Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!
Chương 90
Lambangdi1997
03/08/2013
Một cuộc gọi đường dài đến cho cô bạn thân đã di cư sang Anh cách đây vài tuần.
- Uyên Vân! Tớ Thiên Kỳ đây.
- <Ừ, nhìn số là biết, cần gì giới thiệu.> – Uyên Vân đáp hờ hững.
- Cậu vẫn giận tớ thật đấy à? – Thiên Kỳ xụ mặt.
-
- Tớ không cố ý. Chỉ là tớ thấy cách cậu đối xử với Lam Bình quá tàn nhẫn.
- – Uyên Vân nhếch mép.
- Không có. Tớ biết cậu làm vậy chỉ là muốn tốt cho tớ thôi mà.
-
- Vậy chứ cậu mạnh mẽ đấy Uyên Vân, cậu có được tình yêu của Thiên Bảo không?
- <…..>
- Cậu yên tâm nha, bởi nhất định tớ sẽ tìm được cho mình một tình yêu đích thực. – Thiên Kỳ khẽ cười.
Cả hai ngồi “nấu cháo” một hồi lâu thật lâu cho đến khi Thiên Kỳ nhớ ra việc cần phải làm.
Chào tạm biệt Uyên Vân xong, cô bước ra khỏi nhà.
- Hey, Lâm Duy, bàn này! – Thiên Kỳ vẫy tay.
- Cậu hẹn tớ ra đây có chuyện gì không? – Lâm Duy kéo ghế xuống và ngồi đối diện cô.
- Có chuyện. Tớ có vài câu hỏi muốn hỏi cậu. – Thiên Kỳ khuấy ly nước cam vắt và nhìn đường phố qua khung kính.
- Là gì? – Lâm Duy thắc mắc.
- Cậu không còn yêu tớ thật chứ? Trả lời thật đi bởi tớ muốn kiểm chứng. – Thiên Kỳ vẫn không chuyển hướng nhìn.
Lâm Duy ngồi lặng im, một hồi sau mới lên tiếng.
- Kiểm chứng gì?
- Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ. – Thiên Kỳ quay lại nhìn Lâm Duy, khẽ cười.
-….
- Hết rồi?
-….
- Vẫn còn sao?
- Thực ra… tớ đối với cậu chỉ còn thứ gọi là ơn nghĩa và tình bạn. Cậu là người kéo tớ ra khỏi cái màn coolboy và khiến trái tim tớ ấm áp hơn. Tớ rất biết ơn cậu.
- Thế thôi? – Thiên Kỳ nheo mắt.
- Umk. Thế thôi. – Cậu gật đầu.
- Vậy nếu tớ và Lam Bình cùng rơi xuống sông thì cậu sẽ cứu ai? – Thiên Kỳ hỏi và ánh mắt xoẹt qua một tia cười.
Lâm Duy sững người. Thường thì ở phim truyền hình Trung quốc, người ta chỉ hỏi câu này đối với “mẫu thân” và “nương tử” thôi.
- Tớ…
- Tớ hay cô ta? – Thiên Kỳ hơi hướng người về phía trước.
Lâm Duy không trả lời. Mãi cho đến một lúc sau, Thiên Kỳ mới lên tiếng.
- Thôi bỏ đi. Tớ hỏi chơi thôi! – Nói rồi, cô dứng dậy và bước ra khỏi quán.
Lâm Duy lắc đầu khó hiểu rồi bước về nhà. Cậu đang chờ đợi biết mấy cho ngày hôm nay kết thúc. Lúc đó, hẳn cậu có thể nói yêu nó mà không vi phạm hợp đồng. Việc vi phạm đối với cậu chẳng “thú vị” chút nào.
Mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, Lâm Duy gọi nó:
- Lam Bình, cô lấy giùm tôi cốc nước mát đi.
Chưa đầy một phút sau, nó đã mang ra cho cậu một cốc nước mắt lạnh. Tu một hơi hết sạch, lúc này, cậu mới nhận ra ánh mắt nó nhìn cậu có điều gì đó… khang khác.
- Có chuyện gì sao? – Lâm Duy ngờ vực.
- Không… à mà thực ra là có. – Nó khổ sở tựa người vào thành ghế.
