Chương 102: Điều Em Muốn Nhất.
Vương Hàn Lâm
19/09/2023
Ngày qua ngày… mọi thứ dường như trở lại trong trạng thái bình thường nhất.
Hôm nay cô đã đề nghị anh cho mình gặp Minh Khôi, tất nhiên là anh không từ chối, anh đã liên hệ với cậu ấy dành một ít thời gian để đến gặp cô, và Minh Khôi đã đồng ý khi anh được nghe nói đến sự việc của Cảnh Phi.
Trong ngày hôm nay đã dành ra cả buổi trưa để nói chuyện phiếm với cô ở
trong phòng, Minh Khôi không đề cập đến các vấn đề cũ anh chỉ nói những
chuyện của hiện tại về anh và cuộc sống xung quanh:
- Vì chúng ta đều sinh ra ở vạch đích nên việc đi làm trở nên rất dễ dàng, tôi cũng chưa phụ ba được nhiều, nhưng khi cảm thấy bản thân bắt đầu trưởng thành thì tôi mới biết quý trọng cuộc sống này hơn. Chúng ta cũng không còn nhỏ nữa… cũng sắp 21 rồi.
- Ừ...
Cô ngồi tựa mình vào thành giường, cất giọng đều đều hỏi:
- Ông có giận gì tôi không?
Minh Khôi lắc đầu, mỉm cười đáp:
- Không! Bà là bạn thân của tôi mà, sao có thể giận lâu như vậy được. Tôi không làm được đâu, xin lỗi vì lúc trước có phần nặng lời với bà… nếu đổi ngược lại là tôi, tôi cũng sẽ làm như Phương Hà vậy!
Cô rưng rưng nước mắt cắn chặt môi, nỗi đau mà cô gây ra cho Khôi và Phương Hà chính là thứ vũ khí mỗi khi nhớ đến nó điều ghim chặt trong tim, cô cất giọng run run, uất ức nói:
- Xin lỗi… tôi biết đã trải qua nỗi đau đó như thế nào… thật tình xin lỗi...
Minh Khôi cũng không kìm được nước mắt mà khóc, anh nắm chặt tay Cảnh Phi, miệng không ngừng an ủi cô bạn thân này:
- Đừng kích động quá, tôi biết hiện giờ bà cũng đau khổ hơn tôi! Hãy tự chăm sóc tốt cho mình… những chuyện cũ rồi chúng ta cứ để cho nó qua đi, sống là phải biết nhìn vào thực tại, đừng tự dằn vặt mình nữa… bây giờ tôi chỉ muốn người bạn là bà phải sống hạnh phúc thôi...
Cô giang hai tay chồm đến ôm Minh Khôi, anh cũng đáp trả lại cái ôm từ cô, trong lòng tôi thầm nhủ: "Cuộc đời này của tôi… gặp được những người bạn như hai người thật không hối hận, nhưng ông à… ông nói phải, sống là phải biết nhìn về thực tại… nhưng xin lỗi ông… xin lỗi ông..."
Sau khi Minh Khôi rời đi, cô cũng đi theo ra tiễn cậu ấy, đứng ở trước sân nhìn bóng xe ấy đi khuất, miệng vẫn luôn cười mỉm cho đến khi Đoàn đi lại đứng kế bên cô, anh hỏi:
- Em còn muốn gì không?
- Tôi muốn đi chơi với bé Sin và nấu một bữa ăn cho ba Huỳnh… tôi còn muốn đốt một nén nhang cho mẹ anh, sau đó sẽ tới viếng mộ của ba Hoàng và Hà… À còn cho bé Cãi ăn nữa, nó đã già rồi tôi để ý thấy chân nó rất yếu, anh nên gọi bác sĩ thú y đến điều trị cho nó.
Nói xong cô quay sang nhìn anh rồi cười, sau đó thì quay lưng đi vào trong, anh cảm nhận được ở cô một loại cảm giác rất lạ nên kể từ ngày hôm đó đã bảo vú Hồng lên ngủ chung với cô. Trong đêm hôm đó cô đã nói chuyện rất nhiều với vú Hồng, cô hỏi luyên thuyên mọi thứ về ba và về người phụ nữ đã sinh ra cô, vú Hồng chỉ bảo với cô rằng, cô nên thương ba mình hay vì nói về người đàn bà đó. Cô cũng hiểu những gì vú Hồng nói, nhưng cô luôn thắc mắc là ba cô vì sao lại lên cơn đau tim? Chắc là người phụ ấy đã nói gì đó khiến ông không chịu được đã kích mà đột tử tại chỗ.
