Có Một Tên Công Paylak Đã Trọng Sinh Rồi
Chương 26: Cho cậu một biển sao
Đa Kim Thiếu Nữ Miêu
08/10/2021
Tại ngôi nhà cổ nào đó cách rất xa thành phố A, một người phụ nữ ăn mặc tao nhã cao quý tắt TV đi, đôi tay giao nhau đặt trên bụng, không biết suy nghĩ cái gì.
Một người đàn ông tuấn mỹ thoạt nhìn rất trẻ tuổi thật cẩn thận mà gọi một tiếng "Mẹ", "Ngài xem...... Nếu không thì đón nó trở về nha? Tốt xấu gì cũng là con trai của Hồi Hồi."
"Nó thấy tin tức này chưa?" Người phụ nữ không có biểu cảm gì hỏi.
Tên đàn ông đáp: "Hẳn là chưa nhìn thấy, em ấy đã nhốt mình một tháng rồi."
Người phụ nữ cười lạnh, "Nếu không phải gương mặt của nó giống y đúc như mẹ, mẹ còn nghi ngờ nó có phải con ruột mẹ hay không kìa, chỉ vì Bạc Quân chơi đàn bà mà đạp hư thân thể của mình, rốt cuộc nó có đầu óc hay không?"
Tên đàn ông gục đầu xuống, không dám hé răng.
Người phụ nữ có chút mệt mỏi mà vẫy vẫy tay, "Chuyện này đừng để cho nó biết, nếu nó biết rồi làm loạn lên, Bạc Quân càng thấy phiền nó."
Tên đàn ông không thể nhịn được nữa, nhưng giọng nói vẫn mềm yếu, "Mẹ, nhưng Thích Bạc Quân chơi quá nhiều, đã có con riêng luôn rồi, những con ả đó một đám đến diễu võ dương oai trước mặt Hồi Hồi, Thích Bạc Quân cũng mặc kệ, hắn ta không xem Hồi Hồi là người, mà xem em ấy là chó! Dù nhà của chúng ta nghèo túng nhưng cũng không lưu lạc đến loại tình trạng này mà, mẹ, nếu không để cho bọn họ ly hôn đi?"
Sắc mặt người phụ nữ biến đổi, "Câm miệng, mày thì biết cái gì! Nếu không phải có Bạc Quân thì hiện tại nhà của chúng ta có thể có cái cảnh tốt đẹp này sao? Mày có thể trông cậy vào ba mày chống đỡ cái nhà này à? Hay là mày có thể? Em trai mày có thể? Mày dựa vào việc em gái mày gả cho Bạc Quân mới có thể tiếp tục ăn chơi đàng điếm, nếu mày biết thương em mày thì sao ngay từ đầu mày không ngăn cản? Hiện tại chiếm hết tiện nghi, còn muốn làm người tốt?"
Tên đàn ông bị bà ta nói cho sắc mặt thành đỏ hồng, đầu càng ngày càng cúi thấp, gần như không nhấc lên được.
Người phụ nữ nói: "Cho dù Bạc Quân có nhiều đàn bà ở ngoài đi nữa, nhưng mấy đứa con riêng cũng chưa từng dùng tới, Diệu Minh mới là con của hắn ta, gia nghiệp Thích gia chỉ thuộc về Diệu Minh mà thôi, nó là mẹ của Diệu Minh, không nghĩ cách lấy lòng Bạc Quân thì thôi, còn dùng sức kéo chân sau Diệu Minh nữa!"
Tên đàn ông đỏ con mắt, "Mẹ, mẹ à......!"
Người phụ nữ trừng mắt nhìn gã một cái, tiếp tục nói: "Nếu không phải do nó từng lên giường với thằng nhóc nghèo kia, còn sinh một đứa con nữa thì Bạc Quân cũng không đến mức như vậy, đàn ông giống như Bạc Quân, trong lòng có nỗi niềm cũng là bình thường, nhưng hắn ta đối xử tốt với Diệu Minh, hắn ta thích Diệu Minh, chỉ vậy là đủ rồi, nếu mày muốn về sau được tiếp tục mua siêu xe, mua biệt thự cao cấp, trải qua thoải mái thì ngậm cái miệng mày lại. Em gái mày đang ở trong phúc không biết hưởng, mày không cần học theo nó."
Tên đàn ông không nói, một lát sau mới nhỏ giọng hỏi: "Vậy cậu con trai kia của em ấy làm sao bây giờ mẹ? Chúng ta cho Tạ Thanh Hà 30 vạn, Tạ Thanh Hà nói không là không, con còn rơi vào tay em trai anh ta......"
Người phụ nữ tự hỏi một lát, nói: "Lúc trước có chứng cứ chuyển khoản, tìm ra rồi thì nói luật sư đưa cho thằng nhóc kia đi, nó muốn kiện thì kiện, không kiện mẹ cũng không muốn quản, đừng để nó xuất hiện trước mắt mẹ là được."
Tên đàn ông không nói gì nữa. Người phụ nữ đến tuổi này, cho dù bảo dưỡng có tốt đi nữa thì khóe mắt vẫn có nếp nhăn rất nhỏ nơi khoé mắt như cũ, cũng rất dễ mỏi mệt, bà ta vẫy vẫy tay, nói: "Con ra ngoài đi, mẹ muốn ngủ."
Tên đàn ông nhẹ nhàng đồng ý, gục đầu xuống đi ra ngoài.
Cuối tuần này Tạ Trọng Tinh không về—— nơi đó đã không phải là nhà của y nữa rồi.
Y tiếp tục đi làm gia sư.
Hiện giờ y cũng coi như nổi danh, chỉ cần trong nhà có TV thì cơ bản đều có thể thấy tin tức kia. Gia đình nơi y dạy học cũng là một hộ khá giàu có, chủ nhân gia đình là một cặp vợ chồng rất có tình người, sau khi kết thúc lần gia sư này, bà chủ ra mặt, nói phải cho y thêm tiền lương.
Nhưng lương theo giờ hiện tại của y đã rất cao rồi, nên Tạ Trọng Tinh từ chối.
Bà chủ cũng không kiên trì nữa, đưa luôn cho y một tháng tiền lương gia sư. Cậu bé học sinh trung học cơ sở mà y dạy hơi thấp người, trắng trẻo, mềm mại, lại thích ăn kẹo nên răng không được tốt cho lắm, thời điểm Tạ Trọng Tinh sắp đi, bé chạy băng băng vào trong phòng, lấy một túi chocolate nhân rượu ra đưa cho y, cực kỳ ngoan ngoãn nói: "Anh ơi, em không thể ăn kẹo nữa, cái này cho anh ăn nè."
Tạ Trọng Tinh nhận lấy, thấp giọng nói: "Cảm ơn Nhiên Nhiên."
Bé trai nhỏ lén lút nói: "Anh phải cố lên nha, thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, gây kinh diễm cho mọi người luôn."
Tạ Trọng Tinh nở nụ cười, nói: "Anh sẽ, em cũng cố lên."
Từ trong nhà bé trai ra ngoài, y mở ra phong thư mà bà chủ cho y, chỉ nhìn thoáng qua đã biết bà ấy hẳn là cho nhiều hơn mấy trăm tệ.
Tạ Trọng Tinh đứng tại chỗ trong chốc lát, đáy mắt có một chút chua xót.
Trở lại ký túc xá, y hỏi Chung Nhất Minh mượn điện thoại, liên hệ Tần Chung Việt.
Thanh âm Tần Chung Việt ở bên kia vẫn rất có sức sống như cũ, "Alo, Tinh Tinh à, sao cậu có thời gian gọi điện thoại cho tôi vậy?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Lương gia sư của tôi mới có, muốn mời cậu ăn cơm."
Tần Chung Việt nói: "Được nha! Khi nào nè?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Cậu rảnh khi nào thì mời khi đó."
Tần Chung Việt nói: "Với cậu thì lúc nào tôi cũng rảnh hết á, vậy buổi tối hôm nay nha?"
Tạ Trọng Tinh nhẹ giọng nói: "Có thể."
Tần Chung Việt hê hê nở nụ cười, "Đây là lần thứ hai cậu gọi cho tôi đó, nếu cậu có điện thoại thì tốt rồi, như vậy tôi có thể gọi cho cậu mỗi ngày luôn."
Tạ Trọng Tinh còn chưa nói, đã nghe Tần Chung Việt ở bên kia tiếp tục nói: "Giọng cậu ở trong điện thoại cũng dễ nghe như vậy, tôi rất thích đó nha."
Tạ Trọng Tinh: "...... Cậu là vua nịnh nọt sao?"
Tần Chung Việt lặng lẽ nói: "Tôi là vua nịnh nọt chỉ thuộc về cậu thôi!"
Tạ Trọng Tinh nhịn không được nở nụ cười, y cầm lòng không đậu cũng đè thấp giọng theo, mềm nhẹ nói: "Không nói nữa, tôi đang mượn điện thoại, buổi tối gặp lại."
Tần Chung Việt nói: "Buổi tối gặp nha, Tinh Tinh!"
Tạ Trọng Tinh nghe thấy hắn gọi cái biệt danh này, còn chưa kịp phản ứng thì Tần Chung Việt bên kia đã cúp trước rồi, y nhìn nhìn điện thoại, khóe môi vẫn còn ý cười chưa tan đi, y đưa điện thoại lại cho Chung Nhất Minh, nói một câu: "Cảm ơn."
Chung Nhất Minh nhìn y, trong lòng nhảy dựng, hỏi: "Gọi điện cho Tần Chung Việt?"
Tạ Trọng Tinh gật gật đầu, nói: "Mời cậu ấy ăn một bữa cơm tối."
Tâm tình Chung Nhất Minh phức tạp, mấy ngày này hai người bọn họ càng ngày càng gần nhau, chờ lúc cậu ta phát hiện thì cậu ta đã có chút chen vào không lọt nổi.
Nhưng muốn chán ghét Tần Chung Việt, không biết vì sao, Chung Nhất Minh cũng làm không được.
Chung Nhất Minh trầm mặc một lát, nói: "Tình cảm hiện tại của hai cậu thật tốt."
Tạ Trọng Tinh nhớ tới bản mặt vừa bảnh vừa ngốc kia của Tần Chung Việt, khóe môi hơi cong lên, cười một chút, "Ừ."
Chung Nhất Minh nhìn y lộ ra tươi cười như vậy, tim đột nhiên đập gia tốc.
Cậu ta rất ít khi thấy Tạ Trọng Tinh cười, hiện tại, tần suất cậu ấy cười giống như càng ngày càng nhiều, mà hết thảy biến hóa này, đều là vì Tần Chung Việt.
Là Tần Chung Việt có thể mang đến nụ cười cho cậu ấy, không phải mình.
Đáy lòng Chung Nhất Minh dâng lên một tầng thương cảm nhàn nhạt, trên mặt lại khẽ cười, nói: "Buổi tối sớm trở về một chút, nếu trễ cũng không sao, bên quản lý kí túc xá tôi sẽ nói giúp cậu."
Tạ Trọng Tinh kỳ quái nhìn cậu ta một cái, đáp: "Sẽ không trễ, ăn xong cơm chiều thì về liền."
Chung Nhất Minh ra chủ ý: "Có lẽ các cậu còn đi xem phim nữa."
Tạ Trọng Tinh nhẹ nhàng lắc đầu, y không có thời gian đó.
Chung Nhất Minh không nói nữa.
Buổi tối 6 giờ, Tạ Trọng Tinh gặp được Tần Chung Việt.
Tần Chung Việt hình như cố ý trang điểm một xíu xiu, tóc có chút xoã tung, mặc một chiếc áo thun đen đơn giản và đôi giày thể thao màu trắng, cả người rất có sức sống thanh xuân.
Hắn đang dựa vào bên cạnh xe xem điện thoại của mình, nghe thấy Tạ Trọng Tinh gọi hắn một tiếng thì lập tức ngẩng mặt, đôi mắt sáng rực nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, "Tinh Tinh!"
Âm thanh hắn gọi Tạ Trọng Tinh nhiệt tình và tràn đầy tình cảm đến không thèm che giấu chút nào như thế.
Cơ bản không ai dùng biệt danh Tinh Tinh này xưng hô với Tạ Trọng Tinh, cho dù hai người Tạ Quốc Húc và Lưu Tú chỉ kêu lên ngắn ngủi vài lần nhưng cũng không đủ làm cho Tạ Trọng Tinh có miếng cảm xúc nào, chỉ có Tần Chung Việt, hắn mới gọi biệt danh này.
Tạ Trọng Tinh không biết vì cái gì, đối với sự nhiệt tình của hắn như vậy thì có chút ngượng ngùng khó hiểu, lỗ tai cũng có chút nóng lên, y đi qua đó, ra vẻ bình tĩnh đánh giá trên dưới Tần Chung Việt, nói: "Hôm nay cậu rất đẹp trai."
Tần Chung Việt cũng trả lời: "Cậu cũng vậy! Hôm nay cậu rất đẹp, là ngôi sao sáng nhất trong trời đêm!"
Tạ Trọng Tinh ngẩng đầu nhìn bầu trời đã hơi tối một chút, nói: "Hôm nay không có sao."
Tần Chung Việt tiếp một câu, "Cho nên cậu sáng nhất nha! Đúng rồi, ăn cơm ở chỗ nào đây?"
Tạ Trọng Tinh nhìn thoáng qua siêu xe sau lưng hắn, nói: "Trung tâm thành phố có một tiệm cơm, hương vị không tồi."
Tần Chung Việt ân cần kéo cửa xe ra cho y, "Vậy đi, chúng ta đi ăn cơm."
Tạ Trọng Tinh ngồi trên xe, Tần Chung Việt cũng ngồi lên theo, đóng cửa xe.
Lần này ngược lại không cần Tần Chung Việt nhắc nhở thì Tạ Trọng Tinh đã chủ động thắt đai an toàn rồi, Tần Chung Việt nhìn động tác nhanh nhẹn thắt xong đai an toàn của y, miệng chẹp chẹp một chút, có xíu xiu tiếc nuối.
Nhưng mà rất nhanh lực chú ý của hắn chuyển đến chỗ khác.
Hắn sờ sờ phía dưới ghế dựa rồi lấy ra một máy chiếu nhỏ, nói với tài xế một tiếng hạ kính chắn xuống, tắt đèn xe đi mới quay đầu nhìn Tạ Trọng Tinh, thần thần bí bí mà nói: "Tôi cho cậu xem đồ tốt nè."
Nói xong thì để máy chiếu lên điện thoại, rất nhanh, trên trần xe màu đen lập tức xuất hiện một biển sao màu lam.
Ngực Tạ Trọng Tinh chững lại, bên tai truyền đến giọng nói trong sáng dễ nghe của Tần Chung Việt, "Thế nào, đẹp không?"
Sau một lúc lâu Tạ Trọng Tinh mới nhẹ giọng nói: "Đẹp."
Tần Chung Việt nhẹ nhàng chuyển động màn hình, máy chiếu sao trời cũng xoay tròn theo, mỗi sao trời đều lóng lánh như vậy, phảng phất như thật sự làm cho người ta đặt mình bên trong biển sao đó.
Tần Chung Việt hạ giọng nói: "Nếu đêm nay không có sao, tôi sẽ cho cậu một trời sao. Tinh Tinh ơi, về sau phải luôn vui vẻ nha, tôi sẽ luôn ở bên cậu, cậu muốn cái gì tôi cũng sẽ cho cậu, không để cho người khác bắt nạt cậu nữa, nếu ai dám bắt nạt cậu, tôi sẽ liều mạng với nó!" Nói đến lời sau, hắn còn giơ nắm tay lên, múa may một chút trong không trung.
Tạ Trọng Tinh cảm giác chính mình như trở nên yếu ớt hơn, cho dù có đi qua gian nan cỡ nào cũng sẽ không rớt nước mắt, nhưng hiện tại, y vẫn cảm thấy đôi mắt đang chua xót, nhưng y cũng không chán ghét cảm giác này.
Như vậy mới là bình thường, trong lòng y nghĩ, dừng lại một chút để bảo đảm bản thân nói chuyện không mang theo nghẹn ngào, mới chậm rãi mở miệng nói chuyện: "Cảm ơn nha."
Tần Chung Việt nói: "Không cần cảm ơn, không cần khách khí như vậy, cậu mà nói cảm ơn nữa là tôi giận cậu đó!"
Tạ Trọng Tinh quay đầu nhìn hắn, khóe môi cong lên, nở nụ cười, "Được, tôi không khách khí với cậu nữa."
Tần Chung Việt nhìn chằm chằm nụ cười của y, lẩm bẩm: "Cậu có thể cười với tôi, chính là lời cảm ơn tốt nhất rồi."
Tạ Trọng Tinh không biết tại sao hắn lại chấp nhất với nụ cười của mình như vậy, nhưng bị hắn nói trắng ra như vầy, y lại lúng túng một cách kỳ lạ.
Y ra vẻ bình tĩnh thong dong thu hồi ánh mắt dừng trên người Tần Chung Việt, nhìn một biển sao mênh mông trên trần xe kia.
Tần Chung Việt cũng thu hồi ánh mắt nhìn Tạ Trọng Tinh, hắn thay đổi vùng cực quang, máy chiếu này khắc lên một mảnh cực quang ở Bắc cực rõ ràng đến thế trên trần xe, tuy rằng trần xe không rộng lớn bằng bầu trời, nhưng vẫn lộng lẫy bắt mắt, quang hoa vô biên như cũ.
Tần Chung Việt nhỏ giọng nói: "Sau này tôi cùng cậu đến vùng địa cực xem cực quang được không?"
Tạ Trọng Tinh nhìn chăm chú vào khoảng cực quang này, nhẹ giọng đáp một câu: "Ừ, về sau cùng đi."
Một người đàn ông tuấn mỹ thoạt nhìn rất trẻ tuổi thật cẩn thận mà gọi một tiếng "Mẹ", "Ngài xem...... Nếu không thì đón nó trở về nha? Tốt xấu gì cũng là con trai của Hồi Hồi."
"Nó thấy tin tức này chưa?" Người phụ nữ không có biểu cảm gì hỏi.
Tên đàn ông đáp: "Hẳn là chưa nhìn thấy, em ấy đã nhốt mình một tháng rồi."
Người phụ nữ cười lạnh, "Nếu không phải gương mặt của nó giống y đúc như mẹ, mẹ còn nghi ngờ nó có phải con ruột mẹ hay không kìa, chỉ vì Bạc Quân chơi đàn bà mà đạp hư thân thể của mình, rốt cuộc nó có đầu óc hay không?"
Tên đàn ông gục đầu xuống, không dám hé răng.
Người phụ nữ có chút mệt mỏi mà vẫy vẫy tay, "Chuyện này đừng để cho nó biết, nếu nó biết rồi làm loạn lên, Bạc Quân càng thấy phiền nó."
Tên đàn ông không thể nhịn được nữa, nhưng giọng nói vẫn mềm yếu, "Mẹ, nhưng Thích Bạc Quân chơi quá nhiều, đã có con riêng luôn rồi, những con ả đó một đám đến diễu võ dương oai trước mặt Hồi Hồi, Thích Bạc Quân cũng mặc kệ, hắn ta không xem Hồi Hồi là người, mà xem em ấy là chó! Dù nhà của chúng ta nghèo túng nhưng cũng không lưu lạc đến loại tình trạng này mà, mẹ, nếu không để cho bọn họ ly hôn đi?"
Sắc mặt người phụ nữ biến đổi, "Câm miệng, mày thì biết cái gì! Nếu không phải có Bạc Quân thì hiện tại nhà của chúng ta có thể có cái cảnh tốt đẹp này sao? Mày có thể trông cậy vào ba mày chống đỡ cái nhà này à? Hay là mày có thể? Em trai mày có thể? Mày dựa vào việc em gái mày gả cho Bạc Quân mới có thể tiếp tục ăn chơi đàng điếm, nếu mày biết thương em mày thì sao ngay từ đầu mày không ngăn cản? Hiện tại chiếm hết tiện nghi, còn muốn làm người tốt?"
Tên đàn ông bị bà ta nói cho sắc mặt thành đỏ hồng, đầu càng ngày càng cúi thấp, gần như không nhấc lên được.
Người phụ nữ nói: "Cho dù Bạc Quân có nhiều đàn bà ở ngoài đi nữa, nhưng mấy đứa con riêng cũng chưa từng dùng tới, Diệu Minh mới là con của hắn ta, gia nghiệp Thích gia chỉ thuộc về Diệu Minh mà thôi, nó là mẹ của Diệu Minh, không nghĩ cách lấy lòng Bạc Quân thì thôi, còn dùng sức kéo chân sau Diệu Minh nữa!"
Tên đàn ông đỏ con mắt, "Mẹ, mẹ à......!"
Người phụ nữ trừng mắt nhìn gã một cái, tiếp tục nói: "Nếu không phải do nó từng lên giường với thằng nhóc nghèo kia, còn sinh một đứa con nữa thì Bạc Quân cũng không đến mức như vậy, đàn ông giống như Bạc Quân, trong lòng có nỗi niềm cũng là bình thường, nhưng hắn ta đối xử tốt với Diệu Minh, hắn ta thích Diệu Minh, chỉ vậy là đủ rồi, nếu mày muốn về sau được tiếp tục mua siêu xe, mua biệt thự cao cấp, trải qua thoải mái thì ngậm cái miệng mày lại. Em gái mày đang ở trong phúc không biết hưởng, mày không cần học theo nó."
Tên đàn ông không nói, một lát sau mới nhỏ giọng hỏi: "Vậy cậu con trai kia của em ấy làm sao bây giờ mẹ? Chúng ta cho Tạ Thanh Hà 30 vạn, Tạ Thanh Hà nói không là không, con còn rơi vào tay em trai anh ta......"
Người phụ nữ tự hỏi một lát, nói: "Lúc trước có chứng cứ chuyển khoản, tìm ra rồi thì nói luật sư đưa cho thằng nhóc kia đi, nó muốn kiện thì kiện, không kiện mẹ cũng không muốn quản, đừng để nó xuất hiện trước mắt mẹ là được."
Tên đàn ông không nói gì nữa. Người phụ nữ đến tuổi này, cho dù bảo dưỡng có tốt đi nữa thì khóe mắt vẫn có nếp nhăn rất nhỏ nơi khoé mắt như cũ, cũng rất dễ mỏi mệt, bà ta vẫy vẫy tay, nói: "Con ra ngoài đi, mẹ muốn ngủ."
Tên đàn ông nhẹ nhàng đồng ý, gục đầu xuống đi ra ngoài.
Cuối tuần này Tạ Trọng Tinh không về—— nơi đó đã không phải là nhà của y nữa rồi.
Y tiếp tục đi làm gia sư.
Hiện giờ y cũng coi như nổi danh, chỉ cần trong nhà có TV thì cơ bản đều có thể thấy tin tức kia. Gia đình nơi y dạy học cũng là một hộ khá giàu có, chủ nhân gia đình là một cặp vợ chồng rất có tình người, sau khi kết thúc lần gia sư này, bà chủ ra mặt, nói phải cho y thêm tiền lương.
Nhưng lương theo giờ hiện tại của y đã rất cao rồi, nên Tạ Trọng Tinh từ chối.
Bà chủ cũng không kiên trì nữa, đưa luôn cho y một tháng tiền lương gia sư. Cậu bé học sinh trung học cơ sở mà y dạy hơi thấp người, trắng trẻo, mềm mại, lại thích ăn kẹo nên răng không được tốt cho lắm, thời điểm Tạ Trọng Tinh sắp đi, bé chạy băng băng vào trong phòng, lấy một túi chocolate nhân rượu ra đưa cho y, cực kỳ ngoan ngoãn nói: "Anh ơi, em không thể ăn kẹo nữa, cái này cho anh ăn nè."
Tạ Trọng Tinh nhận lấy, thấp giọng nói: "Cảm ơn Nhiên Nhiên."
Bé trai nhỏ lén lút nói: "Anh phải cố lên nha, thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, gây kinh diễm cho mọi người luôn."
Tạ Trọng Tinh nở nụ cười, nói: "Anh sẽ, em cũng cố lên."
Từ trong nhà bé trai ra ngoài, y mở ra phong thư mà bà chủ cho y, chỉ nhìn thoáng qua đã biết bà ấy hẳn là cho nhiều hơn mấy trăm tệ.
Tạ Trọng Tinh đứng tại chỗ trong chốc lát, đáy mắt có một chút chua xót.
Trở lại ký túc xá, y hỏi Chung Nhất Minh mượn điện thoại, liên hệ Tần Chung Việt.
Thanh âm Tần Chung Việt ở bên kia vẫn rất có sức sống như cũ, "Alo, Tinh Tinh à, sao cậu có thời gian gọi điện thoại cho tôi vậy?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Lương gia sư của tôi mới có, muốn mời cậu ăn cơm."
Tần Chung Việt nói: "Được nha! Khi nào nè?"
Tạ Trọng Tinh nói: "Cậu rảnh khi nào thì mời khi đó."
Tần Chung Việt nói: "Với cậu thì lúc nào tôi cũng rảnh hết á, vậy buổi tối hôm nay nha?"
Tạ Trọng Tinh nhẹ giọng nói: "Có thể."
Tần Chung Việt hê hê nở nụ cười, "Đây là lần thứ hai cậu gọi cho tôi đó, nếu cậu có điện thoại thì tốt rồi, như vậy tôi có thể gọi cho cậu mỗi ngày luôn."
Tạ Trọng Tinh còn chưa nói, đã nghe Tần Chung Việt ở bên kia tiếp tục nói: "Giọng cậu ở trong điện thoại cũng dễ nghe như vậy, tôi rất thích đó nha."
Tạ Trọng Tinh: "...... Cậu là vua nịnh nọt sao?"
Tần Chung Việt lặng lẽ nói: "Tôi là vua nịnh nọt chỉ thuộc về cậu thôi!"
Tạ Trọng Tinh nhịn không được nở nụ cười, y cầm lòng không đậu cũng đè thấp giọng theo, mềm nhẹ nói: "Không nói nữa, tôi đang mượn điện thoại, buổi tối gặp lại."
Tần Chung Việt nói: "Buổi tối gặp nha, Tinh Tinh!"
Tạ Trọng Tinh nghe thấy hắn gọi cái biệt danh này, còn chưa kịp phản ứng thì Tần Chung Việt bên kia đã cúp trước rồi, y nhìn nhìn điện thoại, khóe môi vẫn còn ý cười chưa tan đi, y đưa điện thoại lại cho Chung Nhất Minh, nói một câu: "Cảm ơn."
Chung Nhất Minh nhìn y, trong lòng nhảy dựng, hỏi: "Gọi điện cho Tần Chung Việt?"
Tạ Trọng Tinh gật gật đầu, nói: "Mời cậu ấy ăn một bữa cơm tối."
Tâm tình Chung Nhất Minh phức tạp, mấy ngày này hai người bọn họ càng ngày càng gần nhau, chờ lúc cậu ta phát hiện thì cậu ta đã có chút chen vào không lọt nổi.
Nhưng muốn chán ghét Tần Chung Việt, không biết vì sao, Chung Nhất Minh cũng làm không được.
Chung Nhất Minh trầm mặc một lát, nói: "Tình cảm hiện tại của hai cậu thật tốt."
Tạ Trọng Tinh nhớ tới bản mặt vừa bảnh vừa ngốc kia của Tần Chung Việt, khóe môi hơi cong lên, cười một chút, "Ừ."
Chung Nhất Minh nhìn y lộ ra tươi cười như vậy, tim đột nhiên đập gia tốc.
Cậu ta rất ít khi thấy Tạ Trọng Tinh cười, hiện tại, tần suất cậu ấy cười giống như càng ngày càng nhiều, mà hết thảy biến hóa này, đều là vì Tần Chung Việt.
Là Tần Chung Việt có thể mang đến nụ cười cho cậu ấy, không phải mình.
Đáy lòng Chung Nhất Minh dâng lên một tầng thương cảm nhàn nhạt, trên mặt lại khẽ cười, nói: "Buổi tối sớm trở về một chút, nếu trễ cũng không sao, bên quản lý kí túc xá tôi sẽ nói giúp cậu."
Tạ Trọng Tinh kỳ quái nhìn cậu ta một cái, đáp: "Sẽ không trễ, ăn xong cơm chiều thì về liền."
Chung Nhất Minh ra chủ ý: "Có lẽ các cậu còn đi xem phim nữa."
Tạ Trọng Tinh nhẹ nhàng lắc đầu, y không có thời gian đó.
Chung Nhất Minh không nói nữa.
Buổi tối 6 giờ, Tạ Trọng Tinh gặp được Tần Chung Việt.
Tần Chung Việt hình như cố ý trang điểm một xíu xiu, tóc có chút xoã tung, mặc một chiếc áo thun đen đơn giản và đôi giày thể thao màu trắng, cả người rất có sức sống thanh xuân.
Hắn đang dựa vào bên cạnh xe xem điện thoại của mình, nghe thấy Tạ Trọng Tinh gọi hắn một tiếng thì lập tức ngẩng mặt, đôi mắt sáng rực nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, "Tinh Tinh!"
Âm thanh hắn gọi Tạ Trọng Tinh nhiệt tình và tràn đầy tình cảm đến không thèm che giấu chút nào như thế.
Cơ bản không ai dùng biệt danh Tinh Tinh này xưng hô với Tạ Trọng Tinh, cho dù hai người Tạ Quốc Húc và Lưu Tú chỉ kêu lên ngắn ngủi vài lần nhưng cũng không đủ làm cho Tạ Trọng Tinh có miếng cảm xúc nào, chỉ có Tần Chung Việt, hắn mới gọi biệt danh này.
Tạ Trọng Tinh không biết vì cái gì, đối với sự nhiệt tình của hắn như vậy thì có chút ngượng ngùng khó hiểu, lỗ tai cũng có chút nóng lên, y đi qua đó, ra vẻ bình tĩnh đánh giá trên dưới Tần Chung Việt, nói: "Hôm nay cậu rất đẹp trai."
Tần Chung Việt cũng trả lời: "Cậu cũng vậy! Hôm nay cậu rất đẹp, là ngôi sao sáng nhất trong trời đêm!"
Tạ Trọng Tinh ngẩng đầu nhìn bầu trời đã hơi tối một chút, nói: "Hôm nay không có sao."
Tần Chung Việt tiếp một câu, "Cho nên cậu sáng nhất nha! Đúng rồi, ăn cơm ở chỗ nào đây?"
Tạ Trọng Tinh nhìn thoáng qua siêu xe sau lưng hắn, nói: "Trung tâm thành phố có một tiệm cơm, hương vị không tồi."
