Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!
Chương 15
Lambangdi1997
03/08/2013
- Này, cô gọi điện cho người nhà đi! Không chừng họ lo cho cô lắm đó! – Hắn nhắc.
- Ờ! – Nó nói rồi đút tay vào túi tìm điện thoại. Loay hoay một hồi, chẳng thấy cái điện thoại đâu cả.
- Chết rồi! Chắc tại lúc tối anh đâm tôi nên mất tiêu cái điện thoại rồi! – Nó ỉu xìu.
- Sao lại tại tôi? Tại cô lanh chanh chạy ra chứ bộ – Hắn giãy nảy.
- Chứ không phải anh suýt đâm con mèo nhỏ à? – Nó chun mũi.
- Thôi thôi! Cô cầm điện thoại tôi mà gọi. – Hắn rút điện thoại ra, chìa trước mặt nó.
Cầm cái điện thoại của hắn trên tay, nó cảm thấy lúng túng.
- 1…2….5….2…6….2…4….5…. – Nó lầm bầm.
- Cô làm cái gì vậy? – Hắn hỏi.
- Tôi không nhớ số. – Mặt méo xẹo.
- Trời ơi, hay tại tối qua tôi tông cô nên đầu cô mất hết chất xám rồi? Thôi, đi với tôi. – Hắn kéo tay nó đi.
Tại shop hàng ở cửa hàng lớn nhất thành phố.
- Dẫn tôi đến đây làm gì? – Nó kéo áo hắn.
- Đền điện thoại cho cô! – Hắn quay lại nói với chị bán hàng – Chị lấy cho em cái này.
Sau khi thanh toán xong, hai đứa nó cùng “bay” vào một nhà hàng nhỏ.
- Tôi lưu số của tôi vào máy mới của cô rồi! – Hắn thông báo.
- Lưu vào làm gì? – Nó ngạc nhiên nhưng hắn còn ngạc nhiên hơn cả nó.
- Bộ cô không muốn liên lạc với tôi hả? – Hắn tò mò.
- Xời! Anh cũng muốn ám tôi y như cái tên hắc ám ấy hả? – Nó nghĩ đến Lâm Duy.
- Tên hắc ám nào?
- Thôi, anh không cần biết! – Nó phẩy tay rồi lôi điện thoại ra nghịch.
- Tên anh là Thiên Minh hả? – Nó nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Hắn đang uống nước và suýt nữa thì “trả lại nước cho không khí” luôn sau câu nói của nó.
- Cô…. đừng nói là cô không biết tên tôi đấy nhé? – Hắn vẫn còn ngạc nhiên.
- Yên tâm, tôi không nói đâu, anh nói rồi mà! Hì! – Nó cười trừ.
- Cô có biết hội FM không? – Thiên Minh hỏi, giọng tuyệt vọng.
- Hình như không, à mà hình như biết. – Nó chống cằm suy nghĩ.
- Cô là người đến từ sao hỏa hả? Sao cái gì cũng không biết hết vậy?
- Tại sao lại phải biết? – Nó ngây ngô hỏi.
- Tại…tại…. học sinh BFM ai chẳng biết. – Thiên Minh cố tìm cớ.
- Vậy hả? Vậy thì giờ tôi biết rồi này. – Lại cười.
Điện thoại Thiên Minh rung lên.
- Alo – Thiên Minh.
-
- Sao hắn không đưa em về.
-
- Umk!
- Ờ! – Nó nói rồi đút tay vào túi tìm điện thoại. Loay hoay một hồi, chẳng thấy cái điện thoại đâu cả.
- Chết rồi! Chắc tại lúc tối anh đâm tôi nên mất tiêu cái điện thoại rồi! – Nó ỉu xìu.
- Sao lại tại tôi? Tại cô lanh chanh chạy ra chứ bộ – Hắn giãy nảy.
- Chứ không phải anh suýt đâm con mèo nhỏ à? – Nó chun mũi.
- Thôi thôi! Cô cầm điện thoại tôi mà gọi. – Hắn rút điện thoại ra, chìa trước mặt nó.
Cầm cái điện thoại của hắn trên tay, nó cảm thấy lúng túng.
- 1…2….5….2…6….2…4….5…. – Nó lầm bầm.
- Cô làm cái gì vậy? – Hắn hỏi.
- Tôi không nhớ số. – Mặt méo xẹo.
- Trời ơi, hay tại tối qua tôi tông cô nên đầu cô mất hết chất xám rồi? Thôi, đi với tôi. – Hắn kéo tay nó đi.
Tại shop hàng ở cửa hàng lớn nhất thành phố.
- Dẫn tôi đến đây làm gì? – Nó kéo áo hắn.
- Đền điện thoại cho cô! – Hắn quay lại nói với chị bán hàng – Chị lấy cho em cái này.
Sau khi thanh toán xong, hai đứa nó cùng “bay” vào một nhà hàng nhỏ.
- Tôi lưu số của tôi vào máy mới của cô rồi! – Hắn thông báo.
- Lưu vào làm gì? – Nó ngạc nhiên nhưng hắn còn ngạc nhiên hơn cả nó.
- Bộ cô không muốn liên lạc với tôi hả? – Hắn tò mò.
- Xời! Anh cũng muốn ám tôi y như cái tên hắc ám ấy hả? – Nó nghĩ đến Lâm Duy.
- Tên hắc ám nào?
- Thôi, anh không cần biết! – Nó phẩy tay rồi lôi điện thoại ra nghịch.
- Tên anh là Thiên Minh hả? – Nó nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Hắn đang uống nước và suýt nữa thì “trả lại nước cho không khí” luôn sau câu nói của nó.
- Cô…. đừng nói là cô không biết tên tôi đấy nhé? – Hắn vẫn còn ngạc nhiên.
- Yên tâm, tôi không nói đâu, anh nói rồi mà! Hì! – Nó cười trừ.
- Cô có biết hội FM không? – Thiên Minh hỏi, giọng tuyệt vọng.
- Hình như không, à mà hình như biết. – Nó chống cằm suy nghĩ.
- Cô là người đến từ sao hỏa hả? Sao cái gì cũng không biết hết vậy?
- Tại sao lại phải biết? – Nó ngây ngô hỏi.
- Tại…tại…. học sinh BFM ai chẳng biết. – Thiên Minh cố tìm cớ.
- Vậy hả? Vậy thì giờ tôi biết rồi này. – Lại cười.
Điện thoại Thiên Minh rung lên.
- Alo – Thiên Minh.
-
- Sao hắn không đưa em về.
-
- Umk!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.