Có Một Cương Thi Tuyệt Sắc Nói Yêu Tôi
Chương 125: Cháu gái ngoan của ông, hóa ra là cháu ở đây
Soai
11/05/2021
: Cháu gái ngoan của ông, hóa ra là cháu ở đây
Vừa nghe thấy lời nói của Tống Tâm, trong lòng Trương Hiểu Đào sợ hãi không nói được lời nào, đột nhiên cô ấy run lên, ngẩn ngơ đứng tại chỗ. Mặt cô tím ngắt, vừa thấy là biết trong lòng cô ấy đã cất giấu chuyện gì đó.
Sau khi tứ chi cứng ngắc như một khúc gỗ Trương Hiểu Đào bắt đầu che dấu vẻ mặt của mình, trở nên bình tĩnh hơn: "Tớ... Tớ tốt lắm, các cậu đừng động vào tớ! Sắc trời... Không còn sớm nữa, tớ đi căn tin ăn cơm."
Trương Hiểu Đào chạy trối chết, dáng vẻ sợ hãi không thôi.
Tống Tâm chậm rãi lấy ra bốn hạt sen trong túi xách, dùng hai mắt nhìn chăm chú trong chốc lát. Sau đó cô ấy không khỏi nhăn mặt nhăn mày, thoạt nhìn lo lắng vô cùng: "Trương Hiểu Đào không biết đắc tội thần tiên phương nào, trên người âm khí rất nặng, dương khí cũng rất yếu. Nhìn thấy chúng ta còn lén lút cái gì cũng không chịu nói."
Bốn hạt sen này, gần đây tôi thấy Tống Tâm thường xuyên lấy ra đùa nghịch.
Từ khi chính mắt nhìn thấy đầu của Tống Tâm mọc ra từ hoa sen, thì tôi rất chú ý tới hoa sen hay hạt sen gì đó. Lúc ấy là nghĩ rằng Tống Tâm chết chắc rồi, dù sao Tống Tâm ở trong giếng thời gian rất dài, lại kết hợp với hoa sen thành một thể, nhưng không nghĩ tới vẫn được Lăng Vũ Dương cứu.
Từ đó cho tới bây giờ tôi vẫn chưa hề chú ý kĩ đến, rốt cuộc Lăng Vũ Dương đã cứu Tống Tâm như thế nào.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Tống Tâm tay cầm hạt sen, giống như đang xem bói, làm cho tôi không kìm được sự tò mò. Tôi cảm thấy hành động của Tống Tâm rất cổ quái, liền thử hỏi một chút: “Tiểu Tâm, mấy thầy tướng số khác đều dùng đồng tiền coi tướng số, sao cậu lại dùng hạt sen để xem vậy?"
"Tô Mộng, sao cậu biết là tớ đang xem tướng số?" Tống Tâm nắm chặt nắm tay, hỏi ngược lại tôi.
Tôi nở nụ cười: "Thầy tướng số không phải đều xem tướng số như vậy sao? Tung đồng tiền Ngũ Đế, căn cứ vào phương hướng của đồng tiền Ngũ Đế rơi xuống đất để xem bói. Dáng vẻ cậu xem hạt sen vừa rồi, cùng với ông nội của cậu giống nhau như đúc."
"Đây không phải là hạt sen bình thường, mà là hạt sen quỷ." Tống Tâm cất hạt sen lại vào trong túi, kéo tay của tôi ra khỏi phòng học. Vừa kéo tôi đi xuống lầu, vừa giảng giải lai lịch của hạt sen quỷ cho tôi.
Cô ấy nói rằng khi cô ấy tỉnh lại, mấy hạt sen này đã nằm trong tay cô ấy. Mỗi một hạt sen đều phong ấn một con thủy quái, cũng là giống với cô ấy bị chết chìm trong giếng nước. Đám thủy quái này sống trong nước rất là đau khổ, cho nên sống nhờ ở trên cây hoa sen này. Đợi cho hoa sen mọc ra củ sen sẽ có cơ thể nhất định, nhưng cái nơi như đáy giếng này, hạt sen không thể sinh ra củ sen, cho nên đám thủy quái này vẫn bị nhốt trong mấy hạt sen này. Mà mấy hạt sen này, cùng mọc ra từ một cây hoa sen với Tống Tâm. Về bản chất, Tống Tâm tuy rằng sống lại, nhưng vẫn duy trì quan hệ máu thịt với mấy hạt sen này.