- Chuyện gì? – Không hiểu sao, cậu cứ có linh cảm không hay về chuyện mà nó sắp nói.
- Tôi muốn hỏi anh một câu, một câu thôi. – Nó đưa một ngón tay phụ họa.
Lâm Duy xanh mặt nhưng cũng khẽ gật đầu. Trong suy nghĩ vẫn không thôi cầu xin chúa cho nó đừng hỏi những dạng câu ví dụ như “Anh thích tôi phải không?” bởi lúc đó cậu sẽ chẳng biết phải trả lời nó ra sao.
- Nếu tôi và Thiên Kỳ cùng rơi xuống sông thì… anh sẽ cứu ai?
Nó vừa đặt dấu chấm hỏi kết thúc câu nghi vấn thì cốc nước trên tay Lâm Duy rơi xuống đất đánh “Cộp”.
Lặng yên.
Cậu rơi vào trạng thái chết lâm sàng.
Tại sao trong một ngày mà lại có hai người hỏi cậu cái câu hỏi “khó” như vậy? Rốt cuộc hôm nay bị sao gì chiếu vậy hả trời?
Một hồi lâu sau đó, nhìn sắc mặt Lâm Duy chuyển đổi dần theo thời gian, nó vẩy tay:
- Thôi khỏi đi! Tôi chỉ hỏi chơi thôi! – Nó bước lên phòng. Còn Lâm Duy lại một lần nữa choáng váng. Nếu cậu nhớ không lầm thì trước khi đi, Thiên Kỳ cũng nói như nó vậy.
~oOo~
Màn đêm phủ nhẹ đôi cánh đen thẫm lên vạn vật, khẽ ru những tán cây xanh lay động trong gió.
Nó nhìn vali hành lý ở góc phòng, khẽ cười.
Xong ngày hôm nay, mọi chuyện sẽ chỉ còn là một giấc mơ, một giấc mơ thật đẹp mà nó sẽ luôn mãi giữ trong sâu thẳm trái tim mình.
- Cô không ngủ sao? – Một giọng nói vang lên sau lưng khiến nó giật mình quay lại.
- Sao anh vào được phòng tôi? – Nó ngạc nhiên nhìn Lâm Duy.
- Cửa đâu có khóa? – Cậu nhún vai hỏi lại rồi bước ra ngoài ban công, đứng cạnh nó.
“Thật ra có khi nào anh thích tôi chưa? Có khi nào anh thử nghĩ về tôi… dù chỉ là một phút chưa?”
Nó cười thầm rồi lại dõi mắt về phía xa xăm.
Có những lúc, nó ước mong có một loại thuốc thần diệu nào đó chỉ cần uống vào là sẽ được sống cùng người mình yêu. Nhưng làm sao đây khi mà nó không phải là nôbita hậu đậu và bên nó chẳng có anh chàng mèo ú đôrêmon nào cả.
Và ngay lúc này đây, nó chỉ mong thời gian ngừng lại mãi mãi, cho nó tận hưởng sự bình yên này thêm một lát nữa, một lát nữa thôi…
- Ngày mai… – Lâm Duy phá tan bầu không khí bình yên bằng một giọng nói bình thản nhưng lại khiến lòng nó nhói đau vô cùng. Không hiểu sao nó cứ ghét cái cụm từ “ngày mai” đến thế không biết.
- Tôi hiểu. – Nó cắt ngang. Nó chẳng muốn chính cậu nói ra cái điều đó tẹo nào.
- Umk. – Lâm Duy cúi đầu.
“Umk? Umk là sao?” Nó nhủ thầm.
Bất chợt, Lâm Duy nhìn vào đồng hồ treo tường trong phòng nó, buột miệng thốt lên:
- 11h30 rồi.
- Thì sao? – Nó ngạc nhiên.
- Vậy là sắp qua một ngày mới. – Cậu vẫn “hồn nhiên” chia sẻ với nó.
- Ra vậy. – Nó cười buồn – Một ngày mới, một cuộc sống mới.
Lâm Duy thoáng ngạc nhiên, nhìn nó như thể muốn hỏi có phải chăng cậu vừa chạm vào một điều gì đó đáng buồn của nó hay không?
