Chương 47: Em không phải thuộc về Tử Thần. (ba)
Chiết Hỏa Nhất Hạ
08/06/2016
Tôi đột nhiên tỉnh táo.
Lúc này mới nghe thấy tiếng loa đang liên tục lặp lại ở bên ngoài. Âm điệu thô két dồn dập, là giọng nói đã hơi già nua của trấn trưởng. Trong phòng một mảnh đen như mực, tôi cố gắng vươn tay bấm chốt mở đèn ở đầu giường, thì phát hiện đã bị cúp điện. Yến Yến mở đèn pin lên, cũng trong lúc đó một bóng dáng nhào vào. Lý Tương Nam mò mẫm đi đến bên giường, trong lúc vội vàng đụng ngã lăn một bình nước ấm: "Đỗ Oản? Đỗ Oản?"
Loại thời điểm này nhanh chân chạy là quan trọng nhất. Lý Tương Nam nhanh chóng cõng tôi lên, cùng Yến Yến chạy ra bên ngoài. Nhìn thấy cách đó không xa trên một khối đất cao mơ hồ có ánh đèn pin cầm tay, tiếng loa của trấn trưởng chính là truyền ra từ nơi đó. Yến Yến bước mấy bước đã leo lên dốc núi, Lý Tương Nam đuổi theo sau lưng cô ấy, thỉnh thoảng trượt chân một cái, không tự chủ được lùi xuống mấy bước. Tôi nghe thấy hô hấp của anh ta hơi gấp rút, có thể thấy được mặc dù bây giờ tôi có chút gầy gò, nhưng một bộ xương vẫn còn có chút sức nặng . Gặp phải tình huống như thế này một người chạy trốn đã rất phiền toái, hiện tại Lý Tương Nam còn phải mang theo một gánh nặng như tôi. Tôi nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói với anh ta: "Nếu không anh để em xuống, tự mình đi lên trước. Dù sao em cũng không sống được bao lâu, hôm nay hay hai tháng sau cũng không có gì khác biệt."
Lý Tương Nam nắm một nhánh cây, dùng sức, bước một bước cuối cùng lên đồi, chạy chậm theo sau lưng Yến Yến. Nửa quay đầu sang: "Mới vừa rồi nên mang theo chút nước uống mới đúng." Lại thuận miệng bổ sung, "Em đừng nói bậy."
Lũ bất ngờ tràn qua mặt đất thấp, một lớp hợp với một lớp, trong dòng nước vẩn đục có xen lẫn cành cây và đất đá. Khi chúng tôi tụ tập đến xung quanh trấn trưởng, mưa vẫn chưa ngừng, toàn thân bị ướt rét lạnh. Trơ mắt nhìn mực nước càng ngày càng cao. Có ngôi nhà từ từ bị dìm ngập, cây cối từng hàng trôi xuống, đứa bé “oa oa” khóc lớn, người lớn vẻ mặt nghiêm túc. Mặt mũi của trấn trưởng già nua mà trấn định, khẽ cong lưng chỉ huy mọi người đứng sát ở chung một chỗ. Nơi này đã là nơi cao nhất ở trên trấn, diện tích cũng không quá lớn, có không ít thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng phải đứng ở chỗ thấp hơn chỉ cao ngang người chúng tôi.
Khi tôi còn rất nhỏ, đã từng gặp đất đá trôi một lần. Có điều kí ức đã lâu, đã không còn rất rõ ràng. Duy chỉ có nhớ năm đó cha cũng như những thanh niên im lặng mà cao lớn bây giờ, đứng ở chỗ thấp hơn, để chỗ cao lại cho người già, trẻ em và phụ nữ. Tôi muốn đi xuống gọi cha lên, mẹ lại siết tay của tôi thật chặt, không cho phép tôi bước một bước. May mắn lần đó mưa ngừng coi như sớm, trên trấn chỉ là hư hại rất nhiều nhà cửa, cũng không có người mất tích và tử vong. Sau đó cha nói cho tôi biết, ông nên đứng ở nơi đó, đó là trách nhiệm của ông.
