Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!
Chương 87
Lambangdi1997
03/08/2013
- Không cần phải ngạc nhiên đến vậy chứ? Trông em giống như người mất hồn vậy, không cần biết có phải là taxi hay không, chỉ cần xe dừng lại bên cạnh là leo lên ngay à? Không sợ người ta bắt cóc sao?
- Sao anh lại ở đây? – Nó ngạc nhiên.
- Giống em, tôi chỉ đến điều tra vụ của Lâm Duy thôi. – Hắn nhún vai.
- Vì tập đoàn Minh Kỳ của anh à? – Nó nhếch mép.
- Không phải vì Minh Kỳ mà là vì FM hội. Tập đoàn Minh Kỳ không phải là của tôi. – Thiên Minh nhíu mày.
Nó không nói gì, thở dài rồi lại nhìn ra phía ngoài kia.
Sao ai cũng “có hứng thú” với việc này vậy nhỉ?
- Tôi nhắc đến hắn làm em buồn vậy ư? – Không nhìn nó, Thiên Minh nói.
Nó im lặng và hắn xem như là một sự khẳng định cho câu hỏi ban nãy.
- Em đúng là một con nhỏ cứng đầu, chưa bao giờ chịu tin vào những việc bày ra trước mắt.
- Anh nói vậy là ý gì? – Nó bật người dậy.
- Chắc em hiểu. – Thiên Minh nhún vai rồi lao xe đi với tốc độ kinh hoàng.
Nó bàng hoàng. Phải, nó thừa hiểu cái “điều bày ra trước mắt” mà Thiên Minh nhắc đến là gì. Đâu phải là nó không chịu tin? Chỉ là nó chẳng thể nào tin được, chẳng thể nào ép bản thân mình phải tin vào điều đó được dù chỉ là tin tưởng tương đối.
Không phải là nó cứng đầu nhưng mà đột ngột quá, kinh hoàng quá mà đối với một con bé như nó có lẽ là chưa thể thích ứng kịp với việc sống mà không có cậu trên đời mặc dù nếu cậu còn sống cũng sẽ không ở cạnh nó. Nhưng nó đâu cần cậu ở cạnh? Chỉ cần cậu sống khỏe mạnh, vui vẻ và hạnh phúc thì đối với nó thể là đủ rồi.
- Em quen với tốc độ rồi à? Nhớ hồi nào em còn la oai oái mỗi lần phóng xe. – Thiên Minh cười.
Lại một lần nữa nó bàng hoàng. Ừ thì ngày nào Lâm Duy chẳng chở nó đi với cái tốc độ đó. Chỉ có lúc đi xe đạp với Tùng Kha mới sợ rớt khỏi xe chứ còn việc ngồi trong xe thể thao kiểu này có lẽ… nó quen rồi.
- Thành thói quen rồi. – Nó cười buồn.
- Kể cả việc có hắn trên đời?
Nó nhíu mày nhìn cậu. Nó hiểu chứ, nó hiểu điều hắn nói nhưng nó lại không hiểu tại sao hắn biết những gì nó nghĩ.
- Có lẽ. – Nó chuyển hướng nhìn.
- Để tôi giúp em thay đổi thói quen nhé? – Thiên Minh nhìn nó khiến nó giật mình, lặng người nhìn hắn mà chẳng nói được gì.
- Đến nơi rồi. – Nó nhìn cánh cổng trắng quen thuộc rồi bảo hắn dừng xe.
- Có cần tôi vào cùng không? – Hắn hỏi như một sự quan tâm.
- Không cần đâu. – Nó cố cười – Cảm ơn anh. Ít ra không tốn tiền taxi.
Hít một hơi thật sâu, nó bước vào trong. Trước mắt nó tưởng tượng ra bao nhiêu viễn cảnh rằng trong ngôi nhà đó, ba mẹ chồng nó sẽ mỉm cười đón nó.
Rằng khi bước lên gác, khẽ gõ nhẹ cửa phòng và cánh cửa bật mở. Và rằng phía sau cánh cửa kia, nó sẽ lại được nhìn thấy cậu.
Chân nó bước nhanh hơn.
- Lam Bình hả con? – Một giọng nói yếu ớt vang lên.
Ba mẹ chồng nó gầy đi nhiều quá.
- Nhà mình… có tang sao? – Nó hỏi một câu hỏi mà dường như đã tìm được câu trả lời cho mình.
Mẹ chồng nó không nói gì, chỉ thở dài rồi bước vào phòng riêng. Bố chồng nó cũng chẳng khá khẩm gì hơn, ông nhìn xa xăm rồi nhìn lướt qua vai nó khiến nó thấy lạnh.
- Con đi theo ta. – Ông nói nhẹ nhưng chắc nịch.
Nó bước theo bố vào một gian phòng cuối dãy nhà. Nơi đây chính là nơi đặt thờ ông nội và điều đó làm nó thấy sợ.
- Lâm Duy… có lẽ nó đã gặp được ông nội nó rồi. – Bố chồng nó vừa dứt lời, cả thân hình nó quỵ xuống, hai bờ vai run lên.
Ảnh của cậu nằm ở kia, ngay bên ảnh ông nội. Nó tự hỏi nếu nói với bức ảnh kia liệu cậu có nghe thấy hay chăng?
Giờ thì nó tin rồi. Giờ thì nó có thể tin rằng cậu đã không con trên đời này nữa rồi.
Chào hỏi ba chồng, lấy lý do đi dạo, nó bước ra khỏi nhà.
Trời lúc nãy còn nhá nhem bây giờ đã phủ một màu đen. Lại là nước mắt. Nó chưa bao giờ nghĩ khóc là yếu đuối nhưng giờ đây nó thấy mình thật yếu đuối, thật nhỏ bé biết nhường nào.
Chiếc xe dừng lại cạnh nó nhưng không một tiếng còi xe.
- Lên xe đi.
- Cảm ơn anh vì lòng tốt đó nhưng tôi sẽ cảm ơn anh hơn nữa nếu anh… để tôi một mình. – Nó nói xong rồi bỏ chạy.
Thiên Minh nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của nó chạy trong đêm, lòng gợn lên những đợt sóng lăn tăn.
- Sao em cứ thích làm cho người khác phải đau thế nhỉ? – Hắn lắc đầu rồi lái xe đi theo nó.
Nó bảo nó rất sợ bóng tối. Nhưng giờ đây nó còn sợ cuộc sống này gấp trăm lần.
Có phải chăng lúc con người ta sợ hãi nhất cũng là lúc họ can đảm nhất hay chăng?
“Tại sao cứ phải khổ sở vì hắn như vậy? Liệu người ra đi là tôi thì bây giờ em có như vậy không?”
Trên một chiếc xe gần đó, Thiên Minh vẫn lặng lẽ quan sát nó, lòng nhói lên những suy nghĩ khiến tim đau đớn.
Nó thực sự muốn ngủ.
Nó thực sự muốn mơ.
Nó thực sự muốn gặp cậu.
Và nó thực sự muốn nói rằng nó yêu cậu…
Dù không ở cùng một thế giới, một không gian, một thời gian nhưng nó vẫn muốn được yêu cậu mãi. Tình yêu vượt qua giới hạn của không gian và thời gian.
Nó ngước mặt lên bầu trời để đón những giọt mưa. Mưa rơi như khóc thương cho một con người, một số phận. Mưa rơi xóa đi nước mắt nó nhưng lại chẳng thể nào làm dịu đi nỗi đau trong lòng nó.
Sáng quá.
Nó chợt thấy trước mắt mình một luồng ánh sáng đến chói mắt.
Khẽ nhắm mắt lại và nó nghe thấy tiếng còi xe ngày một gần hơn.
Chân nó đặt xuống lòng đường từ bao giờ.
“Kít….kít…kít”
Nó khẽ mỉm cười. Tất cả những gì nó muốn bây giờ không phải là sự sống của thể xác mà là sự sống của trái tim mình. Mà sự sống của trái tim nó đang ở chỗ cậu. Nó phải đến đó và sống tiếp với trái tim đang đập dang dở.
Nếu có thế giới bên kia thật thì hãy cho nó được gặp cậu. Và nếu có Thiên đàng, nếu Thiên đàng là nơi những “thiên thần” của đời nó đang sống thì xin Thượng đế cho nó cơ hội được là một trong số những “thiên thần” bên cạnh người.
Chiếc xe lao đi với tốc độ xé gió.
Để lại nó nằm bên vệ đường.
Trong tay nó những giọt mưa còn vương.
Bên tai nó còn nghe được tiếng Thiên Minh thét gọi tên nó rồi đột nhiên im bặt. Nó chẳng nghe thấy gì nữa ngoài tiếng mưa buồn.
Ấm quá.
Ai đó đang ôm trọn nó vào lòng.
Vậy là cậu đã đến.
Vậy là Lâm Duy đã đến… mang nó lên Thiên đàng.
Nó thầm cảm ơn Thượng đế, có phải chăng Người đã cử cậu đến đây để dẫn nó về nơi bình yên của Người?
Nhắm đôi mắt mệt mỏi, nó khẽ cười thật hạnh phúc trong vòng tay người mà nó yêu…
“Cho em nghỉ một lát thôi rồi em sẽ lại mở mắt ra nhìn anh mà… Em hứa đấy bởi hơn ai hết, em muốn anh mãi ôm em như bây giờ.”
“Ngủ ngon nhé tình yêu của anh!”
- Sao anh lại ở đây? – Nó ngạc nhiên.
- Giống em, tôi chỉ đến điều tra vụ của Lâm Duy thôi. – Hắn nhún vai.
- Vì tập đoàn Minh Kỳ của anh à? – Nó nhếch mép.
- Không phải vì Minh Kỳ mà là vì FM hội. Tập đoàn Minh Kỳ không phải là của tôi. – Thiên Minh nhíu mày.
Nó không nói gì, thở dài rồi lại nhìn ra phía ngoài kia.
Sao ai cũng “có hứng thú” với việc này vậy nhỉ?
- Tôi nhắc đến hắn làm em buồn vậy ư? – Không nhìn nó, Thiên Minh nói.
Nó im lặng và hắn xem như là một sự khẳng định cho câu hỏi ban nãy.
- Em đúng là một con nhỏ cứng đầu, chưa bao giờ chịu tin vào những việc bày ra trước mắt.
- Anh nói vậy là ý gì? – Nó bật người dậy.
- Chắc em hiểu. – Thiên Minh nhún vai rồi lao xe đi với tốc độ kinh hoàng.
Nó bàng hoàng. Phải, nó thừa hiểu cái “điều bày ra trước mắt” mà Thiên Minh nhắc đến là gì. Đâu phải là nó không chịu tin? Chỉ là nó chẳng thể nào tin được, chẳng thể nào ép bản thân mình phải tin vào điều đó được dù chỉ là tin tưởng tương đối.
Không phải là nó cứng đầu nhưng mà đột ngột quá, kinh hoàng quá mà đối với một con bé như nó có lẽ là chưa thể thích ứng kịp với việc sống mà không có cậu trên đời mặc dù nếu cậu còn sống cũng sẽ không ở cạnh nó. Nhưng nó đâu cần cậu ở cạnh? Chỉ cần cậu sống khỏe mạnh, vui vẻ và hạnh phúc thì đối với nó thể là đủ rồi.
- Em quen với tốc độ rồi à? Nhớ hồi nào em còn la oai oái mỗi lần phóng xe. – Thiên Minh cười.
Lại một lần nữa nó bàng hoàng. Ừ thì ngày nào Lâm Duy chẳng chở nó đi với cái tốc độ đó. Chỉ có lúc đi xe đạp với Tùng Kha mới sợ rớt khỏi xe chứ còn việc ngồi trong xe thể thao kiểu này có lẽ… nó quen rồi.
- Thành thói quen rồi. – Nó cười buồn.
- Kể cả việc có hắn trên đời?
Nó nhíu mày nhìn cậu. Nó hiểu chứ, nó hiểu điều hắn nói nhưng nó lại không hiểu tại sao hắn biết những gì nó nghĩ.
- Có lẽ. – Nó chuyển hướng nhìn.
- Để tôi giúp em thay đổi thói quen nhé? – Thiên Minh nhìn nó khiến nó giật mình, lặng người nhìn hắn mà chẳng nói được gì.
- Đến nơi rồi. – Nó nhìn cánh cổng trắng quen thuộc rồi bảo hắn dừng xe.
- Có cần tôi vào cùng không? – Hắn hỏi như một sự quan tâm.
- Không cần đâu. – Nó cố cười – Cảm ơn anh. Ít ra không tốn tiền taxi.
Hít một hơi thật sâu, nó bước vào trong. Trước mắt nó tưởng tượng ra bao nhiêu viễn cảnh rằng trong ngôi nhà đó, ba mẹ chồng nó sẽ mỉm cười đón nó.
Rằng khi bước lên gác, khẽ gõ nhẹ cửa phòng và cánh cửa bật mở. Và rằng phía sau cánh cửa kia, nó sẽ lại được nhìn thấy cậu.
Chân nó bước nhanh hơn.
- Lam Bình hả con? – Một giọng nói yếu ớt vang lên.
Ba mẹ chồng nó gầy đi nhiều quá.
- Nhà mình… có tang sao? – Nó hỏi một câu hỏi mà dường như đã tìm được câu trả lời cho mình.
Mẹ chồng nó không nói gì, chỉ thở dài rồi bước vào phòng riêng. Bố chồng nó cũng chẳng khá khẩm gì hơn, ông nhìn xa xăm rồi nhìn lướt qua vai nó khiến nó thấy lạnh.
- Con đi theo ta. – Ông nói nhẹ nhưng chắc nịch.
Nó bước theo bố vào một gian phòng cuối dãy nhà. Nơi đây chính là nơi đặt thờ ông nội và điều đó làm nó thấy sợ.
- Lâm Duy… có lẽ nó đã gặp được ông nội nó rồi. – Bố chồng nó vừa dứt lời, cả thân hình nó quỵ xuống, hai bờ vai run lên.
Ảnh của cậu nằm ở kia, ngay bên ảnh ông nội. Nó tự hỏi nếu nói với bức ảnh kia liệu cậu có nghe thấy hay chăng?
Giờ thì nó tin rồi. Giờ thì nó có thể tin rằng cậu đã không con trên đời này nữa rồi.
Chào hỏi ba chồng, lấy lý do đi dạo, nó bước ra khỏi nhà.
Trời lúc nãy còn nhá nhem bây giờ đã phủ một màu đen. Lại là nước mắt. Nó chưa bao giờ nghĩ khóc là yếu đuối nhưng giờ đây nó thấy mình thật yếu đuối, thật nhỏ bé biết nhường nào.
Chiếc xe dừng lại cạnh nó nhưng không một tiếng còi xe.
- Lên xe đi.
- Cảm ơn anh vì lòng tốt đó nhưng tôi sẽ cảm ơn anh hơn nữa nếu anh… để tôi một mình. – Nó nói xong rồi bỏ chạy.
Thiên Minh nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của nó chạy trong đêm, lòng gợn lên những đợt sóng lăn tăn.
- Sao em cứ thích làm cho người khác phải đau thế nhỉ? – Hắn lắc đầu rồi lái xe đi theo nó.
Nó bảo nó rất sợ bóng tối. Nhưng giờ đây nó còn sợ cuộc sống này gấp trăm lần.
Có phải chăng lúc con người ta sợ hãi nhất cũng là lúc họ can đảm nhất hay chăng?
“Tại sao cứ phải khổ sở vì hắn như vậy? Liệu người ra đi là tôi thì bây giờ em có như vậy không?”
Trên một chiếc xe gần đó, Thiên Minh vẫn lặng lẽ quan sát nó, lòng nhói lên những suy nghĩ khiến tim đau đớn.
Nó thực sự muốn ngủ.
Nó thực sự muốn mơ.
Nó thực sự muốn gặp cậu.
Và nó thực sự muốn nói rằng nó yêu cậu…
Dù không ở cùng một thế giới, một không gian, một thời gian nhưng nó vẫn muốn được yêu cậu mãi. Tình yêu vượt qua giới hạn của không gian và thời gian.
Nó ngước mặt lên bầu trời để đón những giọt mưa. Mưa rơi như khóc thương cho một con người, một số phận. Mưa rơi xóa đi nước mắt nó nhưng lại chẳng thể nào làm dịu đi nỗi đau trong lòng nó.
Sáng quá.
Nó chợt thấy trước mắt mình một luồng ánh sáng đến chói mắt.
Khẽ nhắm mắt lại và nó nghe thấy tiếng còi xe ngày một gần hơn.
Chân nó đặt xuống lòng đường từ bao giờ.
“Kít….kít…kít”
Nó khẽ mỉm cười. Tất cả những gì nó muốn bây giờ không phải là sự sống của thể xác mà là sự sống của trái tim mình. Mà sự sống của trái tim nó đang ở chỗ cậu. Nó phải đến đó và sống tiếp với trái tim đang đập dang dở.
Nếu có thế giới bên kia thật thì hãy cho nó được gặp cậu. Và nếu có Thiên đàng, nếu Thiên đàng là nơi những “thiên thần” của đời nó đang sống thì xin Thượng đế cho nó cơ hội được là một trong số những “thiên thần” bên cạnh người.
Chiếc xe lao đi với tốc độ xé gió.
Để lại nó nằm bên vệ đường.
Trong tay nó những giọt mưa còn vương.
Bên tai nó còn nghe được tiếng Thiên Minh thét gọi tên nó rồi đột nhiên im bặt. Nó chẳng nghe thấy gì nữa ngoài tiếng mưa buồn.
Ấm quá.
Ai đó đang ôm trọn nó vào lòng.
Vậy là cậu đã đến.
Vậy là Lâm Duy đã đến… mang nó lên Thiên đàng.
Nó thầm cảm ơn Thượng đế, có phải chăng Người đã cử cậu đến đây để dẫn nó về nơi bình yên của Người?
Nhắm đôi mắt mệt mỏi, nó khẽ cười thật hạnh phúc trong vòng tay người mà nó yêu…
“Cho em nghỉ một lát thôi rồi em sẽ lại mở mắt ra nhìn anh mà… Em hứa đấy bởi hơn ai hết, em muốn anh mãi ôm em như bây giờ.”
“Ngủ ngon nhé tình yêu của anh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.