Chương 21
Toncap
11/05/2022
- Hôm nay á?....ngày bình thường - Thiên Du làm ngơ
Nghe xong câu đó, tâm trạng Nhi bỗng tối sầm, im biệt luôn. Chẳng là hôm nay là sinh nhật Nhi, cả buổi sáng thấy Thiên Du kiểu không nhớ gì, cô cố tình nhắc lại vậy mà người kia đúng là không nhớ luôn. Về phần Thiên Du, thực ra cô nhớ rất rõ nhưng vẫn giả bộ làm ngơ không nhớ gì.
Đến công ty, Thiên Du đi cất xe còn Nhi thì đi thẳng vào phòng làm việc luôn. Bình thường hai người sẽ đợi nhau nhưng vì một người đang tỏ ra ngu ngơ nên người kia giận không đợi luôn.
Đến chiều khi đã hết giờ làm, Nhi đi sang phòng bên để gọi Thiên Du về thì chẳng thấy người đâu.
- Em tìm Thiên Du phải không? - anh Vũ làm cùng phòng Thiên Du nói
- Dạ vâng, anh có biết chị ấy đi đâu rồi không ạ? - Nhi hỏi
- Lúc nãy Thiên Du nói mình bị đau đầu, xin về trước rồi. Em ấy không nói với em sao?
- Chị ấy không có nói gì với em. Vậy cảm ơn anh em về trước - nói xong Nhi chạy ra ngoài bắt taxi
Trên đường về cô vừa lo lắng cho người kia vừa cảm thấy giận vì tại sao lại không nói cho cô một tiếng. Về đến nhà ( mấy hôm nay Thiên Du thường ở nhà Nhi), cô đẩy cửa thật nhanh đi vào gọi to
- Tiều Du...Tiểu Du... chị có sao không? Sao chưa nói gì mà đã về nhà rồi - Nhi nói nhưng không có một tiếng đáp lại
" Tại sao nhà cửa lại tối om thế này, hôm nay đi mình đâu có kéo rèm cửa" Nhi đi tới chỗ công tắc bóng điện vừa bật lên thì thấy ở trên bàn là một chiếc bánh kem và một hộp quà to. Trong lòng cô cảm thấy vui sướng vô cùng tiến lại gần thì từ phía sau một người đang ôm chặt cô, ghé sát vào tai cô mà nói:
- Chúc mừng sinh nhật em yêu
Trong cái ôm của Thiên Du, Nhi như có thứ gì đó đang nhảy múa trong lòng, ước gì thời gian mãi dừng lại tại đây. Cô quay lại chưa kịp làm gì thì người kia đã đặt một nụ hôn lên môi cô, vừa dừng lại Thiên Du đã nở một nụ cười tươi.
- Em nghĩ chị quên cơ chứ - Nhi đánh nhẹ vào cánh tay Thiên Du trách móc
- Tại sao tôi lại quên được ngày mà thiên thần của tôi được sinh ra cơ chứ *cười* - Thiên Du hôn nhẹ vào má Nhi
- Em là người bình thường thôi, không phải thiên thần gì đâu *má ửng đỏ* - nói vậy thôi nhưng trong lòng Nhi thích lắm
- Đối với tôi em mãi là thiên thần. Em mở hộp quà kia đi - Thiên Du kéo tay Nhi lại bàn
Nhi từ từ tháo bỏ chiếc nơ đỏ, mở chiếc nắp ra cô thích thú hơn bao giờ hết. Bên trong là một chú cún con, là giống chó Alaska màu trắng xám đang vẫy đuôi, bám lên chiếc hộp. Từ lâu Nhi nói với Thiên Du là mình muốn nuôi thú cưng không ngờ là chị ấy vẫn nhớ. Cô bế chú cún lên nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, mắt cô như muốn khóc vậy. Ngửa mặt lên nhìn Thiên Du cười vui như một đứa trẻ.
- Em thích không? - Thiên Du hỏi
Nhi gật đầu rồi vuốt ve bộ lông mềm mại kia.
- Em rất thích, chị vẫn còn nhớ là em muốn nuôi thú cưng sao? - Nhi nói
- Quên sao được, tôi định tặng em lâu rồi nhưng chưa có cơ hội. Hiện tại là lúc thích hợp nhất. Em muốn đặt tên cho nó là gì?
- Em chưa nghĩ ra, chị có cái tên nào hay không? - Nhi bối rối nói
- Em thấy Aki thế nào? - Thiên Du nghĩ đại một cái tên
- Cũng được ạ. Vậy từ nay mày tên là Aki nha - Nhi vừa nói vừa nhẹ nhàng bế chú cún lên cao
Nhi đặt Aki xuống ghế đứng dậy bất ngờ ôm lấy Thiên Du, ôm thật chặt khiến người kia không khỏi hoang mang.
- Em sao vậy? sao lại khóc? - Thiên Du thắc mắc
- Em không biết, hiện tại em thấy rất hạnh phúc - Nhi cũng không hiểu tại sao nước mắt mình lại rơi.
- A vậy tôi đã phạm tội lớn nha. Tội của tôi là làm một thiên thần rơi nước mắt - Thiên Du đẩy nhẹ người Nhi ra, ghé mặt gần lại người kia và lau đi những giọt nước mắt.
- Hôm nay là ngày vui tại sao em lại khóc chứ. Ngoan, chúng ta ăn bánh thôi - Thiên Du kéo tay Nhi ngồi xuống ghế
Hai người cứ như vậy trải qua ngày sinh nhật thật hạnh phúc bên nhau.
