Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!

Chương 2

Lambangdi1997

03/08/2013

Tại một siêu thị, khách ra vào nườm nượp, có một chàng trai vừa kéo chiếc xe đẩy, vừa chọn đại những thứ ghi trong mẩu giấy nhỏ, vừa lẩm bẩm:

- Con nhỏ đáng ghét! Ai lại bảo chồng đi chợ bao giờ cơ chứ! Mà mình dã bao giờ đi chợ đâu? Được, cô vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa. – cậu quơ vội vài bó ra vào giỏ rồi bước ra.

Cậu vừa dừng xe trước cửa nhà thì đã có một cái giọng không mấy lạ lẫm nói vọng ra:

- Anh xách giùm thức ăn vào nhà đi!

- Cô nghĩ cô đang ra lệnh cho ai vậy hả? – Cậu tức tối thét.

- Cho osin đó, không được sao? – Nó cười.

Một lát sau, lại là tiếng nó bắt đầu cuộc tranh cãi:

- Anh mua cái quái quỷ gì thế này?

- Tôi cũng không biết cái quái quỷ đó là gì nữa huống chi là cô. MÀ hình như mấy thứ đó người ta gọi chung là thức ăn đó! – Cậu nói (đúng là công tử nhà giàu có khác, đến thức ăn còn không phân biệt được nữa!!!)

- Lại mà xem thức ăn của anh nè! Rau thì úa, cá thì chết tươi, thịt heo cứ ý như là lấy từ con bị bệnh…tai xanh ý. Nhìn thấy ớn!!! – Nó cằn nhàn, tay xách từng cọng rau lên làm…bằng chứng trước tòa.

- Này, quá đáng vừa thôi nhé. Bản thiếu gia đây đã đích thân đi chợ, lại còn chê này chê nọ hả? – Lâm Duy nổi quạu nhưng thật không may cho cậu bởi nó đã có một “lá chắn” cũng kì…hữu nghiệm.

- Bà ơi, xem cháu trai bà…ư….ưm…..

Chưa kịp nói hết câu thì Lâm Duy đã dùng tay bịt miệng nó lại.

- Thôi được rồi, coi như tôi thua cô, tôi phất cờ trắng đầu hàng rồi đấy! Cô muốn gì nào?

Nó lè lưỡi, cười hì hì rồi kéo Lâm Duy trở lại siêu thị. Còn anh chàng á? Lệnh đã ban (bởi bà nội) cãi sẽ bị đem ra xử trảm ngay. Híc! Thiện tai thiện tai!!!!

Nó chọn kĩ đến từng cọng rau, vậy mà đồ nó mua còn nhiều gấp đôi đống đò của Lâm Duy lúc nãy. Lạ một điều rằng, dù mua nhiều đến cỡ nào, nó cũng cảm thất rât chi là thoải mái khi mà ngưoif xách đống đồ đó không phải là nó.

- Này, sao không dùng xe đẩy mà lại bắt tôi xách tay thế này? – Lâm Duy càu nhàu.

- Bộ mắt anh có vẫn đề à? Người ta treo biển “HẾT XE ĐẨY” kia mà không thấy hả? – Nó cười gian.

Thực ra lúc đầu, nó vào trước và đã tranh thủ….treo tấm biển đó lên nhân lúc mấy người bảo vệ không để ý (tội nghiệp mấy người đến mua hàng sau quá, có xe đẩy mà cứ tưởng là hết!!!)



- THÌ CÔ ĐỪNG MUA THÊM NỮA, CÔ CÓ BIẾT LÀ TAY TÔI SẮP GÃY RỒI KHÔNG? – Cậu hét lớn làm mọi người trong siêu thị đồng loạt quay lại nhìn hai đứa.

Hai gương mặt dở khóc dở cười, cúi đầu chữa ngượng.

- Về thì về! Anh làm gì ghê vậy? – Nó gắt gỏng.

Bước vào nhà với dáng người uể oải, trán lấm tấm mồ hôi, cậu thề rằng sẽ không để yên cho người đã hành hạ cậu.

Màn đêm bao trùm lên khung cửa sổ, nó ngáp ngắn ngáp dài.

- Hai đứa sắp cưới rồi nên chịu khó ở chung phòng nhé!

Bà nội vừa phán xong đã lập tức đóng sập cửa lại rồi đi ra ngoài, để lại hai khuôn mặt ngơ ngác hết nhìn nhau rồi lại nhìn căn phòng với độc nhất mộtcái giường.

Nhanh như cắt, nó chạy đến nằm chễ chệ, chiếm hết cả giường.

- Cô làm cái gì vậy? – Lâm Duy hốt hoảng.

- Thì nằm ngủ chứ làm gì? – Nó cười hì hì.

- Thế….thế tôi nằm ở đâu? – Cậu ngơ ngác.

- Phòng này thiếu gì chỗ, cớ như anh ngủ dưới đất là nhất rồi.

- Không được. – Lâm Duy ra sức kéo nó xuống giường.

- Anh làm cái gì vậy? – Lần này đến lượt nó hỏi.

- Tôi sẽ nằm trên giường, cô muốn thì chui xuống gầm mà ngủ. – Cậu tỏ vẻ hài lòng.

- Không được, anh nằm dưới, anh sẽ ngủ ở trên – Nó cãi bướng.

- Không, tôi trên, cô dưois.

- Không anh dưới, tôi trên.



- Tôi trên, cô dưới.

- Anh dưới, tôi trên.

Bọn nó cãi nhau vang trời mà không biết bà nội đã đứng ở ngoài cửa phòng, đủ để nghe và hiểu nhầm thành một ý nghĩ xa xăm….

- Này, hai đứa làm gì mà ồn ào vậy? Có chuyện nằm trên nằm dưới mà cũng tranh nhau. Đời con dài với lại hai đứa còn trẻ… – Mặt bà nội đỏ y như một cô gái đứng trước người yêu vậy.

Hai cái mặt ngô nghê nhìn nhau chẳng hiểu gì cả.

- Bà à… – Cả hai đồng thanh rồi như chợt hiểu ra vấn đề, hai cái miệng cùng hét lên – Ahhhhh……….

- Thôi, bà già này không làm phiền hai đứa hưởng đêm tân hôn sớm nữa. – Nói rồi, bà bước đi – À, Lâm Duy, lại bà bảo.

Lâm Duy trao cho nó một cái nhìn đằng đằng sát khí rồi chạy lại chỗ bà. Bà cụ thì thầm vào tai cậu một câu đầy ngụ ý:

- Cháu đừng làm con bé phải vác bụng bầu đi học đấy!

Cậu gần như chết sững, gì mà bụng bầu đi học cơ chứ?

Lúc cậu quay trở lại thì nó đã ngủ tự bao giờ. Hết cách, cậu nằm luôn bên cạnh nó và không quên để một chiếc gối ở giữa, tránh việc nó lợi dụng lúc cậu đang ngủ mà vuốt ve dung nhan của cậu.( ặc!!!)

Mặt trời chiếu rọi vào khung cửa sổ, Lâm Duy cựa mình vào ôm chặt lấy chiếc gối ôm nhưng một cảm giác là lạ. Chiếc gối ôm này sao mà mềm mềm, lại âm ấm nữa chứ, cậu thầm nghĩ và xiết chặt “chiếc gối” trong vòng tay….

- Ahhhh! – Nó ngồi bật dậy và quay sang bên cạnh thì thấy Lâm Duy…đang ngủ ngon lành. Lâm Duy chỉ giả vờ ngủ thôi, vì thấy nó bật dậy đột ngột nên cậu vội buông ra và vờ nhắm mắt.

- Cô làm gì mà hét toáng lên vậy? – Cậu giả vờ dụi mắt.

- Tôi mơ thấy có ai đó trói tôi lại…chặt lắm…làm tôi không thở nổi. – Nó kể lại.

- Chỉ là mơ thôi mà! – Lâm Duy toát mồ hôi hột.

- Uk, có lẽ vậy. – Nó bước xuống giường rồi ra khỏi phòng.

- Phù…. Hình như mình ôm con nhỏ đó ngủ cả tối hay sao ý….

– Lâm Duy thì thầm rồi lắc đầu….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook