Chương 26: Cuộc Thi Thể Thao
Vương Hàn Lâm
14/06/2023
Ông Thành dứt câu rồi bỏ đi, để lại Đoàn là hàng tá những thứ phải suy
ngẫm. Anh bất lực cũng bỏ vào phòng vệ sinh nam rửa mặt thật sạch rồi
nhìn vào chiếc gương cảm thấy thật mệt mỏi trước mọi chuyện. Anh lấy
chiếc điện thoại ra và gọi đến một dãy số quen thuộc, bên kia dãy số là
hình bóng một người con gái đang nằm ngủ. Lúc này bên Pháp đã là giữ
đêm, nghe thấy tiếng điện thoại reo cô nheo nheo đôi mắt không nhìn đến
ai gọi nhưng vẫn bắt máy trả lời trong cơn say ngủ:
- Alo ai vậy? Đêm hôm khuya khoắt mà còn gọi làm phiền giấc ngủ của người khác là sao?
Đầu dây bên kia vẫn im bặt không một tiếng trả lời, thấy không có người nói chuyện Cảnh Phi mới tỉnh táo lại một chút cô nhìn vào dãy số kia thì mới giật bắn người ngồi dậy, cô bàng hoàng nhưng vẫn chờ đợi xem người bên kia muốn nói gì.. Nhưng chờ mãi Đoàn vẫn không trả lời, cô mới nhẹ nhàng hỏi:
- Là Anh sao... Đoàn, chúng ta trái giờ với nhau anh gọi giờ này là giờ em đang ngủ đó.
Đoàn mới dịu giọng nói:
- Cô chủ… cô ngủ ngon nha.
Cảnh Phi bên đây hơi ngơ ngác nhưng vẫn trả lời:
- Dạ, anh đang làm gì vậy? Sau đến giờ anh mới liên lạc với tôi.
Đoàn bên đây mới giãn cơ mặt một chút, anh cố gượng ra một giọng điệu chọc ghẹo cô:
- À là cô chủ đang trông chờ tôi liên lạc sao, tôi cũng chờ cô chủ liên lạc lắm nhưng không thấy.
Cảnh Phi hơi đỏ mặt giọng trách móc:
- Anh là con trai thì phải liên lạc cho tôi trước chứ, đợi tôi liên lạc với anh là sao?
Đoàn nghe đến đây trong lòng anh vừa chua xót vừa có chút tia nắng chiếu rọi, anh im lặng một hồi rồi cũng cố cười vui vẻ trả lời với cô:
- Vậy từ giờ tôi sẽ thường xuyên liên lạc với cô hơn nha, cô chủ có chắc là sẽ không thấy phiền không?
Cảnh phi không cần suy nghĩ mà đáp lẹ:
- Sao mà phiền được, anh cũng như một người bạn của tôi mà, lúc đầu tôi có hơi bực bội về anh nhưng giờ tôi suy nghĩ thoáng hơn rồi. Tôi sẽ cố gắng chấp nhận mọi chuyện và sống với nó cũng như mở lòng hơn với mọi người. Giờ thì tôi rất tốt và tôi mong anh cũng hãy suy nghĩ cho bản thân anh một chút, tôi biết anh luôn lo lắng cho tôi từ xa, dù chưa bao giờ anh nói ra nhưng tôi có thể cảm nhận được. Còn nhớ lần chúng ta bị bắt cóc không… hãy gọi tôi là Cảnh Phi hay vì là cô chủ vì tôi rất muốn ra tên mình được anh gọi.
*Lời nói trong trái tim của anh*
"Cô chủ của tôi đã trưởng thành rồi, nhưng sao tôi lại rất sợ... sợ cô ấy sẽ lại tổn thương lần nữa, cô cứ mãi ngây thơ như ngày nào sống trong cuộc sống được bảo bọc là tôi đã mừng lắm rồi. Cô chủ ơi… tôi rất xin lỗi vì đã không bảo vệ được cô"
Thấy đầu dây bên kia im lặng quá lâu, Cảnh Phi giận dỗi bảo:
- Lại im lặng nữa rồi, thôi tôi đi ngủ đây ngoài like hình tôi thì nhớ phải bình luận vào để tôi biết anh có quan tâm chứ.
Đoàn nghe thấy giọng cô hờn trách anh cười thầm trong lòng rồi cũng nhàn nhạt trả lời san lẫn sự yêu chiều:
- Vâng tôi sẽ bình luận hết tất cả các hình cô chủ đăng, mà cô chủ phải trả lời tôi đấy nhá, thôi cô ngủ đi, tôi làm phiền giấc ngủ của cô quá rồi!
Cảnh Phi ậm ừ rồi cũng kết thúc cuộc đối thoại đầy sự mong lung cho một tình yêu mà sẽ không có kết cục tốt đẹp, muốn bắt đầu cũng phải do dự và kết thúc cũng là chuyện sớm muộn mà thôi...
*Lời nói trong suy nghĩ của Cảnh Phi*
"Cảm giác này là sao ấy nhỉ, tim mình cứ đập mạnh lúc nãy giống như là mình đang tỏ tình với anh ấy vậy… ui ghê quá đi mất"
Suy nghĩ kèm theo hành động đáng yêu, cô nằm trằn trọc mãi nhưng vẫn không ngủ được thế là thức cho tới sáng mai. Lúc vào tiết học cô nằm dài trên bàn, đến khi cô giáo gọi tên mới giật mình đứng dậy trả lời... Coi như một ngày cũng đã trôi qua mà Đoàn cũng rất giữ lời, ngày nào anh cũng bình luận vào ảnh cô đăng chỉ toàn là những lời nịnh nọt giống như những chàng trai khác nhưng sao cô lại thấy vui hơn khi đọc bình luận của anh. Hoàng Du nhìn thấy cô hay ngồi cười vu vơ một mình và mấy ngày nay anh cũng để ý có một nick luôn thường xuyên tương tác với cô, trong lòng có hơi buồn buồn nhưng anh vẫn quay qua hỏi chuyện:
- Làm gì mà mấy nay hay cười một mình quá vậy tiểu thư của tôi!
Thính đã thả ra như thế rồi mà cô vẫn chẳng mảy may để ý, tay vẫn cầm xem ảnh miệng thì trả lời:
- Tại tôi thấy vui thôi, cậu có thấy tôi vui thì càng ngày càng xinh đẹp không hả!
Tự nói tự cười, nhưng Hoàng Du vẫn không rời mắt khi nhìn cô, anh còn khẽ cười mỉm rồi đáp:
- Tôi cũng thấy vậy, cô không makeup chỉ tô một chút son đã làm xao xuyến trái tim tôi rồi.
Khung cảnh lãng mạn bao nhiều đều bị Cảnh Phi đập đổ xuống hết chỉ vì một câu nói:
- Tim cậu bị suy nhược hay sao? Nên đi khám đi mắc công đang nói chuyện cậu lại lăn ra đau tim thì tôi không biết cứu như thế nào đâu.
Anh té từ trên cao té xuống tâm trạng hơi bực bội nên quay đi chỗ khác không thèm trả lời cô một lời, Cảnh Phi thấy thái độ anh quay 360° cô khó hiểu bảo:
- Tôi hỏi sao cậu không trả lời? Cậu khinh tôi à? Cái tên này, nhớ nhá không trả lời thì đừng có mong tôi nói chuyện với cậu.
Hoàng Du tâm trạng không vui lại nghe những lời khó nghe nên cậu càng không muốn trả lời Cảnh Phi. Hôm nay là ngày thi đánh cầu lông toàn trường trong Thành Phố. Phương Hà và Minh Khôi được trường bầu cử đi thi và tất nhiên là đội cỗ vũ cũng được chia làm hai loại một bên là dàng nữ sinh hùng hậu và là fan cuồng của Chàng hot boy Minh Khôi, một bên là toàn những anh chàng lực lưỡng khoe cơ bắp làm náo loạn trên sân đấu để cổ vũ cho nàng hotgirl Phương Hà.
