Có Một Tên Công Paylak Đã Trọng Sinh Rồi

Chương 55: Hôn tôi đi

Đa Kim Thiếu Nữ Miêu

14/02/2022

Vẻ mặt Tần Chung Việt đau đớn kịch liệt rằng: "Làm vịt bán thời gian."

Tạ Trọng Tinh hơi kinh ngạc, giọng điệu nghi ngờ, "Làm vịt?"

Hiện giờ nghĩa khác của từ 'làm vịt' còn chưa phổ biến, Tạ Trọng Tinh đương nhiên là không biết nghĩa này.

(Thường chỉ người mua bán dâm, gà chỉ nữ, vịt chỉ nam)

Đây cũng là lý do tại sao Tần Chung Việt có thể to gan mà nói ra như vậy, hắn gật đầu với Tạ Trọng Tinh, còn trưng ra cái bản mặt vẻ chỉ trích, hắn lại nghĩ tới những năm tháng Tạ Trọng Tinh đã nhục nhã hắn.

Hắn cảm thấy mỗi đêm mần y đó ít nhiều gì cũng phải giá trị cỡ một ngàn tệ chớ? Ít nhất từng có bảy lần từ 10 giờ tối đến 5 giờ sáng ngày hôm sau, suốt bảy tiếng đồng hồ, từ phòng ngủ đến phòng tắm, đầy đủ các tư thế để thỏa mãn y.

Hắn ra sức như vầy, vất vả như vầy, cuối cùng làm đến mức trầy da tróc vảy, phải tìm bác sĩ cho thuốc hạ sốt và thuốc giảm đau hết mấy ngày.

Kết quả Tạ Trọng Tinh chỉ cho hắn 300 tệ, chút tiền ấy còn không đủ để chi trả cho tai nạn lao động nữa à.

Cũng may, bác sĩ là của nhà mình nên không cần trả tiền, nếu không 300 tệ này phải chiết khấu trên hóa đơn thuốc rồi.

Tần Chung Việt ngẫm lại mình ăn khổ ở chỗ Tạ Trọng Tinh thì oán niệm tràn về thêm lần nữa.

Tại sao chớ, tại sao lại thế này, tại sao chỉ cho hắn một trăm tệ thôi, tí tiền ấy có thể làm gì được chớ? Mua mấy lon bia là tiêu hết mất rồi, càng chưa kể đến ngay từ đầu hắn rất khó kiêng hút thuốc, dù sao cái gì cũng phải có quá trình tuần tự mà đúng không?

Bởi vì vụ này mà hắn hoàn toàn không đi đâu xã giao, phải nói là không có một chút tự do nào cả.

Tần Chung Việt nhớ lại từng đợt, khi này lại cảm thấy tủi thân ơi là tủi thân.

Tạ Trọng Tinh nhìn vẻ mặt của hắn thì hơi cảm thấy khó hiểu, "Công việc này mệt lắm hả?"

Tần Chung Việt tang thương mà rằng: "Mệt chớ, mệt đến mức nằm trên giường vài ngày luôn, thật sự quá mệt mỏi mà."

Tạ Trọng Tinh bừng tỉnh đại ngộ, nói: "À, chắc là cậu đi làm gia công vịt hả, lúc nghỉ đông tôi cũng muốn đi làm, nhưng một tháng gia công vịt bao gồm g.iết, nhổ lông từ sớm đến tối mà tiền lương chỉ có 1500, so ra thì không cao bằng tiền lương gia sư."

Tạ Trọng Tinh nghiêm túc: "Cậu kiếm được 300 tệ một đêm là lương đã rất cao rồi, dù sao cũng là việc không cần não chỉ tốn thể lực mà thôi. Chỉ cần cậu thi đậu Thanh Bắc, dẫu là làm vịt cũng sẽ cao quý hơn bình thường rất nhiều."

Tần Chung Việt: "......"

Nếu không phải hắn biết bây giờ 'vịt' chưa có một ý khác, hắn còn cho rằng Tạ Trọng Tinh đã biết rồi và đang cười nhạo hắn nữa đó.

Tạ Trọng Tinh nói: "Chẳng qua tôi không nghĩ tới đại thiếu gia không dính khói lửa phàm tục như cậu đây cũng sẽ đi làm công việc bán thời gian kiểu này."

Trong ánh mắt y nhìn về phía Tần Chung Việt bỗng nhiên tràn ngập tán thưởng, "Tôi đã nhìn lầm cậu rồi, cậu thật sự đỉnh lắm."

Dưới ánh mắt kiểu này, Tần Chung Việt không nén được cảm xúc bay bay bổng bổng nhẹ nhàng nảy lên trong lòng ———

Định con mệnh, vậy mà Tạ Trọng Tinh cảm thấy hắn đỉnh chứ lị.

Tạ Trọng Tinh đời trước với Tạ Trọng Tinh bây giờ đều là cùng một người, y nói hắn vip pro, vậy khẳng định đời trước Tạ Trọng Tinh cũng đã nghĩ như vậy! Cho 300 tệ để hắn mua chút đồ ăn ngon thì đó là đang đau lòng hắn!

Xong việc còn làm canh bổ cho hắn có thể cũng không phải dỗi hắn mà là đang đau lòng hắn, sợ hắn tinh! Tẫn! Nhân! Vong!

Tần Chung Việt sống lại lần nữa, ngượng ngùng mà rằng: "Cũng không đỉnh như vậy đâu, tôi chỉ vì phục vụ nhân dân mà thôi! Nhân dân vui vẻ, tôi sẽ vui vẻ!"

Tạ Trọng Tinh giơ lên một ngón tay cái với hắn, cho hắn tí khen ngợi, "Tư tưởng giác ngộ của cậu thật cao."

Tần Chung Việt được khen đến độ khuôn mặt đã nổi lên vệt hồng nhàn nhạt, hắn nhìn gương mặt tươi tắn, đẹp đẽ đến nhu hòa kia của Tạ Trọng Tinh, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, tâm tư hắn muốn hun hun Tạ Trọng Tinh lần nữa sôi nổi hiện lên, nhưng hắn không dám.

Bỗng nhiên lại nhớ tới đời trước, hình như mình chưa từng chủ động mời gọi với Tạ Trọng Tinh, lần nào cũng là do Tạ Trọng Tinh mở đầu trước.

Đúng, thông thường luôn là Tạ Trọng Tinh với vẻ mặt lạnh nhạt vừa kéo cổ áo bản thân làm lộ ra một đoạn xương quai xanh tinh xảo, vừa cường thế ra lệnh hắn cởi quần áo tới làm tình.

Còn hắn vẫn luôn là một bên bị mời, bị ra lệnh đó.

Lập tức cảm giác này trở nên rất giống với khi làm động vật xã hội*, dù cho sướng nhưng cũng thấy hơi có mùi nghẹn khuất, như thể mình thật sự chỉ thành một anh vịt hầu hạ Tạ Trọng Tinh mà thôi.

(*Từ này xuất phát từ cụm từ 'tự ti' của nhân viên văn phòng cấp dưới trong các công ty Nhật Bản, được lan truyền qua các bộ phim truyền hình Nhật Bản, và bây giờ nó đã trở thành một từ thông dụng tương đối phổ biến trên Internet ở Trung Quốc)

Nhưng mà hiện tại không có cơ hội kiểu này, thật ra Tần Chung Việt lại nhớ nhung thời điểm đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc trước kia.



Bản thân mình thật sự rẻ tiền quá ha, Tần Chung Việt nghĩ.

Chỉ là Tạ Trọng Tinh thích làm tình như vậy, tại sao bây giờ dục vọng nhạt nhẽo dư lày chớ? Hắn nghĩ rằng y vẫn là một tên ham dâm nữa đó.

Giờ thì xem ra, lúc mình 17-18 tuổi còn dâm hơn cả em ấy à nha, trung bình một tuần hắn phải tuốt bốn lần.

Mà hình như Tạ Trọng Tinh không có phiền não kiểu này.

Khi Tần Chung Việt thất thần, Tạ Trọng Tinh cũng đang nhìn Tần Chung Việt, y nhìn Tần Chung Việt bởi vì y chỉ mới khen hắn vài câu thôi thì khuôn mặt hắn đã ửng lên màu hồng nhạt rồi, trong lòng cũng có một kiểu xúc động chẳng hiểu sao——

Y rất muốn vươn tay xoa xoa mặt hắn.

Có nên xoa một chút hay không ta? Vẻ mặt mờ mịt của hắn chắc là sẽ càng đáng yêu hơn.

Tạ Trọng Tinh cảm thấy bản thân mình không thích hợp lắm, y nhẹ nhàng chớp đôi mắt một chút rồi thật sự vươn tay hơi hơi xoa nhẹ mặt Tần Chung Việt.

Quả nhiên vẻ mặt của Tần Chung Việt hoang mang mà nâng mắt, "Cậu làm gì đó?"

Giọng điệu Tạ Trọng Tinh bình tĩnh, đáp: "Mặt cậu hồng quá."

Tần Chung Việt vươn tay sờ thử mặt mình, nhưng vì Tạ Trọng Tinh không thu tay lại nên tay hắn đáp lên mu bàn tay Tạ Trọng Tinh.

Tạ Trọng Tinh chớp chớp mắt, không rút tay ra, lực chú ý của Tần Chung Việt cũng dời đi, hắn sờ sờ mu bàn tay Tạ Trọng Tinh rồi nắm lấy tay y, có chút ngạc nhiên mà nói: "Tay cậu trở nên mềm hơn rồi nè, rõ ràng lúc trước còn thô ráp lắm á."

Tạ Trọng Tinh: "......"

Trái lại cũng không nhất thiết phải luôn đề cập đến vụ thô ráp này đâu ha.

Tạ Trọng Tinh hỏi: "Sờ đã không?"

Tần Chung Việt nuốt nước miếng, đáp: "Sờ đã lắm, mềm ơi là mềm, láng mịn thiệt."

Khóe môi Tạ Trọng Tinh nhếch lên một độ cung, tâm tình của y cũng trở nên nhẹ nhàng bay bổng, độ ấm từ bàn tay Tần Chung Việt luôn truyền tới trong lòng bàn tay y mà không hề giữ lại, những phần da dán vào nhau tựa như có thể gây ra cảm giác run rẩy.

Y tận hưởng giây phút thân cận da thịt với Tần Chung Việt.

Nhưng ngay sau đó, lời Tần Chung Việt nói ra đã làm sụp đổ bầu không khí này, chỉ nghe hắn nói: "Lúc trước tay cậu cứng muốn chớt, giúp tôi tuốt y chang như nhổ cỏ vậy á, chắc giờ sẽ tốt hơn rất nhiều đúng không?"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tạ Trọng Tinh nghiêng đầu ngó hắn, đầu óc Tần Chung Việt đúng là tiếng đồn không ngoa mà.

Tần Chung Việt không hề có cảm giác, vô cùng cảm thán: "Tuy tôi rất lớn, nhưng cũng quý báu lắm chớ bộ, thật sự dễ trầy da lắm á, cậu thì không có cái phiền não này rồi, tôi thiệt hâm mộ cậu."

Tạ Trọng Tinh: "?"

Hắn đây là bị nội hàm chiếm hết cái não nhỏ rồi hở......?

...... Ờ, vậy thì không cần nữa đâu ha.

*

Thật ra điểm xét tuyển không ra dày vò người như vậy, không để Tạ Trọng Tinh chờ bao lâu đã ra rồi.

Trước đó, Tạ Trọng Tinh nhận được điện thoại của phòng tuyển sinh Thanh Bắc thêm lần nữa, thậm chí giảng viên Bắc Đại còn nói thẳng là sẽ lên máy bay đến thành phố A tới đây để đưa thư thông báo cho y.

Tuy Tạ Trọng Tinh có chút được sủng mà sợ, nhưng chung quy đi đâu học trường nào vẫn là muốn lấy Tần Chung Việt làm chuẩn.

Tần Chung Việt vì muốn học cùng một trường với y nên mới nỗ lực như vậy, y cũng không thể nào tới lúc này mà vứt bỏ hắn được.

Vào giây phút hiện giờ, Tạ Trọng Tinh khẩn trương đến mức trái tim suýt nhảy ra ngoài cổ họng nhưng trên mặt vẫn mang vẻ trấn tĩnh.

Ở thời điểm này, Tạ Trọng Tinh cảm thấy rất bội phục chính mình.

Gia sư riêng của Tần Chung Việt - Vệ Trí Bác cũng tới đây, cùng y, cùng nhau chờ điểm xét tuyển hiện ra.



Ba người đồng thời ngồi ở bên máy tính, ngay cả ngoài cửa cũng tập hợp đủ quản gia Lý và dì phục vụ cùng hầu gái, toàn bộ người trong biệt thự đều đang đợi giờ khắc này.

Một lát sau, trong nhà bộc phát ra tiếng thét chói tai kinh hỉ của Tần Chung Việt, "Đứa con trời chọn!!!"

Hắn la xong, vô cùng kích động mà ôm Tạ Trọng Tinh rồi hôn một cái thiệt kêu.

Mặt Tạ Trọng Tinh vốn đang toát ra vẻ vui mừng thì lập tức cứng lại, nơi Tần Chung Việt vừa mới hôn là khóe miệng y, suýt chút nữa, suýt chút nữa là hôn lên bờ môi của y rồi.

Y vươn ngón tay ra nhẹ nhàng sờ chỗ được Tần Chung Việt hôn, biểu cảm trở nên mềm mại, nhưng mà giây tiếp theo, mặt y lại tiếp tục không cảm xúc.

Sau khi Tần Chung Việt hôn y xong lại ôm Vệ Trí Bác hôn một cái.

Tần Chung Việt còn hồn nhiên không biết, hắn kích động đến đỏ bừng đầy mặt, "Tôi biết ngay mà, tôi nhất định là đứa con trời chọn!! Tôi không lo tôi không thi đậu chút nào!"

Đôi mắt hắn sáng lấp lánh mà nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, nói: "Tinh Tinh! Cậu thấy chưa? Tôi thi đậu rồi đó! Sát nút cũng là thi đậu rồi đó!"

Tạ Trọng Tinh - mặt không cảm xúc đáp: "Ờ, chúc mừng."

Biểu cảm vui sướng của Tần Chung Việt hơi hơi thu lại vài phần, "Sao dọ, sao cậu không vui á?"

Tạ Trọng Tinh mỉm cười lên, trả lời: "Tôi vui muốn ch.ết."

Đối với kết quả này, Vệ Trí Bác cũng vui lắm, anh ta đứng lên, lễ phép rằng: "Nếu cậu đã thi đậu, như vậy cũng không cần tôi nữa, chúc cậu tiền đồ như gấm."

Tần Chung Việt vui vẻ phát tiền lương cho Vệ Trí Bác, "Thầy Vệ vất vả rồi! Thầy Vệ, có cơ hội chúng ta lại hợp tác tiếp!"

Vệ Trí Bác nhìn thoáng qua tiền lương thì hơi kinh ngạc chút, Tần Chung Việt cho anh nhiều hơn mười vạn, chẳng qua anh ta cũng không chối từ, chỉ mỉm cười nói với hắn: "Được, đến lúc đó cậu liên hệ tôi là được."

Vệ Trí Bác đi rồi, Tần Chung Việt kích động dậm chân, "Tôi gọi cho ba tôi đã!"

Sau khi báo tin vui này với Tần Hướng Tiền xong, cuối cùng Tần Chung Việt mới bình tĩnh trở lại, hắn nhìn về phía Tạ Trọng Tinh, nói: "Ba tôi bảo tôi phát 30 vạn thù lao cho cậu, cậu có thể nhận một ít không?"

Tạ Trọng Tinh rũ mắt đáp: "Tôi không cần."

Tần Chung Việt gãi gãi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Cậu không vui sao?"

Giọng Tạ Trọng Tinh nhu hòa rằng: "Đương nhiên tôi vui chứ, có khi còn vui hơn cả cậu nữa."

Tần Chung Việt run sợ: "Thật vậy hở?"

Tạ Trọng Tinh: "Đương nhiên là thật."

Tần Chung Việt: "......"

Tạ Trọng Tinh hỏi: "Cậu muốn cảm tạ tôi à?"

Tần Chung Việt vô cùng cẩn thận gật gật đầu, "Muốn, cực kỳ muốn."

Tạ Trọng Tinh khẽ cười lên với hắn, "Vậy cậu hôn tôi đi."

Tần Chung Việt khiếp sợ mở to hai mắt, có tí nói lắp: "Hôn, hôn cậu?"

Tạ Trọng Tinh gật đầu.

Ánh mắt Tần Chung Việt lập loè, thẹn thùng: "Cậu nghiêm túc hả? Tôi có nói rõ với cậu trước rồi, tôi cũng không phải là loại người tùy tiện, nụ hôn đầu của tôi là cho vợ tôi."

Tuy rằng ngoài miệng nói vậy nhưng cơ thể lại không tự chủ được mà tới gần, nhìn chằm chằm môi Tạ Trọng Tinh, còn liếm liếm môi, bộ dáng nóng lòng muốn thử nữa chớ.

Tạ Trọng Tinh khẽ cười: "Chỉ cần không hôn môi, thì sẽ không mất đi nụ hôn đầu."

Dứt câu, y vươn tay rồi lật lòng bàn tay lên, nói với Tần Chung Việt: "Hôn đi."

Tần Chung Việt: "......"

Tác giả có lời muốn nói:

Việt nhãi con: Thất vọng ơi là thất vọng! Heo thở dài.jpg

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Có Một Tên Công Paylak Đã Trọng Sinh Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook