Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!
Chương 55
Lambangdi1997
03/08/2013
- Mày dám ăn cắp tiền của một bà già ư? – Một tên con trai vừa nghiến răng, vừa luôn tay đánh thùm thụp vào người tên trộm đang nằm lăn dưới chân cậu thanh niên kia.
- Anh ơi….xin anh tha cho em… em trót dại anh ơi… – Tên trộm nói ngứt quãng và hét lên những tiếng thét kinh hoàng.
Máu từ vết thương chảy loang dài trên đường, áo tên nằm dưới đất thấm đỏ và dính bết vào người, tay cậu thanh niên kia cũng đầy máu, những giọt máu…không phải của cậu.
- Tha cho mày để mày tiếp tục hại người à? – Người kia vẫn không buông tha, đám thẳng vào mặt tên đó làm một luồng nước màu đỏ tuôn ra từ miệng.
- Đủ rồi đấy? Muốn giết người để vào tù bóc lịch hả? – Tên bên cạnh đang đứng yên quan sát thì vội vàng lên tiếng.
- Mặc tớ. Hắn ta đáng vậy. – Vẫn tiếp tục bạo lực mặc tên trộm khóc lóc thảm thiết, kêu gào khảm cổ.
- Thiên Bảo! Cậu hãy xem lại mình đi. Có thật sự cậu muốn đánh tên kia chỉ vì hắn ăn cắp tiền cảu bà già ko? Hay… hay cậu cần ai đó để trút giận? Cậu cần ai đó để đánh, vì thấy người khác đau, cậu nghĩ rằng mình sẽ bớt đau hơn? – Câu nói cuat Thiên Minh đâm trúng tim đen của Thiên Bảo, cậu ta ngừng tay và đứng dậy, lững thửng bước đi…
“Thiên Bảo, tớ phải làm gì? Làm gì để kéo cậu ra khỏi giấc mộng ko đáng có này?” – Thiên Minh nhìn theo cậu bạn, lắc đầu rồi quay lại nói với tên nằm dưới đất:
- Biến đi trước khi cậu ta quay lại. – Chỉ là một lời đe dọa thôi bởi cậu biết Thiên Bảo sẽ không bao giờ quay lại.
Trên vỉa hè, bóng một thằng con trai lững thững bước đi, những bước chân mệt mỏi, những bước chân vô định vì thằng con trai đó thậm chí còn chẳng biết mình đang ở đâu và mình sẽ đi về đâu…
Những lời nói của Thiên Minh lại ong ong trong đầu cậu. Có thực sự là chỉ vì thấy chuyện bất bình mới đánh? Đừng biện mình bởi đã trên một lần, cậu bỏ qua các vụ cướp đường sau lưng mình với ánh mắt vô can. Có thực sự khi thấy nỗi đau của người khác, cậu sẽ bớt đau hơn? Phải, Thiên Bảo đau nhưng lại chẳng biết vì sao lại đau, chẳng hiểu vì sao lại bực bội, chẳng hiểu vì sao phải cáu bẳn, chẳng hiểu vì sao thấy cô đơn mặc dầu từ trước đến nay cậu vẫn luôn vậy, chẳng hiểu thấy trống vắng, chẳng hiểu vì sao thấy thiếu một điều gì đó và chẳng hiểu vì sao…chẳng hiểu vì sao cứ luôn nghĩ về người ấy, một người con gái luôn xuất hiện trong những giấc mơ của cậu, một người con gái mà đến chính khuôn mặt của cô ấy cậu cũng không thế nhớ ra, một người con gái mà cậu có cảm tưởng đã ở bên mình lâu lắm rồi. Rốt cuộc người đó là ai?
“Dù có chuyện gì đi nữa cũng không được buông tay mình ra. Hứa nhé! Yêu bạn, cô bé ngốc của mình – Hoàng Thiên Bảo”
Dòng chữ đó cứ ám ảnh Thiên Bảo suốt và buộc cậu phải nhớ đến một ai đó, một ai đó mà cậu đã bỏ rơi… Tần suất cô gái ấy xuất hiện trong tâm trí cậu ngày càng nhiều. Cậu càng cố xua đuổi, nó lại càng cứ bám riết.
- Cậu chủ, mời cậu xuống dùng cơm. – Bác quản gia gõ cửa phòng.
- Tôi xuống bây giờ đây. – Thiên Bảo vừa nói vừa bước ra khỏi phòng.
Cậu sống cách ly với gia đình. Từ khi bị mất trí, cậu trở nên xa lánh mọi người xung quanh, mai danh ẩn tích suốt trong giới báo chí nhưng lại rất nổi trong giới dân chơi.
Căn nhà này rộng lắm, rộng đến nỗi cậu cảm thấy mình lọt thỏm và lạc lõng giữa nó. Những món ăn được bày biện trên bàn ăn….chỉ có mình cậu.
Khẽ thở dài, Thiên Bảo kéo đĩa cơm gần nhất lại gần và ăn nó. Nhưng bỗng dưng, mắt cậu sáng lên, đứng bật ra khỏi ghế. Đĩa cơm này… mùi vị này… cậu thấy quen, quen lắm.
- Nhất định sau này mình sẽ lấy bạn, lúc đó ngày nào cũng được ăn cơm bạn nấu.
- Thật ko? Cậu sẽ không chán cơm của mình chứ?
- Không bao giờ. Mình sẽ lấy bạn và bạn không được nấu cho ai khác ăn ngoài Hoàng Thiên Bảo.
Những đoạn hội thoại chắp vá tạo thành những mảng kí ức ko toàn diện. Thiên Bảo ôm đầu, cố nhớ ra người con gái ấy thì một giọng nói vang lên, một giọng nói cũng rất quen:
- Cậu có sao ko?
Thiên Bảo giật mình quay lại thì nhận ra người đó, người cậu đã nhẫn tâm nói lời chia tay.
- Hân Hân? Sao bạn đến nhà tôi? Chẳng phải….chúng ta đã nói rõ rồi sao? – Thiên Bảo nhăn mặt.