Đang trên sân đấu khởi động tay chân thì bà chị Phương Hà chạy qua khoe khoang dàn cỗ vũ của mình:
- Sao thấy mấy anh trai bên dàn cỗ vũ của tôi thế nào? Vừa lực lưỡng cơ bắp còn cuồn cuộn là tôi phải chọn lọc mới ra được đó.
Minh Khôi không thèm liếc mắt nhìn một cái, tay vẫn khởi động nhẹ nhàng đáp lại cô:
- Ồ ra vậy, bà thích cơ bắp à? Bà nhìn sang mấy em chân dài bên tôi đi cũng là tôi chọn lọc ra đó chứ đâu nấm lùn như bà.
Bị chọc tức đến chiều cao của bản thân, Phương Hà mặt bừng bừng sắc khí quát lớn:
- Tôi dù gì cũng cao 1m67, trong mắt ông như vậy mà là nấm lùn à!
Minh Khôi thản nhiên gật gật đầu ra vẻ đồng ý:
- Dưới 1m7 thì là nấm lùn hết, đứng còn thua tôi một cái đầu, mỗi lần cãi nhau ngước mặt lên có thấy mỏi cổ không vậy bà chị!
Minh khôi vừa dứt câu thì đằng sao đã có tiếng gọi thanh thoát của Chiêu Lâm:
- Minh Khôi Phương Hà!
Phương Hà đang có chút không vui nhưng thấy Chiêu Lâm đi cùng với Đoàn tới thì cô cũng ngây ngơ hỏi:
- Hai người đi chung với nhau à?
Chiêu Lâm vội tự tin nói:
- Không đi cùng xe, nhưng mà là đi vô đây chung với nhau đó em.
Đoàn cũng lên tiếng đáp sau:
- Gặp nhau trong đây rồi đi chung thôi, hai người sắp thi chưa?
Phương Hà còn xì mặt ra nhìn tên khó ưa trước mắt mình là Minh Khôi, cô rằng giọng từng tiếng như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó:
- Tụi em đang giao lưu một chút với nhau, cũng may là mấy anh chị tới kịp không là có án mạng tại đây rồi!
- Alo ai vậy? Đêm hôm khuya khoắt mà còn gọi làm phiền giấc ngủ của người khác là sao?
Đầu dây bên kia vẫn im bặt không một tiếng trả lời, thấy không có người nói chuyện Cảnh Phi mới tỉnh táo lại một chút cô nhìn vào dãy số kia thì mới giật bắn người ngồi dậy, cô bàng hoàng nhưng vẫn chờ đợi xem người bên kia muốn nói gì.. Nhưng chờ mãi Đoàn vẫn không trả lời, cô mới nhẹ nhàng hỏi:
- Là Anh sao... Đoàn, chúng ta trái giờ với nhau anh gọi giờ này là giờ em đang ngủ đó.
Đoàn mới dịu giọng nói:
- Cô chủ… cô ngủ ngon nha.
Cảnh Phi bên đây hơi ngơ ngác nhưng vẫn trả lời:
- Dạ, anh đang làm gì vậy? Sau đến giờ anh mới liên lạc với tôi.
Đoàn bên đây mới giãn cơ mặt một chút, anh cố gượng ra một giọng điệu chọc ghẹo cô:
- À là cô chủ đang trông chờ tôi liên lạc sao, tôi cũng chờ cô chủ liên lạc lắm nhưng không thấy.
Cảnh Phi hơi đỏ mặt giọng trách móc:
- Anh là con trai thì phải liên lạc cho tôi trước chứ, đợi tôi liên lạc với anh là sao?