Nghe xong câu đó, tâm trạng Nhi bỗng tối sầm, im biệt luôn. Chẳng là hôm nay là sinh nhật Nhi, cả buổi sáng thấy Thiên Du kiểu không nhớ gì, cô cố tình nhắc lại vậy mà người kia đúng là không nhớ luôn. Về phần Thiên Du, thực ra cô nhớ rất rõ nhưng vẫn giả bộ làm ngơ không nhớ gì.
Đến công ty, Thiên Du đi cất xe còn Nhi thì đi thẳng vào phòng làm việc luôn. Bình thường hai người sẽ đợi nhau nhưng vì một người đang tỏ ra ngu ngơ nên người kia giận không đợi luôn.
Đến chiều khi đã hết giờ làm, Nhi đi sang phòng bên để gọi Thiên Du về thì chẳng thấy người đâu.
- Em tìm Thiên Du phải không? - anh Vũ làm cùng phòng Thiên Du nói
- Dạ vâng, anh có biết chị ấy đi đâu rồi không ạ? - Nhi hỏi
- Lúc nãy Thiên Du nói mình bị đau đầu, xin về trước rồi. Em ấy không nói với em sao?
- Chị ấy không có nói gì với em. Vậy cảm ơn anh em về trước - nói xong Nhi chạy ra ngoài bắt taxi
Trên đường về cô vừa lo lắng cho người kia vừa cảm thấy giận vì tại sao lại không nói cho cô một tiếng. Về đến nhà ( mấy hôm nay Thiên Du thường ở nhà Nhi), cô đẩy cửa thật nhanh đi vào gọi to
- Tiều Du...Tiểu Du... chị có sao không? Sao chưa nói gì mà đã về nhà rồi - Nhi nói nhưng không có một tiếng đáp lại
" Tại sao nhà cửa lại tối om thế này, hôm nay đi mình đâu có kéo rèm cửa" Nhi đi tới chỗ công tắc bóng điện vừa bật lên thì thấy ở trên bàn là một chiếc bánh kem và một hộp quà to. Trong lòng cô cảm thấy vui sướng vô cùng tiến lại gần thì từ phía sau một người đang ôm chặt cô, ghé sát vào tai cô mà nói:
- Chúc mừng sinh nhật em yêu
Trong cái ôm của Thiên Du, Nhi như có thứ gì đó đang nhảy múa trong lòng, ước gì thời gian mãi dừng lại tại đây. Cô quay lại chưa kịp làm gì thì người kia đã đặt một nụ hôn lên môi cô, vừa dừng lại Thiên Du đã nở một nụ cười tươi.
- Em nghĩ chị quên cơ chứ - Nhi đánh nhẹ vào cánh tay Thiên Du trách móc
- Tại sao tôi lại quên được ngày mà thiên thần của tôi được sinh ra cơ chứ *cười* - Thiên Du hôn nhẹ vào má Nhi
- Em là người bình thường thôi, không phải thiên thần gì đâu *má ửng đỏ* - nói vậy thôi nhưng trong lòng Nhi thích lắm
- Đối với tôi em mãi là thiên thần. Em mở hộp quà kia đi - Thiên Du kéo tay Nhi lại bàn
Nhi từ từ tháo bỏ chiếc nơ đỏ, mở chiếc nắp ra cô thích thú hơn bao giờ hết. Bên trong là một chú cún con, là giống chó Alaska màu trắng xám đang vẫy đuôi, bám lên chiếc hộp. Từ lâu Nhi nói với Thiên Du là mình muốn nuôi thú cưng không ngờ là chị ấy vẫn nhớ. Cô bế chú cún lên nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, mắt cô như muốn khóc vậy. Ngửa mặt lên nhìn Thiên Du cười vui như một đứa trẻ.
- Em thích không? - Thiên Du hỏi
Nhi gật đầu rồi vuốt ve bộ lông mềm mại kia.
- Em rất thích, chị vẫn còn nhớ là em muốn nuôi thú cưng sao? - Nhi nói
- Quên sao được, tôi định tặng em lâu rồi nhưng chưa có cơ hội. Hiện tại là lúc thích hợp nhất. Em muốn đặt tên cho nó là gì?
- Em chưa nghĩ ra, chị có cái tên nào hay không? - Nhi bối rối nói
- Em thấy Aki thế nào? - Thiên Du nghĩ đại một cái tên
- Cũng được ạ. Vậy từ nay mày tên là Aki nha - Nhi vừa nói vừa nhẹ nhàng bế chú cún lên cao
Nhi đặt Aki xuống ghế đứng dậy bất ngờ ôm lấy Thiên Du, ôm thật chặt khiến người kia không khỏi hoang mang.
- Em sao vậy? sao lại khóc? - Thiên Du thắc mắc
- Em không biết, hiện tại em thấy rất hạnh phúc - Nhi cũng không hiểu tại sao nước mắt mình lại rơi.
- A vậy tôi đã phạm tội lớn nha. Tội của tôi là làm một thiên thần rơi nước mắt - Thiên Du đẩy nhẹ người Nhi ra, ghé mặt gần lại người kia và lau đi những giọt nước mắt.
- Hôm nay là ngày vui tại sao em lại khóc chứ. Ngoan, chúng ta ăn bánh thôi - Thiên Du kéo tay Nhi ngồi xuống ghế
Hai người cứ như vậy trải qua ngày sinh nhật thật hạnh phúc bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.