Có Một Không Hai

Chương 27

Chiết Hỏa Nhất Hạ

28/03/2016

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng ổn định tinh thần.

Kiểu hội sở này, trước kia tôi đã từng được nghe nói vài câu. Đều là nghe được lúc nghỉ giữa giờ học, đó chính là chỗ tiêu khiển uống trà nổi tiếng nhất thành phố T. Nhưng tin tức cũng khá ít ỏi, hơn nữa những người nói cái này đều là con trai, họ đều làm bộ dạng thần bí không thể nói. Nhưng trong biểu tình rõ ràng có pha trộn sự hâm mộ. Mãi đến một lần họ nói chuyện bị Diệp Tầm Tầm nghe được, cô ấy liền đập bàn đứng lên. Vẻ mặt khinh thường nhìn họ: “Đó đều không phải là thuốc lá, rượu chè, người đẹp sao? Một đám các người giả bộ cái gì? Thấp kém! Vô sỉ! Bỉ ổi! Muốn đi là đi! Được, tôi mời khách! Để một đám các người khi về đi nhận lỗi với chủ nhiệm luôn!”

Diễn đàn lê quý đôn

Lúc ấy Lí Tương Nam đang hết sức chuyên chú bóc vỏ quýt, bóc xong liền đưa tôi, tôi nói: “Cám ơn cậu, tớ không cần.”

Lí Tương Nam quay đầu nói với Diệp Tầm Tầm: “”Có phải chỗ đó Yên Ngọc đã từng tới không?”

Những lời này càng khiến Diệp Tầm Tầm nổ tung, hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta: “Anh ta dám!”

Tôi đứng tại chỗ một lúc, xung quanh đều là hành lang và phòng bao, có chút mờ mịt. Tùy tiện đi bừa vài bước, đột nhiên từ đằng sau truyền đến một giọng nữ nghiêm khắc: “Này, cô đang làm gì vậy? Sao cô lại ở đây?”

Bả vai tôi run lên, quay đầu lại, một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồng phục đỏ thẫm đang bước nhanh tới chỗ tôi, giày cao gót phát ra âm thanh lộc cộc lộc cộc. Tôi lùi về sau một bước, bà ấy đã đứng ở trước mặt tôi, đánh giá tôi từ trên xuống dưới đến mấy lần, giọng nói nghiêm khắc, mang theo hai phần khinh thường: “Lại là người ở bộ phận A hả? Vương miện đã được đưa đến cho các cô rồi, cô lại từ phòng bao nào chạy đến đây vậy? Rốt cục các cô có còn quy củ không?”

Tôi chu chu mỏ, nói: “Có một vị khách mặc chiếc áo màu xám vừa vào, bọn họ có năm người tổng cộng, bác biết anh ấy...”

Tôi còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang: “Cố tiên sinh đến từ thành phố T đúng không? Ngài ấy làm sao, ngài ấy hay đi đi về về ở đây cô không thích ngài ấy ở chỗ nào? Cô không chịu được ngài ấy thì cô chịu được người nào? Hiện tại tất cả các cô đều mỏng manh như vậy, chả nhẽ lại muốn hội sở theo ý các cô nữa sao? Các cô dựa vào cái gì? Có cốt khí cũng đừng tới nơi này công chúa phòng bao nữa (hình như là kiểu mấy cô nàng phục vụ trong phòng bao ý), nếu không có cốt khí đó thì đừng già mồm cãi láo với tôi nữa! Lập tức lên tầng ba cho tôi, chỉ là chịu một chút ủy khuất thôi mà!”

Tôi nói: “…..”

Tất cả đều do câu nói “Ngài ấy hay đi đi về về ở đây” khiến đầu tôi vang lên những tiếng ầm ầm như của máy nghiền vậy. Lúc tôi còn đang trong cơn hốt hoảng chưa kịp nói gì đã bị kéo vào một chiếc thang máy, trong chớp mắt đã đi đến tầng ba, tiếp theo tôi bị ném vào một phòng bao nào đó, cuối cùng tôi mới hoàn toàn thanh tỉnh: “Đợi một chút, tôi không phải...”

Bên ngoài phòng bao còn có bốn cô gái trẻ đang đứng, trong đó có một người đang định gõ cửa, nghe tiếng liền quay đầu lại, mấy người đưa mắt nhìn nhau. Người phụ nữ trung niên đẩy tôi đến trước mặt họ: “Đưa cả cô ta vào.” Lại lành lạnh mở miệng nói với tôi, “Dám không ngoan ngoãn nghe lời xem, để xem tối nay ta có cho cô hoa quả mà ăn không.” Nói xong mở cửa phòng bao ra.

Rất nhanh hơi thở tràn đầy mùi thuốc lá nhàn nhạt. Trước mặt tôi không xa là người mà hôm nay tôi định đến thành phố A để tìm. Tư thái anh lười biếng, có chút không để ý. Anh đang nói chuyện với người ngồi ở ghế sofa đối diện, sau khi nghe thấy tiếng cửa anh liền quay mặt qua, khóe miệng vẫn mang ý cười.