Đoàn nghe đến đây trong lòng anh vừa chua xót vừa có chút tia nắng chiếu rọi, anh im lặng một hồi rồi cũng cố cười vui vẻ trả lời với cô:
- Vậy từ giờ tôi sẽ thường xuyên liên lạc với cô hơn nha, cô chủ có chắc là sẽ không thấy phiền không?
Cảnh phi không cần suy nghĩ mà đáp lẹ:
- Sao mà phiền được, anh cũng như một người bạn của tôi mà, lúc đầu tôi có hơi bực bội về anh nhưng giờ tôi suy nghĩ thoáng hơn rồi. Tôi sẽ cố gắng chấp nhận mọi chuyện và sống với nó cũng như mở lòng hơn với mọi người. Giờ thì tôi rất tốt và tôi mong anh cũng hãy suy nghĩ cho bản thân anh một chút, tôi biết anh luôn lo lắng cho tôi từ xa, dù chưa bao giờ anh nói ra nhưng tôi có thể cảm nhận được. Còn nhớ lần chúng ta bị bắt cóc không… hãy gọi tôi là Cảnh Phi hay vì là cô chủ vì tôi rất muốn ra tên mình được anh gọi.
*Lời nói trong trái tim của anh*
"Cô chủ của tôi đã trưởng thành rồi, nhưng sao tôi lại rất sợ... sợ cô ấy sẽ lại tổn thương lần nữa, cô cứ mãi ngây thơ như ngày nào sống trong cuộc sống được bảo bọc là tôi đã mừng lắm rồi. Cô chủ ơi… tôi rất xin lỗi vì đã không bảo vệ được cô"
Thấy đầu dây bên kia im lặng quá lâu, Cảnh Phi giận dỗi bảo:
- Lại im lặng nữa rồi, thôi tôi đi ngủ đây ngoài like hình tôi thì nhớ phải bình luận vào để tôi biết anh có quan tâm chứ.
Đoàn nghe thấy giọng cô hờn trách anh cười thầm trong lòng rồi cũng nhàn nhạt trả lời san lẫn sự yêu chiều:
- Vâng tôi sẽ bình luận hết tất cả các hình cô chủ đăng, mà cô chủ phải trả lời tôi đấy nhá, thôi cô ngủ đi, tôi làm phiền giấc ngủ của cô quá rồi!
Cảnh Phi ậm ừ rồi cũng kết thúc cuộc đối thoại đầy sự mong lung cho một tình yêu mà sẽ không có kết cục tốt đẹp, muốn bắt đầu cũng phải do dự và kết thúc cũng là chuyện sớm muộn mà thôi...
*Lời nói trong suy nghĩ của Cảnh Phi*
"Cảm giác này là sao ấy nhỉ, tim mình cứ đập mạnh lúc nãy giống như là mình đang tỏ tình với anh ấy vậy… ui ghê quá đi mất"
Suy nghĩ kèm theo hành động đáng yêu, cô nằm trằn trọc mãi nhưng vẫn không ngủ được thế là thức cho tới sáng mai. Lúc vào tiết học cô nằm dài trên bàn, đến khi cô giáo gọi tên mới giật mình đứng dậy trả lời... Coi như một ngày cũng đã trôi qua mà Đoàn cũng rất giữ lời, ngày nào anh cũng bình luận vào ảnh cô đăng chỉ toàn là những lời nịnh nọt giống như những chàng trai khác nhưng sao cô lại thấy vui hơn khi đọc bình luận của anh. Hoàng Du nhìn thấy cô hay ngồi cười vu vơ một mình và mấy ngày nay anh cũng để ý có một nick luôn thường xuyên tương tác với cô, trong lòng có hơi buồn buồn nhưng anh vẫn quay qua hỏi chuyện:
- Làm gì mà mấy nay hay cười một mình quá vậy tiểu thư của tôi!
Thính đã thả ra như thế rồi mà cô vẫn chẳng mảy may để ý, tay vẫn cầm xem ảnh miệng thì trả lời:
- Tại tôi thấy vui thôi, cậu có thấy tôi vui thì càng ngày càng xinh đẹp không hả!
Tự nói tự cười, nhưng Hoàng Du vẫn không rời mắt khi nhìn cô, anh còn khẽ cười mỉm rồi đáp:
- Tôi cũng thấy vậy, cô không makeup chỉ tô một chút son đã làm xao xuyến trái tim tôi rồi.
Khung cảnh lãng mạn bao nhiều đều bị Cảnh Phi đập đổ xuống hết chỉ vì một câu nói:
- Tim cậu bị suy nhược hay sao? Nên đi khám đi mắc công đang nói chuyện cậu lại lăn ra đau tim thì tôi không biết cứu như thế nào đâu.
Anh té từ trên cao té xuống tâm trạng hơi bực bội nên quay đi chỗ khác không thèm trả lời cô một lời, Cảnh Phi thấy thái độ anh quay 360° cô khó hiểu bảo:
- Tôi hỏi sao cậu không trả lời? Cậu khinh tôi à? Cái tên này, nhớ nhá không trả lời thì đừng có mong tôi nói chuyện với cậu.
Hoàng Du tâm trạng không vui lại nghe những lời khó nghe nên cậu càng không muốn trả lời Cảnh Phi. Hôm nay là ngày thi đánh cầu lông toàn trường trong Thành Phố. Phương Hà và Minh Khôi được trường bầu cử đi thi và tất nhiên là đội cỗ vũ cũng được chia làm hai loại một bên là dàng nữ sinh hùng hậu và là fan cuồng của Chàng hot boy Minh Khôi, một bên là toàn những anh chàng lực lưỡng khoe cơ bắp làm náo loạn trên sân đấu để cổ vũ cho nàng hotgirl Phương Hà.
Đang trên sân đấu khởi động tay chân thì bà chị Phương Hà chạy qua khoe khoang dàn cỗ vũ của mình:
- Sao thấy mấy anh trai bên dàn cỗ vũ của tôi thế nào? Vừa lực lưỡng cơ bắp còn cuồn cuộn là tôi phải chọn lọc mới ra được đó.
Minh Khôi không thèm liếc mắt nhìn một cái, tay vẫn khởi động nhẹ nhàng đáp lại cô:
- Ồ ra vậy, bà thích cơ bắp à? Bà nhìn sang mấy em chân dài bên tôi đi cũng là tôi chọn lọc ra đó chứ đâu nấm lùn như bà.
Bị chọc tức đến chiều cao của bản thân, Phương Hà mặt bừng bừng sắc khí quát lớn:
- Tôi dù gì cũng cao 1m67, trong mắt ông như vậy mà là nấm lùn à!
Minh Khôi thản nhiên gật gật đầu ra vẻ đồng ý:
- Dưới 1m7 thì là nấm lùn hết, đứng còn thua tôi một cái đầu, mỗi lần cãi nhau ngước mặt lên có thấy mỏi cổ không vậy bà chị!
Minh khôi vừa dứt câu thì đằng sao đã có tiếng gọi thanh thoát của Chiêu Lâm:
- Minh Khôi Phương Hà!
Phương Hà đang có chút không vui nhưng thấy Chiêu Lâm đi cùng với Đoàn tới thì cô cũng ngây ngơ hỏi:
- Hai người đi chung với nhau à?
Chiêu Lâm vội tự tin nói:
- Không đi cùng xe, nhưng mà là đi vô đây chung với nhau đó em.
Đoàn cũng lên tiếng đáp sau:
- Gặp nhau trong đây rồi đi chung thôi, hai người sắp thi chưa?
Phương Hà còn xì mặt ra nhìn tên khó ưa trước mắt mình là Minh Khôi, cô rằng giọng từng tiếng như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó:
- Tụi em đang giao lưu một chút với nhau, cũng may là mấy anh chị tới kịp không là có án mạng tại đây rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.