Tần Chung Việt ân cần kéo cửa xe ra cho y, "Vậy đi, chúng ta đi ăn cơm."
Tạ Trọng Tinh ngồi trên xe, Tần Chung Việt cũng ngồi lên theo, đóng cửa xe.
Lần này ngược lại không cần Tần Chung Việt nhắc nhở thì Tạ Trọng Tinh đã chủ động thắt đai an toàn rồi, Tần Chung Việt nhìn động tác nhanh nhẹn thắt xong đai an toàn của y, miệng chẹp chẹp một chút, có xíu xiu tiếc nuối.
Nhưng mà rất nhanh lực chú ý của hắn chuyển đến chỗ khác.
Hắn sờ sờ phía dưới ghế dựa rồi lấy ra một máy chiếu nhỏ, nói với tài xế một tiếng hạ kính chắn xuống, tắt đèn xe đi mới quay đầu nhìn Tạ Trọng Tinh, thần thần bí bí mà nói: "Tôi cho cậu xem đồ tốt nè."
Nói xong thì để máy chiếu lên điện thoại, rất nhanh, trên trần xe màu đen lập tức xuất hiện một biển sao màu lam.
Ngực Tạ Trọng Tinh chững lại, bên tai truyền đến giọng nói trong sáng dễ nghe của Tần Chung Việt, "Thế nào, đẹp không?"
Sau một lúc lâu Tạ Trọng Tinh mới nhẹ giọng nói: "Đẹp."
Tần Chung Việt nhẹ nhàng chuyển động màn hình, máy chiếu sao trời cũng xoay tròn theo, mỗi sao trời đều lóng lánh như vậy, phảng phất như thật sự làm cho người ta đặt mình bên trong biển sao đó.
Tần Chung Việt hạ giọng nói: "Nếu đêm nay không có sao, tôi sẽ cho cậu một trời sao. Tinh Tinh ơi, về sau phải luôn vui vẻ nha, tôi sẽ luôn ở bên cậu, cậu muốn cái gì tôi cũng sẽ cho cậu, không để cho người khác bắt nạt cậu nữa, nếu ai dám bắt nạt cậu, tôi sẽ liều mạng với nó!" Nói đến lời sau, hắn còn giơ nắm tay lên, múa may một chút trong không trung.
Tạ Trọng Tinh cảm giác chính mình như trở nên yếu ớt hơn, cho dù có đi qua gian nan cỡ nào cũng sẽ không rớt nước mắt, nhưng hiện tại, y vẫn cảm thấy đôi mắt đang chua xót, nhưng y cũng không chán ghét cảm giác này.
Như vậy mới là bình thường, trong lòng y nghĩ, dừng lại một chút để bảo đảm bản thân nói chuyện không mang theo nghẹn ngào, mới chậm rãi mở miệng nói chuyện: "Cảm ơn nha."
Tần Chung Việt nói: "Không cần cảm ơn, không cần khách khí như vậy, cậu mà nói cảm ơn nữa là tôi giận cậu đó!"
Tạ Trọng Tinh quay đầu nhìn hắn, khóe môi cong lên, nở nụ cười, "Được, tôi không khách khí với cậu nữa."
Tần Chung Việt nhìn chằm chằm nụ cười của y, lẩm bẩm: "Cậu có thể cười với tôi, chính là lời cảm ơn tốt nhất rồi."
Tạ Trọng Tinh không biết tại sao hắn lại chấp nhất với nụ cười của mình như vậy, nhưng bị hắn nói trắng ra như vầy, y lại lúng túng một cách kỳ lạ.
Y ra vẻ bình tĩnh thong dong thu hồi ánh mắt dừng trên người Tần Chung Việt, nhìn một biển sao mênh mông trên trần xe kia.
Tần Chung Việt cũng thu hồi ánh mắt nhìn Tạ Trọng Tinh, hắn thay đổi vùng cực quang, máy chiếu này khắc lên một mảnh cực quang ở Bắc cực rõ ràng đến thế trên trần xe, tuy rằng trần xe không rộng lớn bằng bầu trời, nhưng vẫn lộng lẫy bắt mắt, quang hoa vô biên như cũ.
Tần Chung Việt nhỏ giọng nói: "Sau này tôi cùng cậu đến vùng địa cực xem cực quang được không?"
Tạ Trọng Tinh nhìn chăm chú vào khoảng cực quang này, nhẹ giọng đáp một câu: "Ừ, về sau cùng đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.