- Phải, đó là chuyện của chúng ta, chuyện của cả mình và cậu nhưng mình đến nhà cậu là chuyện của mình và…một người, mình đã hứa sẽ giúp cậu hồi phục thì mình phải giữ lời hứa. Còn… sau khi cậu khỏe lại, mình sẽ đi, ko bên cạnh cậu nữa – Hân Hân vừa nói vừa đặt cốc nước xuống bàn.
Thiên Bảo nhìn Hân Hân với đôi mắt tròn xoe. Cô bạn này thật kỳ lạ. Sao có thể thay đổi nhanh như vậy? Nhưng thôi, mặc kệ, cái trí nhớ đó khi muốn nó sẽ tự quay về.
===============================
Hôm nay là ngày 14/2/xxxx. Ngày 14/2, ngày valentine, ngày lễ dành cho những đôi tình nhân…
Các bạn đã, đang và sẽ có một ngày valentine vui vẻ chứ? Hãy mỉm cười dù ngày valentine có một mình hay hai mình vì dù sao, vào ngày này, mọi người quanh bạn đang cười thì không lý gì lại phải ủ mình ở nhà cả. Các bạn có ngày valentine cho riêng mình và nhân vật trong truyện này cũng sẽ có ngày valentine chỉ riêng họ mà thôi…
~*~*~*~*
- Hai đứa dẫn nhau đi chơi nhé? – Ông nội ôn tồn nói khi cả nhà đang xem ti vi ở phòng khách.
- SAO Ạ? – Cả hai đồng thanh rồi nhìn nhau và cùng nâng ly trà của mình lên, chuẩn bị uống thì…
- Hôm nay là lễ tình nhân mà. – Ông nói nhỏ nhẹ nhưng đáp lại là tình trạng ho sặc sụa của hai đứa cháu.
- Hai đứa này, uống có ngụm trà mà cũng để sặc nữa. – Mẹ Lâm Duy lắc đầu nhìn hai con người trẻ tuổi mặt đỏ bừng vì ho.
- Ông…. ông cũng biết ngày này à? – Lâm Duy cố bình tĩnh.
- Mày xem thường ông mày đấy à? – Ông nội mắng yêu.
- Có ai nghĩ ông lại có suy nghĩ của teen như vậy chứ ạ – Lâm Duy thì thầm chỉ để cho mình nghe.
- Cháu nói gì đó? – Ông nội nhìn Lâm Duy đầy dò xét khiến cậu hốt hoảng xua tay. Ông chuyển sang nghiêm mặt nói – Hai đứa đi nhanh, chưa qua 12h ko được bước chân vào nhà.
- Ông ơi, làm gì cho đến 12h hả ông? – Nó nhắn nhó.
- Cái đó là tùy hai đứa, liên quan gì đến ông? – Ông nội thản nhiên đáp rồi thản nhiên đưa tiễn hai đứa nó ra cổng.
Cánh cổng đóng sập lại trước mũi hai đứa mà chẳng biết nên làm gì cả.
Nó ngồi ăn vạ trước cổng, mặc cho Lâm Duy đi qua đi lại dò xét xem có cái lổ hổng nào để vào không.
- Này, anh định làm gì vậy? – Nó hỏi khi thấy cậu đã bám trụ vào thành tường.
- Nhìn ko thấy sao? Trèo vào nhà chứ làm gì nữa? – Lâm duy cáu và tiếp tục công việc giống khỉ.
Rồi thì bỗng một cây gậy phăng vào chân khi cậu đã trèo lên được trên đinh thành.
- Ah, ai vậy? – Cậu la toáng lên.
- Cho cháu chừa, ko đi mà trèo vào nhà làm gì? Nhớ là về sau 12h đấy. – Ông nội từ trong nhà nói vọng ra. Ông lão tài thật, biết trước cả những chuyện này nữa cơ đấy.
- Haha, đáng đời! – Nó cười toe toét mặc cho cái mặt tức tối, sát khí đùng đùng của ai đó chĩa vào nó.
- Lẹ lên. – Lâm Duy quay lưng gọi nó vẫn đang đứng cười như con hâm sau khi đã đi được một đoạn khá xa.
Nó trơ mắt ếch nhìn thì Lâm Duy nhăn mặt:
- Cô muốn ở đó làm thức ăn cho muỗi à?
Nó lắc đầu nguầy nguậy rồi theo chồng lên đường.
Đường phố về đêm lung linh những ánh đèn hoa rực rỡ. Những đôi tình nhân kéo nhau đi dạo trên vỉa hè và ngồi ung dung ngắm mặt hồ trên ghế đá. Tay trong tay, mắt nhìn mắt, trông họ thật là hạnh phúc. Có thể người cạnh họ không phải là một nửa thực sự nhưng vào cái giờ phút thiêng liêng đó, họ tin rằng họ sinh ra là để dành cho nhau…
Nó mỉm cười với những suy nghĩ vẩn vơ rồi hít hà cái không khí trong lành. Làm gì cho qua 12h đây? Nó thì có rất rất nhiều thứ để làm nhưng giờ đây ko chỉ mình nó thích là được.
“I’ll come running, to see you again
Winter, Spring, Summer or Fall,
All you’ve got to do is call,
And I’ll be there, yes I will,
- Alo! – Lâm Duy nhấc máy.
- – Là Thiên Kỳ.
- Ngày…. à ngày. – Cậu sực nhớ ra cô người yêu thực sự của mình đang cần cậu nhất trong cái ngày lễ mà ai cũng có cặp đôi của riêng mình này.
- – Thiên Kỳ giục.
- Chúc cậu một valentine ấm áp nhé! – Lâm Duy thở dài.
-
- Chỉ thế thôi! Và tới yêu cậu.
- – Thiên Kỳ tò mò.
- Tớ… – Lâm Duy nhìn nó ngần ngại – Tớ ko có gì cả. Chỉ alf bận thôi. Cậu ko giận tớ chứ?
- Ko, tất nhiên! Thôi, cậu cứ quay lại với việc đang bận cảu cậu đi nhé. – Nói rồi, Thiên Kỳ cúp máy, lòng cô trỗi dậy một mối nghi hoặc. Kể từ lúc quen nhau, lúc nào vào ngày này, Lâm Duy cũng dẫn cô đi chơi đủ nơi, vậy mà hôm nay… Vì cái gì chứ?