“Anh sang đây đứng với tôi chỉ là để đợi qua ngày mới – ngày kết thúc hợp đồng, ngày tôi xa anh thôi sao? Không phải anh định đuổi tôi đi lúc nửa đêm thế này chứ? Anh thật là quá đáng, tự khắc tôi sẽ biết mình nên đi và đi như thế nào mà, có cần phải ép người ta vào đường cùng như vậy không?”
Không khí quanh nó không còn yên tĩnh nữa, tim nó đập nhanh hơn và dường như nó cảm thấy một hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Cái cách cậu hớn hở xem đồng hồ mặc dù mới xem chưa đầy năm phút trước và cả cách cậu tươi tỉnh thông báo từng giờ, từng phút cho nó khiến người nó lạnh toát, nó sợ mất cậu.
- 11h56 rồi kìa! – Lâm Duy cười tươi.
Tiếng “ừ” của nó thoảng nhẹ như gió hay thậm chí là chẳng thể nghe nổi. Mọi lời nói nó cố thoát ra đều đọng lại ở cổ, khiến cổ họng nó rát như có ngọn lửa lớn đang thiêu đốt vậy.
- Lâm Duy này! – Nó cất giọng sau một hồi cố gắng.
- Gì vậy? – Lâm Duy nhìn nó, ánh mắt khẽ cười.
- Anh còn nhớ chứ, mỗi tuần tôi đều được phép ra một điều kiện phải không? – Nó nheo mắt.
- Ừ. – Cậu gật đầu.
- Vậy giờ tôi có thể chứ?
Không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ, Lâm Duy gật nhẹ đầu:
- Cô nói đi.
Nó hạ giọng hết mức có thể, sợ rằng nó sẽ khóc như một con ngốc.
- Anh… ôm tôi được không? Chỉ một lát thôi. – Nó nói nhanh, giọng run run.
-….
Một thoáng lặng yên. Đề nghị khó quá chăng?
Từng giây phút nặng nề trôi, đôi mắt tròn xoe của Lâm Duy vẫn dính chặt lấy gương mặt khổ sở của nó và… quả thật là cậu không hiểu.
Nó mỉm cười chua chát, phủ phàng quay mặt đi, giấu nhẹm giọt nước tràn khóe mắt.
- Thôi… vậy… – Nó chưa kịp dứt câu thì một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy nó.
Cảm giác lúc đó ư?
Bàng hoàng…
Sững sờ….
Rất nhẹ…
Rất ấm…
Rất quen thuộc….
Rất hạnh phúc…
Và rất đau…
Nó rúc đầu vào áo cậu, lặng yên trên vai cậu và… khẽ cười trong vòng tay của cậu.
Chẳng hiểu vì sao lại đưa ra điều kiện đó nhưng nó không muốn sau này phải hối hận, nó không muốn phải luyến tiếc, nó muốn có cảm giác cậu thuộc về nó, chỉ riêng mình nó thôi trong giờ khắc ấy.
Đồng hồ điểm tiếng chuông cuối cùng trong ngày. Cả nó và cậu đều bàng hoàng buông nhau ra và ngước lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường.
Giờ khắc ấy… 0h00
Nụ cười xuất hiện trên môi hai con người. Một hạnh phúc, hớn hở, còn một thì đau khổ, luyến tiếc.
Nó nhếch mép cười bản thân mình và nhìn Lâm Duy, chờ đợi một câu nói.
- Qua ngày mới rồi! – Lâm Duy nhún vai.
- Umk. Tôi biết. – Nó gật nhẹ đầu và lặng lẽ tiến lại gần đống hành lý.
Chợt, một bàn tay nắm lấy tay nó, xiết nhẹ.
Nó giật mình quay đầu lại, nhìn thật sâu vào đôi mắt ấy – đôi mắt có lẽ sẽ chẳng bao giờ nó quên được.
Nó thấy mặt mình nóng ran. Cảm giác sao khó chịu thế này? Dường như mặt trời đang tiến lại gần trái đất, dường như là vậy.
Lâm Duy dường như cảm nhận rõ nhịp đập của trái tim và hơi thở hỗn hển đầy hồi hộp của mình. Cậu hạ giọng, rút hết mọi can đảm và tự trấn an mình. Khóe môi khẽ nhấc lên, một giọng nói nhẹ, trầm ấm và… hơi run lọt thỏm giữa căn phòng nhỏ.
