Có Một Ma Quân Rất Cưng Chiều Ta
Chương 53: Vứt Bỏ Người Giúp Đỡ Mình
Nịnh Mông Quái Tinh
06/09/2021
Trấn nhỏ rất náo nhiệt, đồ vật bên đường cũng là thứ Phượng Tê Ngô chưa từng thấy, nhưng bây giờ không phải là lúc đi dạo phố, ba người tìm cái khách điếm với tốc độ nhanh nhất.
Phượng Tê Ngô kêu tiểu nhị bưng một thùng nước nóng lên để tắm rửa, lăn lộn cả ngày, trên người toàn là mùi hôi, phải tắm một cái mới được.
Bên kia, Tô Thanh Hàn trở về phòng, ngồi xuống, lực lượng trong thân thể đã hút không ít chân khí của hắn lúc hắn đối kháng xà yêu, muốn khôi phục hoàn toàn e là có chút khó khăn.
Mộ Dung Cảnh Dật lại biến mất.
Hôm sau, Phượng Tê Ngô dậy sớm, đêm qua ngủ rất yên ổn, hôm nay tràn đầy tinh thần.
Gõ cửa Tô Thanh Hàn: "Sư phụ."
"Vào đi."
Sắc mặt Tô Thanh Hàn trông tốt hơn hôm qua nhiều, khôi phục vẻ ôn nhuận như ngọc thường ngày, Phượng Tê Ngô thấy cũng vui lây.
"Chúng ta xuống dưới ăn cơm đi." Cái bụng kêu lên không đúng lúc.
Hai người mới vừa xuống lầu đã nhìn thấy Mộ Dung Cảnh Dật với dáng vẻ uể oải ỉu xìu, đôi mắt xanh tím ngồi ngẩn người ở đó.
"Ngươi sao vậy?" Phượng Tê Ngô khom người quơ quơ ở trước mặt hắn.
Không có phản ứng.
"Mộ Dung Cảnh Dật."
Vẫn không có phản ứng.
Đột nhiên nàng vỗ bàn dọa Mộ Dung Cảnh Dật sợ đến giật nảy lên.
Hắn thấy rõ người trước mắt mới cố nén tức giận: "Làm gì vậy?"
"Ta gọi ngươi mà ngươi không để ý đến ta, còn đứng đó làm gì?"
"Ta đang suy nghĩ."
Tô Thanh Hàn hừ lạnh.
"Ngươi làm gì thế?"
Tô Thanh Hàn không để ý tới hắn mà cứ thế ăn cơm của mình.
"Đây là thái độ của ngươi đối với ân nhân cứu mạng sao?"
"Ta không cần ngươi cứu."
"Nếu không nhờ ta thì ngươi đã sớm bị xà yêu kia hút hết tinh khí."
"Ngươi cảm thấy xà yêu kia có mấy cái mạng?" Tô Thanh Hàn lạnh lùng nhìn hắn.
Đúng là xà yêu kia không có mạng để tiêu thụ, tuy nói người trước mắt không còn cao cao tại thượng như trước đây, nhưng vẫn không ai dám động đến hắn.
"Nhưng đó cũng là ta cứu ngươi."
Phượng Tê Ngô vội vàng giảng hòa: "Được rồi, được rồi, nhanh ăn cơm đi, d*truyen*com, đợi lát nữa sẽ nguội mất."
Không thể phủ nhận đúng là Mộ Dung Cảnh Dật cứu bọn họ, nếu không nhờ hắn thì lúc ấy thật không biết phải làm thế nào.
Tối hôm qua nằm ở trên giường suy nghĩ một lúc lâu, dù cho bát tự không hợp thì bây giờ hắn cũng đã là ân nhân cứu mạng của mình, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp bằng một dòng suối, huống chi đây là ơn cứu mạng nên thái độ của Phượng Tê Ngô thay đổi một trăm tám mươi độ với Mộ Dung Cảnh Dật.
"Ngươi còn muốn ăn cái gì không?"
Mộ Dung Cảnh Dật giật mình nhìn chung quanh, xác định Phượng Tê Ngô đang nói chuyện với mình, vẻ mặt hắn thay đổi tương đối phong phú: "Ngươi đang nói chuyện với ta?"
"Chẳng lẽ đối diện ta còn có người thứ hai sao?"
Hai tay Mộ Dung Cảnh Dật vòng ngực, nhìn nàng với vẻ hết sức cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì? Muốn hạ độc trong thức ăn của ta?"
"…"
Đã như vậy thì coi như ta chưa nói gì là được.
"Sư phụ, lát nữa chúng ta đi khám đại phu đi."
"Không cần, ta đã không sao."
"Hay là khám một chút đi, như vậy con cũng yên tâm."
"Tê Nhi quên vi sư cũng biết y thuật?"