Cả việc lộ thuốc mà ông hay đem theo cũng bị đá bay từ sân thượng xuống mặt đường lộ. Đến giờ cô vẫn giữ lọ thuốc của ông, không hỏi nhiều về chuyện đó nữa cô nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Đến sáng hôm sau thì thay cho mình một bộ đồ có màu xanh ngọc, hôm nay cô có hẹn với bé Sin tất nhiên là cô vẫn để Đoàn đi cùng nếu không con bé sẽ đòi ba mà không thấy ba đâu cả.
Suốt đoạn đường cả hai cũng không ai nói với ai câu nào, cô kéo cửa kính xuống và hưởng thụ cái không khí gió trời, còn anh cứ vài ba phút lại quay sang nhìn cô một cái rồi cũng thôi. Từ hôm cô phát điên tự rạch tay mình cho đến giờ thì không còn những chịu chứng đó nữa, anh nửa mừng nửa lo, sợ rằng cô sẽ đè nén mọi thứ trong lòng rồi xin ra bệnh trầm cảm.
Trong lúc chờ đèn đỏ, anh luôn nhìn về phía cô, nhưng cô chẳng hề quay mặt qua nhìn anh. Anh để ý thấy bàn tay lạnh lẽo ấy vẫn luôn đang đặt ở trên đùi nên liền với tới dùng tay mình nắm chặt lấy tay cô, dù vậy cô vẫn không quay đầu nhìn anh, lúc này anh chỉ biết cười khổ, anh nói ra tâm tư trong lòng mình:
- Em có thể quay qua nhìn anh một cái thôi được không?
Cô nghe được những lời này cũng không buồn nghĩ ngợi nữa mà khẽ cúi đầu xuống nhìn vào bàn tay được anh nắm, sau đó thì nghiêng đầu qua nhìn về phía anh. Trái tim của cả hai lại rung động trước ánh mắt của đối phương, anh nhìn cô không rời cũng chẳng chợp mắt lấy một cái. Đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh nhưng cả hai vẫn chìm đắm trong ánh mắt của đối phương, trong sâu thẳm đấy là nỗi nhớ da diết kiềm theo sự bi thương của tình yêu mà hai người đã dành cho nhau. Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc… dù bên ngoài tiếng bóp kèn inh ỏi nhưng bên trong không gian này là dành cho hai người.
Anh tiến sát gần môi cô rồi nhẹ nhàng trao cho cô một nụ hôn gió, cô nhắm mắt lại cảm nhận được vị đắng vị chua chát san lẫn cả sự đau thương của nụ hôn này, đây chắc có lẽ là nụ hôn mà cô thấy ấm lòng nhất từ trước tới nay. Cô mong được một cuộc sống an nhàn, mong được cảm giác bình yên, giản dị, bên cạnh người con trai này, nhưng rồi tất cả chỉ còn lại là niềm đau tinh thần lẫn thể xác, nước mắt của sự chia lìa.
- Vì chúng ta đều sinh ra ở vạch đích nên việc đi làm trở nên rất dễ dàng, tôi cũng chưa phụ ba được nhiều, nhưng khi cảm thấy bản thân bắt đầu trưởng thành thì tôi mới biết quý trọng cuộc sống này hơn. Chúng ta cũng không còn nhỏ nữa… cũng sắp 21 rồi.
- Ừ...
Cô ngồi tựa mình vào thành giường, cất giọng đều đều hỏi:
- Ông có giận gì tôi không?
Minh Khôi lắc đầu, mỉm cười đáp:
- Không! Bà là bạn thân của tôi mà, sao có thể giận lâu như vậy được. Tôi không làm được đâu, xin lỗi vì lúc trước có phần nặng lời với bà… nếu đổi ngược lại là tôi, tôi cũng sẽ làm như Phương Hà vậy!
Cô rưng rưng nước mắt cắn chặt môi, nỗi đau mà cô gây ra cho Khôi và Phương Hà chính là thứ vũ khí mỗi khi nhớ đến nó điều ghim chặt trong tim, cô cất giọng run run, uất ức nói:
- Xin lỗi… tôi biết đã trải qua nỗi đau đó như thế nào… thật tình xin lỗi...
Minh Khôi cũng không kìm được nước mắt mà khóc, anh nắm chặt tay Cảnh Phi, miệng không ngừng an ủi cô bạn thân này:
- Đừng kích động quá, tôi biết hiện giờ bà cũng đau khổ hơn tôi! Hãy tự chăm sóc tốt cho mình… những chuyện cũ rồi chúng ta cứ để cho nó qua đi, sống là phải biết nhìn vào thực tại, đừng tự dằn vặt mình nữa… bây giờ tôi chỉ muốn người bạn là bà phải sống hạnh phúc thôi...