- Có một điều em không biết….
- Uyên Vân! Tớ Thiên Kỳ đây.
- <Ừ, nhìn số là biết, cần gì giới thiệu.> – Uyên Vân đáp hờ hững.
- Cậu vẫn giận tớ thật đấy à? – Thiên Kỳ xụ mặt.
-
- Tớ không cố ý. Chỉ là tớ thấy cách cậu đối xử với Lam Bình quá tàn nhẫn.
-
- Không có. Tớ biết cậu làm vậy chỉ là muốn tốt cho tớ thôi mà.
-
- Vậy chứ cậu mạnh mẽ đấy Uyên Vân, cậu có được tình yêu của Thiên Bảo không?
- <…..>
- Cậu yên tâm nha, bởi nhất định tớ sẽ tìm được cho mình một tình yêu đích thực. – Thiên Kỳ khẽ cười.
Cả hai ngồi “nấu cháo” một hồi lâu thật lâu cho đến khi Thiên Kỳ nhớ ra việc cần phải làm.
Chào tạm biệt Uyên Vân xong, cô bước ra khỏi nhà.
- Hey, Lâm Duy, bàn này! – Thiên Kỳ vẫy tay.
- Cậu hẹn tớ ra đây có chuyện gì không? – Lâm Duy kéo ghế xuống và ngồi đối diện cô.
- Có chuyện. Tớ có vài câu hỏi muốn hỏi cậu. – Thiên Kỳ khuấy ly nước cam vắt và nhìn đường phố qua khung kính.
- Là gì? – Lâm Duy thắc mắc.
- Cậu không còn yêu tớ thật chứ? Trả lời thật đi bởi tớ muốn kiểm chứng. – Thiên Kỳ vẫn không chuyển hướng nhìn.
Lâm Duy ngồi lặng im, một hồi sau mới lên tiếng.
- Kiểm chứng gì?
- Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ. – Thiên Kỳ quay lại nhìn Lâm Duy, khẽ cười.
-….
- Hết rồi?
-….
- Vẫn còn sao?
- Thực ra… tớ đối với cậu chỉ còn thứ gọi là ơn nghĩa và tình bạn. Cậu là người kéo tớ ra khỏi cái màn coolboy và khiến trái tim tớ ấm áp hơn. Tớ rất biết ơn cậu.
- Thế thôi? – Thiên Kỳ nheo mắt.
- Umk. Thế thôi. – Cậu gật đầu.
- Vậy nếu tớ và Lam Bình cùng rơi xuống sông thì cậu sẽ cứu ai? – Thiên Kỳ hỏi và ánh mắt xoẹt qua một tia cười.
Lâm Duy sững người. Thường thì ở phim truyền hình Trung quốc, người ta chỉ hỏi câu này đối với “mẫu thân” và “nương tử” thôi.
- Tớ…
- Tớ hay cô ta? – Thiên Kỳ hơi hướng người về phía trước.
Lâm Duy không trả lời. Mãi cho đến một lúc sau, Thiên Kỳ mới lên tiếng.
- Thôi bỏ đi. Tớ hỏi chơi thôi! – Nói rồi, cô dứng dậy và bước ra khỏi quán.
Lâm Duy lắc đầu khó hiểu rồi bước về nhà. Cậu đang chờ đợi biết mấy cho ngày hôm nay kết thúc. Lúc đó, hẳn cậu có thể nói yêu nó mà không vi phạm hợp đồng. Việc vi phạm đối với cậu chẳng “thú vị” chút nào.
Mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, Lâm Duy gọi nó:
- Lam Bình, cô lấy giùm tôi cốc nước mát đi.
Chưa đầy một phút sau, nó đã mang ra cho cậu một cốc nước mắt lạnh. Tu một hơi hết sạch, lúc này, cậu mới nhận ra ánh mắt nó nhìn cậu có điều gì đó… khang khác.
- Có chuyện gì sao? – Lâm Duy ngờ vực.
- Không… à mà thực ra là có. – Nó khổ sở tựa người vào thành ghế.
- Chuyện gì? – Không hiểu sao, cậu cứ có linh cảm không hay về chuyện mà nó sắp nói.