Tôi nói: “…..”

Buổi chiều ngày nào đó cộng với buổi tối ngày nào đó, tôi biết được rất nhiểu việc. Còn vượt quá cả những thứ Diệp Tầm Tầm đã dạy cho tôi. Ví dụ tôi đã biết rõ ràng cái gì là hộp đêm, cái gì là công chúa phòng bao chân chính, với cả cái gọi là bữa tiệc không phải cứ ăn một bữa cơm là được, mà đôi khi còn phải tự động có sự giải trí sau khi ăn cơm nữa. Và, đối với quan hệ nam nữ, cũng không phải chỉ là giấc mộng xuân hôn môn như lời Diệp Tầm Tầm.

Nhưng mà trong nháy mắt tôi với Cố Diễn Chi bốn mắt nhìn nhau, trong đầu tôi trống rỗng chỉ có tiếng vo ve mà thôi.

Não tôi trống rỗng cho đến khi Cố Diễn Chi vươn tay hướng tới chỗ tôi, giọng nói ấm áp bảo tôi qua. Vẫn là một bộ dạng ung dung không nhanh không chậm đó. Tôi vẫn đứng tại chỗ không dám đi, thình lình bị người phía sau đẩy một cái, tôi không phòng bị gì, liền bước một bước dài, cuối cùng liền rơi vào một vòng tay ấm áp.

Trừ bỏ mùi thuốc lá và rượu, tôi còn ngửi được một mùi rất mát mẻ. Giọng nói của người phụ nữ trung niên từ đằng sau lại vang lên, khác hẳn với giọng nói lạnh lùng vừa rồi, quả thực có thể nói giọng nói này rất dịu dàng như tẩm gió xuân vậy: “Đây là đứa nhỏ mới tới, không hiểu lắm về quy củ, nếu khiến ngài thấy khó chịu, mong Cố tiên sinh tha thứ.”

Tôi nói: “…..”

Tôi cố vùng vẫy hai lần, nhưng vẫn bị Cố Diễn Chi ôm chặt trong ngực. Ngón tay hung hăng nhéo anh một cái, nghe thấy anh chậm rãi mở miệng: “Được. Em ra ngoài trước đi.”

Đợi đến khi cửa phòng bao một lần nữa đóng lại, tôi vừa ngẩng đầu lên, cằm đã bị nắm lấy. Trước mắt là một đôi mắt khác gần trong gang tấc, hơi hơi nheo lại, đuôi mắt hàm chứa ý như cười như không. Khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp. Tôi không tự chủ được rụt ra đằng sau một cái: “Vừa rồi em nghe nói ưm…”

Chóp mũi bị cắn một cái thật mạnh, lại trước khi tôi kịp phản ứng lùi về, eo đã bị ôm thật chặt, muốn động đậy một chút cũng không được. Tôi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đen như mực của anh. Hình như hơi thở của anh không thâm trầm như ngày trước. Tôi trơ mắt nhìn anh chế trụ ót mình, từ từ áp sát. Khóe môi anh kề sát môi tôi, giọng nói xa xa khác hẳn với hơi thở khe khẽ, gần như có thể chảy ra nước: “Nhớ anh rồi hả? Đã tìm đến tận đây rồi.”

Hơi thở của anh rất ấm áp, rơi lên làn da tôi, khiến người ta không tự chủ được mà run rẩy. Tôi cố gắng kéo dãn khoảng cách ra một chút, nhưng lại không được, nhiệt độ cơ thể anh mặc dù ngăn cách bởi một lớp quần áo, nhưng vẫn mang theo sự nóng bỏng. Tôi cảm thấy tình cảnh lúc này có chút xa lạ, còn có chút hoảng sợ, tôi cố gắng bình tĩnh: “Người nào, người nào nhớ anh chứ! Em là, là đến thành phố A chơi thôi! Cũng không phải chỉ có một mình anh ở đây, căn bản là không có quan hệ gì với anh cả!”

Tôi nghe thấy một tiếng cười nhẹ, một lần nữa được ôm vào trong ngực, sau lưng bị chà xát hai lần. Tôi khó khăn ngẩng đầu lên hô hấp, cằm lại bị cố định, tôi trơ mắt nhìn Cố Diễn Chi đang tiến tới càng ngày càng gần, cho đến khi đầu lưỡi anh cho vào trong miệng mình.

Tôi bất ngờ không phòng ngự, liền nếm được vị rượu nồng đậm. Yết hầu bị sặc một cái, thứ đang quấy rầy trong miệng thoáng lùi lại, lại rất nhanh tiến trở vào. Lực đạo rất hung mãnh, vẫn mang theo vị cồn mát lạnh. Lặp lại mấy lần như vậy, gần như muốn nuốt vào. Ngón tay níu vạt áo càng ngày càng buông lỏng, tinh quang trước mắt dần dần sáng lên, trời đất ngả nghiêng.

