Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!
Chương 41
Lambangdi1997
03/08/2013
Sáng hôm sau, Lâm Duy đến lớp với tâm trạng rũ rượi.
- Lam Bình đâu? Sáng nay không thấy mày chở cô ấy đến? – Key ngồi xuống trước mặt Lâm Duy, hỏi.
- Tau biết đâu! – Lâm Duy lắc đầu.
“Cốc… cốc…cốc” Sau hàng loạt tiếng cốc cửa, Hân Hân hốt hoảng bước vào mà không cần đến sự cho phép của những nhân trong phòng.
- Hân Hân, có chuyện gì vậy? – Nguyên Hoàng ngước mặt lên nhìn.
Cô chạy lại chỗ Lâm Duy, hạ giọng:
- Xin lỗi nhưng tôi muốn hỏi Lam Bình đâu rồi?
- Sao hỏi tôi? Tôi và cô ta đâu có quan hệ gì? – Lâm Duy bình thản đọc báo.
- Xin lỗi, tại tôi thấy anh hay chở Lam Bình đi học nhưng hôm nay… bạn ấy nghỉ học không phép, điện thoại thì không bắt máy. Tôi lo nên…. – Hân Hân xin lỗi lần hai.
- Cái gì? Lam Bình nghỉ học? Lại ko nghe máy nữa ư? – Nguyên Hoàng chạy lại chỗ Hân Hân, hỏi lại. Cậu lo cho nó rất nhiều.
- Bạn có biết bạn ấy bị làm sao không? – Hân Hân bỏ ngoài tai câu hỏi của Nguyên Hoàng, quay lại năn nỉ Lâm Duy.
- Mày nói gì đi chứ? Lam Bình đâu? Nó bị sao rồi? – Key đứng phắt dậy, cậu cũng lo cho nó, đứa em gái của cậu.
- Sao mấy người hỏi tôi? Chẳng phải hôm trước lớp cô đi cắm trại sao? Hôm qua lại ko về nhà, hai ngày nay có thấy mặt mũi cô ta đâu – Lâm Duy bức xúc.
- Hôm qua…. Lam Bình không về nhà sao? Bạn ấy đi đâu? – Hân Hân nghi ngờ.
- Làm sao tôi biết? Lớp các người tổ chức tiệc đêm cơ mà? – Lâm duy ngồi xuống ghế với vẻ tức giận.
- Tiệc đêm á? Làm gì có? Chiều qua ai nấy đều thấm mệt nên chia nhau về nhà, làm gì có tiệc đêm nào? – Hân Hân hốt hoảng.
- HẢ? – Cả hội BF hét lên ngạc nhiên.
- Vậy…vậy nó đâu? – Jun hỏi.
- Nếu tôi biết thì qua đây hỏi mấy anh làm gì? – Hân Hân hỏi lại
Trong mọi người, Lâm Duy là người bình thản nhất. Lúc cả bọn kéo nhau đi tìm nó, cậu ngồi yên không phản ứng. Cớ gì cậu phải lo cho nó, cậu mong nó bỏ đi còn không kịp nữa là….
- Mày đứng dậy. – Key lôi Lâm Duy ra xe, miễn cưỡng, cậu đành đi theo.
Chỉ với một cú điện thoại, toàn bộ cảnh sát khu vực, cả những chiếc trực thăng cao cấp đều được huy động vào việc tìm người. Và địa điểm tìm chính là khu rừng nguyên sinh nơi cả lớp nó đã đi cắm trại.
- Không biết BF làm gì lại huy động nhiều lực lượng đến vậy nữa? – Thiên Bảo nhếch mép. – Nghe nói là để tìm một con nhỏ nào đó, xem ra con nhỏ đó được coi là báu vật của BF rồi!
Thiên Minh im lặng nghe bạn nói, không một phản ứng gì cho thấy cậu quan tâm đến việc này nhưng chính xác là cậu đang rất quan tâm. Con nhỏ có liên quan đến BF ư? Nếu không phải là Thiên Kỳ thì người đó chắc chắn là…..