Lâm Duy lại thở dài. Đã có những lúc, cậu nghĩ rằng sẽ bỏ mặc nó đi chơi một mình và cậu sẽ quay về với Thiên Kỳ. Nhưng… một thứ gì đó đã ngăn cản cậu, một thứ gì đó ở sâu thẳm trong lòng và cậu ko thể bỏ mặc nó.
- Ăn kem đi! – Nó kéo cậu đi về phía hàng bán kem tự động.
Lâm Duy bị kéo nên phải đi theo. Nhìn nó loáy hoáy mãi mà kem vẫn ko ra, cậu lấy làm thương cảm, bày cho nó cách làm rồi cả hai cùng nhâm nhi kem socola màu nâu óng.
- Này Lam Bình, tôi tặng cây cho cô nha! – Lâm Duy nảy ra ý tưởng quái dị khi cả hai ngang qua dãy hàng cây.
- Huh? Chỉ nghe người ta nói tặng hoa chứ ko ai nói tặng cây hết à. – Nó ngu ngơ nhưng vẫn đi theo Lâm Duy.
Cậu ko nói gì, chỉ cười bí hiểm rồi kéo tay nó về phía một dãy hàng xa nhất, dãy hàng bán các loại cây sống….ở nước.
Nó thắc mắc lắm nhưng vẫn muốn chờ xem cậu định giở trò gì?
- Tặng cô! – Lâm Duy nhịn cười rồi vớt một cây ở dưới cái hồ nhân tạo tặng cho nó. Nó vẫn ngây thơ ko hiểu, nhìn cái cây bèo nhỏ bé đang nằm trong tay mình. Phải, Lâm Duy tặng nó một cây bèo nhỏ và ôn tồn giải thích nữa chứ.
- Tên cô là Lam Bình, Lam là xanh. Bình là bèo. Lam Bình có nghĩa là Bèo xanh đấy ngốc ạ! – Dường như ko nhìn được nữa, cậu bật cười giữa chốn đông người qua lại.
Nó vẫn đang thuộc dạng chết lâm sàng. Ko thể nói nổi điều gì nữa. Lát sau, khóe miệng cử động tạo thành nụ cười nhạt. Cây bèo trên tay nó nhỏ nước xuống giày. Sau nụ cười nhạt đó, mắt nó chuyển sang hình viên đạn à ko, phải là đại bác mới đúng:
- ANH MUỐN CHẾT HẢ? ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI! – Nó chạy rượt theo Lâm Duy nãy giờ đã biết thân biết phận mà vọt trước. Tren tay nó, cây bèo nhỏ tội nghiệp bị cách ly khỏi nước vẫn đang mơn man theo từng hơi thở của gió….
- Bạn có cần phải làm vậy ko? Bạn đâu phải là osin của mình? – Thiên Bảo phát bực khi thấy Hân Hân đang loay hoay rửa chén trong bếp.
- Cần chứ! Mình nấu thì mình phải dọn. Đó là nguyên tắc rồi! – Hân Hân nói vọng ra.
Thiên Bảo đành lắc đầu chịu thua với cô gái cứng đầu này. Cậu đang chăm chú để cố nhớ lại cô gái ấy, cô gái mà chính cậu đã hứa sẽ lấy làm vợ sau này. Khuông mặt, mái tóc, đôi mắt, tất cả chỉ là những hình ảnh hết sức trừu tượng, là ảo ảnh, mà đã là ảo ảnh thì thật khó để nắm bắt…
- Này, cậu ngủ thật à? – Hân Hân hươ tay trước mặt Thiên Bảo.
Không nghe thấy tiếng trả lời, cô chỉ biết thở dài rồi ngồi xuống ghế nhìn cậu. Vẫn khuôn mặt ấy, vẫn con người ấy nhưng trái tim ấy thì đã không còn có khoảng trống nào để cô chen chân vào nữa rồi. Cậu đã hoàn toàn thay đổi, cậu đã không thuộc về cô nữa, cậu quá xa vời mà bàn tay nhỏ của cô không thể với tới. Thôi vậy, dù sao cô cũng nên từ bỏ nhưng từ một ngóc ngách nào đó, cô vẫn luôn áo ước rằng có một ngày, Thiên Bảo sẽ nhớ ra cô, nhớ lại tất cả những kỷ niệm mà cả hai thật có, khoảng thời gian ấy mới thật hạnh phúc làm sao…
- Bạn ko có vấn đề gì chứ? Sao lại ngồi cười một mình thế kia? – Tiếng Thiên Bảo làm Hân hân sực tỉnh. Cô bạn lại cười và định chào tạm biệt thì bị Thiên Bảo chặn họng bằng lời đề nghị mà đúng hơn là ép buộc:
- Ngồi xuống xem cùng tôi.
- Xem gì? – Hân Hân ngước nhìn cậu đầy tò mò.
- Xem mới biết chứ tôi có biết gì đâu. – Thiên Bảo nhún vai. Lúc chiều, thằng đàn em phát cho hai đại ca của FM mỗi người một cái đĩa và dặn xem vào đêm valentine cùng với người yêu. Lúc nãy nhớ ra nên muốn xem thử xem sao.
“Tách” Đĩa tra vào đầu.
Thiên Bảo lại chỗ và ngồi cạnh Hân Hân.
1s 2s 3s và màn hình hiện lên.
-Ahhhhhhhhhhhhh! – Hân Hân hét lên nghe điếng người và ôm chầm lấy cổ người con trai bên cạnh.
Ngay cả Thiên Bảo, dù muốn hét lắm nhưng cứng họng, không thể cất lên tiếng nói được. Nhìn cái đầu nhỏ bé đang núp vào người cậu, cậu mới hiểu vì sao cái này phải xem cùng với người yêu trong ngày valentine.
Những âm thanh rợn người vang vọng khắp phòng khách với màn hình ti vi cứ y như thật. Những cái xác rũ rượi treo lơ lửng trên ngọn cây cao đu đưa theo làn gió tử thần. Máu, máu chảy thành một dòng suối hay đúng hơn là dòng suối nhuộm một màu đỏ của chết chóc. Và tiếp đó là những bóng ma với khuôn mặt trắng bệch, tô rõ thêm đôi mắt sâu hoắm với cánh mũi cao và hai răng nanh nhọn hoắc.
