Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh
Chương 66: Rời đi
Cỏ Ngáo
01/12/2021
Ba ngày sau, mặc dù Bạch Dương Vĩ chưa tỉnh lại nhưng sức khỏe lại hồi phục rất tốt. Các bác sĩ đồng ý đưa hắn lên bàn phẫu thuật, tiến hành thay mắt cho hắn.
Ngày Bạch Dương Vĩ lên bàn phẫu thuật, Sở Hòa đã được Trần Minh Vương sắp xếp cho một phòng đặc biệt nằm ở khoa hồi sức.
"Tình trạng sức khỏe của cậu đã cải thiện rất rõ ràng rồi. Hiện tại không có dấu hiệu nhiễm trùng hay gì cả. Còn nữa, hôm nay là ngày Dương Vĩ tiến hành phẫu thuật cấy ghép mắt..."
Sở Hòa ngồi trên giường bệnh trắng, đôi mắt giả được gắn vào cho có thẩm mỹ ngây dại ra. Cậu dựa theo phương hướng âm thanh phát ra, gật đầu cảm ơn bác sĩ.
Chỉ mới vài ngày sống trong bóng tối, Sở Hòa thật ra không thể làm được gì. Áo quần không biết mặc ngược hay đúng rồi, đi đâu cũng đụng chạm khiến bản thân bầm dập không ít. Không những thế còn liên tục làm vỡ đồ.
Cũng may Trần Minh Vương có một người vợ làm y tá cùng khoa với ông. Biết tin Sở Hòa hy sinh nhiều như vậy cũng chịu khó giúp đỡ cậu.
"Tôi phải đi chuẩn bị cuộc phẫu thuật cho Bạch Dương Vĩ rồi. Cậu nghỉ ngơi một chút đi, khi nào có kết quả tôi sẽ để vợ mình về báo cho cậu đầu tiên"
Sở Hòa mỉm cười gật đầu, cả người cứ như một khúc gỗ.
Trần Minh Vương cùng vợ mình đi ra khỏi phòng bệnh của Sở Hòa. Để lại một mình cậu lặng lẽ ngồi trên giường.
Bệnh viện thật yên tĩnh, ở đây lâu ngày như vậy mùi thuốc sát trùng cũng đã ngửi quen. Sở Hòa vẫn giữ nụ cười trên môi, chậm chạp đứng lên lần tìm cây gậy dành cho người mù mà bác sĩ Trần tặng. Sau đó dùng nó để dò đường đi.
Cậu không cần phải chờ nghe kết quả có thành công hay không. Cũng không cần phải chờ đợi Bạch Dương Vĩ sẽ tỉnh lại hay không.
Vì cậu biết rõ, sẽ không có thần chết nào mang hắn đi được cả.
Rồi cuộc sống lại quay về như cũ, chỉ là trong căn nhà đó sẽ không còn Sở Hòa.
Cậu cũng sẽ không thích hắn nữa, bao năm qua cuối cùng chấp niệm cũng chịu buông bỏ.
Cậu không hận hắn, không ghét hắn. Chỉ là sẽ không còn một Sở Hòa còn có thể yêu Dương Vĩ nữa.
Xem như đôi mắt đó là món nợ ân tình cậu thanh toán cho hắn. Sau này hai người hai lối, hy vọng đừng gặp lại nhau.
Sở Hòa chết tâm không phải là do Bạch Dương Vĩ gây ra tổn thương cho cậu. Mà là chết tâm vì sự bất lực.
Bất lực vì cả đời này hắn cũng sẽ không yêu cậu.
Bất lực vì cả đời này Sở Hòa cũng không thể ở cạnh Dương Vĩ.
Hơn nữa, hiện tại cậu bất lực với chính bản thân mình. Không thể biết được mình nên đi đâu, về đâu. Càng không biết với một kẻ tàn tật như bản thân, cuộc sống ngày mai phải bước tiếp thế nào.
-----****-----
Bác sĩ Trần đi bên cạnh vợ mình, trầm ngâm không nói.
Vợ ông nhìn ra cửa sổ ngoài bệnh viện, vài bông tuyết đã bắt đầu bay phấp phới giữa không trung. Bà mỉm cười nói.
"Tuyết đầu mùa năm nay rơi sớm quá, có lẽ năm nay lạnh lẽo sẽ kéo dài mất"
Trần Minh Vương gật đầu khẽ nói.
"Một lát nữa em tan ca sớm thì về mua thêm chút đồ ấm cho hai đứa nhỏ ở nhà. Tiện thể mua cho Sở Hòa vài bộ quần áo ấm mới nhé!"
Vợ của ông gật đầu, xem ra không hề có chút oán trách nào về việc chồng mình quan tâm đến người ngoài.