- Lam Bình, bạn đâu rồi? – Hân Hân tuyệt vọng – Mình xin lỗi, nếu không phải vì mình bị ốm thì bạn đã có thể về nhà cùng mình rồi! híc! – Đúng là cô nàng mau nước mắt mà.
- Lam Bình!!! – Key hét lên.
- Này, con nhỏ kia, ở đâu thì chui ra nhanh cho mấy “anh” đây được nhờ. – Jun dù lo nhưng cái khiếu hài hước luôn chiếm trọn những câu nói.
Nguyên Hoàng… cậu ta có vẻ rất lo lắng cho nó, mặt cậu hiện lên những nét khó hiểu. Chẳng ai hiểu cậu nghĩ gì….
“Sao mình lại lo cho con nhỏ đó như vậy? Mình…. thích… sao? Có lẽ là vậy? Mấy ngày nay nhìn thấy cảnh Lâm Duy đưa đón Lam Bình, nhìn hai người đó cười nói vui vẻ, lại thấy buồn và căm tức. Dù sao thì Lâm Duy cũng ko phải là bạn trai và cậu ta cũng không thích Lam Bình, mình sẽ không để tuột cơ hội đâu! Nhất định thế? Lam Bình…. em ở đâu?”
Dòng suy nghĩ chạy đều trong suy nghĩ của Nguyên Hoàng, cậu ta tìm khắp mọi ngõ ngách, mặc cho mồ hôi nhễ nhại.
Phần Lâm Duy, cậu vẫn đăm chiêu theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình, cậu có lo cho nó không? Ừ thì cũng có nhưng đâu đủ nhiều đến nỗi phải nghĩ rằng cậu thích nó cơ chứ? Không bao giờ có chuyện đó. Người cậu thích suy nhất chỉ có một, đó là Thiên Kỳ…chỉ Thiên Kỳ mà thôi….
Bất giác, cậu nhìn thấy một con đường… mới tạo bởi những dấu chân người. Những đám cỏ úa vàng tạo thành một dãy dài mờ nhưng nếu quan sát kỹ vẫn có thể thấy rõ. Chứng tỏ rằng có ai đó đã dẫm lên chúng.
- Lam Bình đâu? Sáng nay không thấy mày chở cô ấy đến? – Key ngồi xuống trước mặt Lâm Duy, hỏi.
- Tau biết đâu! – Lâm Duy lắc đầu.
“Cốc… cốc…cốc” Sau hàng loạt tiếng cốc cửa, Hân Hân hốt hoảng bước vào mà không cần đến sự cho phép của những nhân trong phòng.
- Hân Hân, có chuyện gì vậy? – Nguyên Hoàng ngước mặt lên nhìn.
Cô chạy lại chỗ Lâm Duy, hạ giọng:
- Xin lỗi nhưng tôi muốn hỏi Lam Bình đâu rồi?
- Sao hỏi tôi? Tôi và cô ta đâu có quan hệ gì? – Lâm Duy bình thản đọc báo.
- Xin lỗi, tại tôi thấy anh hay chở Lam Bình đi học nhưng hôm nay… bạn ấy nghỉ học không phép, điện thoại thì không bắt máy. Tôi lo nên…. – Hân Hân xin lỗi lần hai.
- Cái gì? Lam Bình nghỉ học? Lại ko nghe máy nữa ư? – Nguyên Hoàng chạy lại chỗ Hân Hân, hỏi lại. Cậu lo cho nó rất nhiều.
- Bạn có biết bạn ấy bị làm sao không? – Hân Hân bỏ ngoài tai câu hỏi của Nguyên Hoàng, quay lại năn nỉ Lâm Duy.
- Mày nói gì đi chứ? Lam Bình đâu? Nó bị sao rồi? – Key đứng phắt dậy, cậu cũng lo cho nó, đứa em gái của cậu.
- Sao mấy người hỏi tôi? Chẳng phải hôm trước lớp cô đi cắm trại sao? Hôm qua lại ko về nhà, hai ngày nay có thấy mặt mũi cô ta đâu – Lâm Duy bức xúc.
- Hôm qua…. Lam Bình không về nhà sao? Bạn ấy đi đâu? – Hân Hân nghi ngờ.
- Làm sao tôi biết? Lớp các người tổ chức tiệc đêm cơ mà? – Lâm duy ngồi xuống ghế với vẻ tức giận.
- Tiệc đêm á? Làm gì có? Chiều qua ai nấy đều thấm mệt nên chia nhau về nhà, làm gì có tiệc đêm nào? – Hân Hân hốt hoảng.
- HẢ? – Cả hội BF hét lên ngạc nhiên.
- Vậy…vậy nó đâu? – Jun hỏi.
- Nếu tôi biết thì qua đây hỏi mấy anh làm gì? – Hân Hân hỏi lại
Trong mọi người, Lâm Duy là người bình thản nhất. Lúc cả bọn kéo nhau đi tìm nó, cậu ngồi yên không phản ứng. Cớ gì cậu phải lo cho nó, cậu mong nó bỏ đi còn không kịp nữa là….
- Mày đứng dậy. – Key lôi Lâm Duy ra xe, miễn cưỡng, cậu đành đi theo.
Chỉ với một cú điện thoại, toàn bộ cảnh sát khu vực, cả những chiếc trực thăng cao cấp đều được huy động vào việc tìm người. Và địa điểm tìm chính là khu rừng nguyên sinh nơi cả lớp nó đã đi cắm trại.
- Không biết BF làm gì lại huy động nhiều lực lượng đến vậy nữa? – Thiên Bảo nhếch mép. – Nghe nói là để tìm một con nhỏ nào đó, xem ra con nhỏ đó được coi là báu vật của BF rồi!
Thiên Minh im lặng nghe bạn nói, không một phản ứng gì cho thấy cậu quan tâm đến việc này nhưng chính xác là cậu đang rất quan tâm. Con nhỏ có liên quan đến BF ư? Nếu không phải là Thiên Kỳ thì người đó chắc chắn là…..
- Lam Bình, bạn đâu rồi? – Hân Hân tuyệt vọng – Mình xin lỗi, nếu không phải vì mình bị ốm thì bạn đã có thể về nhà cùng mình rồi! híc! – Đúng là cô nàng mau nước mắt mà.
- Lam Bình!!! – Key hét lên.
- Này, con nhỏ kia, ở đâu thì chui ra nhanh cho mấy “anh” đây được nhờ. – Jun dù lo nhưng cái khiếu hài hước luôn chiếm trọn những câu nói.
Nguyên Hoàng… cậu ta có vẻ rất lo lắng cho nó, mặt cậu hiện lên những nét khó hiểu. Chẳng ai hiểu cậu nghĩ gì….
“Sao mình lại lo cho con nhỏ đó như vậy? Mình…. thích… sao? Có lẽ là vậy? Mấy ngày nay nhìn thấy cảnh Lâm Duy đưa đón Lam Bình, nhìn hai người đó cười nói vui vẻ, lại thấy buồn và căm tức. Dù sao thì Lâm Duy cũng ko phải là bạn trai và cậu ta cũng không thích Lam Bình, mình sẽ không để tuột cơ hội đâu! Nhất định thế? Lam Bình…. em ở đâu?”
Dòng suy nghĩ chạy đều trong suy nghĩ của Nguyên Hoàng, cậu ta tìm khắp mọi ngõ ngách, mặc cho mồ hôi nhễ nhại.
Phần Lâm Duy, cậu vẫn đăm chiêu theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình, cậu có lo cho nó không? Ừ thì cũng có nhưng đâu đủ nhiều đến nỗi phải nghĩ rằng cậu thích nó cơ chứ? Không bao giờ có chuyện đó. Người cậu thích suy nhất chỉ có một, đó là Thiên Kỳ…chỉ Thiên Kỳ mà thôi….
Bất giác, cậu nhìn thấy một con đường… mới tạo bởi những dấu chân người. Những đám cỏ úa vàng tạo thành một dãy dài mờ nhưng nếu quan sát kỹ vẫn có thể thấy rõ. Chứng tỏ rằng có ai đó đã dẫm lên chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.