Lý Tương Nam cũng muốn đi xuống, lại bị trấn trưởng níu lại, kéo về chỗ. Yến Yến đứng một bên nói với anh ta: "Anh là khách quý của trấn, anh không thể đi xuống."
Tôi nói: "Lần đầu tiên đến trong núi nếu có thể vượt qua đất đá trôi. Anh sẽ có may mắn về sau nếu gặp tai nạn lớn mà không bị gì (đại nạn không chết tất có hậu phúc), Lý Tương Nam."
Anh ta nhìn tôi, cuối cùng nói: "Em cũng giống vậy."
Lời này chính anh ta nói cũng không hề chắc chắn, tôi cũng lười cãi với anh ta. Mưa to không có vẻ sẽ ngừng lại, lại là ở trong loại thời gian giống như đêm tối nhìn không thấy ánh sáng, rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra những liên tưởng không tốt. Chờ đợi trong bóng tối dằng dặc, có người còn nóng nảy hơn tôi, lớn tiếng hỏi trấn trưởng: "Mưa này bao giờ mới ngừng? Lát nữa chúng ta phải làm thế nào?"
Trấn trưởng híp mắt đơn giản đáp: "Chờ trời sáng."
Nước lũ lúc bắt đầu chỉ là không vượt qua mắt cá chân của những thanh niên kia, sau lại dần dần ngập đến bắp chân thậm chí là đầu gối. Chồng của Yến Yến đứng ở dưới, cô ấy gấp đến mức không ngừng đi xuống dưới nhìn. Chân mày cau rất chặt. Tôi bởi vì không thể đứng thẳng, nên cuộn thành một đoàn ở trên sườn núi, cộng thêm Lý Tương Nam ngồi chồm hổm xuống chăm sóc tôi, hai người chúng tôi chiếm diện tích của cả bốn người. Nước lũ dường như vẫn tràn ra vô tận. Bên tai đều là tiếng gió, tiếng mưa rơi, tôi không nhìn thấy dấu hiệu của ánh nắng ban mai. Cách một lát, tôi bắt lấy ống quần của trấn trưởng, nhìn ông ta nói: "Trấn trưởng, ông để cho tôi đi xuống. Đổi hai người đi lên."
Quả nhiên nhìn thấy trấn trưởng cau mày: "Nói nhăng gì đó!"
Giọng nói của tôi nhẹ nhàng: "Tôi không có nói bậy. Nước phía dưới nước cũng tràn qua bắp chân bọn họ rồi, đợi chút nữa tám phần sẽ cuốn trôi cả người. Ông xem, tôi bị chứng bệnh chắc chắn phải chết, dù sao cũng không sống được bao lâu nữa. Hôm nay lại dính nhiều nước mưa như vậy, coi như không bị lũ cuốn trôi, cũng sẽ bị phát sốt. Tôi là bệnh nhân bệnh ung thư đó, giày vò đến trình độ phát sốt, cũng chỉ cách cái chết hai ba ngày. Cho dù hai ba ngày sau không chết, hai tháng sau cũng phải chết. Thay vì hôm nay ông để cho tôi sống sót, không bằng để nhiều hơn một người khác sống sót. Lại nói nhờ tôi mà hai thanh niên khỏe mạnh may mắn thoát nạn, cũng coi như là tích âm đức cho tôi, sau này ông để cho người ta đặt mộ tôi cách mộ cha tôi gần một chút là được. Ông nói xem có được không?"
Trấn trưởng lạnh mặt nói lại: "Tôi nói không được."
Tôi nói: "Nếu bây giờ cha tôi có ở đây, cũng sẽ đồng ý tôi làm như vậy. Nếu ông nhất định không cho tôi đi xuống, vậy tôi liền ở đây nhảy vào dòng nước lũ." Nói xong liền giãy giụa muốn làm như vậy, lại bị trấn trưởng và Lý Tương Nam đè lại. Lý Tương Nam giọng nói nghẹn ngào mở miệng: "Đỗ Oản, bây giờ em ở dưới mí mắt của anh đi xuống, em nói anh phải làm thế nào?"
Tôi nói: "Sớm muộn gì em cũng phải chết ở trước mặt anh. Không phải hôm nay, thì là vài ngày sau đó. Khác nhau ở chỗ nào đây? So với chết bệnh, cứu người mà chết không phải rất có ý nghĩa sao?"
Tôi vẫn ở dưới con mắt của Lý Tương Nam đi xuống bãi đất. Anh ta không ngăn cản được tôi, liền muốn cùng đi xuống với tôi, lại bị trấn trưởng đè chặt lại. Tôi nghe thấy lời khẩn cầu lộn xộn của anh ta, tránh đi ánh mắt của anh ta, di chuyển từng chút một đi xuống. May mắn chỉ là bị tê liệt một chân, còn có một chân khác có thể di chuyển. Rất nhanh thay thế cho chồng của Yến Yến và một người trẻ tuổi khác. Mặt đất dưới chân hơi trơn, tôi phải rất cẩn thận mới có thể đứng vững. Những cũng biết rõ, rất nhanh sẽ đứng không vững nữa, nước chảy qua nơi bắp chân còn chảy xiết hơn so với ta tưởng tượng.
Tôi đánh giá cao thể lực của mình. Chịu đựng không được bao lâu, đã cảm thấy đầu váng mắt hoa. Phía chân trời vẫn không nhìn ra bất kỳ tia sáng sớm nào. Mưa gió hỗn loạn đánh vào trên mặt. Tôi đứng đó lảo đảo muốn ngã, há mồm thở dốc. Nếu như không phải nhờ những người bên cạnh nắm tay của tôi, sợ rằng tôi đã sớm ngã lộn chổng vó xuống. Tôi bắt đầu đếm ngược từ mười đến một. Đã đến tình trạng này, lúc đếm tới một bất kể như thế nào tôi cũng buông tay, không tạo thêm phiền toái cho bất kì ai nữa.
Tôi có chút không yên lòng đếm tới sáu. Sau đó là năm. Tiếp theo là bốn. Vừa nghĩ tới lấy phương thức như thế này kết thúc mạng sống, liền cảm thấy so với trong tưởng tượng của tôi đã tốt hơn rất nhiều. Quá trình chờ đợi cái chết cũng không đáng sợ như trong trong tưởng tượng của tôi. Ngược lại nó cực kỳ bình tĩnh. Thời gian cứ dừng lại như vậy cũng chưa chắc đã không tốt. Từ đây sẽ không bao giờ đi về phía trước nữa.
Khi tôi đếm tới hai thì buông lỏng ngón tay một chút. Nhắm mắt lại, đếm tới một. Sau đó là không.
Nháy mắt khi tôi sắp sửa buông tay, chợt nghe thấy tiếng động cơ ở trên không.
Tôi mở mắt ra, ngẩng đầu theo hướng âm thanh. Bỗng dưng có ánh đèn mãnh liệt xuất hiện giữa bầu trời tối đen. Hai chiếc máy bay trực thăng xuất hiện giữa không trung. Kèm theo là âm thanh động cơ phát ra cực kỳ bén nhọn, nhanh chóng mà vững vàng từ xa đến gần.
Cửa cabin rất nhanh bị mở ra. Có người leo xuống bằng dây thừng đang lung lay trong gió. Tôi dần dần thấy rõ thân hình thon dài của người kia, bên trong áo cứu hộ là áo sơ mi màu sáng và áo khoác đậm màu. Anh ta càng ngày càng gần, cho đến khi gần ngay trước mắt, cách tôi một cánh tay, tôi nhìn thấy gương mặt trầm tĩnh thong dong kia, khuôn mặt đẹp đẽ không thể quen thuộc hơn.
Trong nháy mắt đó, tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên sáng ngời.
Ngay sau đó tôi bị một ôm thật chặt vào trong ngực anh. Sức lực giống như giống như là muốn khắc vào xương của anh, khiến tôi thấy khó thở. Không biết qua bao lâu, trán đã sớm bị ướt nhẹp bị người hôn xuống một cái. Tôi nghe thấy anh kêu một tiếng “Oản Oản”.
Tôi khẽ “ừ”. Mang theo giọng mũi nồng đậm. Nước mắt lẫn vào nước mưa cùng nhau rớt xuống.
Chậm rãi nhắm mắt lại, cằm đặt trên bả vai Cố Diễn Chi, không muốn nói thêm bất kỳ lời nào, cũng không muốn để ý bất cứ chuyện gì. Người đang ôm chặt lấy tôi đây mạnh mẽ như vậy, không gì không làm được. Xuất hiện ở trước mặt của tôi, giống như thần linh từ trên trời giáng xuống. Anh có thể giải quyết bất kỳ chuyện gì. Tôi có thể không cần tốn một tia hơi sức nào, chỉ cần thả lỏng dựa vào trên người anh như vậy.
Trước khi ý thức rơi vào mơ hồ, tôi cảm giác được an tâm chưa bao giờ có.
————
Tôi mơ một giấc mơ dài.
Trong mơ bóng người di động. Có bóng người, có tiếng bước chân. Có xúc cảm ấm áp truyền đến từ bàn tay bị cầm lấy. Có nụ hôn dầy đặc không ngừng rơi trên trán và mắt. Có một giọng nói trầm thấp từ đầu tới cuối vẫn nói ở bên tai: "Oản Oản, em tỉnh một chút."
Cảm giác như thế quá thoải mái, làm cho người ta không muốn mở mắt ra. Trong mơ hồ tôi nghe thấy có cuộc nói chuyện thật nhỏ, nói cái gì mà “không thể nào”, nói cái gì mà “luôn có biện pháp”. Không biết qua bao lâu, rốt cuộc tỉnh lại. Sau đó nhìn bốn phía, hoảng hốt cảm thấy dường như mình vẫn còn trong mộng.
Trong phòng trang trí thanh nhã yên tĩnh. Tôi được Cố Diễn Chi ôm nhẹ vào ngực anh. Tay anh vuốt ve sau lưng của tôi. Trước mắt là cổ áo sơ mi gài đến nút áo thứ hai của anh. Có thể cảm nhận được hô hấp vững vàng của anh. Còn có nhiệt độ của cơ thể anh, cùng với hơi thở nhàn nhạt nhẹ nhàng khoan khoái quen thuộc.
Tôi trừng mắt nhìn, rồi lại trừng mắt nhìn. Vẫn tập trung tinh thần được. Vì vậy lại nhắm mắt lại lần nữa, rất tự hiểu rõ lẩm bẩm: "Mình đang nằm mơ."
Ngón tay bị cầm lên, khe khẽ cắn một cái, một giọng nói không chút để ý vang lên: "Oản Oản, em không có đang nằm mơ."
Tôi nói: "Nhưng anh đang ôm em ngủ."
Anh nói: "Ôm em ngủ em không thích?"
Tôi nói: "Thích thì thích, nhưng. . . . . ."
Lời của tôi đột nhiên ngưng bặt. Cuối cùng phục hồi tinh thần lại từ trạng thái mơ màng. “A” một tiếng, chợt ngẩng đầu.
Vẻ mặt Cố Diễn Chi lạnh nhạt trấn định: "Khát nước không? Có muốn uống nước hay không?"
Tôi sững sờ gật đầu một cái. Nhìn anh xuống giường, rót một chén nước, lại đi trở lại. Cố Diễn Chi đặt mép ly bên miệng tôi, nhìn tôi uống hết chén nước. Sau đó anh hỏi: "Thêm một ly?"
Tôi lại sững sờ lắc đầu một cái. Nhìn anh để chén nước ở một bên, sau đó lần nữa lên giường, ôm thắt lưng tôi, nhắm mắt lại, hơi có vẻ như đang nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Lúc này mới nghe thấy tiếng loa đang liên tục lặp lại ở bên ngoài. Âm điệu thô két dồn dập, là giọng nói đã hơi già nua của trấn trưởng. Trong phòng một mảnh đen như mực, tôi cố gắng vươn tay bấm chốt mở đèn ở đầu giường, thì phát hiện đã bị cúp điện. Yến Yến mở đèn pin lên, cũng trong lúc đó một bóng dáng nhào vào. Lý Tương Nam mò mẫm đi đến bên giường, trong lúc vội vàng đụng ngã lăn một bình nước ấm: "Đỗ Oản? Đỗ Oản?"
Loại thời điểm này nhanh chân chạy là quan trọng nhất. Lý Tương Nam nhanh chóng cõng tôi lên, cùng Yến Yến chạy ra bên ngoài. Nhìn thấy cách đó không xa trên một khối đất cao mơ hồ có ánh đèn pin cầm tay, tiếng loa của trấn trưởng chính là truyền ra từ nơi đó. Yến Yến bước mấy bước đã leo lên dốc núi, Lý Tương Nam đuổi theo sau lưng cô ấy, thỉnh thoảng trượt chân một cái, không tự chủ được lùi xuống mấy bước. Tôi nghe thấy hô hấp của anh ta hơi gấp rút, có thể thấy được mặc dù bây giờ tôi có chút gầy gò, nhưng một bộ xương vẫn còn có chút sức nặng . Gặp phải tình huống như thế này một người chạy trốn đã rất phiền toái, hiện tại Lý Tương Nam còn phải mang theo một gánh nặng như tôi. Tôi nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói với anh ta: "Nếu không anh để em xuống, tự mình đi lên trước. Dù sao em cũng không sống được bao lâu, hôm nay hay hai tháng sau cũng không có gì khác biệt."
Lý Tương Nam nắm một nhánh cây, dùng sức, bước một bước cuối cùng lên đồi, chạy chậm theo sau lưng Yến Yến. Nửa quay đầu sang: "Mới vừa rồi nên mang theo chút nước uống mới đúng." Lại thuận miệng bổ sung, "Em đừng nói bậy."
Lũ bất ngờ tràn qua mặt đất thấp, một lớp hợp với một lớp, trong dòng nước vẩn đục có xen lẫn cành cây và đất đá. Khi chúng tôi tụ tập đến xung quanh trấn trưởng, mưa vẫn chưa ngừng, toàn thân bị ướt rét lạnh. Trơ mắt nhìn mực nước càng ngày càng cao. Có ngôi nhà từ từ bị dìm ngập, cây cối từng hàng trôi xuống, đứa bé “oa oa” khóc lớn, người lớn vẻ mặt nghiêm túc. Mặt mũi của trấn trưởng già nua mà trấn định, khẽ cong lưng chỉ huy mọi người đứng sát ở chung một chỗ. Nơi này đã là nơi cao nhất ở trên trấn, diện tích cũng không quá lớn, có không ít thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng phải đứng ở chỗ thấp hơn chỉ cao ngang người chúng tôi.
Khi tôi còn rất nhỏ, đã từng gặp đất đá trôi một lần. Có điều kí ức đã lâu, đã không còn rất rõ ràng. Duy chỉ có nhớ năm đó cha cũng như những thanh niên im lặng mà cao lớn bây giờ, đứng ở chỗ thấp hơn, để chỗ cao lại cho người già, trẻ em và phụ nữ. Tôi muốn đi xuống gọi cha lên, mẹ lại siết tay của tôi thật chặt, không cho phép tôi bước một bước. May mắn lần đó mưa ngừng coi như sớm, trên trấn chỉ là hư hại rất nhiều nhà cửa, cũng không có người mất tích và tử vong. Sau đó cha nói cho tôi biết, ông nên đứng ở nơi đó, đó là trách nhiệm của ông.
Lý Tương Nam cũng muốn đi xuống, lại bị trấn trưởng níu lại, kéo về chỗ. Yến Yến đứng một bên nói với anh ta: "Anh là khách quý của trấn, anh không thể đi xuống."
Tôi nói: "Lần đầu tiên đến trong núi nếu có thể vượt qua đất đá trôi. Anh sẽ có may mắn về sau nếu gặp tai nạn lớn mà không bị gì (đại nạn không chết tất có hậu phúc), Lý Tương Nam."
Anh ta nhìn tôi, cuối cùng nói: "Em cũng giống vậy."
Lời này chính anh ta nói cũng không hề chắc chắn, tôi cũng lười cãi với anh ta. Mưa to không có vẻ sẽ ngừng lại, lại là ở trong loại thời gian giống như đêm tối nhìn không thấy ánh sáng, rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra những liên tưởng không tốt. Chờ đợi trong bóng tối dằng dặc, có người còn nóng nảy hơn tôi, lớn tiếng hỏi trấn trưởng: "Mưa này bao giờ mới ngừng? Lát nữa chúng ta phải làm thế nào?"
Trấn trưởng híp mắt đơn giản đáp: "Chờ trời sáng."
Nước lũ lúc bắt đầu chỉ là không vượt qua mắt cá chân của những thanh niên kia, sau lại dần dần ngập đến bắp chân thậm chí là đầu gối. Chồng của Yến Yến đứng ở dưới, cô ấy gấp đến mức không ngừng đi xuống dưới nhìn. Chân mày cau rất chặt. Tôi bởi vì không thể đứng thẳng, nên cuộn thành một đoàn ở trên sườn núi, cộng thêm Lý Tương Nam ngồi chồm hổm xuống chăm sóc tôi, hai người chúng tôi chiếm diện tích của cả bốn người. Nước lũ dường như vẫn tràn ra vô tận. Bên tai đều là tiếng gió, tiếng mưa rơi, tôi không nhìn thấy dấu hiệu của ánh nắng ban mai. Cách một lát, tôi bắt lấy ống quần của trấn trưởng, nhìn ông ta nói: "Trấn trưởng, ông để cho tôi đi xuống. Đổi hai người đi lên."
Quả nhiên nhìn thấy trấn trưởng cau mày: "Nói nhăng gì đó!"
Giọng nói của tôi nhẹ nhàng: "Tôi không có nói bậy. Nước phía dưới nước cũng tràn qua bắp chân bọn họ rồi, đợi chút nữa tám phần sẽ cuốn trôi cả người. Ông xem, tôi bị chứng bệnh chắc chắn phải chết, dù sao cũng không sống được bao lâu nữa. Hôm nay lại dính nhiều nước mưa như vậy, coi như không bị lũ cuốn trôi, cũng sẽ bị phát sốt. Tôi là bệnh nhân bệnh ung thư đó, giày vò đến trình độ phát sốt, cũng chỉ cách cái chết hai ba ngày. Cho dù hai ba ngày sau không chết, hai tháng sau cũng phải chết. Thay vì hôm nay ông để cho tôi sống sót, không bằng để nhiều hơn một người khác sống sót. Lại nói nhờ tôi mà hai thanh niên khỏe mạnh may mắn thoát nạn, cũng coi như là tích âm đức cho tôi, sau này ông để cho người ta đặt mộ tôi cách mộ cha tôi gần một chút là được. Ông nói xem có được không?"
Trấn trưởng lạnh mặt nói lại: "Tôi nói không được."
Tôi nói: "Nếu bây giờ cha tôi có ở đây, cũng sẽ đồng ý tôi làm như vậy. Nếu ông nhất định không cho tôi đi xuống, vậy tôi liền ở đây nhảy vào dòng nước lũ." Nói xong liền giãy giụa muốn làm như vậy, lại bị trấn trưởng và Lý Tương Nam đè lại. Lý Tương Nam giọng nói nghẹn ngào mở miệng: "Đỗ Oản, bây giờ em ở dưới mí mắt của anh đi xuống, em nói anh phải làm thế nào?"
Tôi nói: "Sớm muộn gì em cũng phải chết ở trước mặt anh. Không phải hôm nay, thì là vài ngày sau đó. Khác nhau ở chỗ nào đây? So với chết bệnh, cứu người mà chết không phải rất có ý nghĩa sao?"
Tôi vẫn ở dưới con mắt của Lý Tương Nam đi xuống bãi đất. Anh ta không ngăn cản được tôi, liền muốn cùng đi xuống với tôi, lại bị trấn trưởng đè chặt lại. Tôi nghe thấy lời khẩn cầu lộn xộn của anh ta, tránh đi ánh mắt của anh ta, di chuyển từng chút một đi xuống. May mắn chỉ là bị tê liệt một chân, còn có một chân khác có thể di chuyển. Rất nhanh thay thế cho chồng của Yến Yến và một người trẻ tuổi khác. Mặt đất dưới chân hơi trơn, tôi phải rất cẩn thận mới có thể đứng vững. Những cũng biết rõ, rất nhanh sẽ đứng không vững nữa, nước chảy qua nơi bắp chân còn chảy xiết hơn so với ta tưởng tượng.
Tôi đánh giá cao thể lực của mình. Chịu đựng không được bao lâu, đã cảm thấy đầu váng mắt hoa. Phía chân trời vẫn không nhìn ra bất kỳ tia sáng sớm nào. Mưa gió hỗn loạn đánh vào trên mặt. Tôi đứng đó lảo đảo muốn ngã, há mồm thở dốc. Nếu như không phải nhờ những người bên cạnh nắm tay của tôi, sợ rằng tôi đã sớm ngã lộn chổng vó xuống. Tôi bắt đầu đếm ngược từ mười đến một. Đã đến tình trạng này, lúc đếm tới một bất kể như thế nào tôi cũng buông tay, không tạo thêm phiền toái cho bất kì ai nữa.
Tôi có chút không yên lòng đếm tới sáu. Sau đó là năm. Tiếp theo là bốn. Vừa nghĩ tới lấy phương thức như thế này kết thúc mạng sống, liền cảm thấy so với trong tưởng tượng của tôi đã tốt hơn rất nhiều. Quá trình chờ đợi cái chết cũng không đáng sợ như trong trong tưởng tượng của tôi. Ngược lại nó cực kỳ bình tĩnh. Thời gian cứ dừng lại như vậy cũng chưa chắc đã không tốt. Từ đây sẽ không bao giờ đi về phía trước nữa.
Khi tôi đếm tới hai thì buông lỏng ngón tay một chút. Nhắm mắt lại, đếm tới một. Sau đó là không.
Nháy mắt khi tôi sắp sửa buông tay, chợt nghe thấy tiếng động cơ ở trên không.
Tôi mở mắt ra, ngẩng đầu theo hướng âm thanh. Bỗng dưng có ánh đèn mãnh liệt xuất hiện giữa bầu trời tối đen. Hai chiếc máy bay trực thăng xuất hiện giữa không trung. Kèm theo là âm thanh động cơ phát ra cực kỳ bén nhọn, nhanh chóng mà vững vàng từ xa đến gần.
Cửa cabin rất nhanh bị mở ra. Có người leo xuống bằng dây thừng đang lung lay trong gió. Tôi dần dần thấy rõ thân hình thon dài của người kia, bên trong áo cứu hộ là áo sơ mi màu sáng và áo khoác đậm màu. Anh ta càng ngày càng gần, cho đến khi gần ngay trước mắt, cách tôi một cánh tay, tôi nhìn thấy gương mặt trầm tĩnh thong dong kia, khuôn mặt đẹp đẽ không thể quen thuộc hơn.
Trong nháy mắt đó, tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên sáng ngời.
Ngay sau đó tôi bị một ôm thật chặt vào trong ngực anh. Sức lực giống như giống như là muốn khắc vào xương của anh, khiến tôi thấy khó thở. Không biết qua bao lâu, trán đã sớm bị ướt nhẹp bị người hôn xuống một cái. Tôi nghe thấy anh kêu một tiếng “Oản Oản”.
Tôi khẽ “ừ”. Mang theo giọng mũi nồng đậm. Nước mắt lẫn vào nước mưa cùng nhau rớt xuống.
Chậm rãi nhắm mắt lại, cằm đặt trên bả vai Cố Diễn Chi, không muốn nói thêm bất kỳ lời nào, cũng không muốn để ý bất cứ chuyện gì. Người đang ôm chặt lấy tôi đây mạnh mẽ như vậy, không gì không làm được. Xuất hiện ở trước mặt của tôi, giống như thần linh từ trên trời giáng xuống. Anh có thể giải quyết bất kỳ chuyện gì. Tôi có thể không cần tốn một tia hơi sức nào, chỉ cần thả lỏng dựa vào trên người anh như vậy.
Trước khi ý thức rơi vào mơ hồ, tôi cảm giác được an tâm chưa bao giờ có.
————
Tôi mơ một giấc mơ dài.
Trong mơ bóng người di động. Có bóng người, có tiếng bước chân. Có xúc cảm ấm áp truyền đến từ bàn tay bị cầm lấy. Có nụ hôn dầy đặc không ngừng rơi trên trán và mắt. Có một giọng nói trầm thấp từ đầu tới cuối vẫn nói ở bên tai: "Oản Oản, em tỉnh một chút."
Cảm giác như thế quá thoải mái, làm cho người ta không muốn mở mắt ra. Trong mơ hồ tôi nghe thấy có cuộc nói chuyện thật nhỏ, nói cái gì mà “không thể nào”, nói cái gì mà “luôn có biện pháp”. Không biết qua bao lâu, rốt cuộc tỉnh lại. Sau đó nhìn bốn phía, hoảng hốt cảm thấy dường như mình vẫn còn trong mộng.
Trong phòng trang trí thanh nhã yên tĩnh. Tôi được Cố Diễn Chi ôm nhẹ vào ngực anh. Tay anh vuốt ve sau lưng của tôi. Trước mắt là cổ áo sơ mi gài đến nút áo thứ hai của anh. Có thể cảm nhận được hô hấp vững vàng của anh. Còn có nhiệt độ của cơ thể anh, cùng với hơi thở nhàn nhạt nhẹ nhàng khoan khoái quen thuộc.
Tôi trừng mắt nhìn, rồi lại trừng mắt nhìn. Vẫn tập trung tinh thần được. Vì vậy lại nhắm mắt lại lần nữa, rất tự hiểu rõ lẩm bẩm: "Mình đang nằm mơ."
Ngón tay bị cầm lên, khe khẽ cắn một cái, một giọng nói không chút để ý vang lên: "Oản Oản, em không có đang nằm mơ."
Tôi nói: "Nhưng anh đang ôm em ngủ."
Anh nói: "Ôm em ngủ em không thích?"
Tôi nói: "Thích thì thích, nhưng. . . . . ."
Lời của tôi đột nhiên ngưng bặt. Cuối cùng phục hồi tinh thần lại từ trạng thái mơ màng. “A” một tiếng, chợt ngẩng đầu.
Vẻ mặt Cố Diễn Chi lạnh nhạt trấn định: "Khát nước không? Có muốn uống nước hay không?"
Tôi sững sờ gật đầu một cái. Nhìn anh xuống giường, rót một chén nước, lại đi trở lại. Cố Diễn Chi đặt mép ly bên miệng tôi, nhìn tôi uống hết chén nước. Sau đó anh hỏi: "Thêm một ly?"
Tôi lại sững sờ lắc đầu một cái. Nhìn anh để chén nước ở một bên, sau đó lần nữa lên giường, ôm thắt lưng tôi, nhắm mắt lại, hơi có vẻ như đang nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.