Người Thái Lan phát minh ra chuyện có gì thì hỏi bút tiên. Còn chúng tôi, có chuyện gì thì đi hỏi quỷ. Nhưng khi Tống Tâm có cái gì muốn biết, đều có thể trực tiếp hỏi hạt sen quỷ trong tay, hơn nữa độ chuẩn xác còn cao hơn so với tiền Ngũ Đế.
Tôi không biết chuyện này là phúc hay họa cho Tống Tâm, dù sao hợp tác với quỷ, chắc chắn cần sự mạo hiểm nhất định. Quỷ thì chưa chắc đến độ tin cậy, nhưng là chuyện mà người đã đồng ý với quỷ thì phải làm được. Có thu thì nhất định phải có trả giá.
Trên thế giới này, người có thể giao dịch với quỷ, nhưng cũng không thể vì thế mà cho rằng quỷ đã vô hại. Tống Tâm hỏi hạt sen quỷ này càng nhiều vấn đề, tôi chỉ sợ hạt sen quỷ này sẽ tổn thương đến Tống Tâm càng lớn.
Tôi vừa định nói vấn đề này với Tống Tâm, chợt nghe thấy một tiếng thở dài già nua từ hành lang đi ngang qua phòng học truyền tới: "Ai... Hai cô gái các cô, vẫn chưa giúp tôi tìm lại cháu gái à?"
Muốn đi ra khỏi giảng đường, một là đi từ cầu thang ra ngoài, hai là dọc theo hành lang đi ra, đi đến cuối thì sẽ có cái cửa nhỏ có thể đi ra ngoài, dọc hai bên hành lang đều có phòng học.
Tôi đã quên mất, trong đó có một ông lão còn đang ngồi chờ cháu gái trong một gian phòng giải phẫu. Ông cụ kia vẫn cầm tẩu thuốc, ông ấy thật sự là rất kiên trì.
Mỗi ngày ông cụ đều ngồi ở trên giường, khoanh chân hút thuốc, từng vòng khói thuốc bay lên từ tẩu thuốc của ông. Gặp người đi qua, cũng không quan tâm người ta có nhìn thấy ông không, đều thổi một ngụm khói lên người ta, hỏi: "Các người không tìm thấy cháu gái tôi à?"
Bị ông ta thổi một ngụm khói, tôi hít sâu vào một hơi lạnh, cả người run rẩy, nổi da gà khắp nơi.
Trong trường học rất nhanh đã đồn đại một bóng ma già chết đuối đang tìm cháu gái, nói là vị khách trên chiếc du thuyền kia, ông già kia mang cháu gái cùng đến. Kết quả, cháu gái lại lạc mất trong nước, ông cụ kia mỗi ngày đều chấp nhất chuyện đi tìm cháu gái mình. Mà tất cả những di thể của những người gặp nạn cũng không đưa hết đến trường chúng tôi. Một phần ở bệnh viện, một phần ở nhà tang lễ, chỉ có một bộ phận đến trường học chúng tôi. Bởi vì trường học chúng tôi khá lớn, cho nên số lượng rất nhiều. Ông cụ vẫn chờ đợi ở đây, cũng không chắc là có thể đợi cháu gái mình tới nơi.
Lúc này, ông ta biến thành một con ma già làm những người trong trường sợ hãi, chậm rãi bay từ trong trường học ra. Làn da ông lão nhăn nheo, ánh mắt vô hồn không có tiêu cự nhìn chúng tôi, dường như rất tràn ngập chờ mong chúng tôi có thể tìm được cháu gái của ông ta.
Cái cách đối phó với một quỷ hồn dây dưa kỳ thật cũng rất đơn giản. Nói chung là chỉ cần làm bộ nhìn không thấy nó, người sống và vong hồn sẽ không giao tiếp với nhau.
Tôi dường như không có việc gì hỏi Tống Tâm: "Buổi tối ăn cái gì đây? Tớ rất đói bụng, đây là ngày cuối cùng xử lý thi thể của những người gặp nạn phải không? Làm tớ mệt muốn chết rồi, tớ phải có một bữa cơm no đủ, mới có thể bù lại được."
Những lời này tôi không hề gạt ai hết. Tôi và Tống Tâm mấy ngày nay, ban ngày xử lý di thể của người gặp nạn, bận rộn đến sức cùng lực kiệt. Tới buổi tối còn chạy đến bệnh viện và nhà tang lễ gần đó thu gom Thiên Hồn. Chai đầu tiên được thu thập đầy trong hai ngày, ngày hôm qua chai thứ hai cũng đã được một nửa, thời gian còn lại bốn ngày. Tôi nghĩ buổi tối hôm nay, lại đi một chuyến đến bệnh viện kia, thì chuyện này sẽ hoàn thành sớm thôi.
Tống Tâm thản nhiên gật đầu: "Ăn lẩu, tớ phải ăn thịt."
Rất nhanh chúng tôi đã đi qua cái phòng học có ông cụ kia, nghĩ rằng đã tránh được một kiếp, không nghĩ tới sau đó ông cụ lạnh lùng nói một tiếng: "Các người nghĩ rằng làm bộ không nhìn thấy tôi, là có thể không cần giúp tôi tìm cháu gái sao?"
Đối mặt với sự uy hiếp trắng trợn này, tôi chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng. Lại biết rằng tuyệt đối không thể quay đầu lại nhìn nó, không thể quay đầu lại xem quỷ là chuyện đương nhiên! Chỉ có thể kiên trì tiếp tục đi với Tống Tâm, vẫn đi đến căn tin, nơi nhiều người của trường học để mua đồ ăn, mới cảm thấy rằng bầu không khí xung quanh khôi phục lại chút độ ấm.
Tống Tâm nói vừa rồi chúng tôi bị con quỷ kia uy hiếp, cảm thấy không tốt lắm. Hôm nay cũng không tiện đi bệnh viện, nếu kiên trì đi, có thể sẽ gặp phiền toái lớn. Tống Tâm hiện tại thực sự ỷ lại hạt sen quỷ trong tay mà làm việc, tuy rằng tôi vẫn có chút hoài nghi, lại vừa lúc nghe đề nghị của Tống Tâm, trực tiếp quay về khách sạn ngủ. Giấc ngủ này thật sự không ngon, cả đêm tôi đều nằm mơ mình đang bơi trong hồ nước.
Cái hồ nước này giống như một hồ sen, đủ loại hoa sen xinh đẹp trong hồ, lá sen thì lại to vô cùng. Còn có một đầu người nhỏ trên đài sen, máu tươi từ trong mắt của người đã chết kia không ngừng chảy ra, chảy xuống hoa sen, rồi chìm vào đáy hồ.
Rạng sáng ba giờ, tôi đã bừng tỉnh.
Bốn hạt sen quỷ kia, quả nhiên Tống Tâm vẫn nằm trong tay ngay cả khi ngủ, nửa đêm, trời tối tôi có liếc qua nhìn một cái, cảm giác dường như có khói đen bốc ra từ trên đó, cảm giác âm trầm khủng bố. Tôi không dám bật đèn trong phòng lên, mà đi bật đèn ở nhà vệ sinh, thuận tiện đi xử lí chút.
Lúc đi ra, tôi mượn ánh đèn của nhà vệ sinh, nhìn thoáng qua hạt sen quỷ này. Ánh đèn dìu dịu của nhà vệ sinh chiếu lên trên mấy hạt sen quỷ, chúng nó đang nằm yên dáng, trông có vẻ bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn. Không có khí đen, đơn giản không thể đơn giản hơn.
Điều này làm cho tôi nghĩ tới một tin tức mà trước đó từng nghe, hình như từ một cái giếng trong thôn nào đó ở thời Tống, đào ra được rất nhiều hạt sen. Nghe nói là, cầm đi nấu cháo, hương vị rất giống với hạt sen bình thường.
Trong đầu tôi cứ miên man suy nghĩ chuyện tào lao như vậy, vẫn ngồi ở trên giường đến tận hừng đông. Cục cưng trong bụng tôi đang ngủ rất ngon, lúc ngủ còn chép chép cái miệng nhỏ nhắn của mình, trong lúc nói mê, dường như nhớ lại lần đầu gặp mỹ nhân nhỏ kia.
"Đào Đào... chị Đào Đào..." Cục cưng nỉ non.
Hôm sau, trường học bên kia cũng đã sắp xếp nơi ở cho tôi và Tống Tâm. Chúng tôi đợi cho sau khi một ngày học kết thúc, có thể đi tòa nhà cũ thu xếp mọi thứ đưa tới tòa nhà mới.
Vốn là chúng tôi không thể ở trong kí túc xá mới, nói là dọn đến ở cùng Trương Hiểu Đào và một sinh viên khác, cô ấy đồng ý ở chung với chúng tôi. Tôi và Tống Tâm không cần ở lại khách sạn nữa, điều này còn phải cảm ơn Trương Hiểu Đào. Tống Tâm nói, phải mời Trương Hiểu Đào ăn cơm, thuận tiện ném lấy thứ gì đó đang bám lấy Trương Hiểu Đào đi. Như vậy, coi như là báo ơn.
Buổi sáng, nơi đi học là phòng học gần cầu thang, tôi và Tống Tâm mới vừa ngồi xuống vào chỗ ngồi mới được xếp. Tôi nhàm chán đang muốn lấy di động ra xem, trong đầu nghĩ đến chuyện đêm nay đi tới bệnh viện thu gom Thiên Hồn.
Thiên Hồn thu gom xong, là có thể đi tìm Tư Mã Thanh, để Tư Mã Thanh mang tôi đi U Đô tìm thần quái.
Tôi chơi “thần miếu thoát chết" trong chốc lát, lơ đãng ngẩng đầu lên. Cảnh tượng trước mắt dọa tôi đổ cả mồ hôi lạnh, chỉ thấy cái quỷ hồn ông cụ cầm tẩu thuốc kia hôm nay lại di chuyển đến đây! Nó ngồi ở trên bục giảng dùng đôi mắt đã bị phân hủy nặng, cười tủm tỉm nhìn tôi và Tống Tâm.
Rõ ràng là ban ngày, thế mà lại có quỷ chạy đến lớp học.
Giảng viên đứng trên bục giảng, vẫn không hề nhìn thấy nó, vẫn đứng đó sửa sang lại giáo án, chờ thời gian vào lớp. Lúc này, theo tiếng chuông vào học, Trương Hiểu Đào chạy vội đi vào, cô ấy thở hổn hển, trên gương mặt tái nhợt mang theo chút đỏ ửng. Nhưng ở chỗ mi tâm, đã có một luồng tử khí quanh quẩn ở trên mặt cô ấy.
Loại tình huống này căn bản là không cần Tống Tâm nói, tôi cũng hiểu được, Trương Hiểu Đào đây là ấn đường biến thành màu đen rồi. Bình thường người có ấn đường biến thành màu đen hoặc là người sắp chết, hoặc là người có vận mệnh cực kì suy bại.
Tôi quan sát bốn phía xung quanh của Trương Hiểu Đào, cũng không hề nhìn thấy có cái gì không sạch sẽ đi theo cô ấy cả.
Cái ông cụ tay cầm tẩu thuốc kia vốn đang nhàn nhã ngồi trên bục giảng hút thuốc, vẻ mặt đột nhiên trở nên dữ tợn. Chỉ thấy ông ta biến thành một luồng gió đen, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt tôi và Tống Tâm. Trong nháy mắt, gió âm đập vào mặt, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo đến rùng mình.
Tôi nghĩ rằng nó sẽ đối phó tôi và Tống Tâm, trong lòng đã nghĩ tới hơn mười câu chuyện đối phó lệ quỷ trong kinh văn Phật pháp. Con quỷ già này thật sự được một bước lại muốn tiến thêm một bước, tôi và Tống Tâm không chủ động tìm phiền toái, cũng chưa gây chuyện gì với nó, nó không nên đến đây. Vậy không thể trách chúng tôi, cũng ra tay đối phó nó.
Không nghĩ tới ông cụ kia, cũng trừng mắt màu xanh nhìn về phía Trương Hiểu Đào ở phía trước chúng tôi, quỷ dị nở nụ cười: "Cháu gái ngoan của ông, hóa ra là cháu ở đây..."
- ---------------------------
Vừa nghe thấy lời nói của Tống Tâm, trong lòng Trương Hiểu Đào sợ hãi không nói được lời nào, đột nhiên cô ấy run lên, ngẩn ngơ đứng tại chỗ. Mặt cô tím ngắt, vừa thấy là biết trong lòng cô ấy đã cất giấu chuyện gì đó.
Sau khi tứ chi cứng ngắc như một khúc gỗ Trương Hiểu Đào bắt đầu che dấu vẻ mặt của mình, trở nên bình tĩnh hơn: "Tớ... Tớ tốt lắm, các cậu đừng động vào tớ! Sắc trời... Không còn sớm nữa, tớ đi căn tin ăn cơm."
Trương Hiểu Đào chạy trối chết, dáng vẻ sợ hãi không thôi.
Tống Tâm chậm rãi lấy ra bốn hạt sen trong túi xách, dùng hai mắt nhìn chăm chú trong chốc lát. Sau đó cô ấy không khỏi nhăn mặt nhăn mày, thoạt nhìn lo lắng vô cùng: "Trương Hiểu Đào không biết đắc tội thần tiên phương nào, trên người âm khí rất nặng, dương khí cũng rất yếu. Nhìn thấy chúng ta còn lén lút cái gì cũng không chịu nói."
Bốn hạt sen này, gần đây tôi thấy Tống Tâm thường xuyên lấy ra đùa nghịch.
Từ khi chính mắt nhìn thấy đầu của Tống Tâm mọc ra từ hoa sen, thì tôi rất chú ý tới hoa sen hay hạt sen gì đó. Lúc ấy là nghĩ rằng Tống Tâm chết chắc rồi, dù sao Tống Tâm ở trong giếng thời gian rất dài, lại kết hợp với hoa sen thành một thể, nhưng không nghĩ tới vẫn được Lăng Vũ Dương cứu.
Từ đó cho tới bây giờ tôi vẫn chưa hề chú ý kĩ đến, rốt cuộc Lăng Vũ Dương đã cứu Tống Tâm như thế nào.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Tống Tâm tay cầm hạt sen, giống như đang xem bói, làm cho tôi không kìm được sự tò mò. Tôi cảm thấy hành động của Tống Tâm rất cổ quái, liền thử hỏi một chút: “Tiểu Tâm, mấy thầy tướng số khác đều dùng đồng tiền coi tướng số, sao cậu lại dùng hạt sen để xem vậy?"
"Tô Mộng, sao cậu biết là tớ đang xem tướng số?" Tống Tâm nắm chặt nắm tay, hỏi ngược lại tôi.
Tôi nở nụ cười: "Thầy tướng số không phải đều xem tướng số như vậy sao? Tung đồng tiền Ngũ Đế, căn cứ vào phương hướng của đồng tiền Ngũ Đế rơi xuống đất để xem bói. Dáng vẻ cậu xem hạt sen vừa rồi, cùng với ông nội của cậu giống nhau như đúc."
"Đây không phải là hạt sen bình thường, mà là hạt sen quỷ." Tống Tâm cất hạt sen lại vào trong túi, kéo tay của tôi ra khỏi phòng học. Vừa kéo tôi đi xuống lầu, vừa giảng giải lai lịch của hạt sen quỷ cho tôi.
Cô ấy nói rằng khi cô ấy tỉnh lại, mấy hạt sen này đã nằm trong tay cô ấy. Mỗi một hạt sen đều phong ấn một con thủy quái, cũng là giống với cô ấy bị chết chìm trong giếng nước. Đám thủy quái này sống trong nước rất là đau khổ, cho nên sống nhờ ở trên cây hoa sen này. Đợi cho hoa sen mọc ra củ sen sẽ có cơ thể nhất định, nhưng cái nơi như đáy giếng này, hạt sen không thể sinh ra củ sen, cho nên đám thủy quái này vẫn bị nhốt trong mấy hạt sen này. Mà mấy hạt sen này, cùng mọc ra từ một cây hoa sen với Tống Tâm. Về bản chất, Tống Tâm tuy rằng sống lại, nhưng vẫn duy trì quan hệ máu thịt với mấy hạt sen này.
Người Thái Lan phát minh ra chuyện có gì thì hỏi bút tiên. Còn chúng tôi, có chuyện gì thì đi hỏi quỷ. Nhưng khi Tống Tâm có cái gì muốn biết, đều có thể trực tiếp hỏi hạt sen quỷ trong tay, hơn nữa độ chuẩn xác còn cao hơn so với tiền Ngũ Đế.
Tôi không biết chuyện này là phúc hay họa cho Tống Tâm, dù sao hợp tác với quỷ, chắc chắn cần sự mạo hiểm nhất định. Quỷ thì chưa chắc đến độ tin cậy, nhưng là chuyện mà người đã đồng ý với quỷ thì phải làm được. Có thu thì nhất định phải có trả giá.
Trên thế giới này, người có thể giao dịch với quỷ, nhưng cũng không thể vì thế mà cho rằng quỷ đã vô hại. Tống Tâm hỏi hạt sen quỷ này càng nhiều vấn đề, tôi chỉ sợ hạt sen quỷ này sẽ tổn thương đến Tống Tâm càng lớn.
Tôi vừa định nói vấn đề này với Tống Tâm, chợt nghe thấy một tiếng thở dài già nua từ hành lang đi ngang qua phòng học truyền tới: "Ai... Hai cô gái các cô, vẫn chưa giúp tôi tìm lại cháu gái à?"
Muốn đi ra khỏi giảng đường, một là đi từ cầu thang ra ngoài, hai là dọc theo hành lang đi ra, đi đến cuối thì sẽ có cái cửa nhỏ có thể đi ra ngoài, dọc hai bên hành lang đều có phòng học.
Tôi đã quên mất, trong đó có một ông lão còn đang ngồi chờ cháu gái trong một gian phòng giải phẫu. Ông cụ kia vẫn cầm tẩu thuốc, ông ấy thật sự là rất kiên trì.
Mỗi ngày ông cụ đều ngồi ở trên giường, khoanh chân hút thuốc, từng vòng khói thuốc bay lên từ tẩu thuốc của ông. Gặp người đi qua, cũng không quan tâm người ta có nhìn thấy ông không, đều thổi một ngụm khói lên người ta, hỏi: "Các người không tìm thấy cháu gái tôi à?"
Bị ông ta thổi một ngụm khói, tôi hít sâu vào một hơi lạnh, cả người run rẩy, nổi da gà khắp nơi.
Trong trường học rất nhanh đã đồn đại một bóng ma già chết đuối đang tìm cháu gái, nói là vị khách trên chiếc du thuyền kia, ông già kia mang cháu gái cùng đến. Kết quả, cháu gái lại lạc mất trong nước, ông cụ kia mỗi ngày đều chấp nhất chuyện đi tìm cháu gái mình. Mà tất cả những di thể của những người gặp nạn cũng không đưa hết đến trường chúng tôi. Một phần ở bệnh viện, một phần ở nhà tang lễ, chỉ có một bộ phận đến trường học chúng tôi. Bởi vì trường học chúng tôi khá lớn, cho nên số lượng rất nhiều. Ông cụ vẫn chờ đợi ở đây, cũng không chắc là có thể đợi cháu gái mình tới nơi.
Lúc này, ông ta biến thành một con ma già làm những người trong trường sợ hãi, chậm rãi bay từ trong trường học ra. Làn da ông lão nhăn nheo, ánh mắt vô hồn không có tiêu cự nhìn chúng tôi, dường như rất tràn ngập chờ mong chúng tôi có thể tìm được cháu gái của ông ta.
Cái cách đối phó với một quỷ hồn dây dưa kỳ thật cũng rất đơn giản. Nói chung là chỉ cần làm bộ nhìn không thấy nó, người sống và vong hồn sẽ không giao tiếp với nhau.
Tôi dường như không có việc gì hỏi Tống Tâm: "Buổi tối ăn cái gì đây? Tớ rất đói bụng, đây là ngày cuối cùng xử lý thi thể của những người gặp nạn phải không? Làm tớ mệt muốn chết rồi, tớ phải có một bữa cơm no đủ, mới có thể bù lại được."