- Tôi muốn hỏi anh một câu, một câu thôi. – Nó đưa một ngón tay phụ họa.
Lâm Duy xanh mặt nhưng cũng khẽ gật đầu. Trong suy nghĩ vẫn không thôi cầu xin chúa cho nó đừng hỏi những dạng câu ví dụ như “Anh thích tôi phải không?” bởi lúc đó cậu sẽ chẳng biết phải trả lời nó ra sao.
- Nếu tôi và Thiên Kỳ cùng rơi xuống sông thì… anh sẽ cứu ai?
Nó vừa đặt dấu chấm hỏi kết thúc câu nghi vấn thì cốc nước trên tay Lâm Duy rơi xuống đất đánh “Cộp”.
Lặng yên.
Cậu rơi vào trạng thái chết lâm sàng.
Tại sao trong một ngày mà lại có hai người hỏi cậu cái câu hỏi “khó” như vậy? Rốt cuộc hôm nay bị sao gì chiếu vậy hả trời?
Một hồi lâu sau đó, nhìn sắc mặt Lâm Duy chuyển đổi dần theo thời gian, nó vẩy tay:
- Thôi khỏi đi! Tôi chỉ hỏi chơi thôi! – Nó bước lên phòng. Còn Lâm Duy lại một lần nữa choáng váng. Nếu cậu nhớ không lầm thì trước khi đi, Thiên Kỳ cũng nói như nó vậy.
~oOo~
Màn đêm phủ nhẹ đôi cánh đen thẫm lên vạn vật, khẽ ru những tán cây xanh lay động trong gió.
Nó nhìn vali hành lý ở góc phòng, khẽ cười.
Xong ngày hôm nay, mọi chuyện sẽ chỉ còn là một giấc mơ, một giấc mơ thật đẹp mà nó sẽ luôn mãi giữ trong sâu thẳm trái tim mình.
- Cô không ngủ sao? – Một giọng nói vang lên sau lưng khiến nó giật mình quay lại.
- Sao anh vào được phòng tôi? – Nó ngạc nhiên nhìn Lâm Duy.
- Cửa đâu có khóa? – Cậu nhún vai hỏi lại rồi bước ra ngoài ban công, đứng cạnh nó.
“Thật ra có khi nào anh thích tôi chưa? Có khi nào anh thử nghĩ về tôi… dù chỉ là một phút chưa?”
Nó cười thầm rồi lại dõi mắt về phía xa xăm.
Có những lúc, nó ước mong có một loại thuốc thần diệu nào đó chỉ cần uống vào là sẽ được sống cùng người mình yêu. Nhưng làm sao đây khi mà nó không phải là nôbita hậu đậu và bên nó chẳng có anh chàng mèo ú đôrêmon nào cả.
Và ngay lúc này đây, nó chỉ mong thời gian ngừng lại mãi mãi, cho nó tận hưởng sự bình yên này thêm một lát nữa, một lát nữa thôi…
- Ngày mai… – Lâm Duy phá tan bầu không khí bình yên bằng một giọng nói bình thản nhưng lại khiến lòng nó nhói đau vô cùng. Không hiểu sao nó cứ ghét cái cụm từ “ngày mai” đến thế không biết.
- Tôi hiểu. – Nó cắt ngang. Nó chẳng muốn chính cậu nói ra cái điều đó tẹo nào.
- Umk. – Lâm Duy cúi đầu.
“Umk? Umk là sao?” Nó nhủ thầm.
Bất chợt, Lâm Duy nhìn vào đồng hồ treo tường trong phòng nó, buột miệng thốt lên:
- 11h30 rồi.
- Thì sao? – Nó ngạc nhiên.
- Vậy là sắp qua một ngày mới. – Cậu vẫn “hồn nhiên” chia sẻ với nó.
- Ra vậy. – Nó cười buồn – Một ngày mới, một cuộc sống mới.
Lâm Duy thoáng ngạc nhiên, nhìn nó như thể muốn hỏi có phải chăng cậu vừa chạm vào một điều gì đó đáng buồn của nó hay không?
