Chương 57: Hôn Lễ Hỗn Loạn p1
Vương Hàn Lâm
16/07/2023
Tôi và con Hà nhìn nhau rồi tự cười, tình bạn giữa chúng tôi cũng phải
nói là khá trắc trở, nó cũng là một trong những người luôn tìm kiếm tôi
suốt bao năm tôi mất tích. Đến khi gặp lại nó vẫn không hề kiếm thêm một người bạn nào mà chỉ chờ tôi, phải nói là tôi may mắn lắm mới có một
người bạn tâm đầu ý hợp như nó. Tôi có tất cả chỉ riêng tình cảm của anh là tôi không thể hiểu được...
Chỉ còn 30 phút nữa là đến giờ tôi bước lên lễ đài rồi, chính thức sẽ trở thành vợ của anh. Nhưng lúc này tôi lại chẳng thấy con Hà đâu, vì nó là phụ dâu mà giờ lại biến mất một cách kì lạ như vậy, khách khứa đều đã có mặt, trong buổi lễ cưới này còn có sự góp mặt của Ông Huỳnh. Tôi đã cho người đi tìm kiếm khắp nơi trong nhà hàng và ngay cả chuyện này tôi cũng không nói cho ai biết. Tự nhủ thầm trong lòng: "Con Hà nó có thể đi đâu được, lúc nãy mình thấy rất bất an, có khi nào nó bị chuyện gì ở đâu đó thì sao, chỉ còn 30 phút, mình phải tự đi kiếm vậy."
Ngẫm nghĩ rồi cô đứng dậy dặn dò với những người ở lại:
- Tôi đi đây một lát.
- Sắp tới giờ rồi, cô còn tính đi đâu
- Tôi sẽ quay về thôi, bây giờ phụ dâu còn chưa tới thì tôi phải tự đi kiếm cô ấy, cô đừng lo quá.
Dứt câu tôi dùng hai tay vén váy lên cao, chân vẫn còn mang đôi guốc vừa chạy vừa đi kiếm giáp vòng trong phòng vệ sinh cả những nơi ít người đi lại. Tôi còn chạy ngang qua cả lễ đường của chính mình ở bên ngoài, nhiều khách mời cũng chứng kiến được cảnh một cô dâu tay xách váy chạy ngang qua họ, nhưng họ tuyệt nhiên không biết tôi là cô dâu của ai.
Đến khi đôi chân tôi không chịu được cảnh mang guốc chạy như thế này nữa, thì mới quyết định vứt nó sang một bên, cũng chính lúc này tôi đang đứng gần thang máy thì một cảnh đập vào mắt tôi ngay bây giờ. Tầm bảy tám tên mặc áo đen, trong số chúng đang bế thứ gì đó rất to lớn kích cỡ như một con người được bọc lại bằng bao tải đen nhưng một bên chân vẫn lòi ra, đôi chân ấy, đôi giày ấy làm tôi kinh hoàng. "Đó không phải là giày của Hà sao." Tôi không chừng trừ thêm một giây phút nào, trước khi cánh cửa thang máy đóng lại, tôi vẫn kịp chạy lại dùng tay chắn ngay cánh cửa ấy và hỏi, giọng tôi có chút run rẩy nhưng ánh mắt không thể rời khỏi cái bao tải mà một trong số chúng đang bế:
- Các người… đang bế thứ gì đằng sau vậy?
Một trong số bọn chúng nhìn tôi, lạnh nhạt trả lời:
- Không phải chuyện của cô.
Một trong số chúng vừa dứt lời thì tôi đã nhanh miệng dò hỏi:
- Tôi đang tìm kiếm một cô gái, cô ấy là phù dâu của tôi, mặc một chiếc váy trắng kiểu cấu cũng khá giống với tôi, chẳng thay các người đã gặp qua chưa. Mà cái bao tải kia, tôi thấy nó khá cồn kền đấy, tôi có thể xem bên trong được không?
- Cô nghĩ sao nếu tôi không đồng ý!
- Vậy thì… tôi tự mình xem vậy?
Vừa dứt lời, tôi liền dùng hết sức hét lên thật lớn để bảo vệ và mọi người xung quanh nghi ngờ:
- Bới người ta ơi, có người bắt cóc bạn tôi này, bảo vệ đâu rồi, mau lại đây nhanh lên đi.
Vừa la vừa vẫy tay để báo hiệu cho người khác, đang la ó đến khàn giọng thì một cánh tay bạo lực kéo tôi vào thang máy rồi mạnh bạo bịt chặt miệng tôi lại. Phải đến khi cánh cửa thang máy khép lại, tôi mới thấy cái bóng của bảo vệ chạy vào nhưng đã không còn kịp nữa, tôi biết bọn này đến đây có mục đích khác nhìn vóc dáng của chúng, tôi cứ thấy quen quen chẳng thay bọn họ là....
Đã hơn 30 phút đồng hồ mà chờ đợi mãi vẫn chưa thấy cô dâu xuất hiện, bản thân Đoàn có chút xót ruột cùng lúc đó Minh Khôi bước vào, anh đến hơi trễ nhưng vẫn còn kịp vì cô dâu vẫn chưa xuất hiện nên chưa thể làm lê được. Lúc này Đoàn không chờ được nữa, anh đi xuống lễ đài đang tính đi đến phòng cô dâu thì cánh cửa nơi cô dâu sẽ xuất hiện liền bật mở nhưng người chạy vào lại không phải là cô dâu của anh, mà là vú Hồng với một vài người làm. Tai anh như ù đi khi nghe thấy vú Hồng hốt hoảng vừa chạy vừa hét lớn, giọng bà ngắt quãng ức lên như khóc:
- Ông chủ ơi... Đoàn ơi… Cảnh Phi với con bé Hà, mất tích rồi… tìm kiếm suốt nãy giờ vẫn chưa tìm thấy hai đứa.
Ông Hoàng đứng dậy, cố gắng thật bình tĩnh hỏi lại:
- Chuyện gì vậy? Sao lại không tìm thấy, không phải hai đứa nó ở trong phòng cô dâu hay sao? Bà vú bà nói cái gì vậy hả?
- Tôi… có bảo vệ làm chứng, họ nhìn thấy một đám người bắt cóc Cảnh Phi và bé Hà đi ngườ
Thời khắc này, cả Đoàn cùng Minh Khôi và Hoàng Du đã không giữ được bình tĩnh mà chạy ra ngoài sảnh, bỏ mặc tất cả khách mời ở đằng sau, ông Huỳnh trầm tĩnh đến lạ, ông bèn nói với thư ký kế bên:
- Mau đi xem mọi chuyện là do ai làm, phải ngăn cản nó lại, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Huỳnh Thành.
Một lúc sau, cả đám cưới được bảo vệ giải tán, cảnh sát bao vay từ trên xuống dưới của tòa nhà hàng. Xem xuất camera thì thấy rõ được chiếc xe đáng nghi ấy còn cả biển số xe nhưng là biển giả, Đoàn chợt nhớ ra một chuyện liền nói:
- Định vị điện thoại của Cảnh Phi, từ lúc cô ấy xảy ra nhiều chuyện, tôi đã lén cài vào để tiện giám sát cô ấy hơn.
Chỉ còn 30 phút nữa là đến giờ tôi bước lên lễ đài rồi, chính thức sẽ trở thành vợ của anh. Nhưng lúc này tôi lại chẳng thấy con Hà đâu, vì nó là phụ dâu mà giờ lại biến mất một cách kì lạ như vậy, khách khứa đều đã có mặt, trong buổi lễ cưới này còn có sự góp mặt của Ông Huỳnh. Tôi đã cho người đi tìm kiếm khắp nơi trong nhà hàng và ngay cả chuyện này tôi cũng không nói cho ai biết. Tự nhủ thầm trong lòng: "Con Hà nó có thể đi đâu được, lúc nãy mình thấy rất bất an, có khi nào nó bị chuyện gì ở đâu đó thì sao, chỉ còn 30 phút, mình phải tự đi kiếm vậy."
Ngẫm nghĩ rồi cô đứng dậy dặn dò với những người ở lại:
- Tôi đi đây một lát.
- Sắp tới giờ rồi, cô còn tính đi đâu
- Tôi sẽ quay về thôi, bây giờ phụ dâu còn chưa tới thì tôi phải tự đi kiếm cô ấy, cô đừng lo quá.
Dứt câu tôi dùng hai tay vén váy lên cao, chân vẫn còn mang đôi guốc vừa chạy vừa đi kiếm giáp vòng trong phòng vệ sinh cả những nơi ít người đi lại. Tôi còn chạy ngang qua cả lễ đường của chính mình ở bên ngoài, nhiều khách mời cũng chứng kiến được cảnh một cô dâu tay xách váy chạy ngang qua họ, nhưng họ tuyệt nhiên không biết tôi là cô dâu của ai.
Đến khi đôi chân tôi không chịu được cảnh mang guốc chạy như thế này nữa, thì mới quyết định vứt nó sang một bên, cũng chính lúc này tôi đang đứng gần thang máy thì một cảnh đập vào mắt tôi ngay bây giờ. Tầm bảy tám tên mặc áo đen, trong số chúng đang bế thứ gì đó rất to lớn kích cỡ như một con người được bọc lại bằng bao tải đen nhưng một bên chân vẫn lòi ra, đôi chân ấy, đôi giày ấy làm tôi kinh hoàng. "Đó không phải là giày của Hà sao." Tôi không chừng trừ thêm một giây phút nào, trước khi cánh cửa thang máy đóng lại, tôi vẫn kịp chạy lại dùng tay chắn ngay cánh cửa ấy và hỏi, giọng tôi có chút run rẩy nhưng ánh mắt không thể rời khỏi cái bao tải mà một trong số chúng đang bế:
- Các người… đang bế thứ gì đằng sau vậy?
Một trong số bọn chúng nhìn tôi, lạnh nhạt trả lời:
- Không phải chuyện của cô.
Một trong số chúng vừa dứt lời thì tôi đã nhanh miệng dò hỏi:
- Tôi đang tìm kiếm một cô gái, cô ấy là phù dâu của tôi, mặc một chiếc váy trắng kiểu cấu cũng khá giống với tôi, chẳng thay các người đã gặp qua chưa. Mà cái bao tải kia, tôi thấy nó khá cồn kền đấy, tôi có thể xem bên trong được không?
- Cô nghĩ sao nếu tôi không đồng ý!
- Vậy thì… tôi tự mình xem vậy?
Vừa dứt lời, tôi liền dùng hết sức hét lên thật lớn để bảo vệ và mọi người xung quanh nghi ngờ:
- Bới người ta ơi, có người bắt cóc bạn tôi này, bảo vệ đâu rồi, mau lại đây nhanh lên đi.
Vừa la vừa vẫy tay để báo hiệu cho người khác, đang la ó đến khàn giọng thì một cánh tay bạo lực kéo tôi vào thang máy rồi mạnh bạo bịt chặt miệng tôi lại. Phải đến khi cánh cửa thang máy khép lại, tôi mới thấy cái bóng của bảo vệ chạy vào nhưng đã không còn kịp nữa, tôi biết bọn này đến đây có mục đích khác nhìn vóc dáng của chúng, tôi cứ thấy quen quen chẳng thay bọn họ là....
Đã hơn 30 phút đồng hồ mà chờ đợi mãi vẫn chưa thấy cô dâu xuất hiện, bản thân Đoàn có chút xót ruột cùng lúc đó Minh Khôi bước vào, anh đến hơi trễ nhưng vẫn còn kịp vì cô dâu vẫn chưa xuất hiện nên chưa thể làm lê được. Lúc này Đoàn không chờ được nữa, anh đi xuống lễ đài đang tính đi đến phòng cô dâu thì cánh cửa nơi cô dâu sẽ xuất hiện liền bật mở nhưng người chạy vào lại không phải là cô dâu của anh, mà là vú Hồng với một vài người làm. Tai anh như ù đi khi nghe thấy vú Hồng hốt hoảng vừa chạy vừa hét lớn, giọng bà ngắt quãng ức lên như khóc:
- Ông chủ ơi... Đoàn ơi… Cảnh Phi với con bé Hà, mất tích rồi… tìm kiếm suốt nãy giờ vẫn chưa tìm thấy hai đứa.
Ông Hoàng đứng dậy, cố gắng thật bình tĩnh hỏi lại:
- Chuyện gì vậy? Sao lại không tìm thấy, không phải hai đứa nó ở trong phòng cô dâu hay sao? Bà vú bà nói cái gì vậy hả?
- Tôi… có bảo vệ làm chứng, họ nhìn thấy một đám người bắt cóc Cảnh Phi và bé Hà đi ngườ
Thời khắc này, cả Đoàn cùng Minh Khôi và Hoàng Du đã không giữ được bình tĩnh mà chạy ra ngoài sảnh, bỏ mặc tất cả khách mời ở đằng sau, ông Huỳnh trầm tĩnh đến lạ, ông bèn nói với thư ký kế bên:
- Mau đi xem mọi chuyện là do ai làm, phải ngăn cản nó lại, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Huỳnh Thành.
Một lúc sau, cả đám cưới được bảo vệ giải tán, cảnh sát bao vay từ trên xuống dưới của tòa nhà hàng. Xem xuất camera thì thấy rõ được chiếc xe đáng nghi ấy còn cả biển số xe nhưng là biển giả, Đoàn chợt nhớ ra một chuyện liền nói:
- Định vị điện thoại của Cảnh Phi, từ lúc cô ấy xảy ra nhiều chuyện, tôi đã lén cài vào để tiện giám sát cô ấy hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.