Cũng đúng, độc thuật của sư phụ rất lợi hại, như vậy xem ra cũng không có chuyện gì lớn.
"Vậy chúng ta đi ra ngoài dạo đi, hôm qua lúc vào con nhìn thấy bên cạnh có rất nhiều đồ chơi trông rất là mới lạ."
Hai người vừa đi vừa nói cho đến khi không còn bóng dáng thì Mộ Dung Cảnh Dật mới nhận ra.
"Này, các ngươi chờ ta với."
Hắn đi theo sau lưng hai người giống như một người hầu.
"Sư phụ, bên kia có cửa hàng may mặc, chúng ta đi xem thử đi."
"Được."
Ba người cùng đi đến cửa hàng may mặc, trong tiệm đầy người, buôn bán tương đối đắt hàng.
"Sư phụ, cái này rất hợp với người."
Phượng Tê Ngô đi vào lập tức nhìn thấy một cái áo gấm màu trăng non, ống tay áo và cổ áo cũng thêu hoa văn đóa mây, rất phụ họa khí chất của Tô Thanh Hàn.
Chưởng quỹ cười đi tới: "Ánh mắt cô nương thật tốt, đây là sợi thiên ti thượng hạng, editorAnieNg, còn mời sư phụ Tô Hàng thêu, cô xem hoa văn tinh xảo nhẵn nhụi cỡ nào."
"Sư phụ, hay là mua cái này đi."
"Được." Tô Thanh Hàn nhẹ cong môi.
"Cái này ta cũng rất thích, chưởng quỹ, ta muốn thêm một cái nữa." Mộ Dung Cảnh Dật sau lưng không phục.
Chưởng quỹ ngại ngùng: "Chỉ còn một cái cuối cùng này thôi."
"Vậy ngươi xem ta và hắn ai hợp hơn."
"Xin đừng làm khó ta."
Phượng Tê Ngô lẳng lặng nhìn, cố nén cơn tức trong lòng: "Chưởng quỹ, gói cái này lại cho hắn."
"Sư phụ, con cảm thấy cái màu xanh da trời này hợp với người hơn.”
Áo gấm màu xanh da trời bên cạnh có thêu cây trúc bên hông, ống tay áo thêu một đóa hoa lan nho nhỏ, trông lịch sự tao nhã hơn.
"Đều nghe Tê Nhi."
Phượng Tê Ngô lại đi dạo trong tiệm một lát, phát hiện một bộ đồ màu xanh da trời, váy thêu hoa hải đường mà nàng thích nhất.
"Chưởng quỹ, gói ba món này lại đi."
Chưởng quỹ vui như nở hoa trong khi khuôn mặt Mộ Dung Cảnh Dật đau khổ, rất là thú vị.
Phượng Tê Ngô kêu tiểu nhị bưng một thùng nước nóng lên để tắm rửa, lăn lộn cả ngày, trên người toàn là mùi hôi, phải tắm một cái mới được.
Bên kia, Tô Thanh Hàn trở về phòng, ngồi xuống, lực lượng trong thân thể đã hút không ít chân khí của hắn lúc hắn đối kháng xà yêu, muốn khôi phục hoàn toàn e là có chút khó khăn.
Mộ Dung Cảnh Dật lại biến mất.
Hôm sau, Phượng Tê Ngô dậy sớm, đêm qua ngủ rất yên ổn, hôm nay tràn đầy tinh thần.
Gõ cửa Tô Thanh Hàn: "Sư phụ."
"Vào đi."
Sắc mặt Tô Thanh Hàn trông tốt hơn hôm qua nhiều, khôi phục vẻ ôn nhuận như ngọc thường ngày, Phượng Tê Ngô thấy cũng vui lây.
"Chúng ta xuống dưới ăn cơm đi." Cái bụng kêu lên không đúng lúc.
Hai người mới vừa xuống lầu đã nhìn thấy Mộ Dung Cảnh Dật với dáng vẻ uể oải ỉu xìu, đôi mắt xanh tím ngồi ngẩn người ở đó.
"Ngươi sao vậy?" Phượng Tê Ngô khom người quơ quơ ở trước mặt hắn.
Không có phản ứng.
"Mộ Dung Cảnh Dật."
Vẫn không có phản ứng.
Đột nhiên nàng vỗ bàn dọa Mộ Dung Cảnh Dật sợ đến giật nảy lên.
Hắn thấy rõ người trước mắt mới cố nén tức giận: "Làm gì vậy?"
"Ta gọi ngươi mà ngươi không để ý đến ta, còn đứng đó làm gì?"
"Ta đang suy nghĩ."
Tô Thanh Hàn hừ lạnh.
"Ngươi làm gì thế?"
Tô Thanh Hàn không để ý tới hắn mà cứ thế ăn cơm của mình.
"Đây là thái độ của ngươi đối với ân nhân cứu mạng sao?"
"Ta không cần ngươi cứu."
"Nếu không nhờ ta thì ngươi đã sớm bị xà yêu kia hút hết tinh khí."
"Ngươi cảm thấy xà yêu kia có mấy cái mạng?" Tô Thanh Hàn lạnh lùng nhìn hắn.
Đúng là xà yêu kia không có mạng để tiêu thụ, tuy nói người trước mắt không còn cao cao tại thượng như trước đây, nhưng vẫn không ai dám động đến hắn.
"Nhưng đó cũng là ta cứu ngươi."
Phượng Tê Ngô vội vàng giảng hòa: "Được rồi, được rồi, nhanh ăn cơm đi, d*truyen*com, đợi lát nữa sẽ nguội mất."
Không thể phủ nhận đúng là Mộ Dung Cảnh Dật cứu bọn họ, nếu không nhờ hắn thì lúc ấy thật không biết phải làm thế nào.
Tối hôm qua nằm ở trên giường suy nghĩ một lúc lâu, dù cho bát tự không hợp thì bây giờ hắn cũng đã là ân nhân cứu mạng của mình, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp bằng một dòng suối, huống chi đây là ơn cứu mạng nên thái độ của Phượng Tê Ngô thay đổi một trăm tám mươi độ với Mộ Dung Cảnh Dật.
"Ngươi còn muốn ăn cái gì không?"
Mộ Dung Cảnh Dật giật mình nhìn chung quanh, xác định Phượng Tê Ngô đang nói chuyện với mình, vẻ mặt hắn thay đổi tương đối phong phú: "Ngươi đang nói chuyện với ta?"
"Chẳng lẽ đối diện ta còn có người thứ hai sao?"
Hai tay Mộ Dung Cảnh Dật vòng ngực, nhìn nàng với vẻ hết sức cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì? Muốn hạ độc trong thức ăn của ta?"
"…"
Đã như vậy thì coi như ta chưa nói gì là được.
"Sư phụ, lát nữa chúng ta đi khám đại phu đi."
"Không cần, ta đã không sao."
"Hay là khám một chút đi, như vậy con cũng yên tâm."
"Tê Nhi quên vi sư cũng biết y thuật?"
Cũng đúng, độc thuật của sư phụ rất lợi hại, như vậy xem ra cũng không có chuyện gì lớn.
"Vậy chúng ta đi ra ngoài dạo đi, hôm qua lúc vào con nhìn thấy bên cạnh có rất nhiều đồ chơi trông rất là mới lạ."
Hai người vừa đi vừa nói cho đến khi không còn bóng dáng thì Mộ Dung Cảnh Dật mới nhận ra.
"Này, các ngươi chờ ta với."
Hắn đi theo sau lưng hai người giống như một người hầu.
"Sư phụ, bên kia có cửa hàng may mặc, chúng ta đi xem thử đi."
"Được."
Ba người cùng đi đến cửa hàng may mặc, trong tiệm đầy người, buôn bán tương đối đắt hàng.
"Sư phụ, cái này rất hợp với người."
Phượng Tê Ngô đi vào lập tức nhìn thấy một cái áo gấm màu trăng non, ống tay áo và cổ áo cũng thêu hoa văn đóa mây, rất phụ họa khí chất của Tô Thanh Hàn.
Chưởng quỹ cười đi tới: "Ánh mắt cô nương thật tốt, đây là sợi thiên ti thượng hạng, editorAnieNg, còn mời sư phụ Tô Hàng thêu, cô xem hoa văn tinh xảo nhẵn nhụi cỡ nào."
"Sư phụ, hay là mua cái này đi."
"Được." Tô Thanh Hàn nhẹ cong môi.
"Cái này ta cũng rất thích, chưởng quỹ, ta muốn thêm một cái nữa." Mộ Dung Cảnh Dật sau lưng không phục.
Chưởng quỹ ngại ngùng: "Chỉ còn một cái cuối cùng này thôi."
"Vậy ngươi xem ta và hắn ai hợp hơn."
"Xin đừng làm khó ta."
Phượng Tê Ngô lẳng lặng nhìn, cố nén cơn tức trong lòng: "Chưởng quỹ, gói cái này lại cho hắn."
"Sư phụ, con cảm thấy cái màu xanh da trời này hợp với người hơn.”
Áo gấm màu xanh da trời bên cạnh có thêu cây trúc bên hông, ống tay áo thêu một đóa hoa lan nho nhỏ, trông lịch sự tao nhã hơn.
"Đều nghe Tê Nhi."
Phượng Tê Ngô lại đi dạo trong tiệm một lát, phát hiện một bộ đồ màu xanh da trời, váy thêu hoa hải đường mà nàng thích nhất.
"Chưởng quỹ, gói ba món này lại đi."
Chưởng quỹ vui như nở hoa trong khi khuôn mặt Mộ Dung Cảnh Dật đau khổ, rất là thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.