“Anh sang đây đứng với tôi chỉ là để đợi qua ngày mới – ngày kết thúc hợp đồng, ngày tôi xa anh thôi sao? Không phải anh định đuổi tôi đi lúc nửa đêm thế này chứ? Anh thật là quá đáng, tự khắc tôi sẽ biết mình nên đi và đi như thế nào mà, có cần phải ép người ta vào đường cùng như vậy không?”
Không khí quanh nó không còn yên tĩnh nữa, tim nó đập nhanh hơn và dường như nó cảm thấy một hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Cái cách cậu hớn hở xem đồng hồ mặc dù mới xem chưa đầy năm phút trước và cả cách cậu tươi tỉnh thông báo từng giờ, từng phút cho nó khiến người nó lạnh toát, nó sợ mất cậu.
- 11h56 rồi kìa! – Lâm Duy cười tươi.
Tiếng “ừ” của nó thoảng nhẹ như gió hay thậm chí là chẳng thể nghe nổi. Mọi lời nói nó cố thoát ra đều đọng lại ở cổ, khiến cổ họng nó rát như có ngọn lửa lớn đang thiêu đốt vậy.
- Lâm Duy này! – Nó cất giọng sau một hồi cố gắng.
- Gì vậy? – Lâm Duy nhìn nó, ánh mắt khẽ cười.
- Anh còn nhớ chứ, mỗi tuần tôi đều được phép ra một điều kiện phải không? – Nó nheo mắt.
- Ừ. – Cậu gật đầu.
- Vậy giờ tôi có thể chứ?
Không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ, Lâm Duy gật nhẹ đầu:
- Cô nói đi.
Nó hạ giọng hết mức có thể, sợ rằng nó sẽ khóc như một con ngốc.
- Anh… ôm tôi được không? Chỉ một lát thôi. – Nó nói nhanh, giọng run run.
-….
Một thoáng lặng yên. Đề nghị khó quá chăng?
Từng giây phút nặng nề trôi, đôi mắt tròn xoe của Lâm Duy vẫn dính chặt lấy gương mặt khổ sở của nó và… quả thật là cậu không hiểu.
Nó mỉm cười chua chát, phủ phàng quay mặt đi, giấu nhẹm giọt nước tràn khóe mắt.
- Thôi… vậy… – Nó chưa kịp dứt câu thì một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy nó.
Cảm giác lúc đó ư?
Bàng hoàng…
Sững sờ….
Rất nhẹ…
Rất ấm…
Rất quen thuộc….
Rất hạnh phúc…
Và rất đau…
Nó rúc đầu vào áo cậu, lặng yên trên vai cậu và… khẽ cười trong vòng tay của cậu.
Chẳng hiểu vì sao lại đưa ra điều kiện đó nhưng nó không muốn sau này phải hối hận, nó không muốn phải luyến tiếc, nó muốn có cảm giác cậu thuộc về nó, chỉ riêng mình nó thôi trong giờ khắc ấy.
Đồng hồ điểm tiếng chuông cuối cùng trong ngày. Cả nó và cậu đều bàng hoàng buông nhau ra và ngước lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường.
Giờ khắc ấy… 0h00
Nụ cười xuất hiện trên môi hai con người. Một hạnh phúc, hớn hở, còn một thì đau khổ, luyến tiếc.
Nó nhếch mép cười bản thân mình và nhìn Lâm Duy, chờ đợi một câu nói.
- Qua ngày mới rồi! – Lâm Duy nhún vai.
- Umk. Tôi biết. – Nó gật nhẹ đầu và lặng lẽ tiến lại gần đống hành lý.
Chợt, một bàn tay nắm lấy tay nó, xiết nhẹ.
Nó giật mình quay đầu lại, nhìn thật sâu vào đôi mắt ấy – đôi mắt có lẽ sẽ chẳng bao giờ nó quên được.
Nó thấy mặt mình nóng ran. Cảm giác sao khó chịu thế này? Dường như mặt trời đang tiến lại gần trái đất, dường như là vậy.
Lâm Duy dường như cảm nhận rõ nhịp đập của trái tim và hơi thở hỗn hển đầy hồi hộp của mình. Cậu hạ giọng, rút hết mọi can đảm và tự trấn an mình. Khóe môi khẽ nhấc lên, một giọng nói nhẹ, trầm ấm và… hơi run lọt thỏm giữa căn phòng nhỏ.
- Có một điều em không biết….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.