vài bước xuống hành lành, hướng về phía cầu thang. Lucas cậu nhìn thấy cửa phòng Arthur đang mở rộng, cậu bước lại gần rồi nhìn trộm vào căn phòng.
Arthur đang ngồi xếp bằng trên giường, tập trung gắp quần áo.
“Mày sắp xong chưa?”
Lucas nhẹ giọng hỏi, Arthur ngẩng phất đầu ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Lucas với đôi mắt mở to. Anh ta sững người trong giây lát rồi nhướng mày nhìn khắp phòng.
Lucas khịt mũi, nhìn theo ánh mắt của Arthur, chợt nhận ra câu hỏi của cậu khá ngu ngốc, căn phòng bừa bộn cực kì.
Cậu ngẩng đầu rồi nhanh chóng báo với anh ta.
“Tao ra đặt đồ của tao lên xe.”
Arthur gật đầu đồng ý rồi gắp quần áo tiếp, anh ta cầm lấy chiếc sweater đen của anh ta rồi nhào chúng lại.
Lucas quay gót bước đi, bước về phía cầu thang rồi cậu nghe tiếng ho của Arthur.
“Mày nói chuyện với Elliot chưa?”
Anh ta thận trọng hỏi.
Lucas ngừng lại.
“Tao, uh….”
Cậu mút môi trên.
“Không, kể từ hôm qua. Tao nghĩ là anh ấy đang cố tránh mặt tao.”
“Lucas…”
Arthur bắt đầu do dự.
“Anh ấy không đổ lỗi cho mày đâu. Mày đã cố hết sức rồi.”
Lucas lắc đầu.
“Mày nghĩ thế sao?”
Cậu nói bằng tông giọng bình thản.
“Tao lãng phí cả một tuần liền để cố gắng giúp anh ấy khôi phục trí nhớ. Và nó chẳng đi đến đâu cả.”
Cậu nghiến răng.
“Chẳng có tác dụng gì cả.”
Cậu thì thầm nói thêm.
“Lucas…”
Arthur nói, bước xuống giường đi tới gần cậu. Anh ta đặt tay lên vai an ủi Lucas, nhưng Lucas nhẹ nhàng tránh đi.
Cậu không cần phải an ủi. Cậu không phải là người đã mắc kẹt ở đây không ai biết đã bao lâu. Cậu không phải người người bị làm cho thất vọng.
“Và giờ đây Elliot đã biết anh ấy đã chết như thế nào, và anh ấy phải nhớ về nó vĩnh viễn. Anh ấy từng nói với tao là anh ấy cảm thấy bị lạc lối trong chính những suy nghĩ của mình mọi lúc và nó đã khiến anh ấy buồn bã đến cỡ nào. Tao không muốn anh ấy bị mắc kẹt mãi trong kí ức đó.”
Cậu thì thầm, khóe miệng cậu trĩu xuống.
“Tao không giúp được gì cho anh ấy cả. Tao chỉ làm mọi chuyện tệ hơn thôi.”
“Lucas…”
Arthur lặp lại.
“Làm ơn, đừng như thế.”
Lucas lắc đầu.
“Tao sẽ gặp mày dưới cầu thang.”
Cậu lầm bầm rồi dừng lại mỗi cuộc thảo luận. Cậu nghe tiếng Arthur thở dài phía sau cậu, nhưng Lucas lờ đi. Cậu bước xuống cầu tháng rồi lê những bước nặng nề đến cánh cửa đối diện.
Ngay khi cậu đến chiếc xe, cậu mở cốp xe rồi nâng hành lí của mình lên đặt vào trong. Cậu liếc nhìn căn nhà, tâm trí cậu đầy ấp những suy nghĩ.
Cậu không thể ra đi không một lời từ biệt được, nhất là khi Elliot có thể đang tránh mặt cậu và anh đang cảm thấy tồi tệ về cơ hội cuối cùng của mình đang sụp đổ trước mắt.
Cậu cần gặp anh.
Cậu gật đầu để thuyết phục mình, quay vào trong rồi bước lên hành lanh, để đôi chân dẫn đường mà không nghĩ xem mình sẽ đi đâu. Cậu đáp xuống trước cánh cửa mà Elliot đã đưa cậu đến lần đầu tiên cách đây vài ngày. Là 5 ngày trước thôi nhỉ? Bằng cách nào đó mà trong tâm trí cậu cảm thấy đã qua lâu lắm rồi.
Cậu đẩy cửa rồi nhìn vào bên trong. Khi không thấy Elliot ở đâu cả, vai cậu chùng xuống, khi cậu định chuyển sang căn phòng khác thì ánh mắt cậu dừng lại trước cây piano cũ kĩ.
Lucas biết rằng bản thân mình rất yếu đuối nhưng không biết điều gì đang chiếm lấy mình, nỗi khao khát chiếm lấy cậu. Như thể bị thôi thúc bởi một sức mạnh bên ngoài, cơ thể cậu di chuyển đến cây piano, cậu ngồi xuống chiếc ghế nhỏ.
Cậu nhấn ngẫu nhiên một phía trắng, rồi một phím khác, giai điều mà ông nội cậu từng chơi giờ lấp đầy tâm trí cậu. Cây piano hơi lạc điệu, có thể là do gia đình Arthur không chơi nhiều, nhưng ngay sau đó, những ngón tay cậu nhảy múa trên những phím đàn, chúng phát ra một giai điệu đơn giản mà tinh tế.
Có người lạc vào bản nhạc, đầu óc họ trở nên trống rỗng đến mức chỉ còn có bản thân và âm nhạc, cảm xúc tuôn trào trong từng nốt nhạc khiến họ không còn cảm thấy gì khác.
Đối với Lucas, điều đó hầu như là không thể, tâm trí cậu tràn ngập những điều ngạc nhiên, những kí ức vè vũ trụ song song và kí ức về khoảng thời gian mà gia đình cậu vẫn còn tròn vẹn, hạnh phúc.
Cậu cảm thấy như mình đang lạc trong một màn sương mù khi những nốt nhạc cuối cùng vang lên trong không khí, hơi thở của cậu trở nên gấp gáp. Cậu nhắm mắt lại rồi thả mình vào trong những giây phút bình yên này.
“Nó rất đẹp.”
Elliot nói phía sau cậu.
Lucas ngẩng phất dậy, bất ngờ vì giọng nói phát ra cậu quay lại nhìn anh.
“Anh đây rồi.”
Cậu ngập ngừng nói, một nụ cười thỏa mãn hiện lên trên môi.
Có một thứ gì đó khác lạ hiện lên trong mắt Elliot, anh nhìn chằm chằm Lucas.
“Cậu viết bản nhạc này sao?”
Elliot lầm bầm, gương mặt anh dịu dạng lạ thường.
Lucas lắc đầu.
“Đó là bản Spiegel Im Spiegel của Arvo Pärt, có nghĩa là Gương trong gương, tôi đoán thế. Bản nhạc là về vô số những hình ảnh phản chiếu. Theo cách nói khác thì nó như những vũ trụ song song vậy.”
Cậu giải thích.
Elliot nhướng mày.
“Cậu là nhà đa ngôn ngữ à? Có gì mà cậu không thể làm được không?”
Nụ cười của Lucas sượng cứng trên mặt, bụng cậu quặn lại.
Trả tự do cho Elliot là thứ mà cậu không thể lại.
“Heh, tôi chỉ nói được tiếng Pháp… và tiếng Anh, một số thời điểm thôi, tôi cũng chẳng giỏi nữa cơ mà.”
Cậu thừa nhận, bẽn lẽn đưa tay ra sau đầu.
Cậu hắng giọng, liếc nhìn Elliot rồi cười nhẹ.
“Ý tôi là… Chính ông tôi đã nói cho tôi về chuyện này. Ông ấy yêu vật lý và bị cuốn hút bởi những khái niệm về vũ trụ song song. Ông còn nói về nó mọi lúc khi tôi là một đứa nhỏ… Ông từng sống ở Đức khi con trẻ. Cha của ông đã ở trong quân đội Pháp một thời gian sau Thế chiến thứ 2, ừm, một cuộc chiến diễn ra từ năm 1939 đến năm 1945 ấy. Tôi không biết liệu anh đã nghe về nó chưa.”
Elliot cười ngượng ngùng.
“Một trong những đặc quyền của việc không thể chết là tôi tình cờ nghe được nhiều cuộc trò chuyện. Tôi không phải lúc nào cũng biết họ đang nói về cái gì, nhưng tôi có nghe nói về Cuộc chiến đó.”
Anh giải thích.
“Lúc đó Hector là một người lính. Anh ấy chết trong khi làm nhiệm vụ nếu tôi nhớ không lầm.”
“Ồ.”
Lucas lẩm bẩm.
“Tôi không biết chuyện đó.”
Có một sự im lặng kéo dài ngay sau đó và Lucas không thể không chú ý tới ánh nhìn kì lạ mà Elliot cứ liên tục nhìn về phía cậu.
Cậu ném lại cho Elliot một cái nhìn lo lắng.
“Anh không sao chứ?”
“Ừm, tôi…”
Elliot ngừng lại, mắt anh đờ đẫn. Rõ ràng là anh đang run rẩy và Lucas đợi anh sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
“Có một người rất đặc biệt đã từng chơi một bản nhạc tương tự trước đây. Cậu ấy yêu Schubert tha thiết, một nhà soạn nhạc vĩ đại cùng thời với tôi.”
Lucas sững người, không chắc là mình có nghe chính xác câu mà Elliot vừa nói hay không.
“Cậu ấy?”
Elliot chậm rãi gật đầu.
“Cậu ấy.”
Đôi mắt anh giờ đang chứa đầy những cảm xúc mà Lucas không thể hình dung ra đươc, căng thẳng và nặng nề, một sự pha trộn giữa sự đau đớn của khát khao và sợ hãi.
“Em ấy… là người tuyệt vời nhất mà tôi đã từng gặp. Ngập tràn ánh sáng rực rỡ và quá đỗi ấm áp.”
Elliot dịu dàng lầm bầm.
Elliot nhìn thẳng vào Lucas, sự dịu dàng tỏa ra từ đôi mắt anh.
“Khi hai chúng tôi gặp nhau, tôi ngay lập tức bị thu hút bởi em ấy.”
Anh dừng lại.
“Em ấy là con trai của ngài Thị trưởng, cậu biết rồi đó.”
Anh thừa nhận.
Mắt Lucas mở to
“Cái gì?”
Chuyện gì đang diễn ra thế này?
Elliot tiếp tục, lơ đi Lucas.
“Chúng tôi từng chạm mặt nhau rất nhiều lần tại các buổi họp mặt mà mẹ em ấy tổ chức cho những người giàu có trong vùng. Chúng tôi…”
Anh liếm môi.
“Chúng tôi yêu nhau quá nhanh, quá mãnh liệt. Những màn đêm, chúng tôi dành tất cả bên hồ Montant, nhước lên ngắm nhìn những vì sao rồi tưởng tượng một tương lai nơi mà chúng tôi có thể bên nhau… Hi vọng rằng một ngày hai chúng tôi có thể chạy trốn khỏi nơi đây và không bao giờ quay lại nữa.”
Anh tiếp tục, mặt anh càng lúc càng bừng sáng nhưng lại càng nhìn tổn thương hơn,
“Cậu, ừm, linh hồn cậu làm tôi nhớ đến em ấy.”
Elliot thừa nhận.
“Cậu gợi tôi nhớ về em ấy.”
Lucas lắc đầu, cố gắng chiến đấu với cơn sốc của mình, cậu cảm thấy nhịp tim mình đang đập vang trong xương sườn. Cậu gợi nhớ lại người đặc biệt của Elliot? Những từ ngữ đó khiến cậu rùng mình, cậu không thể giải thích được phản ứng của bản thân nữa rồi.
Cậu hắng giọng, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Cậu hỏi bằng giọng điệu sợ hãi.
Elliot do dự.
“Bằng cách nào đó mà mẹ tôi đã phát hiện tôi thường hay trốn ra khỏi nhà. Tôi đoán là lúc đó tôi cỡ 18, hoặc là 19 tuổi. Bà đi theo rồi thấy hai chúng tôi.”
Anh nói.
“Bà ngay lập tức cho rằng đó là hậu quả của sự… không ổn định của tôi và bà cấm tôi tìm đến em ấy.”
Anh dừng lại.
“Tôi tin rằng đó là khoảng thời gian mà bà quyết định nhốt tôi trong nhà và không bao giờ được rời đi. Bà thuê một người giúp việc đi theo tôi mọi lúc để đảm bảo rằng tôi sẽ không quay lại tìm em ấy.”
“Sao? Làm thế nào… Nó có tác dụng không?”
Lucas lắp bắp, cảm thấy tay cậu đang run rẩy.
Elliot lắc đầu, đôi mắt anh thậm chí còn trở nên dịu dàng hơn.
“Nó có… nhưng cũng không. Chúng tôi viết thư cho nhanh. Và tôi trở nên thân thiết với một cô hầu gái tên là Lucienne, chị ấy coi tôi như em ruột. Chị rất không tán thành cách mẹ đối xử với tôi và đề nghị với tôi là sẽ chuyển những lá thư của tôi đến cho em ấy. Chỉ là, một ngày nó, những lá thư dừng được đưa đến nữa.”
Anh nói.
Anh thở dài rồi bước đến gần Lucas hơn.
“Tôi cứ viết và viết rồi hi vọng rằng tôi sẽ nhận được hồi âm. Nhưng tôi chẳng bao giờ nhận được. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra lúc đó.”
Anh nói nói.
“Hậu quả là… Khi mẹ tôi nói với tôi rằng tôi sẽ đến trại tâm thần, tôi nhận ra rằng đây có thể là lần cuối cùng của tôi có thể gặp mặt em ấy và tôi đã cầu xin Lucienne đánh lạc hướng cô hầu gái, người đang giám thị tôi, để tôi có thể rời đi và tìm em ấy.”
Lucas cắn môi.
“Và anh có tìm được cậu ấy không?”
“Không. Tôi không bao giờ làm được. Tôi.”
Elliot thừa nhận, gương mặt anh trở nên mệt mỏi.
“Cậu cũng biết mà… Vào ngày đó, tâm trí tôi không ở trong trạng thái tốt. Tôi cảm thấy bồn chồn suốt vài ngày liền… và khi tôi chạy đến nhà anh ấy, hi vọng bản thân có thể vào mà không bị phát hiện.”
Anh dừng lại, nhìn đi chỗ khác.
“Trời ạ, cha của em ấy đã chặn tôi lại và nói với tôi rằng họ đang phát hiện ra những bức thư của chúng tôi và đã gửi em ấy ra miền Bắc để em ấy sống chung với một người em họ của họ. Tin tức đó đối với tôi quá đỗi tàn khốc… Vì thế, tôi lại chạy.”
Lucas hắng giọng.
“Và anh đi đến hồ?”
“Đúng vậy.”
Elliot thì thầm, khuôn mặt anh đột nhiên biến sắc, trông anh thậm chí còn nhợt nhạt hơn bình thường. Lucas cảm thấy máu mình lạnh toát, cậu ngồi dậy khỏi băng ghế, nhanh chóng bước đến chỗ Elliot, mắt cậu kiếm tra cơ thể anh.
“Tôi đã lên kế hoạch chạy trốn cùng em ấy, Tôi lên một chiếc thuyền, có lẽ tôi nghĩ rằng tôi có thể băng qua hồ Montant rồi đến các thành phố phía Bắc… Cha của em ấy đã đi theo tôi… Ông ấy chặn tôi lại trước khi tôi định chèo thuyền đi và ông nói rằng mình muốn nói chuyện. Ông ấy…”
Elliot ngừng lại, một biểu cảm kì lạ lướt qua khuôn mặt của Elliot.
“Chúng gì đang xảy ra vậy? Tôi, uh, cảm thấy không ổn lắm.”
Giọng anh căng thẳng.
Lucas liếm môi rồi nhìn xuống chân Elliot.
“Tôi… tôi không biết nữa nhưng… anh… tôi không thể thấy chân anh nữa rồi.”
Cậu lắp bắp, tâm trí cậu đang chạy đua cố gắng hiểu những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Elliot nhìn xuống bản thân mình rồi khi anh nâng cằm lên, một nụ cười hiện lên trên môi dù cho nó nhìn rất gượng gạo.
“Tôi nghĩ là nó có tác dụng rồi.”
“Elliot.”
Lucas lẩm bẩm, bước tới gần hơn, nội tâm nguyền rủa bản thân không thể ôm lấy Elliot.
“Tiếp tục đi.”
Khuôn mặt của Elliot trong tái nhợt hơn trước, màu sắc trên da anh mờ dần.