-----****-----
Tuyết đầu mùa năm nay rơi thật sớm. Nhưng Sở Hòa lại chẳng thế thấy được những bông hoa tuyết đó.
Cậu chật vật gần hai tiếng đồng hồ mới có thể đi ra khỏi cửa bệnh viện.
Sở Hòa không thể nói được, còn va trúng vài người. Cũng may, lúc đi đến hành lang, có một ông chú thấy cậu chật vật tìm đường đi. Còn sợ cậu ngã cầu thang, nên sau một lúc gặn hỏi xem cậu muốn đi đâu. Ông chú cũng giúp cậu ra khỏi bệnh viện.
Mùa đông đến rồi, không khí bên ngoài lạnh đến độ Sở Hòa rùng mình một cái. Ông chú thấy người mù mình vừa giúp cả người run lên liền tốt bụng cởi áo khoác da to gấp hai lần so với Sở Hòa rồi bao trùm lên cậu nói.
"Cậu trai trẻ, trời lạnh rồi cậu cũng mau về nhà đi. Người mù đừng ở ngoài đường quá lâu, cẩn thận coi chừng nguy hiểm. Lần sau nếu có đợi người thân đến đón thì nhớ mặc đồ dày vào một chút, đông đến rồi!"
Sở Hòa cúi đầu cảm ơn ông chú kia. Ông chú kia nhìn đồng hồ, thở dài nói.
"Ai da. Trễ rồi, trễ rồi!"
Ông chú kia than thở một câu, tặng cho Sở Hòa một cái áo khoác. Sau đó vội vã rời đi.
Sở Hòa lặng người đứng trước cửa bệnh viện, vài bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên đầu cậu.
Người thân? Cậu có người thân sao? Từ trước đến nay cậu chỉ xem một mình Bạch Dương Vĩ như người nhà. Chưa từng có một người thân nào.
Sở Hòa thôi không suy nghĩ miên man nữa, cậu cầm chắc cây gậy trong tay. Rẽ hướng bên phải lần tìm đường đi.
Tuyết đầu mùa rơi, những bông tuyết rơi xuống đất càng nhiều. Dòng người vội vã đi trên đường càng lúc càng đông. Sở Hòa lẫn trong làn người, dần dần khuất bóng khỏi bệnh viện
------****-----
Bốn tiếng trôi qua, y tá Từ Đồng chạy nhanh về phía phòng bệnh của Sở Hòa. Bà vui mừng gọi.
"Sở Hòa, cuộc phẫu thuật thành công rồi. Dương Vĩ..."
Lời còn chưa kịp nói hết bà đã nhận ra phòng bệnh không còn ai cả.
Ngày Bạch Dương Vĩ lên bàn phẫu thuật, Sở Hòa đã được Trần Minh Vương sắp xếp cho một phòng đặc biệt nằm ở khoa hồi sức.
"Tình trạng sức khỏe của cậu đã cải thiện rất rõ ràng rồi. Hiện tại không có dấu hiệu nhiễm trùng hay gì cả. Còn nữa, hôm nay là ngày Dương Vĩ tiến hành phẫu thuật cấy ghép mắt..."
Sở Hòa ngồi trên giường bệnh trắng, đôi mắt giả được gắn vào cho có thẩm mỹ ngây dại ra. Cậu dựa theo phương hướng âm thanh phát ra, gật đầu cảm ơn bác sĩ.
Chỉ mới vài ngày sống trong bóng tối, Sở Hòa thật ra không thể làm được gì. Áo quần không biết mặc ngược hay đúng rồi, đi đâu cũng đụng chạm khiến bản thân bầm dập không ít. Không những thế còn liên tục làm vỡ đồ.
Cũng may Trần Minh Vương có một người vợ làm y tá cùng khoa với ông. Biết tin Sở Hòa hy sinh nhiều như vậy cũng chịu khó giúp đỡ cậu.
"Tôi phải đi chuẩn bị cuộc phẫu thuật cho Bạch Dương Vĩ rồi. Cậu nghỉ ngơi một chút đi, khi nào có kết quả tôi sẽ để vợ mình về báo cho cậu đầu tiên"
Sở Hòa mỉm cười gật đầu, cả người cứ như một khúc gỗ.
Trần Minh Vương cùng vợ mình đi ra khỏi phòng bệnh của Sở Hòa. Để lại một mình cậu lặng lẽ ngồi trên giường.
Bệnh viện thật yên tĩnh, ở đây lâu ngày như vậy mùi thuốc sát trùng cũng đã ngửi quen. Sở Hòa vẫn giữ nụ cười trên môi, chậm chạp đứng lên lần tìm cây gậy dành cho người mù mà bác sĩ Trần tặng. Sau đó dùng nó để dò đường đi.
Cậu không cần phải chờ nghe kết quả có thành công hay không. Cũng không cần phải chờ đợi Bạch Dương Vĩ sẽ tỉnh lại hay không.