Không biết qua bao lâu rốt cục mới ngừng lại. Tôi xụi lơ, chỉ biết há mồm thở dốc. Sau lưng được một cánh tay chặt chẽ ôm lên, một giọng nói mờ mờ ảo ảo vang đến bên tai: “Cố Diễn Chi, tôi nhớ rõ trước kia ở đây cậu chưa từng hứng trí như bây giờ.”

Tôi được anh nửa ôm nửa kéo đứng lên, trên đỉnh đầu có giọng nói không nhanh không chậm trả lời: “Hôm nay có việc, hôm khác gặp lại.”

Đối phương trầm mặc trong khoảnh khắc, lúc mở miệng mang theo chút tức giận: “Cậu và Yên Ngọc đều là một dạng không biết xấu hổ! Chả nhẽ những người ở thành phố T đều như vậy!”



Cố Diễn Chi bình tĩnh ừ một tiếng: “Bởi vì bọn tôi không giống với Sở thiếu gia, bọn tôi đều là những người đã có vợ.”

“…..”

Tôi càng ngày càng cảm thấy mình say rượu thật rồi.

Tôi miễn cưỡng trợn tròn mắt, suy nghĩ không khống chế được bắt đầu hỗn loạn. Tôi biết người trước mắt là người quen thuộc với mình, tôi được anh ôm ngồi vào trong xe. Sau khi dây an toàn được cài lên, trên trán truyền đến cảm giác được hôn nhẹ. Một lúc lâu sau xe mới chậm rãi khởi động, trí nhớ về những chuyện sau đó đều trống rỗng, một lúc sau, tôi đã đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, được đắp một chiếc chăn màu xám, tôi nghiêng người, một người đang mỉm cười, một tay chống thái dương nhìn tôi.

Một giọng nói dịu dàng hỏi tôi: “Oản Oản, còn muốn ngủ nữa không?”

Tôi thong thả lắc đầu, vươn tay sờ sờ lông mi dài trước mặt, thì thào mở miệng: “Em còn có chuyện muốn hỏi rõ ràng, không muốn ngủ…”

Tay tôi được anh nắm lấy, từ lòng bàn tay tới ngón tay, đều được anh dịu dàng hôn qua. Thật lâu sau. Anh mới ôn nhu hỏi: “Em muốn hỏi cái gì?”

Tôi bị hôn khiến bản thân như nhũn ra, theo bản năng ức chế tiếng rên đang chuẩn bị phát ra. Thật lâu sau mới chậm rãi nói từng chữ: “Vừa rồi có người nói với em, anh đi đến nơi đó rất nhiều lần. Anh cực kỳ thích nơi đó sao?”

“Không thích.” Anh nhẹ nhàng cầm ngón tay tôi, chậm rãi vuốt ve, giọng trầm thấp, “Anh thích em.”

Đột nhiên mũi tôi cảm thấy có chút chua xót. Tôi nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói: “Nhưng là em cảm thấy em thích anh nhiều hơn anh thích em một chút. Anh xem em nhớ anh, nhớ đến mức chạy đến tận đây. Hình như căn bản anh không hề để ý. Mỗi ngày anh chỉ gọi hai cuộc về nhà, anh không thể làm nhiều hơn được à? Kỳ thật em càng hy vọng mỗi thời mỗi khắc đều được nhìn thấy anh. Nhưng là cuối cùng em lại không thể nói với anh, em hy vọng anh là của em, anh không thể rời khỏi em được. Anh không phải là của em, anh chính là anh. Nên là em là của anh mới đúng. Nhưng là em hy vọng anh là của em, em thật hy vọng răng em có đầy đủ sắc nhọn, có thể cắn anh, đi đâu cũng không nhả, vậy thì thật tốt.”

Anh nhẹ nhàng di chuyển. Kề bên tôi một chút nữa, tay ôm eo tôi, cúi đầu, từ trán đến mắt, đến chóp mũi và miệng, mỗi chỗ đều hôn một cái. Mềm nhẹ giống như lông vũ của chim non mới chào đời vậy. Qua một lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy anh mở miệng, vẫn cực kỳ dịu dàng như cũ, nhưng không có ý cười, mà có vẻ trịnh trọng: “Oản Oản, anh rất yêu em.”

Tôi nhìn anh. Giật mình, cảm thấy giờ khắc này, mặt anh dịu dàng đến không chịu được.

Cuối cùng hốc mắt tôi thấy chua xót. Tôi níu áo anh, kéo anh xuống, kéo đến khi không còn khoảng cách nào nữa. Tôi ôm cổ anh, hung hăng cắn lên bờ môi anh.

Đột nhiên lực đạo ôm tôi lớn hơn. Bỗng nhiên hô hấp Cố Diễn Chi trở nên nặng nề. Tôi không nặng không nhẹ bị áp lên giường, không thể vùng vẫy. Eo bị bóp chặt, ngón tay anh mơn trớn chỗ nào đấy, toàn thân tôi cứng đờ, ngay sau đó bị anh kéo lên, gắt gao kề sát anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Có Một Không Hai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook