Có Một Lá Thư Gửi Từ Hồng Kông
Chương 40: Lần sau còn dám làm việc bốc đồng như thế này không?
Tam Tam Nương
09/08/2024
Chiếc xe đẩy chở phân động vật tươi rói cọt kẹt lăn trên mặt đất đầy cát sỏi để lại một vết hằn nông.
Mặt trời đỏ đã lặn một nửa nhưng nhiệt độ giảm nhanh hơn, như thể kéo cả thảo nguyên chìm xuống dưới đường chân trời, cái nóng hầm hập tan biến đã trở thành một làn khí ẩm màu xám mát mẻ khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Người đàn ông da trắng cao lớn tên Harry sau khi hoàn tất công việc đến đưa Thương Thiệu và Ứng Ẩn đến chỗ nghỉ ngơi. Trên đường đi, họ qua một khu đất vàng được ngăn bằng những cây cọc gỗ, bên trong có một chú voi con đang giẫm lên vòi của mình.
"Mẹ nó bị những kẻ săn trộm tấn công, khi chúng tôi phát hiện thì nó đã sắp chết rồi, rất khó mới giữ được tính mạng cho nó." Harry giới thiệu, "Hai người có thể gọi nó là Bobby."
"Bobby..." Cái tên nghe như một cậu bé nhỏ.
Ứng Ẩn dừng lại nhìn một lát, cô bị dáng vẻ ngốc nghếch tự vui của nó làm cho bật cười: "Tại sao nó lại giẫm lên vòi của mình?"
"Well... Vì nó còn nhỏ, chưa biết cái vòi dài này là gì, thường đi một lúc lại tự vấp ngã."
Chú voi con biết có người đến gần nên đi đến cạnh hàng rào giơ vòi lên.
Nó cười trông rất đáng yêu, đôi mắt nhỏ ánh lên vẻ thông minh tinh nghịch, rồi bất ngờ phun một vòi đất vào cô.
Đất vàng rất mịn như bột m bay lả tả trong không trung.
"Khụ khụ khụ..." Ứng Ẩn bị phun bất ngờ, vừa ho vừa xua đất khỏi người: "... Nó đang bắt nạt em à?"
Thương Thiệu nhìn cô mặt mũi đầy đất, thực sự muốn cười nhưng lại sợ bị đổ lỗi là bắt nạt người khác bèn cố nhịn, chỉ khẽ cười một tiếng và lắc đầu.
Harry bên cạnh không hề kiềm chế mà cười ngả nghiêng, vừa chụp ảnh vừa giải thích: "Nó thích cô, phun đất là cách nó cảm thấy mát mẻ và thoải mái, nên cũng làm thế với cô."
"Ông đùa tôi à?" Ứng Ẩn không tin.
"Thề với Chúa, tôi không hề đùa." Harry nhún vai: "Cô có thể sờ vào đầu nó."
Ứng Ẩn cẩn trọng từng bước đi đến gần hàng rào rồi lấy hết can đảm đưa tay ra, nhanh chóng chạm vào đầu voi con.
"Cứng quá!"
Dù nó chỉ mới gần hai tuổ, nhưng da và lông thưa màu xám nhạt của nó đều thô ráp và cứng như đá.
"Chạm vào như chạm vào lợn..." Ứng Ẩn xoa xoa ngón tay, nói ngây ngẩn.
Thương Thiệu để hai tay trong túi quần, dáng vẻ ung dung nhưng cười đầy ngạo mạn. Anh nhếch môi, trong ánh hoàng hôn, đôi mắt sáng như sao, trông thoải mái và thân thiện hơn nhiều so với khi ở giữa những tòa nhà kính và các cuộc họp nhàm chán, mang một vẻ quyến rũ hững hờ.
"Đừng nói thế." Anh nhìn Ứng Ẩn, môi nhếch nhẹ: "Trong mắt nó, em rất đáng yêu, nói vậy nó sẽ buồn đấy."
Dù không biết trong mắt voi con cô có đáng yêu hay không nhưng khi nghe Thương Thiệu nói câu này, Ứng Ẩn bỗng nhiên thẹn thùng. Cô lúng túng, chỉ khẽ cúi đầu.
Mái tóc đen của cô đầy bụi, dưới ánh hoàng hôn nhuộm thành màu cam, bao phủ khuôn mặt mệt mỏi và nhợt nhạt vì khổ sở.
Harry nhạy bén nhận ra bầu không khí, cười khẽ, dẫn họ tiếp tục đi về phía trước.
Thương Thiệu đi chậm lại một bước, không để ý hỏi: "Em từng chạm vào lợn rồi à?"
"Một chương trình thực tế không thể tả nổi... Thầy Kha và Thương Lục cũng tham gia." Ứng Ẩn hơi ngượng ngùng.
Chương trình đó kỳ quặc không có kịch bản, họ để khách mời ở trong làng kiếm sống và ăn uống bằng cách làm việc. Ứng Ẩn tham gia tập quay ở Quý Châu. May mắn là, người đón tiếp cô là người giàu nhất làng, không may là, người giàu nhất đó lại là chủ một trang trại nuôi lợn...
Thương Thiệu hiểu ra: "Chính là chương trình để Thương Lục dọn chuồng cừu còn Kha Dụ bán mơ phải không?"
Ứng Ẩn gật đầu, mím môi, ánh mắt nhìn anh đầy van xin và thành khẩn.
Thương Thiệu bị nhìn đến muốn cười, "Được." anh hứa, "Anh tuyệt đối không xem."
Khu bảo tồn không lớn lắm, khu trại nghỉ ngơi còn đơn giản hơn, chỉ có bảy, tám chiếc lều dã ngoại lớn, màu sắc tiệp với màu cỏ, là màu vàng xanh.
Thương Thiệu lấy ra một điếu thuốc từ hộp, bật lửa châm, cầm trên môi: "Anh đã nói rồi, điều kiện ở đây rất kém, em chưa chắc chịu nổi."
Harry dẫn họ tham quan từng lều: "Đây là nơi tắm và vệ sinh, đây là bếp, lều này là chỗ tôi và một tình nguyện viên khác ở, hai lều kia là nơi ở của bốn nữ tình nguyện viên khác."
Chiếc lều còn lại là dành cho họ.
"Bây giờ trời đã tối, bữa tối đang được chuẩn bị, cô có thể nghỉ ngơi trước. Cần lưu ý là sau khi trời tối nhất định không được ra khỏi lều." Harry nhắc nhở.
"Tại sao?"
"Vì cô rất có thể sẽ bị thú hoang tấn công, ví dụ như... sư tử."
Ứng Ẩn: "...?"
Harry giơ tay ra hiệu tình hình là như vậy: "Dù tôi nói là phòng trường hợp nhưng thật sự không được ra ngoài lều."
Ứng Ẩn bị sốc, trong đầu hiện lên cảnh báo:
【Ảnh hậu Ứng Ẩn bị bầy sư tử xé xác, hiện trường thảm khốc, fan đau buồn thương tiếc!】
Cô quay ngoắt lại, rất nhanh chóng chui vào lều.
Lều dã ngoại rộng rãi có thể đứng thẳng. Góc lều có một chiếc giường hơi rộng 1m5, trải chăn len đỏ có hoa văn, bên trên đặt chăn bông.
Bàn trà có hai chiếc, một lớn một nhỏ, có ngăn chứa đồ, trên đó đặt ấm đun nước điện và cốc giấy dùng một lần, một chiếc còn để một cuốn sổ tay, đầy chữ viết và hình vẽ đơn giản, có vẻ như đây là phòng làm việc được dọn dẹp tạm thời.
Điều duy nhất làm dịu thần kinh, là hai chiếc ghế trắng vải lanh mang lại một chút không khí nghỉ dưỡng.
Trên cành cây gỗ dùng làm giá treo có hai chiếc áo khoác lông vũ dày. Thương Thiệu cắn điếu thuốc, lấy một chiếc đưa cho Ứng Ẩn mặc: "Trời sắp lạnh rồi, mặc thêm đi."
Nói xong, anh nhanh chóng rút thuốc ra, quay mặt ho khẽ.
Gió đêm lùa qua khu trại trống trải mang theo mùi dã thú, trong tiếng gió đầy tiếng kêu của các loài động vật nhỏ.
Ứng Ẩn hơi thư giãn thở dài một hơi: "Tiếng chim kêu khiến người ta an tâm hơn..."
Thương Thiệu dụi tắt thuốc, uống ngụm nước rồi liếc cô một cái, cười nói: "Thưa cô Ứng, đó là tiếng linh cẩu."
Ứng Ẩn: "......"
Bữa tối đơn giản, là cơm chiên thịt cua, nhưng trái cây thì đầy ắp, xoài, măng cụt và dứa ngọt ngoài ra còn có rượu nhẹ giúp tiêu hóa.
Harry rất nói nhiều, không khí nhờ ông mà sôi nổi. Khu bảo tồn voi hoang dã nhỏ này hoàn toàn là tình nguyện, họ đi khắp công viên quốc gia
Serengeti cứu trợ những con vật hoang dã bị thương, lạc đàn hoặc bệnh tật, đồng thời phải đấu trí đấu sức với những kẻ săn trộm.
"Lần đầu tiên tôi gặp Leo là khi tôi đến Cambridge thuyết giảng để quyên góp." Harry nhìn Ứng Ẩn, giới thiệu: "Tôi chỉ có một phòng học nhỏ, có một số sinh viên đăng ký đến nghe giảng nhưng tôi biết, điều này chẳng thấm vào đâu, sau đó anh ta bước vào, trong bộ vest chỉnh tề."
Thương Thiệu cúi mặt cười, cảnh báo: "Đừng thổi phồng quá."
"No no no," Harry nghiêm túc nói: "Anh ta bước vào, ngồi ở hàng ghế giảng đường, ngay khoảnh khắc đó tôi biết sẽ có điều gì đó khác biệt. Tôi vẫn nhớ cảm giác khi nhìn vào mắt anh ta rồi thuyết giảng, anh ta khiến tôi cảm thấy mỗi lời tôi nói, mỗi việc tôi làm đều vô cùng quan trọng và ý nghĩa - dù thực tế anh ta chẳng biểu hiện gì."
Ứng Ẩn yên lặng lắng nghe, trong màn đêm tối, cô nhìn Thương Thiệu qua chiếc bàn dài hẹp.
Hương thơm của trái cây lan tỏa, sự ngọt ngào tràn ngập hơi thở của cô.
Mỗi lời Harry nói cô đều cảm nhận được.
Anh là một người chỉ cần liếc nhìn một cái cũng có thể khiến bạn cảm nhận được định mệnh mạnh mẽ.
Máy phát điện của trại rất mạnh, tiếng kêu ầm ĩ nhưng không thân thiện với động vật nên chỉ hoạt động đến tám giờ, sau tám giờ, đêm tối hoàn toàn buông xuống, toàn bộ trại vào im lặng, chỉ dùng đèn lều để chiếu sáng.
Nước ở đây hạn chế, Ứng Ẩn chỉ tắm qua loa, vào lều đã bắt đầu hắt hơi.
Hành lý của cô bị mất sạch, chuyến đi buổi chiều lại vội vã, Thương Thiệu chỉ kịp chuẩn bị cho cô một số vật dụng cá nhân cơ bản nhưng lại không có đồ ngủ. Anh đưa cho cô chiếc áo sơ mi của mình: "Tạm mặc, đừng để bị lạnh."
Áo sơ mi của anh mềm mại và thoải mái, Ứng Ẩn mặc vào, rất rộng rãi.
Cô nghiêng mặt, rất cẩn thận xắn tay áo lên.
Ánh sáng mờ ảo trên đỉnh lều dịu dàng bao phủ lấy mái tóc hơi ướt của cô.
Thương Thiệu đã uống thuốc, quay lại nhìn thấy cảnh này, lời muốn nói chợt quên mất, ánh mắt dừng lại trên cô đầy ý tứ.
Một cái nhìn đầy kìm nén, mang theo sự mê đắm mà anh cũng không nhận ra.
Ứng Ẩn xắn xong tay áo, ngẩng đầu lên, người đàn ông trước mặt đã trở lại bình thường, chỉ là chai nước khoáng trong tay anh đã uống hết.
"Lần sau còn dám làm việc bốc đồng như thế này không?" Anh hỏi thản nhiên.
"Dám." Ứng Ẩn ánh mắt sáng lên: "Tại sao lại không dám?"
Thương Thiệu cười: "Lại đây."
Ứng Ẩn vốn đang quỳ trên giường hơi, nghe anh nói vậy, cô đứng dậy, chân trần bước lên tấm thảm hoa văn Paisley màu đỏ đậm.
Thương Thiệu vòng tay ôm lấy cô. Dưới chiếc áo sơ mi trắng là vòng eo nhỏ nhắn, mềm mại.
Bàn tay anh đặt lên eo cô, dưới ánh đèn gương mặt sắc nét đẹp trai cúi gần cô, giọng rất thấp hỏi: "Đã đánh răng chưa?"
Ứng Ẩn đột nhiên bị anh hỏi đến phát ngượng, biết anh sắp làm gì, tim đập loạn trong lồng ngực.
Cái lều này có lẽ chắn hơi nhiều gió, nếu không thì sao không khí lại ngột ngạt thế này, làm cô khó thở, mặt nóng bừng từng đợt.
Ứng Ẩn khẽ gật đầu.
Thương Thiệu nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ màu đỏ nhạt trên dái tai phải của cô, giọng nói trầm ấm khàn khàn, âm điệu chậm rãi và thanh nhã: "Đã đánh kỹ chưa?"
Câu hỏi này là sao? Hỏi là đánh răng, nhưng luôn khiến người ta nghi ngờ có ý khác.
Nhưng anh ngửi thấy mùi hương tóc của cô, hơi thở nóng bỏng nhẹ nhàng lướt qua vành tai cô khiến Ứng Ẩn không thể nói dối.
"Đã đánh kỹ rồi." Giọng cô run nhẹ, không rõ ràng.
Từ trong ra ngoài, cô đã đánh rất kỹ, không biết súc miệng bao nhiêu lần, đến mức niêm mạc miệng và đầu lưỡi đều trở nên khô khốc.
Khi anh sắp hôn, môi Thương Thiệu dừng lại. Ngón tay cong của anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: "Không nên hôn em, tránh để em lại cảm."
Ứng Ẩn mím môi, định phản đối trò đùa của anh thì dái tai nhỏ bé của cô, nơi chưa từng ai chạm tới đã rơi vào nụ hôn ấm áp của anh.
Giống như có dòng điện chạy dọc sống lưng, Ứng Ẩn cứng đờ trong vòng tay anh, từ xương cốt rịn ra cảm giác tê dại và rùng mình.
Cô nhắm mắt, hai tay níu lấy vai anh, tự giác ngửa cổ lên quay mặt đi trong nụ hôn của anh.
Cổ thiên nga dài dưới ánh đèn mờ nhạt cũng phát ra ánh sáng như ngọc trai. Bên trong là cơn nuốt khan đầy kìm nén của cô.
Hóa ra đôi môi và lưỡi của anh lại tài tình đến vậy, không chỉ biết hôn môi.
Cô không thể chống lại nụ hôn từ từ của anh lên nốt ruồi trên dái tai mình, cảm giác thật ướt át.
Cổ cô bị những vết chai mỏng trên tay che phủ, cằm lại bị hốc bàn tay anh giữ lấy, Ứng Ẩn không biết từ khi nào, chỉ biết cổ cô bị môi anh lướt qua nhiều lần, cùng với xương quai xanh lộ ra.
Cúc áo sơ mi bung vài chiếc, cổ áo từ vai cô trượt xuống một bên.
"Anh Thương..." Ứng Ẩn không kìm được gọi anh, không biết có phải vì quỳ lâu hay không mà chân cô run rẩy, cơ thể cũng run lên.
"Sao vậy?"
Ứng Ẩn mắt ướt đẫm đáng thương: "Đầu gối đau quá..."
Thương Thiệu khẽ cười khàn, anh giúp cô cài lại cổ áo.
Dục vọng của anh đến nhanh đi cũng nhanh, dường như đều bị anh kiểm soát rất tốt.
Anh vỗ nhẹ lên mông cô, khuôn mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh: "Ngủ đi."
Giường hơi phát ra tiếng kêu kẽo kẹt khi Ứng Ẩn ngồi xuống. Đêm xuống nhiệt độ giảm nhanh, cô mở chăn lông vũ ra quấn quanh mình, hai má đỏ bừng: "Em muốn mượn điện thoại của anh, được không?"
Thương Thiệu đưa điện thoại cho cô.
Ứng Ẩn thực sự không muốn đối mặt với mớ rắc rối trong nước nhưng hôm nay là sinh nhật cô, ít nhất cô nên gọi điện cho Ứng Phàm.
Cô cầm điện thoại gọi cho Ứng Phàm.
Ứng Phàm thấy cuộc gọi từ Hồng Kông, tưởng là lừa đảo, giọng hờ hững khi nhấc máy, cho đến khi Ứng Ẩn gọi: "Mẹ."
"Điện thoại của con đâu? Gọi không được. Chạy sang Hồng Kông chơi rồi à?"
Ứng Ẩn thật thà: "Điện thoại bị mất, đây là điện thoại của bạn con."
Bạn?
Thương Thiệu liếc cô một cái đầy hứng thú, ánh mắt vẫn chưa hết vẻ u ám.
Ứng Ẩn bị sự trêu chọc của anh làm cho thở không thông, lơ đãng nghe Ứng Phàm dặn dò một hồi rồi báo bình an: "Con biết rồi, không có gì, chỉ sợ mẹ lo lắng."
Cô gọi điện cho mẹ với dáng vẻ ngoan ngoãn như một đứa trẻ nhỏ.
Ứng Phàm thở dài: "Con còn biết mẹ lo lắng cho con à? Sinh nhật lại bị mắng trên Weibo, tìm không ra con, không chỉ mẹ, ngay cả Tuấn Nghi cũng lo đến phát điên."
Ứng Ẩn ngạc nhiên: "Ai mắng con? Tại sao mắng con?"
Ứng Phàm ngạc nhiên: "Con chưa xem Weibo à?"
"Chưa kịp xem."
Cô bây giờ rất ngại lên Weibo, thà dùng tài khoản phụ cũng không muốn dùng tài khoản chính để hoạt động. Nghe Ứng Phàm nói, cô cau mày, vào Weibo trên điện thoại của Thương Thiệu.
Thương hiệu đã mua cho cô hashtag #Lại đến ngày Ứng Ẩn nói đạt được điều mong muốn#, cô biết điều đó. Ngoài ra, trên hot search không có tên cô.
Cô tìm thủ công ở mục real-time.
Các bài đăng của tài khoản tiếp thị tràn ngập, đều nói rằng Nguyễn Dật đã cướp vai diễn của cô nhưng không ai mắng Nguyễn Dật.
Lý do rất đơn giản, không ai ngu ngốc chọn ngày sinh nhật của Ưng Ẩn để vui mừng công khai mình đã cướp vai của cô.
Nguyễn Dật không ngu, nên bài đăng này chỉ có thể là do Ưng Ẩn sắp xếp.
Mọi người đều đang mắng cô và Mạch An Nghiêm, nói họ là đồng lõa, bắt nạt ngôi sao nhỏ bé, thủ đoạn bẩn thỉu kéo dài suốt mười hai năm.
Biểu cảm của Ưng Ẩn chỉ đơ lại trong một khoảnh khắc, Thương Thiệu thay đổi vẻ mặt, cau mày hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"
"Em..." Ưng Ẩn nhíu mày, "Chuyện dài lắm, anh Thương, để em gọi một cuộc đã."
Bây giờ là chín giờ tối ở Tanzania nhưng lại là hai giờ sáng ở Bắc Kinh.
Mạch An Nghiêm vừa mắng Nguyễn Dật một trận, còn đang chửi cả nhà Tống Thời Chương đã thấy cuộc gọi từ Hồng Kông, không suy nghĩ mà tắt máy.
Sau ba lần, anh ta tức giận bắt máy: "Chết tiệt! Ai đấy?!"
"Là tôi."
Mạch An Nghiêm ngẩn ra, nuốt nước bọt một cách khó khăn.
"Tiểu Ẩn?"
"Giải thích đi."
"Cô đã thấy rồi?"
"Tôi xin lỗi, điện thoại bị mất, giờ mới nhớ ra để xem." Ứng Ẩn cười nhạt: "Anh có gì muốn nói không?"
"Không phải tôi sắp xếp đâu, cô có tin không?" Mạch An Nghiêm hít một hơi sâu, "Là Tống Thời Chương làm, tôi vừa mới mắng Nguyễn Dật một trận. Cô ấy mới yêu Tống Thời Chương nhưng tính cách không giống cô, làm sao dám cãi lại Tống Thời Chương? Họ Tống muốn dùng cô ấy để bôi nhọ cô, cô ấy không biết, tôi cũng không biết. Tôi thực sự, thực sự là bị bất ngờ."
Ứng Ẩn im lặng một lúc lâu.
"Cô nghe tôi nói, tôi đã trả tiền để gỡ bài, quảng trường sẽ sớm được kiểm soát, cô không cần lo lắng, cứ tận hưởng sinh nhật."
"Anh còn nhớ là sinh nhật tôi à." Ứng Ẩn cười nhẹ.
"Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Ẩn, dù thế nào, tôi sẽ không đối xử với cô như vậy."
"Anh sẽ không sao? Bài viết tôi nâng đỡ Nguyễn Dật không phải đã chuẩn bị sẵn rồi sao?" Giọng Ứng Ẩn từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh: "Đăng vào ngày sinh nhật, hiệu quả chắc tốt lắm? Nguyễn Dật có tăng fan không?"
"Tiểu Ẩn, cô nói những điều này không có ý nghĩa gì, đường lối công ty là đường lối công ty, tình cảm của tôi với cô..."
Ứng Ẩn không nhịn được cười, "Tình cảm của chúng ta, mười hai năm, đủ để mua cho anh bao nhiêu chiếc xe đua?"
"Cô đừng quên." Mạch An Nghiêm ngừng một chút, ngực phập phồng: "Khi cô bị trầm cảm nặng nhất, ai ở bên cạnh cô, ai thuyết phục sếp Thái không bỏ rơi cô, ai đến từng thương hiệu xin lỗi để họ cho côthêm cơ hội và thời gian? Hai năm! Ứng Ẩn! Từ khi côbị trầm cảm nhẹ đến rối loạn lưỡng cực, cô tự tử bằng thuốc ngủ, là tôi cõng cô đến bệnh viện! Ngoài phòng phẫu thuật chỉ có mình tôi! Chỉ có mình tôi chờ cô được cứu sống!"
"Anh to tiếng quá rồi, An Nghiêm." Ứng Ẩn chớp mắt, "Nếu không nhớ những điều đó, anh nghĩ tôi sẽ nhận những bộ phim dở tệ do anh đưa cho, giúp anh nâng đỡ diễn viên mới rồi tham gia những chương trình tẻ nhạt sao?"
Mạch An Nghiêm nghi ngờ nghe thấy tiếng nức nở của cô nhưng giọng cô lại rất bình tĩnh.
Anh ta thở dài: "Chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa được không? Tôi sẽ không hại cô, cô kiếm đủ tiền rồi, muốn quay gì thì quay, muốn nghệ thuật bao nhiêu cũng được, hãy tận dụng tuổi trẻ, đừng rời khỏi tầm mắt của fan... Tôi sẽ không hại cô, dù tôi không tốt với cô... Tôi cũng sẽ không hại cô."
Ứng Ẩn mím môi, cúi đầu, nước mắt không kìm được mà chảy xuống, nhưng không thành tiếng.
Ngoài Thương Thiệu, không ai biết cô đã khóc trong ngày sinh nhật này.
"Ẩn Ẩn?" Mạch An Nghiêm gọi tên thân mật của cô, im lặng một lúc: "Cô sẽ tin tôi, đúng không? Cô sẽ không sao cả."
"Đúng vậy," Ứng Ẩn nước mắt rơi, mặt đầy vẻ chế giễu nhưng giọng nói lại rất điềm tĩnh và bình thản: "Tôi không sao, vẫn như trước."
Trong khoảnh khắc này, cô vừa yếu đuối, vừa buồn bã, lại vừa bình tĩnh, khéo léo và giả dối.
Diễn xuất như vậy đáng ra là lúc đoạt giải nhưng lại xuất hiện một cách lố bịch trong cuộc đời cô.
Mạch An Nghiêm thở phào nhưng cảm thấy lo lắng trong lòng.
Anh ta dường như đã bỏ lỡ Ứng Ẩn, bỏ lỡ ngã rẽ trong cuộc đời cô.
Nhưng ngã rẽ đó là gì, Mạch An Nghiêm vẫn chưa hiểu rõ.
Một tỷ ba tiền vi phạm hợp đồng, Ứng Ẩn không nỡ bỏ. Anh ta chắc chắn. Hơn nữa, Ứng Ẩn nói không sao, đúng không?
Ứng Ẩn cúp máy, lặng lẽ khóc một lúc, thở sâu, trả lại điện thoại cho Thương Thiệu: "Để anh phải cười chê rồi."
"Hóa ra em cũng biết tức giận." Thương Thiệu ngồi bên cửa sổ, đưa tay ra, lưng ngón tay bị nước mắt cô thấm ướt: "Nhưng vừa khóc vừa tức giận, cuối cùng vẫn là em thiệt thòi hơn."
Ứng Ẩn cười phá lên: "Người quản lý của em..."
Cô thở dài, cười nói: "Anh ta còn yêu tiền hơn cả em. Chúng em quen nhau lâu rồi, từ lúc anh ta là trợ lý nhỏ, em là diễn viên quần chúng, nhận tiền viết bài, ngồi trong căn hộ thuê của anh ta đếm số dư, cảm thấy tương lai rất sáng lạn. Anh Thương,"
Cô nghẹn ngào: "Con người nhất định sẽ thay đổi, phải không?"
Thương Thiệu không trả lời. Anh biết lúc này Ứng Ẩn không cần câu trả lời của anh.
Khi Ứng Ẩn tự lau nước mắt, anh mới hỏi: "Anh vừa nghe thấy tên Tống Thời Chương. Hắn vẫn làm khó em?"
"Hắn... thích cô gái đã nhảy cùng anh, em không biết là hắn làm khó em hay cô gái đó không thích em."
"Anh nhớ." Thương Thiệu nói nhẹ nhàng: "Khi anh bảo chú Khang trả lại nhẫn cho hắn, anh đã nói từ giờ em có anh bảo vệ. Hắn không nên-"
"Nói với hắn cái gì?" Ứng Ẩn ngạc nhiên ngắt lời anh.
"Nói từ giờ, em có anh bảo vệ." Thương Thiệu lặp lại thản nhiên, không xem đó là chuyện quan trọng.
Đối với anh, bảo vệ Ứng Ẩn cũng như đưa cho cô một chiếc ô che mưa, là việc dễ dàng.
Chỉ có điều khác biệt là, anh không có hứng thú và lòng tốt để giơ tay che chở cho bất kỳ ai qua đường.
"Anh không nói về con người của Ứng Ẩn, anh muốn..." Ứng Ẩn dè dặt hỏi.
"Xem nhiều phim truyền hình quá?" Thương Thiệu liếc cô.
Ứng Ẩn nghẹn lời.
"Nhưng..." Thương Thiệu từ tốn bổ sung: "Dù không nói vậy nhưng thực tế cũng tương tự."
Ứng Ẩn đỏ mặt: "Hắn lừa em."
Cô chợt hiểu ra, cười ngớ ngẩn, vừa giận vừa buồn cười: "Hắn nói dối là anh muốn em làm tình nhân của anh và em đã tin."
"Vậy à?" Thương Thiệu nhàn nhạt đáp: "Hắn gửi cho anh vài hợp đồng kinh doanh muốn hợp tác, anh sẽ suy nghĩ lại."
"Anh Thương, anh thật nhỏ nhen." Ứng Ẩn lau nước mắt đùa.
Thương Thiệu cười nhẹ, chắp hai ngón tay chạm vào trán cô: "Em biết người Maasai không? Từ lâu, lễ trưởng thành của người Maasai là săn một con sư tử một mình. Họ sẽ dùng cách nhanh nhất và gọn gàng nhất để giải quyết sinh mạng đối phương. Tương tự, một bầy sư tử sẽ dùng một đòn chí mạng để giết chết con mồi, chúng cũng sẽ được người dân địa phương ca ngợi. Họ gọi đó là- Vinh quang sát lục."
"Vinh quang sát lục." Ứng Ẩn nhắc lại, nhìn anh, nở nụ cười: "Anh Thương, tối nay em là học trò của anh."
*
Trong nước, ba giờ sáng.
Một nhà báo nổi tiếng nhận được cuộc gọi từ Hồng Kông.
"Nhà của Tống Thời Chương ở số 2, Đại lộ số 9, Khu vườn Hạ Quang, Nguyễn Dật gần đây chắc đều ở đó."
"Cô là ai?" Người đó không nhận ra giọng cô.
"Tất nhiên là... fan cuồng của Nguyễn Dật." Ứng Ẩn cười nhẹ, vui vẻ trả lời.
Mặt trời đỏ đã lặn một nửa nhưng nhiệt độ giảm nhanh hơn, như thể kéo cả thảo nguyên chìm xuống dưới đường chân trời, cái nóng hầm hập tan biến đã trở thành một làn khí ẩm màu xám mát mẻ khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Người đàn ông da trắng cao lớn tên Harry sau khi hoàn tất công việc đến đưa Thương Thiệu và Ứng Ẩn đến chỗ nghỉ ngơi. Trên đường đi, họ qua một khu đất vàng được ngăn bằng những cây cọc gỗ, bên trong có một chú voi con đang giẫm lên vòi của mình.
"Mẹ nó bị những kẻ săn trộm tấn công, khi chúng tôi phát hiện thì nó đã sắp chết rồi, rất khó mới giữ được tính mạng cho nó." Harry giới thiệu, "Hai người có thể gọi nó là Bobby."
"Bobby..." Cái tên nghe như một cậu bé nhỏ.
Ứng Ẩn dừng lại nhìn một lát, cô bị dáng vẻ ngốc nghếch tự vui của nó làm cho bật cười: "Tại sao nó lại giẫm lên vòi của mình?"
"Well... Vì nó còn nhỏ, chưa biết cái vòi dài này là gì, thường đi một lúc lại tự vấp ngã."
Chú voi con biết có người đến gần nên đi đến cạnh hàng rào giơ vòi lên.
Nó cười trông rất đáng yêu, đôi mắt nhỏ ánh lên vẻ thông minh tinh nghịch, rồi bất ngờ phun một vòi đất vào cô.
Đất vàng rất mịn như bột m bay lả tả trong không trung.
"Khụ khụ khụ..." Ứng Ẩn bị phun bất ngờ, vừa ho vừa xua đất khỏi người: "... Nó đang bắt nạt em à?"
Thương Thiệu nhìn cô mặt mũi đầy đất, thực sự muốn cười nhưng lại sợ bị đổ lỗi là bắt nạt người khác bèn cố nhịn, chỉ khẽ cười một tiếng và lắc đầu.
Harry bên cạnh không hề kiềm chế mà cười ngả nghiêng, vừa chụp ảnh vừa giải thích: "Nó thích cô, phun đất là cách nó cảm thấy mát mẻ và thoải mái, nên cũng làm thế với cô."
"Ông đùa tôi à?" Ứng Ẩn không tin.
"Thề với Chúa, tôi không hề đùa." Harry nhún vai: "Cô có thể sờ vào đầu nó."
Ứng Ẩn cẩn trọng từng bước đi đến gần hàng rào rồi lấy hết can đảm đưa tay ra, nhanh chóng chạm vào đầu voi con.
"Cứng quá!"
Dù nó chỉ mới gần hai tuổ, nhưng da và lông thưa màu xám nhạt của nó đều thô ráp và cứng như đá.
"Chạm vào như chạm vào lợn..." Ứng Ẩn xoa xoa ngón tay, nói ngây ngẩn.
Thương Thiệu để hai tay trong túi quần, dáng vẻ ung dung nhưng cười đầy ngạo mạn. Anh nhếch môi, trong ánh hoàng hôn, đôi mắt sáng như sao, trông thoải mái và thân thiện hơn nhiều so với khi ở giữa những tòa nhà kính và các cuộc họp nhàm chán, mang một vẻ quyến rũ hững hờ.
"Đừng nói thế." Anh nhìn Ứng Ẩn, môi nhếch nhẹ: "Trong mắt nó, em rất đáng yêu, nói vậy nó sẽ buồn đấy."
Dù không biết trong mắt voi con cô có đáng yêu hay không nhưng khi nghe Thương Thiệu nói câu này, Ứng Ẩn bỗng nhiên thẹn thùng. Cô lúng túng, chỉ khẽ cúi đầu.
Mái tóc đen của cô đầy bụi, dưới ánh hoàng hôn nhuộm thành màu cam, bao phủ khuôn mặt mệt mỏi và nhợt nhạt vì khổ sở.
Harry nhạy bén nhận ra bầu không khí, cười khẽ, dẫn họ tiếp tục đi về phía trước.
Thương Thiệu đi chậm lại một bước, không để ý hỏi: "Em từng chạm vào lợn rồi à?"
"Một chương trình thực tế không thể tả nổi... Thầy Kha và Thương Lục cũng tham gia." Ứng Ẩn hơi ngượng ngùng.
Chương trình đó kỳ quặc không có kịch bản, họ để khách mời ở trong làng kiếm sống và ăn uống bằng cách làm việc. Ứng Ẩn tham gia tập quay ở Quý Châu. May mắn là, người đón tiếp cô là người giàu nhất làng, không may là, người giàu nhất đó lại là chủ một trang trại nuôi lợn...
Thương Thiệu hiểu ra: "Chính là chương trình để Thương Lục dọn chuồng cừu còn Kha Dụ bán mơ phải không?"
Ứng Ẩn gật đầu, mím môi, ánh mắt nhìn anh đầy van xin và thành khẩn.
Thương Thiệu bị nhìn đến muốn cười, "Được." anh hứa, "Anh tuyệt đối không xem."
Khu bảo tồn không lớn lắm, khu trại nghỉ ngơi còn đơn giản hơn, chỉ có bảy, tám chiếc lều dã ngoại lớn, màu sắc tiệp với màu cỏ, là màu vàng xanh.
Thương Thiệu lấy ra một điếu thuốc từ hộp, bật lửa châm, cầm trên môi: "Anh đã nói rồi, điều kiện ở đây rất kém, em chưa chắc chịu nổi."
Harry dẫn họ tham quan từng lều: "Đây là nơi tắm và vệ sinh, đây là bếp, lều này là chỗ tôi và một tình nguyện viên khác ở, hai lều kia là nơi ở của bốn nữ tình nguyện viên khác."
Chiếc lều còn lại là dành cho họ.
"Bây giờ trời đã tối, bữa tối đang được chuẩn bị, cô có thể nghỉ ngơi trước. Cần lưu ý là sau khi trời tối nhất định không được ra khỏi lều." Harry nhắc nhở.
"Tại sao?"
"Vì cô rất có thể sẽ bị thú hoang tấn công, ví dụ như... sư tử."
Ứng Ẩn: "...?"
Harry giơ tay ra hiệu tình hình là như vậy: "Dù tôi nói là phòng trường hợp nhưng thật sự không được ra ngoài lều."
Ứng Ẩn bị sốc, trong đầu hiện lên cảnh báo:
【Ảnh hậu Ứng Ẩn bị bầy sư tử xé xác, hiện trường thảm khốc, fan đau buồn thương tiếc!】
Cô quay ngoắt lại, rất nhanh chóng chui vào lều.
Lều dã ngoại rộng rãi có thể đứng thẳng. Góc lều có một chiếc giường hơi rộng 1m5, trải chăn len đỏ có hoa văn, bên trên đặt chăn bông.
Bàn trà có hai chiếc, một lớn một nhỏ, có ngăn chứa đồ, trên đó đặt ấm đun nước điện và cốc giấy dùng một lần, một chiếc còn để một cuốn sổ tay, đầy chữ viết và hình vẽ đơn giản, có vẻ như đây là phòng làm việc được dọn dẹp tạm thời.
Điều duy nhất làm dịu thần kinh, là hai chiếc ghế trắng vải lanh mang lại một chút không khí nghỉ dưỡng.
Trên cành cây gỗ dùng làm giá treo có hai chiếc áo khoác lông vũ dày. Thương Thiệu cắn điếu thuốc, lấy một chiếc đưa cho Ứng Ẩn mặc: "Trời sắp lạnh rồi, mặc thêm đi."
Nói xong, anh nhanh chóng rút thuốc ra, quay mặt ho khẽ.
Gió đêm lùa qua khu trại trống trải mang theo mùi dã thú, trong tiếng gió đầy tiếng kêu của các loài động vật nhỏ.
Ứng Ẩn hơi thư giãn thở dài một hơi: "Tiếng chim kêu khiến người ta an tâm hơn..."
Thương Thiệu dụi tắt thuốc, uống ngụm nước rồi liếc cô một cái, cười nói: "Thưa cô Ứng, đó là tiếng linh cẩu."
Ứng Ẩn: "......"
Bữa tối đơn giản, là cơm chiên thịt cua, nhưng trái cây thì đầy ắp, xoài, măng cụt và dứa ngọt ngoài ra còn có rượu nhẹ giúp tiêu hóa.
Harry rất nói nhiều, không khí nhờ ông mà sôi nổi. Khu bảo tồn voi hoang dã nhỏ này hoàn toàn là tình nguyện, họ đi khắp công viên quốc gia
Serengeti cứu trợ những con vật hoang dã bị thương, lạc đàn hoặc bệnh tật, đồng thời phải đấu trí đấu sức với những kẻ săn trộm.
"Lần đầu tiên tôi gặp Leo là khi tôi đến Cambridge thuyết giảng để quyên góp." Harry nhìn Ứng Ẩn, giới thiệu: "Tôi chỉ có một phòng học nhỏ, có một số sinh viên đăng ký đến nghe giảng nhưng tôi biết, điều này chẳng thấm vào đâu, sau đó anh ta bước vào, trong bộ vest chỉnh tề."
Thương Thiệu cúi mặt cười, cảnh báo: "Đừng thổi phồng quá."
"No no no," Harry nghiêm túc nói: "Anh ta bước vào, ngồi ở hàng ghế giảng đường, ngay khoảnh khắc đó tôi biết sẽ có điều gì đó khác biệt. Tôi vẫn nhớ cảm giác khi nhìn vào mắt anh ta rồi thuyết giảng, anh ta khiến tôi cảm thấy mỗi lời tôi nói, mỗi việc tôi làm đều vô cùng quan trọng và ý nghĩa - dù thực tế anh ta chẳng biểu hiện gì."
Ứng Ẩn yên lặng lắng nghe, trong màn đêm tối, cô nhìn Thương Thiệu qua chiếc bàn dài hẹp.
Hương thơm của trái cây lan tỏa, sự ngọt ngào tràn ngập hơi thở của cô.
Mỗi lời Harry nói cô đều cảm nhận được.
Anh là một người chỉ cần liếc nhìn một cái cũng có thể khiến bạn cảm nhận được định mệnh mạnh mẽ.
Máy phát điện của trại rất mạnh, tiếng kêu ầm ĩ nhưng không thân thiện với động vật nên chỉ hoạt động đến tám giờ, sau tám giờ, đêm tối hoàn toàn buông xuống, toàn bộ trại vào im lặng, chỉ dùng đèn lều để chiếu sáng.
Nước ở đây hạn chế, Ứng Ẩn chỉ tắm qua loa, vào lều đã bắt đầu hắt hơi.
Hành lý của cô bị mất sạch, chuyến đi buổi chiều lại vội vã, Thương Thiệu chỉ kịp chuẩn bị cho cô một số vật dụng cá nhân cơ bản nhưng lại không có đồ ngủ. Anh đưa cho cô chiếc áo sơ mi của mình: "Tạm mặc, đừng để bị lạnh."
Áo sơ mi của anh mềm mại và thoải mái, Ứng Ẩn mặc vào, rất rộng rãi.
Cô nghiêng mặt, rất cẩn thận xắn tay áo lên.
Ánh sáng mờ ảo trên đỉnh lều dịu dàng bao phủ lấy mái tóc hơi ướt của cô.
Thương Thiệu đã uống thuốc, quay lại nhìn thấy cảnh này, lời muốn nói chợt quên mất, ánh mắt dừng lại trên cô đầy ý tứ.
Một cái nhìn đầy kìm nén, mang theo sự mê đắm mà anh cũng không nhận ra.
Ứng Ẩn xắn xong tay áo, ngẩng đầu lên, người đàn ông trước mặt đã trở lại bình thường, chỉ là chai nước khoáng trong tay anh đã uống hết.
"Lần sau còn dám làm việc bốc đồng như thế này không?" Anh hỏi thản nhiên.
"Dám." Ứng Ẩn ánh mắt sáng lên: "Tại sao lại không dám?"
Thương Thiệu cười: "Lại đây."
Ứng Ẩn vốn đang quỳ trên giường hơi, nghe anh nói vậy, cô đứng dậy, chân trần bước lên tấm thảm hoa văn Paisley màu đỏ đậm.
Thương Thiệu vòng tay ôm lấy cô. Dưới chiếc áo sơ mi trắng là vòng eo nhỏ nhắn, mềm mại.
Bàn tay anh đặt lên eo cô, dưới ánh đèn gương mặt sắc nét đẹp trai cúi gần cô, giọng rất thấp hỏi: "Đã đánh răng chưa?"
Ứng Ẩn đột nhiên bị anh hỏi đến phát ngượng, biết anh sắp làm gì, tim đập loạn trong lồng ngực.
Cái lều này có lẽ chắn hơi nhiều gió, nếu không thì sao không khí lại ngột ngạt thế này, làm cô khó thở, mặt nóng bừng từng đợt.
Ứng Ẩn khẽ gật đầu.
Thương Thiệu nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ màu đỏ nhạt trên dái tai phải của cô, giọng nói trầm ấm khàn khàn, âm điệu chậm rãi và thanh nhã: "Đã đánh kỹ chưa?"
Câu hỏi này là sao? Hỏi là đánh răng, nhưng luôn khiến người ta nghi ngờ có ý khác.
Nhưng anh ngửi thấy mùi hương tóc của cô, hơi thở nóng bỏng nhẹ nhàng lướt qua vành tai cô khiến Ứng Ẩn không thể nói dối.
"Đã đánh kỹ rồi." Giọng cô run nhẹ, không rõ ràng.
Từ trong ra ngoài, cô đã đánh rất kỹ, không biết súc miệng bao nhiêu lần, đến mức niêm mạc miệng và đầu lưỡi đều trở nên khô khốc.
Khi anh sắp hôn, môi Thương Thiệu dừng lại. Ngón tay cong của anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: "Không nên hôn em, tránh để em lại cảm."
Ứng Ẩn mím môi, định phản đối trò đùa của anh thì dái tai nhỏ bé của cô, nơi chưa từng ai chạm tới đã rơi vào nụ hôn ấm áp của anh.
Giống như có dòng điện chạy dọc sống lưng, Ứng Ẩn cứng đờ trong vòng tay anh, từ xương cốt rịn ra cảm giác tê dại và rùng mình.
Cô nhắm mắt, hai tay níu lấy vai anh, tự giác ngửa cổ lên quay mặt đi trong nụ hôn của anh.
Cổ thiên nga dài dưới ánh đèn mờ nhạt cũng phát ra ánh sáng như ngọc trai. Bên trong là cơn nuốt khan đầy kìm nén của cô.
Hóa ra đôi môi và lưỡi của anh lại tài tình đến vậy, không chỉ biết hôn môi.
Cô không thể chống lại nụ hôn từ từ của anh lên nốt ruồi trên dái tai mình, cảm giác thật ướt át.
Cổ cô bị những vết chai mỏng trên tay che phủ, cằm lại bị hốc bàn tay anh giữ lấy, Ứng Ẩn không biết từ khi nào, chỉ biết cổ cô bị môi anh lướt qua nhiều lần, cùng với xương quai xanh lộ ra.
Cúc áo sơ mi bung vài chiếc, cổ áo từ vai cô trượt xuống một bên.
"Anh Thương..." Ứng Ẩn không kìm được gọi anh, không biết có phải vì quỳ lâu hay không mà chân cô run rẩy, cơ thể cũng run lên.
"Sao vậy?"
Ứng Ẩn mắt ướt đẫm đáng thương: "Đầu gối đau quá..."
Thương Thiệu khẽ cười khàn, anh giúp cô cài lại cổ áo.
Dục vọng của anh đến nhanh đi cũng nhanh, dường như đều bị anh kiểm soát rất tốt.
Anh vỗ nhẹ lên mông cô, khuôn mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh: "Ngủ đi."
Giường hơi phát ra tiếng kêu kẽo kẹt khi Ứng Ẩn ngồi xuống. Đêm xuống nhiệt độ giảm nhanh, cô mở chăn lông vũ ra quấn quanh mình, hai má đỏ bừng: "Em muốn mượn điện thoại của anh, được không?"
Thương Thiệu đưa điện thoại cho cô.
Ứng Ẩn thực sự không muốn đối mặt với mớ rắc rối trong nước nhưng hôm nay là sinh nhật cô, ít nhất cô nên gọi điện cho Ứng Phàm.
Cô cầm điện thoại gọi cho Ứng Phàm.
Ứng Phàm thấy cuộc gọi từ Hồng Kông, tưởng là lừa đảo, giọng hờ hững khi nhấc máy, cho đến khi Ứng Ẩn gọi: "Mẹ."
"Điện thoại của con đâu? Gọi không được. Chạy sang Hồng Kông chơi rồi à?"
Ứng Ẩn thật thà: "Điện thoại bị mất, đây là điện thoại của bạn con."
Bạn?
Thương Thiệu liếc cô một cái đầy hứng thú, ánh mắt vẫn chưa hết vẻ u ám.
Ứng Ẩn bị sự trêu chọc của anh làm cho thở không thông, lơ đãng nghe Ứng Phàm dặn dò một hồi rồi báo bình an: "Con biết rồi, không có gì, chỉ sợ mẹ lo lắng."
Cô gọi điện cho mẹ với dáng vẻ ngoan ngoãn như một đứa trẻ nhỏ.
Ứng Phàm thở dài: "Con còn biết mẹ lo lắng cho con à? Sinh nhật lại bị mắng trên Weibo, tìm không ra con, không chỉ mẹ, ngay cả Tuấn Nghi cũng lo đến phát điên."
Ứng Ẩn ngạc nhiên: "Ai mắng con? Tại sao mắng con?"
Ứng Phàm ngạc nhiên: "Con chưa xem Weibo à?"
"Chưa kịp xem."
Cô bây giờ rất ngại lên Weibo, thà dùng tài khoản phụ cũng không muốn dùng tài khoản chính để hoạt động. Nghe Ứng Phàm nói, cô cau mày, vào Weibo trên điện thoại của Thương Thiệu.
Thương hiệu đã mua cho cô hashtag #Lại đến ngày Ứng Ẩn nói đạt được điều mong muốn#, cô biết điều đó. Ngoài ra, trên hot search không có tên cô.
Cô tìm thủ công ở mục real-time.
Các bài đăng của tài khoản tiếp thị tràn ngập, đều nói rằng Nguyễn Dật đã cướp vai diễn của cô nhưng không ai mắng Nguyễn Dật.
Lý do rất đơn giản, không ai ngu ngốc chọn ngày sinh nhật của Ưng Ẩn để vui mừng công khai mình đã cướp vai của cô.
Nguyễn Dật không ngu, nên bài đăng này chỉ có thể là do Ưng Ẩn sắp xếp.
Mọi người đều đang mắng cô và Mạch An Nghiêm, nói họ là đồng lõa, bắt nạt ngôi sao nhỏ bé, thủ đoạn bẩn thỉu kéo dài suốt mười hai năm.
Biểu cảm của Ưng Ẩn chỉ đơ lại trong một khoảnh khắc, Thương Thiệu thay đổi vẻ mặt, cau mày hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"
"Em..." Ưng Ẩn nhíu mày, "Chuyện dài lắm, anh Thương, để em gọi một cuộc đã."
Bây giờ là chín giờ tối ở Tanzania nhưng lại là hai giờ sáng ở Bắc Kinh.
Mạch An Nghiêm vừa mắng Nguyễn Dật một trận, còn đang chửi cả nhà Tống Thời Chương đã thấy cuộc gọi từ Hồng Kông, không suy nghĩ mà tắt máy.
Sau ba lần, anh ta tức giận bắt máy: "Chết tiệt! Ai đấy?!"
"Là tôi."
Mạch An Nghiêm ngẩn ra, nuốt nước bọt một cách khó khăn.
"Tiểu Ẩn?"
"Giải thích đi."
"Cô đã thấy rồi?"
"Tôi xin lỗi, điện thoại bị mất, giờ mới nhớ ra để xem." Ứng Ẩn cười nhạt: "Anh có gì muốn nói không?"
"Không phải tôi sắp xếp đâu, cô có tin không?" Mạch An Nghiêm hít một hơi sâu, "Là Tống Thời Chương làm, tôi vừa mới mắng Nguyễn Dật một trận. Cô ấy mới yêu Tống Thời Chương nhưng tính cách không giống cô, làm sao dám cãi lại Tống Thời Chương? Họ Tống muốn dùng cô ấy để bôi nhọ cô, cô ấy không biết, tôi cũng không biết. Tôi thực sự, thực sự là bị bất ngờ."
Ứng Ẩn im lặng một lúc lâu.
"Cô nghe tôi nói, tôi đã trả tiền để gỡ bài, quảng trường sẽ sớm được kiểm soát, cô không cần lo lắng, cứ tận hưởng sinh nhật."
"Anh còn nhớ là sinh nhật tôi à." Ứng Ẩn cười nhẹ.
"Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Ẩn, dù thế nào, tôi sẽ không đối xử với cô như vậy."
"Anh sẽ không sao? Bài viết tôi nâng đỡ Nguyễn Dật không phải đã chuẩn bị sẵn rồi sao?" Giọng Ứng Ẩn từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh: "Đăng vào ngày sinh nhật, hiệu quả chắc tốt lắm? Nguyễn Dật có tăng fan không?"
"Tiểu Ẩn, cô nói những điều này không có ý nghĩa gì, đường lối công ty là đường lối công ty, tình cảm của tôi với cô..."
Ứng Ẩn không nhịn được cười, "Tình cảm của chúng ta, mười hai năm, đủ để mua cho anh bao nhiêu chiếc xe đua?"
"Cô đừng quên." Mạch An Nghiêm ngừng một chút, ngực phập phồng: "Khi cô bị trầm cảm nặng nhất, ai ở bên cạnh cô, ai thuyết phục sếp Thái không bỏ rơi cô, ai đến từng thương hiệu xin lỗi để họ cho côthêm cơ hội và thời gian? Hai năm! Ứng Ẩn! Từ khi côbị trầm cảm nhẹ đến rối loạn lưỡng cực, cô tự tử bằng thuốc ngủ, là tôi cõng cô đến bệnh viện! Ngoài phòng phẫu thuật chỉ có mình tôi! Chỉ có mình tôi chờ cô được cứu sống!"
"Anh to tiếng quá rồi, An Nghiêm." Ứng Ẩn chớp mắt, "Nếu không nhớ những điều đó, anh nghĩ tôi sẽ nhận những bộ phim dở tệ do anh đưa cho, giúp anh nâng đỡ diễn viên mới rồi tham gia những chương trình tẻ nhạt sao?"
Mạch An Nghiêm nghi ngờ nghe thấy tiếng nức nở của cô nhưng giọng cô lại rất bình tĩnh.
Anh ta thở dài: "Chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa được không? Tôi sẽ không hại cô, cô kiếm đủ tiền rồi, muốn quay gì thì quay, muốn nghệ thuật bao nhiêu cũng được, hãy tận dụng tuổi trẻ, đừng rời khỏi tầm mắt của fan... Tôi sẽ không hại cô, dù tôi không tốt với cô... Tôi cũng sẽ không hại cô."
Ứng Ẩn mím môi, cúi đầu, nước mắt không kìm được mà chảy xuống, nhưng không thành tiếng.
Ngoài Thương Thiệu, không ai biết cô đã khóc trong ngày sinh nhật này.
"Ẩn Ẩn?" Mạch An Nghiêm gọi tên thân mật của cô, im lặng một lúc: "Cô sẽ tin tôi, đúng không? Cô sẽ không sao cả."
"Đúng vậy," Ứng Ẩn nước mắt rơi, mặt đầy vẻ chế giễu nhưng giọng nói lại rất điềm tĩnh và bình thản: "Tôi không sao, vẫn như trước."
Trong khoảnh khắc này, cô vừa yếu đuối, vừa buồn bã, lại vừa bình tĩnh, khéo léo và giả dối.
Diễn xuất như vậy đáng ra là lúc đoạt giải nhưng lại xuất hiện một cách lố bịch trong cuộc đời cô.
Mạch An Nghiêm thở phào nhưng cảm thấy lo lắng trong lòng.
Anh ta dường như đã bỏ lỡ Ứng Ẩn, bỏ lỡ ngã rẽ trong cuộc đời cô.
Nhưng ngã rẽ đó là gì, Mạch An Nghiêm vẫn chưa hiểu rõ.
Một tỷ ba tiền vi phạm hợp đồng, Ứng Ẩn không nỡ bỏ. Anh ta chắc chắn. Hơn nữa, Ứng Ẩn nói không sao, đúng không?
Ứng Ẩn cúp máy, lặng lẽ khóc một lúc, thở sâu, trả lại điện thoại cho Thương Thiệu: "Để anh phải cười chê rồi."
"Hóa ra em cũng biết tức giận." Thương Thiệu ngồi bên cửa sổ, đưa tay ra, lưng ngón tay bị nước mắt cô thấm ướt: "Nhưng vừa khóc vừa tức giận, cuối cùng vẫn là em thiệt thòi hơn."
Ứng Ẩn cười phá lên: "Người quản lý của em..."
Cô thở dài, cười nói: "Anh ta còn yêu tiền hơn cả em. Chúng em quen nhau lâu rồi, từ lúc anh ta là trợ lý nhỏ, em là diễn viên quần chúng, nhận tiền viết bài, ngồi trong căn hộ thuê của anh ta đếm số dư, cảm thấy tương lai rất sáng lạn. Anh Thương,"
Cô nghẹn ngào: "Con người nhất định sẽ thay đổi, phải không?"
Thương Thiệu không trả lời. Anh biết lúc này Ứng Ẩn không cần câu trả lời của anh.
Khi Ứng Ẩn tự lau nước mắt, anh mới hỏi: "Anh vừa nghe thấy tên Tống Thời Chương. Hắn vẫn làm khó em?"
"Hắn... thích cô gái đã nhảy cùng anh, em không biết là hắn làm khó em hay cô gái đó không thích em."
"Anh nhớ." Thương Thiệu nói nhẹ nhàng: "Khi anh bảo chú Khang trả lại nhẫn cho hắn, anh đã nói từ giờ em có anh bảo vệ. Hắn không nên-"
"Nói với hắn cái gì?" Ứng Ẩn ngạc nhiên ngắt lời anh.
"Nói từ giờ, em có anh bảo vệ." Thương Thiệu lặp lại thản nhiên, không xem đó là chuyện quan trọng.
Đối với anh, bảo vệ Ứng Ẩn cũng như đưa cho cô một chiếc ô che mưa, là việc dễ dàng.
Chỉ có điều khác biệt là, anh không có hứng thú và lòng tốt để giơ tay che chở cho bất kỳ ai qua đường.
"Anh không nói về con người của Ứng Ẩn, anh muốn..." Ứng Ẩn dè dặt hỏi.
"Xem nhiều phim truyền hình quá?" Thương Thiệu liếc cô.
Ứng Ẩn nghẹn lời.
"Nhưng..." Thương Thiệu từ tốn bổ sung: "Dù không nói vậy nhưng thực tế cũng tương tự."
Ứng Ẩn đỏ mặt: "Hắn lừa em."
Cô chợt hiểu ra, cười ngớ ngẩn, vừa giận vừa buồn cười: "Hắn nói dối là anh muốn em làm tình nhân của anh và em đã tin."
"Vậy à?" Thương Thiệu nhàn nhạt đáp: "Hắn gửi cho anh vài hợp đồng kinh doanh muốn hợp tác, anh sẽ suy nghĩ lại."
"Anh Thương, anh thật nhỏ nhen." Ứng Ẩn lau nước mắt đùa.
Thương Thiệu cười nhẹ, chắp hai ngón tay chạm vào trán cô: "Em biết người Maasai không? Từ lâu, lễ trưởng thành của người Maasai là săn một con sư tử một mình. Họ sẽ dùng cách nhanh nhất và gọn gàng nhất để giải quyết sinh mạng đối phương. Tương tự, một bầy sư tử sẽ dùng một đòn chí mạng để giết chết con mồi, chúng cũng sẽ được người dân địa phương ca ngợi. Họ gọi đó là- Vinh quang sát lục."
"Vinh quang sát lục." Ứng Ẩn nhắc lại, nhìn anh, nở nụ cười: "Anh Thương, tối nay em là học trò của anh."
*
Trong nước, ba giờ sáng.
Một nhà báo nổi tiếng nhận được cuộc gọi từ Hồng Kông.
"Nhà của Tống Thời Chương ở số 2, Đại lộ số 9, Khu vườn Hạ Quang, Nguyễn Dật gần đây chắc đều ở đó."
"Cô là ai?" Người đó không nhận ra giọng cô.
"Tất nhiên là... fan cuồng của Nguyễn Dật." Ứng Ẩn cười nhẹ, vui vẻ trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.