Những lời này tôi không hề gạt ai hết. Tôi và Tống Tâm mấy ngày nay, ban ngày xử lý di thể của người gặp nạn, bận rộn đến sức cùng lực kiệt. Tới buổi tối còn chạy đến bệnh viện và nhà tang lễ gần đó thu gom Thiên Hồn. Chai đầu tiên được thu thập đầy trong hai ngày, ngày hôm qua chai thứ hai cũng đã được một nửa, thời gian còn lại bốn ngày. Tôi nghĩ buổi tối hôm nay, lại đi một chuyến đến bệnh viện kia, thì chuyện này sẽ hoàn thành sớm thôi.
Tống Tâm thản nhiên gật đầu: "Ăn lẩu, tớ phải ăn thịt."
Rất nhanh chúng tôi đã đi qua cái phòng học có ông cụ kia, nghĩ rằng đã tránh được một kiếp, không nghĩ tới sau đó ông cụ lạnh lùng nói một tiếng: "Các người nghĩ rằng làm bộ không nhìn thấy tôi, là có thể không cần giúp tôi tìm cháu gái sao?"
Đối mặt với sự uy hiếp trắng trợn này, tôi chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng. Lại biết rằng tuyệt đối không thể quay đầu lại nhìn nó, không thể quay đầu lại xem quỷ là chuyện đương nhiên! Chỉ có thể kiên trì tiếp tục đi với Tống Tâm, vẫn đi đến căn tin, nơi nhiều người của trường học để mua đồ ăn, mới cảm thấy rằng bầu không khí xung quanh khôi phục lại chút độ ấm.
Tống Tâm nói vừa rồi chúng tôi bị con quỷ kia uy hiếp, cảm thấy không tốt lắm. Hôm nay cũng không tiện đi bệnh viện, nếu kiên trì đi, có thể sẽ gặp phiền toái lớn. Tống Tâm hiện tại thực sự ỷ lại hạt sen quỷ trong tay mà làm việc, tuy rằng tôi vẫn có chút hoài nghi, lại vừa lúc nghe đề nghị của Tống Tâm, trực tiếp quay về khách sạn ngủ. Giấc ngủ này thật sự không ngon, cả đêm tôi đều nằm mơ mình đang bơi trong hồ nước.
Cái hồ nước này giống như một hồ sen, đủ loại hoa sen xinh đẹp trong hồ, lá sen thì lại to vô cùng. Còn có một đầu người nhỏ trên đài sen, máu tươi từ trong mắt của người đã chết kia không ngừng chảy ra, chảy xuống hoa sen, rồi chìm vào đáy hồ.
Rạng sáng ba giờ, tôi đã bừng tỉnh.
Bốn hạt sen quỷ kia, quả nhiên Tống Tâm vẫn nằm trong tay ngay cả khi ngủ, nửa đêm, trời tối tôi có liếc qua nhìn một cái, cảm giác dường như có khói đen bốc ra từ trên đó, cảm giác âm trầm khủng bố. Tôi không dám bật đèn trong phòng lên, mà đi bật đèn ở nhà vệ sinh, thuận tiện đi xử lí chút.
Lúc đi ra, tôi mượn ánh đèn của nhà vệ sinh, nhìn thoáng qua hạt sen quỷ này. Ánh đèn dìu dịu của nhà vệ sinh chiếu lên trên mấy hạt sen quỷ, chúng nó đang nằm yên dáng, trông có vẻ bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn. Không có khí đen, đơn giản không thể đơn giản hơn.
Điều này làm cho tôi nghĩ tới một tin tức mà trước đó từng nghe, hình như từ một cái giếng trong thôn nào đó ở thời Tống, đào ra được rất nhiều hạt sen. Nghe nói là, cầm đi nấu cháo, hương vị rất giống với hạt sen bình thường.
Trong đầu tôi cứ miên man suy nghĩ chuyện tào lao như vậy, vẫn ngồi ở trên giường đến tận hừng đông. Cục cưng trong bụng tôi đang ngủ rất ngon, lúc ngủ còn chép chép cái miệng nhỏ nhắn của mình, trong lúc nói mê, dường như nhớ lại lần đầu gặp mỹ nhân nhỏ kia.
"Đào Đào... chị Đào Đào..." Cục cưng nỉ non.
Hôm sau, trường học bên kia cũng đã sắp xếp nơi ở cho tôi và Tống Tâm. Chúng tôi đợi cho sau khi một ngày học kết thúc, có thể đi tòa nhà cũ thu xếp mọi thứ đưa tới tòa nhà mới.
Vốn là chúng tôi không thể ở trong kí túc xá mới, nói là dọn đến ở cùng Trương Hiểu Đào và một sinh viên khác, cô ấy đồng ý ở chung với chúng tôi. Tôi và Tống Tâm không cần ở lại khách sạn nữa, điều này còn phải cảm ơn Trương Hiểu Đào. Tống Tâm nói, phải mời Trương Hiểu Đào ăn cơm, thuận tiện ném lấy thứ gì đó đang bám lấy Trương Hiểu Đào đi. Như vậy, coi như là báo ơn.
Buổi sáng, nơi đi học là phòng học gần cầu thang, tôi và Tống Tâm mới vừa ngồi xuống vào chỗ ngồi mới được xếp. Tôi nhàm chán đang muốn lấy di động ra xem, trong đầu nghĩ đến chuyện đêm nay đi tới bệnh viện thu gom Thiên Hồn.
Thiên Hồn thu gom xong, là có thể đi tìm Tư Mã Thanh, để Tư Mã Thanh mang tôi đi U Đô tìm thần quái.
Tôi chơi “thần miếu thoát chết" trong chốc lát, lơ đãng ngẩng đầu lên. Cảnh tượng trước mắt dọa tôi đổ cả mồ hôi lạnh, chỉ thấy cái quỷ hồn ông cụ cầm tẩu thuốc kia hôm nay lại di chuyển đến đây! Nó ngồi ở trên bục giảng dùng đôi mắt đã bị phân hủy nặng, cười tủm tỉm nhìn tôi và Tống Tâm.
Rõ ràng là ban ngày, thế mà lại có quỷ chạy đến lớp học.
Giảng viên đứng trên bục giảng, vẫn không hề nhìn thấy nó, vẫn đứng đó sửa sang lại giáo án, chờ thời gian vào lớp. Lúc này, theo tiếng chuông vào học, Trương Hiểu Đào chạy vội đi vào, cô ấy thở hổn hển, trên gương mặt tái nhợt mang theo chút đỏ ửng. Nhưng ở chỗ mi tâm, đã có một luồng tử khí quanh quẩn ở trên mặt cô ấy.
Loại tình huống này căn bản là không cần Tống Tâm nói, tôi cũng hiểu được, Trương Hiểu Đào đây là ấn đường biến thành màu đen rồi. Bình thường người có ấn đường biến thành màu đen hoặc là người sắp chết, hoặc là người có vận mệnh cực kì suy bại.
Tôi quan sát bốn phía xung quanh của Trương Hiểu Đào, cũng không hề nhìn thấy có cái gì không sạch sẽ đi theo cô ấy cả.
Cái ông cụ tay cầm tẩu thuốc kia vốn đang nhàn nhã ngồi trên bục giảng hút thuốc, vẻ mặt đột nhiên trở nên dữ tợn. Chỉ thấy ông ta biến thành một luồng gió đen, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt tôi và Tống Tâm. Trong nháy mắt, gió âm đập vào mặt, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo đến rùng mình.
Tôi nghĩ rằng nó sẽ đối phó tôi và Tống Tâm, trong lòng đã nghĩ tới hơn mười câu chuyện đối phó lệ quỷ trong kinh văn Phật pháp. Con quỷ già này thật sự được một bước lại muốn tiến thêm một bước, tôi và Tống Tâm không chủ động tìm phiền toái, cũng chưa gây chuyện gì với nó, nó không nên đến đây. Vậy không thể trách chúng tôi, cũng ra tay đối phó nó.
Không nghĩ tới ông cụ kia, cũng trừng mắt màu xanh nhìn về phía Trương Hiểu Đào ở phía trước chúng tôi, quỷ dị nở nụ cười: "Cháu gái ngoan của ông, hóa ra là cháu ở đây..."
- ---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.