Âm thanh kéo dài bỗng dưng lại tắt ngủm và không gian rơi vào trạng thái không trọng lượng đối với hai người…
“Đại ca”
Tiếng gọi từ đâu đó phát ra làm Hân Hân hoảng sợ nhưng ngay sau đó thì trấn tĩnh được, hình như là nhờ…Thiên Bảo.
Màn hình ti vi tối đen như mực, chỉ vang lên tiếng nói của một tên đàn em, chính là chủ nhân của đĩa ma này.
“Chúc đại ca và chị dâu một valentine vui vẻ. Chị dâu ơi, đừng ôm đại ca nữa, ngạt thở bây giờ” Kèm theo đó là điệu cười “man rợn”.
Nghe đến đó, Hân Hân đỏ mặt quay lưng lại. Có phải nó muốn ôm đâu cơ chứ? Thiên Bảo chỉ khẽ cười. Tên đó là người mà cả cậu lẫn Thiên Minh đều quý nên chắc chắn ko thể trừng phạt được rồi. Nhưng cái cậu cười ko phải vì cái trò ngốc nghếch kia mà là vì điệu bộ của Hân Hân.
- Mình về đây! – Hân Hân vẫn ko nhìn cậu mà đứng dậy đi thẳng.
- Suýt nữa thì quên hôm nay là valentine, tiêu tốn thời gian của bạn rồi, chúc valentine vui vẻ nhé! – Thiên Bảo cho tay vào túi và nói. Trong lòng cậu dường như, một đốm lửa nhỏ nào đó đã được nhóm lên.
Trong lúc đó, tại một căn nhà lớn, trong một căn phòng nhỏ ấm áp, trên một chiếc giường màu hồng xinh xắn, một cô bé đang mân mê chiếc điện thoại màu hồng với nụ cười luôn thường trực trên môi.
“Anh Key, chúc anh một valentine ngọt ngào và dĩ nhiên là anh không cô đơn vì bên anh vẫn còn có Hoài An mà! *Nháy mắt*”
Send….
Tin nhắn được gửi đi nhưng không nhận được hồi âm. Đó là điều mà Hoài An đã đoán trước bởi nếu có một tin nhắn được gửi lại cho cô bé với nội dung không làm tổn thương cô thì người mà cô gửi tin không phải là Key mà cô thích nữa rồi.
“Nhớ là em đang theo đuổi anh và đó là quyền của em. Anh có thể tránh mặt em nhưng không thể tránh cả đời đâu!”
Send…
===============================
Sáng sớm, lại lịch trình cũ, lại lên xe, lại đến trường cùng Lâm Duy. Nó tiu nghỉu ngồi dựa đầu vào thành xe nhưng mà cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Lâm Duy lại réo rắt:
- Cô thấy cây bèo đó đẹp không, Lam Bình? – Rõ ràng là cô ý nhấn mạnh tên nó mà. Nó mím môi chịu đựng.
- Hôm nào chắc xin ông nội về quê để ôm lên cho cô một đống bèo xanh nhỉ? – Lại tiếp tục, lại chịu đựng.
- Mà bèo thì sống trong môi trường thế nào nhỉ? Lát phải tra để dạy cô cách chăm sóc mới được, cô hậu đậu quá! – Lần thứ n Lâm Duy lên tiếng và cũng là lần thứ n nó chịu đựng.
Nhưng lần thứ n cũng là lần cuối cùng. Nó quay phắt lại, hai mắt long lên:
- Sức chịu đựng của con người có hạn thôi nhé! Anh đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu, lát nữa đến trường anh sẽ biết tay tôi!
Hai con người với hai tâm trạng khác nhau hoàn toàn đang sánh bước cùng nhau trên hành lang.
- Hôm nay đến sớm nhỉ Lam Bình – Key chạy đến vỗ vai Lâm Duy và khoác vai nó.
Nó cười hì hì. Một lát sau, cả Jun và Nguyên Hoàng đều đến và chưa đầy một phút sau thì cả một đoàn kiến lại chạy đến bu quanh 4 cây kẹo ngon. Riêng nó, nó mờ nhạt…
- Họ đẹp trai thật!
- Hôm qua không thấy ai trong số họ ở bar.
- Đi chơi với người yêu rồi mà!
- Bla…bla…bla…
Bốn chàng trai BF cố xô đẩy để chọn đường đi, nó thì bị kéo xoành xoạch y như búp bê vậy.
“Bụp” Cái bóng đèn nổ lên trong đầu nó, một ý tưởng kỳ quái vụt chạy qua suy nghĩ. Nó mỉm cười nham hiểm và bước lại chỗ Lâm Duy, phải cố chen lấn lắm mới rờ tới được cậu.
- Cười đi nào! Điều kiện đấy, chưa thực hiện đâu nha! – Nó thì thầm và cười thật tươi mặc cho mặt Lâm Duy biến sắc.
- Mọi người ơi, nếu tôi làm hoàng tử của quý vị cười thì mọi người có thể dọn đường cho tôi vào lớp được ko? – Nó chỉ chỉ về phía Lâm Duy.
Cả đám đông im lặng nhìn nhau, nố bí quá mới nghxi ra tuyệt chiêu, Nếu ko dùng cách này, thể nào cũng ko nguyên vẹn mà chui ra.
Rồi tiếng vỗ tay đôm đốp.
Đáp lại là tiếng Á của Lâm Duy. Lúc nãy, nó dẫm lên chân cậu ra hiệu bảo cười ý mà.
Cậu tức lắm nhưng chẳng làm được gì. Dù sao cũng kí rồi, cũng hưuá rồi, nếu ko thực hiện thì còn đâu là danh dự nữa hả trời?
Lâm Duy hít một hơi thật sâu trong khi “khán giả” nín thở. Ba chàng trai còn lại đơ ra một lúc rồi cũng tủm tỉm cười theo.
Cuối cùng thì nó đã trả thù được vụ trên xe hồi sáng và kết quả sau nụ cười sáng giá với hàng loạy máy ảnh, điện thoại làm việc hết công suất là nó đường đường chính chính rời khỏi đám đông mà tóc và áo quần ko hề bị xộc xệch mặc dù lúc nãy có xô xát vài cái.