Cô giang hai tay chồm đến ôm Minh Khôi, anh cũng đáp trả lại cái ôm từ cô, trong lòng tôi thầm nhủ: "Cuộc đời này của tôi… gặp được những người bạn như hai người thật không hối hận, nhưng ông à… ông nói phải, sống là phải biết nhìn về thực tại… nhưng xin lỗi ông… xin lỗi ông..."
Sau khi Minh Khôi rời đi, cô cũng đi theo ra tiễn cậu ấy, đứng ở trước sân nhìn bóng xe ấy đi khuất, miệng vẫn luôn cười mỉm cho đến khi Đoàn đi lại đứng kế bên cô, anh hỏi:
- Em còn muốn gì không?
- Tôi muốn đi chơi với bé Sin và nấu một bữa ăn cho ba Huỳnh… tôi còn muốn đốt một nén nhang cho mẹ anh, sau đó sẽ tới viếng mộ của ba Hoàng và Hà… À còn cho bé Cãi ăn nữa, nó đã già rồi tôi để ý thấy chân nó rất yếu, anh nên gọi bác sĩ thú y đến điều trị cho nó.
Nói xong cô quay sang nhìn anh rồi cười, sau đó thì quay lưng đi vào trong, anh cảm nhận được ở cô một loại cảm giác rất lạ nên kể từ ngày hôm đó đã bảo vú Hồng lên ngủ chung với cô. Trong đêm hôm đó cô đã nói chuyện rất nhiều với vú Hồng, cô hỏi luyên thuyên mọi thứ về ba và về người phụ nữ đã sinh ra cô, vú Hồng chỉ bảo với cô rằng, cô nên thương ba mình hay vì nói về người đàn bà đó. Cô cũng hiểu những gì vú Hồng nói, nhưng cô luôn thắc mắc là ba cô vì sao lại lên cơn đau tim? Chắc là người phụ ấy đã nói gì đó khiến ông không chịu được đã kích mà đột tử tại chỗ.
Cả việc lộ thuốc mà ông hay đem theo cũng bị đá bay từ sân thượng xuống mặt đường lộ. Đến giờ cô vẫn giữ lọ thuốc của ông, không hỏi nhiều về chuyện đó nữa cô nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Đến sáng hôm sau thì thay cho mình một bộ đồ có màu xanh ngọc, hôm nay cô có hẹn với bé Sin tất nhiên là cô vẫn để Đoàn đi cùng nếu không con bé sẽ đòi ba mà không thấy ba đâu cả.
Suốt đoạn đường cả hai cũng không ai nói với ai câu nào, cô kéo cửa kính xuống và hưởng thụ cái không khí gió trời, còn anh cứ vài ba phút lại quay sang nhìn cô một cái rồi cũng thôi. Từ hôm cô phát điên tự rạch tay mình cho đến giờ thì không còn những chịu chứng đó nữa, anh nửa mừng nửa lo, sợ rằng cô sẽ đè nén mọi thứ trong lòng rồi xin ra bệnh trầm cảm.
Trong lúc chờ đèn đỏ, anh luôn nhìn về phía cô, nhưng cô chẳng hề quay mặt qua nhìn anh. Anh để ý thấy bàn tay lạnh lẽo ấy vẫn luôn đang đặt ở trên đùi nên liền với tới dùng tay mình nắm chặt lấy tay cô, dù vậy cô vẫn không quay đầu nhìn anh, lúc này anh chỉ biết cười khổ, anh nói ra tâm tư trong lòng mình:
- Em có thể quay qua nhìn anh một cái thôi được không?
Cô nghe được những lời này cũng không buồn nghĩ ngợi nữa mà khẽ cúi đầu xuống nhìn vào bàn tay được anh nắm, sau đó thì nghiêng đầu qua nhìn về phía anh. Trái tim của cả hai lại rung động trước ánh mắt của đối phương, anh nhìn cô không rời cũng chẳng chợp mắt lấy một cái. Đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh nhưng cả hai vẫn chìm đắm trong ánh mắt của đối phương, trong sâu thẳm đấy là nỗi nhớ da diết kiềm theo sự bi thương của tình yêu mà hai người đã dành cho nhau. Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc… dù bên ngoài tiếng bóp kèn inh ỏi nhưng bên trong không gian này là dành cho hai người.
Anh tiến sát gần môi cô rồi nhẹ nhàng trao cho cô một nụ hôn gió, cô nhắm mắt lại cảm nhận được vị đắng vị chua chát san lẫn cả sự đau thương của nụ hôn này, đây chắc có lẽ là nụ hôn mà cô thấy ấm lòng nhất từ trước tới nay. Cô mong được một cuộc sống an nhàn, mong được cảm giác bình yên, giản dị, bên cạnh người con trai này, nhưng rồi tất cả chỉ còn lại là niềm đau tinh thần lẫn thể xác, nước mắt của sự chia lìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.