“Tôi nói với ông ấy rằng lên thuyền đi và rồi chúng tôi chèo về phía trước. Chúng tôi đã băng qua hai con hồ rồi dừng lại.”
Anh dừng lại, liếm môi.
“Đó là lúc ông ấy bắt đầu nói, ông nói rằng con trai ông ấy là người quan trọng nhất trong đời ông và sự hiện diện của tôi xung quanh con trai ông chỉ mang đến sự đau khổ, rằng cuộc sống mà hai chúng tôi mong muốn được kề cận bên nhau sẽ không bao giờ hạnh phúc…”
Anh dừng lại rồi run rẩy thở ra.
“Tôi… Tôi đã mất bình tĩnh và… tôi nhớ là mình đã đứng dậy, tôi có thể cảm thấy con thuyền đang lắc lư nguy hiểm dưới chân mình và… sau đó cả hai chúng tôi đều ngã xuống. Giọng nói của ông ấy vẫn ám ảnh tôi đến giờ, cầu xin tôi hãy bơi đến bờ. Nhưng tôi không biết bơi, và đầu tôi cứ chìm xuống nước… và… và…”
Anh lắp bắp.
Lucas nhắm mắt lại.
“Và anh đã chết. Ngài Thị trưởng cũng thế.”
“Và tôi chết.”
Giọng nói của Elliot bị bóp nghẹn.
“Không nói một câu từ biêt với người mà tôi yêu nhất.”
Lucas mở mắt ra rồi nhìn chằm chằm anh, nhận thấy chân của anh đã hoàn toàn biến mắt.
Dạ dày Lucas quặn lại đau đớn và trong một khoảng khắc, cậu nghĩ rằng có một bàn tay đang bóp chặt lấy tim mình, cố lôi nó ra khỏi ngực cậu.
Đây là cảm giác nhìn người mà mình quan tâm chết trước mặt mình sao?
Tim lắp đầy bởi sự vô vọng như thế vỡ thành từng mảnh, phổi hất bay không khí ra ngoài?
Lucas biết bản thân mình đang nấc lên, một tiếng sụt sịt thoát ra khỏi môi cậu, cậu bước một bước ra sau rồi lắc đầu gom lại sự bình tĩnh của mình. Bây giờ không phải là lúc để xúc động, cậu tự nhủ với bản thân. Cậu đã đau đớn biết bao nhiêu khi nghe về những gì xảy ra với Elliot và tất cả những gì mà anh đã trải qua, Lucas cần phải mạnh mẽ lên và gạt cảm xúc của mình sang một bên. Elliot đã chờ đợi khoảng khắc này hàng thế kỉ, và giờ đây là ngày cuối cùng của anh trên thế gian này.
Để yên nghỉ.
Tuy nhiên, Lucas không thể che giấu hoàn toàn cảm giác bị tàn phá của mình. Mắt cậu ngấn nước, cậu cụp mắt xuống tránh đi ánh mắt của Elliot. Mũi cậu râm rang, cậu kín đáo sụt sịt một tiếng. Cậu hít một hơi thật sâu rồi liếc nhìn Elliot, cậu thấy phần lớn thân thể của anh đã biến mất, chỉ còn lại vai, cổ và mặt.
Lucas gượng cười.
“Elliot… Hầu như không còn gì trên anh còn tồn tại cả.”
Cậu dừng lại, cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại.
“Anh đã làm được rồi.”
Cậu thì thầm, giọng run run.
Mặt của Elliot tiến gần hơn về phía cậu.
“Chúng ta làm được rồi. Sẽ chẳng có gì thành công nếu không nhờ em cả, Lucas.”
Elliot nói, giọng của anh giờ đây mỏng manh dường như chỉ còn là tiếng vọng lại từ đâu đó. Cơ thể anh dần không rõ ràng nữa và Lucas hầu như chẳng thể thấy được nữa.
“Lucas….”
Elliot thì thầm. Lucas cảm nhận được hai bàn tay đang nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt mình, ngón tay của Elliot vuốt nhẹ lên da cậu. Hơi thở của Lucas nghẹn lại trong cổ họng khi anh cảm nhận được hơi ấm từ làn da của Elliot, mặc dù bây giờ điều nay dường như còn khó tin hơn khi anh đang dần trở nên hư vô trước mặt cậu.
“Anh không còn nhiều thời gian nữa.”
Cậu nhìn thẳng vào mắt Elliot, khuôn mặt mờ ảo của anh là tàn dư duy nhất chứng mình anh từng ở đây, Lucas cắn môi kìm lại tiếng nức nở của mình.
“Lucas. Anh không cần phải nhớ đến cái chết của mình, tất cả những gì anh cần nhớ là em.”
Elliot thì thầm.
“Em là lý do tôi còn ở lại trên thế giới này.”
Lucas sững người, tâm trí cậu giờ đây bị bao phủ bởi sự bối rối và đau đớn.
“Sao? Elliot, anh nói không hiểu cái gì cả.”
Elliot chẳng nói thêm câu nào nữa và Lucas sợ rằng thời gian đã tới rồi, gương mặt của Elliot hầu như chẳng thể nhìn thấy được nữa, đôi mắt của anh giờ đây là thứ duy nhất cậu còn nhìn được.
“Anh biết em sẽ trở lại đây tìm anh. Chỉ như thế là đủ rồi.”
Cậu nghe Elliot thì thầm và Lucas càng cảm thấy bối rối hơn.
“Tạm biệt, tình yêu của anh.”
Elliot nhìn thấy được ai chăng?
Lucas muốn nhìn xunh quanh xem có thấy người mà anh đang nói đến hay không nhưng ánh mắt của Elliot chỉ tập trung vào cậu đòi hỏi tất cả sự chú ý còn lại. Elliot đang biến mất dần và Lucas chẳng bao giờ cảm thấy vô vọng như lúc này.
“Elliot.”
Lucas đau đớn thì thầm, chẳng thể che giấu đi cảm xúc của mình được nữa.
“Tên… Tên của cậu ấy là gì?”
Cậu gấp gáp hỏi.
“Elliot, tên của cậu ấy là gì?”
“Lucas.”
Cậu nghe tiếng Elliot thì thầm lần cuối cùng, đôi mắt của anh ấy, tỏa sáng trước khi anh hoàn toàn biến mất, để lại Lucas một mình trong căn phòng.
Lucas đứng lặng người, hai chân cắm rễ xuống sàn. Sự trống rỗng đag vòng tay ôm lấy cậu khiến cậu tê liệt, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt, miệng há hốc như thế các cơ hàm của cậu đã rời ra.
Tạm biệt Elliot.
Một giọt nước mắt rơi ra khỏi khóe mắt của anh, lăn dài trên má rồi biến mất ở khóe môi. Cậu liếm môi, nếm được vị mặn chát trước khi nở một nụ cười thật tươi.
Anh ấy được tự do rồi.
—-
Cuộc sống của cậu đã trở lại bình thường sau một tuần ở nông thôn.
Có những ngày, Lucas nghĩ mình đã mơ suốt một tuần đó, mơ về Elliot. Nhưng sâu thẳm trong cậu, cậu biết, dù có là mơ hay không, cậu vẫn không thể quên được anh.
Một phần trong cậu không thể hiểu tại sao lại cảm thấy đau lòng như vậy. Anh mới biết Elliot chưa đầy một tuần. Bảy ngày chẳng có ý nghĩa gì trong cuộc đời con người cả. Nó chỉ là một mẩu nhỏ thời gian so với tuổi thọ của vũ trụ, giống như cuộc đời của Lucas hay bất kì ai khác xung quanh cậu vậy. Một mảnh vụn nhỏ bẻ mà cậu sẽ không đánh đổi để lấy bất kì thứ gì, bất kể là cảm giác tê cóng và chân thật đến mức nào, đang quắn lấy tim cậu khiến cậu khó thở.
Những lời cuối cùng của Elliot với cậu cứ lởn vơn quanh tâm trí cậu. Cảm giác như anh đã nói chuyện với cậu, nhận ra cậu là người anh yêu khi còn sống, người mà anh đã mong đợi đến hai trăm năm. Hai trăm năm chờ đợi là một lời từ biệt. Suốt hai trăm năm không có một kí ức cụ thể nào, không mục đích mà cứ ám lấy ngôi nhà mà anh xem thường vì những bí mật đen tối mà nó nắm giữ. Chỉ để anh có thể gặp lại họ lần cuối.
Lucas chẳng thể tin được tất cả những chuyện này. Làm thế nào mà cậu, Lucas, có thể là tình yêu trong quá khứ của Elliot? Trong thế giới nào đã biến chuyện này thành sự thật? Tuy nhiên, một lần nữa, Lucas không thể không nghĩ lại lý do tại sao mà cậu có thể nhìn thấy Elliot trong suốt khoảng thời gian qua, một kì tích mà chỉ có cậu mới có được.
Cuộc sống đã quay về với quỹ đạo vốn có nhưng bản thân Lucas thì không.
Lucas đã dành hai tuần cuối cùng của tháng 7 để ở cùng mẹ ở Ý, khám phá những điều kì diệu của Rome và Florence, mẹ cậu đã nở nụ cười rực rỡ, hạnh phúc khi có con trai bên cạnh. Tháng 8 đã đưa cậ đến bãi biển, cậu làm việc tại một trại nghỉ mát được bao quanh bởi những thanh thiếu niên to mồm, sừng sỏ để kiếm một ít thu nhập trước khi cậu bắt đầu học kì vào mùa thu.
Lucas bị loại khỏi cơn mơ màng khi người hàng xóm kế bên bắt đầu ồn ào, cậu thở dài, đưa tay lên dụi mắt.
Cậu đứng dậy khỏi ghế sô pha rồi đi vào bếp, mở tủ lạnh và nhìn vào bên trong bằng đôi mắt vô hồn. Gần đây cậu thường hay mất tập trung, gần như thể cậu đang di chuyển bằng chế độ lái tự động vậy. Cậu đóng tủ lạnh lại, chọn cách pha cho mình một tách cà phê.
Cậu bắt đầu đổ nước vào bình lọc, nhớ lại Mika sẽ hét vào mặt cậu như thể nào nếu cậu lại lấp đầy ấm điện của họ bằng đá vôi. Cậu nhìn chằm chằm những giọt nước nhỏ xuống, những gợn sóng mà chúng tạo ra, từng âm thanh tích tách theo sau.
Cậu sững người khi nghe thấy tiếng gõ cửa, tự hỏi rằng liệu Mika có phải bỏ quên chìa khóa rồi hay không rồi cậu sải bước lên lầu nhìn cửa ban công rồi mở chúng ra với vẻ mặt mệt mỏi.
“Gì vậy…?”
Cậu ngơ ngác, ánh mắt cậu rơi xuống người đang ở trước mặt mình, mắt cậu mở lớn, miệng cậu cũng há hốc theo.
Cậu nhắm mắt lại rồi lắc đầu rồi lại mở chúng ra, chắc ràng cậu không phải gặp ảo giác về đôi mắt xanh quen thuộc kia.
Nhưng cậu không.
“Elliot?”
“Ừm, con nghĩ là tốt lắm ạ? Nhưng mà con lại không thật sự muốn nghĩ về nó chút nào. Con còn không chắc rằng những việc con đang làm hiện giờ có thể có kết quả hay không nữa.”
Lucas nói chuyện điện thoại với mẹ cậu.
“Ôi, con yêu. Mẹ biết là con đã làm rất tốt mà, và mẹ chắc rằng sau này con sẽ trở thành một bác sĩ tuyệt vời thôi.”
Mẹ cậu trả lời, giọng bà vừa thoải mái vừa ấm áp.
Lucas thở dài.
“Nhà tâm lý mẹ ạ.”
Sao cậu phải luôn lặp đi lặp lại mọi thứ mà cậu từng nói cho bà vậy chứ?
Cậu có thể nghe thấy tiếng cười của mẹ mình ở đầu dây bên kia khi bà trả lời.
“Nếu con đã nói vậy, con yêu. Khi nào thì con trở về nhà, con không quên chuyến đi của chúng ta đấy chứ?”
Lucas đi tới bên tủ quần áo, đặt tay lên bề mặt bằng gỗ của tủ.
“Bọn con sẽ rời khỏi đây vào sáng thứ Bảy. Yann có một buổi tiệc gia đình vào Chủ Nhật. Và tất nhiên là con không có quên đâu mẹ. Con không thể chờ cho đến lúc đó nữa mà.”
Cậu giơ tay định nhéo nhéo mũi rồi lại thấy đầu ngón tay mình phủ đầy bụi. Cậu lắc lắc tay rồi phân tâm chùi nó vào quần.
Mẹ cậu cười.
“Tốt lắm, mẹ cũng không thể đợi hơn được nữa. Mấy tháng rồi mẹ thật sự rất nhớ con nhưng mẹ biết, con rất bận rộn. Mẹ tự hào về con lắm.”
Lucas mỉm cười. Một dòng nước ấm bao phủ lấy trái tim cậu. Không cha không mẹ bên cạnh và có một mối quan hệ căng thẳng với họ trong suốt cả thời niên thiếu thật sự không dễ dàng với cậu. Một phần trong cậu khao khát tình thương của mẹ, khi nghe thấy giọng nói của mẹ tuôn trào khắp người cậu khiến cậu như cảm thấy mình lại trở lại làm một đứa trẻ.
Cậu hắng giọng.
“Về chuyện đó… Bác sĩ nói gì khi biết mẹ sẽ đi trong vòng hai tuần?”
Cậu hỏi.
Mẹ cậu ầm ừ trả lời.
“Cô ấy rất cổ vũ chuyện đó nhưng mà mẹ cần phải tới gặp cô ấy trước khi mẹ đi.”
Bà dừng lại rồi nói thêm.
“Con có thể đến với mẹ không? Cô ấy bảo rằng muốn đưa cho con số điện thoại khẩn cấp, phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra thôi.”
Lucas gật đầu lia lịa, quên rằng mẹ mình không thể thấy được hành động của mình. Cậu ừm một lát mới phát hiện chuyện này.
“Được, con sẽ đến đó.”
Lucas cảm nhận được sự hiện diện của Elliot trong phòng mình rồi cậu nhìn xung quanh, thấy anh đã đứng ở cửa. Cậu nở một nụ cười gượng gạo rồi giơ một ngón tay lên, muốn nói với anh rằng chuyện này sẽ không mất nhiều thời gian lắm đâu.
Cậu đem sự chú ý của mình trở lại về phía mẹ mình.
“Mẹ, con phải đi rồi, con sẽ gọi lại cho mẹ khi con trở lại Paris nhé?”
“Được thôi con yêu, giữ sức khỏe nhé.”
Mẹ cậu dịu dàng nói.
“Ồ! Và gửi một cái ôm cho Yann giúp mẹ nhé.”
“Con sẽ. Tạm biệt mẹ.”
Lucas dập máy rồi thả người xuống giường, thở dài. Cậu ngước mắt nhìn lên rồi cười với Elliot.
“Hey.”
Cậu ngượng ngùng thì thầm.
Elliot hắng giọng.
“Đó là mẹ của cậu sao?”
Anh hỏi.
Lucas gật đầu.
“Ừm, bà muốn hỏi thăm tôi.”
Elliot ừm, Lucas thấy anh như đang muốn hỏi cậu chuyện gì đó.
Lucas nhướng mày.
“Sao thế?”
Cậu hỏi.
Elliot liếm môi.
“Tôi không có ý tọc mạch đâu nhưng mà bà ấy bệnh sao? Tôi nghe cậu nhắc tới bác sĩ?”
Anh hỏi.
“À, anh nghe được đoạn đó à.”
Lucas vừa nói vừa choàng tay ra sau, lòng bàn tay kê lấy cổ cậu.
“Yeah, anh có thể nói là vậy.”
Cậu hạ mắt nhìn điện thoại của mình rồi ném nó lên gối đầu.
“Mẹ… mẹ của tôi có bệnh tâm lý.”
Cậu giải thích.
Bà ấy đã mất đến vài năm để có thể được chuẩn đoán chính xác và dùng loại thuốc thích hợp, bà đã khỏe hơn nhiều so với trước đây rồi. Nhưng nghĩ đến việc bà ấy đã phải mất bao lâu để đạt được đến đó để hai người họ có thể kết nối lại và xây dựng lại mối quan hệ mẹ con này khiến cậu cảm thấy đau lòng, tổn thương. Cậu vẫn còn rất xấu hổ về khoảng thời gian đó, nói thẳng ra là cậu đã từ bỏ bà ấy, mặc dù bây giờ mối quan hệ của cả hai đã tốt đẹp hơn trước nhưng cảm giác tội lỗi vẫn đè nặng lên người cậu.
Elliot như nhận thấy Lucas không thoải mái.
“Ta không cần phải nói về chuyện đó đâu.”
Anh nhẹ nhàng nói.
Lucas lắc đầu.
“Không sao. Tôi nghĩ nói ra có khi lại tốt cho tôi.”
Cậu hít một hơi thật sâu. Vì một vài lý do mà cậu lại tin tưởng rằng Elliot có thể cẩn thận chấp nhận những gì mà cậu sắp nói. Có thể là do đây bây giờ là mùa hè. Cũng có lẽ đó là vì Elliot luôn khao khát được kết nối với con người. Cũng có lẽ Lucas cũng sẵn sàng để nói về nó.
Và chắc chắn là Elliot không thể đi kể lại cho bất kì ai.
“Chỉ là không dễ dàng để tôi nói ra chuyện đó mà thôi.”
Cậu thừa nhận với một nụ cười ngượng ngừng.
“Tôi không thật sự muốn nói về nó ngay cả với đám kia.”
Lucas bật cười lo lắng.
“Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu nữa.”
Elliot gật đầu rồi bước tới ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Bất cứ khi nào mà cậu cảm thấy thoải mái là được.”
Anh gợi ý.
Lucas hít sâu, hạ mắt nhìn xuống tay mình.
“Ok… Tôi… Mẹ tôi không phải luôn như thế. Chỉ khi tôi 13 tuổi bà ấy mới bắt đầu biểu hiện ra.”
Cậu bắt đầu nói.
“Lúc đầu thì vẫn ổn, chúng tôi vẫn có thể chịu được bởi vì khi đó có tôi và bố giúp đỡ bà ấy, anh biết đó, chúng tôi ở dính chặt lấy nhau bởi vì đó là điều mà một gia đình nên làm.”
“Chỉ là trước khi tôi chạm tới ngưỡng 16, bố tôi yêu một trong những khách hàng của ông, hay là cái danh chó má gì đó. Và khi đó, tôi vẫn chưa biết chuyện, tôi đoán là ông ấy quyết định như vậy là do cảm thấy chịu đựng mẹ tôi quá đủ rồi.”
Lucas ngập ngừng, kí ức vẫn còn để lại vị đắng chát trong miệng.
“Một ngày, tôi trở về nhà sau giờ học và bố của tôi đã biến mất. Tôi không còn thấy ông ấy kể từ đó. Ông nhắn tin… viết thư cho tôi đôi hôm khi ông muốn thứ gì đó, nhưng mà chúng tôi đã chẳng còn quan hệ gì như lúc trước nữa rồi.”
Lucas nhún vai, trong tâm cậu cố gắng đẩy cái suy nghĩ đó ra xa. Lucas hận bố mình vì những điều mà ông ta đã làm.
Cậu liếm môi rồi nói.
“Tôi cố gắng ở lại để giúp đỡ bà ấy nhiều nhất có thể, nhưng tôi nghĩ là mẹ tôi đã đạt đến cực hạn kể từ ngày bố tôi rời đi và vào một đêm nọ, mẹ tôi xông vào phòng rồi hét lên rằng có bao nhiêu linh hồn ác quỷ đang muốn xông ra ngoài để tóm lấy tôi và tôi phải chạy đi ngay.”
Lucas liếc lên nhìn Elliot người đang chăm chú nghe cậu, đôi mắt anh hiền hậu và đầy ý an ủi.
Lucas hắng giọng.
“Tôi nhớ rất rõ biểu cảm trên khuôn mặt bà ấy và lúc tôi nhận ra mình chẳng thể nhận ra bà ấy được nữa. Tôi…. Tôi sợ hãi.”
Cậu dừng lại, thở dốc ồ ồ, kí ức đó vẫn còn rất sống động.
“Nên, tôi làm theo những gì mà bà bảo tôi, tôi chạy đi. Tôi dừng lại ở một quán bar, tôi nhớ lúc đó là mình đã uống rất say đó cũng là lúc tôi gặp được người bạn sống cùng căn hộ của mình, Mika. Tôi không muốn trở về nhà, cũng không biết là điều gì khiến anh ấy đề nghị như thế nữa, nhưng mà anh ấy đưa tôi trở về và để tôi sống trong căn hộ của anh ấy, và chuyện này dẫn đến chuyện khác, tôi chuyển ra ngoài sống cùng anh ấy… kể từ đó.”
“Chuyện gì xảy ra với mẹ của cậu?”
Elliot hỏi nhỏ.
Dù tâm trạng bây giờ khá u ám nhưng cậu vẫn cảm thấy rất dễ chịu khi cởi mở như thế này, đặc biệt là với một người rất sẵn lòng để lắng nghe.
“Bố tôi đưa bà ấy vào một trại an dưỡng nơi mà bà có thể được chăm sóc chuyên nghiệp.”
Lucas trả lời, giọng cậu trầm xuống.
“Tôi vẫn luôn cảm thấy có lỗi về chuyện đó. Tôi đã từ bỏ bà, thành thật mà nói, đã có lúc tôi nghĩ rằng bản thân mình có thể sẽ tốt hơn nếu như bà ấy không xuất hiện ở đây. Tốt hơn hết là không có bất kì ai mắc bệnh tâm thần xuất hiện trong cuộc đời tôi. Tôi giờ vẫn trả lời tin nhắn của bà ấy, nhưng giờ chuyện chẳng còn giống như trước nữa.”
“Thế… Cậu không còn gặp bà nữa sao?”
Elliot hỏi.
Lucas lắc đầu.
“Tôi và bà ấy không gặp nhau trong một khoảng thời gian.”
Cậu thừa nhận, môi mím chặt.
“Nhưng giờ thì chuyện của chúng tôi đã tiến triển khá hơn rồi. Bà ấy đang sống một mình, tôi hay đến thăm bà ấy khi có thể. Chúng tôi còn dự định cùng nhau đi tới Ý vài tuần nữa.”
Elliot gật đầu rồi, vẻ mặt anh tò mò rồi hỏi.
“Điều gì làm cậu thay đổi suy nghĩ của mình vậy?”
Hơi thở trong cổ họng Lucas làm cậu cảm thấy hơi ngứa. Elliot không biết rằng cậu là đồng tính, và cậu không chắc là mình có muốn nhìn thấy ánh mắt Elliot nhìn cậu thường ngày lại thay đổi vì việc đó không nữa. Cậu nhìn đi chỗ khác, trốn tránh.
“Có một cô gái ở trường tôi. Chúng tôi hẹn hò và trong một phút cô ấy rình điện thoại tôi… Và biết được tôi là gay. Sau đó cô ấy bắt đầu đi kể với mọi người.”
Elliot đứng hình, vẻ bối rối chậm rãi chiếm lấy khuôn mặt anh, Lucas cảm thấy như bụng mình quặn lại.
“Sống thoải mái là tốt mà. Sao nó là điều xấu cho được?”
Elliot hỏi.
Khóe miệng Lucas giật giật, cậu lắc đầu.
“Không phải là gay trong vui vẻ mà là gay trong….đồng tính luyến ái.” (*)
(*): Vào những thế kỉ trước thì từ “gay” ám chỉ cho những con người sống lạc quan vui vẻ, có lối sống tự do. Chữ “gay” xuất phát từ một tiếng Pháp cổ là “gai”, nó cũng khá giống tiếng Đức thời đó là “gahi” chỉ sự bốc đồng. Tới năm 1951 thì từ “gay” mới được xuất hiện trong từ điển tiếng Anh Oxford với nghĩa mang hướng tình dục là “đồng tính”. Elliot tèo vào năm 18xx, lúc đó từ “gay” chưa bị biến nghĩa nên lúc Lucas bảo ẻm là “gay” thì ổng chỉ nghĩ về mấy người sống tự do ở Pháp thời đó thôi.
“Ồ.”
Elliot lầm bầm rồi anh hắng giọng.
“Là cậu thích đàn ông.”
Lucas gật đầu, cảm giác tâm trạng mình như trên mây.
“Tôi biết là nó không phải thực sự là…. ờ, một thứ gì đó tốt ở thời đại của anh.”
Anh nhún vai.
“Thời đại thay đổi, đúng chứ?”
Lucas thở dài nhẹ nhõm. Tuy Elliot rất ngạc nhiên nhưng anh không hề phán xét hay phản đối, điều này làm Lucas cảm thấy rất vui, một nụ cười nở trên môi cậu.
“Tôi đoán vậy. Chúng ta còn có một đoạn đường dài cần đi.”
Cậu dừng lại. Quay trở lại thời điểm đó luôn luôn mang lại nỗi đau và ám ảnh cho cậu, cậu thường tập trung lảng tránh nó.
“Sao đó thì tôi kiểu như bị quăng xuống đáy vậy. Tôi cố tránh mặt tất cả mọi người, hầu như không thể ngủ, và tôi luôn cảm thấy mình bị… hoang tưởng. Lúc đó, tôi còn chẳng nhớ được những ngày mà tôi không kiệt sức cả.”
Lucas kể.
Cậu cúi đầu.
“Rồi, tôi không biết nữa, một ngày, Yann và Mika cảm thấy chuyện này đã đi đủ xa rồi, hai người hợp sức lại cố gắng nhồi một số suy nghĩ vào đầu tôi. Sau đó tôi nói chuyện lại với những người bạn của mình, come out với mẹ… Bà ấy rất ủng hộ tôi và khi đó tôi mới nhận ra rằng, đúng vậy, có thể có một lúc nào đó tôi không thể chạm đến được bà ấy và mang bà trở lại cuộc sống đời thực, nhưng mà bà vẫn là mẹ của tôi mà, anh hiểu không?”
Lucas tiếp tục.
“Bà vẫn là người sẽ ôm tôi khi tôi muốn khóc òa, bà vẫn là người dành thời gian nghỉ ngơi của mình để đưa tôi đến lớp học đàn. Bà vẫn là người cho tôi xem những thước phim đen trắng dở tệ mà tôi còn chẳng thèm để tâm đến nó….”
“Đến giờ tôi vẫn cảm thấy rất có lỗi. Bà ấy luôn rất ủng hộ tôi, tôi cảm thấy mình không xứng đáng với bà ấy. Tôi biết là khi đó tôi vẫn còn nhỏ, nhưng tôi vẫn rất hối hận vì đã từ bỏ bà, tôi đã làm những điều mà bố tôi đã làm với bà ấy, với chúng tôi và tôi thì luôn muốn từ chối trở thành một người như ông ấy.”
Cậu thừa nhận, để ánh mắt mình dạo quanh căn phòng rồi dừng lại tại bức tranh con vịt kia. Một nụ cười nhẹ hiện hữu trên gương mặt cậu trước khi cậu lắc lắc đầu.
Lucas chà tay lên mặt.
“Thế nên là, tất cả những chuyện này… làm tôi phải suy nghĩ lại về cách mà tôi đối xử với bà ấy. Dù gì thì bà ấy vẫn là con người, mà đã là con người thì họ luôn là chính họ, anh hiểu không? Đôi khi họ cảm thấy không khỏe, thì thứ bạn cần làm là kiên nhẫn với họ.”
Lucas lầm bầm, hơi nhún vai.
“Anh biết gì không, tôi từ lâu đã ước rằng bản thân tôi không phải là một người đồng tính, có lúc tôi sẽ nghĩ như thế để làm cho cuộc sống của tôi trông dễ dàng hơn, nhưng khi đó liệu tôi có còn là chính tôi nữa hay không?”
Cậu thở dài, co chân lên rồi vòng tay ôm lấy chúng.
Lucas kê cằm lên đầu gối rồi nhìn chằm chằm về phía trước.
“Tôi nghĩ là… việc chấp nhận một phần nào đó của bản thân khến tôi nhận ra rằng chỉ cần như thế mà thôi. Một phần của bản thân mình. Như tôi giỏi toán, thích màu xám và có thể nhìn thấy người chết vậy.”
Cậu thầm thì rồi tự cười vì câu đùa vớ vẩn của mình.
Cậu thấy nụ cười của Elliot hiện lên qua khóe mắt mình rồi cậu tiếp tục nói, cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Anh biết đó, trong thời đại của tôi, có thể là của anh nữa, con người luôn thích nhốt một người khác vào một chiếc hộp rồi thêm một cái nhãn dán lên trên đó và về cơ bản là nó từ chối chấp nhận việc nhãn dán kia không chỉ là thứ duy nhất mà con người đang có. Tôi là người đồng tính, đúng vậy, nhưng tôi không chỉ có thế. Đồng tính là một phần tạo nên tôi, chính tôi, và nếu tôi bỏ rơi mọi người chỉ vì họ bị bệnh tâm thần, thì điều này nói lên gì về tôi chứ? Nó cũng tệ như những việc mọi người làm với tôi chỉ vì tôi là người đồng tính vậy. Con người sở hữu nhiều hơn một thứ mà.”
“Mẹ tôi không phải chỉ có căn bệnh của bà ấy không, bà còn có nhiều thứ khác nữa mà. Tôi thật sự rất mệt mỏi khi thấy mọi người cứ chỉ nhìn vào một góc độ mà nhận xét cả một con người của bà ấy.”
Lucas trầm ngâm, cảm thấy má mình nóng lên.
Có một khoảng lặng kể từ đó, Lucas nhắm mắt lại, sự mệt mỏi bao trùm lấy cậu. Cậu đã nghe người khác nói rất nhiều lần là nếu tâm sự thật lòng về cảm xúc của mình với người khác có thể khiến mình cảm thấy kiệt sức, nhưng cậu lại không nghĩ tới nó có thể mệt tới mức này. Đôi mắt dưới mi mắt cậu cay xè, cậu lấy tay dụi dụi chúng.
Khi cậu ngước nhìn lên thì thấy Elliot đang nhìn đi chỗ khác với vẻ trầm ngâm.
Lucas giơ tay muốn lắc vai Elliot nhưng nhanh chóng dừng lại vì nhớ ra rằng cậu không thể chạm được anh. Cậu hắng giọng rồi hỏi.
“Elliot, anh không sao chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
Elliot vẫy tay đáp lại nhưng tông giọng của anh khiến Lucas phải nhướng mày tò mò.
Elliot đứng dậy rồi cúi xuống trước mặt Lucas, anh nhìn lên bằng cặp mắt ân cần.
“Cảm ơn cậu đã chia sẻ câu chuyện của cậu cho tôi, Lucas. Tôi thật sự rất vinh hạnh.”
Lucas gật đầu, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi cậu.
“Tôi mừng là tôi đã làm thế.”
Cậu thực sự nghĩ như vậy.
—-
Chắc chắn là đang giỡn mặt với mình, Lucas vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm Basile đang lắc đầu theo điệu nhạc, đám tóc xoăn của cậu ta nhảy nhót theo. Cậu liếc nhìn Elliot người đang nhìn Basile bằng khuôn mặt tò mò rồi lắc đầu.
“Mày chẳng nghiêm túc nổi.”
Lucas nói bằng tông giọng đều đều.
Basile dừng chuyển động, nhất thời, cậu ta bối rối.
“Là sao? Mấy bản nhạc này vừa cổ điển vừa cũ mà. Đúng y chang với thứ mà mày yêu cầu rồi còn gì.”
Lucas đảo mắt.
“Để tao nhắc lại lần nữa ha, mày không thể nào nghiêm túc nổi.”
Cậu vừa nói vừa chỉ vào Elliot mặc dù cậu biết rõ là Basile chẳng thể nhìn thấy được anh.
“Anh ấy chết vào những năm 1830, không phải 1960. Ảnh chưa bao giờ nghe The Beatles lúc ảnh còn sống cả!”
Cậu nghiến răng.
“Tôi thích bộ tứ này lắm. Họ có giai điệu khá là độc đáo.”
Elliot xuất hiện bên cạnh cậu, trên khuôn mặt anh hiện rõ sự nghiền ngẫm rõ ràng là anh đang rất nghiêm túc.
Luacs tặng anh một cái liếc mắt.
“Cả anh nữa. Anh chẳng giúp được gì vào lúc này cả.”
Cậu thì thầm như thể bị kích thích.
“Ờ ha, tao chẳng nghĩ tới chuyện đó.”
Basile dừng lại rồi nói. Cậu ta chộp lấy điện thoại rồi dùng ngón cái nhấn nút dừng nhạc.
“Thế tao phải tìm thứ gì đây?”
Lucas nhéo mũi.
“Tao không biết…”
Cậu nhìn Elliot.
“Mozart? Bach? Lully? Tao biết người đéo nào được? Tìm mấy ông nhạc sĩ nào mà Elliot có thể đã nghe lúc ảnh còn sống đó.”
“Nhưng mà mấy ông đó chán lắm mày ơi.”
Basile rên rỉ.
Lucas thở dài.
“Ai bận tâm tới chuyện mấy ổng có chán hay không chứ? Rồi sao mày lại trong cái nhóm tìm nhạc? Tao tưởng mày là đứa đi tìm mấy cái đồ vật linh tinh chứ.”
Cậu rên lên, giơ tay lên không trung.
Mà thôi, nếu ý tưởng của Basile là đi tìm nhạc của The Beatle thì ai mà biết mấy thứ mà nó tìm được sẽ là gì cơ chứ. Một người chơi vinyl? Một chiếc điện thoại đời cũ?
Basile kê lòng bàn tay ra sau cổ.
“Tao có thể làm bể một cái đèn hoặc là hai.”
Cậu ta lẩm bẩm, vẻ mặt ngượng ngùng.
“Nên là nó không được phép chạm vào bất kì thứ gì nữa.”
Giọng của Arthur truyền ra từ phía cửa.
Lucas nhìn lên, một nụ cười mỉm xuất hiện trên môi cậu. Sao anh ta chẳng ngạc nhiên chút nào nhỉ?
“Tuy vậy, nhưng mà….”
Arthur vừa nói vừa bước về phía của Lucas rồi đặt một tờ giấy xuống bàn.
Lucas ngơ ngác.
“Gì thế?”
Cậu lẩm bẩm, cầm tờ giấy lên. Lông mày Lucas nhướn lên tận trán, cậu cảm nhận được Elliot đã di chuyển qua bên cạnh cậu, cặp má của anh sáp lại gần để nhìn rõ hơn.
“Giấy chứng tử cửa Hector Broussard, 1896-1940?”
Arthur gật đầu.
“Yep.”
Lucas nhăn mũi.
“Okay? Rồi mày cho tao coi cái này là vì…”
Giọng Lucas kéo dài ngẫm hỏi.
Arthur nhún vai trả lời.
“Bởi vì chúng ta đang phí thời gian để tìm tất cả những tờ báo từ năm 1830 trong khi chúng ta có thể làm cách này. Ý tao là, chắc chắn là tao không biết tới cách này rồi nhưng mà tao tìm thấy tờ giấy này ngày hôm qua khi mà đang lục tung đống đồ của bà tao…”
Anh ta nói, chỉ vào tờ giấy mà Lucas đang cầm.
“… Và hình như là giấy chứng tử đã có từ năm 1790, mày biết ai sinh sau năm 1790 không? Là Elliot. Đúng rồi đó.”
“Thế… Mày có giấy chứng tử của anh ấy à?”
Lucas hỏi, có một chút phấn khích hiện lên trong giọng của của cậu. Cậu quay đầu mỉm cười với Elliot.
“Ừ thì có nhưng mà nó không tiết lộ gì nhiều lắm, chủ yếu chỉ là ngày tháng thôi. Giấy chứng tử cũ hơi khó tìm một chút, nhưng mà có một số bô ngành đã số hóa chúng và thật may mắn cho chúng ta là…”
Arthur ngừng nói như muốn thêm một chút hồi hộp không cần thiết.
“Họ có của Elliot! Và trên theo họ ước tính là Elliot chết vào ngày 28 tháng 6 năm 1836. Lúc anh ta vừa tròn 21 tuổi.”
Lucas nhướng mày.
“Mày bảo ước tính có nghĩa là sao?”
Arthur cắn môi rồi lắc đầu.
“Tao không biết.”
Anh ta nói với giọng không chắc chắn.
“Nhưng mà của ông cố tao thì không có chữ ước tính trên đó, nên theo suy đoán của tao là bọn họ không tìm được thi thể của Elliot ngay tại thời điểm đó.”
“Đệt.”
Lucas thì thầm, lông mày cậu nhăn tít.
“Tao không hiểu. Không phải mày nói là anh ấy chết trong căn nhà này sao?”
Cậu nhìn Elliot.
“Anh chết trong căn nhà này phải không?”
Cậu lặp lại.
Elliot nhún vai rồi Lucas nhìn lại Arthur.
Arthur nói nhỏ.
“Ý tao là chỉ là giả thuyết thôi. Sao tao biết được? Tao còn chẳng ở đó mà.”
Anh ta chăm chú quan sát Lucas.
“Chuyện này quan trọng lắm à?”
Lucas do dự.
“Thì nếu anh ấy chết trong ngôi nhà này sao phải mất một khoảng thời gian, xác của anh ấy mới được tìm thấy? Chuyện này vô lý quá.”
Cậu luồn tay mình vào tóc rồi đưa lên miệng.
“Mày tìm được thứ gì nữa không?”
“Không.”
Arthur nói, lắc đầu.
“Tao đang tìm tiếp đây.”
Lucas cắn môi tự hỏi rồi nhún vai.
“Chắc tao cũng sẽ tìm thêm thôi. Tao biết là mày nghĩ đống báo kia vô dụng, nhưng mà tao cứ cảm thấy nó sẽ cho bọn mình ít thông tin gì đó. Đáng để thử lắm.”
Ít nhất thì, cậu hi vọng là thế.
—-
Fuck Agathe Christie.
No really, fuck her.
Lucas ngồi dưới sàn vừa rên rỉ vừa đẩy mấy cuốn sách của Agathe Christie trước mắt cậu đi. Cậu đứng dậy rồi bước về phía kệ sách với khuôn mặt kiên quyết.
Lucas không biết chuyện gì xảy ra với cậu nữa. Thời gian họ phải rời khỏi căn nhà này đến rất nhanh và khi biết cậu còn lâu mới tìm ra được chuyện gì đã xảy ra với Elliot, khiến cậu cảm thấy rất gấp gáp.
Cậu ghét cảm giác đó.
Lucas có thể nói rằng là bản thân cậu rất bức phá khi ở trong tình huống áp lực gia tăng, nhưng tại thời điểm này, Lucas chẳng tìm thấy gì cả. Kể từ khi nói chuyện với Elliot về mẹ mình, Lucas đã cảm thấy có thứ gì đó đang từ từ thay đổi giữa hai người. Cậu không thể xác định chính xác đó là gì, nhưng cậu biết rằng cậu đã trở nên thân thiết hơn với anh như thể Elliot đã phần nào trở thành một người bạn của cậu chứ không chỉ mà một người mà cậu đang giúp đỡ.
Vấn đề duy nhất còn tồn đọng lại đây là có rất nhiều cảm xúc mâu thuẫn với nhau. Bằng cách nào đó mà cậu trở nên thân thiết với Elliot, nghĩ đến việc hoàn thành chuyện này sẽ chỉ dẫn đến việc Lucas mất đi một người mà cậu quan tâm cho dù cậu biết rất ít về anh. Đồng thời, Elliot không thuộc về nơi này, anh đã bày tỏ mong muốn được rời đi rất nhiều lần.
Và Lucas là ai mà lại ra quyết định Elliot có thể sống hay chết chứ?
Lucas thở dài, vuốt ve những cuốn sách trước mặt bằng ánh mắt xa xăm. Cậu lấy xuống một vài quyển sách từ giá sách rồi chất chúng trên cánh tay, quay lại thả chúng xuống vị trí trước đó của cậu trên sàn.
Lucas thật sự không biết mình đang cố gắng làm chuyện gì nữa. Arthur luôn quả quyết nói về chuyện thời gian còn lại của Elliot ở trong căn nhà này ít như thế nào, tuy nhiên, giờ đây Lucas không thể chỉ đơn giản là ở yên và không làm gì cả.
Sau phát hiện của Arthur, Lucas đã tìm kiếm không biết bao nhiêu lần vô số cơ sở dữ liệu, trang web nhưng không có kết quả nào. Sự thất vọng dường như đang tuôn ra từ mọi thớ thịt trên người cậu.
“Lucas?”
Cậu đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi từ phòng khách.
“Mày đâu rồi?”
Lucas nhìn lên, hắng giọng rồi la lên.
“Tao ở đây.”
Vài giây sau, gương mặt Yann xuất hiện ở lối ra vào. Cậu ta bước vào trong phòng dựa vào tường.
“Tao xin lỗi Lulu. Tao không tìm thấy thứ gì cả.”
Cậu ta nói bằng giọng hối lỗi.
Lucas buông ra một tiếng thở dài.
“Tao cũng vậy. Nhưng mà tao cũng không ngạc nhiên lắm, đã quá lâu kể từ lúc đó rồi…”
Yann chỉ vào đống sách đang nằm lăn lốc bằng cằm.
“Mày đang làm gì đấy?”
Lucas nhún vai.
“Đang tìm thứ gì đó hữu ích.”
Cậu lầm bầm.
Yann gật đầu, bước về phía Lucas.
“Vậy…. Mày tìm được gì rồi?”
Lucas cắn môi rồi nhìn vào trang bìa cuốn sách.
“Một đống sách về Agathe Christie…”
Cậu càu nhàu rồi đẩy mấy cuốn sách đó đi. Cậu đưa tay lên che mặt.
“Chết tiệt!”
Cậu nghiến răng, bực bội.
Nghiêm túc đấy!
Fuck her!
Yann ngồi xuống bên cạnh cậu. Cậu đặt tay ra phía sau lưng Lucas rồi vỗ vỗ an ủi.
“Này, đừng để bị đánh bại như thế chứ, chúng ta vẫn còn thời gian mà. Chúng ta chỉ rời đi trong…”
Yann ngừng lại, cậu ta nhúc nhích cái mông mình rồi thò tay vào túi quần, cầm lấy điện thoại của cậu ta rồi đưa lên mặt.
“Hai ngày.”
Cậu ta nói.
“Okay, có thể là không còn nhiều thời gian lắm. Nhưng chúng ta vẫn có thể làm được.”
“Tao gần như là….”
Lucas giơ tay lên, ngón cái và ngón trỏ chỉ cách nhau vài cm.
“Gần như gọi cho Ghostbusters rồi. Nhưng mà giống như, Ghostbusters sẽ tư vấn cách không hút linh hồn anh ấy vào trong một cái máy hút bụi ghê tởm nào đó vậy.”
Yann ngơ ngác.
“Có người thật sự làm chuyện đó à?”
Cậu ta hỏi trong sự ngỡ ngàng.
Lucas khịt mũi rồi ngồi thẳng dậy.
“Yeah, mày không tin được có bao nhiêu người nghĩ rằng ma có tồn tại đâu.”
“Lucas?”
Cậu nghe tiếng Elliot gọi.
Lucas ngẩng phất đầu rồi nheo mắt. Cậu nhanh chóng thấy anh đang đứng ở cửa nên vẫy tay.
“Hey, sao thế?”
Yann sững người, nhìn xung quanh, trong mắt cậu ta hiện lên một tia hiểu rõ khi cậu ta nhận ra không có thằng bạn nào của hai đứa ở đây.
“Elliot?”
Cậu ta thì thầm vào tai Lucas, cậu gật đầu.
“Tôi thực sự rất xin lỗi vì đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai cậu.”
Elliot nói nhỏ, nhìn Yann.
“Nhưng mà tôi có thể nói một câu không?”
Lucas nhíu mày.
“Hửm. Chắc rồi?”
Cậu nhìn Yann rồi cười xin lỗi.
“Mày rời đi được không? Anh ấy muốn nói chuyện.”
Yann gật đầu rồi bước đi. Cậu ta ngượng nghịu vẫy tay, chắc là đang muốn chào Elliot, sau đó cậu ta bước ra khỏi phòng mà không quay đầu nhìn lại.
Lucas mút môi rồi nhìn lên, nhanh chóng nhận thấy sự do dự trên khuôn mặt của Elliot.
“Sao thế?”
Cậu hỏi.
Elliot dường như đang cân nhắc nên nói thế nào, mắt anh nhảy từ chỗ này sang chỗ khác, chẳng dừng lại ở một chỗ qua lâu. Ngôn ngữ hình thể của anh như gào to sự lo lắng, Lucas không thể hiểu được tất cả những thứ này có nghĩa là gì.
Lucas sững người, quay đầu qua phía bên kia.
“Anh không sao chứ?”
Elliot gật đầu.
“Cậu còn nhớ những gì cậu kể cho tôi ngày hôm qua không? Về mẹ của cậu?”
Anh nghiêm túc hỏi.
Lucas cắn môi dưới, mắt cậu hiện lên vẻ tò mò.
“Ừ…?”
Cậu ngừng lại một khoảng.
“Nó thì sao?”
Elliot hít sâu một hơi.
“Cuộc trò chuyện của chúng ta… Tôi không thể ngưng nghĩ về nó. Từ khi cậu đến đây…”
Anh hắng giọng rồi khóa nhìn Lucas.
“Tôi chưa bao giờ nói với cậu… nhưng mà tôi nhớ rất rõ những khoảng khắc thoáng qua trong những năm tháng niên thiếu của mình. Trong vài ngày, tôi không thể kết nối chúng với nhau.”
Anh thừa nhận.
“Nhưng ngày hôm qua… Có điều gì đó mà cậu đã nói với tôi, nó cứ khiến tôi cảm thấy đau đầu, cầu xin tôi hay nhớ lại.”
Elliot ngừng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt anh dịu dàng lạ thường như thể những hình ảnh cuộc đời mình đang ùa về trước mắt anh. Anh lắc đầu rồi thở dài thật sâu, liếc nhìn Lucas.
“Và tôi đã nhớ.”
Mắt Lucas mở to, cậu ngồi thẳng người, sợ hãi nhìn chằm chằm Elliot. Lúc cậu định nói thì Elliot nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tôi từng là một kẻ bị ghẻ lạnh, hay nói chính xác hơn là sắp thành một kẻ như thế.
Anh nói thẳng thừng.
Ghẻ lạnh? Cậu đã từng nghe từ này trước đây ở đâu thế nhỉ?
Lucas sững người.
“Ghẻ lạnh?”
Cậu lặp lại.
“Bất thường. Tức giận. Điên rồ. Đầu óc không bình thường.”
Elliot nói rõ, khuôn mặt anh bình tĩnh. Lucas cảm thấy dạ dày mình quặn lại.
“Ở thời đại của tôi, những người như tôi… và mẹ của cậu, phải trốn đi hoặc là bị bỏ tù bởi vì xã hội thời đó cho rằng chúng tôi là thứ nguy hiểm. Chúng tôi bị ghẻ lạnh bởi phần còn lại của thế giới.”
Lucas gật đầu, cuối cùng cũng nhớ ra cậu nghe được từ đó ở đâu. Từ những gì cậu thu thập được từ một trong những lớp tâm lý học của mình, tiền sử bệnh tâm thần không phải là một chuyện gì tốt đẹp, thậm chí cho đến ngày hôm nay, nó vẫn bị hiểu lầm nghiêm trọng. Lucas là một bằng chứng sống cho sự việc này. Cậu thậm chí còn không thể tưởng tượng được những định kiến vào thế kỉ 19 đó đã khiến cuộc sống của Elliot khó khăn đến nhường nào.
Sau đó Elliot chẳng nói một câu nào, sự im lặng kéo dài dần chiếm lấy sự thoải mái trong căn phòng. Lucas nói.
“Anh có thể nói cho tôi biết anh còn nhớ những gì nữa không?”
“Tôi nhớ cảm giác của tôi lúc đó.”
Elliot trả lời. Anh ngẩng đầu rồi nhìn bên cạnh cỏ vẻ khá do dự để nói nhưng anh vẫn tiếp tục.
“Có những ngày tôi chỉ ngủ thôi, dính mãi trên giường với một nỗi u sầu, như thể mong muốn tận hưởng cuộc sống của tôi rời bỏ cơ thể này. Tôi không có mục đích, không có khao khát. Khoảng trống bên trong tôi, sự trống rỗng mà tôi cảm thấy… đang dần chiếm lấy tất cả.”
Anh nhìn đi chỗ khác.
“Cũng có những ngày, tôi cảm thấy rất bâng khuâng. Tôi hầu như không ngủ. Tâm trí tôi chạy đua với theo những ý tưởng vĩ đại. Tôi là một thế lực không thể ngăn cản: Tôi vẽ tranh cho đến khi não tôi không nghĩ ra được gì nữa, đánh nhau với những dân làng… Tôi liên tục bị mắc kẹt trong vòng tròn của những cảm xúc đó. Tôi lúc đó nghĩ rằng tôi đã hoàn toàn phát điên rồi.”
Anh dừng lại và Lucas nhìn thấy sự ám ảnh trong đôi mắt xanh kia.
“Tôi khiếp sợ bản thân mình.”
Elliot lầm bầm.
Tim Lucas siết chặt. Những hình ảnh về khuôn mặt của mẹ xoẹt qua trước mắt anh và trong một khoảng khắc, cậu đã nghĩ rằng bản thân mình sẽ phát ốm mất. Chẳng lẽ đây là những gì mà mẹ cậu cũng đã luôn trải qua chăng? Cậu hạ mắt cảm nhận từng cơn quặn thắt trong bụng.
Khi cậu nhìn lên, Elliot nhìn chằm chằm cậu với một nụ cười đau khổ.
“Khi cậu kể với tôi về mẹ của cậu, hoặc là rõ ràng hơn, mối quan hệ giữa cậu và bà ấy. Nó làm tôi nhớ lại mẹ của mình. Tôi không thể gợi nhớ lại tuổi thơ của mình, một chút cũng không, nhưng tôi nhớ rất rõ sự thay đổi trong ánh mắt của mẹ.”
Anh kể.
Khuôn mặt Elliot trở nên dữ tợn.
“Bà ấy không thể chịu đựng được khi nhìn tôi.”
Anh thì thầm, giọng anh hơi run rẩy.
“Tôi nghĩ bà ấy đã cảm thấy rất xấu hổ về những thứ mà tôi đã trở thành. Tôi không chắc nữa nhưng một phần trong tôi tin chắc rằng bà ấy không muốn mọi người biết tình trạng của tôi. Tôi nhớ bà ấy đã từ chối cho tôi rời khỏi nhà. Hầu hết những hình ảnh thoáng qua mà tôi nhớ đều ở trong căn nhà này. Tôi chẳng thể nhớ bất kì thứ gì bên ngoài căn nhà này.”
Lucas nhắm mắt lại, một cơn giận bùng cháy trong dạ dày cậu. Elliot càng nói về quá khứ của mình, Lucas càng trở nên tức giận hơn.
Sao bà ta có thể làm vậy với anh? Cậu cảm thấy bản thân mình đang gào thét bên trong. Bằng một cách nào đó mà một phần trong câu chuyện của Elliot gợi nhớ về cậu rất nhiều và Lucas biết một phần cơn giận ngút trời này chĩa hướng về chính cậu.
Elliot hắng giọng, Lucas nhìn lên dò xét.
“Nhưng quan trọng hơn hết là, đây là lý do tại sao tôi muốn nói chuyện với cậu. Tôi biết một số thứ có thể giúp chúng ta.”
Elliot ngừng lại, tìm kiếm từ ngữ để nói tiếp.
“Khi Arthur đề cập đến ngày tử vong của tôi, nó kích thích một thứ gì đó bên trong tôi. Trước ngày tôi chết, mẹ có bảo với tôi rằng bà ấy có nhận một bức thừ từ cha vài tuần trước, trong thư bảo rằng ông đã nói chuyện với một người bị bệnh tâm thần và rằng tôi sẽ được điều trị xa nhà.”
Hơi thở Lucas rít lên, cậu ngồi dậy, nhìn chằm chằm Elliot.
“Ngày tôi chết là ngày tôi khởi hành đến trại tâm thần.”
Miệng Lucas mở to, cậu trợn tròn mắt. Trại tâm thần? Elliot đã từng bị đưa đi đến một trại tâm thần?
Bụng cậu quặn lại, cậu cúi đầu để che giấy đi những cảm xúc nảy sinh do những lời mà Elliot mang lại.
“Nhưng anh không bao giờ đi đến đó.”
Cậu đoán bằng tông giọng gần như câm lặng.
Elliot lắc đầu.
“Không, tôi chết.”
“Elliot… tôi… tôi không biết phải nói gì nữa.”
Lucas thừa nhận, luồn tay vào tóc. Càng hiểu về Elliot cậu càng hiểu ra rằng quá khứ của anh tăm tối đến nhường nào. Nhưng cậu còn lâu mới muốn mong đợi những thứ đó. Cậu hắng giọng.
“Ý tôi là, thật tốt là anh có thể nhớ ra.”
Cậu thì thầm, không chắc liệu rằng ngay cả bản thân cậu có tin lời của mình không nữa.
Vô tri hưởng thái bình mà, phải không?
“Phải rồi, đúng chứ? Vấn đề là tôi vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó.”
Elliot nói nhưng Lucas gạt đi bằng một cái vẫy tay.
Họ đã rất gần để tìm ra chân tướng. Lucas đứng dậy đi tới kệ sách, cầm lấy một chiếc notebook nhỏ. Cậu nhìn xung quanh để tìm bút, khi tìm thấy được rồi thì cậu cầm lấy rồi ngồi xuống trở lại, ghi chú tất cả những gì mà Elliot vừa nói, cố gắng kết nối lại tốt nhất có thể.
Lucas sững lại rồi ngước nhìn lên, một ánh nhìn tò mò hiện lên trong đôi mắt xanh của cậu.
“Nhưng mà chờ đã, nếu lúc trước anh đã như thế thì anh còn nhớ những lúc mà anh cảm thấy bất ổn không?”
Cậu hỏi.
Elliot lắc đầu.
“Không, tôi luôn ở trạng thái ổn định, ít nhất là sau khi qua đời. Tâm trạng của tôi không thay đổi gì mấy. Nhớ lại tất cả những chuyện kia chỉ khiến tôi nhận ra tôi đã cư xử kì dị như thế nào vào thời điểm đó thôi.”
Elliot trầm ngâm nhìn đi chỗ khác.
“Có thể cái chết là thứ duy nhất có thể chữa lành tôi, là thứ tiêu diệt sự điên rồ trong đầu tôi.”
Anh dừng lại.
“Tôi từng tự hỏi về cách này khi còn sống. Liệu cái chết sẽ giải thoát tôi như thế nào đây.”
Lucas rùng mình, những lời của Elliot khiến cậu cảm thấy kiệt quệ. Trong tâm trí của Lucas, giải thoát và cái chết nghe chẳng có gì tốt đẹp cả nhưng nếu Elliot luôn nghĩ về nó trong suốt quãng đời của anh… Lucas lắc đầu, những suy nghĩ kia khiến nội tâm cậu xoắn lại khó chịu.
Elliot thở dài, môi anh mím chặt, chối bỏ.
“Bây giờ thì giải thoát không phải là một từ tôi có thể dùng ngay lúc nào. Tôi cảm thấy khá là kì quặc. Cái chết đã giải thoát tôi ra khỏi bộ não của mình nhưng lại kết án tôi kiếp sau của tôi phải chịu cảnh cô độc thế nào. Đây giống như là nụ hôn của Ác quỷ vậy.”
Anh trầm ngâm.
Lucas để suy nghĩ của mình lang thang một chút.
“Bức vẽ…”
Cậu đột nhiên thì thầm; hình ảnh người đàn ông đắm mình trong dòng nước nhảy múa trước mắt cậu.
“Có phải đó là ý của anh khi anh nói rằng bản thân anh cảm thấy mình như bị chết đuối đúng chứ?”
Elliot cắn môi, ánh mắt anh nhìn xa xăm.
“Có lẽ. Tôi tự hỏi rằng liệu tôi đã tự nguyện quên đi tất thảy hay không.”
Anh thì thầm.
Tim Lucas quặn lại.
“Tôi rất tiếc về những gì xảy ra với anh. Tôi cũng rất xin lỗi vì đã bắt anh phải nhớ lại những chuyện đó.”
Cậu thành thật nói.
Elliot lắc đầu, ánh mắt anh vừa nghiêm túc vừa điềm tĩnh.
“Tôi không thấy thế. Dù cho đây chẳng phải những ký ức đẹp đẽ gì nhưng nếu tìm lại được chúng có nghĩa là tôi có thể tự do thì tôi sẽ bất cứ điều gì cần phải làm.”
Anh nói một cách kiên quyết, nhìn thẳng vào mắt Lucas như thể anh đang cầu xin cậu hãy tin mình.
Lucas gật đầu.
“Anh nói đúng. Tôi không biết chuyện này sẽ dẫn chúng ta đến đâu, nhưng giờ đây nếu anh nhớ lại được hết tất cả mọi chuyện, tôi chắc rằng chúng ta sẽ tìm ra được chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó.”
“Đây cũng là điều mà tôi đang kì vọng.”
Elliot cười nhẹ, nói nhỏ.
Lucas liếc nhìn notebook mà cậu đang cầm trên tay, rồi viết nhanh một dòng ghi chú.
Mẹ của Elliot: dự định tới trại tâm thần -> Elliot chết -> Không có chuyện tị nạn.
Nhưng mà liệu có gì có thể xảy ra giữa hai sự kiện này? Lucas có linh cảm rằng cậu sẽ không thích câu trả lời này chút nào, và đây cũng là lần đầu tiên cậu hi vọng rằng linh cảm của mình đã sai.
Mẹ sao?
—-
“Mày có nghĩ là anh ta bị lạc không?”
Arthur sững người, nói nhỏ rồi dựa người lên kệ bếp.
Lucas nhún nhún vai rồi liếc nhìn Elliot, người đang trước khung cửa sổ lòi.
Lucas luôn tự hỏi rằng Elliot đang suy nghĩ gì khi anh đứng như thế. Elliot có vẽ như đang lạc lối trong những dòng suy nghĩ, anh trôi xa khỏi nơi này dù đang đứng ngay trước mặt cậu.
Đứng dưới góc độ của Elliot làm cậu không thoải mái chút nào. Khi là anh ấy, cậu cảm thấy thế nào? Liệu anh có nhớ cảm giác từng ngọn cỏ dưới bàn chân hay những cơn gió thổi bay tóc anh trong một cơn bão lớn không? Miệng của anh vẫn có thể nếm được kết cấu và hương vị của trái cây, thịt và rau không?
Lucas nhắm mắt trầm ngâm. Có lẽ Elliot chỉ đang mất kết nối với thế giới xung quan mà thôi. Đôi khi Lucas cảm thấy như vậy, mỗi lần Elliot quay lưng về phía Lucas như thế này, anh như khép kín mình lại, biểu cảm trên gương mặt anh hoàn toàn bị che khuất.
Khóe mắt cậu bắt lấy một chuyển động rồi cậu nhìn Yann người đang đi vào nhà bếp với chiếc điện thoại cầm trên tay.
“Chuyện gì vậy? Nó về rồi à?”
Arthur hỏi.
Yann lắc đầu rồi bước vào trong bếp, đi tới ấm cà phê.
“Nó không nghe máy.”
Cậu ta nói, đặt điện thoại xuống kệ bếp rồi cầm lấy một chiếc cốc. Cậu ta rót chất lỏng ấm áp vào trong cốc rồi nhìn xung quanh, dựa lưng vào tủ lạnh.
Yann trầm ngâm một lát rồi nhíu mày.
“Tao không hiểu. Có khó tìm đến thế đâu, tao chỉ bảo là đi thẳng về phía trước đến khi thấy căn nhà màu vàng rồi rẽ phải là thấy. Nó không thể bỏ ngang qua được, chỉ mất 5 phút đi bộ thôi mà, còn chẳng phải là đi bộ trên núi.
Cậu ta thở dài bực tức.
Lucas khịt mũi. Yann nói cũng đúng nhưng mà cũng không giải thích được làm sao mà Basile có thể biến mất hơn nửa giờ đồng hồ thế này. Nơi này không phải là thành phố đông đúc và tất cả người dân ở đây đều quyết định ra ngoài mua bánh mì vào lúc một giờ chiều.
Ngay khi cậu định mở miệng, tiếng mở cửa vang lên và làm mọi người trong bếp, ngay cả Elliot cũng phải quay đầu lại nhìn thành viên mới vào. Khi Basile xuất hiện trong tầm mắt, Yann càu nhàu.
“Mày đây rồi! Bọn tao đang định gửi một nhóm nghiên cứu tới tìm mày đấy!
Lucas nhướng mày thích thú, hắng giọng.
Yann liếc cậu.
“Được rồi, bọn tao không có. Bọn tao chỉ muốn bánh mì mà thôi.”
Cậu ta bình tĩnh trả lời.
“Thì tao đây này, và tao có một tin sốt dẻo cho bọn mày đây!”
Basile nói, không bị ảnh hưởng với những phản ứng không mấy nhiệt tình từ cả bọn.
Lucas ngừng lại rồi bình tĩnh nhìn cậu ta.
“Là gì?”
Cậu lo lắng hỏi. Mấy tin tức sốt dẻo của Basile hiếm khi làm người khác cảm thấy thích thú, chúng thường liên quan tới những chi tiết thô thiển làm Lucas và đám bạn khác của cậu ta bị tổn thương tâm lý sâu sắc suốt đời.
Basile nhìn cậu chằm chằm một lúc rồi nở một nụ cười bí ẩn trên môi.
“Chà, có khoảng… 3 người đứng trước mặt tao vì lúc đó tao quên điện thoại nên không thể làm gì khác ngoài viết quan sát những người đó hoặc là nhìn quanh tiệm bánh, mày biết mà? Và mấy đứa à, bà già đó kể về mấy con mèo của bả miết.”
Cậu ta bắt đầu kể rồi đặt hai ổ bánh mì nóng hổi lên quầy, Arthur bước ra xa để cậu ta có đủ không gian để biểu diễn.
“Okay?”
Lucas nói, không chắc rằng câu chuyện của Basile sẽ đi tới đâu, cậu liếc nhìn Elliot đang nhìn Baslie bằng ánh mắt tò mò.
“Và, trên lưng bả có một nốt ruồi to vãi bưởi ở đằng sau vai.”
Basile tiếp tục, đưa hai tay lại gần nhau để diễn ta kích cỡ của cái nốt ruồi đó và Lucas nhăn mày, nhắm mắt lại. Tiếp tục nữa rồi đấy, cậu nghĩ, cảm thấy ghê tởm.
“Và nó ghê vãi đạn, nhưng mà đây không phải là phần thú vị nhất.”
Lucas đảo mắt.
“Thế là gì?”
Cậu hừ lạnh.
“Elliot có ở đây không?”
Basile hỏi và cả Lucas và Elliot vui lên, chú ý lắng nghe cậu ta.
Lucas gật đầu, những sợi tóc rơi xuống mắt cậu, cậu nhanh chóng dùng tay gạt chúng đi. Cậu chỉ vào Elliot người đang bước đến gần hơn đến nhóm bạn của cậu, rồi nhìn Basile bằng ánh mắt bình tĩnh, mời cậu ta tiếp tục câu chuyện của mình.
“Okay, tao đã nhìn thấy hình như là một cái tiêu đề trên một tờ báo cũ được treo trên tường. Nó từ năm 1832 và nói là đó là năm khai trương tiệm bánh đó. Chỗ đó cổ xưa vcl! Và sau đó tao nhớ ra là mày có nói năm Elliot chết là 183..6 đúng không?”
Basile hỏi, nhìn về phía Arthur để xác nhận và Arthur gật đầu.
Basile đứng cạnh Yann bên tủ lạnh, mở tủ ra rồi lấy một chiếc cốc.
“Nên là, tao hỏi thợ bánh là nếu bà ấy có mấy thứ khác ở năm đó không và bả nói với tao là gia đình của cô ấy có xu hướng tích trữ đồ.”
Cậu ta tiếp tục, rót đầy cà phê vào cốc mình.
“Và rõ ràng là, một trong những tổ tiên của bả đã bắt đầu thu thập một loạt tờ báo từ thế kỉ 17 và họ đã tiếp tục làm việc đó, giống như là truyền thống gia đình vậy.”
Cậu ta dừng lại rồi ném cho Lucas một nụ cười toe toét.
“Bà ấy cho tao xem bộ sưu tập của bố bà ấy. Tất cả những thứ đó đều là về những năm 1950 và 60 và mấy tờ báo liên quan tới cuộc đua lên Mặt trăng.”
“Woa.”
Arthur lầm bầm bên cạnh Lucas.
“Nó ngầu quá trời cũng đáng lo ngại quá trời luôn.”
Lucas nhếch mép rồi ném cho anh ta một ánh mắt hiểu rõ.
Basile gật đầu không ngừng.
“Tao biết mà! Tao cũng có một bộ sưu tập về mấy bộ phim và truyện tranh của Marvel trong phần cứng máy tính của tao!”
Cậu ta kể ra với nụ cười tự hào.
Lucas bình thản nhìn cậu ta, bỏ qua mấy lời mà cậu ta nói.
“Basile! Việc đó tuyệt lắm! Bọn tao có thể xem bộ sưu tập đó được không?”
Một nụ cười vui mừng hiện lên trên môi Basile.
“Bộ sưu tập Marvel của tao á hả? Tao không có đem theo nó nhưng mà…”
Lucas cắt ngang.
“Baz. Tao cá là chúng nó tuyệt lắm…..”
Cậu khịa kháy đáp lại.
“Nhưng ý tao đang nói là những tờ báo cũ cơ.”
Lucas nghiêm túc giải thích.
“Ồ, cái đó à.”
Basile nói nhỏ, hạ mắt xuống, sự thất vọng tràn đầy trong giọng nói của cậu ta/
“Tao có hỏi bà ấy, bả nói là nó đang ở nhà của bả, tao có thể đến lúc 6 giờ để dùng trà và bánh quy. Bà ấy có vẻ rất hạnh phúc khi nói đến những thứ đó.”
“Elliot!”
Lucas reo lên, quay đầu nhìn về phía anh.
“Anh có linh cảm tốt về chuyện này không? Còn tôi thì có đó.”
Elliot cười nhưng sự đau khổ lại hiện lên trong mắt anh.
“Mẹ chắc rằng tôi sẽ không ra khỏi nhà. Tôi không chắc là mẹ có kể cho dân làng về cái chết của tôi hay không nữa.”
Lucas cắn môi rồi suy ngẫm về những lời của Elliot nói.
“Vẫn còn cơ hội.”
Cậu thì thầm, hi vọng nghe có vẻ thuyết phục hơn.
Elliot ngẩng đầu.
“Có lẽ.”
Anh trầm ngâm.
Lucas nhìn Basile.
“Tuyệt, chuyện đã giải quyết rồi bây giờ thì chúng ta ăn sáng được chưa?”
Arthur gật đầu rồi cầm lấy ổ bánh mì. Anh ta nhanh chóng bước ra khỏi bếp, đi về phía bàn trong phòng khách, Yann và Basile theo sau.
“Mày cho tao xem bộ sưu tập Marvel của mày được không?”
Yann thì thầm bên tai Basile và Lucas giấu nụ cười của mình đằng sau tay.
Basile nhìn có vẻ vui vẻ hẳn lên, giọng cậu ta sáng bừng rồi hào hứng đáp lại.
“Được chứ! Hai đứa có thể chạy marathon bây giờ luôn!”
Lucas nhìn Elliot, một nụ cười vui vẻ hiện lên trên môi.
Mọi chuyện có vẻ đang chuyển biến tốt.
—-
Bà Estelle, người thợ làm bánh, mở cánh cửa xám rồi bước vào trong phòng, bật công tắc đèn lên.
“Ở đây này.”
Bà ấy nói rồi mời Yann và Lucas vào.
Lucas nhìn quanh căn phòng, chú ý thấy có rất nhiều tủ quần áo bằng gỗ.
“Cảm ơn, bà Estelle.”
Estelle vẫy vẫy tay.
“Không có gì đâu, chàng trai. Ta rất vui vì có thể giúp cháu mà.”
Bà nói với nụ cười trên môi. Bà bước tới tủ đồ rồi mở chúng ra, lôi ra từng thùng cạc tông chất chồng lên nhau.
“Con trai tuổi các cháu thường mê rượu chè, tiệc tùng và… game điện tử.”
Bà tiếp tục nói với giọng phán xét.
“Ta thật sự rất sảng khoái khi thấy những chàng trai trẻ quan tâm đến việc học hỏi thế này đấy.”
Lucas và Yann liếc nhìn nhau, cả hai mím môi tránh cười phá lên vì câu nói của bà.
Chỉ khi bà ấy biết thôi.
“Giờ thì xem nào….”
Bà Estelle lẩm bẩm, khom người nhìn vào ngày tháng được viết nguệch ngoạc bằng mực đen. Bà quay đầu lại, nhìn Lucas.
“Cháu nói cái gì ấy nhỉ? Những năm 1830 à?”
Lucas gật đầu.
Bà Estelle ậm ừ suy nghĩ rồi đi thẳng tới.
“1800-1850. Chắc là trong thùng này.”
Bà trầm ngâm, chỉ vào cái thùng kia bằng ngón cái.
“Có muốn nhấc bổng cái thùng đó lên không các quý ông? Ta định làm nhưng mà mấy cái thùng này khá nặng và lưng ta thì có hơi yếu đấy.”
Yann và Lucas đi tới chiếc tủ rồi nhanh chóng bê từng cái thùng ra từng cái một, cả hai bắt đầu đổ mồ hôi.
“Ta sẽ để hai cháu tự làm vậy. Ta cần phải ra ngoài làm vui lòng những khách hàng của mình nữa. Ta có thể thề là thằng nhóc Arthur kia đã lớn hơn một chút so với lần trước nhóc đó trở về đây rồi.”
Bà cười nói với cả hai.
“Chúc may mắn nhé, cả hai.”
Bà bước ra khỏi phòng để lại hai thằng bạn một mình.
Lucas hắng giọng rồi mở một cái thùng cạc tông ra, bụng cậu xoắn lại vì lo lắng. Cậu nhìn vào bên trong rồi huýt sáo.
“Woa, nhiều thế.”
Bà Estelle nói với họ về ba của bà, Maurice, đã đặt bao nhiêu tâm huyết vào việc cố gắng duy trì và bảo vệ chất lượng của những tờ giấy này. Cụ đã làm việc như một người phục hồi tác phẩm nghệ thuật phần lớn cuộc đời của mình và đã tự mình đảm nhận công việc tương tự tại nhà riêng của mình.
Lucas cầm lên cuốn notebook đầu tiền rồi cẩn thận lật từng trang. Mỗi tiêu đề đều được lấy từ những tờ báo gốc và được sắp xếp theo trình tự thời gian, được dán vào mỗi trang và được bảo vệ bởi một lớp phim trong suốt, không khác gì những cuốn notebook được dùng để ép những chiếc lá khô hòng giữ chúng được nguyên vẹn nhất có thể.
Lucas chỉ có thể khen ngợi ông cụ Maurice vì sự chăm chỉ của ông ấy, những thứ mà cậu đang thấy thật sự rất ấn tượng. Cậu quay lại trang đầu tiên để kiểm tra tiêu đề.
Tháng 1 – Tháng 4, năm 1801.
Lucas cắn môi rồi cầm lấy cuốn notebook tiếp theo, đặt cuốn đầu tiên xuống bên cạnh cái thùng.
Ngày 9 tháng 10 – Ngày 15 tháng 10, năm 1801, tiêu đề ghi.
Lucas hừm một tiếng.
Chuyện này chắc sẽ mất một ít thời gian rồi đây.
—-
Lucas thở dài, mắt cậu đỏ ửng và ngập nước nhìn vào những tiêu đề trên những trang báo cũ được viết bằng tiếng Pháp và những phông chữ cũ kĩ. Cậu đưa tay lên trán rồi hất những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi đi. Lucas không biết áp lực đang làm nóng người cậu lên hay là do nhiệt độ căn phòng nữa, nhưng cậu bắt đầu cảm thấy chóng mặt rồi.
Yann và cậu cố gắng tóm tắt từng cuốn notebook vào trong ba cuốn sổ sau nửa giờ lục tung từng thùng cạc tông. Cuốn đầu tiên có tiêu đề là tháng 5 – tháng 6, năm 1836, cuốn thứ hai là ngày 5 tháng 7 – ngày 23 tháng 7 và cuối cùng là tháng 8 – tháng 10, năm 1836.
Sự ít ỏi về những tiêu đề báo từ ngày 30 tháng 6 đến ngày 5 tháng 7 làm Lucas có chút sợ hãi. Arthur có nhắc đến ước tính ngày tử vong của Elliot trên tờ giấy báo tử và Lucas sợ rằng ngày tháng đó được nhận định vào trước ngày 5.
Lucas cắn môi, dần lạc lối trong suy nghĩ của mình. Lưng và cổ cậu đau nhức nên cậu quay đầu nhìn xung quanh cố gắng làm giãn cơ bắp của mình. Cậu nhăn mặt rồi đưa tay lên miệng để che lại cơn ngáp của mình.
Cậu lắc đầu rồi nhìn xuống cuốn notebook thứ hai, đọc ngày tháng ở đầu, ngày 11 tháng 7, năm 1836, mắt cậu lướt xuống cái mà cậu tự cho là tựa đề được viết in đậm.
“Louis Alibaud, kẻ mưu sát Louis Philippe, Đức Vua của nước Pháp, đã bị hành quyết tại Paris.”
Lucas nhún vai, không mấy thích thú với vài năm cuối của Chế độ quân chủ cuối cùng của nước Pháp. Cậu liếc nhìn Yann, trầm giọng hỏi.
“Mày tìm thấy gì không?”
Yann không nhìn lên.
“Có một đống thứ về Louis Philippe.”
Cậu ta lầm bầm, lật từng trang giấy.
“Ngoài mấy thứ đó ra thì… không có gì hết.”
Cậu ta nói với nụ cười xin lỗi trên moi.
“Không có cái nào đề cập đến Elliot cả… không có.”
Lucas nhắm mắt lại rồi buông ra một tiếng thở dài.
Cậu nghe thấy tiếng Yann chuyển qua cạnh cậu, nhẹ giọng càu nhàu.
“Ồ woa, hai gã đó đã ra tòa bị tội kê gian. Tệ vãi đái.”
“Mấy thứ nhảm nhí như thế vẫn luôn xảy ra, mày biết mà. Không chỉ ở Pháp mà còn ở những nước khác nữa.”
Lucas nói với vẻ mặ nghiêm túc.
Yann cười cười rồi cầm lên cuốn notebook cuối cùng.
“Được rồi, cái cuối cùng.”
Cậu ta nói, vẫy vẫy cuốn sổ trước mặt rồi cậu ta chỉ vào cái mà Lucas đang cầm
“Của mày có may mắn không?”
Cậu ta hỏi.
Lucas lắc đầu.
“Cũng giống như mày thôi. Đều là “Đức vua bla bla” hết lần này đến lần khác. Hèn chi dân chúng lại làm Cách mạng khi mà mọi người cứ liên tục đọc về những vị Vua thế này thế nọ. Đây là kiểu ngồi lê đôi mách nhàm chán nhất mà tao từng thấy.”
Cậu châm biếm.
Yann khịt mũi, gật đầu tán thành.
Lucas cắn môi dưới rồi nhìn lại cuốn notebook với hi vọng sẽ tìm thấy được thứ gì đó hữu dụng. Cậu lướt qua thêm mấy tiêu đề nữa, không có cái nào trong số chúng giúp ích được gì trong trường hợp của Elliot trước khi mắt cậu bắt trúng một tiêu đề, ngày 15 tháng 7, năm 1836.
“Théodore Romagniac, Thị trưởng của Saint-Benoît, được tìm thấy là đã chết.”
Saint-Benoît?
Lucas sững người lại. Saint-Benoît là thành phố cách nơi cả đám đang ở gần nhất. Cậu đọc tiêu đề, tim cậu như nhảy lên cuống họng khi một tiếng thở gấp thoát ra từ cậu.
Holy shit.
Lucas nhảy cẳng lên làm Yann bên cạnh cậu giật mình.
“Cái đéo gì vậy, Lucas?”
Yann càu nhàu, đưa tay lên che tim.
“Mày làm tao sợ vãi.”
“Ya-…. Yann.”
Lucas lắp bắp, cậu cảm thấy lâng lâng khi những đốm sáng nhảy múa trước mặt mình. Cậu ngừng di chuyện, cố gắng tìm lại được thăng bằng.
Cậu liếm môi, miệng đột nhiên khô khốc.
“Tao biết chuyện gì xảy ra với Elliot rồi.”
Cậu nói với giọng run run.
—
“Elliot!”
Lucas la to ngay khi họ vừa về nhà, lao qua cửa chính với cuốn notebook vẫn đang cầm chặt trên tay. Arthur đã hứa với bà Estelle rằng họ sẽ trả lại nó không một vết trầy xước nào và sau vài câu ngon ngọt, Lucas quặn quẹo phấn khích phía sau Arthur, cuối cùng bà ấy đã đồng ý.
“Elliot!”
Lucas la to hơn.
Cậu bước vào phòng khách, lòng rối bời khi cậu cố gắng điều hòa nhịp thở. Tim cậu đập điên cuồng trong lồng ngực, huyết quản cậu đang sôi trào. Thành thật mà nói, cậu đang cảm thấy mình như đang say vậy và đây là lần đầu tiên trong đời, lý do chẳng phải là bất kì loại chất có cồn nào cả.
Khuôn mặt Elliot xuất hiện ngay khóe mắt của Lucas, anh tò mò nhìn chằm chằm cậu.
“Có chuyện gì thế?”
Anh hỏi.
“Elliot… Chúng ta làm được rồi! Chúng ta biết tại sao anh lại chết rồi!”
Lucas reo lên, vừa bước thẳng đến chỗ anh vừa lật notebook, vẫy vẫy chúng trước mặt Elliot.
Mắt Ellit mở to, anh mở rồi đóng miệng lặp đi lặp lại.
“Cái gì? Làm cách nào?”
Anh lắp bắp.
“Đúng vậy! Tất cả đều ở trong này.”
Lucas nói rồi mở cuốn notebook ra, lật từng trang giấy để tìm tiêu đề.
Arthur hắng giọng từ phía sau Lucas.
“Bọn tao sẽ đi chỗ khác… để hai người một mình ha.”
Anh ta lầm bầm.
“Muốn uống bia không? Tao cảm thấy hơn ngượng.”
Anh ta thì thầm với Basile và Yann rồi chỉ vào Lucas.
Cả hai đều ậm ừ tán thành rồi nhanh chóng nối gót rời khỏi, đi tới nhà bếp.
Lucas hoàn toàn không biết đám bạn của mình rời đi.
“Này!”
Cậu nói rồi đẩy cuốn sổ đang mở tới trước mặt Elliot.
Elliot bước tới một bước rồi sững người.
“Tôi nên đọc cái nào đây?”
Lucas nheo mắt.
“Tôi đọc cho!”
Cậu hắng giọng.
“Théodore Romagniac, Thị trưởng của thành phố Saint-Benoît đã tìm thấy đã chết.”
Cậu đọc to.
“Nhớ được gì không?”
Cậu nhướng mày hỏi Elliot.
Elliot lắc đầu.
Lucas nhún vai.
“Cuộc tìm kiếm ngài Thị trưởng Mayor Romagniac, người đã biến mất cách đây 3 tuần, giờ đã kết thúc. Thi thể của ông được tìm thấy vào thứ Năm, ngày 13 tháng 7 bởi một người câu cả tại hồ Mantant, cách đây vài ngày sau vụ tìm thấy xác của một thanh niên trẻ, người đã được xác minh gần đầu là con trai của Adeline và Gautier De Maury. Quận trưởng Hillaire sẽ nêu tên blabla…. Một lễ tang, blablabla. Phần còn lại không quan trọng.”
Cậu nói rồi nhìn lên Elliot.
Lucas chỉ vào tiêu đè.
“Con trai của nhà De Maury, Elliot. Đây chắc hẳn là anh. Tiêu đề có ghi là vào ngày 15 tháng 7 năm 1836, gần ba tuần sau ngày chết của anh được ghi trên giấy chứng tử.”
Cậu nói với đôi mắt mở to.
Elliot im lặng, trầm ngầm nhìn tin tức của Elliot bằng ánh mắt không có tiêu cự.
“Nó không giải thích chuyện gì đã xảy ra.”
Anh đột nhiên nói nhỏ.
“Đệt.”
Lucas luồn tay vào tóc cậu.
“Vậy… Anh vẫn không nhớ được sao?”
Cậu nói, bả vai cậu buông thõng xuống như bị đánh bại.
Elliot cúi đầu.
“Tôi sẽ không nói là tôi nhớ rất rõ được.”
Anh thừa nhận.
“Nhưng có… những kí ức lóe lên trước mắt tôi. Tôi chỉ đơn giản là không thể kết nối chúng lại với nhau được. Tôi nghĩ có lẽ là tôi đã tưởng tượng ra chúng.”
Anh hắng giọng rồi chậm rãi tiếp tục.
“Tôi nhớ màu sắc dịu dàng của bầu trời bình minh. Tôi nhớ một chiếc thuyền.”
Anh dừng lại.
“Tôi…”
Anh lắp bắp với giọng nghẹn ngào như thể cảm xúc đang lấn át lấy anh.
“Tôi nhớ có một giọng nói gọi tên tôi, bảo tôi hãy bơi, cố gắng vào bơ đi. Tôi nhớ rõ cái lạnh giá thấu xương. Tôi đã rất lạnh.”
Elliot đưa tay lên mặt.
“Những thứ đó giờ đây đã rõ ràng rồi.”
Anh tiếp tục bằng giọng nói run rẩy.
“Bức tranh mà cậu cho tôi xem…. Nó không phải là cảm xúc nội tâm mà thường hay trở về bám lấy tôi. Mà là tôi đang làm sống lại cái chết của mình.”
Anh lắc đầu rồi thả tay xuống hai bên.
“Tôi chưa bao giờ được đi đến biển. Đầu tôi, tôi đã rất cố gắng để giữ nó nổi lên dưới mặt nước. Tôi chết đuối.”
Lucas nhận rằng thật khó thở đến nhường nào, những câu nói của Elliot giống như những cú đấm vào bụng cậu, mỗi cú đánh mạnh hơn và đau hơn những lần trước. Cậu thấy cơ thể của Elliot như mất đi sự căng cứng, hai cánh tay anh đung đưa hai bên, đầu cúi xuống như thể anh không thể sử dụng được một chút cơ bắp nào để duy trì tư thế lịch lãm thường ngày của mình nữa.
Anh như con rối bị mất đi sợi dây.
Elliot nhìn lên, khuôn mặt vô cảm.
“Tôi đã chết đuối.”
Anh lặp lại với chất giọng khàn đặc.
Lucas cảm thấy tim mình vỡ vụn trong lồng ngực. Cậu đã quen với Elliot quá lịch sự, đã quen với Elliot u ám, đã quen với Elliot, người sẽ mỉm cười đầy hi vọng, hoàn toàn tin tưởng rằng Lucas sẽ giúp mình.
Nhưng giờ đây, cậu không thể quen với phiên bản vỡ tan thành từng mảnh của anh.
Lucas hoàn toàn không nói nên lời, cậu bất lực chẳng thể mang lại cho anh bất kì sự an ủi nào. Cậu bước lại gần rồi đặt tay lên vai Elliot. Đây có thể là cảnh tượng kì lạ đối với những người chẳng thể nhìn thấy Elliot, bàn tay của Lucas giờ đang lơ lửng bất thường trước mặt cậu, và khi cậu ngoái đầu nhìn lại, cậu nhẹ nhõm khi thấy bạn bè mình không ở đây nhìn cậu.
Cậu hắng giọng, cảm thấy các cơ trên cánh tay cậu đang phản đối tư thế lạ lùng bây giờ của mình.
“Elliot…”
Cậu ngập ngừng lầm bầm.
“Anh đã lấy lại được trí nhớ rồi. Anh giờ có thể ra đi thanh thản rồi.”
Tại sao anh ấy vẫn còn ở đây? Lucas nhíu mày tự hỏi.
Elliot đã nhớ lại cái chết của mình. Lucas và bạn của cậu đã làm mọi thứ mà họ chắc rằng anh có thể ra đi.
Thế sao anh vẫn còn ở đây?
“Elliot… Làm ơn… Nói chuyện với tôi đi.”
Lucas cầu xin.
Elliot nâng cằm, mắt anh khóa chặt ánh mắt của Lucas.
“Nó không có tác dụng.”
Anh nhỏ giọng lầm bầm.
“Tôi biết cách tôi chết đi nhưng tôi không thấy bất kì sự thay đổi nào.”
Lucas cảm thấy bản thân khó khăn ngay cả khi nuốt.
Cậu đã làm gì sai sao?
Elliot đã nhớ ra cái chết của anh ấy, nhưng tất cả lại tan vào hư vô.
Lucas đã thất bại.
—-
Lucas thở hổn hển, những sợi tóc lòa xòa trước trán. Đầu gối cậu đang ấn vào vali để đè nó xuống, cậu rên nhỏ một tiếng rồi kéo khóa lại. Cậu thở phào nhẹ nhõm nhìn nó kéo lại êm ái.
Cậu lùi ra sau, nghiêng đầu nhìn xung quanh phòng, cố xem liệu cậu đã gom hết mọi thứ lần cuối cùng chưa. Sau đó, cậu quỳ xuống để kiểm tra gầm giường rồi gật đầu tán thành rằng nhiệm vụ đóng gói của mình đã hoàn tất.
Cậu bước đi rồi cầm vali lên. Khi bước đến cửa, cậu dừng lại một chút rồi ngoái nhìn lại căn phòng, những kí ức về đêm thứ hai tại đây ùa về lại với cậu.
Cậu cảm thấy bụng mình quặn lại, nhớ lại lần gặp đầu tiên với Elliot và mặc kệ bao nhiêu nỗ lực mà Lucas cố gắng để giúp anh, Lucas đã thất bại.
Bởi vì chẳng có cách nào để giải thích được trái tim cậu nặng trĩu thế bào khi nghĩ về Elliot. Elliot, người đã đặt rất nhiều hi vọng và niềm tin vào cậu. Elliot, người rất yên bình nhưng cũng rất cô đơn. Elliot, người đã không xuất hiện một lần nào nữa kể từ cuộc nói chuyện cuối cùng ủa họ.
Lucas mút môi dưới. Cậu biết rằng cậu có thể quay lại đây một dịp khác, tìm một cách khác để giúp đỡ anh và hoàn thành nốt những gì mà cậu đã bắt đầu, rằng không phải mọi thứ đã biến mất hết, nhưng một phần trong cậu lại chân thành nghĩ rằng cậu nên làm nhiều hơn cho Elliot.
Và lỡ như vào lần tới, cậu không thể gặp lại anh? Lỡ như tuần này là cơ hội cuối cùng của Elliot để nhận lấy sự tự do?
Bụng Lucas quặn lại, ngón tay cậu siết chặt tay cầm vali. Cậu nhắm mắt, cố gắng nuốt những giọng nước mắt tội lỗi đang muốn chực trào chảy xuống má cậu vào trong.
Với cái nhìn khao khát lần cuối, cậu từ từ bước ra khỏi phòng, đóng cánh cửa sau lưng lại. Cậu bước vài bước xuống hành lành, hướng về phía cầu thang. Lucas cậu nhìn thấy cửa phòng Arthur đang mở rộng, cậu bước lại gần rồi nhìn trộm vào căn phòng.
Arthur đang ngồi xếp bằng trên giường, tập trung gắp quần áo.
“Mày sắp xong chưa?”
Lucas nhẹ giọng hỏi, Arthur ngẩng phất đầu ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Lucas với đôi mắt mở to. Anh ta sững người trong giây lát rồi nhướng mày nhìn khắp phòng.
Lucas khịt mũi, nhìn theo ánh mắt của Arthur, chợt nhận ra câu hỏi của cậu khá ngu ngốc, căn phòng bừa bộn cực kì.
Cậu ngẩng đầu rồi nhanh chóng báo với anh ta.
“Tao ra đặt đồ của tao lên xe.”
Arthur gật đầu đồng ý rồi gắp quần áo tiếp, anh ta cầm lấy chiếc sweater đen của anh ta rồi nhào chúng lại.
Lucas quay gót bước đi, bước về phía cầu thang rồi cậu nghe tiếng ho của Arthur.
“Mày nói chuyện với Elliot chưa?”
Anh ta thận trọng hỏi.
Lucas ngừng lại.
“Tao, uh….”
Cậu mút môi trên.
“Không, kể từ hôm qua. Tao nghĩ là anh ấy đang cố tránh mặt tao.”
“Lucas…”
Arthur bắt đầu do dự.
“Anh ấy không đổ lỗi cho mày đâu. Mày đã cố hết sức rồi.”
Lucas lắc đầu.
“Mày nghĩ thế sao?”
Cậu nói bằng tông giọng bình thản.
“Tao lãng phí cả một tuần liền để cố gắng giúp anh ấy khôi phục trí nhớ. Và nó chẳng đi đến đâu cả.”
Cậu nghiến răng.
“Chẳng có tác dụng gì cả.”
Cậu thì thầm nói thêm.
“Lucas…”
Arthur nói, bước xuống giường đi tới gần cậu. Anh ta đặt tay lên vai an ủi Lucas, nhưng Lucas nhẹ nhàng tránh đi.
Cậu không cần phải an ủi. Cậu không phải là người đã mắc kẹt ở đây không ai biết đã bao lâu. Cậu không phải người người bị làm cho thất vọng.
“Và giờ đây Elliot đã biết anh ấy đã chết như thế nào, và anh ấy phải nhớ về nó vĩnh viễn. Anh ấy từng nói với tao là anh ấy cảm thấy bị lạc lối trong chính những suy nghĩ của mình mọi lúc và nó đã khiến anh ấy buồn bã đến cỡ nào. Tao không muốn anh ấy bị mắc kẹt mãi trong kí ức đó.”
Cậu thì thầm, khóe miệng cậu trĩu xuống.
“Tao không giúp được gì cho anh ấy cả. Tao chỉ làm mọi chuyện tệ hơn thôi.”
“Lucas…”
Arthur lặp lại.
“Làm ơn, đừng như thế.”
Lucas lắc đầu.
“Tao sẽ gặp mày dưới cầu thang.”
Cậu lầm bầm rồi dừng lại mỗi cuộc thảo luận. Cậu nghe tiếng Arthur thở dài phía sau cậu, nhưng Lucas lờ đi. Cậu bước xuống cầu tháng rồi lê những bước nặng nề đến cánh cửa đối diện.
Ngay khi cậu đến chiếc xe, cậu mở cốp xe rồi nâng hành lí của mình lên đặt vào trong. Cậu liếc nhìn căn nhà, tâm trí cậu đầy ấp những suy nghĩ.
Cậu không thể ra đi không một lời từ biệt được, nhất là khi Elliot có thể đang tránh mặt cậu và anh đang cảm thấy tồi tệ về cơ hội cuối cùng của mình đang sụp đổ trước mắt.
Cậu cần gặp anh.
Cậu gật đầu để thuyết phục mình, quay vào trong rồi bước lên hành lanh, để đôi chân dẫn đường mà không nghĩ xem mình sẽ đi đâu. Cậu đáp xuống trước cánh cửa mà Elliot đã đưa cậu đến lần đầu tiên cách đây vài ngày. Là 5 ngày trước thôi nhỉ? Bằng cách nào đó mà trong tâm trí cậu cảm thấy đã qua lâu lắm rồi.
Cậu đẩy cửa rồi nhìn vào bên trong. Khi không thấy Elliot ở đâu cả, vai cậu chùng xuống, khi cậu định chuyển sang căn phòng khác thì ánh mắt cậu dừng lại trước cây piano cũ kĩ.
Lucas biết rằng bản thân mình rất yếu đuối nhưng không biết điều gì đang chiếm lấy mình, nỗi khao khát chiếm lấy cậu. Như thể bị thôi thúc bởi một sức mạnh bên ngoài, cơ thể cậu di chuyển đến cây piano, cậu ngồi xuống chiếc ghế nhỏ.
Cậu nhấn ngẫu nhiên một phía trắng, rồi một phím khác, giai điều mà ông nội cậu từng chơi giờ lấp đầy tâm trí cậu. Cây piano hơi lạc điệu, có thể là do gia đình Arthur không chơi nhiều, nhưng ngay sau đó, những ngón tay cậu nhảy múa trên những phím đàn, chúng phát ra một giai điệu đơn giản mà tinh tế.
Có người lạc vào bản nhạc, đầu óc họ trở nên trống rỗng đến mức chỉ còn có bản thân và âm nhạc, cảm xúc tuôn trào trong từng nốt nhạc khiến họ không còn cảm thấy gì khác.
Đối với Lucas, điều đó hầu như là không thể, tâm trí cậu tràn ngập những điều ngạc nhiên, những kí ức vè vũ trụ song song và kí ức về khoảng thời gian mà gia đình cậu vẫn còn tròn vẹn, hạnh phúc.
Cậu cảm thấy như mình đang lạc trong một màn sương mù khi những nốt nhạc cuối cùng vang lên trong không khí, hơi thở của cậu trở nên gấp gáp. Cậu nhắm mắt lại rồi thả mình vào trong những giây phút bình yên này.
“Nó rất đẹp.”
Elliot nói phía sau cậu.
Lucas ngẩng phất dậy, bất ngờ vì giọng nói phát ra cậu quay lại nhìn anh.
“Anh đây rồi.”
Cậu ngập ngừng nói, một nụ cười thỏa mãn hiện lên trên môi.
Có một thứ gì đó khác lạ hiện lên trong mắt Elliot, anh nhìn chằm chằm Lucas.
“Cậu viết bản nhạc này sao?”
Elliot lầm bầm, gương mặt anh dịu dạng lạ thường.
Lucas lắc đầu.
“Đó là bản Spiegel Im Spiegel của Arvo Pärt, có nghĩa là Gương trong gương, tôi đoán thế. Bản nhạc là về vô số những hình ảnh phản chiếu. Theo cách nói khác thì nó như những vũ trụ song song vậy.”
Cậu giải thích.
Elliot nhướng mày.
“Cậu là nhà đa ngôn ngữ à? Có gì mà cậu không thể làm được không?”
Nụ cười của Lucas sượng cứng trên mặt, bụng cậu quặn lại.
Trả tự do cho Elliot là thứ mà cậu không thể lại.
“Heh, tôi chỉ nói được tiếng Pháp… và tiếng Anh, một số thời điểm thôi, tôi cũng chẳng giỏi nữa cơ mà.”
Cậu thừa nhận, bẽn lẽn đưa tay ra sau đầu.
Cậu hắng giọng, liếc nhìn Elliot rồi cười nhẹ.
“Ý tôi là… Chính ông tôi đã nói cho tôi về chuyện này. Ông ấy yêu vật lý và bị cuốn hút bởi những khái niệm về vũ trụ song song. Ông còn nói về nó mọi lúc khi tôi là một đứa nhỏ… Ông từng sống ở Đức khi con trẻ. Cha của ông đã ở trong quân đội Pháp một thời gian sau Thế chiến thứ 2, ừm, một cuộc chiến diễn ra từ năm 1939 đến năm 1945 ấy. Tôi không biết liệu anh đã nghe về nó chưa.”
Elliot cười ngượng ngùng.
“Một trong những đặc quyền của việc không thể chết là tôi tình cờ nghe được nhiều cuộc trò chuyện. Tôi không phải lúc nào cũng biết họ đang nói về cái gì, nhưng tôi có nghe nói về Cuộc chiến đó.”
Anh giải thích.
“Lúc đó Hector là một người lính. Anh ấy chết trong khi làm nhiệm vụ nếu tôi nhớ không lầm.”
“Ồ.”
Lucas lẩm bẩm.
“Tôi không biết chuyện đó.”
Có một sự im lặng kéo dài ngay sau đó và Lucas không thể không chú ý tới ánh nhìn kì lạ mà Elliot cứ liên tục nhìn về phía cậu.
Cậu ném lại cho Elliot một cái nhìn lo lắng.
“Anh không sao chứ?”
“Ừm, tôi…”
Elliot ngừng lại, mắt anh đờ đẫn. Rõ ràng là anh đang run rẩy và Lucas đợi anh sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
“Có một người rất đặc biệt đã từng chơi một bản nhạc tương tự trước đây. Cậu ấy yêu Schubert tha thiết, một nhà soạn nhạc vĩ đại cùng thời với tôi.”
Lucas sững người, không chắc là mình có nghe chính xác câu mà Elliot vừa nói hay không.
“Cậu ấy?”
Elliot chậm rãi gật đầu.
“Cậu ấy.”
Đôi mắt anh giờ đang chứa đầy những cảm xúc mà Lucas không thể hình dung ra đươc, căng thẳng và nặng nề, một sự pha trộn giữa sự đau đớn của khát khao và sợ hãi.
“Em ấy… là người tuyệt vời nhất mà tôi đã từng gặp. Ngập tràn ánh sáng rực rỡ và quá đỗi ấm áp.”
Elliot dịu dàng lầm bầm.
Elliot nhìn thẳng vào Lucas, sự dịu dàng tỏa ra từ đôi mắt anh.
“Khi hai chúng tôi gặp nhau, tôi ngay lập tức bị thu hút bởi em ấy.”
Anh dừng lại.
“Em ấy là con trai của ngài Thị trưởng, cậu biết rồi đó.”
Anh thừa nhận.
Mắt Lucas mở to
“Cái gì?”
Chuyện gì đang diễn ra thế này?
Elliot tiếp tục, lơ đi Lucas.
“Chúng tôi từng chạm mặt nhau rất nhiều lần tại các buổi họp mặt mà mẹ em ấy tổ chức cho những người giàu có trong vùng. Chúng tôi…”
Anh liếm môi.
“Chúng tôi yêu nhau quá nhanh, quá mãnh liệt. Những màn đêm, chúng tôi dành tất cả bên hồ Montant, nhước lên ngắm nhìn những vì sao rồi tưởng tượng một tương lai nơi mà chúng tôi có thể bên nhau… Hi vọng rằng một ngày hai chúng tôi có thể chạy trốn khỏi nơi đây và không bao giờ quay lại nữa.”
Anh tiếp tục, mặt anh càng lúc càng bừng sáng nhưng lại càng nhìn tổn thương hơn,
“Cậu, ừm, linh hồn cậu làm tôi nhớ đến em ấy.”
Elliot thừa nhận.
“Cậu gợi tôi nhớ về em ấy.”
Lucas lắc đầu, cố gắng chiến đấu với cơn sốc của mình, cậu cảm thấy nhịp tim mình đang đập vang trong xương sườn. Cậu gợi nhớ lại người đặc biệt của Elliot? Những từ ngữ đó khiến cậu rùng mình, cậu không thể giải thích được phản ứng của bản thân nữa rồi.
Cậu hắng giọng, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Cậu hỏi bằng giọng điệu sợ hãi.
Elliot do dự.
“Bằng cách nào đó mà mẹ tôi đã phát hiện tôi thường hay trốn ra khỏi nhà. Tôi đoán là lúc đó tôi cỡ 18, hoặc là 19 tuổi. Bà đi theo rồi thấy hai chúng tôi.”
Anh nói.
“Bà ngay lập tức cho rằng đó là hậu quả của sự… không ổn định của tôi và bà cấm tôi tìm đến em ấy.”
Anh dừng lại.
“Tôi tin rằng đó là khoảng thời gian mà bà quyết định nhốt tôi trong nhà và không bao giờ được rời đi. Bà thuê một người giúp việc đi theo tôi mọi lúc để đảm bảo rằng tôi sẽ không quay lại tìm em ấy.”
“Sao? Làm thế nào… Nó có tác dụng không?”
Lucas lắp bắp, cảm thấy tay cậu đang run rẩy.
Elliot lắc đầu, đôi mắt anh thậm chí còn trở nên dịu dàng hơn.
“Nó có… nhưng cũng không. Chúng tôi viết thư cho nhanh. Và tôi trở nên thân thiết với một cô hầu gái tên là Lucienne, chị ấy coi tôi như em ruột. Chị rất không tán thành cách mẹ đối xử với tôi và đề nghị với tôi là sẽ chuyển những lá thư của tôi đến cho em ấy. Chỉ là, một ngày nó, những lá thư dừng được đưa đến nữa.”
Anh nói.
Anh thở dài rồi bước đến gần Lucas hơn.
“Tôi cứ viết và viết rồi hi vọng rằng tôi sẽ nhận được hồi âm. Nhưng tôi chẳng bao giờ nhận được. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra lúc đó.”
Anh nói nói.
“Hậu quả là… Khi mẹ tôi nói với tôi rằng tôi sẽ đến trại tâm thần, tôi nhận ra rằng đây có thể là lần cuối cùng của tôi có thể gặp mặt em ấy và tôi đã cầu xin Lucienne đánh lạc hướng cô hầu gái, người đang giám thị tôi, để tôi có thể rời đi và tìm em ấy.”
Lucas cắn môi.
“Và anh có tìm được cậu ấy không?”
“Không. Tôi không bao giờ làm được. Tôi.”
Elliot thừa nhận, gương mặt anh trở nên mệt mỏi.
“Cậu cũng biết mà… Vào ngày đó, tâm trí tôi không ở trong trạng thái tốt. Tôi cảm thấy bồn chồn suốt vài ngày liền… và khi tôi chạy đến nhà anh ấy, hi vọng bản thân có thể vào mà không bị phát hiện.”
Anh dừng lại, nhìn đi chỗ khác.
“Trời ạ, cha của em ấy đã chặn tôi lại và nói với tôi rằng họ đang phát hiện ra những bức thư của chúng tôi và đã gửi em ấy ra miền Bắc để em ấy sống chung với một người em họ của họ. Tin tức đó đối với tôi quá đỗi tàn khốc… Vì thế, tôi lại chạy.”
Lucas hắng giọng.
“Và anh đi đến hồ?”
“Đúng vậy.”
Elliot thì thầm, khuôn mặt anh đột nhiên biến sắc, trông anh thậm chí còn nhợt nhạt hơn bình thường. Lucas cảm thấy máu mình lạnh toát, cậu ngồi dậy khỏi băng ghế, nhanh chóng bước đến chỗ Elliot, mắt cậu kiếm tra cơ thể anh.
“Tôi đã lên kế hoạch chạy trốn cùng em ấy, Tôi lên một chiếc thuyền, có lẽ tôi nghĩ rằng tôi có thể băng qua hồ Montant rồi đến các thành phố phía Bắc… Cha của em ấy đã đi theo tôi… Ông ấy chặn tôi lại trước khi tôi định chèo thuyền đi và ông nói rằng mình muốn nói chuyện. Ông ấy…”
Elliot ngừng lại, một biểu cảm kì lạ lướt qua khuôn mặt của Elliot.
“Chúng gì đang xảy ra vậy? Tôi, uh, cảm thấy không ổn lắm.”
Giọng anh căng thẳng.
Lucas liếm môi rồi nhìn xuống chân Elliot.
“Tôi… tôi không biết nữa nhưng… anh… tôi không thể thấy chân anh nữa rồi.”
Cậu lắp bắp, tâm trí cậu đang chạy đua cố gắng hiểu những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Elliot nhìn xuống bản thân mình rồi khi anh nâng cằm lên, một nụ cười hiện lên trên môi dù cho nó nhìn rất gượng gạo.
“Tôi nghĩ là nó có tác dụng rồi.”
“Elliot.”
Lucas lẩm bẩm, bước tới gần hơn, nội tâm nguyền rủa bản thân không thể ôm lấy Elliot.
“Tiếp tục đi.”
Khuôn mặt của Elliot trong tái nhợt hơn trước, màu sắc trên da anh mờ dần.
“Tôi nói với ông ấy rằng lên thuyền đi và rồi chúng tôi chèo về phía trước. Chúng tôi đã băng qua hai con hồ rồi dừng lại.”
Anh dừng lại, liếm môi.
“Đó là lúc ông ấy bắt đầu nói, ông nói rằng con trai ông ấy là người quan trọng nhất trong đời ông và sự hiện diện của tôi xung quanh con trai ông chỉ mang đến sự đau khổ, rằng cuộc sống mà hai chúng tôi mong muốn được kề cận bên nhau sẽ không bao giờ hạnh phúc…”
Anh dừng lại rồi run rẩy thở ra.
“Tôi… Tôi đã mất bình tĩnh và… tôi nhớ là mình đã đứng dậy, tôi có thể cảm thấy con thuyền đang lắc lư nguy hiểm dưới chân mình và… sau đó cả hai chúng tôi đều ngã xuống. Giọng nói của ông ấy vẫn ám ảnh tôi đến giờ, cầu xin tôi hãy bơi đến bờ. Nhưng tôi không biết bơi, và đầu tôi cứ chìm xuống nước… và… và…”
Anh lắp bắp.
Lucas nhắm mắt lại.
“Và anh đã chết. Ngài Thị trưởng cũng thế.”
“Và tôi chết.”
Giọng nói của Elliot bị bóp nghẹn.
“Không nói một câu từ biêt với người mà tôi yêu nhất.”
Lucas mở mắt ra rồi nhìn chằm chằm anh, nhận thấy chân của anh đã hoàn toàn biến mắt.
Dạ dày Lucas quặn lại đau đớn và trong một khoảng khắc, cậu nghĩ rằng có một bàn tay đang bóp chặt lấy tim mình, cố lôi nó ra khỏi ngực cậu.
Đây là cảm giác nhìn người mà mình quan tâm chết trước mặt mình sao?
Tim lắp đầy bởi sự vô vọng như thế vỡ thành từng mảnh, phổi hất bay không khí ra ngoài?
Lucas biết bản thân mình đang nấc lên, một tiếng sụt sịt thoát ra khỏi môi cậu, cậu bước một bước ra sau rồi lắc đầu gom lại sự bình tĩnh của mình. Bây giờ không phải là lúc để xúc động, cậu tự nhủ với bản thân. Cậu đã đau đớn biết bao nhiêu khi nghe về những gì xảy ra với Elliot và tất cả những gì mà anh đã trải qua, Lucas cần phải mạnh mẽ lên và gạt cảm xúc của mình sang một bên. Elliot đã chờ đợi khoảng khắc này hàng thế kỉ, và giờ đây là ngày cuối cùng của anh trên thế gian này.
Để yên nghỉ.
Tuy nhiên, Lucas không thể che giấu hoàn toàn cảm giác bị tàn phá của mình. Mắt cậu ngấn nước, cậu cụp mắt xuống tránh đi ánh mắt của Elliot. Mũi cậu râm rang, cậu kín đáo sụt sịt một tiếng. Cậu hít một hơi thật sâu rồi liếc nhìn Elliot, cậu thấy phần lớn thân thể của anh đã biến mất, chỉ còn lại vai, cổ và mặt.
Lucas gượng cười.
“Elliot… Hầu như không còn gì trên anh còn tồn tại cả.”
Cậu dừng lại, cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại.
“Anh đã làm được rồi.”
Cậu thì thầm, giọng run run.
Mặt của Elliot tiến gần hơn về phía cậu.
“Chúng ta làm được rồi. Sẽ chẳng có gì thành công nếu không nhờ em cả, Lucas.”
Elliot nói, giọng của anh giờ đây mỏng manh dường như chỉ còn là tiếng vọng lại từ đâu đó. Cơ thể anh dần không rõ ràng nữa và Lucas hầu như chẳng thể thấy được nữa.
“Lucas….”
Elliot thì thầm. Lucas cảm nhận được hai bàn tay đang nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt mình, ngón tay của Elliot vuốt nhẹ lên da cậu. Hơi thở của Lucas nghẹn lại trong cổ họng khi anh cảm nhận được hơi ấm từ làn da của Elliot, mặc dù bây giờ điều nay dường như còn khó tin hơn khi anh đang dần trở nên hư vô trước mặt cậu.
“Anh không còn nhiều thời gian nữa.”
Cậu nhìn thẳng vào mắt Elliot, khuôn mặt mờ ảo của anh là tàn dư duy nhất chứng mình anh từng ở đây, Lucas cắn môi kìm lại tiếng nức nở của mình.
“Lucas. Anh không cần phải nhớ đến cái chết của mình, tất cả những gì anh cần nhớ là em.”
Elliot thì thầm.
“Em là lý do tôi còn ở lại trên thế giới này.”
Lucas sững người, tâm trí cậu giờ đây bị bao phủ bởi sự bối rối và đau đớn.
“Sao? Elliot, anh nói không hiểu cái gì cả.”
Elliot chẳng nói thêm câu nào nữa và Lucas sợ rằng thời gian đã tới rồi, gương mặt của Elliot hầu như chẳng thể nhìn thấy được nữa, đôi mắt của anh giờ đây là thứ duy nhất cậu còn nhìn được.
“Anh biết em sẽ trở lại đây tìm anh. Chỉ như thế là đủ rồi.”
Cậu nghe Elliot thì thầm và Lucas càng cảm thấy bối rối hơn.
“Tạm biệt, tình yêu của anh.”
Elliot nhìn thấy được ai chăng?
Lucas muốn nhìn xunh quanh xem có thấy người mà anh đang nói đến hay không nhưng ánh mắt của Elliot chỉ tập trung vào cậu đòi hỏi tất cả sự chú ý còn lại. Elliot đang biến mất dần và Lucas chẳng bao giờ cảm thấy vô vọng như lúc này.
“Elliot.”
Lucas đau đớn thì thầm, chẳng thể che giấu đi cảm xúc của mình được nữa.
“Tên… Tên của cậu ấy là gì?”
Cậu gấp gáp hỏi.
“Elliot, tên của cậu ấy là gì?”
“Lucas.”
Cậu nghe tiếng Elliot thì thầm lần cuối cùng, đôi mắt của anh ấy, tỏa sáng trước khi anh hoàn toàn biến mất, để lại Lucas một mình trong căn phòng.
Lucas đứng lặng người, hai chân cắm rễ xuống sàn. Sự trống rỗng đag vòng tay ôm lấy cậu khiến cậu tê liệt, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt, miệng há hốc như thế các cơ hàm của cậu đã rời ra.
Tạm biệt Elliot.
Một giọt nước mắt rơi ra khỏi khóe mắt của anh, lăn dài trên má rồi biến mất ở khóe môi. Cậu liếm môi, nếm được vị mặn chát trước khi nở một nụ cười thật tươi.
Anh ấy được tự do rồi.
—-
Cuộc sống của cậu đã trở lại bình thường sau một tuần ở nông thôn.
Có những ngày, Lucas nghĩ mình đã mơ suốt một tuần đó, mơ về Elliot. Nhưng sâu thẳm trong cậu, cậu biết, dù có là mơ hay không, cậu vẫn không thể quên được anh.
Một phần trong cậu không thể hiểu tại sao lại cảm thấy đau lòng như vậy. Anh mới biết Elliot chưa đầy một tuần. Bảy ngày chẳng có ý nghĩa gì trong cuộc đời con người cả. Nó chỉ là một mẩu nhỏ thời gian so với tuổi thọ của vũ trụ, giống như cuộc đời của Lucas hay bất kì ai khác xung quanh cậu vậy. Một mảnh vụn nhỏ bẻ mà cậu sẽ không đánh đổi để lấy bất kì thứ gì, bất kể là cảm giác tê cóng và chân thật đến mức nào, đang quắn lấy tim cậu khiến cậu khó thở.
Những lời cuối cùng của Elliot với cậu cứ lởn vơn quanh tâm trí cậu. Cảm giác như anh đã nói chuyện với cậu, nhận ra cậu là người anh yêu khi còn sống, người mà anh đã mong đợi đến hai trăm năm. Hai trăm năm chờ đợi là một lời từ biệt. Suốt hai trăm năm không có một kí ức cụ thể nào, không mục đích mà cứ ám lấy ngôi nhà mà anh xem thường vì những bí mật đen tối mà nó nắm giữ. Chỉ để anh có thể gặp lại họ lần cuối.
Lucas chẳng thể tin được tất cả những chuyện này. Làm thế nào mà cậu, Lucas, có thể là tình yêu trong quá khứ của Elliot? Trong thế giới nào đã biến chuyện này thành sự thật? Tuy nhiên, một lần nữa, Lucas không thể không nghĩ lại lý do tại sao mà cậu có thể nhìn thấy Elliot trong suốt khoảng thời gian qua, một kì tích mà chỉ có cậu mới có được.
Cuộc sống đã quay về với quỹ đạo vốn có nhưng bản thân Lucas thì không.
Lucas đã dành hai tuần cuối cùng của tháng 7 để ở cùng mẹ ở Ý, khám phá những điều kì diệu của Rome và Florence, mẹ cậu đã nở nụ cười rực rỡ, hạnh phúc khi có con trai bên cạnh. Tháng 8 đã đưa cậ đến bãi biển, cậu làm việc tại một trại nghỉ mát được bao quanh bởi những thanh thiếu niên to mồm, sừng sỏ để kiếm một ít thu nhập trước khi cậu bắt đầu học kì vào mùa thu.
Lucas bị loại khỏi cơn mơ màng khi người hàng xóm kế bên bắt đầu ồn ào, cậu thở dài, đưa tay lên dụi mắt.
Cậu đứng dậy khỏi ghế sô pha rồi đi vào bếp, mở tủ lạnh và nhìn vào bên trong bằng đôi mắt vô hồn. Gần đây cậu thường hay mất tập trung, gần như thể cậu đang di chuyển bằng chế độ lái tự động vậy. Cậu đóng tủ lạnh lại, chọn cách pha cho mình một tách cà phê.
Cậu bắt đầu đổ nước vào bình lọc, nhớ lại Mika sẽ hét vào mặt cậu như thể nào nếu cậu lại lấp đầy ấm điện của họ bằng đá vôi. Cậu nhìn chằm chằm những giọt nước nhỏ xuống, những gợn sóng mà chúng tạo ra, từng âm thanh tích tách theo sau.
Cậu sững người khi nghe thấy tiếng gõ cửa, tự hỏi rằng liệu Mika có phải bỏ quên chìa khóa rồi hay không rồi cậu sải bước lên lầu nhìn cửa ban công rồi mở chúng ra với vẻ mặt mệt mỏi.
“Gì vậy…?”
Cậu ngơ ngác, ánh mắt cậu rơi xuống người đang ở trước mặt mình, mắt cậu mở lớn, miệng cậu cũng há hốc theo.
Cậu nhắm mắt lại rồi lắc đầu rồi lại mở chúng ra, chắc ràng cậu không phải gặp ảo giác về đôi mắt xanh quen thuộc kia.
Nhưng cậu không.
“Elliot?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.