Bỏ lại sau lưng đám hỗn loạn và bước vào lớp, nó khoái trí mỉm cười….
- Anh ơi….xin anh tha cho em… em trót dại anh ơi… – Tên trộm nói ngứt quãng và hét lên những tiếng thét kinh hoàng.
Máu từ vết thương chảy loang dài trên đường, áo tên nằm dưới đất thấm đỏ và dính bết vào người, tay cậu thanh niên kia cũng đầy máu, những giọt máu…không phải của cậu.
- Tha cho mày để mày tiếp tục hại người à? – Người kia vẫn không buông tha, đám thẳng vào mặt tên đó làm một luồng nước màu đỏ tuôn ra từ miệng.
- Đủ rồi đấy? Muốn giết người để vào tù bóc lịch hả? – Tên bên cạnh đang đứng yên quan sát thì vội vàng lên tiếng.
- Mặc tớ. Hắn ta đáng vậy. – Vẫn tiếp tục bạo lực mặc tên trộm khóc lóc thảm thiết, kêu gào khảm cổ.
- Thiên Bảo! Cậu hãy xem lại mình đi. Có thật sự cậu muốn đánh tên kia chỉ vì hắn ăn cắp tiền cảu bà già ko? Hay… hay cậu cần ai đó để trút giận? Cậu cần ai đó để đánh, vì thấy người khác đau, cậu nghĩ rằng mình sẽ bớt đau hơn? – Câu nói cuat Thiên Minh đâm trúng tim đen của Thiên Bảo, cậu ta ngừng tay và đứng dậy, lững thửng bước đi…
“Thiên Bảo, tớ phải làm gì? Làm gì để kéo cậu ra khỏi giấc mộng ko đáng có này?” – Thiên Minh nhìn theo cậu bạn, lắc đầu rồi quay lại nói với tên nằm dưới đất:
- Biến đi trước khi cậu ta quay lại. – Chỉ là một lời đe dọa thôi bởi cậu biết Thiên Bảo sẽ không bao giờ quay lại.
Trên vỉa hè, bóng một thằng con trai lững thững bước đi, những bước chân mệt mỏi, những bước chân vô định vì thằng con trai đó thậm chí còn chẳng biết mình đang ở đâu và mình sẽ đi về đâu…
Những lời nói của Thiên Minh lại ong ong trong đầu cậu. Có thực sự là chỉ vì thấy chuyện bất bình mới đánh? Đừng biện mình bởi đã trên một lần, cậu bỏ qua các vụ cướp đường sau lưng mình với ánh mắt vô can. Có thực sự khi thấy nỗi đau của người khác, cậu sẽ bớt đau hơn? Phải, Thiên Bảo đau nhưng lại chẳng biết vì sao lại đau, chẳng hiểu vì sao lại bực bội, chẳng hiểu vì sao phải cáu bẳn, chẳng hiểu vì sao thấy cô đơn mặc dầu từ trước đến nay cậu vẫn luôn vậy, chẳng hiểu thấy trống vắng, chẳng hiểu vì sao thấy thiếu một điều gì đó và chẳng hiểu vì sao…chẳng hiểu vì sao cứ luôn nghĩ về người ấy, một người con gái luôn xuất hiện trong những giấc mơ của cậu, một người con gái mà đến chính khuôn mặt của cô ấy cậu cũng không thế nhớ ra, một người con gái mà cậu có cảm tưởng đã ở bên mình lâu lắm rồi. Rốt cuộc người đó là ai?
“Dù có chuyện gì đi nữa cũng không được buông tay mình ra. Hứa nhé! Yêu bạn, cô bé ngốc của mình – Hoàng Thiên Bảo”
Dòng chữ đó cứ ám ảnh Thiên Bảo suốt và buộc cậu phải nhớ đến một ai đó, một ai đó mà cậu đã bỏ rơi… Tần suất cô gái ấy xuất hiện trong tâm trí cậu ngày càng nhiều. Cậu càng cố xua đuổi, nó lại càng cứ bám riết.
- Cậu chủ, mời cậu xuống dùng cơm. – Bác quản gia gõ cửa phòng.
- Tôi xuống bây giờ đây. – Thiên Bảo vừa nói vừa bước ra khỏi phòng.
Cậu sống cách ly với gia đình. Từ khi bị mất trí, cậu trở nên xa lánh mọi người xung quanh, mai danh ẩn tích suốt trong giới báo chí nhưng lại rất nổi trong giới dân chơi.
Căn nhà này rộng lắm, rộng đến nỗi cậu cảm thấy mình lọt thỏm và lạc lõng giữa nó. Những món ăn được bày biện trên bàn ăn….chỉ có mình cậu.
Khẽ thở dài, Thiên Bảo kéo đĩa cơm gần nhất lại gần và ăn nó. Nhưng bỗng dưng, mắt cậu sáng lên, đứng bật ra khỏi ghế. Đĩa cơm này… mùi vị này… cậu thấy quen, quen lắm.
- Nhất định sau này mình sẽ lấy bạn, lúc đó ngày nào cũng được ăn cơm bạn nấu.
- Thật ko? Cậu sẽ không chán cơm của mình chứ?
- Không bao giờ. Mình sẽ lấy bạn và bạn không được nấu cho ai khác ăn ngoài Hoàng Thiên Bảo.
Những đoạn hội thoại chắp vá tạo thành những mảng kí ức ko toàn diện. Thiên Bảo ôm đầu, cố nhớ ra người con gái ấy thì một giọng nói vang lên, một giọng nói cũng rất quen:
- Cậu có sao ko?
Thiên Bảo giật mình quay lại thì nhận ra người đó, người cậu đã nhẫn tâm nói lời chia tay.
- Hân Hân? Sao bạn đến nhà tôi? Chẳng phải….chúng ta đã nói rõ rồi sao? – Thiên Bảo nhăn mặt.
- Phải, đó là chuyện của chúng ta, chuyện của cả mình và cậu nhưng mình đến nhà cậu là chuyện của mình và…một người, mình đã hứa sẽ giúp cậu hồi phục thì mình phải giữ lời hứa. Còn… sau khi cậu khỏe lại, mình sẽ đi, ko bên cạnh cậu nữa – Hân Hân vừa nói vừa đặt cốc nước xuống bàn.
Thiên Bảo nhìn Hân Hân với đôi mắt tròn xoe. Cô bạn này thật kỳ lạ. Sao có thể thay đổi nhanh như vậy? Nhưng thôi, mặc kệ, cái trí nhớ đó khi muốn nó sẽ tự quay về.
===============================
Hôm nay là ngày 14/2/xxxx. Ngày 14/2, ngày valentine, ngày lễ dành cho những đôi tình nhân…
Các bạn đã, đang và sẽ có một ngày valentine vui vẻ chứ? Hãy mỉm cười dù ngày valentine có một mình hay hai mình vì dù sao, vào ngày này, mọi người quanh bạn đang cười thì không lý gì lại phải ủ mình ở nhà cả
~*~*~*~*
- Hai đứa dẫn nhau đi chơi nhé? – Ông nội ôn tồn nói khi cả nhà đang xem ti vi ở phòng khách.
- SAO Ạ? – Cả hai đồng thanh rồi nhìn nhau và cùng nâng ly trà của mình lên, chuẩn bị uống thì…
- Hôm nay là lễ tình nhân mà. – Ông nói nhỏ nhẹ nhưng đáp lại là tình trạng ho sặc sụa của hai đứa cháu.
- Hai đứa này, uống có ngụm trà mà cũng để sặc nữa. – Mẹ Lâm Duy lắc đầu nhìn hai con người trẻ tuổi mặt đỏ bừng vì ho.
- Ông…. ông cũng biết ngày này à? – Lâm Duy cố bình tĩnh.
- Mày xem thường ông mày đấy à? – Ông nội mắng yêu.
- Có ai nghĩ ông lại có suy nghĩ của teen như vậy chứ ạ – Lâm Duy thì thầm chỉ để cho mình nghe.
- Cháu nói gì đó? – Ông nội nhìn Lâm Duy đầy dò xét khiến cậu hốt hoảng xua tay. Ông chuyển sang nghiêm mặt nói – Hai đứa đi nhanh, chưa qua 12h ko được bước chân vào nhà.
- Ông ơi, làm gì cho đến 12h hả ông? – Nó nhắn nhó.
- Cái đó là tùy hai đứa, liên quan gì đến ông? – Ông nội thản nhiên đáp rồi thản nhiên đưa tiễn hai đứa nó ra cổng.
Cánh cổng đóng sập lại trước mũi hai đứa mà chẳng biết nên làm gì cả.
Nó ngồi ăn vạ trước cổng, mặc cho Lâm Duy đi qua đi lại dò xét xem có cái lổ hổng nào để vào không.
- Này, anh định làm gì vậy? – Nó hỏi khi thấy cậu đã bám trụ vào thành tường.
- Nhìn ko thấy sao? Trèo vào nhà chứ làm gì nữa? – Lâm duy cáu và tiếp tục công việc giống khỉ.
Rồi thì bỗng một cây gậy phăng vào chân khi cậu đã trèo lên được trên đinh thành.
- Ah, ai vậy? – Cậu la toáng lên.
- Cho cháu chừa, ko đi mà trèo vào nhà làm gì? Nhớ là về sau 12h đấy. – Ông nội từ trong nhà nói vọng ra. Ông lão tài thật, biết trước cả những chuyện này nữa cơ đấy.
- Haha, đáng đời! – Nó cười toe toét mặc cho cái mặt tức tối, sát khí đùng đùng của ai đó chĩa vào nó.
- Lẹ lên. – Lâm Duy quay lưng gọi nó vẫn đang đứng cười như con hâm sau khi đã đi được một đoạn khá xa.
Nó trơ mắt ếch nhìn thì Lâm Duy nhăn mặt:
- Cô muốn ở đó làm thức ăn cho muỗi à?
Nó lắc đầu nguầy nguậy rồi theo chồng lên
Đường phố về đêm lung linh những ánh đèn hoa rực rỡ. Những đôi tình nhân kéo nhau đi dạo trên vỉa hè và ngồi ung dung ngắm mặt hồ trên ghế đá. Tay trong tay, mắt nhìn mắt, trông họ thật là hạnh phúc. Có thể người cạnh họ không phải là một nửa thực sự nhưng vào cái giờ phút thiêng liêng đó, họ tin rằng họ sinh ra là để dành cho nhau…
Nó mỉm cười với những suy nghĩ vẩn vơ rồi hít hà cái không khí trong lành. Làm gì cho qua 12h đây? Nó thì có rất rất nhiều thứ để làm nhưng giờ đây ko chỉ mình nó thích là được.
“I’ll come running, to see you again
Winter, Spring, Summer or Fall,
All you’ve got to do is call,
And I’ll be there, yes I will,
- Alo! – Lâm Duy nhấc máy.
-
- Ngày…. à ngày. – Cậu sực nhớ ra cô người yêu thực sự của mình đang cần cậu nhất trong cái ngày lễ mà ai cũng có cặp đôi của riêng mình này.
-
- Chúc cậu một valentine ấm áp nhé! – Lâm Duy thở dài.
-
- Chỉ thế thôi! Và tới yêu cậu.
-
- Tớ… – Lâm Duy nhìn nó ngần ngại – Tớ ko có gì cả. Chỉ alf bận thôi. Cậu ko giận tớ chứ?
- Ko, tất nhiên! Thôi, cậu cứ quay lại với việc đang bận cảu cậu đi nhé. – Nói rồi, Thiên Kỳ cúp máy, lòng cô trỗi dậy một mối nghi hoặc. Kể từ lúc quen nhau, lúc nào vào ngày này, Lâm Duy cũng dẫn cô đi chơi đủ nơi, vậy mà hôm nay… Vì cái gì chứ?
Lâm Duy lại thở dài. Đã có những lúc, cậu nghĩ rằng sẽ bỏ mặc nó đi chơi một mình và cậu sẽ quay về với Thiên Kỳ. Nhưng… một thứ gì đó đã ngăn cản cậu, một thứ gì đó ở sâu thẳm trong lòng và cậu ko thể bỏ mặc nó.
- Ăn kem đi! – Nó kéo cậu đi về phía hàng bán kem tự động.
Lâm Duy bị kéo nên phải đi theo. Nhìn nó loáy hoáy mãi mà kem vẫn ko ra, cậu lấy làm thương cảm, bày cho nó cách làm rồi cả hai cùng nhâm nhi kem socola màu nâu óng.
- Này Lam Bình, tôi tặng cây cho cô nha! – Lâm Duy nảy ra ý tưởng quái dị khi cả hai ngang qua dãy hàng cây.
- Huh? Chỉ nghe người ta nói tặng hoa chứ ko ai nói tặng cây hết à. – Nó ngu ngơ nhưng vẫn đi theo Lâm Duy.
Cậu ko nói gì, chỉ cười bí hiểm rồi kéo tay nó về phía một dãy hàng xa nhất, dãy hàng bán các loại cây sống….ở nước.
Nó thắc mắc lắm nhưng vẫn muốn chờ xem cậu định giở trò gì?
- Tặng cô! – Lâm Duy nhịn cười rồi vớt một cây ở dưới cái hồ nhân tạo tặng cho nó. Nó vẫn ngây thơ ko hiểu, nhìn cái cây bèo nhỏ bé đang nằm trong tay mình. Phải, Lâm Duy tặng nó một cây bèo nhỏ và ôn tồn giải thích nữa chứ.
- Tên cô là Lam Bình, Lam là xanh. Bình là bèo. Lam Bình có nghĩa là Bèo xanh đấy ngốc ạ! – Dường như ko nhìn được nữa, cậu bật cười giữa chốn đông người qua lại.
Nó vẫn đang thuộc dạng chết lâm sàng. Ko thể nói nổi điều gì nữa. Lát sau, khóe miệng cử động tạo thành nụ cười nhạt. Cây bèo trên tay nó nhỏ nước xuống giày. Sau nụ cười nhạt đó, mắt nó chuyển sang hình viên đạn à ko, phải là đại bác mới đúng:
- ANH MUỐN CHẾT HẢ? ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI! – Nó chạy rượt theo Lâm Duy nãy giờ đã biết thân biết phận mà vọt trước. Tren tay nó, cây bèo nhỏ tội nghiệp bị cách ly khỏi nước vẫn đang mơn man theo từng hơi thở của gió….
- Bạn có cần phải làm vậy ko? Bạn đâu phải là osin của mình? – Thiên Bảo phát bực khi thấy Hân Hân đang loay hoay rửa chén trong bếp.
- Cần chứ! Mình nấu thì mình phải dọn. Đó là nguyên tắc rồi! – Hân Hân nói vọng ra.
Thiên Bảo đành lắc đầu chịu thua với cô gái cứng đầu này. Cậu đang chăm chú để cố nhớ lại cô gái ấy, cô gái mà chính cậu đã hứa sẽ lấy làm vợ sau này. Khuông mặt, mái tóc, đôi mắt, tất cả chỉ là những hình ảnh hết sức trừu tượng, là ảo ảnh, mà đã là ảo ảnh thì thật khó để nắm bắt…
- Này, cậu ngủ thật à? – Hân Hân hươ tay trước mặt Thiên Bảo.
Không nghe thấy tiếng trả lời, cô chỉ biết thở dài rồi ngồi xuống ghế nhìn cậu. Vẫn khuôn mặt ấy, vẫn con người ấy nhưng trái tim ấy thì đã không còn có khoảng trống nào để cô chen chân vào nữa rồi. Cậu đã hoàn toàn thay đổi, cậu đã không thuộc về cô nữa, cậu quá xa vời mà bàn tay nhỏ của cô không thể với tới. Thôi vậy, dù sao cô cũng nên từ bỏ nhưng từ một ngóc ngách nào đó, cô vẫn luôn áo ước rằng có một ngày, Thiên Bảo sẽ nhớ ra cô, nhớ lại tất cả những kỷ niệm mà cả hai thật có, khoảng thời gian ấy mới thật hạnh phúc làm sao…
- Bạn ko có vấn đề gì chứ? Sao lại ngồi cười một mình thế kia? – Tiếng Thiên Bảo làm Hân hân sực tỉnh. Cô bạn lại cười và định chào tạm biệt thì bị Thiên Bảo chặn họng bằng lời đề nghị mà đúng hơn là ép buộc:
- Ngồi xuống xem cùng tôi.
- Xem gì? – Hân Hân ngước nhìn cậu đầy tò mò.
- Xem mới biết chứ tôi có biết gì đâu. – Thiên Bảo nhún vai. Lúc chiều, thằng đàn em phát cho hai đại ca của FM mỗi người một cái đĩa và dặn xem vào đêm valentine cùng với người yêu. Lúc nãy nhớ ra nên muốn xem thử xem sao.
“Tách” Đĩa tra vào đầu.
Thiên Bảo lại chỗ và ngồi cạnh Hân Hân.
1s 2s 3s và màn hình hiện lên.
-Ahhhhhhhhhhhhh! – Hân Hân hét lên nghe điếng người và ôm chầm lấy cổ người con trai bên cạnh.
Ngay cả Thiên Bảo, dù muốn hét lắm nhưng cứng họng, không thể cất lên tiếng nói được. Nhìn cái đầu nhỏ bé đang núp vào người cậu, cậu mới hiểu vì sao cái này phải xem cùng với người yêu trong ngày valentine.
Những âm thanh rợn người vang vọng khắp phòng khách với màn hình ti vi cứ y như thật. Những cái xác rũ rượi treo lơ lửng trên ngọn cây cao đu đưa theo làn gió tử thần. Máu, máu chảy thành một dòng suối hay đúng hơn là dòng suối nhuộm một màu đỏ của chết chóc. Và tiếp đó là những bóng ma với khuôn mặt trắng bệch, tô rõ thêm đôi mắt sâu hoắm với cánh mũi cao và hai răng nanh nhọn hoắc.
Âm thanh kéo dài bỗng dưng lại tắt ngủm và không gian rơi vào trạng thái không trọng lượng đối với hai người…
“Đại ca”
Tiếng gọi từ đâu đó phát ra làm Hân Hân hoảng sợ nhưng ngay sau đó thì trấn tĩnh được, hình như là nhờ…Thiên Bảo.
Màn hình ti vi tối đen như mực, chỉ vang lên tiếng nói của một tên đàn em, chính là chủ nhân của đĩa ma này.
“Chúc đại ca và chị dâu một valentine vui vẻ. Chị dâu ơi, đừng ôm đại ca nữa, ngạt thở bây giờ” Kèm theo đó là điệu cười “man rợn”.
Nghe đến đó, Hân Hân đỏ mặt quay lưng lại. Có phải nó muốn ôm đâu cơ chứ? Thiên Bảo chỉ khẽ cười. Tên đó là người mà cả cậu lẫn Thiên Minh đều quý nên chắc chắn ko thể trừng phạt được rồi. Nhưng cái cậu cười ko phải vì cái trò ngốc nghếch kia mà là vì điệu bộ của Hân Hân.
- Mình về đây! – Hân Hân vẫn ko nhìn cậu mà đứng dậy đi thẳng.
- Suýt nữa thì quên hôm nay là valentine, tiêu tốn thời gian của bạn rồi, chúc valentine vui vẻ nhé! – Thiên Bảo cho tay vào túi và nói. Trong lòng cậu dường như, một đốm lửa nhỏ nào đó đã được nhóm lên.
Trong lúc đó, tại một căn nhà lớn, trong một căn phòng nhỏ ấm áp, trên một chiếc giường màu hồng xinh xắn, một cô bé đang mân mê chiếc điện thoại màu hồng với nụ cười luôn thường trực trên môi.
“Anh Key, chúc anh một valentine ngọt ngào và dĩ nhiên là anh không cô đơn vì bên anh vẫn còn có Hoài An mà! *Nháy mắt*”
Send….
Tin nhắn được gửi đi nhưng không nhận được hồi âm. Đó là điều mà Hoài An đã đoán trước bởi nếu có một tin nhắn được gửi lại cho cô bé với nội dung không làm tổn thương cô thì người mà cô gửi tin không phải là Key mà cô thích nữa rồi.
“Nhớ là em đang theo đuổi anh và đó là quyền của em. Anh có thể tránh mặt em nhưng không thể tránh cả đời đâu!”
Send…
===============================
Sáng sớm, lại lịch trình cũ, lại lên xe, lại đến trường cùng Lâm Duy. Nó tiu nghỉu ngồi dựa đầu vào thành xe nhưng mà cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Lâm Duy lại réo rắt:
- Cô thấy cây bèo đó đẹp không, Lam Bình? – Rõ ràng là cô ý nhấn mạnh tên nó mà. Nó mím môi chịu đựng.
- Hôm nào chắc xin ông nội về quê để ôm lên cho cô một đống bèo xanh nhỉ? – Lại tiếp tục, lại chịu đựng.
- Mà bèo thì sống trong môi trường thế nào nhỉ? Lát phải tra để dạy cô cách chăm sóc mới được, cô hậu đậu quá! – Lần thứ n Lâm Duy lên tiếng và cũng là lần thứ n nó chịu đựng.
Nhưng lần thứ n cũng là lần cuối cùng. Nó quay phắt lại, hai mắt long lên:
- Sức chịu đựng của con người có hạn thôi nhé! Anh đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu, lát nữa đến trường anh sẽ biết tay tôi!
Hai con người với hai tâm trạng khác nhau hoàn toàn đang sánh bước cùng nhau trên hành lang.
- Hôm nay đến sớm nhỉ Lam Bình – Key chạy đến vỗ vai Lâm Duy và khoác vai nó.
Nó cười hì hì. Một lát sau, cả Jun và Nguyên Hoàng đều đến và chưa đầy một phút sau thì cả một đoàn kiến lại chạy đến bu quanh 4 cây kẹo ngon. Riêng nó, nó mờ nhạt…
- Họ đẹp trai thật!
- Hôm qua không thấy ai trong số họ ở bar.
- Đi chơi với người yêu rồi mà!
- Bla…bla…bla…
Bốn chàng trai BF cố xô đẩy để chọn đường đi, nó thì bị kéo xoành xoạch y như búp bê vậy.
“Bụp” Cái bóng đèn nổ lên trong đầu nó, một ý tưởng kỳ quái vụt chạy qua suy nghĩ. Nó mỉm cười nham hiểm và bước lại chỗ Lâm Duy, phải cố chen lấn lắm mới rờ tới được cậu.
- Cười đi nào! Điều kiện đấy, chưa thực hiện đâu nha! – Nó thì thầm và cười thật tươi mặc cho mặt Lâm Duy biến sắc.
- Mọi người ơi, nếu tôi làm hoàng tử của quý vị cười thì mọi người có thể dọn đường cho tôi vào lớp được ko? – Nó chỉ chỉ về phía Lâm Duy.
Cả đám đông im lặng nhìn nhau, nố bí quá mới nghxi ra tuyệt chiêu, Nếu ko dùng cách này, thể nào cũng ko nguyên vẹn mà chui ra.
Rồi tiếng vỗ tay đôm đốp.
Đáp lại là tiếng Á của Lâm Duy. Lúc nãy, nó dẫm lên chân cậu ra hiệu bảo cười ý mà.
Cậu tức lắm nhưng chẳng làm được gì. Dù sao cũng kí rồi, cũng hưuá rồi, nếu ko thực hiện thì còn đâu là danh dự nữa hả trời?
Lâm Duy hít một hơi thật sâu trong khi “khán giả” nín thở. Ba chàng trai còn lại đơ ra một lúc rồi cũng tủm tỉm cười theo.
Cuối cùng thì nó đã trả thù được vụ trên xe hồi sáng và kết quả sau nụ cười sáng giá với hàng loạy máy ảnh, điện thoại làm việc hết công suất là nó đường đường chính chính rời khỏi đám đông mà tóc và áo quần ko hề bị xộc xệch mặc dù lúc nãy có xô xát vài cái.
Bỏ lại sau lưng đám hỗn loạn và bước vào lớp, nó khoái trí mỉm cười….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.