Vì cậu biết rõ, sẽ không có thần chết nào mang hắn đi được cả.
Rồi cuộc sống lại quay về như cũ, chỉ là trong căn nhà đó sẽ không còn Sở Hòa.
Cậu cũng sẽ không thích hắn nữa, bao năm qua cuối cùng chấp niệm cũng chịu buông bỏ.
Cậu không hận hắn, không ghét hắn. Chỉ là sẽ không còn một Sở Hòa còn có thể yêu Dương Vĩ nữa.
Xem như đôi mắt đó là món nợ ân tình cậu thanh toán cho hắn. Sau này hai người hai lối, hy vọng đừng gặp lại nhau.
Sở Hòa chết tâm không phải là do Bạch Dương Vĩ gây ra tổn thương cho cậu. Mà là chết tâm vì sự bất lực.
Bất lực vì cả đời này hắn cũng sẽ không yêu cậu.
Bất lực vì cả đời này Sở Hòa cũng không thể ở cạnh Dương Vĩ.
Hơn nữa, hiện tại cậu bất lực với chính bản thân mình. Không thể biết được mình nên đi đâu, về đâu. Càng không biết với một kẻ tàn tật như bản thân, cuộc sống ngày mai phải bước tiếp thế nào.
-----****-----
Bác sĩ Trần đi bên cạnh vợ mình, trầm ngâm không nói.
Vợ ông nhìn ra cửa sổ ngoài bệnh viện, vài bông tuyết đã bắt đầu bay phấp phới giữa không trung. Bà mỉm cười nói.
"Tuyết đầu mùa năm nay rơi sớm quá, có lẽ năm nay lạnh lẽo sẽ kéo dài mất"
Trần Minh Vương gật đầu khẽ nói.
"Một lát nữa em tan ca sớm thì về mua thêm chút đồ ấm cho hai đứa nhỏ ở nhà. Tiện thể mua cho Sở Hòa vài bộ quần áo ấm mới nhé!"
Vợ của ông gật đầu, xem ra không hề có chút oán trách nào về việc chồng mình quan tâm đến người ngoài.
-----****-----
Tuyết đầu mùa năm nay rơi thật sớm. Nhưng Sở Hòa lại chẳng thế thấy được những bông hoa tuyết đó.
Cậu chật vật gần hai tiếng đồng hồ mới có thể đi ra khỏi cửa bệnh viện.
Sở Hòa không thể nói được, còn va trúng vài người. Cũng may, lúc đi đến hành lang, có một ông chú thấy cậu chật vật tìm đường đi. Còn sợ cậu ngã cầu thang, nên sau một lúc gặn hỏi xem cậu muốn đi đâu. Ông chú cũng giúp cậu ra khỏi bệnh viện.
Mùa đông đến rồi, không khí bên ngoài lạnh đến độ Sở Hòa rùng mình một cái. Ông chú thấy người mù mình vừa giúp cả người run lên liền tốt bụng cởi áo khoác da to gấp hai lần so với Sở Hòa rồi bao trùm lên cậu nói.
"Cậu trai trẻ, trời lạnh rồi cậu cũng mau về nhà đi. Người mù đừng ở ngoài đường quá lâu, cẩn thận coi chừng nguy hiểm. Lần sau nếu có đợi người thân đến đón thì nhớ mặc đồ dày vào một chút, đông đến rồi!"
Sở Hòa cúi đầu cảm ơn ông chú kia. Ông chú kia nhìn đồng hồ, thở dài nói.
"Ai da. Trễ rồi, trễ rồi!"
Ông chú kia than thở một câu, tặng cho Sở Hòa một cái áo khoác. Sau đó vội vã rời đi.
Sở Hòa lặng người đứng trước cửa bệnh viện, vài bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên đầu cậu.
Người thân? Cậu có người thân sao? Từ trước đến nay cậu chỉ xem một mình Bạch Dương Vĩ như người nhà. Chưa từng có một người thân nào.
Sở Hòa thôi không suy nghĩ miên man nữa, cậu cầm chắc cây gậy trong tay. Rẽ hướng bên phải lần tìm đường đi.
Tuyết đầu mùa rơi, những bông tuyết rơi xuống đất càng nhiều. Dòng người vội vã đi trên đường càng lúc càng đông. Sở Hòa lẫn trong làn người, dần dần khuất bóng khỏi bệnh viện
------****-----
Bốn tiếng trôi qua, y tá Từ Đồng chạy nhanh về phía phòng bệnh của Sở Hòa. Bà vui mừng gọi.
"Sở Hòa, cuộc phẫu thuật thành công rồi. Dương Vĩ..."
Lời còn chưa kịp nói hết bà đã nhận ra phòng bệnh không còn ai cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.